Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Nhìn một Mộc Huân như thế, Thẩm Thanh Huyền vô cùng đau lòng, nhưng không thể nói thêm điều gì.
Sự việc đã bày ra đó, tất cả chân tướng đều được hé lộ, tựa như một bức họa cuộn tròn trải trước mặt mọi người, nhìn không sót một thứ gì. Chẳng qua trên bức họa ấy có một vết mực đỏ cực lớn, nhiễu loạn hình ảnh ban đầu nên mới trông mà giật mình như thế.
Cố Kiến Thâm nắm tay Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Thẩm Thanh Huyền do dự, cuối cùng trước khi ra khỏi phòng, y nói với họ: “Đừng suy nghĩ nhiều, Kình Thiên Lục Thành vẫn yên bình.”
Một câu khiến cho Mộc Huân và Loạn Ưng chấn động tâm thần.
Đúng vậy, Kình Thiên Lục Thành hiện giờ vẫn như trước, người đã chết vẫn còn sống rất tốt, giết chóc và máu tanh đã được Thẩm Thanh Huyền cứu vãn.
Thảm kịch xảy ra, rồi lại chưa phát sinh, bởi vì Thẩm Thanh Huyền đã cứu mọi người.
Thẩm Thanh Huyền rời đi cùng Cố Kiến Thâm, để lại hai người trong phòng rơi vào im lặng.
Thực ra sau khi thoát khỏi tâm cảnh, người có dao động cảm xúc ít nhất lại là Mộc Huân, vì trước khi vào tâm cảnh, y đã rất rõ mình sẽ chứng kiến chuyện gì.
Sư phụ vẫn khăng khăng đây chỉ là hiểu lầm, khăng khăng người đồ sát Kình Thiên Lục Thành là một kẻ khác, song Mộc Huân rất rõ, ngay từ đầu y cũng biết làm gì có người ngoài, chỉ có một Loạn Ưng mà thôi.
Cho nên khi nhìn lại một màn này, y không còn chấn động quá nhiều như tưởng tượng, bởi vì y đã biết từ trước.
Chính vì thế y càng không thể tha thứ cho bản thân.
Lúc chưa tiến vào tâm cảnh, y tưởng Loạn Ưng lợi dụng y, đeo mặt nạ giả dối ở bên y, cho rằng mình rơi vào bẫy, vùi chôn con dân cả thành.
Mà hiện giờ y mới biết, từ đầu tới cuối Loạn Ưng vẫn yêu y, từng phút từng giây đều yêu y, bị tâm ma khống chế cũng bởi vì y.
Nếu ban đầu, y không mang tâm tư đùa bỡn khi tiếp xúc với Loạn Ưng, không chỉ lo độ kiếp mà thật lòng ở bên hắn, trao cho hắn tình cảm ngang bằng, vậy thì làm gì có chuyện sau này?
Không.
Sẽ không hề có!
Nếu không phải y kiên quyết bỏ đi, không phải y nói lời tàn nhẫn, Loạn Ưng sẽ không lưu lại bóng ma trong lòng như thế.
Cái tôi của y quá lớn, quá võ đoán và cũng quá bất cẩn, cho nên trong một năm sau khi gặp lại, y không hề phát hiện cảm xúc bất an và tiêu cực tăng trưởng điên cuồng trong lòng Loạn Ưng.
Tất cả đều tại y tự chuốc vạ vào mình, nhưng Loạn Ưng cũng thực sự gây chuyện.
Mặc dù chưa gây ra đại họa chân chính, nhưng nó vẫn cứ như một mảnh dằm trong lòng, làm người ta không biết xử sự sao cho phải.
So với Mộc Huân suy xét đủ điều, Loạn Ưng lại chẳng thể nghĩ được gì.
Hắn nhìn Mộc Huân không chớp mắt, cực độ khát vọng và tham lam mà nhìn y. Hắn dùng tầm mắt miêu tả mặt mày, cánh môi, da thịt và mọi thứ của y … Hắn quý trọng mỗi phút mỗi giây, không nỡ dời đi mảy may, cứ yên lặng nhìn y như thế.
Mộc Huân sẽ không tha thứ cho hắn, tất cả đã kết thúc, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho tội lỗi của mình. Hắn không biết mình có thể làm được gì, nhưng vẫn hiểu đạo lý lấy mạng đền mạng.
Có thể nhìn thấy Mộc Huân vào giây phút cuối cùng, để linh hồn của mình biến mất ở hoàn cảnh có y đã là ân huệ lớn nhất đối với hắn.
Loạn Ưng rốt cục mở miệng, hắn muốn nói ta yêu ngươi, nhưng chỉ có thể thấp giọng: “Xin lỗi.”
Hắn nào còn tư cách yêu y? Ngay cả lời xin lỗi cũng trở thành vũ nhục Mộc Huân, bởi vì hắn không đáng được tha thứ.
Loạn Ưng bình tĩnh giơ tay, đặt ngay lồng ngực mình.
Nhận ra hắn định làm gì, Mộc Huân nhào tới trong chớp mắt, cầm tay hắn: “Ngươi muốn làm gì!”
Loạn Ưng sững sờ, không nói gì, chỉ là dời mắt không dám nhìn y.
Mớ suy nghĩ hỗn độn của Mộc Huân bỗng chốc hóa thành lửa giận ngút trời, y siết áo Loạn Ưng mà trừng hắn: “Ngươi muốn tự sát!”
Loạn Ưng không dám nhìn y, cũng không biết phải nói gì.
“Sao ngươi dám tự sát!” Mộc Huân giận điên, hốc mắt đỏ hoe, môi co giật dữ dội, lời nói không còn theo thứ tự: “Ngươi cho rằng chết rồi có thể giải thoát sao? Ngươi cho rằng chết rồi chuyện đã xảy ra sẽ không xảy ra sao? Ngươi cho rằng … ngươi …” Đến cuối, tất cả lời nói hóa thành lời thì thầm vô lực, thất thố và tan vỡ, “Đừng bỏ rơi ta, Loạn Ưng …”
Mộc Huân như thế chẳng khác nào vết dao vạch trên ngực Loạn Ưng, hắn luống cuống ôm y, dù đang ôm chặt nhưng vẫn cảm thấy hai tay mình thật bẩn, làm gì có tư cách ôm y …
Mộc Huân dùng sức ôm hắn, nghẹn ngào nức nở: “Người đừng chạy, đừng bỏ đi, đời này ngươi phải ở bên cạnh ta, phải giúp ta bảo vệ Kình Thiên Lục Thành, ngươi …”
Ở bên cạnh y, giúp y bảo vệ Kình Thiên Lục Thành … từng câu từng chữ như ngọn lửa ấm áp nhen nhóm trong đêm đông tối tăm, thắp sáng nỗi tuyệt vọng của Loạn Ưng.
Hắn nợ Mộc Huân, chết rồi vẫn không hết nợ, chỉ có sống hắn mới có thể đền bù.
Bảo vệ Mộc Huân, bảo vệ Kình Thiên Lục Thành, đây mới là việc hắn nên làm!
Rất nhiều năm về sau, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn lo cho Mộc Huân và Loạn Ưng. Cố Kiến Thâm khuyên y: “Tin tưởng hai người họ, không sao đâu.”
Tương lai không biết trước tất nhiên rất đáng sợ, nhưng cũng ngập tràn hy vọng. Quá khứ là khổ đau, trốn tránh có thể đổi lấy sự yên lặng ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa tai họa ngầm.
Hiện giờ, Mộc Huân và Loạn Ưng đã vượt qua quá khứ, dù cho con đường phía trước có biết bao thăng trầm, nhưng chỉ cần hai người nắm tay nhau, dũng cảm tiến lên, nhất định sẽ gặp được tương lai tốt đẹp hơn.
Vì đã trải qua, cho nên học được cách quý trọng. Dũng cảm đối diện từng việc đã qua, mới đắp nên cuộc đời hoàn thiện hơn.
………………
Quan hệ của Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, Hạ Đình biết muộn hơn mọi người một chút. Khi cả giới tu chân đã quá quen với việc hai người họ show ân ái, Hạ Đình chỉ mới xuất quan mà thôi.
Về việc này, Thẩm Thanh Huyền cũng sốt ruột lắm, y nói với Cố Kiến Thâm: “Chỉ Qua xuất quan rồi.”
Cố Kiến Thâm: “Ta phải đi xin lỗi hắn.” Trước đây hắn bỏ lại cục nắm nhỏ, để nhóc con ấy lưu lạc chịu mọi bắt nạt ở Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền: “Đâu trách được ngươi.” Ở sự kiện Lan Phất quốc, cục nắm nhỏ bị trọng thương, Cố Kiến Thâm cứu nó, cho nên mới quên nó, đây là việc không thể tránh.
Song bất kể nguyên nhân ra sao, làm Hạ Đình tổn thương là sự thật.
Cảm xúc hai người họ hiện giờ có thể hình dung bằng hai từ căng thẳng, có lẽ giống như cha mẹ ly hôn để lại bóng ma tâm lý cho con trẻ, hiện giờ làm lành nên muốn bắt tay dỗ cho con mình vui.
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ngươi nói coi bây giờ hắn còn thích xem người ta hôn nhau không?” Bầy nắm nhỏ ở thế giới thứ ba để lại ấn tượng quá sâu cho hai người họ, nếu không nhờ chúng, tầng cửa sổ mỏng manh kia của hai người cũng không bị chọc thủng nhanh tới vậy.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta không ngại.”
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới gương mặt lạnh lẽo quanh năm kia của đồ đệ nhà mình, bật thốt: “Không được, hiện giờ hắn … hắn sớm trưởng thành rồi.”
Hôn cho cục nắm xem còn được, nhưng đối với đại đồ đệ nghiêm túc nội liễm của mình, Tôn chủ đại nhân tự nhận da mặt mình không có dày như người yêu đâu!
Hạ Đình vừa xuất quan liền đến thăm sư phụ, ngẩn người vô cùng rõ ràng: “Sư phụ.”
Thẩm Thanh Huyền bảo Cố Kiến Thâm tạm ẩn thân, vì y muốn tâm sự với đại đồ đệ trước.
Hạ Đình hỏi y: “Có chuyện gì không ạ?”
Thẩm Thanh Huyền nhất thời không biết phải mở miệng từ đâu, đành đưa tay, bày từng chuyện trong quá khứ ra trước mặt Hạ Đình.
Hạ Đình nghiêm túc xem, thần thái không tỏ ra kinh ngạc quá nhiều, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Sư phụ nhớ lại hết rồi?”
Thẩm Thanh Huyền nghe xong cũng sững sờ: “Ngươi đã biết từ trước?”
Hạ Đình thu hồi tầm mắt, lắc đầu đáp: “Ta không nhớ, nhưng trước khi phi thăng sư tổ đã cho ta xem.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền chấn động: “Sư phụ đã cho ngươi xem hết rồi?”
Gương mặt Hạ Đình vẫn không có nhiều cảm xúc, song giọng nói mang theo chút độ ấm, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Người và Đế tôn Cửu Uyên ở bên nhau rồi sao?”
Thẩm Thanh Huyền càng ngạc nhiên hơn, ngay cả việc này Hạ Đình cũng biết?
Hạ Đình thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra hai người sắp phi thăng rồi?”
Thẩm Thanh Huyền im lặng một lúc mới trả lời: “Đúng vậy.”
Hạ Đình cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Thật tốt quá.”
Thẩm Thanh Huyền nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người khi Hạ Đình vừa lên đại thừa, khi đó Hạ Đình cũng từng hỏi y về chuyện phi thăng.
Lúc đó Thẩm Thanh Huyền cho hắn câu trả lời chắc chắn là sẽ không thân vẫn, Hạ Đình nghe xong lập tức bế quan, dường như nóng lòng tìm đường phi thăng.
Kết hợp với đối thoại của hai người hiện giờ, trong lòng Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên chua xót, y hỏi Hạ Đình: “Sư phụ còn nói gì với ngươi?”
Hạ Đình không giấu giếm, kể hết ngọn nguồn cho y.
Khi Thượng Tín chân nhân phi thăng, Thẩm Thanh Huyền đang vào độ thanh tâm quả dục nhất, lạnh nhạt mới mọi thứ, thậm chí lãnh đạm với cả sư phụ và ba đồ nhi của mình.
Thượng Tín chân nhân nhìn Thẩm Thanh Huyền lúc ấy, lại so với thiếu niên nghịch ngợm năm đó ở Vạn Pháp tông.
Phong Tâm quyết quả thật có tác dụng phụ này, song Thượng Tín chân nhân rất rõ, Thẩm Thanh Huyền sau khi thành thánh vẫn luôn không thể mở lòng là vì quá khứ đau đớn thấm tận tâm can kia.
Không muốn nhớ, không muốn chấp nhận, nên chính y đã phong bế bản thân.
Thượng Tín chân nhân không thể làm gì, chỉ có thể dặn dò Tiểu Hạ Đình: “Sau đại thừa, có thể sư phụ ngươi sẽ gặp bình cảnh, nhất là lúc phi thăng, rất có khả năng sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Đế tôn Cửu Uyên của Tâm Vực, nếu hai người họ xảy ra tranh chấp, ngươi nhất định phải hết sức ngăn cản.”
Nghe đến đây, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy trong lòng ngậm ngùi đủ vị, y hỏi Hạ Đình: “Cho nên ngươi mới vội vã đột phá đại thừa, cho nên mới …”
Hạ Đình đáp: “Thực lực thua xa, sao có thể bảo vệ cho hai người.”
Hắn bảo hai người … hắn vẫn còn nhớ Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài, thấp giọng: “Ta ấy, là một đồ đệ bất hiếu, cũng không phải một sư phụ xứng chức.” Kết quả không chỉ khiến sư phụ lo lắng cho y, ngay cả đồ đệ cũng sốt ruột vì y.
Hạ Đình nói tiếp: “Người là đồ đệ sư tổ thương yêu nhất, cũng là sư phụ mà ta kính trọng nhất.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, xỉa tay lên trán hắn: “Mấy năm nay vất vả ngươi rồi.”
Hạ Đình ngẩn người, ngước nhìn y, trong mắt lộ ra ỷ lại chỉ được thấy khi hắn còn nhỏ.
Thoáng chốc, Thẩm Thanh Huyền như được gặp lại cục nắm trắng nho nhỏ, ngây thơ, đơn thuần, toàn tâm toàn ý tin cậy họ.
Thẩm Thanh Huyền nói với Hạ Đình: “Đừng bế quan, nếu muốn phi thăng, ngươi cần phải trải qua một việc.”
Thời gian, tình cảm do bản thân tích lũy, mới là thứ Hạ Đình cần nhất hiện giờ.
Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đợi đến thời khắc sau cùng mới lựa chọn phi thăng.
Thế giới mới, cuộc sống mới, không có nghĩa là rời đi.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hình ảnh rực rỡ đầy màu sắc trước mắt, nói với Cố Kiến Thâm: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ họ.”
“Phải.” Cố Kiến Thâm nhìn thời gian và không gian tuyến tính đã không còn ổn định, đáp, “Chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ quá khứ.”
Bảo vệ quá khứ, mới có được tương lai trọn vẹn.
Thượng Tín chân nhân sau khi phi thăng bảo vệ quá khứ của họ, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm sau khi phi thăng cũng sẽ bảo vệ quá khứ mới.
Rồi tương lai sẽ có những người khác tiếp tục bảo vệ.
Mà họ cũng sẽ có một tương lai mới.
Toàn văn hoàn
Sự việc đã bày ra đó, tất cả chân tướng đều được hé lộ, tựa như một bức họa cuộn tròn trải trước mặt mọi người, nhìn không sót một thứ gì. Chẳng qua trên bức họa ấy có một vết mực đỏ cực lớn, nhiễu loạn hình ảnh ban đầu nên mới trông mà giật mình như thế.
Cố Kiến Thâm nắm tay Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Thẩm Thanh Huyền do dự, cuối cùng trước khi ra khỏi phòng, y nói với họ: “Đừng suy nghĩ nhiều, Kình Thiên Lục Thành vẫn yên bình.”
Một câu khiến cho Mộc Huân và Loạn Ưng chấn động tâm thần.
Đúng vậy, Kình Thiên Lục Thành hiện giờ vẫn như trước, người đã chết vẫn còn sống rất tốt, giết chóc và máu tanh đã được Thẩm Thanh Huyền cứu vãn.
Thảm kịch xảy ra, rồi lại chưa phát sinh, bởi vì Thẩm Thanh Huyền đã cứu mọi người.
Thẩm Thanh Huyền rời đi cùng Cố Kiến Thâm, để lại hai người trong phòng rơi vào im lặng.
Thực ra sau khi thoát khỏi tâm cảnh, người có dao động cảm xúc ít nhất lại là Mộc Huân, vì trước khi vào tâm cảnh, y đã rất rõ mình sẽ chứng kiến chuyện gì.
Sư phụ vẫn khăng khăng đây chỉ là hiểu lầm, khăng khăng người đồ sát Kình Thiên Lục Thành là một kẻ khác, song Mộc Huân rất rõ, ngay từ đầu y cũng biết làm gì có người ngoài, chỉ có một Loạn Ưng mà thôi.
Cho nên khi nhìn lại một màn này, y không còn chấn động quá nhiều như tưởng tượng, bởi vì y đã biết từ trước.
Chính vì thế y càng không thể tha thứ cho bản thân.
Lúc chưa tiến vào tâm cảnh, y tưởng Loạn Ưng lợi dụng y, đeo mặt nạ giả dối ở bên y, cho rằng mình rơi vào bẫy, vùi chôn con dân cả thành.
Mà hiện giờ y mới biết, từ đầu tới cuối Loạn Ưng vẫn yêu y, từng phút từng giây đều yêu y, bị tâm ma khống chế cũng bởi vì y.
Nếu ban đầu, y không mang tâm tư đùa bỡn khi tiếp xúc với Loạn Ưng, không chỉ lo độ kiếp mà thật lòng ở bên hắn, trao cho hắn tình cảm ngang bằng, vậy thì làm gì có chuyện sau này?
Không.
Sẽ không hề có!
Nếu không phải y kiên quyết bỏ đi, không phải y nói lời tàn nhẫn, Loạn Ưng sẽ không lưu lại bóng ma trong lòng như thế.
Cái tôi của y quá lớn, quá võ đoán và cũng quá bất cẩn, cho nên trong một năm sau khi gặp lại, y không hề phát hiện cảm xúc bất an và tiêu cực tăng trưởng điên cuồng trong lòng Loạn Ưng.
Tất cả đều tại y tự chuốc vạ vào mình, nhưng Loạn Ưng cũng thực sự gây chuyện.
Mặc dù chưa gây ra đại họa chân chính, nhưng nó vẫn cứ như một mảnh dằm trong lòng, làm người ta không biết xử sự sao cho phải.
So với Mộc Huân suy xét đủ điều, Loạn Ưng lại chẳng thể nghĩ được gì.
Hắn nhìn Mộc Huân không chớp mắt, cực độ khát vọng và tham lam mà nhìn y. Hắn dùng tầm mắt miêu tả mặt mày, cánh môi, da thịt và mọi thứ của y … Hắn quý trọng mỗi phút mỗi giây, không nỡ dời đi mảy may, cứ yên lặng nhìn y như thế.
Mộc Huân sẽ không tha thứ cho hắn, tất cả đã kết thúc, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho tội lỗi của mình. Hắn không biết mình có thể làm được gì, nhưng vẫn hiểu đạo lý lấy mạng đền mạng.
Có thể nhìn thấy Mộc Huân vào giây phút cuối cùng, để linh hồn của mình biến mất ở hoàn cảnh có y đã là ân huệ lớn nhất đối với hắn.
Loạn Ưng rốt cục mở miệng, hắn muốn nói ta yêu ngươi, nhưng chỉ có thể thấp giọng: “Xin lỗi.”
Hắn nào còn tư cách yêu y? Ngay cả lời xin lỗi cũng trở thành vũ nhục Mộc Huân, bởi vì hắn không đáng được tha thứ.
Loạn Ưng bình tĩnh giơ tay, đặt ngay lồng ngực mình.
Nhận ra hắn định làm gì, Mộc Huân nhào tới trong chớp mắt, cầm tay hắn: “Ngươi muốn làm gì!”
Loạn Ưng sững sờ, không nói gì, chỉ là dời mắt không dám nhìn y.
Mớ suy nghĩ hỗn độn của Mộc Huân bỗng chốc hóa thành lửa giận ngút trời, y siết áo Loạn Ưng mà trừng hắn: “Ngươi muốn tự sát!”
Loạn Ưng không dám nhìn y, cũng không biết phải nói gì.
“Sao ngươi dám tự sát!” Mộc Huân giận điên, hốc mắt đỏ hoe, môi co giật dữ dội, lời nói không còn theo thứ tự: “Ngươi cho rằng chết rồi có thể giải thoát sao? Ngươi cho rằng chết rồi chuyện đã xảy ra sẽ không xảy ra sao? Ngươi cho rằng … ngươi …” Đến cuối, tất cả lời nói hóa thành lời thì thầm vô lực, thất thố và tan vỡ, “Đừng bỏ rơi ta, Loạn Ưng …”
Mộc Huân như thế chẳng khác nào vết dao vạch trên ngực Loạn Ưng, hắn luống cuống ôm y, dù đang ôm chặt nhưng vẫn cảm thấy hai tay mình thật bẩn, làm gì có tư cách ôm y …
Mộc Huân dùng sức ôm hắn, nghẹn ngào nức nở: “Người đừng chạy, đừng bỏ đi, đời này ngươi phải ở bên cạnh ta, phải giúp ta bảo vệ Kình Thiên Lục Thành, ngươi …”
Ở bên cạnh y, giúp y bảo vệ Kình Thiên Lục Thành … từng câu từng chữ như ngọn lửa ấm áp nhen nhóm trong đêm đông tối tăm, thắp sáng nỗi tuyệt vọng của Loạn Ưng.
Hắn nợ Mộc Huân, chết rồi vẫn không hết nợ, chỉ có sống hắn mới có thể đền bù.
Bảo vệ Mộc Huân, bảo vệ Kình Thiên Lục Thành, đây mới là việc hắn nên làm!
Rất nhiều năm về sau, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn lo cho Mộc Huân và Loạn Ưng. Cố Kiến Thâm khuyên y: “Tin tưởng hai người họ, không sao đâu.”
Tương lai không biết trước tất nhiên rất đáng sợ, nhưng cũng ngập tràn hy vọng. Quá khứ là khổ đau, trốn tránh có thể đổi lấy sự yên lặng ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa tai họa ngầm.
Hiện giờ, Mộc Huân và Loạn Ưng đã vượt qua quá khứ, dù cho con đường phía trước có biết bao thăng trầm, nhưng chỉ cần hai người nắm tay nhau, dũng cảm tiến lên, nhất định sẽ gặp được tương lai tốt đẹp hơn.
Vì đã trải qua, cho nên học được cách quý trọng. Dũng cảm đối diện từng việc đã qua, mới đắp nên cuộc đời hoàn thiện hơn.
………………
Quan hệ của Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, Hạ Đình biết muộn hơn mọi người một chút. Khi cả giới tu chân đã quá quen với việc hai người họ show ân ái, Hạ Đình chỉ mới xuất quan mà thôi.
Về việc này, Thẩm Thanh Huyền cũng sốt ruột lắm, y nói với Cố Kiến Thâm: “Chỉ Qua xuất quan rồi.”
Cố Kiến Thâm: “Ta phải đi xin lỗi hắn.” Trước đây hắn bỏ lại cục nắm nhỏ, để nhóc con ấy lưu lạc chịu mọi bắt nạt ở Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền: “Đâu trách được ngươi.” Ở sự kiện Lan Phất quốc, cục nắm nhỏ bị trọng thương, Cố Kiến Thâm cứu nó, cho nên mới quên nó, đây là việc không thể tránh.
Song bất kể nguyên nhân ra sao, làm Hạ Đình tổn thương là sự thật.
Cảm xúc hai người họ hiện giờ có thể hình dung bằng hai từ căng thẳng, có lẽ giống như cha mẹ ly hôn để lại bóng ma tâm lý cho con trẻ, hiện giờ làm lành nên muốn bắt tay dỗ cho con mình vui.
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ngươi nói coi bây giờ hắn còn thích xem người ta hôn nhau không?” Bầy nắm nhỏ ở thế giới thứ ba để lại ấn tượng quá sâu cho hai người họ, nếu không nhờ chúng, tầng cửa sổ mỏng manh kia của hai người cũng không bị chọc thủng nhanh tới vậy.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta không ngại.”
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới gương mặt lạnh lẽo quanh năm kia của đồ đệ nhà mình, bật thốt: “Không được, hiện giờ hắn … hắn sớm trưởng thành rồi.”
Hôn cho cục nắm xem còn được, nhưng đối với đại đồ đệ nghiêm túc nội liễm của mình, Tôn chủ đại nhân tự nhận da mặt mình không có dày như người yêu đâu!
Hạ Đình vừa xuất quan liền đến thăm sư phụ, ngẩn người vô cùng rõ ràng: “Sư phụ.”
Thẩm Thanh Huyền bảo Cố Kiến Thâm tạm ẩn thân, vì y muốn tâm sự với đại đồ đệ trước.
Hạ Đình hỏi y: “Có chuyện gì không ạ?”
Thẩm Thanh Huyền nhất thời không biết phải mở miệng từ đâu, đành đưa tay, bày từng chuyện trong quá khứ ra trước mặt Hạ Đình.
Hạ Đình nghiêm túc xem, thần thái không tỏ ra kinh ngạc quá nhiều, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Sư phụ nhớ lại hết rồi?”
Thẩm Thanh Huyền nghe xong cũng sững sờ: “Ngươi đã biết từ trước?”
Hạ Đình thu hồi tầm mắt, lắc đầu đáp: “Ta không nhớ, nhưng trước khi phi thăng sư tổ đã cho ta xem.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền chấn động: “Sư phụ đã cho ngươi xem hết rồi?”
Gương mặt Hạ Đình vẫn không có nhiều cảm xúc, song giọng nói mang theo chút độ ấm, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Người và Đế tôn Cửu Uyên ở bên nhau rồi sao?”
Thẩm Thanh Huyền càng ngạc nhiên hơn, ngay cả việc này Hạ Đình cũng biết?
Hạ Đình thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra hai người sắp phi thăng rồi?”
Thẩm Thanh Huyền im lặng một lúc mới trả lời: “Đúng vậy.”
Hạ Đình cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Thật tốt quá.”
Thẩm Thanh Huyền nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người khi Hạ Đình vừa lên đại thừa, khi đó Hạ Đình cũng từng hỏi y về chuyện phi thăng.
Lúc đó Thẩm Thanh Huyền cho hắn câu trả lời chắc chắn là sẽ không thân vẫn, Hạ Đình nghe xong lập tức bế quan, dường như nóng lòng tìm đường phi thăng.
Kết hợp với đối thoại của hai người hiện giờ, trong lòng Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên chua xót, y hỏi Hạ Đình: “Sư phụ còn nói gì với ngươi?”
Hạ Đình không giấu giếm, kể hết ngọn nguồn cho y.
Khi Thượng Tín chân nhân phi thăng, Thẩm Thanh Huyền đang vào độ thanh tâm quả dục nhất, lạnh nhạt mới mọi thứ, thậm chí lãnh đạm với cả sư phụ và ba đồ nhi của mình.
Thượng Tín chân nhân nhìn Thẩm Thanh Huyền lúc ấy, lại so với thiếu niên nghịch ngợm năm đó ở Vạn Pháp tông.
Phong Tâm quyết quả thật có tác dụng phụ này, song Thượng Tín chân nhân rất rõ, Thẩm Thanh Huyền sau khi thành thánh vẫn luôn không thể mở lòng là vì quá khứ đau đớn thấm tận tâm can kia.
Không muốn nhớ, không muốn chấp nhận, nên chính y đã phong bế bản thân.
Thượng Tín chân nhân không thể làm gì, chỉ có thể dặn dò Tiểu Hạ Đình: “Sau đại thừa, có thể sư phụ ngươi sẽ gặp bình cảnh, nhất là lúc phi thăng, rất có khả năng sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Đế tôn Cửu Uyên của Tâm Vực, nếu hai người họ xảy ra tranh chấp, ngươi nhất định phải hết sức ngăn cản.”
Nghe đến đây, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy trong lòng ngậm ngùi đủ vị, y hỏi Hạ Đình: “Cho nên ngươi mới vội vã đột phá đại thừa, cho nên mới …”
Hạ Đình đáp: “Thực lực thua xa, sao có thể bảo vệ cho hai người.”
Hắn bảo hai người … hắn vẫn còn nhớ Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài, thấp giọng: “Ta ấy, là một đồ đệ bất hiếu, cũng không phải một sư phụ xứng chức.” Kết quả không chỉ khiến sư phụ lo lắng cho y, ngay cả đồ đệ cũng sốt ruột vì y.
Hạ Đình nói tiếp: “Người là đồ đệ sư tổ thương yêu nhất, cũng là sư phụ mà ta kính trọng nhất.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, xỉa tay lên trán hắn: “Mấy năm nay vất vả ngươi rồi.”
Hạ Đình ngẩn người, ngước nhìn y, trong mắt lộ ra ỷ lại chỉ được thấy khi hắn còn nhỏ.
Thoáng chốc, Thẩm Thanh Huyền như được gặp lại cục nắm trắng nho nhỏ, ngây thơ, đơn thuần, toàn tâm toàn ý tin cậy họ.
Thẩm Thanh Huyền nói với Hạ Đình: “Đừng bế quan, nếu muốn phi thăng, ngươi cần phải trải qua một việc.”
Thời gian, tình cảm do bản thân tích lũy, mới là thứ Hạ Đình cần nhất hiện giờ.
Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đợi đến thời khắc sau cùng mới lựa chọn phi thăng.
Thế giới mới, cuộc sống mới, không có nghĩa là rời đi.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hình ảnh rực rỡ đầy màu sắc trước mắt, nói với Cố Kiến Thâm: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ họ.”
“Phải.” Cố Kiến Thâm nhìn thời gian và không gian tuyến tính đã không còn ổn định, đáp, “Chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ quá khứ.”
Bảo vệ quá khứ, mới có được tương lai trọn vẹn.
Thượng Tín chân nhân sau khi phi thăng bảo vệ quá khứ của họ, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm sau khi phi thăng cũng sẽ bảo vệ quá khứ mới.
Rồi tương lai sẽ có những người khác tiếp tục bảo vệ.
Mà họ cũng sẽ có một tương lai mới.
Toàn văn hoàn