Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Về Mộc Huân và Loạn Ưng, trước đó Thẩm Thanh Huyền đang trong tình trạng tự thân Bồ Tát còn khó bảo toàn, hận bản thân không thể ở bên Cố Kiến Thâm, nên không muốn đồ đệ mang vạ như mình.
Vì vậy, dù Thẩm Thanh Huyền cảm thấy giữa hai người nhất định có hiểu lầm, nhưng không chấp nhất phải hòa giải giúp họ.
Đương nhiên, sau khi y và Cố Kiến Thâm nhìn thấu ý nghĩa thực sự của phi thăng, họ sẽ không tiếp tục mặc kệ hai người này nữa.
Vả lại, không chỉ có Mộc Huân là tiểu đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền, Loạn Ưng còn là trọng thần dưới trướng của Cố Kiến Thâm, dù gặp một đôi tình nhân có hiểu lầm mà họ không quen biết, họ vẫn sẽ giúp hai người cởi bỏ khúc mắc.
Thiên Đạo và Tâm Vực cần phá vỡ ranh giới, nếu có thêm nhiều tu sĩ Thiên Đạo và Tâm Vực kết đôi, tất nhiên sẽ gia tốc quá trình này. Đặc biệt, khi đôi bên đều có uy vọng, hiệu quả đạt được sẽ càng nhân đôi.
Mộc Huân cực kỳ bài xích chuyện này, Thẩm Thanh Huyền vừa nói với y xong, y lập tức lắc đầu: “Sư phụ đừng bận tâm chuyện của ta.”
Thẩm Thanh Huyền: “Đến khi ta phi thăng rồi, sẽ không còn ai lo cho ngươi nữa.”
Hạ Đình sẽ không quản, Xích Dương Tử quản không được, nhân duyên của Mộc Huân và Loạn Ưng sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Mộc Huân rất kiên định: “Tất cả đã kết thúc rồi, hiện giờ ta thấy rất tốt.”
Rất tốt cái rắm, đã thành thánh bao lâu rồi? Không so với Hạ Đình đã đột phá Đại Thừa kỳ, tu vi của y căn bản không hề tiến bộ, cứ tiếp tục hoang phế thế này sớm muộn gì cũng bị Tiểu Kim đuổi kịp.
“Ngươi căn bản chưa buông tay.” Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Vậy đi … ta đưa ngươi vào tâm cảnh của Loạn Ưng, ngươi xem cho tỏ, nếu hắn thực sự làm chuyện táng tận lương tâm kia, ngươi nên triệt để hết hy vọng, không cần đắm chìm trong vọng tưởng, còn nếu hắn không …”
Sắc mặt Mộc Huân tái nhợt trong thoáng chốc, y dùng sức cắn môi dưới, xúc động ngắt lời y: “Ta đã biết chân tướng, ta cũng đã buông tay từ lâu.”
‘Ngươi vĩnh viễn sẽ không gọi được một người giả vờ ngủ tỉnh giấc’, rõ ràng Mộc Huân đang trốn tránh.
Song Thẩm Thanh Huyền không nhẫn tâm ép Mộc Huân quá mức, y biết rõ tính Mộc Huân, trông thì bất cần đời, chứ thực ra nhạy cảm và mong manh lắm. Sự kiện Kình Thiên Lục Thành đả kích y quá lớn, chẳng trách y chẳng dám đối mặt.
Câu thông thất bại với Mộc Huân, Thẩm Thanh Huyền hết sức phiền muộn, Cố Kiến Thâm đề nghị: “Hay đến tâm cảnh Loạn Ưng xem trước?”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Ta muốn dẫn Mộc Huân đi cùng.”
Họ có thể im hơi lặng tiếng tiến vào tâm cảnh Loạn Ưng, nhưng muốn vạch trần chân tướng năm đó nhất định sẽ kích động hắn. Hiện giờ dựa theo trạng thái của Loạn Ưng, e rằng hắn cũng không rõ chuyện năm đó, nếu tìm được chân tướng, tâm cảnh hắn sẽ thay đổi, dẫn đến Mộc Huân không thể chứng kiến quá khứ chân thật nhất.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Vẫn còn một cách.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Cách nào?”
Cố Kiến Thâm nói đầy ẩn ý: “Có thể tạm thời dệt mộng cho thánh nhân Khinh Nhiễm.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức nhớ tới ảo cảnh tiểu tuyết liên và “thần”, y trừng mắt: “Đây đúng là việc ‘thần’ am hiểu nhỉ.”
Cố Kiến Thâm vội vàng ôm y: “Thôi mà thôi mà, đừng nhắc tới nợ cũ.”
Thẩm Thanh Huyền đã sớm không còn giận, nhưng vẫn sẽ thỉnh thoảng trêu hắn: “Vị thần từ bi, người cha bất tử, Băng Cửu nguyện …”
Cố Kiến Thâm không nghe nổi nữa, hôn lên môi y, chặn hết những lời tiếp theo.
Thẩm Thanh Huyền hôn với hắn một lúc mới cười nói: “Ngươi đặt tên Băng Cửu cho ta à?”
Cố Kiến Thâm mô phỏng giọng nói trong trẻo của tiểu tuyết liên: “Băng không hay, Cửu càng khó nghe …”
Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt: “Vốn không hay thật mà.”
Giọng Cố Kiến Thâm càng thêm “u oán”: “Kiến Thâm càng chướng tai đúng không?”
Thẩm Thanh Huyền bưng hai má hắn, dùng sức hôn một cái: “Dù là cái tên đáng ghét nhất, nhưng nếu là của ngươi thì ta vẫn thích nhất.”
Nếu dỗ lão công có thể phi thăng, e rằng Tôn chủ đại nhân đã phi hết mấy lần.
Cố Kiến Thâm mở cờ trong bụng, không thể không nhào qua hôn lại ‘hôn’ rồi lại ‘hôn’.
Tuy Thẩm Thanh Huyền hỏi thế, nhưng y biết rõ tên Băng Cửu không phải do Cố Kiến Thâm đặt cho y.
Cố Kiến Thâm tạo ra ảo cảnh, nhưng không thực sự thao túng ảo cảnh. Ảo cảnh có thể bị thao túng đều không thành công, huyễn thuật thật sự vĩ đại là tạo ra một hệ thống ổn định xuyên suốt, tự sinh ra một thế giới “thực”.
Cho nên, Cố Kiến Thâm cùng lắm tạo cho mình một thân phận trâu bò, những chi tiết khác thì không can thiệp quá nhiều.
Nếu thật sự can thiệp, Cố Kiến Thâm làm sao có thể để Thẩm Thanh Huyền biến thành tộc tuyết liên xem quấn tới quấn lui thành trò tiêu khiển mỗi ngày, tùy tiện là có thể sinh một bé tuyết liên.
Chẳng lẽ hắn còn ngại nón xanh của mình chưa đủ ấm, nên muốn làm cha cho con thằng khác!
Đề nghị dệt mộng này của Cố Kiến Thâm rất hay, Thẩm Thanh Huyền vô cùng đồng ý.
Dệt một giấc mơ cho Mộc Huân, để y nhớ lại quá khứ ngọt ngào cùng Loạn Ưng, chờ y tỉnh lại, có lẽ sẽ có dũng khí đối mặt.
Suy cho cùng, trong lòng Mộc Huân vẫn còn vướng mắc rất lớn, y vừa tin chắc Loạn Ưng thực sự lòng lang dạ sói, đồng thời cũng không thể quên kỉ niệm chung sống của hai người, cho nên vẫn luôn đau khổ chần chừ.
Thẩm Thanh Huyền muốn giúp y cởi bỏ vướng mắc này, dù giữa hai người thực sự không có hiểu lầm, cũng nên học được cách buông tay.
Mộc Huân tất nhiên không hề đề phòng Cố Kiến Thâm, nên không bố trí phòng vệ quá nhiều, Cố Kiến Thâm muốn cho y một giấc mơ, y cũng chỉ có thể thành thật nhận lấy — hết cách rồi, cảnh giới chênh lệch quá lớn, ai kêu y không chăm chỉ tu luyện.
Thẩm Thanh Huyền rất hiếu kỳ, bèn hỏi: “Y sẽ mơ thấy gì?”
Cố Kiến Thâm: “Ta cũng không rõ, ta chỉ đưa y đến khoảng thời gian ngọt ngào nhất trong thức hải.”
Thẩm Thanh Huyền: “Có lẽ là lúc còn nhỏ.” Khi đó Mộc Huân còn là một tử thủy yêu vô danh, Loạn Ưng vãn là một con sói cô độc.
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Sao em lại nghĩ thế?”
Thẩm Thanh Huyền: “Lần đầu gặp gỡ bao giờ cũng là đẹp nhất.” Giống như y và Cố Kiến Thâm, cái lần đầu tiên ấy, thuở hai người hãy còn non nớt, chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy mà khi chạm mặt, lại thay đổi thế giới của nhau.
Luôn có một người, khi người ấy xuất hiện, nhân sinh của ngươi sẽ hóa thành một bút vẽ, từ dạo ấy về sau, sắc thái của người ấy trở thành một tồn tại sống động khó quên, khắc cốt ghi tâm nhất trong đời.
Thể như lửa rừng trên đất tuyết, như trăng sáng giữa trời đêm, rồi lại giống như triều dương bay khỏi mặt biển.
Vĩnh viễn là sự tồn tại rực rỡ nhất.
Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y: “Chúng ta cùng nhau mơ đi.”
Thẩm Thanh Huyền ngoảnh đầu nhìn hắn: “Trở về Vạn Pháp tông ư?”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Phải.”
Thẩm Thanh Huyền cầm ngược lại tay hắn: “Ngươi …”
Cố Kiến Thâm biết y băn khoăn điều gì, hắn hôn lên mu bàn tay y: “Ta không sao.”
Hắn không quên được các sư huynh đã chết oan của Thượng Đức phong, nhưng giờ đã có thể thản nhiên đối mặt quá khứ này.
Như Thẩm Thanh Huyền đã nói, đó cũng là thời gian hắn cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc nhất, hắn gặp người mà mình khắc vào trong lòng, gặp được thân nhân, có được cuộc đời đầy đủ nhưng không trọn vẹn.
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm ôm nhau ngủ, mơ một giấc mơ.
Họ không biết Mộc Huân mơ thấy gì, nhưng họ về lại năm mười bốn tuổi ngây ngô ấy, gặp được đối phương cũng ngây ngô như mình.
Họ nhìn nhau cười, thời gian dài dăng dẵng tại thời khắc này chợt mỏng như cánh ve.
Họ chưa bao giờ thay đổi, mỗi một nụ cười, một trái tim, một tình yêu, xuyên qua hết thảy, trở thành đá tảng vững chắc vĩnh viễn bất biến.
Hôm sau, Mộc Huân yên lặng canh giữ ngoài điện.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Muốn đi xem không?”
Mộc Huân gật đầu đáp: “Làm phiền sư phụ và Bệ hạ.”
Cuối cùng Mộc Huân vẫn cố lấy dũng khí, muốn đi xem một lần.
Thẩm Thanh Huyền vỗ vai y, không nói thêm gì.
Cố Kiến Thâm đã sớm câu thông với Loạn Ưng, Loạn Ưng cũng chống đối, chẳng qua không nằng nặc từ chối như Mộc Huân.
Cố Kiến Thâm hỏi hắn: “Trong lòng ngươi có còn thánh nhân Khinh Nhiễm không?”
Loạn Ưng buồn bã không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm: “Tâm Vực tùy tâm, ngươi nhận định con đường phía trước của mình vô vọng, nên mới tẩu hỏa nhập ma đúng không.”
Loạn Ưng nói: “Bệ hạ, ta …”
Cố Kiến Thâm: “Thánh nhân Khinh Nhiễm kiên quyết nói ngươi đồ sát Kình Thiên Lục Thành, nhưng ngươi lại bảo mình chưa bao giờ làm, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ chân tướng sao?”
Loạn Ưng cau mày, giọng nói ngập tràn cay đắng: “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ(*), y chỉ muốn bỏ rơi ta.” Cho nên tìm một cái cớ hoang đường nhường ấy.
(*) Muốn tăng thêm tội, lo gì không có cách nói
Cố Kiến Thâm: “Ta thấy thánh nhân Khinh Nhiễm không phải là người như thế.”
Loạn Ưng cười khổ: “Bệ hạ, ta rất hiểu y.” Biết y bạc tình, biết y ham chơi, cũng biết chẳng quan tâm hắn đến mức nào.
Cố Kiến Thâm: “Kẻ trong cuộc thì mê, đổi góc độ khác để nhìn nhận lại đi.”
Loạn Ưng ngập ngừng, cuối cùng vẫn đồng ý: “Làm phiền Bệ hạ.”
Hắn biết rõ vướng mắc của mình, mà người tạo cái kết ấy đã phủi tay bỏ đi, mặc hắn bị vây khốn, càng giãy dụa thì bị trói càng chặt.
Mộc Huân muốn hắn chết, hắn thực sự không để tâm, vì đó cũng là chuyện không sớm thì muộn.
Tâm Vực không thể so với Thiên Đạo, người như hắn đã sớm không còn lối thoát, tẩu hỏa nhập ma là chuyện không thể tránh khỏi.
Cố Kiến Thâm không nói cho Loạn Ưng rằng Mộc Huân sẽ tiến vào tâm cảnh hắn, đây là yêu cầu của Mộc Huân, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đã châm chước rất lâu, đều cho rằng quả thực nên giấu.
Nếu tâm trạng Loạn Ưng không yên, sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, Thẩm Thanh Huyền nói với Mộc Huân: “Ta sẽ tạm thời phong bế ký ức của ngươi, đến khi ra khỏi tâm cảnh ngươi sẽ nhớ lại tất cả.”
Mộc Huân sửng sốt: “Cần thiết không ạ?”
Thẩm Thanh Huyền: “Buông thành kiến, mới có thể nhìn thấu.”
Mộc Huân suy tư, rồi bình thường trở lại: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói với y: “Ngươi yên tâm, ta sẽ để ý quan sát, nếu có gì không thỏa đáng, ta sẽ đánh thức ngươi.”
Mộc Huân không bận tâm lắm về vấn đề này: “Dạ.”
Trước khi đi, Mộc Huân vẫn không kìm lòng được mà hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Sư phụ … ta sẽ thấy gì?” Y không biết mình sẽ đến đoạn ký ức nào của Loạn Ưng.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi y: “Hôm qua ngươi mơ thấy gì?”
Mộc Huân ngẩn người, không biết mở miệng thế nào.
Thẩm Thanh Huyền cũng không thực sự muốn biết Mộc Huân mơ thấy gì, y chỉ muốn an ủi: “Yên tâm, thứ tối qua ngươi nhìn thấy, cũng sẽ là thứ ngươi sắp chứng kiến.”
Giọng Mộc Huân khẽ run, lần này lại định cất lời, nhưng có lẽ do có quá nhiều điều muốn nói nên không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc, rồi tất cả sẽ qua đi.”
Tốt hay xấu cũng được, thay vì chấp nhất với ngờ vực vô căn cứ và phủ định vô nghĩa, thì chi bằng dũng cảm đối mặt.
Vì vậy, dù Thẩm Thanh Huyền cảm thấy giữa hai người nhất định có hiểu lầm, nhưng không chấp nhất phải hòa giải giúp họ.
Đương nhiên, sau khi y và Cố Kiến Thâm nhìn thấu ý nghĩa thực sự của phi thăng, họ sẽ không tiếp tục mặc kệ hai người này nữa.
Vả lại, không chỉ có Mộc Huân là tiểu đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền, Loạn Ưng còn là trọng thần dưới trướng của Cố Kiến Thâm, dù gặp một đôi tình nhân có hiểu lầm mà họ không quen biết, họ vẫn sẽ giúp hai người cởi bỏ khúc mắc.
Thiên Đạo và Tâm Vực cần phá vỡ ranh giới, nếu có thêm nhiều tu sĩ Thiên Đạo và Tâm Vực kết đôi, tất nhiên sẽ gia tốc quá trình này. Đặc biệt, khi đôi bên đều có uy vọng, hiệu quả đạt được sẽ càng nhân đôi.
Mộc Huân cực kỳ bài xích chuyện này, Thẩm Thanh Huyền vừa nói với y xong, y lập tức lắc đầu: “Sư phụ đừng bận tâm chuyện của ta.”
Thẩm Thanh Huyền: “Đến khi ta phi thăng rồi, sẽ không còn ai lo cho ngươi nữa.”
Hạ Đình sẽ không quản, Xích Dương Tử quản không được, nhân duyên của Mộc Huân và Loạn Ưng sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Mộc Huân rất kiên định: “Tất cả đã kết thúc rồi, hiện giờ ta thấy rất tốt.”
Rất tốt cái rắm, đã thành thánh bao lâu rồi? Không so với Hạ Đình đã đột phá Đại Thừa kỳ, tu vi của y căn bản không hề tiến bộ, cứ tiếp tục hoang phế thế này sớm muộn gì cũng bị Tiểu Kim đuổi kịp.
“Ngươi căn bản chưa buông tay.” Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Vậy đi … ta đưa ngươi vào tâm cảnh của Loạn Ưng, ngươi xem cho tỏ, nếu hắn thực sự làm chuyện táng tận lương tâm kia, ngươi nên triệt để hết hy vọng, không cần đắm chìm trong vọng tưởng, còn nếu hắn không …”
Sắc mặt Mộc Huân tái nhợt trong thoáng chốc, y dùng sức cắn môi dưới, xúc động ngắt lời y: “Ta đã biết chân tướng, ta cũng đã buông tay từ lâu.”
‘Ngươi vĩnh viễn sẽ không gọi được một người giả vờ ngủ tỉnh giấc’, rõ ràng Mộc Huân đang trốn tránh.
Song Thẩm Thanh Huyền không nhẫn tâm ép Mộc Huân quá mức, y biết rõ tính Mộc Huân, trông thì bất cần đời, chứ thực ra nhạy cảm và mong manh lắm. Sự kiện Kình Thiên Lục Thành đả kích y quá lớn, chẳng trách y chẳng dám đối mặt.
Câu thông thất bại với Mộc Huân, Thẩm Thanh Huyền hết sức phiền muộn, Cố Kiến Thâm đề nghị: “Hay đến tâm cảnh Loạn Ưng xem trước?”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Ta muốn dẫn Mộc Huân đi cùng.”
Họ có thể im hơi lặng tiếng tiến vào tâm cảnh Loạn Ưng, nhưng muốn vạch trần chân tướng năm đó nhất định sẽ kích động hắn. Hiện giờ dựa theo trạng thái của Loạn Ưng, e rằng hắn cũng không rõ chuyện năm đó, nếu tìm được chân tướng, tâm cảnh hắn sẽ thay đổi, dẫn đến Mộc Huân không thể chứng kiến quá khứ chân thật nhất.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Vẫn còn một cách.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Cách nào?”
Cố Kiến Thâm nói đầy ẩn ý: “Có thể tạm thời dệt mộng cho thánh nhân Khinh Nhiễm.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức nhớ tới ảo cảnh tiểu tuyết liên và “thần”, y trừng mắt: “Đây đúng là việc ‘thần’ am hiểu nhỉ.”
Cố Kiến Thâm vội vàng ôm y: “Thôi mà thôi mà, đừng nhắc tới nợ cũ.”
Thẩm Thanh Huyền đã sớm không còn giận, nhưng vẫn sẽ thỉnh thoảng trêu hắn: “Vị thần từ bi, người cha bất tử, Băng Cửu nguyện …”
Cố Kiến Thâm không nghe nổi nữa, hôn lên môi y, chặn hết những lời tiếp theo.
Thẩm Thanh Huyền hôn với hắn một lúc mới cười nói: “Ngươi đặt tên Băng Cửu cho ta à?”
Cố Kiến Thâm mô phỏng giọng nói trong trẻo của tiểu tuyết liên: “Băng không hay, Cửu càng khó nghe …”
Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt: “Vốn không hay thật mà.”
Giọng Cố Kiến Thâm càng thêm “u oán”: “Kiến Thâm càng chướng tai đúng không?”
Thẩm Thanh Huyền bưng hai má hắn, dùng sức hôn một cái: “Dù là cái tên đáng ghét nhất, nhưng nếu là của ngươi thì ta vẫn thích nhất.”
Nếu dỗ lão công có thể phi thăng, e rằng Tôn chủ đại nhân đã phi hết mấy lần.
Cố Kiến Thâm mở cờ trong bụng, không thể không nhào qua hôn lại ‘hôn’ rồi lại ‘hôn’.
Tuy Thẩm Thanh Huyền hỏi thế, nhưng y biết rõ tên Băng Cửu không phải do Cố Kiến Thâm đặt cho y.
Cố Kiến Thâm tạo ra ảo cảnh, nhưng không thực sự thao túng ảo cảnh. Ảo cảnh có thể bị thao túng đều không thành công, huyễn thuật thật sự vĩ đại là tạo ra một hệ thống ổn định xuyên suốt, tự sinh ra một thế giới “thực”.
Cho nên, Cố Kiến Thâm cùng lắm tạo cho mình một thân phận trâu bò, những chi tiết khác thì không can thiệp quá nhiều.
Nếu thật sự can thiệp, Cố Kiến Thâm làm sao có thể để Thẩm Thanh Huyền biến thành tộc tuyết liên xem quấn tới quấn lui thành trò tiêu khiển mỗi ngày, tùy tiện là có thể sinh một bé tuyết liên.
Chẳng lẽ hắn còn ngại nón xanh của mình chưa đủ ấm, nên muốn làm cha cho con thằng khác!
Đề nghị dệt mộng này của Cố Kiến Thâm rất hay, Thẩm Thanh Huyền vô cùng đồng ý.
Dệt một giấc mơ cho Mộc Huân, để y nhớ lại quá khứ ngọt ngào cùng Loạn Ưng, chờ y tỉnh lại, có lẽ sẽ có dũng khí đối mặt.
Suy cho cùng, trong lòng Mộc Huân vẫn còn vướng mắc rất lớn, y vừa tin chắc Loạn Ưng thực sự lòng lang dạ sói, đồng thời cũng không thể quên kỉ niệm chung sống của hai người, cho nên vẫn luôn đau khổ chần chừ.
Thẩm Thanh Huyền muốn giúp y cởi bỏ vướng mắc này, dù giữa hai người thực sự không có hiểu lầm, cũng nên học được cách buông tay.
Mộc Huân tất nhiên không hề đề phòng Cố Kiến Thâm, nên không bố trí phòng vệ quá nhiều, Cố Kiến Thâm muốn cho y một giấc mơ, y cũng chỉ có thể thành thật nhận lấy — hết cách rồi, cảnh giới chênh lệch quá lớn, ai kêu y không chăm chỉ tu luyện.
Thẩm Thanh Huyền rất hiếu kỳ, bèn hỏi: “Y sẽ mơ thấy gì?”
Cố Kiến Thâm: “Ta cũng không rõ, ta chỉ đưa y đến khoảng thời gian ngọt ngào nhất trong thức hải.”
Thẩm Thanh Huyền: “Có lẽ là lúc còn nhỏ.” Khi đó Mộc Huân còn là một tử thủy yêu vô danh, Loạn Ưng vãn là một con sói cô độc.
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Sao em lại nghĩ thế?”
Thẩm Thanh Huyền: “Lần đầu gặp gỡ bao giờ cũng là đẹp nhất.” Giống như y và Cố Kiến Thâm, cái lần đầu tiên ấy, thuở hai người hãy còn non nớt, chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy mà khi chạm mặt, lại thay đổi thế giới của nhau.
Luôn có một người, khi người ấy xuất hiện, nhân sinh của ngươi sẽ hóa thành một bút vẽ, từ dạo ấy về sau, sắc thái của người ấy trở thành một tồn tại sống động khó quên, khắc cốt ghi tâm nhất trong đời.
Thể như lửa rừng trên đất tuyết, như trăng sáng giữa trời đêm, rồi lại giống như triều dương bay khỏi mặt biển.
Vĩnh viễn là sự tồn tại rực rỡ nhất.
Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y: “Chúng ta cùng nhau mơ đi.”
Thẩm Thanh Huyền ngoảnh đầu nhìn hắn: “Trở về Vạn Pháp tông ư?”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Phải.”
Thẩm Thanh Huyền cầm ngược lại tay hắn: “Ngươi …”
Cố Kiến Thâm biết y băn khoăn điều gì, hắn hôn lên mu bàn tay y: “Ta không sao.”
Hắn không quên được các sư huynh đã chết oan của Thượng Đức phong, nhưng giờ đã có thể thản nhiên đối mặt quá khứ này.
Như Thẩm Thanh Huyền đã nói, đó cũng là thời gian hắn cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc nhất, hắn gặp người mà mình khắc vào trong lòng, gặp được thân nhân, có được cuộc đời đầy đủ nhưng không trọn vẹn.
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm ôm nhau ngủ, mơ một giấc mơ.
Họ không biết Mộc Huân mơ thấy gì, nhưng họ về lại năm mười bốn tuổi ngây ngô ấy, gặp được đối phương cũng ngây ngô như mình.
Họ nhìn nhau cười, thời gian dài dăng dẵng tại thời khắc này chợt mỏng như cánh ve.
Họ chưa bao giờ thay đổi, mỗi một nụ cười, một trái tim, một tình yêu, xuyên qua hết thảy, trở thành đá tảng vững chắc vĩnh viễn bất biến.
Hôm sau, Mộc Huân yên lặng canh giữ ngoài điện.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Muốn đi xem không?”
Mộc Huân gật đầu đáp: “Làm phiền sư phụ và Bệ hạ.”
Cuối cùng Mộc Huân vẫn cố lấy dũng khí, muốn đi xem một lần.
Thẩm Thanh Huyền vỗ vai y, không nói thêm gì.
Cố Kiến Thâm đã sớm câu thông với Loạn Ưng, Loạn Ưng cũng chống đối, chẳng qua không nằng nặc từ chối như Mộc Huân.
Cố Kiến Thâm hỏi hắn: “Trong lòng ngươi có còn thánh nhân Khinh Nhiễm không?”
Loạn Ưng buồn bã không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm: “Tâm Vực tùy tâm, ngươi nhận định con đường phía trước của mình vô vọng, nên mới tẩu hỏa nhập ma đúng không.”
Loạn Ưng nói: “Bệ hạ, ta …”
Cố Kiến Thâm: “Thánh nhân Khinh Nhiễm kiên quyết nói ngươi đồ sát Kình Thiên Lục Thành, nhưng ngươi lại bảo mình chưa bao giờ làm, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ chân tướng sao?”
Loạn Ưng cau mày, giọng nói ngập tràn cay đắng: “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ(*), y chỉ muốn bỏ rơi ta.” Cho nên tìm một cái cớ hoang đường nhường ấy.
(*) Muốn tăng thêm tội, lo gì không có cách nói
Cố Kiến Thâm: “Ta thấy thánh nhân Khinh Nhiễm không phải là người như thế.”
Loạn Ưng cười khổ: “Bệ hạ, ta rất hiểu y.” Biết y bạc tình, biết y ham chơi, cũng biết chẳng quan tâm hắn đến mức nào.
Cố Kiến Thâm: “Kẻ trong cuộc thì mê, đổi góc độ khác để nhìn nhận lại đi.”
Loạn Ưng ngập ngừng, cuối cùng vẫn đồng ý: “Làm phiền Bệ hạ.”
Hắn biết rõ vướng mắc của mình, mà người tạo cái kết ấy đã phủi tay bỏ đi, mặc hắn bị vây khốn, càng giãy dụa thì bị trói càng chặt.
Mộc Huân muốn hắn chết, hắn thực sự không để tâm, vì đó cũng là chuyện không sớm thì muộn.
Tâm Vực không thể so với Thiên Đạo, người như hắn đã sớm không còn lối thoát, tẩu hỏa nhập ma là chuyện không thể tránh khỏi.
Cố Kiến Thâm không nói cho Loạn Ưng rằng Mộc Huân sẽ tiến vào tâm cảnh hắn, đây là yêu cầu của Mộc Huân, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đã châm chước rất lâu, đều cho rằng quả thực nên giấu.
Nếu tâm trạng Loạn Ưng không yên, sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, Thẩm Thanh Huyền nói với Mộc Huân: “Ta sẽ tạm thời phong bế ký ức của ngươi, đến khi ra khỏi tâm cảnh ngươi sẽ nhớ lại tất cả.”
Mộc Huân sửng sốt: “Cần thiết không ạ?”
Thẩm Thanh Huyền: “Buông thành kiến, mới có thể nhìn thấu.”
Mộc Huân suy tư, rồi bình thường trở lại: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói với y: “Ngươi yên tâm, ta sẽ để ý quan sát, nếu có gì không thỏa đáng, ta sẽ đánh thức ngươi.”
Mộc Huân không bận tâm lắm về vấn đề này: “Dạ.”
Trước khi đi, Mộc Huân vẫn không kìm lòng được mà hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Sư phụ … ta sẽ thấy gì?” Y không biết mình sẽ đến đoạn ký ức nào của Loạn Ưng.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi y: “Hôm qua ngươi mơ thấy gì?”
Mộc Huân ngẩn người, không biết mở miệng thế nào.
Thẩm Thanh Huyền cũng không thực sự muốn biết Mộc Huân mơ thấy gì, y chỉ muốn an ủi: “Yên tâm, thứ tối qua ngươi nhìn thấy, cũng sẽ là thứ ngươi sắp chứng kiến.”
Giọng Mộc Huân khẽ run, lần này lại định cất lời, nhưng có lẽ do có quá nhiều điều muốn nói nên không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc, rồi tất cả sẽ qua đi.”
Tốt hay xấu cũng được, thay vì chấp nhất với ngờ vực vô căn cứ và phủ định vô nghĩa, thì chi bằng dũng cảm đối mặt.