Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Muốn Em Là Của Riêng - Chương 6: Của riêng
Nói rồi Dụ Khang Trạch phủi tay, có hàm ý ra lệnh cho đàn em xử người. Ngay tức khắc tên kia chỉ còn cách la hét lên om sòm, rồi âm thanh rơi vào tĩnh mịch ngay sau đó. Tuy vậy Mễ Nhiên ở ngoài cửa sổ, chứng kiến mọi thứ thì như thấy một thứ quá đỗi kinh khủng, cô là lần đầu tiên hiểu tới việc giải quyết lẫn nhan trong giới giang hồ. Dòng máu nóng ấm chảy từ hai bên tai tên kia loang ra khoảng rộng, có lẽ vì sốc, thêm cả sợ hãi mà Mễ Nhiên vô ý kêu lên giật mình. Giọng nói chỉ bày tỏ sự bất ngờ, không có ý kinh động tới Dụ Khang Trạch và đám người bên trong, nhưng do có kinh nghiệm trong giới giang hồ, luôn đối mặt với nguy hiểm kề bên nên với chút tiếng kêu nhỏ cũng khiến tất cả quay ra chú ý.
Mễ Nhiên cũng nhanh chóng thụt đầu xuống, kịp thời tránh né cái nhìn hướng ra cửa sổ. Một tên trong phòng nói:
- Đêm nay có gió lạnh, phải chăng cơn gió đã tới
Mễ Nhiên sau cùng mon men theo hướng lối ra, dốc hết sức chạy về căn biệt phủ lớn. Đám người trong kia vẫn không nghi ngờ gì, bỗng nhiên Dụ Khang Trạch đứng bật dậy, đi ra thẳng thừng mở cửa rồi vòng ra phía cửa sổ, không có ai ở đây. Hắn nhắm mắt, trầm mặc cảm nhận rồi liếc mắt xuống phần cỏ bên ngoài có bị đè nát so với cỏ xung quanh. Dụ Khang Trạch nhếch môi, ra lệnh:
- Dọn dẹo sạch sẽ rồi rời khỏi đây đi1
Nói rồi hắn thong dong theo lối về biệt phủ, khuôn mặt phơi phới như nắm chắc tâm tình người khác trong lòng bàn tay
Về phía Mễ Nhiên, cô lần mò mãi cũng thấy được ánh sáng đèn của biệt phủ, lối đi vào khu vườn kia đèn tối mập mờ, lại vòng vèo cây cối, chạy ra cũng mất kha khá thời gian. Khuôn mặt Mễ Nhiên vừa chạy vừa sợ hãi, trong đầu vẫn vang lên tiếng súng kèm dòng máu đỏ chảy ra, cô muốn thoát khỏi đây quá, cô không thể ở chung cùng những kẻ đã nhuốm máu người được.
Mễ Nhiên chạy một mạch về phía căn biệt phủ, chân đã mỏi nhừ vẫn cố về phòng, chạy lên cầu thang có lẽ vội vã mà vấp đau một hồi. Nữ nhân suýt xoa ngồi đó, khuôn mặt nhăn nhó, trẻ con mà kêu lên:
- Cầu thang chết tiệt... Sao xây bậc rộng cao như vậy làm gì chứ?
Bỗng nhiên giọng nói phía sau vang lên:
- Vậy để tôi phá đi sửa, sẽ xây nhỏ lại, bậc thấp một chút
Đó là giọng nói của Dụ Khang Trạch, hắn đã đi theo kịp ư? Từng bước chân thong dong nhưng sải rộng, hai tay nam nhân nhàn nhã đút túi quần, không có gì là hớt hải. Mễ Nhiên giật bắn mình lên, ngồi đờ ra chưa đáp, từng bước giày cộp cộp lên cài thang, Dụ Khang Trạch đang ngày gần tới chỗ cô. Nữ nhân theo phản xạ mà quay ra, nói:
- Đừng lại gần...chú đừng...
Dụ Khang Trạch còn 3 bậc nữa là tới, hắn cao ngạo liếc mắt nhìn từ trên xuống nữ nhân đang co ro bên dưới. Nam nhân ngồi xổm xuống cũng vẫn cao hơn cô một cái đầu, bàn tay hắn thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run lên của cô, áp lên môi lạnh của mình, từ từ cảm nhận thớ da mịn màng của Mễ Nhiên. Vật nhỏ có sợ hãi, định rụt tay lại thì lại không thể, lại bắt gặp ánh mắt hằn trừng trừng nhìn mình
Dụ Khang Trạch lạnh lùng hỏi:
- Đã nhìn thấy hết sao?
Mễ Nhiên từ từ gật gù, thái độ nam nhân vẫn hết sức bình thản, đáp:
- Vậy thì bí mật của tôi em đã biết, từ nay trở đi em sẽ là của tôi, Mễ Nhiên
Dĩ nhiên là cô còn đương sợ, sao có thể ở lại với tên ác ma như hắn. Mễ Nhiên thẳng thừng dựt lại tay, lùi về sau rồi ngoe nguẩy:
- Chú tha con, con sẽ không nói với ai, tuyệt đối không
Mễ Nhiên đi trên hành lang, cô lùi một bước, hắn tiến một bước, Dụ Khang Trạch có vẻ không giữ được khí chất ban đầu, thôi thúc:
- Em muốn rời đi?
Nữ nhân rụt rè gật đầu, cái dáng vẻ bẽn lẽn, e sợ trước mặt khiến hắn vô cùng thích thú, tất cả các phụ nữ khác khi bên hắn đều có chút gì đó e ngại nhưng ẩn sâu đó là sự phóng đãng. Còn riêng Mễ Nhiên, cô khiến hắn cảm thấy bản thân như đang là chủ, nữ nhân có gì là chưng ra, ngay cả ẩn sâu bên trong cũng chỉ là một tờ giấy trắng, không có toan tính, đầy sự ngây thơ của tuổi mới chập chững trưởng thành
Dụ Khang Trạch nghĩ vậy liền không bao giờ chịu để mất bảo bối này, hắn kéo cô lại, mạnh bạo ôm sát, thủ thỉ bên vành tai đã sớm đỏ ựng của vật nhỏ:
- Không thể, tôi đã phải mất công để tìm được em trong suốt 5 năm qua... Mễ Nhiên, tôi không chỉ coi em là ân nhân đơn thuần, tôi muốn em là của riêng
Khang Trạch đón lấy khuôn cằm Mễ Nhiên, ngửng mặt vật nhỏ đối diện với ánh mắt thâm tình của mình, trầm mặc nói:
- Em đã là của tôi, thì mãi mãi chỉ thuộc về tôi...
Mễ Nhiên đơn thuần không rõ ý hắn, chỉ một mực muốn rời đi, cô rời khỏi vòng tay Khang Trạch nhưng hắn không để vật nhỏ chạy thoát dễ dàng như vậy. Nam nhân bế thốc Mễ Nhiên lên, khuôn mặt sắc lại, đáp:
- Là em chưa hoàn toàn "thuộc" về Dụ Khang Trạch tôi1
Mễ Nhiên cũng nhanh chóng thụt đầu xuống, kịp thời tránh né cái nhìn hướng ra cửa sổ. Một tên trong phòng nói:
- Đêm nay có gió lạnh, phải chăng cơn gió đã tới
Mễ Nhiên sau cùng mon men theo hướng lối ra, dốc hết sức chạy về căn biệt phủ lớn. Đám người trong kia vẫn không nghi ngờ gì, bỗng nhiên Dụ Khang Trạch đứng bật dậy, đi ra thẳng thừng mở cửa rồi vòng ra phía cửa sổ, không có ai ở đây. Hắn nhắm mắt, trầm mặc cảm nhận rồi liếc mắt xuống phần cỏ bên ngoài có bị đè nát so với cỏ xung quanh. Dụ Khang Trạch nhếch môi, ra lệnh:
- Dọn dẹo sạch sẽ rồi rời khỏi đây đi1
Nói rồi hắn thong dong theo lối về biệt phủ, khuôn mặt phơi phới như nắm chắc tâm tình người khác trong lòng bàn tay
Về phía Mễ Nhiên, cô lần mò mãi cũng thấy được ánh sáng đèn của biệt phủ, lối đi vào khu vườn kia đèn tối mập mờ, lại vòng vèo cây cối, chạy ra cũng mất kha khá thời gian. Khuôn mặt Mễ Nhiên vừa chạy vừa sợ hãi, trong đầu vẫn vang lên tiếng súng kèm dòng máu đỏ chảy ra, cô muốn thoát khỏi đây quá, cô không thể ở chung cùng những kẻ đã nhuốm máu người được.
Mễ Nhiên chạy một mạch về phía căn biệt phủ, chân đã mỏi nhừ vẫn cố về phòng, chạy lên cầu thang có lẽ vội vã mà vấp đau một hồi. Nữ nhân suýt xoa ngồi đó, khuôn mặt nhăn nhó, trẻ con mà kêu lên:
- Cầu thang chết tiệt... Sao xây bậc rộng cao như vậy làm gì chứ?
Bỗng nhiên giọng nói phía sau vang lên:
- Vậy để tôi phá đi sửa, sẽ xây nhỏ lại, bậc thấp một chút
Đó là giọng nói của Dụ Khang Trạch, hắn đã đi theo kịp ư? Từng bước chân thong dong nhưng sải rộng, hai tay nam nhân nhàn nhã đút túi quần, không có gì là hớt hải. Mễ Nhiên giật bắn mình lên, ngồi đờ ra chưa đáp, từng bước giày cộp cộp lên cài thang, Dụ Khang Trạch đang ngày gần tới chỗ cô. Nữ nhân theo phản xạ mà quay ra, nói:
- Đừng lại gần...chú đừng...
Dụ Khang Trạch còn 3 bậc nữa là tới, hắn cao ngạo liếc mắt nhìn từ trên xuống nữ nhân đang co ro bên dưới. Nam nhân ngồi xổm xuống cũng vẫn cao hơn cô một cái đầu, bàn tay hắn thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run lên của cô, áp lên môi lạnh của mình, từ từ cảm nhận thớ da mịn màng của Mễ Nhiên. Vật nhỏ có sợ hãi, định rụt tay lại thì lại không thể, lại bắt gặp ánh mắt hằn trừng trừng nhìn mình
Dụ Khang Trạch lạnh lùng hỏi:
- Đã nhìn thấy hết sao?
Mễ Nhiên từ từ gật gù, thái độ nam nhân vẫn hết sức bình thản, đáp:
- Vậy thì bí mật của tôi em đã biết, từ nay trở đi em sẽ là của tôi, Mễ Nhiên
Dĩ nhiên là cô còn đương sợ, sao có thể ở lại với tên ác ma như hắn. Mễ Nhiên thẳng thừng dựt lại tay, lùi về sau rồi ngoe nguẩy:
- Chú tha con, con sẽ không nói với ai, tuyệt đối không
Mễ Nhiên đi trên hành lang, cô lùi một bước, hắn tiến một bước, Dụ Khang Trạch có vẻ không giữ được khí chất ban đầu, thôi thúc:
- Em muốn rời đi?
Nữ nhân rụt rè gật đầu, cái dáng vẻ bẽn lẽn, e sợ trước mặt khiến hắn vô cùng thích thú, tất cả các phụ nữ khác khi bên hắn đều có chút gì đó e ngại nhưng ẩn sâu đó là sự phóng đãng. Còn riêng Mễ Nhiên, cô khiến hắn cảm thấy bản thân như đang là chủ, nữ nhân có gì là chưng ra, ngay cả ẩn sâu bên trong cũng chỉ là một tờ giấy trắng, không có toan tính, đầy sự ngây thơ của tuổi mới chập chững trưởng thành
Dụ Khang Trạch nghĩ vậy liền không bao giờ chịu để mất bảo bối này, hắn kéo cô lại, mạnh bạo ôm sát, thủ thỉ bên vành tai đã sớm đỏ ựng của vật nhỏ:
- Không thể, tôi đã phải mất công để tìm được em trong suốt 5 năm qua... Mễ Nhiên, tôi không chỉ coi em là ân nhân đơn thuần, tôi muốn em là của riêng
Khang Trạch đón lấy khuôn cằm Mễ Nhiên, ngửng mặt vật nhỏ đối diện với ánh mắt thâm tình của mình, trầm mặc nói:
- Em đã là của tôi, thì mãi mãi chỉ thuộc về tôi...
Mễ Nhiên đơn thuần không rõ ý hắn, chỉ một mực muốn rời đi, cô rời khỏi vòng tay Khang Trạch nhưng hắn không để vật nhỏ chạy thoát dễ dàng như vậy. Nam nhân bế thốc Mễ Nhiên lên, khuôn mặt sắc lại, đáp:
- Là em chưa hoàn toàn "thuộc" về Dụ Khang Trạch tôi1