Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Muốn Em Là Của Riêng - Chương 61: Nhớ
Nữ nhân rụt rè nhận lấy chiếc thìa, chầm chậm xúc từng miếng thạch lên miệng, cô tập trung ăn trong khi Khang Trạch liếc nhìn A Diên, nháy mắt như đưa kí hiệu gì đó. A Diên gật gù rồi bỗng chốc ăn tức tốc phần thạch còn lại, đứng lên chỉnh trang phục rồi mặc nhanh chiếc áo khoác vắt sau ghế, vội vàng:
- À ừ... chết, tôi có việc bận, tôi xin phép về trước thưa ngài Dụ, thưa cô chủ
Mễ Nhiên khó hiểu điệu bộ của anh, mới đó còn nhàn nhã cơ mà, Dụ Khang Trạch thì khác, hắn thoải mái cơ mặt, đáp:
- Về đi
A Diên chạy nhanh ra khỏi sảnh, phòng bếp trở lại tĩnh lặng, còn mỗi Khang Trạch và Mễ Nhiên, nam nhân ngồi thư thái vắt ngang tay sang thành ghế Mễ Nhiên, cô quay ra tập trung ăn, thầm mong lúc này xuất hiện vị quản gia hoặc Du Ly, Cúc Y, đừng để cô một mình với hắn như vậy chứ, cảm giác sượng sượng bao trùm cả cơ thể lẫn nét mặt của nữ nhân. Dụ Khang Trạch ngồi một lúc cũng không yên, hắn chống tay lên bàn, dựa đầu nghiêng về nhìn Mễ Nhiên ăn, miệng nhỏ của cô mở ra, miếng thạch mềm đưa vào, trôi xuống phía họng nấc lên một cái, bờ môi cũng óng ánh hồng hào như viên kẹo ngọt. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn cô không rời, đang ăn cũng không còn hứng, Mễ Nhiên ngập ngừng lên tiếng:
- Anh có biết... nhìn người khác ăn... là vô duyên lắm không?
Mễ Nhiên nói xong thì đưa tay lên che nghiêng mặt để ánh mắt cô không phải đảo sang nhìn hắn, hắn cũng không nhìn trực diện cô nữa. Dụ Khang Trạch ngồi bên cạnh thì oài người ra, hắn nhoẻn miệng cười rồi sát dịch lại cô thêm chút nữa. Bàn tay hắn vuốt gọn mái tóc cô ra sau lưng, ngón tay rờ vào vành tai đang nóng ran của vật nhỏ, nam nhân tiến sát lại bên mặt cô, thủ thỉ:
- Tôi không biết
Nói xong, nam nhân tranh thủ hôn lên bàn tay đang run run che mặt của Mễ Nhiên, các ngón tay cô co quắp rồi rụt lại, Mễ Nhiên cẩn trọng ngồi nghiêng ra, đĩa thạch nhỏ cũng ăn xong rồi, cô nghiêm mình đứng lên, giọng nói trịnh trọng:
- Em xong bữa rồi, em lên phòng đây
Cô muốn rời đi thật nhanh, Dụ Khang Trạch dạo gần đây đúng như tên biến thái, hắn cứ chạm lấy đôi môi mỏng của mình lên khắp mọi cơ thể cô. Có lúc hắn lầm lì đứng từ sau rồi hôn lên chóp đầu Mễ Nhiên, cô giật bắn lên mà ngã nhào nhưng nam nhân lại chỉ cười nhẹ, ánh mắt hắn thâm tình nhưng mang cả sự uy hiếp, những lúc đó cô chỉ co chân lên rồi chạy đi, không ai nói lời nào. Còn bây giờ thì sao, hắn vẫn thế, cái ánh mắt chết tiệt và đôi môi điên cuồng thích động chạm khiến nữ nhân khó xử, cô toan rời đi thì bị kéo giật ngược lại, bàn tay Khang Trạch nắm chắc lấy tay cô, các gân xanh nổi lên như muốn bóp nát cánh tay Mễ Nhiên, cô giật bắn lên quay lại, lắp bắp:
- Anh.. anh sao thế?
Dụ Khang Trạch cười cười, 1 suy nghĩ chửi rủa cái thoáng qua trong đầu cô. Đúng rồi, ánh mắt, đôi môi và nụ cười biến thái, đủ những combo tạo nên 1 tên đa nhân cách, 1 con người cô chưa thấy ở Khang Trạch. Sau cùng hắn hôn lên mu bàn tay Mễ Nhiên, yêu chiều đáp:
- Ừ, em lên đi... đi cẩn thận nhé
Bàn tay cô dần được buông lỏng, Mễ Nhiên chầm chậm lùi như cần đề phòng, sau đó mới nhanh chân chạy lên. Dụ Khang Trạch ngồi đấy, hắn vẫn bình thường, hắn không có vấn đề gì về thần kinh hết. Nhưng để tìm cớ tiếp cận, nam nhân mới trở nên tự tiện mặt dày như này, trông cái cách cô dè chừng thật khiến hắn phì cười. Mỗi khi nghe hắn đáp lại lời gì đó, Mễ Nhiên sẽ méo xệch mặt, khuôn mặt cô ngu ngốc, chắc cô tưởng hắn bệnh
Hôm sau
Mễ Nhiên ngủ dậy, trời hôm nay lạnh hơn mấy hôm trước, mưa lớn sẽ bắt đầu từ hôm nay đến cuối tuần, có thể cảm thấy một cơn bão đang đi về đất liền, mấy ngày nay đài báo thời tiết như thế mà. Cô ngồi dậy, kéo hết chăn ôm về phía mình mà vẫn lập cập run, cái suy nghĩ còn mơ hồ, mông lung gợi cô nhớ về vòng tay Dụ Khang Trạch. Mùa lạnh trước đây chưa bao giờ cô thấy run người mỗi sáng sớm vì đêm nào ngủ tên biến thái kia cũng áp chặt cô vào lòng, ủ chăn ấm cho cả hai. Cơ thể Dụ Khang Trạch tỏa hơi ấm rạo rực, mùi thơm gỗ sồi ẩm thoang thoảng cũng là mùi hương quen thuộc của Mễ Nhiên. Đúng là cái gì quá quen thuộc thì cũng không tốt vì khi thiếu đi sẽ rất cực nhọc để thích nghi điều kiện mới. Bên thư phòng, Dụ Khang Trạch dậy từ sớm, nam nhân chưa rời khỏi giường mà nằm sải tay dài, cơ thể mặc áo len nhưng lộm cộm muốn cởi, cởi ra lại lạnh. Trước đây Dụ Khang Trạch đâu có thấy lạnh khi cởi áo, đêm nào cũng nằm trần rồi ôm chặt cô trong lòng, hơi nóng từ hơi thở của Mễ Nhiên hô hấp cũng đủ sưởi ấm cho bản thân hắn. Dụ Khang Trạch chán nản lăn qua lăn lại, ì èo như đứa trẻ:
- A Nhiên... A Nhiên... A Nhiên1
P/s: trời lạnh thích quá mọi người ơi. Viết truyện thì thấy buồn ngủ tại gió se se thích quá
- À ừ... chết, tôi có việc bận, tôi xin phép về trước thưa ngài Dụ, thưa cô chủ
Mễ Nhiên khó hiểu điệu bộ của anh, mới đó còn nhàn nhã cơ mà, Dụ Khang Trạch thì khác, hắn thoải mái cơ mặt, đáp:
- Về đi
A Diên chạy nhanh ra khỏi sảnh, phòng bếp trở lại tĩnh lặng, còn mỗi Khang Trạch và Mễ Nhiên, nam nhân ngồi thư thái vắt ngang tay sang thành ghế Mễ Nhiên, cô quay ra tập trung ăn, thầm mong lúc này xuất hiện vị quản gia hoặc Du Ly, Cúc Y, đừng để cô một mình với hắn như vậy chứ, cảm giác sượng sượng bao trùm cả cơ thể lẫn nét mặt của nữ nhân. Dụ Khang Trạch ngồi một lúc cũng không yên, hắn chống tay lên bàn, dựa đầu nghiêng về nhìn Mễ Nhiên ăn, miệng nhỏ của cô mở ra, miếng thạch mềm đưa vào, trôi xuống phía họng nấc lên một cái, bờ môi cũng óng ánh hồng hào như viên kẹo ngọt. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn cô không rời, đang ăn cũng không còn hứng, Mễ Nhiên ngập ngừng lên tiếng:
- Anh có biết... nhìn người khác ăn... là vô duyên lắm không?
Mễ Nhiên nói xong thì đưa tay lên che nghiêng mặt để ánh mắt cô không phải đảo sang nhìn hắn, hắn cũng không nhìn trực diện cô nữa. Dụ Khang Trạch ngồi bên cạnh thì oài người ra, hắn nhoẻn miệng cười rồi sát dịch lại cô thêm chút nữa. Bàn tay hắn vuốt gọn mái tóc cô ra sau lưng, ngón tay rờ vào vành tai đang nóng ran của vật nhỏ, nam nhân tiến sát lại bên mặt cô, thủ thỉ:
- Tôi không biết
Nói xong, nam nhân tranh thủ hôn lên bàn tay đang run run che mặt của Mễ Nhiên, các ngón tay cô co quắp rồi rụt lại, Mễ Nhiên cẩn trọng ngồi nghiêng ra, đĩa thạch nhỏ cũng ăn xong rồi, cô nghiêm mình đứng lên, giọng nói trịnh trọng:
- Em xong bữa rồi, em lên phòng đây
Cô muốn rời đi thật nhanh, Dụ Khang Trạch dạo gần đây đúng như tên biến thái, hắn cứ chạm lấy đôi môi mỏng của mình lên khắp mọi cơ thể cô. Có lúc hắn lầm lì đứng từ sau rồi hôn lên chóp đầu Mễ Nhiên, cô giật bắn lên mà ngã nhào nhưng nam nhân lại chỉ cười nhẹ, ánh mắt hắn thâm tình nhưng mang cả sự uy hiếp, những lúc đó cô chỉ co chân lên rồi chạy đi, không ai nói lời nào. Còn bây giờ thì sao, hắn vẫn thế, cái ánh mắt chết tiệt và đôi môi điên cuồng thích động chạm khiến nữ nhân khó xử, cô toan rời đi thì bị kéo giật ngược lại, bàn tay Khang Trạch nắm chắc lấy tay cô, các gân xanh nổi lên như muốn bóp nát cánh tay Mễ Nhiên, cô giật bắn lên quay lại, lắp bắp:
- Anh.. anh sao thế?
Dụ Khang Trạch cười cười, 1 suy nghĩ chửi rủa cái thoáng qua trong đầu cô. Đúng rồi, ánh mắt, đôi môi và nụ cười biến thái, đủ những combo tạo nên 1 tên đa nhân cách, 1 con người cô chưa thấy ở Khang Trạch. Sau cùng hắn hôn lên mu bàn tay Mễ Nhiên, yêu chiều đáp:
- Ừ, em lên đi... đi cẩn thận nhé
Bàn tay cô dần được buông lỏng, Mễ Nhiên chầm chậm lùi như cần đề phòng, sau đó mới nhanh chân chạy lên. Dụ Khang Trạch ngồi đấy, hắn vẫn bình thường, hắn không có vấn đề gì về thần kinh hết. Nhưng để tìm cớ tiếp cận, nam nhân mới trở nên tự tiện mặt dày như này, trông cái cách cô dè chừng thật khiến hắn phì cười. Mỗi khi nghe hắn đáp lại lời gì đó, Mễ Nhiên sẽ méo xệch mặt, khuôn mặt cô ngu ngốc, chắc cô tưởng hắn bệnh
Hôm sau
Mễ Nhiên ngủ dậy, trời hôm nay lạnh hơn mấy hôm trước, mưa lớn sẽ bắt đầu từ hôm nay đến cuối tuần, có thể cảm thấy một cơn bão đang đi về đất liền, mấy ngày nay đài báo thời tiết như thế mà. Cô ngồi dậy, kéo hết chăn ôm về phía mình mà vẫn lập cập run, cái suy nghĩ còn mơ hồ, mông lung gợi cô nhớ về vòng tay Dụ Khang Trạch. Mùa lạnh trước đây chưa bao giờ cô thấy run người mỗi sáng sớm vì đêm nào ngủ tên biến thái kia cũng áp chặt cô vào lòng, ủ chăn ấm cho cả hai. Cơ thể Dụ Khang Trạch tỏa hơi ấm rạo rực, mùi thơm gỗ sồi ẩm thoang thoảng cũng là mùi hương quen thuộc của Mễ Nhiên. Đúng là cái gì quá quen thuộc thì cũng không tốt vì khi thiếu đi sẽ rất cực nhọc để thích nghi điều kiện mới. Bên thư phòng, Dụ Khang Trạch dậy từ sớm, nam nhân chưa rời khỏi giường mà nằm sải tay dài, cơ thể mặc áo len nhưng lộm cộm muốn cởi, cởi ra lại lạnh. Trước đây Dụ Khang Trạch đâu có thấy lạnh khi cởi áo, đêm nào cũng nằm trần rồi ôm chặt cô trong lòng, hơi nóng từ hơi thở của Mễ Nhiên hô hấp cũng đủ sưởi ấm cho bản thân hắn. Dụ Khang Trạch chán nản lăn qua lăn lại, ì èo như đứa trẻ:
- A Nhiên... A Nhiên... A Nhiên1
P/s: trời lạnh thích quá mọi người ơi. Viết truyện thì thấy buồn ngủ tại gió se se thích quá