Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Muốn Em Là Của Riêng - Chương 48: Chọn một đi
Dụ Khang Trạch từ tốn đi lại, hắn hạ gối quỳ xuống, lẳng lặng cầm lấy nhúm giấy lên, một đống giấy đen vẫn còn ẩn sâu bên dưới, con Otto bên cạnh quẫy quẫy đuôi, có vẻ nó đang vui vì lúc đào bới này rất giống lúc Mễ Nhiên cùng nó đùa nghịch trong vườn. Nam nhân thở từng đợt hơi nóng, sau cùng hít một ngụm khí bình tĩnh, ra lệnh:
- Hai người dọn dẹp lại nơi này, còn A Diên đưa Otto về lại chuồng đi
Nói rồi hắn thẳng thừng đứng dậy, toan quay đi thì A Diên liền bạo gan nắm cổ tay hắn lại, lắp bắp:
- Ngài Dụ, dù gì...
Dụ Khang Trạch ngoái đầu lại nhìn hắn, màn trời tối om, ánh đèn le lói chiếu về phía đám họ đang ở đây, duy có ánh mắt Khang Trạch lầm lì, nam nhân liếc xuống cánh tay A Diên đang giữ chặt mình như một cách cảnh cáo. A Diên biết ý thụt tay lại, cũng không phát biểu gì thêm, để cho Dụ Khang Trạch lặng lẽ rời đi. Hai người đàn em phía sau khó hiểu, lên tiếng hỏi:
- Anh Diên, ngài ấy có chuyện gì thế? Lại còn bắt chúng ta đào lên thứ gì thế này? Giấy lộn à?
A Diên cười nhẹ, đáp:
- Đống giấy này chúng mày gọi là giấy lộn... nhưng giá trị trên từng mặt chữ là hiệu triệu đô la
Hai người kia không hiểu gì, quay ra làm tiếp công việc của mình. Trong khi đó, Khang Trạch nhàn nhã bước vào sảnh nhà, tiếng giày tây lộp cộp trên sàn, chiếc áo vest cởi ra vắt tạm dưới ghế, vài cúc áo cũng nới rộng ra một cách lười biếng. Dụ Khang Trạch bước vào phòng, Mễ Nhiên thơ thẩn nằm trên giường đọc sách, thấy hắn liền nói nhỏ:
- Ha..anh về rồi
Dụ Khang Trạch cười cười rồi gật đầu cái nhẹ, đi lại sát bên giường, thẳng thừng nhìn nữ nhân trước mặt, hỏi:
- Mễ Nhiên, tại sao em nói dối tôi?
Giọng điệu và dáng vẻ nam nhân hôm nay thay đổi hẳn, không phải sự châm chọc trêu đùa như trước mà vô cùng nghiêm túc. Mễ Nhiên đứng dậy, nhận ra có việc gì đó không ổn, lí nhí:
- Em...
Dụ Khang Trạch thở dài, đi chung quanh rồi bắt đầu vò tay lên tóc, bất giác hét gầm lên:
- Hừ... Aggg..
Tiện tay hắn hất đổ chiếc bình gốm bên cạnh, chiếc bình rơi xuống sàn đất vỡ choang ra tạo tiếng ồn lớn, mảnh gốm nhọn hoắt bắn tứ tung. Mễ Nhiên giật bắn lên lùi ra, trong lòng bỗng chột dạ, cơ thể run lên bần bật, hơi thở theo đó cũng hấp hối ngắt quãng. Khang Trạch chống tay nhìn thẳng về phía cô đứng khép nép, gằn hỏi:
- Em thích trêu ngươi tôi đúng không? Em những tưởng trò đùa ấy sẽ rất vui và Dụ Khang Trạch này sẽ như con bò để em thoải mái dắt đi trong mấy trò ngu si em bày ra à? Hả?
Hắn càng nói càng to, như thét ra sự tức giận và kiềm chế trong lòng về vụ việc lần này. Mễ Nhiên thở một hơi trấn tĩnh, giải thích:
- Lần này em làm thế... không phải vì chơi đùa, em không phải bình phong ngu ngốc, thiển cận đến mức... không biết giá trị của dự án lần này
Khang Trạch nghe vậy liền trầm mặc, những tưởng ổn định nhưng không, bất giác hắn cười phá lên như kẻ điên, cười lớn vang đến chói tai rồi đi lại nắm chắc bả vai đang run bật lên của vật nhỏ, mỉa:
- Sao cơ? Haha, em không phải thế... em biết rõ.. Vậy mà em làm cái hành động gì kia?
Đứng sát lại mới thấy Dụ Khang Trạch đang điên cuồng như thế nào. Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt như muốn thiêu đốt cô, môi mỏng thi thoảng cười nhếch lên gây áp lực vô cùng. Lực tay hắn siết mạnh bên bả vai cô, tưởng như muốn bóp nghẹt từng thớ da một. Mễ Nhiên nhăn mày khó chịu:
- Anh.. đau quá à... Anh buông ra đi
Cô càng nói vậy càng khiến hắn điên tiết, Dụ Khang Trạch ôm chặt cứng eo cô, ép Mễ Nhiên phải nhìn thẳng vào ánh mắt cuồng nộ của hắn, một tay hắn đưa lên ôm chặt gáy nhỏ, gằn:
- Em đau à? Em đau đúng không? Thế tôi là gì? Em có biết nỗi đau đang tràn ngập lồng ngực tôi? Nỗi đau vì bị xúc phạm lòng tự trọng một cách nặng nề, nỗi đau về thanh danh của Dụ thị giờ đây sẽ bầy nhầy dưới bùn đất... và Mễ Nhiên, em biết đau nhất là cái gì không?
Nói đến đây bỗng Khang Trạch hạ giọng xuống:
- Đau nhất là người đằng sau gây ra mọi cơ sự.. lại là em, Nhạc Mễ Nhiên
Ánh mắt cô yếu mềm nhìn hắn, Dụ Khang Trạch đan xen cả một nổi buồn khó tả, buồn và ức chế dâng lên tận họng, hận sao không thể thẳng thừng đem bắn bỏ cô những kẻ trước đây từng đắc tội với hắn. Bên khóe mắt Mễ Nhiên nước mắt chảy thành dòng, ngược lại với thái độ điên cuồng của nam nhân thì Mễ Nhiên bình tĩnh hơn, cô cả gan cười khẩy:
- Anh tưởng một mình anh biết đau à? Anh tưởng em sung sướng lắm khi huỷ đi sự nghiệp của anh à? Haha, em đâu ngu mà đi huỷ hoại chốn dung thân của mình
Dụ Khang Trạch bất ngờ, ánh mắt quật cường cô nhìn hắn hiện tại chưa bao giờ cô lộ ra trước đây, lại thêm cách nói chuyện đầy ẩn ý của vật nhỏ. Mễ Nhiên ẩn mạnh nam nhân ra, nước mắt theo đó cảm xúc chảy mạnh xuống gò má hồng. Mễ Nhiên nấc lên rồi thở phào một hơi, nói:
- Mã Sở đằng không phải là con người tốt... lão nhẫn tâm hại chết mẹ em, nên anh và lão, tốt nhất đừng có liên can gì
Lời nói của Mễ Nhiên đổ dồn thành sự cảnh cáo, khuôn mặt Dụ Khang Trạch dần trở nên khó hiểu. Nữ nhân được đà nói thêm, thách thức:
- Anh chọn đi, giữa em và Mã Sở Đằng... giữa tình yêu anh ấp ủ, cưng nựng với sự thăng tiến tột bậc trên con đường sự nghiệp... Dụ Khang Trạch anh đừng tham lam, chọn 1 đi
P/s: nêu cảm nhận của các bạn về nu9 trong chap này nào mọi người ơi. Hãy nhận xét và chia sẻ những ý kiến thật văn minh nha, mình sẽ đọc cmt và nếu cần sẽ giải đáp cho mọi người nè
- Hai người dọn dẹp lại nơi này, còn A Diên đưa Otto về lại chuồng đi
Nói rồi hắn thẳng thừng đứng dậy, toan quay đi thì A Diên liền bạo gan nắm cổ tay hắn lại, lắp bắp:
- Ngài Dụ, dù gì...
Dụ Khang Trạch ngoái đầu lại nhìn hắn, màn trời tối om, ánh đèn le lói chiếu về phía đám họ đang ở đây, duy có ánh mắt Khang Trạch lầm lì, nam nhân liếc xuống cánh tay A Diên đang giữ chặt mình như một cách cảnh cáo. A Diên biết ý thụt tay lại, cũng không phát biểu gì thêm, để cho Dụ Khang Trạch lặng lẽ rời đi. Hai người đàn em phía sau khó hiểu, lên tiếng hỏi:
- Anh Diên, ngài ấy có chuyện gì thế? Lại còn bắt chúng ta đào lên thứ gì thế này? Giấy lộn à?
A Diên cười nhẹ, đáp:
- Đống giấy này chúng mày gọi là giấy lộn... nhưng giá trị trên từng mặt chữ là hiệu triệu đô la
Hai người kia không hiểu gì, quay ra làm tiếp công việc của mình. Trong khi đó, Khang Trạch nhàn nhã bước vào sảnh nhà, tiếng giày tây lộp cộp trên sàn, chiếc áo vest cởi ra vắt tạm dưới ghế, vài cúc áo cũng nới rộng ra một cách lười biếng. Dụ Khang Trạch bước vào phòng, Mễ Nhiên thơ thẩn nằm trên giường đọc sách, thấy hắn liền nói nhỏ:
- Ha..anh về rồi
Dụ Khang Trạch cười cười rồi gật đầu cái nhẹ, đi lại sát bên giường, thẳng thừng nhìn nữ nhân trước mặt, hỏi:
- Mễ Nhiên, tại sao em nói dối tôi?
Giọng điệu và dáng vẻ nam nhân hôm nay thay đổi hẳn, không phải sự châm chọc trêu đùa như trước mà vô cùng nghiêm túc. Mễ Nhiên đứng dậy, nhận ra có việc gì đó không ổn, lí nhí:
- Em...
Dụ Khang Trạch thở dài, đi chung quanh rồi bắt đầu vò tay lên tóc, bất giác hét gầm lên:
- Hừ... Aggg..
Tiện tay hắn hất đổ chiếc bình gốm bên cạnh, chiếc bình rơi xuống sàn đất vỡ choang ra tạo tiếng ồn lớn, mảnh gốm nhọn hoắt bắn tứ tung. Mễ Nhiên giật bắn lên lùi ra, trong lòng bỗng chột dạ, cơ thể run lên bần bật, hơi thở theo đó cũng hấp hối ngắt quãng. Khang Trạch chống tay nhìn thẳng về phía cô đứng khép nép, gằn hỏi:
- Em thích trêu ngươi tôi đúng không? Em những tưởng trò đùa ấy sẽ rất vui và Dụ Khang Trạch này sẽ như con bò để em thoải mái dắt đi trong mấy trò ngu si em bày ra à? Hả?
Hắn càng nói càng to, như thét ra sự tức giận và kiềm chế trong lòng về vụ việc lần này. Mễ Nhiên thở một hơi trấn tĩnh, giải thích:
- Lần này em làm thế... không phải vì chơi đùa, em không phải bình phong ngu ngốc, thiển cận đến mức... không biết giá trị của dự án lần này
Khang Trạch nghe vậy liền trầm mặc, những tưởng ổn định nhưng không, bất giác hắn cười phá lên như kẻ điên, cười lớn vang đến chói tai rồi đi lại nắm chắc bả vai đang run bật lên của vật nhỏ, mỉa:
- Sao cơ? Haha, em không phải thế... em biết rõ.. Vậy mà em làm cái hành động gì kia?
Đứng sát lại mới thấy Dụ Khang Trạch đang điên cuồng như thế nào. Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt như muốn thiêu đốt cô, môi mỏng thi thoảng cười nhếch lên gây áp lực vô cùng. Lực tay hắn siết mạnh bên bả vai cô, tưởng như muốn bóp nghẹt từng thớ da một. Mễ Nhiên nhăn mày khó chịu:
- Anh.. đau quá à... Anh buông ra đi
Cô càng nói vậy càng khiến hắn điên tiết, Dụ Khang Trạch ôm chặt cứng eo cô, ép Mễ Nhiên phải nhìn thẳng vào ánh mắt cuồng nộ của hắn, một tay hắn đưa lên ôm chặt gáy nhỏ, gằn:
- Em đau à? Em đau đúng không? Thế tôi là gì? Em có biết nỗi đau đang tràn ngập lồng ngực tôi? Nỗi đau vì bị xúc phạm lòng tự trọng một cách nặng nề, nỗi đau về thanh danh của Dụ thị giờ đây sẽ bầy nhầy dưới bùn đất... và Mễ Nhiên, em biết đau nhất là cái gì không?
Nói đến đây bỗng Khang Trạch hạ giọng xuống:
- Đau nhất là người đằng sau gây ra mọi cơ sự.. lại là em, Nhạc Mễ Nhiên
Ánh mắt cô yếu mềm nhìn hắn, Dụ Khang Trạch đan xen cả một nổi buồn khó tả, buồn và ức chế dâng lên tận họng, hận sao không thể thẳng thừng đem bắn bỏ cô những kẻ trước đây từng đắc tội với hắn. Bên khóe mắt Mễ Nhiên nước mắt chảy thành dòng, ngược lại với thái độ điên cuồng của nam nhân thì Mễ Nhiên bình tĩnh hơn, cô cả gan cười khẩy:
- Anh tưởng một mình anh biết đau à? Anh tưởng em sung sướng lắm khi huỷ đi sự nghiệp của anh à? Haha, em đâu ngu mà đi huỷ hoại chốn dung thân của mình
Dụ Khang Trạch bất ngờ, ánh mắt quật cường cô nhìn hắn hiện tại chưa bao giờ cô lộ ra trước đây, lại thêm cách nói chuyện đầy ẩn ý của vật nhỏ. Mễ Nhiên ẩn mạnh nam nhân ra, nước mắt theo đó cảm xúc chảy mạnh xuống gò má hồng. Mễ Nhiên nấc lên rồi thở phào một hơi, nói:
- Mã Sở đằng không phải là con người tốt... lão nhẫn tâm hại chết mẹ em, nên anh và lão, tốt nhất đừng có liên can gì
Lời nói của Mễ Nhiên đổ dồn thành sự cảnh cáo, khuôn mặt Dụ Khang Trạch dần trở nên khó hiểu. Nữ nhân được đà nói thêm, thách thức:
- Anh chọn đi, giữa em và Mã Sở Đằng... giữa tình yêu anh ấp ủ, cưng nựng với sự thăng tiến tột bậc trên con đường sự nghiệp... Dụ Khang Trạch anh đừng tham lam, chọn 1 đi
P/s: nêu cảm nhận của các bạn về nu9 trong chap này nào mọi người ơi. Hãy nhận xét và chia sẻ những ý kiến thật văn minh nha, mình sẽ đọc cmt và nếu cần sẽ giải đáp cho mọi người nè