Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Muốn Em Là Của Riêng - Chương 45: Tốt lành
A Diên đã đợi xe dưới sảnh, có vẻ gấp gáp và cả hai cùng rời đi ngay sau đó. Mễ Nhiên nhìn xuống rồi thở dài, sau cùng lẳng lặng nhìn bầu trời xẩm tối, nhẩm đếm thì cũng gần đến ngày giỗ của mẹ mình rồi. Đúng gần ngày giỗ thì bất ngờ gặp lại kẻ thù năm xưa, đúng là Trái Đất hình tròn. Mễ Nhiên bần thần đứng đó rồi sau cùng đi xuống dùng bữa, hôm nay không có Dụ Khang Trạch nên cũng thoải mái gọi bác quản gia cùng Du Ly và Cúc Y cùng ăn cho vui
Đêm muộn
Mễ Nhiên liếc nhìn trên đồng hồ, cô mới đọc sách xong nhưng trằn trọc không ngủ được, cũng tại đã ngủ xuyên trưa tới tận chiều hồi sáng mà. Đồng hồ chỉ hơn 1 giờ sáng, nam nhân kia vẫn chưa về, lòng Mễ Nhiên hơi rạo rực, không biết có phải đi giải quyết chuyện bản hợp đồng kia không nữa. Ban nãy tìm hiểu kĩ thì mới biết tập đoàn Mã Hà này rất có uy tín và vô cùng lớn mạnh trên thương trường, tập đoàn này đầu tư vào đâu là nơi đó phất, hợp tác với doanh nghiệp nào là như mở ra hướng phát triển cho doanh nghiệp đó. Và để có được cái gật đầu đồng ý của Mã Sở Đằng hay sự vui vẻ của lão ta là vô cùng khó, chính vì thế mà lần hợp tác của Dụ thị cùng Mã Hà khiến Khang Trạch mới hào hứng làm sao. Mễ Nhiên nghĩ thế lại rối bời, nhưng dù hắn có biết sự thật và giận dữ đến nhường nào thì nữ nhân quyết không để hắn hợp tác với Mã Hà- kẻ đã nhẫn tâm đâm chết và mặc cho mẹ cô thoi thóp đêm ấy. Vốn dĩ một kẻ sát nhân như thế đâu tốt đẹp gì cho cam, có chăng chỉ là mã ngoài quá hoàn hảo đến độ bên trong có thối nát cũng được bao bọc cẩn thận. Mễ Nhiên chắp tay, thủ thỉ:
- Mẹ à.. mẹ hãy phù hộ cho con...
Gần 3 giờ đêm, Mễ Nhiên cuối cùng cũng gật gù vào giấc, đúng lúc xe ôtô từ ngoài cổng lớn vào sảnh sân, Dụ Khang Trạch về rồi. Tiếng giày lộp cộp trên hành lang rồi mở phòng nhẹ nhàng, nam nhân đóng cửa lại rồi dựa vào thở dài, sau cùng ngó qua nữ nhân nằm trên giường rồi mệt nhoài vào phòng tắm. Tiếng nước xả ra, lúc này Mễ Nhiên mới yên tâm mở mắt, quay đầu nhìn chung quanh rồi lại cẩn thận nằm im, hai mắt nhắm lại sao cho như đã ngủ say. Chừng 5 phút sau tiếng nước không còn chảy, Khang Trạch ra ngoài thay đồ rồi đi lại bên giường, tấm thân cứ thể thả rơi mạnh xuống lười biếng, hơi thở dài hắn phả ra cho thấy sự não nề vô cùng. Mễ Nhiên ti hí mắt nhìn ra, nam nhân ấp tay lên mặt như giấu đi sự rối bời, cứ trằn trọc suy nghĩ gì đó rồi lại thở dài một hơi. Nam nhân nay có sự bận tâm lớn nên cũng chưa ngủ nổi, bất giác hắn liếc sang nhìn cô, dù cho phòng tối đêm muộn nhưng ánh mắt hắn sáng rực nhin sang khiến vật nhỏ cũng giật mình. Ánh mắt ti hí vội nhắm lại, điều hoà lại hơi thở tự nhiên nhất, lòng thầm mong Khang Trạch không biết mình còn thức. Cũng có vẻ là vậy, Khang Trạch chỉ đơn giản là nằm sát lại cô, hắn ân cần nhấc đầu cô lên kê vào cánh tay mình, ủ ấp rồi ôm cô trong lòng đầy âu yếm, môi lạnh áp xuống đỉnh đầu hửi hửi hương thơm dầu gội. Như 1 cách thư giãn hiệu quả, Khang Trạch sau đó dần chìm vào giấc ngủ, Mễ Nhiên nằm trong lòng hắn thì nhỏ bé, ánh mắt mở ra thao láo rồi thả lỏng cơ thể, chắc vừa trải qua việc gì quan trọng nên trông nam nhân mới mệt nhoài như vậy
Sáng hôm sau
Mễ Nhiên dần dần tỉnh, hôm nay thấy không còn o ép như mọi hôm, liếc sang bên thì ra là Dụ Khang Trạch đã rời đi từ lúc nào. Ra là vậy, thảo nào hôm nay Mễ Nhiên ngủ một giấc dài, không phải mất công cựa quậy để thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn. Cô mau sửa soạn cá nhân rồi xuống nhà, Du Ly đang loay hoay trong bếp, thấy cô liền nói:
- A cô chủ
Mễ Nhiên cười nhẹ rồi hỏi:
- Chị à, anh Trách đi từ sáng sớm rồi ư?
Du Ly gật gù, đáp:
- Vâng, khoảng 6 giờ sáng đã thấy A Diên đánh xe đỗ ở sảnh, 15p sau thì cả hai rời đi
Mễ Nhiên thoáng bất ngờ, tầm đó thì chính ra Khang Trạch nghỉ ngơi qua đêm có 2 tiếng rưỡi, cả ngày hôm qua đều bên ngoài giải quyết công chuyện, rạng sáng về rồi ngủ có 2 tiếng hơn ư? Mễ Nhiên bần thần rồi sau cùng quay ra dùng bữa
Tại tập đoàn Mã Hà
Mã Sở Đằng cao cao tại thượng ngồi trên ghế sofa lớn, tay châm điếu tẩu, làn khói phả ra mờ mịt, lão so với khoảng 10 năm trước đây thì bây giờ trông già dặn và phong bụi hơn rất nhiều, kinh nghiệm cũng dày dặn trên chiến trường nên Mã Hà mới lớn mạnh đến vậy. Người thư kí bước vào, kính cẩn:
- Ngài Mã... Phía tập đoàn Dụ thị đã tới
Mã Sở Đằng phẩy tay, nhàn nhã:
- Mời vào
Ngay sau đó cánh cửa mở ra, Dụ Khang Trạch và theo sau là A Diên bước tới. Nam nhân cúi chào lịch sự:
- Ngài Mã, xin chào. Chúc ngài buổi sáng tốt lành
Mã Sở Đằng cười khẩy, đáp:
- Ừ, có vẻ là tốt đây... Mời ngồi
Đêm muộn
Mễ Nhiên liếc nhìn trên đồng hồ, cô mới đọc sách xong nhưng trằn trọc không ngủ được, cũng tại đã ngủ xuyên trưa tới tận chiều hồi sáng mà. Đồng hồ chỉ hơn 1 giờ sáng, nam nhân kia vẫn chưa về, lòng Mễ Nhiên hơi rạo rực, không biết có phải đi giải quyết chuyện bản hợp đồng kia không nữa. Ban nãy tìm hiểu kĩ thì mới biết tập đoàn Mã Hà này rất có uy tín và vô cùng lớn mạnh trên thương trường, tập đoàn này đầu tư vào đâu là nơi đó phất, hợp tác với doanh nghiệp nào là như mở ra hướng phát triển cho doanh nghiệp đó. Và để có được cái gật đầu đồng ý của Mã Sở Đằng hay sự vui vẻ của lão ta là vô cùng khó, chính vì thế mà lần hợp tác của Dụ thị cùng Mã Hà khiến Khang Trạch mới hào hứng làm sao. Mễ Nhiên nghĩ thế lại rối bời, nhưng dù hắn có biết sự thật và giận dữ đến nhường nào thì nữ nhân quyết không để hắn hợp tác với Mã Hà- kẻ đã nhẫn tâm đâm chết và mặc cho mẹ cô thoi thóp đêm ấy. Vốn dĩ một kẻ sát nhân như thế đâu tốt đẹp gì cho cam, có chăng chỉ là mã ngoài quá hoàn hảo đến độ bên trong có thối nát cũng được bao bọc cẩn thận. Mễ Nhiên chắp tay, thủ thỉ:
- Mẹ à.. mẹ hãy phù hộ cho con...
Gần 3 giờ đêm, Mễ Nhiên cuối cùng cũng gật gù vào giấc, đúng lúc xe ôtô từ ngoài cổng lớn vào sảnh sân, Dụ Khang Trạch về rồi. Tiếng giày lộp cộp trên hành lang rồi mở phòng nhẹ nhàng, nam nhân đóng cửa lại rồi dựa vào thở dài, sau cùng ngó qua nữ nhân nằm trên giường rồi mệt nhoài vào phòng tắm. Tiếng nước xả ra, lúc này Mễ Nhiên mới yên tâm mở mắt, quay đầu nhìn chung quanh rồi lại cẩn thận nằm im, hai mắt nhắm lại sao cho như đã ngủ say. Chừng 5 phút sau tiếng nước không còn chảy, Khang Trạch ra ngoài thay đồ rồi đi lại bên giường, tấm thân cứ thể thả rơi mạnh xuống lười biếng, hơi thở dài hắn phả ra cho thấy sự não nề vô cùng. Mễ Nhiên ti hí mắt nhìn ra, nam nhân ấp tay lên mặt như giấu đi sự rối bời, cứ trằn trọc suy nghĩ gì đó rồi lại thở dài một hơi. Nam nhân nay có sự bận tâm lớn nên cũng chưa ngủ nổi, bất giác hắn liếc sang nhìn cô, dù cho phòng tối đêm muộn nhưng ánh mắt hắn sáng rực nhin sang khiến vật nhỏ cũng giật mình. Ánh mắt ti hí vội nhắm lại, điều hoà lại hơi thở tự nhiên nhất, lòng thầm mong Khang Trạch không biết mình còn thức. Cũng có vẻ là vậy, Khang Trạch chỉ đơn giản là nằm sát lại cô, hắn ân cần nhấc đầu cô lên kê vào cánh tay mình, ủ ấp rồi ôm cô trong lòng đầy âu yếm, môi lạnh áp xuống đỉnh đầu hửi hửi hương thơm dầu gội. Như 1 cách thư giãn hiệu quả, Khang Trạch sau đó dần chìm vào giấc ngủ, Mễ Nhiên nằm trong lòng hắn thì nhỏ bé, ánh mắt mở ra thao láo rồi thả lỏng cơ thể, chắc vừa trải qua việc gì quan trọng nên trông nam nhân mới mệt nhoài như vậy
Sáng hôm sau
Mễ Nhiên dần dần tỉnh, hôm nay thấy không còn o ép như mọi hôm, liếc sang bên thì ra là Dụ Khang Trạch đã rời đi từ lúc nào. Ra là vậy, thảo nào hôm nay Mễ Nhiên ngủ một giấc dài, không phải mất công cựa quậy để thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn. Cô mau sửa soạn cá nhân rồi xuống nhà, Du Ly đang loay hoay trong bếp, thấy cô liền nói:
- A cô chủ
Mễ Nhiên cười nhẹ rồi hỏi:
- Chị à, anh Trách đi từ sáng sớm rồi ư?
Du Ly gật gù, đáp:
- Vâng, khoảng 6 giờ sáng đã thấy A Diên đánh xe đỗ ở sảnh, 15p sau thì cả hai rời đi
Mễ Nhiên thoáng bất ngờ, tầm đó thì chính ra Khang Trạch nghỉ ngơi qua đêm có 2 tiếng rưỡi, cả ngày hôm qua đều bên ngoài giải quyết công chuyện, rạng sáng về rồi ngủ có 2 tiếng hơn ư? Mễ Nhiên bần thần rồi sau cùng quay ra dùng bữa
Tại tập đoàn Mã Hà
Mã Sở Đằng cao cao tại thượng ngồi trên ghế sofa lớn, tay châm điếu tẩu, làn khói phả ra mờ mịt, lão so với khoảng 10 năm trước đây thì bây giờ trông già dặn và phong bụi hơn rất nhiều, kinh nghiệm cũng dày dặn trên chiến trường nên Mã Hà mới lớn mạnh đến vậy. Người thư kí bước vào, kính cẩn:
- Ngài Mã... Phía tập đoàn Dụ thị đã tới
Mã Sở Đằng phẩy tay, nhàn nhã:
- Mời vào
Ngay sau đó cánh cửa mở ra, Dụ Khang Trạch và theo sau là A Diên bước tới. Nam nhân cúi chào lịch sự:
- Ngài Mã, xin chào. Chúc ngài buổi sáng tốt lành
Mã Sở Đằng cười khẩy, đáp:
- Ừ, có vẻ là tốt đây... Mời ngồi