-
Chương 7
Khi Hổ Tình kịp phản ứng thì mọi việc đã quá muộn.
An Nhiễm túm lấy tay Hổ Tình, khóc lóc thét gào. Nước mắt cô lã chã rơi.
“Hổ Tình, tôi cầu xin cậu đừng làm vậy. Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng tôi thật sự rất yêu Kỳ Thiệu Xuyên, tôi quỳ xin cậu cho tôi được sinh đứa bé này. Tôi hứa, tôi không cần danh phận gì.”
Vì dùng sức quá đà, cơ thể của An Nhiễm đã bắt đầu lắc lư sắp ngã. Cách đây không lâu, Kỳ Thiệu Xuyên nhận được điện thoại liền gấp gáp chạy về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này. Không kịp tìm hiểu nguyên nhân tại sao, anh chỉ một mực chạy nhanh về phía An Nhiễm.
Khóe mắt nhìn thấy được hình dáng của Kỳ Thiệu Xuyên, An Nhiễm cười thầm một tiếng, cả người ngửa về đằng sau ngã xuống. Hổ Tình muốn ngăn cản mà không kịp.
Hổ Tình trợn mắt nhìn An Nhiễm lăn xuống từng bậc thang, thân hình nhỏ bé của cô ta lăn vài vòng, dừng ngay dưới chân Kỳ Thiệu Xuyên.
An Nhiễm lúc này không còn dáng vẻ kiêu ngạo, cô ta như một búp bê nát, máu vấy khắp người, sắc mặt cô trắng bệch một cách đáng sợ. Dù Kỳ Thiệu Xuyên có lay đến thế nào cũng không có một chút động tĩnh gì.
Hổ Tình sốt ruột, dù cô đã nhận thức được mọi việc đều là thủ đoạn của An Nhiễm, nhưng cũng đã muộn. Cô không thể quên được ánh mắt của Kỳ Thiệu Xuyên trước khi bế An Nhiễm ra khỏi nơi này.
Kỳ Thiệu Xuyên nghiến răng, ánh mắt chứa đầy thù hận, anh nói gằn từng tiếng, “ Nếu An Nhiễm có xảy ra chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ cho cô chết cùng.”
Kỳ Thiệu Xuyên vẫn luôn như vậy, không bao giờ chịu cho Hổ Tình một cơ hội giải thích nào, trước đây như thế, bây giờ cũng vậy.
Hổ Tình vô số lần muốn kể cho Kỳ Thiệu Xuyên biết, khi anh mắc bệnh tự kỳ, người chăm sóc, luôn ở bên cạnh không rời bỏ anh suốt hai năm chính là cô. Nhưng Kỳ Thiệu Xuyên không hề cho Hổ Tình có cơ hội nói ra.
Kỳ Thiệu Xuyên đã rời đi, không những để lại cho Hổ Tình lời cảnh cáo đó, mà kèm theo là nỗi niềm oán trách. Đột nhiên, cô gánh trên mình tội ác tày trời, biến thành một mụ đàn bà nhỏ nhen không biết bao dung người khác, một bà vợ xấu xa bất chấp thủ đoạn.
Hổ Tình khóa trái mình ở trong phòng, thu người lại một góc, hai tay ôm lấy đầu gối, người co quắp.
Khi đêm xuống, trong phòng vẫn không hề có ánh sáng đèn, ánh trăng tràn vào từ cửa sổ, khiến mọi thứ trong phòng trở nên quỉ dị hơn.
Đầu óc của Hổ Tình giờ này rất rối loạn, cô ta suy nghĩ rất nhiều, ngoài những kỷ niệm trước đây với Kỳ Thiệu Xuyên, còn tình cảm bạn thân với An Nhiễm, thậm chí cả những việc xảy ra vừa rồi.
Cô chưa bao giờ ngờ được, cuộc sống của mình bị đặt trong vòng của âm mưu toan tính…
“RẦM!!!” một tiếng vang lớn, không khí tĩnh lặng đêm nay đã bị phá vỡ, nghe thấy tiếng giày vô cùng quen thuộc này, Hổ Tình không ngừng rung mình.
Kỳ Thiệu Xuyên đi tới trước cửa phòng, vặn tay nắm cửa mấy cái không mở được, anh trực tiếp dùng chân đạp tung.
Không bật đèn, đi thẳng đến trước mặt Hổ Tình.
Quần áo của Kỳ Thiệu Xuyên vẫn chưa thay, một người yêu sạch sẽ như anh ta vẫn mặc áo sơ mi bám dính vết máu mặc trên người mình.
Hơi thở trầm nặng của Kỳ Thiệu Xuyên phả vào bên tại Hổ Tình, cô dùng sức ôm đầu mình lại, giải thích vội vàng: “ Em không có, không phải em đẩy cô ấy xuống, không phải em… …”
Nhưng khi cô nói ra những câu này, Hổ Tình lại có cảm giác mất tự tin.
Nhưng, dù cô giải thích thể nào đi chăng nữa, Kỳ Thiệu Xuyên cũng đã mặc định, chính cô là người độc ác nhất.