-
Chương 14
An Nhiễm “xuỵt chó bụi rậm”, nói: “E rằng cô vẫn còn chưa biết đúng không, công ty của bố cô tháng trước đã phá sản, báo chí và thời sự đều đã đăng bài, nói công ty chú Hổ bị nghi ngờ làm sổ sách giả để trốn thuế, nếu tính như vậy, chú Hổ bây giờ đã ở trong tù giam cũng phải hơn nửa tháng rồi.”
Hổ Tình dùng lực nắm chặt tay, đến mức móng tay đã cắm sâu vào thịt. Cô đứng bật dậy, nhìn vào An Nhiễm với ánh mắt phẫn nộ, nhưng vẫn chưa mở miệng nói gì.
An Nhiễm quay lưng bước đến cửa sổ, dửng dưng kể tiếp câu chuyện.
“ Tôi thật sự cảm thấy bi ai thay cho chú Hổ, sao lại đẻ ra đứa con gái như cô, nếu không phải cô sống chết chỉ muốn lấy Kỳ Thiệu Xuyên, có thể chú Hổ cũng không gặp phải kết cục thê thảm như hôm nay.”
Có mùi máu tanh đang xộc lên từ ngực của Hổ Tình, đôi chân cô không ngừng run rẩy.
Không, không phải thế. Kỳ Thiệu Xuyên đã hứa hẹn, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn phối hợp sinh con, bố cô sẽ chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
Hổ Tình chỉ thấy trong bụng có chút nhói đau. Sau lưng cũng toát mồ hôi ra. Mang thai hơn bảy tháng, nếu nói là Hổ Tình không có tình cảm gì với đứa bé này, chắc chắn là không thể. Hồ Tình bắt đầu sốt ruột, lo lắng đứa con chưa sinh của mình.
Cô trừng trừng nhìn An Nhiễm, dùng sức cắn răng.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn của Hổ Tình. An Nhiễm có cảm giác vui mừng như đã giành được chiến thắng cuộc chiến.
Cô tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: “Kỳ thưc, tôi vẫn khuyên nhủ Kỳ Thiệu Xuyên, việc mà tôi ngã xuống từ cậu thang, không thể hoàn toàn trách cô được, nhưng anh ta không nghe.”
Nói một hồi, mùi tanh trong miệng của Hổ Tình càng đậm đặc. Cô đâu phải là đồ ngu, làm sao có thể không hiểu được ẩn ý trong lời của An Nhiễm.
Có thể đây là lần đầu tiên Hổ Tình mở miệng gần nửa năm nay.
Giọng cô khàn khàn, lúc mở miệng nói, mùi máu tanh đi theo cổ họng ập lên.
“ Ý của cô là, tất cả chuyện này, đều do anh ta làm?”
An Nhiễm không trả lời thẳng câu hỏi của Hổ Tình, nhưng chính sự nề hà của cô lại là đáp án cho lời nghi vấn của Hổ Tình.
An Nhiễm bước tới cửa sổ, mở hết cỡ, trong chớp mắt, gió lạnh giá buốt đã thổi mạnh vào phòng, cô dửng dưng nói: “ Hổ Tình, nếu tôi là cô, dứt khoát tôi sẽ nhảy xuống từ đây cho xong, cô sống trên đời này bây giờ còn ý nghĩ gì nữa đây, nếu không phải vì cô, có lẽ chú Hổ đã có một tuổi dưỡng già yên bình và hạnh phúc rồi.”
Kỳ Thiệu xuyên đang ngồi trong phòng, anh đã bồn chồn không yên cả ngày nay.
Cuộc họp đang thảo luận về dự án đầu tư mới trong năm tiếp theo của công ty, nhưng Kỳ Thiệu Xuyên không có cách nào để tập trung tư duy vào.
Nhịp tim của Kỳ Thiệu Xuyên đập thình thịch, anh luôn linh cảm hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng, tình hình thế này trước đây anh chưa bao giờ gặp phải.
Bỗng nhiên Kỳ Thiệu Xuyên đứng bật dậy, trầm giọng nói: “ Cuộc họp hôm nay tạm thời kết thúc tại đây.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Kỳ Thiệu Xuyên hùng hổ ra khỏi phòng họp.
Ra khỏi công ty, anh liền lái xe sang biệt thự. Ngay cả Kỳ Thiệu xuyên cũng không biết vì sao mình phải đến đây, mọi việc cứ thế diễn ra như kịch bản trời sắp đặt.
Bước lên cậu thang, chưa tới gần phòng, Kỳ Thiệu Xuyên đã nghe thấy tiếng nói của An Nhiễm.
Tiếng cười đắc ý của cô vang vọng, An Nhiễm nhìn vào Hổ Tình, nghênh ngang tư đắc nói: “ À, đúng rồi, có một chuyện, tôi quên mất nói với cậu, cô không phải thấy tò mò tại sao Thiệu Xuyên lại yêu tôi hay sao, nhìn kết cục của cô bây giờ, tôi không lo nói cho cô biết sự thật.”
Đôi mắt Hổ Tình hẳn lên vài tia máu, nghiến răng nhìn An Nhiễm.
“ Trước tiên phải cảm ơn cô một lòng một dạ đối xử tốt với tôi, kể cho tôi biết tất cả câu chuyện giữa cô và Thiệu Xuyên. Anh ta luôn nghĩ rằng, hồi anh mắc chứng tự kỷ, người ở bên cạnh chăm sóc anh là tôi. Cho nên, cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, đời này, Kỳ Thiệu Xuyên sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, kể ra thì, tôi thật sự phải thật lòng cảm ơn cô, Hổ Tình ạ.”
Một ngụm máu rỉ ra từ khóe miệng Hổ Tình, bỗng nhiên cô cười.
Cô nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cô thấy rằng đề nghị lúc nãy của An Nhiễm cũng không tồi.
Nếu mà…. …..
Thật sự nhảy từ đây xuống, chẳng phải mọi chuyện đều kết thúc một cách dứt khoát hay sao.
“HUỴCH”, tiếng động này đã truyền vào tai của Kỳ Thiệu Xuyên, khi anh đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy một mình An Nhiễm đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nhếch môi cười…