-
Chương 13
Sự khác thường của Kỳ Thiệu Xuyên cuối cùng cũng lọt vào trong mắt An Nhiễm, cô phát hiện Kỳ Thiệu Xuyên thường xuyên đến biệt thự, một lần hai lần thì không nói, nhưng càng về sau, cứ cách vài ngày, Kỳ Thiệu Xuyên đều phải đến thăm dò Hổ Tình một lần. An Nhiễm cảm thấy bất an.
Cô giả bộ dửng dưng nhắc nhở Kỳ Thiệu Xuyên vài lần, nhưng cuối cùng Kỳ Thiệu Xuyên vẫn lấy đứa con làm cái cớ. Trước mặt Kỳ Thiệu Xuyên, An Nhiễm luôn biểu hiện ngoan hiền nghe lời, tất nhiên sẽ không thể hiện thái độ gì với những chuyện cô cho rằng lắt nhắt này.
Tâm trạng trở nên náo động bất an, Kỳ Thiệu Xuyên lái xe vòng vo mấy vòng rồi mới trở về nhà- nhà của anh với An Nhiễm.
An Nhiễm vẫn đang chờ anh ở phòng khách, đã hơn bốn tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này, kỳ thực cô đã phát điên từ lâu. gọi vô số cuộc điện thoại, thậm chí từ công ty đến trợ lý của Kỳ Thiệu Xuyên, An Nhiễm đều đã liên hệ hết. Khi biết được Kỳ Thiệu Xuyên đang ở chỗ Hổ Tình, An Nhiễm chỉ muốn đến đó ngay. Nhưng cuối cùng cô ta đã kiểm soát được suy nghĩ này.
Khi Kỳ Thiệu Xuyên về tới nhà mang theo bộ dạng mệt mỏi, An Nhiễm đã mỉm cười dịu dàng bước đến, nhẹ nhàng nói: “ Sao về muộn thế này?”
“Uhm.” Kỳ Thiệu Xuyên đáp lại.
Thấy anh ta trả lời lạnh nhạt thế này, An Nhiễm nắm chặt bàn tay. Sự phẫn hận đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Thấy Kỳ Thiệu Xuyên chuẩn bị lên phòng, An Nhiễm liền bước nhanh đến bên cạnh, ôm từ đằng sau, cô âu yếm kề sát vào lưng của anh, giọng nói mang theo vài phần tủi thân, nhẹ nhàng nói: “Thiệu Xuyên, bao giờ anh mới lấy em đây?”
Vấn đề này, từ sau khi An Nhiễm “sảy thai”, cô ta thường xuyên nhắc lại. Vì muốn chăm sóc tâm trạng của cô ta nên Kỳ Thiệu Xuyên lần nào cũng hứa hẹn, lần này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên đã làm cho anh cảm thấy quá phiền phức nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Đợi thêm vài tháng nữa đi em, đợi Hổ Tình sinh con xong, chúng ta kết hôn liền.”
Nếu là hồi trước, An Nhiễm không bao giờ nghi ngờ lời hứa hẹn của Kỳ Thiệu Xuyên, nhưng tình hình phát sinh gần đây, khiến cô ta có chút bối rối và căng thẳng.
Trầm mặc một lúc, An Nhiễm nói tiếp, “ Thiệu Xuyên, anh nhớ đừng phụ lòng em. Vì anh em đã tự bỏ tất cả mọi thứ, luôn sát cánh bên anh dù có khó khăn đến mấy, anh từng hứa với em, sẽ cho em một tương lai hạnh phúc, anh... ... anh không được thất hứa.”
Trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên dấy lên vài phần hổ thẹn với cô.
Anh trấn tĩnh lại bản thân, An Nhiễm mới là cô gái đáng để mình yêu, Hổ Tình, cô ta chỉ là công cụ mà thôi.
Nắm chặt tay An Nhiễm, Kỳ Thiệu Xuyên đã hạ quyết định trong lòng.
Khó khăn biết bao mới sở hữu được những thứ hiện tại, An Nhiễm tuyệt đối không cho phép có người phá hoại. Giấu giếm Kỳ Thiệu Xuyên, sáng sớm hôm sau, cô đã vác mặt đến biệt thự.
Vẫn như mọi khi, mỗi lần thức dậy, Hổ Tình rất thích ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp này, một mình ngần ngơ. Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, ngả người trên xích du phơi nắng, bây giờ đã là sở thích lớn nhất của cô.
An Nhiễm lên nhà, giày cao gót của cô ta dẫm lên trên sàn gỗ nhà phát ra âm thanh cộc cộc giòn tan. Hổ Tình nghe thấy tiếng động, nhưng cô không có một chút phản ứng gì, đối với Hổ Tình, mọi chuyện bây giờ đều không dính dáng đến mình nữa.
Thấy Hổ Tình không động đậy, An Nhiễm hừ lạnh một tiếng, hai cánh tay khoanh lại trước ngực, nói với giọng âm dương quái khí: “ Nhìn cô bây giờ thật là thoải mái nhàn hạ đến nhàm chán, sống ở đây, ăn gì có đấy, làm gì đều có người hầu, cuộc sống thật là vừa ý.”
Hai tay của Hổ Tình đang đặt trên bụng đang nhô cao, nghe thấy câu nói chế nhạo này, cô vẫn không có mảy may động tĩnh gì.
Điều này khiến An Nhiễm có chút bực bội, cảm giác diễn kịch một mình này, không sung sướng chút nào.
Cô nghiến răng, bước thêm vài bước tới gần Hổ Tình, nói to: “ Cô thì đang hưởng thụ ở đây, còn ba cô đang chịu điều tra trong tù giam, con gái như cô, quả thật là vô tâm.”
Hiển nhiên, câu nói này của An Nhiễm đã khiến hai tay Hổ Tình run rẩy rất mạnh, dù cô vẫn nhắm mắt lại, nhưng An Nhiễm vẫn cảm thấy được sự phấp phỏng của cô ta.
An Nhiễm cười khẽ, trên mặt vô cùng đắc ý.