Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Tống Tiểu Tình cô đôi khi thông minh lại bị thông minh hại
Một tên khác lại lạnh lùng bước ra khỏi hàng ngũ
"Để tôi"
Tiểu Tình trừng mắt nhìn vị cao nhân vừa bước ra, mắt cô lại chấn động nhẹ vì người trước mặt
Thân mình anh ta cao cao gầy guộc, mái tóc chẻ múi ra hai bên. Giống hệt mấy anh bạn mọt sách thời cô còn đi học
Tiểu Tình đưa tay tự đập vào trán. Hành động hết nói nổi
Toàn là dị nhân
Người đàn ông này lại hoàn toàn trái ngược với người khi nãy, anh ta có vấp dáng thấp hơn cô, mỏng manh hơn cô
Người đàn ông này bước từng bước vào chiếc lồng sắt, mặt không dư thừa biểu cảm là mấy, Tiểu Tình chép miệng một cái xoay xoay cổ tay nghiền ngẫm thận trọng
Người này trông thật kỳ lạ, liệu có phải là thâm tàng bất lộ không? Người của Ngụy gia thì làm gì có ai là kẻ tầm thường.
Nguy hiểm
Có mùi nguy hiểm
Tiểu Tình lại bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm quanh đây. Cô hít thở một hơi sâu, rồi lại mở miệng cười hề hề
"Vị đại ca này, anh có bệnh trong người phải không?"
Người đàn ông đứng thủ thế lặng im, không hé một lời, mắt của anh ta dồn hết trọng tâm ở Tiểu Tình như đôi mắt chim ưng đang chăm chú quan sát con mồi trước khi hành động
Thấy anh ta không có phản ứng, cô lại mở miệng hỏi han "Anh không có bệnh sao? Có đi khám bác sĩ thử chưa, có phải anh dậy thì muộn không?"
Tống tiểu thư à, "dậy thì muộn" mà cô cũng nghĩ ra được, thật lợi hại.
"À, là thế này, tôi có biết một anh bạn bác sĩ rất giỏi, để tôi giới thiệu cho anh, chắc chắn sẽ được giảm giá, biết đâu còn được tặng thuốc mang về nữa"
Tiểu Tình vừa nói dứt câu thì người đối diện đã manh động, anh ta phóng toàn cơ thể về phía cô trong chớp mắt, Tiểu Tình nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi nguy hiểm, tránh được một cước của anh ta
"Không đi khám thì thôi, sao lại đánh tôi. Nè...á"
Người đàn ông lại liên tục dùng chân tấn công mạnh mẽ về phía cô, Tiểu Tình từ đầu đến cuối không có cơ hội áp sát anh ta chỉ một lần
Sự lợi hại ở người này nằm ở đôi chân, hai chân anh ta liên tục thay phiên nhau tấn công cô một cách liên hoàn, lực chân lại mạnh đến mức đáng sợ
Tiểu Tình nghĩ đến đây thì phải ngừng lại vì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân to lớn đạp thẳng vào bụng cô. Người đàn ông được cho là kẻ yếu đuối đó lại nhanh quá mức nghịch thiên rồi, Tiểu Tình không kịp chống đỡ liền bị ăn một cước vào bụng muốn nôn hết nước ra ngoài
Tiểu Tình vẫn chưa di dời hết cơn đau đi nơi khác thì lại một lần nữa, người đàn ông gầy nhom kia phi cước thẳng một đạp về phía cô, một cơn đau buốt xuất hiện tại ở ngay bụng, cô tưởng chừng như mình đang bay trên không trung rồi va đập mạnh vào một bức tường sắt vội ngược lại ngã lăn quay xuống đất. Người đàn ông tàn nhẫn sút mạnh một cái, cả người cô như quả bóng bay lên khỏi mặt đất, đầu óc quay cuồng trống rỗng.
Cứ thế từng cơn đau buốt dồn dập xuất hiện trên người cô nhờ sự tác động của đôi chân tàn nhẫn đó
Tiểu Tình cắn chặt răng cố chịu đựng, cô không được khuất phục, phải hạ gục hắn, nhất định phải hạ hắn. Khi người đàn ông đó có ý định ra đòn kết liễu Tiểu Tình thì một âm thanh vang lên khiến hắn phải dừng hành động lại
"Dừng tay"
Diệp Vô Tâm vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều dồn hết về cô. Cô mạnh dạn bước đến trước mặt Ngụy Hồng cúi đầu
"Thuộc hạ muốn khảo thí cô ta"
Mọi người bên dưới bắt đầu có phản ứng lại, nhất là cô gái đứng cùng Diệp Vô Tâm, cô ta trợn mắt như đang vô cùng kinh ngạc vì hành động này của Diệp Vô Tâm
Ngụy Hồng nhếch miệng cười với Diệp Vô Tâm, nhẹ nhàng gật đầu cho phép. Diệp Vô Tâm đi thẳng xuống bên dưới, khí thế hừng hực đến mức Tiểu Tình dù bị thương vẫn khó tránh khỏi sự thu hút kỳ lạ này. Hầu hết những người đàn ông đứng bên dưới đều cúi gục đầu khi Diệp Vô Tâm đi lướt qua bọn họ
Diệp Vô Tâm bước vào lồng sắt, liếc nhìn Tống Tiểu Tình một cái. Thật ra là cô có dụng ý đến xem thương tích của Tiểu Tình
Người đàn ông gầy nhom vừa đả thương Tiểu Tình lúc này nhìn sắc mặt có phần kỳ quái, anh ta nhíu mày nhìn Diệp Vô Tâm
"Nhất tỷ, tôi có thể hạ gục cô ta"
Nhất tỷ...
Tiểu Tình chấn kinh, thì ra Diệp Vô Tâm không phải là sát thủ bình thường hạng nhỏ bé mà cô thường nghĩ, hóa ra Diệp Vô Tâm được xem là "Nhất tỷ" ở đây. Không cần biết họ chia quan hệ cấp bậc thế nào, chỉ cần nhìn thấy mọi người cúi đầu trước Diệp Vô Tâm cùng với một kẻ tàn độc như tên bệnh hoạn trước mặt cô mà khi gặp Diệp Vô Tâm vẫn phải thay đổi sắc mặt thì cũng đủ hiểu vị trí của cô ta trong tổ chức này
Chẳng trách sao Diệp Vô Tâm lại đứng ở trên đó mà không phải là đứng phía dưới cùng đám thuộc hạ
Chẳng trách sao Diệp Vô Tâm cười liền bị chú ý ngay. Hóa ra bọn họ đều phải nhìn sắc mặt cô ấy mà sống. Rốt cuộc Diệp Vô Tâm này là người thế nào?
"Còn đứng dậy nổi không?" Tiểu Tình đang suy nghĩ lại nghe thấy Diệp Vô Tâm đang hỏi mình, cô liền quay về thực tại đưa mắt nhìn Diệp Vô Tâm
Mãi sau đó cô mới có thể gật đầu đáp lại "Còn có thể chịu được"
Diệp Vô Tâm đưa tay lau vết máu đọng lại trên miệng của Tiểu Tình đồng thời như cố ý nói thật lớn "Miệng cô dính máu, để tôi lau giúp cô"
Tiểu Tình có chút ngạc nhiên vì hành động kỳ lạ này nhưng ngay sau đó cô chợt nhíu mày vì hiểu ra có một vật lạ vừa chui lọt vào miệng mình. Đó là một con nhộng. Cô dùng mắt để giao tiếp với Diệp Vô Tâm
Cô cho thứ gì vào miệng tôi
Diệp Vô Tâm nhoẻn miệng cười, khẽ khàng chớp mắt một cái
Tiểu Tình nhìn ra ám hiệu của Diệp Vô Tâm, cô có cảnh giác mạnh với từng người của Ngụy gia, huống hồ Diệp Vô Tâm còn là người giữ chức vụ không thể ngờ được của tổ chức này thì càng khiến Tiểu Tình e dè hơn
Nhưng giờ phút này cô tin chắc chắn rằng người có thể giúp cô chỉ có Diệp Vô Tâm
Tiểu Tình nuốt con nhộng ấy vào bụng. Diệp Vô Tâm lạnh nạt nói với một âm giọng vừa đủ cho ba người trong chiếc lồng sắt nghe thấy "Hạ gục đối thủ mạnh hơn mình, không nhất thiết phải đánh vào những vị trí chí mạng, mà tốt nhất là bẻ gãy nó"
Tiểu Tình nghe ra âm điệu này, Diệp Vô Tâm đúng là muốn giúp cô
Diệp Vô Tâm đứng thẳng người dậy, hướng cùng phe với người đàn ông yếu đuối kia
Tiểu Tình cũng ôm thương tích đứng gượng người dậy trực diện đối mặt với hai đối thủ trước mắt mình
Diệp Vô Tâm nói lớn tiếng, âm thanh vọng ra hết gian sảnh "Cùng lên đi" Nói dứt tiếng, cô liền tấn công Tiểu Tình
Tiểu Tình nhạy bén nhận ra Diệp Vô Tâm không hề có ý muốn đấu với cô, hầu hết đều như đang múa võ chứ không phải là đánh võ.
Diệp Vô Tâm vài lần tạo lợi thế cho Tiểu Tình áp sát chân của người đàn ông kia, nhưng vài lần đều bị vuột mất cơ hội
Thật kỳ lạ, trong người Tống Tiểu Tình đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, càng đánh càng hăng, bị gã ta đạp một cước cũng không hề hấn gì, ngược lại càng khiến cô nổi máu điên lên, liên tục dùng sức tấn công như muốn bẻ gãy anh ta ra thành từng đoạn
Tống Tiểu Tình và Diệp Vô Tâm là những người có chỉ số thông minh cao, họ tận dụng từng góc độ để hợp tác đánh vào điểm yếu của người đàn ông đó nhưng lại không hề để lộ một chút sơ hở nào khiến người khác chú ý
Tiểu Tình càng đánh càng tăng lực, Diệp Vô Tâm có vài hành động cứu người đàn ông đó nhưng thật ra là ba lần bảy lượt khống chế anh ta để tiện cho Tiểu Tình ra tay.
Thời khắc Diệp Vô Tâm kéo ngã người đàn ông ấy ra phía sau, Tiểu Tình liền tinh ý tiếp cận, cuộn người lao đến, giữ chặt chân người đàn ông trên bả vai mình. Cô dồn hết lực vào chân chịu phía sau rồi đẩy thẳng người đứng lên
Đôi mắt của cô sắc lạnh tuyệt tình, một tiếng "rắc" vang lên, người đàn ông gào thét trong đau đớn.
Diệp Vô Tâm nhận ra thuốc đã tác dụng mạnh quá mức khống chế của Tiểu Tình, đặc biệt là ở ánh mắt, gần như ánh mắt cô ấy đã quá sắc xảo, quá tinh vi, thêm vào đó là sự nhẫn tâm tuyệt đối mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Vô Tâm còn chưa kịp phản ứng, Tống Tiểu Tình đã bước đến, đạp chân mình lên rồi bẻ gãy luôn cái chân còn lại của người đàn ông kia. Một lần nữa, người đàn ông gào lên thảm thiết vì sự đau đớn tột độ.
Vốn Tiểu Tình còn muốn đánh chết anh ta nhưng đôi tay cô sớm đã bị Diệp Vô Tâm khóa chặt lại, Tiểu Tình vùng vẫy khi bị cưỡng chế, cô khó chịu vung tay đánh Diệp Vô Tâm, tốc độ Diệp Vô Tâm lại vô cùng nhanh vì vậy mà Tiểu Tình không thể làm cô ấy bị thương
Lợi dụng lúc Tiểu Tình sơ hở, Diệp Vô Tâm dùng một quyền đánh ngất Tiểu Tình để kết thúc chuyện này. Nếu như để mọi chuyện đi quá kiểm soát sẽ rất khó để Tiểu Tình sống sót mà rời khỏi Ngụy gia
Diệp Vô Tâm ra khỏi lồng sắt bước đến trước mặt Ngụy Hồng cúi đầu hồi báo "Đã hạ được cô ta"
Ngụy Hồng chỉ gật đầu rồi tiếp tục hút điếu xì gà cầm trên tay, Diệp Vô Tâm lẳng lặng bước về chỗ cũ quan sát.
Huyết Phong ra hiệu thì vài tên thuộc hạ tiến lên kéo người đàn ông bị phế hai chân ra ngoài, còn Tiểu Tình thì bị đưa vào trong. Chính là căn phòng giam cầm cô ban đầu
Diệp Vô Tâm thở phào, ngay sau đó thu tầm mắt về không muốn để người khác nhìn thấy
"Cô đi canh giữ cô ta đi" Ngụy Hồng không hề để tầm nhìn vào Diệp Vô Tâm, nhưng rõ ràng là đang nói với cô
Diệp Vô Tâm cúi đầu nhận lệnh liền rời đi
Đậu Đỏ cũng được đưa vào cùng một chỗ với Tiểu Tình
...
Tống lão gia sau khi chuẩn bị mọi thứ mới an tâm gọi cho Phó Quân Hạo
"Chúng ta ngày mai đến Ngụy gia đòi người"
Phó Quân Hạo vốn không hề biết gì đến kế hoạch của ông, vẫn chưa kịp hỏi kỹ thì Tống lão gia đã nói tiếp "Vương lão đại đã đồng ý với cháu rồi chứ?"
"Hả?" Chuyện này ông ấy cũng biết, chuyện anh đến tìm Vương Minh Hàn mà ông ấy cũng biết sao? "Cậu ấy đồng ý rồi"
"Rất tốt, ngày mai chắc chắn sẽ đòi được Tiểu Tình về. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng lo lắng quá" Tống lão gia chu đáo dặn dò Phó Quân Hạo. Khi cuộc gọi kết thúc anh mới đờ người ra. Hóa ra Tống lão gia là người không có việc gì có thể che dấu được ông, làm sao ông biết chuyện này, đây là mối thâm giao giữa anh và Vương Minh Hàn, lý nào từ đầu ông ấy đã nắm chắc trong lòng bàn tay chuyện này, biết rõ mối quan hệ đặc biệt giữa anh và Vương Minh Hàn.
Thì ra để trở thành "Đại doanh nhân" như ông ấy thật không phải dễ, ông ấy rõ ràng chính là thiên tài trong giới kinh doanh này. Phó Quân Hạo càng nghĩ càng phải nể sợ ông hơn
Lại qua thêm một ngày, tình hình Tống thị cùng Phó thị đột nhiên có biến đổi tột độ, người ngoài đưa tin Tống tiểu thư của Tống thị bị bắt cóc, không biết tin tức này là ai cố tình tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng còn một chấn động nữa khiến mọi người cả kinh. Đó là Tống tiểu thư Tống gia bị mất tích là do người của tổ chức Ngụy gia làm.
Là Phó Kình Vũ, chuyện tung tin vịt này chẳng phải lúc trước Phó Kình Vũ làm rất giỏi hay sao. Còn ai trồng khoai đất này.
Tống lão gia căn dặn người của ông chuẩn bị thật kỹ lưỡng, khi vừa tính đứng lên quay bước vào phòng thì bắt gặp Tống Ái Như mặt mũi tiều tụy đứng lặng phía sau ông
"Ái Như, con làm sao vậy?"
"Bác, ngày mai bác cho con theo với, con rất muốn cứu Đậu Đỏ cùng Tiểu Tình, Đậu Đỏ vì sự lơ là của con mà mất tích, sau đó Tiểu Tình lại bị liên lụy. Bác, con cầu xin bác, cho con theo với. Con ở nhà thật sự không an tâm" Tống Ái Như nước mắt đầm đìa cố gắng nài nỉ
"Không được, ở đó rất nguy hiểm" Tống lão gia lo cho an nguy của cô cháu gái này, huống hồ ông còn không biết kế hoạch cướp Tiểu Tình về này có khả quan hay không thì làm sao dám mạo hiểm
"Bác, đừng mà, con thật sự muốn đến đó, con bằng lòng đổi mình thay thế cho Tiểu Tình. Bác, cho con theo với"
"Đã nói là không được, ta đã hứa với cha của con phải chăm sóc con, không cho phép con gặp nguy hiểm, nếu như con có mệnh hệ nào thì làm sao ta ăn nói với cha con đây"
"Nhưng mà con không thể yên tâm chờ đợi ở nhà. Bác ơi, cho con theo với" Tống Ái Như gần như thiếu nước quỳ xuống van xin nhưng cuối cùng vẫn không lay động được Tống lão gia
Sáng hôm sau.
Báo chí dần kéo đến công ty lớn của Ngụy gia tập trung đứng trước cổng. Ngay khi Ngụy Hồng vừa xuất hiện, phóng viên từ các tòa soạn không muốn bỏ qua một giây phút nào mà kéo đến ùn ùn quay quanh xe của Ngụy Hồng làm ông ta khó chịu vô cùng
Huyết Phong báo cáo lại những chuyện xảy ra liền khiến sắc mặt của Ngụy Hồng càng khó coi hơn. Ông ta cho xe quay về tổ chức ngay lập tức khi nhận được tin báo Vương Minh Hàn dẫn người đến tổ chức
"Huyết Phong, cho xe quay về"
Nhưng khổ nỗi phóng viên bao vậy quá đông khiến cho chiếc xe mà Ngụy Hồng đang ngồi không có cách nào xoay trở được
Ông ta nhíu mày ra lệnh cho Huyết Phong mở cửa xe. Khi cánh cửa vừa được bậc lên, Ngụy Hồng toàn thân đầy sát khí, bước ra khỏi xe, trên tay cầm một khẩu súng lục. Máy ảnh liên tục được đưa lên chớp nháy liên hồi
Phóng viên còn chưa kịp đeo bám thì đột nhiên bên tai nổ ra một tiếng "Đùng" lớn kinh hồn
Toàn thể từng người có mặt bị một phen hú vía. Họ trừng lớn mắt kinh sợ nhìn về phía người đàn ông vừa nổ súng
Ngụy Hồng nổ súng
Chỉ một tiếng nổ phát ra cũng khiến bọn người này sợ đến mức bay hết ba hồn bảy vía "Cút hết"
Đây là lần đầu tiên Ngụy Hồng có thái độ khó chịu giữa công chúng, trước kia hầu hết là Huyết Phong ra mặt giải quyết.
Huyết Phong càng không khỏi kinh ngạc khi Ngụy Hồng có hành động mất bình tĩnh này.
Khi đám phóng viên bị dọa sợ đến kinh tâm động phách vẫn chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe đã lăn bánh chạy đi mất hút
...
Tại tổ chức ngầm của Ngụy gia
Vương Minh Hàn bước đến đối mặt với Diệp Vô Tâm, hai đôi mắt trực diện nhìn chằm chằm vào nhau như đang thăm dò
Diệp Vô Tâm nghiêng người nhìn ra phía sau Vương Minh Hàn, ngay sau đó không nhịn được mà nhướng mày châm chọc "Vương lão đại đến đây lại không dẫn theo người, có phải quá mạo hiểm không?"
Vương Minh Hàn vẫn giữ thái độ bất thờ ơ mà nâng cằm Diệp Vô Tâm lên "Có em ở đây, tôi việc gì phải sợ"
Diệp Vô Tâm lập tức hất cằm đi, thoát khỏi phạm vi kiểm soát của Vương Minh Hàn "Hàm hồ"
Vương Minh Hàn không nói gì chỉ nhếch miệng nhẹ nhàng cười
Bên ngoài tổ chức Ngụy gia được bao bọc bởi một khu rừng trúc, xung quanh toàn là tre trúc, có thể nói cả khu rừng này thuộc phạm vi hoạt động của Ngụy gia
Phó Quân Hạo cực lực điều động thuộc hạ của Vương Minh Hàn bố trí tiếp viện khi cần thiết
"Bạch Hổ, phía bên đó thế nào?" Phó Quân Hạo thông qua thiết bị đàm liên lạc với tứ đại hộ vệ của Vương Minh Hàn.
"Đã bố trí xong"
"Rất tốt, mọi người chuẩn bị đi" Phó Quân Hạo quyết đoán ra lệnh
... Diệp Vô Tâm mặc cho Vương Minh Hàn đứng đó, cô lẳng lặng bước vào trong phòng nơi đang giam giữ Tiểu Tình
Đến khi Ngụy Hồng quay trở về, ông ta khoác trên người một bộ âu phục đen kín, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Minh Hàn
Ông ta thẳng thừng bước đến vị trí của mình khí thế hung hãn ngồi xuống. Mãi khi Huyết Phong chăm lửa cháy đầu điếu xì gà, ông ta mới cất tiếng nói
"Không biết Vương lão đại đến đây vì việc gì?"
"Haha...Ngụy lão đại thật là một người rất làm việc rất gọn gàng, nếu vậy tôi không có cách gì khác, đành nói rõ mục đích lần này đến đây" Vương Minh Hàn bước đến gần hơn mới chậm rãi nói "Tôi muốn đưa Tống Tiểu Tình đi"
"Hửm..." Ngụy Hồng nhướng mày nhìn Vương Minh Hàn bằng ánh mắt khó tin
"Thì ra Tống tiểu thư là người phụ nữ của Vương lão đại" Ngụy Hồng vốn chỉ là phỏng đoán, lần trước thấy sự có mặt của Tống Tiểu Tình ở bữa tiệc ở khách sạn Nhiếp, lần này lại vì cứu cô ấy mà ra mặt, cô bé này thật sự rất có mặt mũi
"Là ai cũng không quan trọng, nhưng hôm nay tôi nhất định đến đưa cô ấy đi. Ngụy lão đại, ông sẽ không ngăn cản tôi" Vương Minh Hàn nói bằng một giọng điệu rất rõ ràng chắc chắn.
"Dựa vào đâu?" Ngụy Hồng hỏi lại một câu ngắn gọn nhưng ý tứ lại thờ ơ như nói đùa
"Dựa vào...hmmm" Vương Minh Hàn bước đến từng bước một "À...anh trai của ông dạo này vẫn khỏe chứ?"
Vương Minh Hàn vừa dứt lời, sắc mặt của Ngụy Hồng liền co rút lại, vành môi lại có chút không chịu được mà run rẩy
...
Tống Tiểu Tình bị trói hai tay, Đậu Đỏ cũng bị trói chặt như đòn bánh tét không hơn không kém.
Cô dĩ nhiên không để cho bản thân ngồi im bị động thế này. Mặc dù toàn thân đau nhứt vì mấy ngày nay cô bị đánh đến chết đi sống lại nhưng ít ra cô còn đủ lý trí để biết rằng mình phải tìm cách thoát khỏi đây. Thêm vào đó, khi con nhộng mà Diệp Vô Tâm cho cô dùng khi hết tác dụng lại khiến cô mệt mỏi rã rời, tay chân không còn nhiều sức lực nữa
Đậu Đỏ dũi dũi đầu vào người cô thỏ thẽ "Mẹ Tiểu Tình, con muốn về nhà"
Tiểu Tình bị trói tay như vậy nên không thể ôm bé con, càng không thể vuốt ve bé nên cô chỉ có thể áp mặt mình lên đầu Đậu Đỏ như muốn bao dung mà ôm lấy
"Ngoan, mẹ sẽ đưa con ra khỏi đây"
Đậu Đỏ ngước mặt lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô "Mẹ Tiểu Tình, sao mặt mẹ trắng quá vậy"
Tiểu Tình cũng biết rõ sức khỏe bây giờ của cô cạn kiệt đến mức độ nào, sắc mặt cô kém đến mức không còn chút khí sắc nào cả. Ấy vậy mà Tiểu Tình vẫn cứ mỉm cười với con bé như muốn vỗ dành "Không sao, chỉ là mẹ hơi mệt, ngủ một chút sẽ khỏe thôi"
Đậu Đỏ lắc đầu òa lên khóc "Không phải, mẹ không giống bị bệnh, mẹ đừng lừa con, con đã từng thấy mẹ Tiểu Tình bị bệnh rồi, không giống như thế này"
"Đậu Đỏ, ngoan, mẹ không sao thật mà...Mẹ...khụ khụ" Tiểu Tình ho rồi máu từ miệng lại không biết vì lý gì lại trào ra, Đậu Đỏ nhìn thấy càng khóc to hơn
"Mẹ Tiểu Tình, mẹ đừng chết"
Tiểu Tình nghiêng người cố gắng lau sạch máu trong miệng, rồi lại mỉm cười "Là mẹ giả vờ thôi. Mẹ chỉ giả vờ bị bệnh thật nặng để bọn chúng thả chúng ta ra"
Đậu Đỏ nghe xong tròn xoe hai mắt nhìn cô, cổ họng nấc lên vì dư âm chưa dứt "Thật sao? Mẹ chỉ là giả vờ à? Mẹ không lừa Đậu Đỏ phải không?"
Tiểu Tình lắc đầu, mỉm cười. Đậu Đỏ an tâm nhìn theo cô lại bất ngờ chỉ vào cổ Tiểu Tình "Mẹ Tiểu Tình, sợi dây chuyền trên cổ mẹ thật kỳ lạ"
Tiểu Tình bất giác nhớ ra sợi dây chuyền mặt trăng khuyết. Đây là thứ duy nhất cô biết được có mối liên hệ với mẹ ruột của mình. Vì thế cô cực kỳ trân trọng nó
"Ừm. Đây là sợi dây chuyền của bà để lại cho mẹ"
Đậu Đỏ tinh nghịch lấy sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Tình ra xem "Ôi mẹ ơi, thật giống một cái mặt trăng bị gấu ăn"
Tống Tiểu Tình bật cười "Truyền thuyết gấu ăn trăng mà con cũng tin sao?"
Đậu Đỏ mở to mắt gật đầu ngây ngô "Phải, con tin chứ, con gấu có thể ăn mặt trăng, Đậu Đỏ cũng muốn ăn mặt trăng, muốn nếm thử xem mùi vị mặt trăng là thế nào"
Tiểu Tình muốn sặc vì buồn cười, trời ơi con gái cô muốn ăn mặt trăng
"Con đúng là đồ ham ăn"
"Á. Đau quá" Đậu Đỏ vô cớ òa lên khóc, bé đưa ngón tay bị cắt đứt chảy máu ra trước mặt Tiểu Tình
Cô nhìn thấy thì bị dọa một phen hốt hoảng, tay đang bị trói thì làm sao mà an ủi bé con, xem vết thương con bé thế nào
"Sao lại bị đứt tay vậy, đưa mẹ xem"
Đậu Đỏ mếu máo chỉ tay vào sợi dây chuyền trước ngực cô "Mẹ ơi, là nó cắt ngón tay con. Đau quá"
"Cắt tay?.. sắt vậy sao?" Tiểu Tình nhìn Đậu Đỏ. Cả hai chỉ bị trói cổ tay lại nhưng mười đầu ngón tay vẫn có thể cử động
"Đậu Đỏ nín đi, mẹ có cách giúp chúng ta sớm về nhà rồi" Tiểu Tình vui mừng vì phát hiện này, hóa ra sợi dây chuyền mẹ cô để lại có thể cứu cô vào thời khắc này
Tiểu Tình dạy cho Đậu Đỏ dùng mấy ngón tay nhỏ bé của mình giữ lấy mặt của sợi dây chuyền
"Con mau cắt dây trói tay cho mẹ, mau lên" Tiểu Tình hướng dẫn bé cắt dây, cô lại phối hợp đưa tay mình chuyển động lên xuống
"Tốt lắm, cứ như vậy"
"Con mạnh tay một chút nữa...Đúng rồi, Đậu Đỏ của mẹ rất giỏi nha"
Cả quá trình chính là sự mài mò kỹ lưỡng cùng sự phối hợp ăn ý của hai mẹ con.
"Bựt" Sợi dây trói ở tay cô cuối cùng cũng bị đứt. Khi đôi tay được tự do Tiểu Tình liền cởi trói cho Đậu Đỏ
Đậu Đỏ vui mừng khi thoát khỏi sự ràng buộc của sợi dây mà quên cả đau. Bé nhảy lên tung hô
"Suỵt" Tiểu Tình giữ Đậu Đỏ lại, bụm kín miệng con bé nhắc nhở ngay "Đừng ồn, chúng ta vẫn chưa ra ngoài được"
"Đậu Đỏ ngoan ngoãn cúi đầu giữ im lặng. Còn Tiểu Tình lại cẩn thận lần theo đến cửa.
Bất ngờ cánh cửa phòng mở toạt ra. Một cô gái lạnh lùng bước vào. Sắc mặt khó coi khi nhìn thấy cảnh tượng này cùng mấy sợi dây bị cắt đứt nằm dưới đất.
Tiểu Tình vô thức kéo Đậu Đỏ lùi lại đầy cảnh giác
Một tên khác lại lạnh lùng bước ra khỏi hàng ngũ
"Để tôi"
Tiểu Tình trừng mắt nhìn vị cao nhân vừa bước ra, mắt cô lại chấn động nhẹ vì người trước mặt
Thân mình anh ta cao cao gầy guộc, mái tóc chẻ múi ra hai bên. Giống hệt mấy anh bạn mọt sách thời cô còn đi học
Tiểu Tình đưa tay tự đập vào trán. Hành động hết nói nổi
Toàn là dị nhân
Người đàn ông này lại hoàn toàn trái ngược với người khi nãy, anh ta có vấp dáng thấp hơn cô, mỏng manh hơn cô
Người đàn ông này bước từng bước vào chiếc lồng sắt, mặt không dư thừa biểu cảm là mấy, Tiểu Tình chép miệng một cái xoay xoay cổ tay nghiền ngẫm thận trọng
Người này trông thật kỳ lạ, liệu có phải là thâm tàng bất lộ không? Người của Ngụy gia thì làm gì có ai là kẻ tầm thường.
Nguy hiểm
Có mùi nguy hiểm
Tiểu Tình lại bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm quanh đây. Cô hít thở một hơi sâu, rồi lại mở miệng cười hề hề
"Vị đại ca này, anh có bệnh trong người phải không?"
Người đàn ông đứng thủ thế lặng im, không hé một lời, mắt của anh ta dồn hết trọng tâm ở Tiểu Tình như đôi mắt chim ưng đang chăm chú quan sát con mồi trước khi hành động
Thấy anh ta không có phản ứng, cô lại mở miệng hỏi han "Anh không có bệnh sao? Có đi khám bác sĩ thử chưa, có phải anh dậy thì muộn không?"
Tống tiểu thư à, "dậy thì muộn" mà cô cũng nghĩ ra được, thật lợi hại.
"À, là thế này, tôi có biết một anh bạn bác sĩ rất giỏi, để tôi giới thiệu cho anh, chắc chắn sẽ được giảm giá, biết đâu còn được tặng thuốc mang về nữa"
Tiểu Tình vừa nói dứt câu thì người đối diện đã manh động, anh ta phóng toàn cơ thể về phía cô trong chớp mắt, Tiểu Tình nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi nguy hiểm, tránh được một cước của anh ta
"Không đi khám thì thôi, sao lại đánh tôi. Nè...á"
Người đàn ông lại liên tục dùng chân tấn công mạnh mẽ về phía cô, Tiểu Tình từ đầu đến cuối không có cơ hội áp sát anh ta chỉ một lần
Sự lợi hại ở người này nằm ở đôi chân, hai chân anh ta liên tục thay phiên nhau tấn công cô một cách liên hoàn, lực chân lại mạnh đến mức đáng sợ
Tiểu Tình nghĩ đến đây thì phải ngừng lại vì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân to lớn đạp thẳng vào bụng cô. Người đàn ông được cho là kẻ yếu đuối đó lại nhanh quá mức nghịch thiên rồi, Tiểu Tình không kịp chống đỡ liền bị ăn một cước vào bụng muốn nôn hết nước ra ngoài
Tiểu Tình vẫn chưa di dời hết cơn đau đi nơi khác thì lại một lần nữa, người đàn ông gầy nhom kia phi cước thẳng một đạp về phía cô, một cơn đau buốt xuất hiện tại ở ngay bụng, cô tưởng chừng như mình đang bay trên không trung rồi va đập mạnh vào một bức tường sắt vội ngược lại ngã lăn quay xuống đất. Người đàn ông tàn nhẫn sút mạnh một cái, cả người cô như quả bóng bay lên khỏi mặt đất, đầu óc quay cuồng trống rỗng.
Cứ thế từng cơn đau buốt dồn dập xuất hiện trên người cô nhờ sự tác động của đôi chân tàn nhẫn đó
Tiểu Tình cắn chặt răng cố chịu đựng, cô không được khuất phục, phải hạ gục hắn, nhất định phải hạ hắn. Khi người đàn ông đó có ý định ra đòn kết liễu Tiểu Tình thì một âm thanh vang lên khiến hắn phải dừng hành động lại
"Dừng tay"
Diệp Vô Tâm vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều dồn hết về cô. Cô mạnh dạn bước đến trước mặt Ngụy Hồng cúi đầu
"Thuộc hạ muốn khảo thí cô ta"
Mọi người bên dưới bắt đầu có phản ứng lại, nhất là cô gái đứng cùng Diệp Vô Tâm, cô ta trợn mắt như đang vô cùng kinh ngạc vì hành động này của Diệp Vô Tâm
Ngụy Hồng nhếch miệng cười với Diệp Vô Tâm, nhẹ nhàng gật đầu cho phép. Diệp Vô Tâm đi thẳng xuống bên dưới, khí thế hừng hực đến mức Tiểu Tình dù bị thương vẫn khó tránh khỏi sự thu hút kỳ lạ này. Hầu hết những người đàn ông đứng bên dưới đều cúi gục đầu khi Diệp Vô Tâm đi lướt qua bọn họ
Diệp Vô Tâm bước vào lồng sắt, liếc nhìn Tống Tiểu Tình một cái. Thật ra là cô có dụng ý đến xem thương tích của Tiểu Tình
Người đàn ông gầy nhom vừa đả thương Tiểu Tình lúc này nhìn sắc mặt có phần kỳ quái, anh ta nhíu mày nhìn Diệp Vô Tâm
"Nhất tỷ, tôi có thể hạ gục cô ta"
Nhất tỷ...
Tiểu Tình chấn kinh, thì ra Diệp Vô Tâm không phải là sát thủ bình thường hạng nhỏ bé mà cô thường nghĩ, hóa ra Diệp Vô Tâm được xem là "Nhất tỷ" ở đây. Không cần biết họ chia quan hệ cấp bậc thế nào, chỉ cần nhìn thấy mọi người cúi đầu trước Diệp Vô Tâm cùng với một kẻ tàn độc như tên bệnh hoạn trước mặt cô mà khi gặp Diệp Vô Tâm vẫn phải thay đổi sắc mặt thì cũng đủ hiểu vị trí của cô ta trong tổ chức này
Chẳng trách sao Diệp Vô Tâm lại đứng ở trên đó mà không phải là đứng phía dưới cùng đám thuộc hạ
Chẳng trách sao Diệp Vô Tâm cười liền bị chú ý ngay. Hóa ra bọn họ đều phải nhìn sắc mặt cô ấy mà sống. Rốt cuộc Diệp Vô Tâm này là người thế nào?
"Còn đứng dậy nổi không?" Tiểu Tình đang suy nghĩ lại nghe thấy Diệp Vô Tâm đang hỏi mình, cô liền quay về thực tại đưa mắt nhìn Diệp Vô Tâm
Mãi sau đó cô mới có thể gật đầu đáp lại "Còn có thể chịu được"
Diệp Vô Tâm đưa tay lau vết máu đọng lại trên miệng của Tiểu Tình đồng thời như cố ý nói thật lớn "Miệng cô dính máu, để tôi lau giúp cô"
Tiểu Tình có chút ngạc nhiên vì hành động kỳ lạ này nhưng ngay sau đó cô chợt nhíu mày vì hiểu ra có một vật lạ vừa chui lọt vào miệng mình. Đó là một con nhộng. Cô dùng mắt để giao tiếp với Diệp Vô Tâm
Cô cho thứ gì vào miệng tôi
Diệp Vô Tâm nhoẻn miệng cười, khẽ khàng chớp mắt một cái
Tiểu Tình nhìn ra ám hiệu của Diệp Vô Tâm, cô có cảnh giác mạnh với từng người của Ngụy gia, huống hồ Diệp Vô Tâm còn là người giữ chức vụ không thể ngờ được của tổ chức này thì càng khiến Tiểu Tình e dè hơn
Nhưng giờ phút này cô tin chắc chắn rằng người có thể giúp cô chỉ có Diệp Vô Tâm
Tiểu Tình nuốt con nhộng ấy vào bụng. Diệp Vô Tâm lạnh nạt nói với một âm giọng vừa đủ cho ba người trong chiếc lồng sắt nghe thấy "Hạ gục đối thủ mạnh hơn mình, không nhất thiết phải đánh vào những vị trí chí mạng, mà tốt nhất là bẻ gãy nó"
Tiểu Tình nghe ra âm điệu này, Diệp Vô Tâm đúng là muốn giúp cô
Diệp Vô Tâm đứng thẳng người dậy, hướng cùng phe với người đàn ông yếu đuối kia
Tiểu Tình cũng ôm thương tích đứng gượng người dậy trực diện đối mặt với hai đối thủ trước mắt mình
Diệp Vô Tâm nói lớn tiếng, âm thanh vọng ra hết gian sảnh "Cùng lên đi" Nói dứt tiếng, cô liền tấn công Tiểu Tình
Tiểu Tình nhạy bén nhận ra Diệp Vô Tâm không hề có ý muốn đấu với cô, hầu hết đều như đang múa võ chứ không phải là đánh võ.
Diệp Vô Tâm vài lần tạo lợi thế cho Tiểu Tình áp sát chân của người đàn ông kia, nhưng vài lần đều bị vuột mất cơ hội
Thật kỳ lạ, trong người Tống Tiểu Tình đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, càng đánh càng hăng, bị gã ta đạp một cước cũng không hề hấn gì, ngược lại càng khiến cô nổi máu điên lên, liên tục dùng sức tấn công như muốn bẻ gãy anh ta ra thành từng đoạn
Tống Tiểu Tình và Diệp Vô Tâm là những người có chỉ số thông minh cao, họ tận dụng từng góc độ để hợp tác đánh vào điểm yếu của người đàn ông đó nhưng lại không hề để lộ một chút sơ hở nào khiến người khác chú ý
Tiểu Tình càng đánh càng tăng lực, Diệp Vô Tâm có vài hành động cứu người đàn ông đó nhưng thật ra là ba lần bảy lượt khống chế anh ta để tiện cho Tiểu Tình ra tay.
Thời khắc Diệp Vô Tâm kéo ngã người đàn ông ấy ra phía sau, Tiểu Tình liền tinh ý tiếp cận, cuộn người lao đến, giữ chặt chân người đàn ông trên bả vai mình. Cô dồn hết lực vào chân chịu phía sau rồi đẩy thẳng người đứng lên
Đôi mắt của cô sắc lạnh tuyệt tình, một tiếng "rắc" vang lên, người đàn ông gào thét trong đau đớn.
Diệp Vô Tâm nhận ra thuốc đã tác dụng mạnh quá mức khống chế của Tiểu Tình, đặc biệt là ở ánh mắt, gần như ánh mắt cô ấy đã quá sắc xảo, quá tinh vi, thêm vào đó là sự nhẫn tâm tuyệt đối mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Vô Tâm còn chưa kịp phản ứng, Tống Tiểu Tình đã bước đến, đạp chân mình lên rồi bẻ gãy luôn cái chân còn lại của người đàn ông kia. Một lần nữa, người đàn ông gào lên thảm thiết vì sự đau đớn tột độ.
Vốn Tiểu Tình còn muốn đánh chết anh ta nhưng đôi tay cô sớm đã bị Diệp Vô Tâm khóa chặt lại, Tiểu Tình vùng vẫy khi bị cưỡng chế, cô khó chịu vung tay đánh Diệp Vô Tâm, tốc độ Diệp Vô Tâm lại vô cùng nhanh vì vậy mà Tiểu Tình không thể làm cô ấy bị thương
Lợi dụng lúc Tiểu Tình sơ hở, Diệp Vô Tâm dùng một quyền đánh ngất Tiểu Tình để kết thúc chuyện này. Nếu như để mọi chuyện đi quá kiểm soát sẽ rất khó để Tiểu Tình sống sót mà rời khỏi Ngụy gia
Diệp Vô Tâm ra khỏi lồng sắt bước đến trước mặt Ngụy Hồng cúi đầu hồi báo "Đã hạ được cô ta"
Ngụy Hồng chỉ gật đầu rồi tiếp tục hút điếu xì gà cầm trên tay, Diệp Vô Tâm lẳng lặng bước về chỗ cũ quan sát.
Huyết Phong ra hiệu thì vài tên thuộc hạ tiến lên kéo người đàn ông bị phế hai chân ra ngoài, còn Tiểu Tình thì bị đưa vào trong. Chính là căn phòng giam cầm cô ban đầu
Diệp Vô Tâm thở phào, ngay sau đó thu tầm mắt về không muốn để người khác nhìn thấy
"Cô đi canh giữ cô ta đi" Ngụy Hồng không hề để tầm nhìn vào Diệp Vô Tâm, nhưng rõ ràng là đang nói với cô
Diệp Vô Tâm cúi đầu nhận lệnh liền rời đi
Đậu Đỏ cũng được đưa vào cùng một chỗ với Tiểu Tình
...
Tống lão gia sau khi chuẩn bị mọi thứ mới an tâm gọi cho Phó Quân Hạo
"Chúng ta ngày mai đến Ngụy gia đòi người"
Phó Quân Hạo vốn không hề biết gì đến kế hoạch của ông, vẫn chưa kịp hỏi kỹ thì Tống lão gia đã nói tiếp "Vương lão đại đã đồng ý với cháu rồi chứ?"
"Hả?" Chuyện này ông ấy cũng biết, chuyện anh đến tìm Vương Minh Hàn mà ông ấy cũng biết sao? "Cậu ấy đồng ý rồi"
"Rất tốt, ngày mai chắc chắn sẽ đòi được Tiểu Tình về. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng lo lắng quá" Tống lão gia chu đáo dặn dò Phó Quân Hạo. Khi cuộc gọi kết thúc anh mới đờ người ra. Hóa ra Tống lão gia là người không có việc gì có thể che dấu được ông, làm sao ông biết chuyện này, đây là mối thâm giao giữa anh và Vương Minh Hàn, lý nào từ đầu ông ấy đã nắm chắc trong lòng bàn tay chuyện này, biết rõ mối quan hệ đặc biệt giữa anh và Vương Minh Hàn.
Thì ra để trở thành "Đại doanh nhân" như ông ấy thật không phải dễ, ông ấy rõ ràng chính là thiên tài trong giới kinh doanh này. Phó Quân Hạo càng nghĩ càng phải nể sợ ông hơn
Lại qua thêm một ngày, tình hình Tống thị cùng Phó thị đột nhiên có biến đổi tột độ, người ngoài đưa tin Tống tiểu thư của Tống thị bị bắt cóc, không biết tin tức này là ai cố tình tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng còn một chấn động nữa khiến mọi người cả kinh. Đó là Tống tiểu thư Tống gia bị mất tích là do người của tổ chức Ngụy gia làm.
Là Phó Kình Vũ, chuyện tung tin vịt này chẳng phải lúc trước Phó Kình Vũ làm rất giỏi hay sao. Còn ai trồng khoai đất này.
Tống lão gia căn dặn người của ông chuẩn bị thật kỹ lưỡng, khi vừa tính đứng lên quay bước vào phòng thì bắt gặp Tống Ái Như mặt mũi tiều tụy đứng lặng phía sau ông
"Ái Như, con làm sao vậy?"
"Bác, ngày mai bác cho con theo với, con rất muốn cứu Đậu Đỏ cùng Tiểu Tình, Đậu Đỏ vì sự lơ là của con mà mất tích, sau đó Tiểu Tình lại bị liên lụy. Bác, con cầu xin bác, cho con theo với. Con ở nhà thật sự không an tâm" Tống Ái Như nước mắt đầm đìa cố gắng nài nỉ
"Không được, ở đó rất nguy hiểm" Tống lão gia lo cho an nguy của cô cháu gái này, huống hồ ông còn không biết kế hoạch cướp Tiểu Tình về này có khả quan hay không thì làm sao dám mạo hiểm
"Bác, đừng mà, con thật sự muốn đến đó, con bằng lòng đổi mình thay thế cho Tiểu Tình. Bác, cho con theo với"
"Đã nói là không được, ta đã hứa với cha của con phải chăm sóc con, không cho phép con gặp nguy hiểm, nếu như con có mệnh hệ nào thì làm sao ta ăn nói với cha con đây"
"Nhưng mà con không thể yên tâm chờ đợi ở nhà. Bác ơi, cho con theo với" Tống Ái Như gần như thiếu nước quỳ xuống van xin nhưng cuối cùng vẫn không lay động được Tống lão gia
Sáng hôm sau.
Báo chí dần kéo đến công ty lớn của Ngụy gia tập trung đứng trước cổng. Ngay khi Ngụy Hồng vừa xuất hiện, phóng viên từ các tòa soạn không muốn bỏ qua một giây phút nào mà kéo đến ùn ùn quay quanh xe của Ngụy Hồng làm ông ta khó chịu vô cùng
Huyết Phong báo cáo lại những chuyện xảy ra liền khiến sắc mặt của Ngụy Hồng càng khó coi hơn. Ông ta cho xe quay về tổ chức ngay lập tức khi nhận được tin báo Vương Minh Hàn dẫn người đến tổ chức
"Huyết Phong, cho xe quay về"
Nhưng khổ nỗi phóng viên bao vậy quá đông khiến cho chiếc xe mà Ngụy Hồng đang ngồi không có cách nào xoay trở được
Ông ta nhíu mày ra lệnh cho Huyết Phong mở cửa xe. Khi cánh cửa vừa được bậc lên, Ngụy Hồng toàn thân đầy sát khí, bước ra khỏi xe, trên tay cầm một khẩu súng lục. Máy ảnh liên tục được đưa lên chớp nháy liên hồi
Phóng viên còn chưa kịp đeo bám thì đột nhiên bên tai nổ ra một tiếng "Đùng" lớn kinh hồn
Toàn thể từng người có mặt bị một phen hú vía. Họ trừng lớn mắt kinh sợ nhìn về phía người đàn ông vừa nổ súng
Ngụy Hồng nổ súng
Chỉ một tiếng nổ phát ra cũng khiến bọn người này sợ đến mức bay hết ba hồn bảy vía "Cút hết"
Đây là lần đầu tiên Ngụy Hồng có thái độ khó chịu giữa công chúng, trước kia hầu hết là Huyết Phong ra mặt giải quyết.
Huyết Phong càng không khỏi kinh ngạc khi Ngụy Hồng có hành động mất bình tĩnh này.
Khi đám phóng viên bị dọa sợ đến kinh tâm động phách vẫn chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe đã lăn bánh chạy đi mất hút
...
Tại tổ chức ngầm của Ngụy gia
Vương Minh Hàn bước đến đối mặt với Diệp Vô Tâm, hai đôi mắt trực diện nhìn chằm chằm vào nhau như đang thăm dò
Diệp Vô Tâm nghiêng người nhìn ra phía sau Vương Minh Hàn, ngay sau đó không nhịn được mà nhướng mày châm chọc "Vương lão đại đến đây lại không dẫn theo người, có phải quá mạo hiểm không?"
Vương Minh Hàn vẫn giữ thái độ bất thờ ơ mà nâng cằm Diệp Vô Tâm lên "Có em ở đây, tôi việc gì phải sợ"
Diệp Vô Tâm lập tức hất cằm đi, thoát khỏi phạm vi kiểm soát của Vương Minh Hàn "Hàm hồ"
Vương Minh Hàn không nói gì chỉ nhếch miệng nhẹ nhàng cười
Bên ngoài tổ chức Ngụy gia được bao bọc bởi một khu rừng trúc, xung quanh toàn là tre trúc, có thể nói cả khu rừng này thuộc phạm vi hoạt động của Ngụy gia
Phó Quân Hạo cực lực điều động thuộc hạ của Vương Minh Hàn bố trí tiếp viện khi cần thiết
"Bạch Hổ, phía bên đó thế nào?" Phó Quân Hạo thông qua thiết bị đàm liên lạc với tứ đại hộ vệ của Vương Minh Hàn.
"Đã bố trí xong"
"Rất tốt, mọi người chuẩn bị đi" Phó Quân Hạo quyết đoán ra lệnh
... Diệp Vô Tâm mặc cho Vương Minh Hàn đứng đó, cô lẳng lặng bước vào trong phòng nơi đang giam giữ Tiểu Tình
Đến khi Ngụy Hồng quay trở về, ông ta khoác trên người một bộ âu phục đen kín, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Minh Hàn
Ông ta thẳng thừng bước đến vị trí của mình khí thế hung hãn ngồi xuống. Mãi khi Huyết Phong chăm lửa cháy đầu điếu xì gà, ông ta mới cất tiếng nói
"Không biết Vương lão đại đến đây vì việc gì?"
"Haha...Ngụy lão đại thật là một người rất làm việc rất gọn gàng, nếu vậy tôi không có cách gì khác, đành nói rõ mục đích lần này đến đây" Vương Minh Hàn bước đến gần hơn mới chậm rãi nói "Tôi muốn đưa Tống Tiểu Tình đi"
"Hửm..." Ngụy Hồng nhướng mày nhìn Vương Minh Hàn bằng ánh mắt khó tin
"Thì ra Tống tiểu thư là người phụ nữ của Vương lão đại" Ngụy Hồng vốn chỉ là phỏng đoán, lần trước thấy sự có mặt của Tống Tiểu Tình ở bữa tiệc ở khách sạn Nhiếp, lần này lại vì cứu cô ấy mà ra mặt, cô bé này thật sự rất có mặt mũi
"Là ai cũng không quan trọng, nhưng hôm nay tôi nhất định đến đưa cô ấy đi. Ngụy lão đại, ông sẽ không ngăn cản tôi" Vương Minh Hàn nói bằng một giọng điệu rất rõ ràng chắc chắn.
"Dựa vào đâu?" Ngụy Hồng hỏi lại một câu ngắn gọn nhưng ý tứ lại thờ ơ như nói đùa
"Dựa vào...hmmm" Vương Minh Hàn bước đến từng bước một "À...anh trai của ông dạo này vẫn khỏe chứ?"
Vương Minh Hàn vừa dứt lời, sắc mặt của Ngụy Hồng liền co rút lại, vành môi lại có chút không chịu được mà run rẩy
...
Tống Tiểu Tình bị trói hai tay, Đậu Đỏ cũng bị trói chặt như đòn bánh tét không hơn không kém.
Cô dĩ nhiên không để cho bản thân ngồi im bị động thế này. Mặc dù toàn thân đau nhứt vì mấy ngày nay cô bị đánh đến chết đi sống lại nhưng ít ra cô còn đủ lý trí để biết rằng mình phải tìm cách thoát khỏi đây. Thêm vào đó, khi con nhộng mà Diệp Vô Tâm cho cô dùng khi hết tác dụng lại khiến cô mệt mỏi rã rời, tay chân không còn nhiều sức lực nữa
Đậu Đỏ dũi dũi đầu vào người cô thỏ thẽ "Mẹ Tiểu Tình, con muốn về nhà"
Tiểu Tình bị trói tay như vậy nên không thể ôm bé con, càng không thể vuốt ve bé nên cô chỉ có thể áp mặt mình lên đầu Đậu Đỏ như muốn bao dung mà ôm lấy
"Ngoan, mẹ sẽ đưa con ra khỏi đây"
Đậu Đỏ ngước mặt lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô "Mẹ Tiểu Tình, sao mặt mẹ trắng quá vậy"
Tiểu Tình cũng biết rõ sức khỏe bây giờ của cô cạn kiệt đến mức độ nào, sắc mặt cô kém đến mức không còn chút khí sắc nào cả. Ấy vậy mà Tiểu Tình vẫn cứ mỉm cười với con bé như muốn vỗ dành "Không sao, chỉ là mẹ hơi mệt, ngủ một chút sẽ khỏe thôi"
Đậu Đỏ lắc đầu òa lên khóc "Không phải, mẹ không giống bị bệnh, mẹ đừng lừa con, con đã từng thấy mẹ Tiểu Tình bị bệnh rồi, không giống như thế này"
"Đậu Đỏ, ngoan, mẹ không sao thật mà...Mẹ...khụ khụ" Tiểu Tình ho rồi máu từ miệng lại không biết vì lý gì lại trào ra, Đậu Đỏ nhìn thấy càng khóc to hơn
"Mẹ Tiểu Tình, mẹ đừng chết"
Tiểu Tình nghiêng người cố gắng lau sạch máu trong miệng, rồi lại mỉm cười "Là mẹ giả vờ thôi. Mẹ chỉ giả vờ bị bệnh thật nặng để bọn chúng thả chúng ta ra"
Đậu Đỏ nghe xong tròn xoe hai mắt nhìn cô, cổ họng nấc lên vì dư âm chưa dứt "Thật sao? Mẹ chỉ là giả vờ à? Mẹ không lừa Đậu Đỏ phải không?"
Tiểu Tình lắc đầu, mỉm cười. Đậu Đỏ an tâm nhìn theo cô lại bất ngờ chỉ vào cổ Tiểu Tình "Mẹ Tiểu Tình, sợi dây chuyền trên cổ mẹ thật kỳ lạ"
Tiểu Tình bất giác nhớ ra sợi dây chuyền mặt trăng khuyết. Đây là thứ duy nhất cô biết được có mối liên hệ với mẹ ruột của mình. Vì thế cô cực kỳ trân trọng nó
"Ừm. Đây là sợi dây chuyền của bà để lại cho mẹ"
Đậu Đỏ tinh nghịch lấy sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Tình ra xem "Ôi mẹ ơi, thật giống một cái mặt trăng bị gấu ăn"
Tống Tiểu Tình bật cười "Truyền thuyết gấu ăn trăng mà con cũng tin sao?"
Đậu Đỏ mở to mắt gật đầu ngây ngô "Phải, con tin chứ, con gấu có thể ăn mặt trăng, Đậu Đỏ cũng muốn ăn mặt trăng, muốn nếm thử xem mùi vị mặt trăng là thế nào"
Tiểu Tình muốn sặc vì buồn cười, trời ơi con gái cô muốn ăn mặt trăng
"Con đúng là đồ ham ăn"
"Á. Đau quá" Đậu Đỏ vô cớ òa lên khóc, bé đưa ngón tay bị cắt đứt chảy máu ra trước mặt Tiểu Tình
Cô nhìn thấy thì bị dọa một phen hốt hoảng, tay đang bị trói thì làm sao mà an ủi bé con, xem vết thương con bé thế nào
"Sao lại bị đứt tay vậy, đưa mẹ xem"
Đậu Đỏ mếu máo chỉ tay vào sợi dây chuyền trước ngực cô "Mẹ ơi, là nó cắt ngón tay con. Đau quá"
"Cắt tay?.. sắt vậy sao?" Tiểu Tình nhìn Đậu Đỏ. Cả hai chỉ bị trói cổ tay lại nhưng mười đầu ngón tay vẫn có thể cử động
"Đậu Đỏ nín đi, mẹ có cách giúp chúng ta sớm về nhà rồi" Tiểu Tình vui mừng vì phát hiện này, hóa ra sợi dây chuyền mẹ cô để lại có thể cứu cô vào thời khắc này
Tiểu Tình dạy cho Đậu Đỏ dùng mấy ngón tay nhỏ bé của mình giữ lấy mặt của sợi dây chuyền
"Con mau cắt dây trói tay cho mẹ, mau lên" Tiểu Tình hướng dẫn bé cắt dây, cô lại phối hợp đưa tay mình chuyển động lên xuống
"Tốt lắm, cứ như vậy"
"Con mạnh tay một chút nữa...Đúng rồi, Đậu Đỏ của mẹ rất giỏi nha"
Cả quá trình chính là sự mài mò kỹ lưỡng cùng sự phối hợp ăn ý của hai mẹ con.
"Bựt" Sợi dây trói ở tay cô cuối cùng cũng bị đứt. Khi đôi tay được tự do Tiểu Tình liền cởi trói cho Đậu Đỏ
Đậu Đỏ vui mừng khi thoát khỏi sự ràng buộc của sợi dây mà quên cả đau. Bé nhảy lên tung hô
"Suỵt" Tiểu Tình giữ Đậu Đỏ lại, bụm kín miệng con bé nhắc nhở ngay "Đừng ồn, chúng ta vẫn chưa ra ngoài được"
"Đậu Đỏ ngoan ngoãn cúi đầu giữ im lặng. Còn Tiểu Tình lại cẩn thận lần theo đến cửa.
Bất ngờ cánh cửa phòng mở toạt ra. Một cô gái lạnh lùng bước vào. Sắc mặt khó coi khi nhìn thấy cảnh tượng này cùng mấy sợi dây bị cắt đứt nằm dưới đất.
Tiểu Tình vô thức kéo Đậu Đỏ lùi lại đầy cảnh giác