Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Bên trong đại sảnh Tống trạch
Người hầu ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, xếp thành hai hàng. Tống lão gia bế bé Đậu Đỏ vào nhà, theo sau là ba người vừa bị bỏ rơi ở ngoài sân
Người hầu đồng thanh đón tiếp
"Kính chào Phó tổng, kính chào hai vị tiểu thư và tiểu tiểu thư"
Đi qua khỏi hàng người hầu, một bàn ăn thịnh soạn bày ra trên chiếc bàn lớn.
Tống lão gia ngồi xuống ghế đối diện cửa ra vào, bên trái của ông là Tiểu Tình, tiếp theo là Phó Quân Hạo. Còn hướng bên phải của ông dĩ nhiên là bé Đậu Đỏ, tiếp theo là chỗ ngồi của Tống Ái Như. Bữa tiệc được diễn ra như đã sắp xếp trước.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cô bé nhỏ xíu đáng yêu Đậu Đỏ. Bé ngồi trên bàn, ăn một cách rất nghiêm túc, vẻ mặt biểu hiện không khác gì một người trưởng thành.
Phó Quân Hạo múc một bát canh nóng đặt trước mặt Tiểu Tình, sự quan tâm chân thật xuất phát từ đáy lòng.
"Em uống canh đi"
Dù sao Phó Quân Hạo cũng là khách, lại có Tống lão gia ngồi đây nên Tiểu Tình không thể tỏ ra quá bất lịch sự, cô chỉ có thể cung kính khiêm nhường với anh
"Cảm ơn"
Hành động quan tâm này của Phó Quân Hạo với Tiểu Tình đối với anh là chuyện vô cùng bình thường, nhưng đối với những người còn lại ngồi ở đây thì lại khiến cho mỗi người có một xúc cảm riêng
Tống lão gia ngạc nhiên vì hai người này từ bao giờ lại thân mật đến vậy
Tống Ái Như lại cho rằng đây là chuyện hiển nhiên vì cô luôn nhận định họ là người yêu của nhau nên dù có hành động thân mật hơn cũng là điều hết sức bình thường.
Còn bé Đậu Đỏ, gây go đây. Đậu Đỏ buông hẳn chiếc thìa đang cằm trong tay xuống bàn, ngồi cuộn tròn trên ghế, tay khoanh lại trước bụng, bộ mặt nhăn nhó như sắp bị người ta cướp mất đồ ăn. Đôi mắt tròn xoe nhìn chầm chầm vào người đàn ông đang ngồi cạnh "mẹ" mình
Người đàn ông đó không thèm đá động gì đến Đậu Đỏ, chỉ mãi chú ý đến cô gái bên cạnh anh.
Phó Quân Hạo lấy từng mảnh xương vụn trong món cá ra ngoài, cẩn thận rỉa phần thịt ra chén
"Tôi lấy xương ra giúp em rồi, có thể ăn"
Tống Ái Như thấy cảnh tượng này trong lòng có phần an tâm hơn rất nhiều, sự ái náy của cô với Tiểu Tình cũng giảm đi không ít.
"Anh Phó đây đúng thật là người bạn trai chu đáo, xem ra Tiểu Tình tìm được cho mình một đức lang quân như ý rồi"
Tống lão gia nhìn Tiểu Tình, rồi lại nhìn Phó Quân Hạo. Ông rất đỗi ngạc nhiên khi nghe Tống Ái Như nói như vậy
"Hai đứa....Hai đứa..."
Tống Ái Như che miệng cười, cô cho rằng việc Tiểu Tình và Phó Quân Hạo qua lại với nhau mà Tống lão gia vẫn chưa được biết, nhân tiện đây cô làm người tốt thông báo tin vui này luôn.
"Bác Hai vẫn chưa biết à, anh Phó đây là bạn trai của Tiểu Tình, chắc Tiểu Tình bận quá nên chưa kịp thông báo cho bác biết"
Tống lão gia bán tín bán nghi, ông không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy. Dù ông không cấm cản chuyện tình cảm của cô, nhưng ít ra ông cũng nên được biết
"Tiểu Tình, chị con nói có đúng không? Con và cậu Phó đang tìm hiểu nhau hả"
Tiểu Tình thật không ngờ được lúc ban nãy chỉ mượn câu "anh ấy là bạn trai tôi" mà giờ lại bị Tống Ái Như vô tình nói luôn cho cha cô biết. Thật đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà, muốn đỡ cũng không đỡ được.
Tiểu Tình cố ý muốn tỏ rõ, hồ đồ mất rồi mới nói như vậy. Khi nãy chỉ muốn Tống Ái Như biết cô đang sống tốt thế nào nên mới mượn người đàn ông đó dùng một chút, dùng xong sẽ hoàn trả lại nguyên vẹn. Không ngờ.....không ngờ.....
"Chuyện này thật ra chỉ là...." Còn thiếu hai chữ "hiểu lầm" nhưng cô chưa kịp nói đã bị Phó Quân Hạo chen ngang lời, vậy là bị người ta nói thay
"Chỉ là Tiểu Tình sợ Tống lão gia không cho phép nên mới chưa dám nói rõ ràng với người, chú Tống sẽ không giận cháu với Tiểu Tình giấu chú chuyện này chứ chứ"
Tống lão gia nghe rõ ràng từng chữ Phó Quân Hạo giải bày, không những không giận, ông còn cười một cách rất sảng khoái
"Khà...khà...khà...tưởng chuyện gì, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, huống hồ người mà Tiểu Tình chọn là cậu Phó đây thì lão già này có gì không an tâm chứ"
Tống Tiểu Tình mặt đơ ngồi thừ người tại chỗ, cô thật không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà ông trời cũng chống đối cô
Cha à...cha có phải là cha của con không vậy. Cha tin tưởng anh ta tới mức muốn giao con gái mình cho anh ta rồi à.
Phó Quân Hạo dường như rất hợp mắt của Tống lão gia, ngay từ lần gặp đầu tiên ông đã cảm thấy cậu thanh niên này rất phù hợp. Tống lão gia gật gù
"Tiểu Tình, như vậy có phải con nên nói với Quân Hạo thân phận thật sự của con không?"
Tiểu Tình nghiến răng nghiến lợi, lần này đúng là thua đến không còn đường quay đầu
Phó Quân Hạo nghiêm túc trả lời Tống lão gia "Cháu đã biết Tiểu Tình họ Tống rồi"
Thôi xong, câu nói này của anh đúng thật là vạch trần thân phận mà cô che giấu, thế mà cô còn ngây thơ cho rằng Phó Quân Hạo vẫn tin sái cổ Tống Tiểu Tình cô không phải họ Tống
Biểu cảm của bé Đậu Đỏ càng xấu hơn, bộ mặt xám xịt nhìn Phó Quân Hạo.
Rõ ràng là chú muốn cướp mẹ của bé đây mà. Không để chú toại nguyện đâu.
Người hầu ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, xếp thành hai hàng. Tống lão gia bế bé Đậu Đỏ vào nhà, theo sau là ba người vừa bị bỏ rơi ở ngoài sân
Người hầu đồng thanh đón tiếp
"Kính chào Phó tổng, kính chào hai vị tiểu thư và tiểu tiểu thư"
Đi qua khỏi hàng người hầu, một bàn ăn thịnh soạn bày ra trên chiếc bàn lớn.
Tống lão gia ngồi xuống ghế đối diện cửa ra vào, bên trái của ông là Tiểu Tình, tiếp theo là Phó Quân Hạo. Còn hướng bên phải của ông dĩ nhiên là bé Đậu Đỏ, tiếp theo là chỗ ngồi của Tống Ái Như. Bữa tiệc được diễn ra như đã sắp xếp trước.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cô bé nhỏ xíu đáng yêu Đậu Đỏ. Bé ngồi trên bàn, ăn một cách rất nghiêm túc, vẻ mặt biểu hiện không khác gì một người trưởng thành.
Phó Quân Hạo múc một bát canh nóng đặt trước mặt Tiểu Tình, sự quan tâm chân thật xuất phát từ đáy lòng.
"Em uống canh đi"
Dù sao Phó Quân Hạo cũng là khách, lại có Tống lão gia ngồi đây nên Tiểu Tình không thể tỏ ra quá bất lịch sự, cô chỉ có thể cung kính khiêm nhường với anh
"Cảm ơn"
Hành động quan tâm này của Phó Quân Hạo với Tiểu Tình đối với anh là chuyện vô cùng bình thường, nhưng đối với những người còn lại ngồi ở đây thì lại khiến cho mỗi người có một xúc cảm riêng
Tống lão gia ngạc nhiên vì hai người này từ bao giờ lại thân mật đến vậy
Tống Ái Như lại cho rằng đây là chuyện hiển nhiên vì cô luôn nhận định họ là người yêu của nhau nên dù có hành động thân mật hơn cũng là điều hết sức bình thường.
Còn bé Đậu Đỏ, gây go đây. Đậu Đỏ buông hẳn chiếc thìa đang cằm trong tay xuống bàn, ngồi cuộn tròn trên ghế, tay khoanh lại trước bụng, bộ mặt nhăn nhó như sắp bị người ta cướp mất đồ ăn. Đôi mắt tròn xoe nhìn chầm chầm vào người đàn ông đang ngồi cạnh "mẹ" mình
Người đàn ông đó không thèm đá động gì đến Đậu Đỏ, chỉ mãi chú ý đến cô gái bên cạnh anh.
Phó Quân Hạo lấy từng mảnh xương vụn trong món cá ra ngoài, cẩn thận rỉa phần thịt ra chén
"Tôi lấy xương ra giúp em rồi, có thể ăn"
Tống Ái Như thấy cảnh tượng này trong lòng có phần an tâm hơn rất nhiều, sự ái náy của cô với Tiểu Tình cũng giảm đi không ít.
"Anh Phó đây đúng thật là người bạn trai chu đáo, xem ra Tiểu Tình tìm được cho mình một đức lang quân như ý rồi"
Tống lão gia nhìn Tiểu Tình, rồi lại nhìn Phó Quân Hạo. Ông rất đỗi ngạc nhiên khi nghe Tống Ái Như nói như vậy
"Hai đứa....Hai đứa..."
Tống Ái Như che miệng cười, cô cho rằng việc Tiểu Tình và Phó Quân Hạo qua lại với nhau mà Tống lão gia vẫn chưa được biết, nhân tiện đây cô làm người tốt thông báo tin vui này luôn.
"Bác Hai vẫn chưa biết à, anh Phó đây là bạn trai của Tiểu Tình, chắc Tiểu Tình bận quá nên chưa kịp thông báo cho bác biết"
Tống lão gia bán tín bán nghi, ông không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy. Dù ông không cấm cản chuyện tình cảm của cô, nhưng ít ra ông cũng nên được biết
"Tiểu Tình, chị con nói có đúng không? Con và cậu Phó đang tìm hiểu nhau hả"
Tiểu Tình thật không ngờ được lúc ban nãy chỉ mượn câu "anh ấy là bạn trai tôi" mà giờ lại bị Tống Ái Như vô tình nói luôn cho cha cô biết. Thật đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà, muốn đỡ cũng không đỡ được.
Tiểu Tình cố ý muốn tỏ rõ, hồ đồ mất rồi mới nói như vậy. Khi nãy chỉ muốn Tống Ái Như biết cô đang sống tốt thế nào nên mới mượn người đàn ông đó dùng một chút, dùng xong sẽ hoàn trả lại nguyên vẹn. Không ngờ.....không ngờ.....
"Chuyện này thật ra chỉ là...." Còn thiếu hai chữ "hiểu lầm" nhưng cô chưa kịp nói đã bị Phó Quân Hạo chen ngang lời, vậy là bị người ta nói thay
"Chỉ là Tiểu Tình sợ Tống lão gia không cho phép nên mới chưa dám nói rõ ràng với người, chú Tống sẽ không giận cháu với Tiểu Tình giấu chú chuyện này chứ chứ"
Tống lão gia nghe rõ ràng từng chữ Phó Quân Hạo giải bày, không những không giận, ông còn cười một cách rất sảng khoái
"Khà...khà...khà...tưởng chuyện gì, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, huống hồ người mà Tiểu Tình chọn là cậu Phó đây thì lão già này có gì không an tâm chứ"
Tống Tiểu Tình mặt đơ ngồi thừ người tại chỗ, cô thật không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà ông trời cũng chống đối cô
Cha à...cha có phải là cha của con không vậy. Cha tin tưởng anh ta tới mức muốn giao con gái mình cho anh ta rồi à.
Phó Quân Hạo dường như rất hợp mắt của Tống lão gia, ngay từ lần gặp đầu tiên ông đã cảm thấy cậu thanh niên này rất phù hợp. Tống lão gia gật gù
"Tiểu Tình, như vậy có phải con nên nói với Quân Hạo thân phận thật sự của con không?"
Tiểu Tình nghiến răng nghiến lợi, lần này đúng là thua đến không còn đường quay đầu
Phó Quân Hạo nghiêm túc trả lời Tống lão gia "Cháu đã biết Tiểu Tình họ Tống rồi"
Thôi xong, câu nói này của anh đúng thật là vạch trần thân phận mà cô che giấu, thế mà cô còn ngây thơ cho rằng Phó Quân Hạo vẫn tin sái cổ Tống Tiểu Tình cô không phải họ Tống
Biểu cảm của bé Đậu Đỏ càng xấu hơn, bộ mặt xám xịt nhìn Phó Quân Hạo.
Rõ ràng là chú muốn cướp mẹ của bé đây mà. Không để chú toại nguyện đâu.