Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Phòng Tổng giám đốc
"Anh hai, có hai việc lần trước anh bảo em điều tra, đó là việc tìm thông tin chủ chiếc xe có biển số anh gửi em hôm đó với chuyện thông tin của cô gái tên Tiểu Tình gì đó, anh muốn nghe việc nào trước" Phó Kình Vũ nghiêm túc báo cáo.
"Nghe việc Tiểu Tình trước" Phó Quân Hạo không suy nghĩ lấy một giây cứ vậy mà trả lời ngay
Phó Kình Vũ ngoan ngoãn báo cáo lên
"Em hack máy tính của trường, tìm được bộ hồ sơ này"
Nói đến đây, Phó Kình Vũ mở laptop của mình ra, chiếu lên một file hiển thị trang thông tin của một cô gái. Không ai khác, đây là hồ sơ của Tiểu Tình, trên hồ sơ còn có ảnh thẻ của cô dán ở bên gốc
"Anh xem đây...có đúng là cô gái này không?"
Phó Quân Hạo nhìn vào bức ảnh ở đầu trang hồ sơ, khẽ gật đầu. Đợi phản ứng của anh trai xác nhận xong, Phó Kình Vũ mới dám giải thích tiếp
"Cô ta họ Tống, tên Tiểu Tình...còn một điều nữa, người bảo lãnh của cô ta cũng là họ Tống, nhưng mà phần tên phía sau có người cố tình che giấu mất rồi nên em không tra ra được. Còn nữa, cô gái này còn đang là sinh viên năm cuối của Đại Học A."
Phó Quân Hạo nghe hiểu ra ý tứ của Phó Kình Vũ đang ám chỉ điều gì, nhưng từ đầu đến cuối, anh không nói lấy một câu
Phó Kình Vũ sốt ruột "Anh có thấy ở đây rất nhiều sự trùng hợp không?"
Phó Quân Hạo "Anh tự có suy nghĩ, tới đây kết thúc được rồi, em không cần điều tra cô ấy nữa. Cũng đừng nhắc đến việc này với bất kỳ ai, kín miệng một chút."
Phó Kình Vũ "Em hiểu rồi"
Xong một việc, còn lại một việc nữa thôi
"Anh hai, chiếc xe có biển số đó. Anh còn muốn nghe nữa không?"
Phó Quân Hạo nhìn Phó Kình Vũ bằng một cặp mắt thường lệ, điều này cần hỏi à
"À...được..được...em khai báo luôn cho xong. Như anh biết đó, loại xe này vốn chỉ là một chiếc xe thông thường, bất kỳ ai cũng có thể sở hữu, chủ chiếc xe danh tính là một người đàn ông, rất có thể người đàn ông này lại còn là trợ lý của một ông chủ nào đó khác nữa, hoặc có thể ông ta còn là cấp dưới của một trợ lý ông chủ nào đó nữa,....vì vậy...."
Phó Quân Hạo "Vì vậy....?"
Phó Kình Vũ thở dài "Manh mối tới đây bị đứt rồi...em..em bó tay rồi"
Phó Kình Vũ nói lí nhí trong miệng, anh đã chuẩn bị tâm lý nghe mắng, nhưng...
"Ra ngoài đi"
"Hả? Không phải anh sắp mắng em à"
Phó Kình Vũ tưởng mình nghe nhầm
"Muốn nghe mắng lắm đúng không?"
Phó Kình Vũ luống cuống cả lên, biện minh "Không không, em biến ra ngoài khuất mắt anh ngay đây, đừng nóng"
Phó Kình Vũ còn không tức tốc chạy ra ngoài thì đúng là ngu mà, chỉ còn lại mỗi Phó Quân Hạo trong phòng
Vừa lúc nãy, trong tay anh dự định cầm viết ghi chú vài thứ, không ngờ sau khi Phó Kình Vũ ra ngoài, Phó Quân Hạo mới phát hiện ra bên trên mặt giấy anh vừa viết chỉ vẻn vẹn hai chữ "Tiểu Tình"
Nhìn thấy hai chữ này khư khư nằm lỳ trên mặt giấy. Phó Quân Hạo nhoẽn miệng cười đắc ý
"Nha đầu ngốc, dám làm tôi phân tâm, em đúng là muốn chết mà"
.....
Tại cửa hàng bánh ngọt Jollie
"Hắt xì....Hắt xì...hắt xì..."
Tống Tiểu Tình choáng váng vì liên tục hắt xì hơi những ba lần.
"Con bà nó...đúng là gặp quỷ rồi..."
Cô gái này quá đáng thương rồi, nằm không cũng trúng đạn
Không để ý, lúc này quản lý đến quầy cô giám sát, vẫn là cái bà thím lần trước trừ lương Tiểu Tình vì tội đến trễ ba phút. Nhớ đến lần đó, cô còn chưa có dịp tính sổ với bà ta
Thấy Tiểu Tình đang đứng thẫn thờ, không nhìn thấy bà ta, vẻ mặt như mới bị mất đồ của bà ta dần đậm nét hơn
"Khụ...khụ..."
Không thấy Tiểu Tình có phản ứng gì...
"Khụ...khụ...."
Vẫn không thấy phản ứng của cô, bà ta không nhịn được, bước đến trước quầy bánh đập tay lên mặt tủ kính
"Nè...Tiểu Tình"
Tới lúc này, vì âm thanh quá lớn nên Tiểu Tình mới hoàn hồn, vừa như được hồi sinh thì mắt cô nhìn thấy một gương mặt to đùng, Vừa được hồi sinh nhưng lại bị gương mặt kia dọa cho ba hồn bảy vía bay mất. Cô hốt hoảng vô thức la lên
"Quỷ...cứu mạng"
Không đợi người kia kịp phản ứng, Tiểu Tình dồn hết lực, nắm bàn tay lại rồi cứ theo định luật bảo toàn tính mạng mà đấm tới phía trước
Cú đấm mang theo lực đạo không hề kìm chế xông thằng vào mắt của bà quản lý. Bà ta gú lên đau đớn
"Á...."
Đến lúc này, Tiểu Tình mới mắt nhắm mắt mở, nheo nheo hai mắt nhìn về người vừa bị tấn công. Cô nhận ra bà ta là ai
Tiểu Tình chạy vội ra ngoài đỡ lấy bà ta
"Chị...em...không lẽ...không lẽ lúc nãy người bị em nhầm thành quỷ là chị đấy chứ..."
Nói đến đây, Tiểu Tình đưa tay tự bịt miệng mình lại
Bà quản lý vừa bị đấm đến hoa mắt, đầu óc choáng váng, vừa bị người ta gọi là quỷ, đúng là thảm quá. Đám nhân viên đứng bán ở mấy quầy bên cạnh đều xì xầm cười mỉa mai bà thím đó. Lần này đúng là có dịp mở rộng tầm mắt rồi
Tính cách của bà quản lý này rất xấu, rất thích bắt nạt nhân viên. Vì vậy, không một ai ưa nổi mụ ta. Lần này bà ta bị Tiểu Tình đánh như vậy thật sự khiến họ mát ruột mát gan
Bà ta vừa đau, vừa nhục nhã, chính vì vậy mà không nhẫn nhịn nổi, hất tay Tiểu Tình ra, bà quát thẳng vào mặt cô
"Cút..cô bị đuổi, mai không cần đến làm nữa, Tiểu Tình, cô xéo ngay cho tôi, lương tháng này không được lãnh một đồng"
Môi trên Tiểu Tình giật giật, cô đứng lên, khoanh tay trước ngực
"Bà thím à, lúc nãy tôi bị bà dọa nên mới vô tình đục vô mặt bà một cái thôi mà. Có to tát gì đâu. Có trách thì trách thím cứ thích đem bản mặt dọa ma đó ra hù người ta chứ liên quan gì tôi"
Nghe Tống Tiểu Tình nói vậy, bà ta tức giận đứng lên
"Mày gọi ai là bà thím hả con kia?"
Tiểu Tình vẻ mặt bất cần càng khiến tim gan mà ta sôi sục
"Tôi nói bà đó, bà thím. Về lấy gương soi lại mình đi, đã vậy còn thích bắt nạt người khác. Người ta nói "Cái nết đánh chết cái đẹp" hoặc là "Cái đẹp đè bẹp cái nết" còn bà thím đây "đẹp thì thiếu mà nết cũng không được thừa" đúng là làm hại người khác."
Không chịu nổi, lửa giận bộc phát, bà quản lý có thân hình mập mạp kia nhào đến muốn đánh Tiểu Tình
"Mày Mày...."
Tiểu Tình nhích người sang trái một chút làm bà ta chợp hụt tóc của cô, đồng thời lúc đó, cô nhẹ nhàng đưa chân mình ra ngáng chân bà ta
Không cần nói, bà thím ấy ngã sấp mặt xuống sàn, cộng thêm thân hình béo tròn không làm bà ta còn sức đứng dậy nổi
Thấy một đóng thịt nằm dài dưới đất, Tiểu Tình ngán ngẫm khụy một chân xuống sàn
"Bà thím này, đừng làm ra vẻ tốt đẹp lắm, lương tháng này của tôi bị bà trừ hết rồi nên đừng có dùng từ sa thải với tôi. Trước khi ra đi, tôi tặng cho thím một lần lăn sàn đó, thích lắm đúng không. Không hẹn gặp lại nhá"
Dứt lời Tiểu Tình đứng lên "Tạm biệt" cô quay lưng bỏ đi khỏi tiệm bánh
"Anh hai, có hai việc lần trước anh bảo em điều tra, đó là việc tìm thông tin chủ chiếc xe có biển số anh gửi em hôm đó với chuyện thông tin của cô gái tên Tiểu Tình gì đó, anh muốn nghe việc nào trước" Phó Kình Vũ nghiêm túc báo cáo.
"Nghe việc Tiểu Tình trước" Phó Quân Hạo không suy nghĩ lấy một giây cứ vậy mà trả lời ngay
Phó Kình Vũ ngoan ngoãn báo cáo lên
"Em hack máy tính của trường, tìm được bộ hồ sơ này"
Nói đến đây, Phó Kình Vũ mở laptop của mình ra, chiếu lên một file hiển thị trang thông tin của một cô gái. Không ai khác, đây là hồ sơ của Tiểu Tình, trên hồ sơ còn có ảnh thẻ của cô dán ở bên gốc
"Anh xem đây...có đúng là cô gái này không?"
Phó Quân Hạo nhìn vào bức ảnh ở đầu trang hồ sơ, khẽ gật đầu. Đợi phản ứng của anh trai xác nhận xong, Phó Kình Vũ mới dám giải thích tiếp
"Cô ta họ Tống, tên Tiểu Tình...còn một điều nữa, người bảo lãnh của cô ta cũng là họ Tống, nhưng mà phần tên phía sau có người cố tình che giấu mất rồi nên em không tra ra được. Còn nữa, cô gái này còn đang là sinh viên năm cuối của Đại Học A."
Phó Quân Hạo nghe hiểu ra ý tứ của Phó Kình Vũ đang ám chỉ điều gì, nhưng từ đầu đến cuối, anh không nói lấy một câu
Phó Kình Vũ sốt ruột "Anh có thấy ở đây rất nhiều sự trùng hợp không?"
Phó Quân Hạo "Anh tự có suy nghĩ, tới đây kết thúc được rồi, em không cần điều tra cô ấy nữa. Cũng đừng nhắc đến việc này với bất kỳ ai, kín miệng một chút."
Phó Kình Vũ "Em hiểu rồi"
Xong một việc, còn lại một việc nữa thôi
"Anh hai, chiếc xe có biển số đó. Anh còn muốn nghe nữa không?"
Phó Quân Hạo nhìn Phó Kình Vũ bằng một cặp mắt thường lệ, điều này cần hỏi à
"À...được..được...em khai báo luôn cho xong. Như anh biết đó, loại xe này vốn chỉ là một chiếc xe thông thường, bất kỳ ai cũng có thể sở hữu, chủ chiếc xe danh tính là một người đàn ông, rất có thể người đàn ông này lại còn là trợ lý của một ông chủ nào đó khác nữa, hoặc có thể ông ta còn là cấp dưới của một trợ lý ông chủ nào đó nữa,....vì vậy...."
Phó Quân Hạo "Vì vậy....?"
Phó Kình Vũ thở dài "Manh mối tới đây bị đứt rồi...em..em bó tay rồi"
Phó Kình Vũ nói lí nhí trong miệng, anh đã chuẩn bị tâm lý nghe mắng, nhưng...
"Ra ngoài đi"
"Hả? Không phải anh sắp mắng em à"
Phó Kình Vũ tưởng mình nghe nhầm
"Muốn nghe mắng lắm đúng không?"
Phó Kình Vũ luống cuống cả lên, biện minh "Không không, em biến ra ngoài khuất mắt anh ngay đây, đừng nóng"
Phó Kình Vũ còn không tức tốc chạy ra ngoài thì đúng là ngu mà, chỉ còn lại mỗi Phó Quân Hạo trong phòng
Vừa lúc nãy, trong tay anh dự định cầm viết ghi chú vài thứ, không ngờ sau khi Phó Kình Vũ ra ngoài, Phó Quân Hạo mới phát hiện ra bên trên mặt giấy anh vừa viết chỉ vẻn vẹn hai chữ "Tiểu Tình"
Nhìn thấy hai chữ này khư khư nằm lỳ trên mặt giấy. Phó Quân Hạo nhoẽn miệng cười đắc ý
"Nha đầu ngốc, dám làm tôi phân tâm, em đúng là muốn chết mà"
.....
Tại cửa hàng bánh ngọt Jollie
"Hắt xì....Hắt xì...hắt xì..."
Tống Tiểu Tình choáng váng vì liên tục hắt xì hơi những ba lần.
"Con bà nó...đúng là gặp quỷ rồi..."
Cô gái này quá đáng thương rồi, nằm không cũng trúng đạn
Không để ý, lúc này quản lý đến quầy cô giám sát, vẫn là cái bà thím lần trước trừ lương Tiểu Tình vì tội đến trễ ba phút. Nhớ đến lần đó, cô còn chưa có dịp tính sổ với bà ta
Thấy Tiểu Tình đang đứng thẫn thờ, không nhìn thấy bà ta, vẻ mặt như mới bị mất đồ của bà ta dần đậm nét hơn
"Khụ...khụ..."
Không thấy Tiểu Tình có phản ứng gì...
"Khụ...khụ...."
Vẫn không thấy phản ứng của cô, bà ta không nhịn được, bước đến trước quầy bánh đập tay lên mặt tủ kính
"Nè...Tiểu Tình"
Tới lúc này, vì âm thanh quá lớn nên Tiểu Tình mới hoàn hồn, vừa như được hồi sinh thì mắt cô nhìn thấy một gương mặt to đùng, Vừa được hồi sinh nhưng lại bị gương mặt kia dọa cho ba hồn bảy vía bay mất. Cô hốt hoảng vô thức la lên
"Quỷ...cứu mạng"
Không đợi người kia kịp phản ứng, Tiểu Tình dồn hết lực, nắm bàn tay lại rồi cứ theo định luật bảo toàn tính mạng mà đấm tới phía trước
Cú đấm mang theo lực đạo không hề kìm chế xông thằng vào mắt của bà quản lý. Bà ta gú lên đau đớn
"Á...."
Đến lúc này, Tiểu Tình mới mắt nhắm mắt mở, nheo nheo hai mắt nhìn về người vừa bị tấn công. Cô nhận ra bà ta là ai
Tiểu Tình chạy vội ra ngoài đỡ lấy bà ta
"Chị...em...không lẽ...không lẽ lúc nãy người bị em nhầm thành quỷ là chị đấy chứ..."
Nói đến đây, Tiểu Tình đưa tay tự bịt miệng mình lại
Bà quản lý vừa bị đấm đến hoa mắt, đầu óc choáng váng, vừa bị người ta gọi là quỷ, đúng là thảm quá. Đám nhân viên đứng bán ở mấy quầy bên cạnh đều xì xầm cười mỉa mai bà thím đó. Lần này đúng là có dịp mở rộng tầm mắt rồi
Tính cách của bà quản lý này rất xấu, rất thích bắt nạt nhân viên. Vì vậy, không một ai ưa nổi mụ ta. Lần này bà ta bị Tiểu Tình đánh như vậy thật sự khiến họ mát ruột mát gan
Bà ta vừa đau, vừa nhục nhã, chính vì vậy mà không nhẫn nhịn nổi, hất tay Tiểu Tình ra, bà quát thẳng vào mặt cô
"Cút..cô bị đuổi, mai không cần đến làm nữa, Tiểu Tình, cô xéo ngay cho tôi, lương tháng này không được lãnh một đồng"
Môi trên Tiểu Tình giật giật, cô đứng lên, khoanh tay trước ngực
"Bà thím à, lúc nãy tôi bị bà dọa nên mới vô tình đục vô mặt bà một cái thôi mà. Có to tát gì đâu. Có trách thì trách thím cứ thích đem bản mặt dọa ma đó ra hù người ta chứ liên quan gì tôi"
Nghe Tống Tiểu Tình nói vậy, bà ta tức giận đứng lên
"Mày gọi ai là bà thím hả con kia?"
Tiểu Tình vẻ mặt bất cần càng khiến tim gan mà ta sôi sục
"Tôi nói bà đó, bà thím. Về lấy gương soi lại mình đi, đã vậy còn thích bắt nạt người khác. Người ta nói "Cái nết đánh chết cái đẹp" hoặc là "Cái đẹp đè bẹp cái nết" còn bà thím đây "đẹp thì thiếu mà nết cũng không được thừa" đúng là làm hại người khác."
Không chịu nổi, lửa giận bộc phát, bà quản lý có thân hình mập mạp kia nhào đến muốn đánh Tiểu Tình
"Mày Mày...."
Tiểu Tình nhích người sang trái một chút làm bà ta chợp hụt tóc của cô, đồng thời lúc đó, cô nhẹ nhàng đưa chân mình ra ngáng chân bà ta
Không cần nói, bà thím ấy ngã sấp mặt xuống sàn, cộng thêm thân hình béo tròn không làm bà ta còn sức đứng dậy nổi
Thấy một đóng thịt nằm dài dưới đất, Tiểu Tình ngán ngẫm khụy một chân xuống sàn
"Bà thím này, đừng làm ra vẻ tốt đẹp lắm, lương tháng này của tôi bị bà trừ hết rồi nên đừng có dùng từ sa thải với tôi. Trước khi ra đi, tôi tặng cho thím một lần lăn sàn đó, thích lắm đúng không. Không hẹn gặp lại nhá"
Dứt lời Tiểu Tình đứng lên "Tạm biệt" cô quay lưng bỏ đi khỏi tiệm bánh