Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tuần sau đó, Hạ Thiếu Đường lại đến nhà bà Mạnh Tiểu Bắc, lấy chùm chìa khóa trong túi quần treo thẳng lên cổ Mạnh Tiểu Bắc, vác chăn đệm của cậu đi.
Thời ấy lòng dạ con người lương thiện hiền lành, chẳng có chuyện bắt cóc trẻ con gì gì đó, mọi người vô cùng tin tưởng nhau. Mạnh Tiểu Bắc dọn đồ tới nhà lầu khu Hồng Miếu, nơi chỉ cách nhà bà nội có hai trạm ga.
Thiếu Đường nói, đây là nhà của cha.
Những năm 70 là thời đại nền kinh tế kế hoạch, toàn bộ nhà cửa đều do nhà nước phân cho, dựa theo tuổi nghề, tuổi tác cùng tình hình cưới hỏi của từng người mà phân nhà. Tuổi còn trẻ mà lại còn chưa cưới xin gì thì thường là không có nhà. Không thì thường là người lớn trong gia đình để lại nhà cho chứ đâu ra kiểu nào khác.
Tiểu Bắc hỏi: “Cha nuôi, cha sắp lấy vợ rồi ạ? Bên quân đội phân nhà cho cha sao?”
Thiếu Đường giải thích: “Không phải, đây là nhà mẹ cha để lại cho.”
Căn nhà này cũng được xây dựng theo lối nhà lầu cổ của những năm 50, trần nhà rất cao, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, gồm một tủ quần áo lớn, một bàn sách và một cái giường.
Trong mấy năm về sau, mãi đến khi cô ba lấy chồng, Mạnh Tiểu Bắc mới dọn lại về nhà bà nội, còn trước đó, cậu vẫn ở đây. Sáng sớm mỗi ngày cậu ngồi ba trạm xe điện đi học, tan học quay về nhà bà nội ăn cơm, làm bài tập, tối đến lại quay lại nhà Thiếu Đường ngủ. Sau đấy Thiếu Đường sắm cho cậu một chiếc xe đạp nên lại càng tiện hơn. Xe đạp 28 (59) rất cao, ngồi lên yên xe đến chân cũng không chạm tới bàn đạp, bởi vậy bèn mua cho cậu đạp xe đạp 26 của nữ, mỗi ngày đi đường tắt đạp như bay tới trường, mười phút là đã tới nơi.
59. Xe đạp 28:
Vì muốn để Mạnh Tiểu Bắc có một chỗ để ngủ, Hạ Thiếu Đường đã phải đi hẳn một chuyến tới khu tập thể Bộ tổng tham mưu, tìm cậu mình nói chuyện, quyết chí đòi lại chìa khóa nhà.
Hạ Thành ngồi đối diện với anh, hỏi: “Cháu ở khu tập thể quân đội là được rồi, cớ gì nhất định phải đòi bằng được chìa khóa nhà khu Hồng Miếu?”
Thiếu Đường nói: “Cháu dùng, để cho cháu trai cháu ở.” (60)
Hạ Thành cực kỳ khôn khéo nhanh trí, mắc bệnh nghề nghiệp hỏi: “Cháu trai cháu là ai? Sao cậu không biết cháu mình có cháu vậy, tài liệu ảnh chụp đâu lấy cho cậu coi coi, xem cậu có biết không?”
Thiếu Đường nhíu mày: “Sao cậu cứ làm như thẩm tra chính trị vậy? Cháu trai cháu chính là con trai cháu đó? Cháu của cháu chính là con trai cháu!”
Hạ Thành: “…”
60. Từ cháu trai này nguyên gốc là大侄子– con trai của anh em hoặc người cùng vai phải lứa trong họ hàng. Cũng gọi con trai của bạn bạn bè, thuộc về lời nói khách sáo.
Dẫu Hạ Thành là người có đầu óc nhanh nhẹn sắc bén, trong phút chốc cũng không thể biết rõ trong mối quan hệ họ hàng này, rốt cuộc là cái nào mới đúng?
Câu đầu tiên Hạ Thành hỏi chính là: “Thiếu Đường, cháu chưa có đối tượng mà phải không? Cháu đã có người thương ở thung lũng Kỳ Sơn rồi?… Nếu như cháu có người thương rồi, bối cảnh chính trị đáng tin, đừng giấu cậu, hiện giờ ông đây ra quyết định, viết luôn cho cháu một phong thư giới thiệu.”
Thiếu Đường lắc lắc đầu, buồn phiền, cau mày phủ nhận, sao ai cũng suy nghĩ xiên xẹo về chuyện này vậy nhỉ! Đều nghĩ thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc đó là do anh tằng tịu với cô nào mà có?! Cha con anh có cái gì giống nhau đâu.
Hạ Thành dụi mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, nói: “Thiếu Đường, như này… căn nhà đó cậu bố trí người của cậu ở rồi, thường hay ra ra vào vào, cháu để trẻ con vào ở rất bất tiện.”
Thiếu Đường: “Có gì mà bất tiện, lẽ nào cậu chiếm luôn cả hai gian phòng đó rồi? Con trai cháu cần một cái giường.”
Hạ Thành: “Bất tiện, là những người rất quan trọng.”
Thiếu Đường giận tái mặt, cũng chẳng hề giữ ý tứ với cậu mình: “Căn nhà đó để cho ai vậy? Không phải mẹ cháu để lại cho cháu sao? Cháu đi Tây Câu chưa được vài năm, giờ quay lại, nhà cháu còn giữ đó để lúc cưới vợ. Cậu có ý gì, giờ nhà đã đổi chủ hay là sung cho cơ quan nhà nước rồi?”
Hạ Thành lập tức giơ hai tay đầu hàng, ông đây cũng không phải kẻ cơ hội tính cướp nhà của bây, lấy đi lấy đi!
Thiếu Đường cầm chùm chìa khóa, quay đầu đi thẳng.
Hạ Thành lắc đầu, ai bảo mẹ bây chiều bây quá nên giờ chẳng ra thể thống gì thế này!
Thiếu Đường nhún vai, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt đểu cáng, nốt ruồi đen trên môi cực rõ ràng. Mạnh Tiểu Bắc chưa từng thấy vẻ mặt này của anh bao giờ, Hạ Thiếu Đường cũng chỉ dùng trước mặt người lớn nhà mình mà thôi. Nói tới cùng, dẫu có lớn đầu rồi, nhưng trước mặt người lớn vẫn muốn bộc lộ bản tính con nít, thỉnh thoảng đùa trêu chọc giở thói côn đồ.
Trước khi đi, Hạ Thành hỏi một câu ẩn ý khác: “Đứa trẻ đó, là người rất quan trọng với cháu sao?”
Thiếu Đường gật đầu: “Vâng.”
Bên nhau thân mật quấn quýt như thế, anh thật sự đã coi Tiểu Bắc như người thân của mình.
Hạ Thành: “Cưng chiều như vậy hả?”
Thiếu Đường: “Vâng, cháu thích lắm. Nhưng cũng do cháu chiều quen, sắp không ra thể thống gì nữa rồi!”
Căn hộ của Thiếu Đường cũng có hai gian, Mạnh Tiểu Bắc ở gian to, gian nhỏ để cho vài chú tầm 20, 30 tuổi ở. Mấy ông chú này, bộ dạng như người thường, mặc đồng phục xám xanh của cán sự cơ quan bình thường. Lúc đến đi họ đều rất vội vàng, vô cùng dịu dàng thân thiện với Tiểu Bắc, thế nhưng cũng chẳng bao giờ nói chuyện hoặc làm lộ ra công việc thật sự của mình. Những chú đó thường xuyên đi công tác, quanh năm vắng nhà, khóa chặt cửa phòng. Mạnh Tiểu Bắc có lúc tò mò, len lén tính cạy cửa, thế nhưng không thể cạy nổi, lại muốn trèo lên cửa sổ từ phòng mình trèo vào nhà bên, song cửa sổ cũng đóng chặt khóa trái đẩy không ra, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Đây là hai lần hiếm có mà ông nội Tiểu Bắc muốn làm chuyện xấu nhưng làm chẳng xong, thất bại!
Tất nhiên, sau này lớn hơn, qua lời cha nuôi cậu lờ mờ biết được công việc thực sự của những chú đó, nghe đâu đám người đó chưa bao giờ mặc quân trang, hoạt động trong chiến tuyến bí mật, cấp dưới của cậu cha nuôi cậu đều chính là “các chú đặc công”… Chẳng trách nào lúc đó bản thân ngu thấy ớn đi lén lút đi cạy khóa phòng họ, cuối cùng thất bại ê chề.
Dẫu sao, đó cũng là những chuyện sau này.
…
Lại nói tới việc Mạnh Tiểu Bắc lên Bắc Kinh học. Tuy rằng cậu đã đến thủ đô, nhưng hộ khẩu lại không chuyển được đến. Trong cái thời đại ấy, chỉ vì quy định về hộ tịch mà đã chặn đứng, diệt nát tương lai tiền đồ của không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán. Cả nhà Mạnh Kiến Dân, bốn người cũng như vậy, lúc đầu một lượng lớn người từ Bắc Kinh được phân công đến nhà máy khí tài quân sự Kỳ Sơn, bởi vậy theo đó hộ khẩu cũng chuyển hết đến Thiểm Tây. Mạnh Tiểu Bắc đến Bắc Kinh học, bị xếp vào thành phần học bổ sung. (61)
61. Học sinh bổ sung là những học sinh thường vì thành tích chưa đạt hoặc hộ khẩu không phải nơi học,…
Mạnh Tiểu Bắc vào học tiếp lớp 2 ở trường tiểu học trong Bát Lý Trang. Hàng năm nhà cậu phải nộp 80 đồng học phí học bổ sung, trong đó nộp cho trường 50 đồng, nộp cho cục giáo dục khu vực 30 đồng.
Mới hồi đầu còn nộp 80 đồng, sau này càng ngày càng tăng, đến những năm 80 đã biến thành mấy trăm đồng rồi.
Khi đó có rất nhiều thanh niên trí thức gửi con cái lên Bắc Kinh, Thượng Hải học, trường học kiểm soát học sinh bên ngoài nên mới sinh ra học sinh bổ sung. Tám mươi đồng là một số tiền rất lớn, mỗi năm ở Tây Câu, Mạnh Kiến Dân phải thắt lưng buộc bụng tích cóp, gửi tiền phí học bổ sung, rồi tiền học, tiền sinh hoạt cho thằng lớn. Sau khi Thiếu Đường biết chuyện, chốt một câu, hai người chúng ta mỗi người một nửa.
Ông bà nội Tiểu Bắc vừa nghe liền gạt ngay, thế này làm sao mà được, đây là đích tôn nhà tôi, con trai của con trưởng nhà chúng tôi, chúng tôi phải có trách nhiệm nuôi nấng, làm sao có thể để một người ngoài như cậu phải lo phí học.
Thiếu Đường nói với bà nội Tiểu Bắc: “Bà coi cháu là người ngoài, vậy từ sau cháu không đến thăm bà nữa! Cháu chỉ là một người ngoài, cháu không dám vào nhà bà đâu.”
Bà nội Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ yêu quý cái cậu Thiếu Đường phóng khoáng đẹp trai này, cuống cuồng nói: “Tiền trợ cấp của bộ đội các cháu, khó khăn lắm mới tích cóp được! Giữ lại mà để cưới vợ mua tủ lạnh, máy khâu, tủ quần áo!”
Thiếu Đường cười tươi, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Vợ cháu đâu ra ạ, chẳng thấy tăm hơi nơi nao. Mỗi ngày cháu ăn ở trong đội, nào có tốn đồng nào tiền ở, không dùng cho Tiểu Bắc rồi thì cũng tiêu hết ở việc khác ấy!”
“Mạnh Kiến Dân là cha ruột Tiểu Bắc, cháu là cha nuôi Tiểu Bắc. Cháu không thể để Tiểu Bắc phí công gọi mình một tiếng “cha” ấy được.”
“Hơn nữa, sau này Tiểu Bắc có tương lai, giàu có rồi, để nó lại hiếu kính cháu, trả lại cháu, muốn quên cũng đừng hòng.”
Khi ấy, Thiếu Đường đã nói như vậy.
Chỗ ở của trung đoàn Hạ Thiếu Đường được chuyển vào Bắc Kinh, không phải xuống đơn vị đồn trú quân khu dã chiến. Bọn anh cơ cấu lại một lần nữa vài đại đội cảnh vệ, đảm nhiệm chức vụ quan trọng bảo vệ nội thành. Nơi trung đội bọn họ huấn luyện, khu ký túc xá đều ở ngay tại Hô Gia Lâu, thường ngày phụ trách nhiệm vụ canh gác bảo vệ trụ sở Thị Ủy gần đó. Hạ Thành nói, ngay gần chỗ cháu ở, ông đây dõi mắt kiểm soát cháu.
Dẫu cho có gần đến vậy thì đã tham gia quân ngũ rồi, không thể ngày nào cũng xin nghỉ về nhà thăm con. Mỗi tháng, Mạnh Tiểu Bắc gần như chỉ có thể nhìn thấy cha nuôi mỗi một lần. Hễ có thời gian rảnh là Thiếu Đường lại tranh thủ về nhà một buổi chiều, chơi với cậu, hỏi han chia sẻ tình hình gần đây, hoặc về ngủ một đêm.
Trong trường học, Mạnh Tiểu Bắc là học sinh bổ sung từ ngoại tỉnh, cậu chẳng cần cha nuôi sít sao bảo vệ, vẫn như cũ nghịch ngợm chơi đùa tới bến, như cá gặp nước.
Ngay từ những ngày đầu tiên đi học cho tới giờ, chưa bao giờ Mạnh Tiểu Bắc là học sinh ưu tú. Thế nhưng, cậu cũng chẳng sợ đi học.
Khi đó, Mạnh Tiểu Bắc đã có đầy đủ những tố chất của một anh chàng đẹp trai sau này. Mặt trái xoan cân đối, tay chân mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, gầy nhưng không hom hem ốm yếu, lộ ra vẻ cường tráng kiên cường. Lúc đôi mắt một mí nheo lại thì khỏi phải nói, so với kiểu đàn ông hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống mày rậm mắt to, cậu tỏa ra một sức hút hoàn toàn khác biệt. Bởi vậy, Mạnh Tiểu Bắc, cậu chàng mở miệng là nói giọng Thiểm Tây lơ lớ tiếng phổ thông vừa vào trường, đã trở thành tâm điểm của sự chú ý của cả khối học sinh lớp hai.
Trên sân thể dục, Mạnh Tiểu Bắc cùng bạn học trong lớp đá bóng. Sau vài lần vay mượn tiền nhau mua bi đá, cậu đã trở nên thân thiết với đám con trai, cùng nhau quậy tới bến. Bọn con trai ở cái tuổi đó, đa phần khờ khạo chẳng biết gì, không hề có khái phân biệt vùng miền gì hết, thấy ai thú vị thì chơi với người đó thôi. Trong đám bạn, Mạnh Tiểu Bắc luôn dễ dàng thân thiết với người khác.
“Mạnh Tiểu Bắc, trên cổ em đeo dây chuyền, chẳng ra làm sao cả!…”
Chủ nhiệm của lớp Mạnh Tiểu Bắc, là một người phụ nữ trung niên nghiêm khắc 40 tuổi.
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, cách lớp áo chạm vào đầu đạn rắn chắc bằng đồng: “Đây không phải vòng cổ ạ.”
Chủ nhiệm lớp đe: “Dây đỏ đeo trên cổ không phải vòng cổ thì là cái gì? Nội quy trường học không cho phép đeo trang sức.”
Mạnh Tiểu Bắc đảo mắt, cự lại: “Đây là bùa phòng thân của em, ánh sáng phát ra là do cầu được từ trong miếu đấy ạ… Em đeo lên có thể bảo vệ bản thân, cầu may mắn ạ.”
Vỏ đạn bằng đồng phòng thân của cậu quanh năm suốt tháng ẩn trong quần áo, cận kề da thịt. Đáng ra còn phải đeo khăn quàng đỏ trên cổ, nhưng mà từ trước tới nay, Mạnh Tiểu Bắc nào đã đeo tử tế được lần nào!
Khăn quàng đỏ, đeo rồi lại cởi, cởi rồi lại đeo! Mỗi lần phạm lỗi bị giáo viên phạt, lỗi phạt đều là cởi rơi khăn quàng đỏ, sổ đen dán trên bảng đen cho mọi người đọc, viết một nghìn chữ kiểm điểm, đứng phạt tại cửa phòng học… Trong trường tiểu học, có tới bảy mươi hai phương thức giáo dục, hồi đó Mạnh Tiểu Bắc đều đã kinh qua hết, cách thức phản công như nào cậu nằm lòng.
Theo như lời giáo viên chủ nhiệm, thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc này chắc chắn bị chứng tăng động rối loạn giảm chú ý! (62)
62. Tăng động rối loạn giảm chú ý hay ADHD là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. (Theo Wiki)
“Mạnh Tiểu Bắc, em hí hoáy dưới bàn làm gì thế hả?”
“Mạnh Tiểu Bắc, em quay xuống dưới nói chuyện gì với Tôn Viện Viện đấy hử?”
“Mạnh Tiểu Bắc, có phải em buộc bím tóc của Ngô Lệ Vĩ vào ghế dựa phải không?!”
“Đồ trong ngăn bàn em rơi xuống đất rầm rầm rầm rầm, em nghịch cái gì vậy hả!!!”
…
Nếu nói giáo viên hoàn toàn không có tâm lý kỳ thị cùng ghét bỏ học sinh bổ sung thì chắc chắn là không thể có chuyện đó.
“Học sinh từ ngoài đến đây học, sao không giống học sinh ở đây vậy, tính tình chẳng khác nào con ngựa hoang?”
“Cha mẹ em không ở Bắc Kinh, đúng không? Cha mẹ em không ở đây thì chẳng có ai quan tâm dạy dỗ em, liền đẩy cho trường của chúng tôi lo, thế này là cái kiểu gì vậy?”
“Con cái nhà có giáo dục như thế nào, qua cách cư xử biểu hiện trên trường học là giáo viên chúng tôi rõ ngay! Em nhìn bạn Tôn Viện Viện đi, cha bạn ấy là phần tử trí thức, là giảng viên Đại học sư phạm Bắc Kinh! Mạnh Tiểu Bắc, cha em làm cái gì, hay em nói cho cả lớp nghe coi?!”
Mạnh Tiểu Bắc không nói, cúi đầu nhìn chằm chằm quần mình, vẻ mặt vừa bướng bỉnh vừa trơ trơ không quan tâm.
“Bạn Mạnh Tiểu Bắc lớp chúng ta, xem xem này, điểm trong bài kiểm tra lần này!… Nhờ công ơn của hai bạn học mới chuyển đến mà trong lần này, điểm bình quân lớp chúng ta so với toàn khối lại thụt lùi! Có hai học sinh này, điểm kiểm tra không khác gì quả tạ, kéo điểm của cả lớp xuống!”
Những lời giáo viên nói, đều là nói thẳng mặt ở trong lớp, trước mặt toàn bộ học sinh, hoàn toàn chẳng đếm xỉa tới lòng tự trọng của đám nam sinh.
Thời đại ấy, thậm chí cho tới tận bây giờ, trong lớp, rất nhiều lúc dường như giáo viên đều nghĩ học sinh vị thành niên thì chẳng có nhu cầu giữ gìn thể diện danh dự, nên có thể mặc sức nói lời cay nghiệt, mỉa mai cùng lôi chuyện gia đình riêng tư ra đánh giá.
“Cô phê bình em là được rồi, sao cô lại nói cả cha em? Cha em làm sao?!”
Vẻ cà lơ phất phơ ha ha hi hi trên khuôn mặt tươi cười của Mạnh Tiểu Bắc đột ngột biến mất, cậu căm căm nhìn cô giáo.
Chủ nhiệm lớp đang trong cơn tức, bị thằng nhóc bướng bỉnh côn đồ chọc vào, làm trào lên cơn nóng giận như bà cô thời kỳ tiền mãn kinh: “Tôi nói sai câu nào hả! Cả lớp chỉ có em là khác người nhất!”
Mỗi lần bị phê bình, Mạnh Tiểu Bắc đều lạnh lùng quay mặt ra cửa sổ, nhìn sân vận động dưới trời xanh mây trắng, chẳng thèm cãi lại, tâm hồn như thả trôi đến thế giới khác…
Chủ nhiệm lớp vô cùng đau đầu, bắt Mạnh Tiểu Bắc ngồi lên đầu, cậu lại quay đầu nói chuyện với bạn bàn sau, ngang nhiên trước mặt cả lớp; để cậu ngồi ra sau, cậu lại nghịch bím tóc bạn nữ phía trước, lại còn đùa nghịch với bạn học cả lớp tới độ thân thiết, lên lớp bày ra đủ trò chọc cười, thậm chí còn khiến cho các bạn nữ thích mê.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Mạnh Tiểu Bắc bị giáo viên chuyển đến bên phải bục giảng, tách ra với các bạn học khác, không thể với tới chung quanh, cậu một mình một chỗ!
Cùng chịu cảnh ngộ như cậu là Thân Đại Vĩ, ngồi ở bên trái bục giảng. Hai “quả bom nổ chậm” được xếp bên trái bên phải giáo viên, được bạn học đặt cho danh hiệu là “Ông Hanh ông Cáp” của cả lớp. (63)
63. Ông Hanh ông Cáp: Hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người thì phun khí vàng từ mồm.
Chủ nhiệm lớp quay đầu, viết bài trên bảng đen.
Mạnh Tiểu Bắc nhân cơ hội, ánh mắt phóng lên bục giảng, dùng khẩu hình miệng chỉ huy: Thân Đại Vĩ! Đưa keo cao su cho tao!
Đúng lúc đó một quả bóng từ sân vận động bay tới, lọt qua cửa sổ bay vào phòng học!
Mạnh Tiểu Bắc nhanh tay nhanh mắt, nhảy lên tiếp bóng, giáo sư quay xuống hốt hoảng kêu lên! Cô chỉ kịp nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc tung bóng, xoay chân đá từ cửa sổ đá xuống. Trên sân thể dục trầm trồ khen ngợi: “Cảm ơn bạn tầng trên nhé!”
Chủ nhiệm lớp trừng mắt: “Em làm xong bài tập chưa?!”
Bạn học bên dưới đều nhìn gáy Mạnh Tiểu Bắc với ánh mắt khâm phục vui sướng, cực kỳ thích thằng nhóc có thể làm cho cô giáo tức điên này.
Chủ nhiệm lớp giơ tay lấy giáo trình: “Ơ… giáo trình của tôi… sao lại không thấy đâu rồi?”
“Ai dán giáo trình của tôi lên bục giảng vậy hả?!”
“…”
“Mạnh Tiểu Bắc!!!”
“Ngày mai mời cha mẹ em đến đây, phụ huynh không tới em khỏi phải đi học!”
Giáo viên chủ nhiệm tức phát điên rồi.
Mạnh Tiểu Bắc ăn ngay nói thật: “Cha mẹ em đều ở Thiểm Tây, không đến được ạ.”
Chủ nhiệm lấy thước dạy học chỉ vào cậu: “Vậy gọi ông nội bà nội em đến, nhà em ai có thể trị được em, rốt cục ai có thể chịu trách nhiệm về em?!”
Tan học lúc về nhà bà nội, Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ không hề nói chuyện mời phụ huynh, cậu sợ bà nội lại lấy chổi rơm đánh cậu.
Buổi tối lúc quay về nhà khu Hồng Miếu, người nào đó đã quay về!
Mạnh Tiểu Bắc lấy chìa khóa treo trên cổ mở cửa, quay có nửa vòng là cửa đã mở, tâm trạng cậu đột nhiên kích động, nhảy vào trong phòng, mọi buồn phiền đều vứt hết sang bên, chạy vào nhà quăng cặp sách, mạnh mẽ nhảy vào trong lòng cha nuôi…
“Cha nuôi!!!… Ui… Thiếu Đường…”
Mỗi lần hai người gặp nhau, đều cảm thấy kích động hưng phấn, tha thiết dồn nén như những người xa cách rất lâu rồi mới gặp lại. Lúc ôm siết lấy nhau, đều cảm thấy không giống so với những cái ôm hàng ngày trước đây, như thể cuối cùng cũng gặp được người thân. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy ngay cả chất vải áo khoác đồng phục của Thiếu Đường cũng thơm cực dễ chịu, mùi hương của vải nỉ dày dặn, còn quyện với cả mùi cơ thể Thiếu Đường. Cậu chôn mặt ở bên trong, cảm thấy ngửi bao nhiêu cũng không đủ. Đây, chính là mùi hương của những ngày tháng vui vẻ xưa kia…
Mà nói, Mạnh Tiểu Bắc vẫn đang từ từ lớn lên.
Con trai trưởng thành rất nhanh, ngày ngày nhìn thấy thì không nhận ra, hai tháng không gặp cái là thấy khác rõ ràng.
Hạ Thiếu Đường xem xét kỹ lưỡng cái đầu đang vục vào ngực mình: “Thằng nhóc thối, để tóc kiểu gì vầy? Lại còn rẽ ngôi nữa chứ.”
“Vóc dáng cũng khác nữa rồi? Hồi mới tới ngồi xe buýt còn không cần phải mua phiếu… giờ đã cao đến ngực cha rồi đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc đảo mắt, cười cực ngầu. Quốc gia đang trong quá trình mở cửa, hồi xưa kiểu đầu của thanh niên trí thức đều rập theo khuôn khổ vô cùng quê mùa, hoặc là đầu đinh, đầu rẽ mái là kiểu tóc của bọn Hán gian. Mạnh Tiểu Bắc học theo, cắt kiểu tóc rẽ mái 4-6 (64), để tóc mái che khuất vết sẹo trên trán, hai mắt một mí cực có thần, càng lớn càng dữ, theo như cách nói sau này, càng ngày càng ra dáng một tay “sát gái” của trường.
64. Tóc rẽ mái 4-6
Cha cậu vác về một thùng giữ nhiệt, trong thùng giữ nhiệt tất nhiên đều là kem, đã tan xừ mất một nửa, toàn là nước.
Thiếu Đường nói: “Từ trong đại đội lấy riêng cho con đó, kem đấy, mau ăn đi, không ăn nhanh nữa là tan hết đó!”
Hai người lấy một thìa, chụm đầu uống kem, cũng là một loại hạnh phúc bình an giản dị.
Mạnh Tiểu Bắc không nói với ông bà nội cùng cô ba cô út chuyện mời phụ huynh, nói cho cùng cũng là do không đủ thân thiết.
Mặc dù bề ngoài vờ như không để ý, nhưng thực ra thì đàn ông con trai ai chẳng có lòng tự trọng, Mạnh Tiểu Bắc cũng vậy. Ở trường bị phê bình, làm bẽ mặt cha cậu và cậu, cậu không phục. “Cha”, cái từ này, trong lòng thiếu niên có một vị trí vô cùng đặc biệt, không ai có quyền khinh thường giễu cợt, làm tổn thương. Giờ đây, Mạnh Tiểu Bắc đang trong giai đoạn trưởng thành nổi loạn của con trai, cảm xúc càng lúc càng thất thường, càng muốn làm trái quy định của trường học.
Buổi tối, Thiếu Đường nằm sấp trong ổ chăn, một tay đỡ lưng, ưỡn người một lát, ngoắc ngoắc tay: “Con trai, lưng cha đau, xoa bóp cho cha.”
Mạnh Tiểu Bắc vui vẻ nịnh nọt, vội vàng cưỡi lên đùi Thiếu Đường, nắn bóp bả vai đấm mông, vẻ mặt cực kỳ chân chó, vừa nhìn đã biết có ý xấu.
Thiếu Đường kéo cạp quần xuống một đoạn, lộ ra phần lưng, cơ bắp rắn chắc dẻo dai. Mạnh Tiểu Bắc vén áo ba lỗ của cha nuôi lên, từ phần lõm xương cột sống xoa bóp đến xương cụt, chẳng có kỹ thuật gì, lực tay cũng không mạnh, thế nhưng vẫn khiến cha nuôi cậu cảm thấy thoải mái sung sướng vô cùng.
Mạnh Tiểu Bắc dè dè dặt dặt ướm hỏi: “Cha nuôi… Cha có thoải mái không?”
Thiếu Đường híp mắt: “Có…”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con rất ngoan phải không, thân thiết với cha lắm ha?”
Thiếu Đường cong cong khóe miệng cười thỏa mãn: “Tất nhiên, con ngoan.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cha cũng là cha con, cha thần thông quảng đại, là người đàn ông số một Tây Câu!”
Thiếu Đường: “… Haha.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Chào cha, chào thủ trưởng!!!”
Thiếu Đường nghiêng mặt, đôi mắt đẹp đẽ híp lại, lạnh lùng nói: “Có gì nói mau.”
Mạnh Tiểu Bắc cười khà khà: “Cha nuôi cha ra oai ngầu cực kỳ!”
Thiếu Đường: “Nịnh nọt mãi muốn cái gì nói! Nhanh!”
Mạnh Tiểu Bắc nói như bay: “Ngày mai cha đến trường họp phụ huynh cho con nhé! Chủ nhiệm lớp chúng con mời cha đến văn phòng uống trà, nói chuyện.”
Hai tuần sau đó, Hạ Thiếu Đường lại đến nhà bà Mạnh Tiểu Bắc, lấy chùm chìa khóa trong túi quần treo thẳng lên cổ Mạnh Tiểu Bắc, vác chăn đệm của cậu đi.
Thời ấy lòng dạ con người lương thiện hiền lành, chẳng có chuyện bắt cóc trẻ con gì gì đó, mọi người vô cùng tin tưởng nhau. Mạnh Tiểu Bắc dọn đồ tới nhà lầu khu Hồng Miếu, nơi chỉ cách nhà bà nội có hai trạm ga.
Thiếu Đường nói, đây là nhà của cha.
Những năm 70 là thời đại nền kinh tế kế hoạch, toàn bộ nhà cửa đều do nhà nước phân cho, dựa theo tuổi nghề, tuổi tác cùng tình hình cưới hỏi của từng người mà phân nhà. Tuổi còn trẻ mà lại còn chưa cưới xin gì thì thường là không có nhà. Không thì thường là người lớn trong gia đình để lại nhà cho chứ đâu ra kiểu nào khác.
Tiểu Bắc hỏi: “Cha nuôi, cha sắp lấy vợ rồi ạ? Bên quân đội phân nhà cho cha sao?”
Thiếu Đường giải thích: “Không phải, đây là nhà mẹ cha để lại cho.”
Căn nhà này cũng được xây dựng theo lối nhà lầu cổ của những năm 50, trần nhà rất cao, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, gồm một tủ quần áo lớn, một bàn sách và một cái giường.
Trong mấy năm về sau, mãi đến khi cô ba lấy chồng, Mạnh Tiểu Bắc mới dọn lại về nhà bà nội, còn trước đó, cậu vẫn ở đây. Sáng sớm mỗi ngày cậu ngồi ba trạm xe điện đi học, tan học quay về nhà bà nội ăn cơm, làm bài tập, tối đến lại quay lại nhà Thiếu Đường ngủ. Sau đấy Thiếu Đường sắm cho cậu một chiếc xe đạp nên lại càng tiện hơn. Xe đạp 28 (59) rất cao, ngồi lên yên xe đến chân cũng không chạm tới bàn đạp, bởi vậy bèn mua cho cậu đạp xe đạp 26 của nữ, mỗi ngày đi đường tắt đạp như bay tới trường, mười phút là đã tới nơi.
59. Xe đạp 28:
Vì muốn để Mạnh Tiểu Bắc có một chỗ để ngủ, Hạ Thiếu Đường đã phải đi hẳn một chuyến tới khu tập thể Bộ tổng tham mưu, tìm cậu mình nói chuyện, quyết chí đòi lại chìa khóa nhà.
Hạ Thành ngồi đối diện với anh, hỏi: “Cháu ở khu tập thể quân đội là được rồi, cớ gì nhất định phải đòi bằng được chìa khóa nhà khu Hồng Miếu?”
Thiếu Đường nói: “Cháu dùng, để cho cháu trai cháu ở.” (60)
Hạ Thành cực kỳ khôn khéo nhanh trí, mắc bệnh nghề nghiệp hỏi: “Cháu trai cháu là ai? Sao cậu không biết cháu mình có cháu vậy, tài liệu ảnh chụp đâu lấy cho cậu coi coi, xem cậu có biết không?”
Thiếu Đường nhíu mày: “Sao cậu cứ làm như thẩm tra chính trị vậy? Cháu trai cháu chính là con trai cháu đó? Cháu của cháu chính là con trai cháu!”
Hạ Thành: “…”
60. Từ cháu trai này nguyên gốc là大侄子– con trai của anh em hoặc người cùng vai phải lứa trong họ hàng. Cũng gọi con trai của bạn bạn bè, thuộc về lời nói khách sáo.
Dẫu Hạ Thành là người có đầu óc nhanh nhẹn sắc bén, trong phút chốc cũng không thể biết rõ trong mối quan hệ họ hàng này, rốt cuộc là cái nào mới đúng?
Câu đầu tiên Hạ Thành hỏi chính là: “Thiếu Đường, cháu chưa có đối tượng mà phải không? Cháu đã có người thương ở thung lũng Kỳ Sơn rồi?… Nếu như cháu có người thương rồi, bối cảnh chính trị đáng tin, đừng giấu cậu, hiện giờ ông đây ra quyết định, viết luôn cho cháu một phong thư giới thiệu.”
Thiếu Đường lắc lắc đầu, buồn phiền, cau mày phủ nhận, sao ai cũng suy nghĩ xiên xẹo về chuyện này vậy nhỉ! Đều nghĩ thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc đó là do anh tằng tịu với cô nào mà có?! Cha con anh có cái gì giống nhau đâu.
Hạ Thành dụi mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, nói: “Thiếu Đường, như này… căn nhà đó cậu bố trí người của cậu ở rồi, thường hay ra ra vào vào, cháu để trẻ con vào ở rất bất tiện.”
Thiếu Đường: “Có gì mà bất tiện, lẽ nào cậu chiếm luôn cả hai gian phòng đó rồi? Con trai cháu cần một cái giường.”
Hạ Thành: “Bất tiện, là những người rất quan trọng.”
Thiếu Đường giận tái mặt, cũng chẳng hề giữ ý tứ với cậu mình: “Căn nhà đó để cho ai vậy? Không phải mẹ cháu để lại cho cháu sao? Cháu đi Tây Câu chưa được vài năm, giờ quay lại, nhà cháu còn giữ đó để lúc cưới vợ. Cậu có ý gì, giờ nhà đã đổi chủ hay là sung cho cơ quan nhà nước rồi?”
Hạ Thành lập tức giơ hai tay đầu hàng, ông đây cũng không phải kẻ cơ hội tính cướp nhà của bây, lấy đi lấy đi!
Thiếu Đường cầm chùm chìa khóa, quay đầu đi thẳng.
Hạ Thành lắc đầu, ai bảo mẹ bây chiều bây quá nên giờ chẳng ra thể thống gì thế này!
Thiếu Đường nhún vai, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt đểu cáng, nốt ruồi đen trên môi cực rõ ràng. Mạnh Tiểu Bắc chưa từng thấy vẻ mặt này của anh bao giờ, Hạ Thiếu Đường cũng chỉ dùng trước mặt người lớn nhà mình mà thôi. Nói tới cùng, dẫu có lớn đầu rồi, nhưng trước mặt người lớn vẫn muốn bộc lộ bản tính con nít, thỉnh thoảng đùa trêu chọc giở thói côn đồ.
Trước khi đi, Hạ Thành hỏi một câu ẩn ý khác: “Đứa trẻ đó, là người rất quan trọng với cháu sao?”
Thiếu Đường gật đầu: “Vâng.”
Bên nhau thân mật quấn quýt như thế, anh thật sự đã coi Tiểu Bắc như người thân của mình.
Hạ Thành: “Cưng chiều như vậy hả?”
Thiếu Đường: “Vâng, cháu thích lắm. Nhưng cũng do cháu chiều quen, sắp không ra thể thống gì nữa rồi!”
Căn hộ của Thiếu Đường cũng có hai gian, Mạnh Tiểu Bắc ở gian to, gian nhỏ để cho vài chú tầm 20, 30 tuổi ở. Mấy ông chú này, bộ dạng như người thường, mặc đồng phục xám xanh của cán sự cơ quan bình thường. Lúc đến đi họ đều rất vội vàng, vô cùng dịu dàng thân thiện với Tiểu Bắc, thế nhưng cũng chẳng bao giờ nói chuyện hoặc làm lộ ra công việc thật sự của mình. Những chú đó thường xuyên đi công tác, quanh năm vắng nhà, khóa chặt cửa phòng. Mạnh Tiểu Bắc có lúc tò mò, len lén tính cạy cửa, thế nhưng không thể cạy nổi, lại muốn trèo lên cửa sổ từ phòng mình trèo vào nhà bên, song cửa sổ cũng đóng chặt khóa trái đẩy không ra, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Đây là hai lần hiếm có mà ông nội Tiểu Bắc muốn làm chuyện xấu nhưng làm chẳng xong, thất bại!
Tất nhiên, sau này lớn hơn, qua lời cha nuôi cậu lờ mờ biết được công việc thực sự của những chú đó, nghe đâu đám người đó chưa bao giờ mặc quân trang, hoạt động trong chiến tuyến bí mật, cấp dưới của cậu cha nuôi cậu đều chính là “các chú đặc công”… Chẳng trách nào lúc đó bản thân ngu thấy ớn đi lén lút đi cạy khóa phòng họ, cuối cùng thất bại ê chề.
Dẫu sao, đó cũng là những chuyện sau này.
…
Lại nói tới việc Mạnh Tiểu Bắc lên Bắc Kinh học. Tuy rằng cậu đã đến thủ đô, nhưng hộ khẩu lại không chuyển được đến. Trong cái thời đại ấy, chỉ vì quy định về hộ tịch mà đã chặn đứng, diệt nát tương lai tiền đồ của không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán. Cả nhà Mạnh Kiến Dân, bốn người cũng như vậy, lúc đầu một lượng lớn người từ Bắc Kinh được phân công đến nhà máy khí tài quân sự Kỳ Sơn, bởi vậy theo đó hộ khẩu cũng chuyển hết đến Thiểm Tây. Mạnh Tiểu Bắc đến Bắc Kinh học, bị xếp vào thành phần học bổ sung. (61)
61. Học sinh bổ sung là những học sinh thường vì thành tích chưa đạt hoặc hộ khẩu không phải nơi học,…
Mạnh Tiểu Bắc vào học tiếp lớp 2 ở trường tiểu học trong Bát Lý Trang. Hàng năm nhà cậu phải nộp 80 đồng học phí học bổ sung, trong đó nộp cho trường 50 đồng, nộp cho cục giáo dục khu vực 30 đồng.
Mới hồi đầu còn nộp 80 đồng, sau này càng ngày càng tăng, đến những năm 80 đã biến thành mấy trăm đồng rồi.
Khi đó có rất nhiều thanh niên trí thức gửi con cái lên Bắc Kinh, Thượng Hải học, trường học kiểm soát học sinh bên ngoài nên mới sinh ra học sinh bổ sung. Tám mươi đồng là một số tiền rất lớn, mỗi năm ở Tây Câu, Mạnh Kiến Dân phải thắt lưng buộc bụng tích cóp, gửi tiền phí học bổ sung, rồi tiền học, tiền sinh hoạt cho thằng lớn. Sau khi Thiếu Đường biết chuyện, chốt một câu, hai người chúng ta mỗi người một nửa.
Ông bà nội Tiểu Bắc vừa nghe liền gạt ngay, thế này làm sao mà được, đây là đích tôn nhà tôi, con trai của con trưởng nhà chúng tôi, chúng tôi phải có trách nhiệm nuôi nấng, làm sao có thể để một người ngoài như cậu phải lo phí học.
Thiếu Đường nói với bà nội Tiểu Bắc: “Bà coi cháu là người ngoài, vậy từ sau cháu không đến thăm bà nữa! Cháu chỉ là một người ngoài, cháu không dám vào nhà bà đâu.”
Bà nội Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ yêu quý cái cậu Thiếu Đường phóng khoáng đẹp trai này, cuống cuồng nói: “Tiền trợ cấp của bộ đội các cháu, khó khăn lắm mới tích cóp được! Giữ lại mà để cưới vợ mua tủ lạnh, máy khâu, tủ quần áo!”
Thiếu Đường cười tươi, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Vợ cháu đâu ra ạ, chẳng thấy tăm hơi nơi nao. Mỗi ngày cháu ăn ở trong đội, nào có tốn đồng nào tiền ở, không dùng cho Tiểu Bắc rồi thì cũng tiêu hết ở việc khác ấy!”
“Mạnh Kiến Dân là cha ruột Tiểu Bắc, cháu là cha nuôi Tiểu Bắc. Cháu không thể để Tiểu Bắc phí công gọi mình một tiếng “cha” ấy được.”
“Hơn nữa, sau này Tiểu Bắc có tương lai, giàu có rồi, để nó lại hiếu kính cháu, trả lại cháu, muốn quên cũng đừng hòng.”
Khi ấy, Thiếu Đường đã nói như vậy.
Chỗ ở của trung đoàn Hạ Thiếu Đường được chuyển vào Bắc Kinh, không phải xuống đơn vị đồn trú quân khu dã chiến. Bọn anh cơ cấu lại một lần nữa vài đại đội cảnh vệ, đảm nhiệm chức vụ quan trọng bảo vệ nội thành. Nơi trung đội bọn họ huấn luyện, khu ký túc xá đều ở ngay tại Hô Gia Lâu, thường ngày phụ trách nhiệm vụ canh gác bảo vệ trụ sở Thị Ủy gần đó. Hạ Thành nói, ngay gần chỗ cháu ở, ông đây dõi mắt kiểm soát cháu.
Dẫu cho có gần đến vậy thì đã tham gia quân ngũ rồi, không thể ngày nào cũng xin nghỉ về nhà thăm con. Mỗi tháng, Mạnh Tiểu Bắc gần như chỉ có thể nhìn thấy cha nuôi mỗi một lần. Hễ có thời gian rảnh là Thiếu Đường lại tranh thủ về nhà một buổi chiều, chơi với cậu, hỏi han chia sẻ tình hình gần đây, hoặc về ngủ một đêm.
Trong trường học, Mạnh Tiểu Bắc là học sinh bổ sung từ ngoại tỉnh, cậu chẳng cần cha nuôi sít sao bảo vệ, vẫn như cũ nghịch ngợm chơi đùa tới bến, như cá gặp nước.
Ngay từ những ngày đầu tiên đi học cho tới giờ, chưa bao giờ Mạnh Tiểu Bắc là học sinh ưu tú. Thế nhưng, cậu cũng chẳng sợ đi học.
Khi đó, Mạnh Tiểu Bắc đã có đầy đủ những tố chất của một anh chàng đẹp trai sau này. Mặt trái xoan cân đối, tay chân mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, gầy nhưng không hom hem ốm yếu, lộ ra vẻ cường tráng kiên cường. Lúc đôi mắt một mí nheo lại thì khỏi phải nói, so với kiểu đàn ông hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống mày rậm mắt to, cậu tỏa ra một sức hút hoàn toàn khác biệt. Bởi vậy, Mạnh Tiểu Bắc, cậu chàng mở miệng là nói giọng Thiểm Tây lơ lớ tiếng phổ thông vừa vào trường, đã trở thành tâm điểm của sự chú ý của cả khối học sinh lớp hai.
Trên sân thể dục, Mạnh Tiểu Bắc cùng bạn học trong lớp đá bóng. Sau vài lần vay mượn tiền nhau mua bi đá, cậu đã trở nên thân thiết với đám con trai, cùng nhau quậy tới bến. Bọn con trai ở cái tuổi đó, đa phần khờ khạo chẳng biết gì, không hề có khái phân biệt vùng miền gì hết, thấy ai thú vị thì chơi với người đó thôi. Trong đám bạn, Mạnh Tiểu Bắc luôn dễ dàng thân thiết với người khác.
“Mạnh Tiểu Bắc, trên cổ em đeo dây chuyền, chẳng ra làm sao cả!…”
Chủ nhiệm của lớp Mạnh Tiểu Bắc, là một người phụ nữ trung niên nghiêm khắc 40 tuổi.
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, cách lớp áo chạm vào đầu đạn rắn chắc bằng đồng: “Đây không phải vòng cổ ạ.”
Chủ nhiệm lớp đe: “Dây đỏ đeo trên cổ không phải vòng cổ thì là cái gì? Nội quy trường học không cho phép đeo trang sức.”
Mạnh Tiểu Bắc đảo mắt, cự lại: “Đây là bùa phòng thân của em, ánh sáng phát ra là do cầu được từ trong miếu đấy ạ… Em đeo lên có thể bảo vệ bản thân, cầu may mắn ạ.”
Vỏ đạn bằng đồng phòng thân của cậu quanh năm suốt tháng ẩn trong quần áo, cận kề da thịt. Đáng ra còn phải đeo khăn quàng đỏ trên cổ, nhưng mà từ trước tới nay, Mạnh Tiểu Bắc nào đã đeo tử tế được lần nào!
Khăn quàng đỏ, đeo rồi lại cởi, cởi rồi lại đeo! Mỗi lần phạm lỗi bị giáo viên phạt, lỗi phạt đều là cởi rơi khăn quàng đỏ, sổ đen dán trên bảng đen cho mọi người đọc, viết một nghìn chữ kiểm điểm, đứng phạt tại cửa phòng học… Trong trường tiểu học, có tới bảy mươi hai phương thức giáo dục, hồi đó Mạnh Tiểu Bắc đều đã kinh qua hết, cách thức phản công như nào cậu nằm lòng.
Theo như lời giáo viên chủ nhiệm, thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc này chắc chắn bị chứng tăng động rối loạn giảm chú ý! (62)
62. Tăng động rối loạn giảm chú ý hay ADHD là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. (Theo Wiki)
“Mạnh Tiểu Bắc, em hí hoáy dưới bàn làm gì thế hả?”
“Mạnh Tiểu Bắc, em quay xuống dưới nói chuyện gì với Tôn Viện Viện đấy hử?”
“Mạnh Tiểu Bắc, có phải em buộc bím tóc của Ngô Lệ Vĩ vào ghế dựa phải không?!”
“Đồ trong ngăn bàn em rơi xuống đất rầm rầm rầm rầm, em nghịch cái gì vậy hả!!!”
…
Nếu nói giáo viên hoàn toàn không có tâm lý kỳ thị cùng ghét bỏ học sinh bổ sung thì chắc chắn là không thể có chuyện đó.
“Học sinh từ ngoài đến đây học, sao không giống học sinh ở đây vậy, tính tình chẳng khác nào con ngựa hoang?”
“Cha mẹ em không ở Bắc Kinh, đúng không? Cha mẹ em không ở đây thì chẳng có ai quan tâm dạy dỗ em, liền đẩy cho trường của chúng tôi lo, thế này là cái kiểu gì vậy?”
“Con cái nhà có giáo dục như thế nào, qua cách cư xử biểu hiện trên trường học là giáo viên chúng tôi rõ ngay! Em nhìn bạn Tôn Viện Viện đi, cha bạn ấy là phần tử trí thức, là giảng viên Đại học sư phạm Bắc Kinh! Mạnh Tiểu Bắc, cha em làm cái gì, hay em nói cho cả lớp nghe coi?!”
Mạnh Tiểu Bắc không nói, cúi đầu nhìn chằm chằm quần mình, vẻ mặt vừa bướng bỉnh vừa trơ trơ không quan tâm.
“Bạn Mạnh Tiểu Bắc lớp chúng ta, xem xem này, điểm trong bài kiểm tra lần này!… Nhờ công ơn của hai bạn học mới chuyển đến mà trong lần này, điểm bình quân lớp chúng ta so với toàn khối lại thụt lùi! Có hai học sinh này, điểm kiểm tra không khác gì quả tạ, kéo điểm của cả lớp xuống!”
Những lời giáo viên nói, đều là nói thẳng mặt ở trong lớp, trước mặt toàn bộ học sinh, hoàn toàn chẳng đếm xỉa tới lòng tự trọng của đám nam sinh.
Thời đại ấy, thậm chí cho tới tận bây giờ, trong lớp, rất nhiều lúc dường như giáo viên đều nghĩ học sinh vị thành niên thì chẳng có nhu cầu giữ gìn thể diện danh dự, nên có thể mặc sức nói lời cay nghiệt, mỉa mai cùng lôi chuyện gia đình riêng tư ra đánh giá.
“Cô phê bình em là được rồi, sao cô lại nói cả cha em? Cha em làm sao?!”
Vẻ cà lơ phất phơ ha ha hi hi trên khuôn mặt tươi cười của Mạnh Tiểu Bắc đột ngột biến mất, cậu căm căm nhìn cô giáo.
Chủ nhiệm lớp đang trong cơn tức, bị thằng nhóc bướng bỉnh côn đồ chọc vào, làm trào lên cơn nóng giận như bà cô thời kỳ tiền mãn kinh: “Tôi nói sai câu nào hả! Cả lớp chỉ có em là khác người nhất!”
Mỗi lần bị phê bình, Mạnh Tiểu Bắc đều lạnh lùng quay mặt ra cửa sổ, nhìn sân vận động dưới trời xanh mây trắng, chẳng thèm cãi lại, tâm hồn như thả trôi đến thế giới khác…
Chủ nhiệm lớp vô cùng đau đầu, bắt Mạnh Tiểu Bắc ngồi lên đầu, cậu lại quay đầu nói chuyện với bạn bàn sau, ngang nhiên trước mặt cả lớp; để cậu ngồi ra sau, cậu lại nghịch bím tóc bạn nữ phía trước, lại còn đùa nghịch với bạn học cả lớp tới độ thân thiết, lên lớp bày ra đủ trò chọc cười, thậm chí còn khiến cho các bạn nữ thích mê.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Mạnh Tiểu Bắc bị giáo viên chuyển đến bên phải bục giảng, tách ra với các bạn học khác, không thể với tới chung quanh, cậu một mình một chỗ!
Cùng chịu cảnh ngộ như cậu là Thân Đại Vĩ, ngồi ở bên trái bục giảng. Hai “quả bom nổ chậm” được xếp bên trái bên phải giáo viên, được bạn học đặt cho danh hiệu là “Ông Hanh ông Cáp” của cả lớp. (63)
63. Ông Hanh ông Cáp: Hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người thì phun khí vàng từ mồm.
Chủ nhiệm lớp quay đầu, viết bài trên bảng đen.
Mạnh Tiểu Bắc nhân cơ hội, ánh mắt phóng lên bục giảng, dùng khẩu hình miệng chỉ huy: Thân Đại Vĩ! Đưa keo cao su cho tao!
Đúng lúc đó một quả bóng từ sân vận động bay tới, lọt qua cửa sổ bay vào phòng học!
Mạnh Tiểu Bắc nhanh tay nhanh mắt, nhảy lên tiếp bóng, giáo sư quay xuống hốt hoảng kêu lên! Cô chỉ kịp nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc tung bóng, xoay chân đá từ cửa sổ đá xuống. Trên sân thể dục trầm trồ khen ngợi: “Cảm ơn bạn tầng trên nhé!”
Chủ nhiệm lớp trừng mắt: “Em làm xong bài tập chưa?!”
Bạn học bên dưới đều nhìn gáy Mạnh Tiểu Bắc với ánh mắt khâm phục vui sướng, cực kỳ thích thằng nhóc có thể làm cho cô giáo tức điên này.
Chủ nhiệm lớp giơ tay lấy giáo trình: “Ơ… giáo trình của tôi… sao lại không thấy đâu rồi?”
“Ai dán giáo trình của tôi lên bục giảng vậy hả?!”
“…”
“Mạnh Tiểu Bắc!!!”
“Ngày mai mời cha mẹ em đến đây, phụ huynh không tới em khỏi phải đi học!”
Giáo viên chủ nhiệm tức phát điên rồi.
Mạnh Tiểu Bắc ăn ngay nói thật: “Cha mẹ em đều ở Thiểm Tây, không đến được ạ.”
Chủ nhiệm lấy thước dạy học chỉ vào cậu: “Vậy gọi ông nội bà nội em đến, nhà em ai có thể trị được em, rốt cục ai có thể chịu trách nhiệm về em?!”
Tan học lúc về nhà bà nội, Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ không hề nói chuyện mời phụ huynh, cậu sợ bà nội lại lấy chổi rơm đánh cậu.
Buổi tối lúc quay về nhà khu Hồng Miếu, người nào đó đã quay về!
Mạnh Tiểu Bắc lấy chìa khóa treo trên cổ mở cửa, quay có nửa vòng là cửa đã mở, tâm trạng cậu đột nhiên kích động, nhảy vào trong phòng, mọi buồn phiền đều vứt hết sang bên, chạy vào nhà quăng cặp sách, mạnh mẽ nhảy vào trong lòng cha nuôi…
“Cha nuôi!!!… Ui… Thiếu Đường…”
Mỗi lần hai người gặp nhau, đều cảm thấy kích động hưng phấn, tha thiết dồn nén như những người xa cách rất lâu rồi mới gặp lại. Lúc ôm siết lấy nhau, đều cảm thấy không giống so với những cái ôm hàng ngày trước đây, như thể cuối cùng cũng gặp được người thân. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy ngay cả chất vải áo khoác đồng phục của Thiếu Đường cũng thơm cực dễ chịu, mùi hương của vải nỉ dày dặn, còn quyện với cả mùi cơ thể Thiếu Đường. Cậu chôn mặt ở bên trong, cảm thấy ngửi bao nhiêu cũng không đủ. Đây, chính là mùi hương của những ngày tháng vui vẻ xưa kia…
Mà nói, Mạnh Tiểu Bắc vẫn đang từ từ lớn lên.
Con trai trưởng thành rất nhanh, ngày ngày nhìn thấy thì không nhận ra, hai tháng không gặp cái là thấy khác rõ ràng.
Hạ Thiếu Đường xem xét kỹ lưỡng cái đầu đang vục vào ngực mình: “Thằng nhóc thối, để tóc kiểu gì vầy? Lại còn rẽ ngôi nữa chứ.”
“Vóc dáng cũng khác nữa rồi? Hồi mới tới ngồi xe buýt còn không cần phải mua phiếu… giờ đã cao đến ngực cha rồi đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc đảo mắt, cười cực ngầu. Quốc gia đang trong quá trình mở cửa, hồi xưa kiểu đầu của thanh niên trí thức đều rập theo khuôn khổ vô cùng quê mùa, hoặc là đầu đinh, đầu rẽ mái là kiểu tóc của bọn Hán gian. Mạnh Tiểu Bắc học theo, cắt kiểu tóc rẽ mái 4-6 (64), để tóc mái che khuất vết sẹo trên trán, hai mắt một mí cực có thần, càng lớn càng dữ, theo như cách nói sau này, càng ngày càng ra dáng một tay “sát gái” của trường.
64. Tóc rẽ mái 4-6
Cha cậu vác về một thùng giữ nhiệt, trong thùng giữ nhiệt tất nhiên đều là kem, đã tan xừ mất một nửa, toàn là nước.
Thiếu Đường nói: “Từ trong đại đội lấy riêng cho con đó, kem đấy, mau ăn đi, không ăn nhanh nữa là tan hết đó!”
Hai người lấy một thìa, chụm đầu uống kem, cũng là một loại hạnh phúc bình an giản dị.
Mạnh Tiểu Bắc không nói với ông bà nội cùng cô ba cô út chuyện mời phụ huynh, nói cho cùng cũng là do không đủ thân thiết.
Mặc dù bề ngoài vờ như không để ý, nhưng thực ra thì đàn ông con trai ai chẳng có lòng tự trọng, Mạnh Tiểu Bắc cũng vậy. Ở trường bị phê bình, làm bẽ mặt cha cậu và cậu, cậu không phục. “Cha”, cái từ này, trong lòng thiếu niên có một vị trí vô cùng đặc biệt, không ai có quyền khinh thường giễu cợt, làm tổn thương. Giờ đây, Mạnh Tiểu Bắc đang trong giai đoạn trưởng thành nổi loạn của con trai, cảm xúc càng lúc càng thất thường, càng muốn làm trái quy định của trường học.
Buổi tối, Thiếu Đường nằm sấp trong ổ chăn, một tay đỡ lưng, ưỡn người một lát, ngoắc ngoắc tay: “Con trai, lưng cha đau, xoa bóp cho cha.”
Mạnh Tiểu Bắc vui vẻ nịnh nọt, vội vàng cưỡi lên đùi Thiếu Đường, nắn bóp bả vai đấm mông, vẻ mặt cực kỳ chân chó, vừa nhìn đã biết có ý xấu.
Thiếu Đường kéo cạp quần xuống một đoạn, lộ ra phần lưng, cơ bắp rắn chắc dẻo dai. Mạnh Tiểu Bắc vén áo ba lỗ của cha nuôi lên, từ phần lõm xương cột sống xoa bóp đến xương cụt, chẳng có kỹ thuật gì, lực tay cũng không mạnh, thế nhưng vẫn khiến cha nuôi cậu cảm thấy thoải mái sung sướng vô cùng.
Mạnh Tiểu Bắc dè dè dặt dặt ướm hỏi: “Cha nuôi… Cha có thoải mái không?”
Thiếu Đường híp mắt: “Có…”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con rất ngoan phải không, thân thiết với cha lắm ha?”
Thiếu Đường cong cong khóe miệng cười thỏa mãn: “Tất nhiên, con ngoan.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cha cũng là cha con, cha thần thông quảng đại, là người đàn ông số một Tây Câu!”
Thiếu Đường: “… Haha.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Chào cha, chào thủ trưởng!!!”
Thiếu Đường nghiêng mặt, đôi mắt đẹp đẽ híp lại, lạnh lùng nói: “Có gì nói mau.”
Mạnh Tiểu Bắc cười khà khà: “Cha nuôi cha ra oai ngầu cực kỳ!”
Thiếu Đường: “Nịnh nọt mãi muốn cái gì nói! Nhanh!”
Mạnh Tiểu Bắc nói như bay: “Ngày mai cha đến trường họp phụ huynh cho con nhé! Chủ nhiệm lớp chúng con mời cha đến văn phòng uống trà, nói chuyện.”