Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 18
Mười Năm Thương Nhớ
Phần 18
Những ngày tiếp theo, vì giữ lời hứa với thằng nhóc Minh Minh mà hôm nào Trịnh Minh Viễn cũng đến ăn tối. Thậm chí có hôm còn phát bệnh, đến tận cổng công ty chờ Thanh Tịnh tan làm rồi chở cô đi siêu thị.
Thanh Tịnh vừa bước xuống sảnh đã thấy Trịnh Minh Viễn đứng nhàn nhã tựa vào thân xe, hai tay đút túi quần, sắc mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm. Vì anh từ đầu đến chân đều mặc đồ đen, thân hình lại vô cùng cao lớn cho nên khi đứng trước cổng công ty cô trông cực kỳ nổi bật, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Không tính anh là Trịnh Minh Viễn lừng lẫy một thời, không tính đến khuôn mặt điển trai cùng dáng người hoàn hảo, chỉ tính đến cốt cách xuất chúng phát ra từ trong xương thôi, Trịnh Minh Viễn cũng đã là cực phẩm của cực phẩm rồi.
Thanh Tịnh rất không muốn trở thành tâm điểm chú ý, tuy nhiên khi nhìn thấy cả một đám con gái đứng túm năm tụm ba lại xuýt xoa chỉ trỏ, còn chụp trộm ảnh Trịnh Minh Viễn, không hiểu sao trong lòng cô đột nhiên rất khó chịu, cuối cùng vẫn là bực bội đi đến bên cạnh “ngôi sao sáng chói” nào đó, lạnh lùng nói:
“Anh đến đây làm gì?”
“Đón em”. Trịnh Minh Viễn thản nhiên đáp.
Đám đông đứng gần đó khi nghe xong câu này, một vài người không nhịn được, kêu lên: “Trời ạ, đến đón bạn gái tan làm, lãng mạn quá đi thôi”
“Ôi tim tôi đau quá man. Hóa ra soái ca là hoa đã có chủ”
“Tổng giám đốc Tịnh với anh đẹp trai kia đẹp đôi quá”
“Người ta là tổng giám đốc mà, chọn bạn trai tiêu chuẩn cao như thế cũng có gì là lạ chứ”
“Ngưỡng mộ bọn họ quá đi thôi”.
Thanh Tịnh càng nghe, da mặt càng đỏ tới tận mang tai, trong khi đó ở bên cạnh, trái lại Trịnh Minh Viễn vẫn tỏ ra thản nhiên như chẳng hề để tâm tới lời của mấy người kia. Anh nói: “Sao mặt em đỏ thế? Sốt à?”
Thanh Tịnh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trịnh Minh Viễn, không dám nói to mà chỉ thấp giọng đáp: “Im miệng”. Sau đó, đẩy đẩy vai anh đi lại gần chiếc Ranger Rover, còn mình thì tự giác ngồi vào trong ghế phụ.
Trịnh Minh Viễn nhìn cô như vậy liền không nhịn được cười, khẽ hắng giọng một cái rồi cũng ngồi vào xe: “Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng đi cạnh tôi em cũng không cần phải căng thẳng như vậy”
“Đồ bệnh thần kinh”. Cô không thèm nhìn anh, chỉ lạnh giọng đáp.
Trịnh Minh Viễn cũng không chấp cô nữa mà chỉ khẽ cười rồi dẫm chân ga lái đi, một lát sau đó dừng ở lại ở siêu thị. Thanh Tịnh vừa định mở cửa bước xuống thì Trịnh Minh Viễn đã đột nhiên nhoài người về phía cô, khoảng cách gần đến nỗi chỉ nhích thêm hai centi nữa là có thể chạm đến môi nhau, đương nhiên cũng khiến Thanh Tịnh hiểu nhầm là anh muốn sàm sỡ mình:
“Anh làm cái gì vậy?”. Cô giật mình, theo bản năng nhích sâu vào trong ghế, khẽ kêu lên.
Trịnh Minh Viễn lập tức cau mày, bàn tay chạm đến một bên eo cô: “Em nghĩ tôi muốn làm cái gì?”. Nói xong, tay kia cũng nhanh chóng tháo dây an toàn bên ghế của Thanh Tịnh.
Trời ạ, thì ra là anh muốn tháo dây an toàn cho cô, đầu óc cô đang nghĩ ra đủ chuyện đen tối gì chứ?
Thanh Tịnh có chút xấu hổ, không nói gì mà cứ ngồi yên như vậy mặc kệ Trịnh Minh Viễn tháo dây an toàn cho mình. Sau khi tháo xong xuôi, anh nói: “Đón em đi siêu thị mua chút đồ tẩm bổ cho Minh Minh, thằng bé có vẻ rất thích ăn đồ ăn em nấu”
“À…. à… ừ..”. Cô đỏ mặt đáp.
“Mau xuống thôi”.
Vào trong siêu thị, Thanh Tịnh một tay đẩy xe hàng, một tay cầm thực phẩm nghiên cứu kỹ lưỡng thành phần và hạn sử dụng. Trịnh Minh Viễn đi sau cô thì nhặt hết thứ này đến thứ kia, nhặt cho tới khi Thanh Tịnh quay lại đã thấy giỏ hàng của mình đầy ắp.
“Này Trịnh Minh Viễn, anh mua nhiều như thế làm cái gì?”
“Không phải sớm muộn cũng dùng đến sao? Mua nhiều dùng cho lần sau”
“Tủ lạnh nhà tôi không đủ chứa. Anh mau để lại chỗ cũ đi”
“Vậy thì mua tủ lạnh mới”
Dứt lời, anh không đợi cô đáp đã vẫy tay với nhân viên trong siêu thị, phun ra mấy chữ: “Lấy cho tôi một tủ lạnh loại lớn nhất”.
Thanh Tịnh gần như muốn phát điên.
Một lát sau, cô lại nghe anh nói: “Lấy cho tôi lò vi sóng loại to nhất”
“Gói lại cho tôi tất cả những thứ này”
…
Cứ như vậy cho đến khi hai bọn họ ra về, siêu thị đã phải dùng một xe tải chuyên dụng mới chở hết đồ đến Vạn Kim Phúc. Thanh Tịnh thấy nhân viên tất bật chuyển thứ này chuyển thứ kia vào nhà mình, chẳng mấy chốc cả căn biệt thự rộng lớn xuất hiện thêm cả đống đồ mới, chỉ có thể nghiến răng véo Trịnh Minh Viễn:
“Đây là nhà của tôi, anh tự tiện mua đồ như vậy là ý gì?”
“Minh Minh ở đây, tôi làm cha cũng nên có trách nhiệm với con trai một chút”. Anh cố cắn răng chịu đau nói.
“Ở đây đã đầy đủ tất cả rồi”. Bàn tay cô tăng lực véo vào eo của anh, dùng hết sức giày vò Trịnh Minh Viễn: “Anh cảm thấy điều kiện của tôi thiếu thốn?”
Trịnh Minh Viễn bị đao súng làm bị thương cũng không kêu lên một tiếng, vậy mà bị Thanh Tịnh véo như vậy sắc mặt từ lạnh lùng đã phải chuyển sang trắng bệch như tờ giấy, anh vừa định há miệng giải thích thì bỗng dưng nghe giọng Minh Minh từ phía sau truyền đến:
“Ba, dì Tịnh, hai người làm gì vậy?”
Thanh Tịnh chột dạ, ngay lập tức buông tay khỏi người Trịnh Minh Viễn rồi lùi về phía sau hai bước. Gần đây Minh Minh đã có thể chống nạng để tự đi lại, hàng ngày Trần Nhiên lại phụ trách việc đưa thằng bé tới bệnh viện rồi đón về, thành ra thằng nhóc vào nhà từ lúc nào cô cũng không phát hiện.
“À… dì…”.
Thanh Tịnh đang không biết giải thích như thế nào thì Minh Minh đã nói: “À con biết rồi, ba và dì đang ôm nhau”
Lời nói của Minh Minh không khác nào sét đánh giữa trời quang, cả Trịnh Minh Viễn lẫn Thanh Tịnh không hẹn mà cùng đồng thời lên tiếng: “Không phải”
“Ba con bị đau ở lưng, dì đang kiểm tra cho ba con”. Cô nói xong, lại cảm thấy câu này có hơi mờ ám nên lại bổ sung thêm: “Là kiểm tra sơ sơ bên ngoài áo thôi, không phải ôm nhau”.
Ôi trời, càng nói càng cuống giống như làm việc xấu bị phát hiện thế này.
Trịnh Minh Viễn: “Trẻ con không được nói linh tinh”
Hai mắt Minh Minh tròn xoe chớp chớp, không trả lời nhưng lại nhìn hai người bằng ánh mắt như muốn nói: “Thôi hai người không cần giấu con nữa, con đã nhìn thấy hết rồi”.
Mà Thanh Tịnh nhìn thấy thằng bé như vậy lại càng xấu hổ, cuối cùng đành kiếm cớ đánh trống lảng sang chuyện khác: “Minh Minh đói chưa? Hôm nay dì mua nhiều đồ ăn cho con đây, có canh cá khoai này, sườn xào chua ngọt này, còn có cả cánh gà chiên Minh Minh thích nữa đấy”
Thằng nhóc nghe kể một loạt những món ăn mình thích, rút cục mới chịu buông tha cho hai người bọn họ, gật đầu lia lịa: “Con thích ạ”
“Vậy được rồi, vậy ba Viễn đưa con đi tắm rồi ăn cơm nhé”
“Vâng ạ”
Sau đó, Trịnh Minh Viễn phụ trách việc đưa Minh Minh đi tắm rửa, còn Thanh Tịnh tất bật nấu nướng, xong xuôi ba người lại cùng nhau ăn cơm.
Một mâm cơm nho nhỏ nóng hổi thơm phức, một không khí ngập tràn tình thân từ từ lan tỏa trong không gian. Thanh Tịnh nhìn Minh Minh ngoan ngoãn vừa ăn vừa kể chuyện trôi qua trong một ngày của nó, Trịnh Minh Viễn ngồi bên kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc khẽ “ừ” một cái, bàn tay anh lẳng lặng gắp thêm một miếng sườn vào bát của cô… đột nhiên Thanh Tịnh nhận ra một điều vô cùng hiển nhiên rằng: hình như đây chính là không khí gia đình.
Là thứ mà mười mấy năm nay cô đã không thể nào tìm lại, một gia đình của riêng mình.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Minh Minh nhất định bám lấy cổ Trịnh Minh Viễn bắt ba kể chuyện:
“Ba à, có phải nếu bắt ba lựa chọn giữa kể chuyện và chạy mười vòng dọc tường thành, ba nhất định sẽ chọn chạy dọc tường thành không?”
“Ai nói với con như vậy?”
“Dì Tịnh ạ”
Trịnh Minh Viễn liếc Thanh Tịnh đang loay hoay rửa bát, khẽ nhíu mày: “Đó là trước đây thôi. Bây giờ Minh Minh muốn kể chuyện gì, ba kể cho con”
“Thật không a?”. Hai mắt Minh Minh lập tức sáng lên, thấy ông bố suốt ngày chỉ biết chơi với súng đạn của mình đồng ý kể chuyện, liền sung sướng hỏi lại.
“Nói đi, con muốn kể chuyện gì?”
“Hoàng tử gấu trắng ạ?”
“Đó là chuyện gì?”
Minh Minh nghe xong, tâm trạng háo hức liền như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tiu nghỉu. Tại sao nó lại tin ba mình biết kể chuyện chứ? Bảo ba đi chạy dọc tường thành vẫn hơn.
“Là chuyện hoàng tử và gấu trắng ấy ạ”
Trịnh Minh Viễn cau mày ngẫm nghĩ một lúc, anh nghĩ lâu đến nỗi Minh Minh đợi ba lên tiếng cũng phát buồn ngủ đến nơi, tuy nhiên, vì đây là sự kiện chấn động suốt tám năm qua làm con trai của Trịnh Minh Viễn nên nó nhất quyết căng mí mắt ra để đợi.
Rất lâu, rất lâu sau đó, Trịnh Minh Viễn mới nói: “Ngày xửa ngày xưa, ở một tòa lâu đài có một chàng hoàng tử”.
Chất giọng Trịnh Minh Viễn đặc biệt lạnh lùng, kể chuyện lại càng không có một chút truyền cảm nào, thế nhưng nếu miễn cưỡng vì vẫn có thể tạm chấp nhận được: “Bên ngoài tòa lâu đài có một khu rừng nhỏ, trong khu rừng ấy có một con gấu trắng. Một hôm, chàng hoàng tử cầm khẩu súng M416 loại băng đạn cơ bản 30 viên có nòng giảm thanh đi săn, gặp gấu trắng đang ăn cỏ trong rừng. Chàng hoàng tử dùng súng bắn chết con gấu. Hết chuyện”.
Hai mí mắt của Minh Minh đã sắp đánh nhau đến nơi, vậy mà nghe xong câu chuyện “kinh khủng” của ba mình kể, nó vẫn cố lẩm bẩm nói: “Ba à… đây không phải là chuyện cổ tích”
“Đây là phiên bản mới của chuyện hoàng tử và gấu trắng. Con mau ngủ đi”
“Phiên bản mới ấy ạ…”.
Minh Minh nói đến đây liền buồn ngủ không sao chịu nổi, cuối cùng gục trong lòng Trịnh Minh Viễn thiếp đi. Khi Thanh Tịnh từ trong bếp bước ra đã thấy hai cha con một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, ngủ ngon như chó con say sữa.
Cô vốn định đánh thức Trịnh Minh Viễn tỉnh dậy, tuy nhiên bàn tay vừa giơ lên lại bỗng dưng khựng lại giữa không trung. Đã rất lâu rồi cô mới có cơ hội nhìn Trịnh Minh Viễn gần thật gần như thế này, từng đường nét vừa lạ lẫm vừa thân thuộc trên gương mặt anh đột nhiên khiến cô rất nhớ ngày xưa. Nhớ đến những tháng ngày vui vẻ mặn nồng cùng anh khi trước.
Trước đây, khi anh ngủ đầu mày lúc nào cũng nhíu chặt, bây giờ ôm Minh Minh ngủ trong lòng lại có vẻ thiếp đi rất yên bình, khuôn mặt đẹp trai kia hoàn toàn giãn ra, hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống đôi mắt.
Thanh Tịnh càng nhìn hai cha con họ lại càng thấy giống nhau, nhất là Minh Minh thời gian gần đây đến ở cùng cô đã nhanh chóng tăng cân, không còn gầy gò suy dinh dưỡng nữa mà đã bắt đầu có da có thịt. Mập lên một chút lại càng giống Trịnh Minh Viễn.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự là hai cha con? Minh Minh năm nay lại vừa tròn tám tuổi?
Đáy lòng Thanh Tịnh như bị ai gõ mạnh một cái, đột nhiên thảng thốt chột dạ. Từ sâu trong tim cô bỗng dưng lại xuất hiện một suy nghĩ vô cùng kỳ lạ, viển vông đến nỗi vừa mới nghĩ tới đã bị lý trí gạt đi ngay tức thì.
Năm xưa con trai của cô đã chết rồi, người ta nói đã hỏa táng rồi, bây giờ hũ tro đó cô vẫn còn chôn ở khu đất phía sau tiểu khu, làm sao vẫn còn sống được chứ?
Nhất định là cô đã khát khao có con quá nên điên mất rồi.
Thanh Tịnh hít sâu một hơi rồi chậm chạp hạ cánh tay xuống, vỗ vỗ vào vai Trịnh Minh Viễn. Anh bị giật mình ngay lập tức mở mắt ra, tròng mắt của anh có hơi đỏ nhìn cô: “Sao thế?”
Thanh Tịnh chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, khẽ nói: “Mười giờ rồi, anh về đi”
“À… ừ”. Trịnh Minh Viễn ngồi thẳng dậy, gỡ tay của Minh Minh đang bám trên cổ mình, tuy nhiên anh có gỡ cách nào cũng không được, thằng nhóc như gấu Koala cứ bám chặt lấy anh.
“Minh Minh, buông ra”
Minh Minh khẽ cựa người, lại tiếp tục quấn chặt lấy Trịnh Minh Viễn không buông. Thanh Tịnh đứng bên cạnh đó nhìn cha con họ như vậy cũng đành lên tiếng: “Minh Minh ngoan, sang đây với dì nào, chúng ta đi ngủ”
“Con muốn ba”. Minh Minh không chịu mở mắt mà chỉ lẩm bẩm nói, giọng điệu vô cùng ngái ngủ: “Muốn ba cơ”
Trịnh Minh Viễn lôi tay thế nào thằng nhóc cũng không buông, mà Thanh Tịnh nói gì nó cũng không nghe, cuối cùng hết cách, cô đành phải bảo Trịnh Minh Viễn ngủ lại.
“Không cần đâu, tôi đưa thằng bé lên phòng rồi về ngay. Em là phụ nữ độc thân, tôi ở lại không tiện”. Trịnh Minh Viễn không biết đã lấy lại tự trọng bao giờ, lắc đầu từ chối.
“Vậy được. Anh đưa nó lên đi”.
Trịnh Minh Viễn gật đầu rồi bồng theo cả Minh Minh lên phòng, đã trèo lên đến giường mà thằng bé vẫn nhất quyết không chịu rời ba mình. Mà Trịnh Minh Viễn càng gỡ, Minh Minh lại càng bám.
Thanh Tịnh rút cục không nỡ nhìn hai cha con họ giằng co nhau làm đau Minh Minh, chỉ có thể thở dài: “Đừng đánh thức nó nữa. Anh ở đó ngủ đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!