Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 9
Mười Năm Thương Nhớ
Phần 9
Trịnh Minh Viễn đứng lặng im ở hành lang bệnh viện suốt nửa ngày, tới tận khi đến giờ thăm bệnh nhân buổi tối, anh mới lặng lẽ quay vào phòng bệnh của dì Hân.
Dì Hân lúc này chỉ còn da bọc xương nằm trên giường, co quắp như một cành cây khô yếu ớt, nhìn thấy anh bước vào, hai mắt liền lập tức sáng lên: “Viễn, con lại đến đấy à? Tịnh đâu, có đến cùng con không?”
“Không có, con đến công ty, tiện đường ghé qua thăm dì. Mua canh gà hạt sen cho dì đây”
Nghe thấy Trịnh Minh Viễn trả lời Thanh Tịnh không cùng đến, sắc mặt dì Hân thoáng chốc xịu xuống, ở tuổi này người già như một đứa trẻ, khi không có được thứ mình cần lập tức trở nên thất vọng, lộ rõ vẻ không vui.
Trịnh Minh Viễn thấy vậy đành lên tiếng vỗ về dì Hân: “Công ty của Tịnh bận nhiều việc, cuối tuần này có thời gian, con sẽ đưa cô ấy đến”
“Công ty của nó bận lắm à?”. Dì Hân ngồi dậy nhìn Trịnh Minh Viễn, sốt ruột nói: “Vậy lát nữa con mau mua thêm một bát canh gà đến cho nó. Phụ nữ tuổi này ấy à, khả năng sinh đẻ ngày càng kém, phải tranh thủ tẩm bổ cho nó mới được. Tịnh nó…”
Dì Hân nói đến đây lại chợt nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Minh Viễn, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Hai đứa quay lại với nhau, dì vui lắm, Viễn, những chuyện năm xưa dù gì cũng đã qua rồi. Bỏ qua cho nhau để làm lại từ đầu, có được không?”
“Con biết”. Trịnh Minh Viễn đặt tô canh gà còn nóng nghi ngút lên mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh dì Hân, thần sắc của anh không tỏ ra bất cứ thái độ vui buồn vì, dường như mọi nỗi đau chỉ có riêng mình anh biết.
“Đứa bé coi như bạc mệnh, đó là số phận của nó, không thể sống cùng con và Tịnh. Đừng buồn, sau này con còn có thể sinh”
“Vâng”
“Tám năm trước dì đã nói rồi, dì không tin Tịnh là người như vậy. Con biết không, nó đơn thuần chỉ là đứa trẻ mồ côi, sau này vì con nên mới dọn đến tiểu khu. Lúc con bận việc không có thời gian theo sát nó, dì cũng đã để mắt tới nó giúp con. Suốt thời gian Tịnh ở Vạn Kim Phúc, nó cũng chưa hề bước chân vào nhà máy, dù có thường xuyên trò chuyện với Nhật thì cũng không thể nào chứng minh được nó có tình cảm với Nhật, càng không thể cùng Nhật hại con? Chắc chắn chuyện này còn uẩn khúc gì đó”.
Nhắc đến quá khứ, Trịnh Minh Viễn chỉ có thể nén trong lòng một tiếng thở dài.
Năm đó, trước khi Đinh Nhật dẫn Thanh Tịnh đi, anh ta có nói nguyên tố cuối cùng để điều chế thuốc kháng virut chính là composite. Trịnh Minh Viễn tin ba ngày nữa họ sẽ trở về, cũng tin lời nói của Đinh Nhật, rút cục anh đã lục tung cả Houston cũng không thể thấy hai người họ, còn thuốc kháng virut tiêm vào người đã làm anh hôn mê mất bốn năm.
Trước rơi vào hôn mê, máu từ mắt, miệng, mũi của anh trào ra không thể cầm lại được, vậy mà Trịnh Minh Viễn vẫn níu tay áo của Quách Dĩ Kiên cố hỏi thêm một lần: “Ba, ở Houston có tin tức gì chưa?”
Quách Dĩ Kiên nhìn đứa con trai duy nhất của mình lúc này đến mạng cũng không cần, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn chỉ lo cho một người con gái, cuối cùng chỉ biết nắm thật chặt tay anh, run run đáp: “Con yên tâm, nhất định ba sẽ tìm Tịnh về cho con”.
Trịnh Minh Viễn nghe xong mới có thể yên tâm nhắm mắt, sau đó là quãng thời gian anh vật lộn trên giường bệnh ở Thụy Sĩ suốt bốn năm ròng rã, không thể ăn uống, không thể tỉnh dậy, không thể đi lại, khi đó chỉ tồn tại nhờ dinh dưỡng từ các bình truyền. Cho đến tận khi tỉnh dậy đã là bốn năm sau, Trịnh Minh Viễn gần như đã chết một lần nữa khi Tạ Vĩnh Tuân nói: “Đã tìm thấy Thanh Tịnh, tuy nhiên đứa bé của cô và anh không hiểu lý do gì mà không còn nữa. Hiện tại cô ở thành phố A”
Trịnh Minh Viễn lúc đó cao một mét chín mươi hai mà cân nặng chỉ 46kg, cơ thể chỉ còn trơ một bộ xương, mũi vẫn phải đeo ống thở oxy, khó khăn lắm mới hỏi lại được một câu: “Cậu nói cái gì?”
“Đại ca, anh mới khỏe lại, đừng suy nghĩ nhiều”
“Con của tôi thế nào?”
“Đại ca”. Tạ Vĩnh Tuân cả mặt đầy nước mắt, siết chặt tay thành nắm đấm, cổ họng tắc nghẹn: “Con sau này còn có thể sinh mà. Đại ca, anh đừng buồn”
Rất lâu, rất lâu sau đó, Trịnh Minh Viễn mới lên tiếng lần nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời Tạ Vĩnh Tuân nghe thanh âm của đại ca mình khản đặc và run rẩy. Trịnh Minh Viễn trước kia đứng trước đao súng cũng không hề nao núng, vậy mà giờ phút này lại vì một người phụ nữ mà trở nên bi thương tới mức này. Anh nói: “Cô ấy thế nào?”
“Vẫn sống tốt, hiện tại đang kinh doanh trong lĩnh vực thời trang. Đại ca, Tịnh vẫn sống rất tốt, anh cũng phải cố lên”
Trịnh Minh Viễn nghe xong mới lặng lẽ nhắm mắt, tiếp tục những tháng ngày điều trị virut nhiễm xạ của mình. Năm đó, Tạ Vĩnh Tuân mang về một đứa bé sơ sinh toàn thân đầy máu, nói là đã tìm được người có máu tương thích với máu Trịnh Minh Viễn. Sau này, Trịnh Minh Viễn có thể tỉnh lại chính vì lấy máu của đứa bé ấy để lọc virut cho mình. Trịnh Minh Viễn yêu thương đứa bé ấy như con ruột, sau khi khỏe lại đã nhận Minh Minh làm con nuôi.
“Viễn, con làm gì mà ngẩn ra vậy?”. Dì Hân thấy anh im lặng không nói, chợt lên tiếng gọi.
“Không có gì, con chỉ suy nghĩ một chút thôi”. Trịnh Minh Viễn quay sang nhìn dì Hân, khẽ thở dài: “Nếu như con của con vẫn còn, năm nay chắc sẽ bằng tuổi Minh Minh”
“Cái thằng nhóc Minh Minh ấy à, con cũng mau sang Thụy Sĩ đón nó về đây đi. Dì về Việt Nam không đêm nào ngủ yên vì nhớ nó. Trộm vía, thằng bé lanh lợi, đáng yêu, chẳng biết mẹ nó là ai mà khéo sinh như vậy chứ”
“Đợi chân của Minh Minh có thể đi lại được bình thường, con sẽ bảo Tuân đưa thằng bé về”
“Sớm muộn cũng sẽ đi lại được bình thường thôi, thằng bé đáng yêu như vậy cơ mà, trời sẽ không để nó phải ngồi xe lăn cả đời đâu”
“Vâng”
“Phải rồi, muộn rồi, con mau mang canh gà đến cho Tịnh đi. Phải chăm chỉ tẩm bổ một chút, khỏe mạnh rồi mới có thể sinh con khỏe mạnh”
Trịnh Minh Viễn lặng lẽ gật đầu, sau đó đứng dậy chào dì Hân rồi xoay người đi ra cửa, anh vừa đi được vài bước thì dì Hân bỗng dưng lại nói: “Viễn”.
Giống như sợ Trịnh Minh Viễn đều không chịu nghe lời mình như trước đây, dì Hân không đợi anh trả lời đã vội vàng nói: “Dì chỉ mong con được hạnh phúc. Dì biết con yêu Tịnh, dù tất cả mọi người không đứng về phía con thì dì luôn luôn ủng hộ con. Viễn, mọi việc trong quá khứ nếu có thể hãy cho qua hết đi, đến giờ sắp chết dì mới nhận ra một điều, cả một đời dành quá nhiều thời gian để hận thù đắn đo làm gì chứ? Thời gian có chờ đợi ai đâu? Nếu có thể buông bỏ được thì hãy buông bỏ đi, cứ sống theo những gì mình thích, như vậy mỗi ngày mới có thể vui vẻ được”
Trịnh Minh Viễn chậm rãi lắng nghe từng chữ, thấm vào lòng từng chữ, cuối cùng qua một lúc lâu sau đó, anh mới từ tốn đáp: “Con biết. Vì thế nên con mới quay về Việt Nam tìm cô ấy”
“Cố lên, hai đứa sẽ hạnh phúc thôi. Nếu không được thì con cứ đem tất cả anh em của mình đi bắt Tịnh về, lúc đó không muốn theo cũng phải theo”
“Dì nghĩ con cần thêm người để đi bắt cô ấy sao?”. Trịnh Minh Viễn bật cười, giơ một ngón tay lên chỉ vào mình: “Một mình con đủ rồi”
***
Thời gian gần đây tập đoàn Viễn Thanh tung ra một chiến dịch tiếp cận thị trường nước ngoài, Thanh Tịnh cả ngày bận rộn đến mức cơm cũng không kịp ăn, thường xuyên vùi đầu làm việc đến nửa đêm mới có thể lê lết về đến Vạn Kim Phúc, đương nhiên, Ngô Bách Duy lẫn Trịnh Minh Viễn đều bị cô quăng sang một bên.
Tối đó, Thanh Tịnh vừa vào đến nhà đã nghe lại bên ngoài vang lên mấy tiếng chuông cửa, cô uể oải nhìn qua camera mới thấy Ngô Bách Duy đang đứng chờ bên ngoài. Từ hôm nói chuyện thẳng thắn với nhau, cô đã quyết định cho Ngô Bách Duy một cơ hội, chưa hẳn là đồng ý hẹn hò mà chỉ đơn thuần là cho cả hai cơ hội để có thể tìm hiểu nhau rõ hơn, sau đó công việc bận rộn cũng quên béng luôn chuyện này.
Haizzz. Bây giờ cô đã thay đổi tư tưởng, chấp nhận mở lòng rồi, tại sao cô lại không nhớ gì đến đối tượng đang tìm hiểu là Ngô Bách Duy cơ chứ?
Thanh Tịnh giơ tay vén mấy sợi tóc rối vào mang tai, sau đó chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, Ngô Bách Duy đã mỉm cười giơ mấy túi đồ ăn trong tay lên: “Đói rồi phải không? Luật sư kiêm lái xe, hiện tại kiêm cả phụ bếp tới chăm sóc em đây”
“Hả? Cái gì đó hả anh?”. Thanh Tịnh nhìn túi to tủi nhỏ trên tay Ngô Bách Duy, tròn mắt hỏi.
“Anh mới đi siêu thị mua ít thực phẩm tươi về. Em chưa ăn tối đúng không?”
Quả thật cô cũng mới đi siêu thị, nhưng lại chỉ mua mấy thùng mì gói mang về ăn dần, một mình cô ở căn nhà rộng lớn thế này, việc ăn uống thực ra cũng không cần câu nệ lắm, úp mì ăn cho qua bữa là tốt rồi.
Thanh Tịnh gật gật: “Em… cũng có ăn sơ sơ… ở công ty rồi”
“Được rồi. Anh vào nhà được không?”. Ngô Bách Duy nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, cười híp mắt: “Nấu cơm cho em”
“À… được ạ”.
Đã tám năm rồi, tiểu khu Vạn Kim Phúc chưa thực sự đón tiếp bất kỳ người đàn ông nào, Ngô Bách Duy là người đến đầu tiên, cũng là người duy nhất Thanh Tịnh cho bước chân vào ngôi nhà đầy kỷ niệm của cô và Trịnh Minh Viễn.
Ngô Bách Duy đeo tạp dề vào bếp, nhìn thấy mấy thùng mì của cô để trên kệ liền thở dài: “Tối nào em cũng ăn những thứ này à?”
“À…”. Cô có chút mất tự nhiên, gãi gãi đầu: “Ăn mì rất tiện mà. Vả lại em ở đây cũng có một mình, ăn thứ gì càng nhanh càng tốt”
“Ăn mì không có chất dinh dưỡng, hơn nữa cũng không tốt cho dạ dày”. Ngô Bách Duy tiến đến mở tủ lạnh ra, thấy bên trong đó ngoài mấy hộp nước sốt và trứng gà ra thì không có bất kỳ thức ăn gì nữa. Một tủ lạnh rộng lớn trống trơn, cũng như người phụ nữ này, ở trong một căn nhà lớn nhưng chỉ lại có một mình, cả tuổi thanh xuân đều cô độc thu lòng mình lại vì chuyện của quá khứ.
“Em không thường xuyên nấu ăn ở nhà”. Cô xấu hổ giải thích.
“Ừ. Bếp rất sạch sẽ, tủ lạnh không có nhiều thực phẩm, khay đựng gia vị cũng không có thứ gì, thứ nhiều nhất có thể ăn được trong nhà em là trứng. Chứng tỏ em về nhà chỉ toàn ăn mì”
“Không hổ danh là luật sư Ngô Bách Duy, chỉ cần dùng mắt thường mà cái gì cũng đoán ra được. Bái phục, bái phục”
Lần này, Ngô Bách Duy không bị cô chọc cười nữa mà chỉ quay sang nhìn cô, nghiêm nghị nói: “Em mau ra phòng khách chơi đi, anh nấu xong sẽ gọi em. Hôm nay đảm bảo sẽ nấu cho em ăn ngon hơn mì”
“Em ở đây phụ anh. Em biết nhặt rau, thái thịt, còn biết làm cá nữa”
“Hôm nay tạm thời anh không cần phụ bếp, một mình trổ tài mới ghi điểm trong mắt em chứ. Mau, em mau ra phòng khách đi”
Thanh Tịnh không nói lại được Ngô Bách Duy nên đành ngoan ngoãn nghe lời, lên phòng tắm rửa cả tiếng rồi mới xuống. Cô bước đến cầu thang đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, mùi canh cá nấu chua, mùi thịt kho tàu, còn có cả mùi hoa thiên lý xào tỏi thơm phức.
Đã rất lâu rồi căn bếp rộng lớn này không có hương vị nấu ăn của dì Hân, không có không khí đầm ấm như lúc xưa, Thanh Tịnh lưu luyến đứng hít hà một lúc rồi mới sung sướng nói: “Thơm thật. Luật sư Duy, tài nghệ nấu ăn của anh không tồi đấy chứ”
“Em mau xuống đây nếm thử xem”.
“Được”.
Thanh Tịnh vui vẻ bước xuống, Ngô Bách Duy cũng múc sẵn một muôi canh cá rồi cẩn thận thổi nguội cho cô. Có điều khi Thanh Tịnh còn chưa kịp há miệng ăn thì bên ngoài lại một lần nữa vang lên tiếng chuông cửa.
“Đợi em một chút”. Cô có chút khó xử nhìn Ngô Bách Duy, vô thức lùi về phía sau mấy bước.
“Ừ”
Thanh Tịnh cũng không nhìn qua camera mà trực tiếp đi tới mở cửa, cánh cửa vừa mở ra đã thấy Trịnh Minh Viễn đứng trước nhà, thần sắc lạnh lùng như cục đá.
Anh không chờ cô lên tiếng đã trực tiếp nói: “Tôi còn chút đồ bỏ quên”
“Hả?”. Thanh Tịnh trợn tròn mắt, không hiểu là anh bỏ quên đồ lúc nào, hơn nữa là đồ quan trọng gì mà giờ này còn đến tìm. Hàng ngày cô đều ở đây, đâu thấy thứ gì liên quan đến Trịnh Minh Viễn chứ?
“Sao vậy, hiện tại không tiện à?”
“À…”. Không biết ngày này là ngày sao chổi gì mà hết Ngô Bách Duy rồi lại tới Trịnh Minh Viễn đến tìm. Buổi tối thế này, một mình cô với Ngô Bách Duy ở trong nhà nhất định sẽ làm người khác hiểu nhầm, mà không biết sao từ đáy lòng cô lại sợ nhất người hiểu nhầm ấy là Trịnh Minh Viễn. Trời ạ, sao bỗng dưng cô lại như làm việc xấu bị phát hiện thế này?
“Không tiện thì thôi vậy”. Trịnh Minh Viễn thấy Thanh Tịnh ngẩn ra, cả nửa ngày vẫn không nói xong một câu, đành lên tiếng.
“Không phải”. Cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm đạm thường ngày, đứng tránh sang một bên nhường đường cho Trịnh Minh Viễn: “Anh tìm đồ gì?”
“Đồ của tôi để dưới tầng hầm”
“À… vậy anh vào đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!