Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Khi Tư Hoán nói: “Lục Lưu muốn đi ăn bữa cơm bình dân với em.” Thì A Hoành đang uống cốc cà phê Capuchino mà Tư Nhĩ mày mò cả buổi chiều mới pha xong, suýt nữa thì sặc bọt ra cả mũi.
Tư Nhĩ hậm hực nói: “Chỉ giỏi vậy thôi, kinh chết đi được.” Rồi vứt chiếc khăn mùi soa vào mặt cô.
A Hoành suýt ngất, nhìn anh nói: “Em không đi ăn cơm bình dân với anh ta đâu, em đi, nhỡ anh ta bán em cho mẹ mìn thì sao?”
Tư Hoán nói: “Anh chỉ nhắn hộ vậy thôi, em cứ quyết định đi.”
Tư Nhĩ đập bàn nói: “Được mời tội gì không ăn? Lục Lưu đã mời thì bao giờ cũng là khách sạn năm sao trở lên. Anh ta nói gì cậu cũng đừng sợ, cứ bịt tai vào mà ăn. Hơn nữa, cậu và anh ta có tiếng nói chung gì đâu!”
Tư Hoán: “Tiếng nói chung, chẳng lẽ bọn họ có ư…”
Hờ, cùng sở hữu một người đàn ông. Điểm khác biệt là Lục Lưu có phần mà không có danh, A Hoành thì có danh mà không có phần.
A Hoành cầm cốc cà phê, trầm ngâm nhìn ra phía xa.
Tư Nhĩ liền bẹo má cô, đe doạ: “Uống hết đi, đừng tưởng tớ không biết cậu đang nghĩ gì, nói cho cậu biết nhé, tớ mất cả buổi chiều mới làm được đấy.”
A Hoành muốn khóc mà không có nước mắt, thầm nghĩ, mất cả buổi chiều mà ra được sản phẩm này, mình làm đại cũng được sản phẩm ngon hơn.
Cuối cùng A Hoành vẫn đến điểm hẹn ăn bữa cơm bình dân với Lục Lưu. A Hoành nhớ như in hôm đó anh ta mặc chiếc áo phông màu rêu và chiếc quần bò màu xanh nhạt, tóc không tạo kiểu, rất mềm, nhìn nụ cười của anh chàng, người ta dễ liên tưởng đến vị bồ tát có nốt ruồi son ở giữa ấn đường.
Tư Nhĩ đã đoán nhầm, địa điểm mà anh ta đưa cô đến không phải là khách sạn năm sao mà chỉ là một nhà hàng bình thường, mỗi ngày chỉ làm mười bàn ăn, nước trà được uống miễn phí.
Mùi vị… khá quen thuộc.
Lục Lưu gắp thức ăn cho cô và nói: “Người mẫu Trần Vãn của tập đoàn họ Lục học nấu ăn ở đây.”
Cô vừa gắp miếng thịt vừa nói: “À, phong vị Giang Tô quê em.” Rồi cô lại nếm món khác, cười. “Cũng giống như em nấu, cơm gia đình thôi.” Nhưng trong lòng thì thầm rủa mình, thế mà còn cười được, đúng là đứa vô duyên.
Cô đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn, thành khẩn nói: “Anh Lục, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra, thân thiện như vậy em không quen lắm.”
Anh ta mỉm cười nói: “Không sao, anh đã nói mời em ăn bữa cơm mà. Anh nói lời luôn giữ lời.”
A Hoành “ồ” một tiếng rồi lặng lẽ ăn cơm, từ món cá sốt tới món sườn, theo chiều kim đồng hồ, mỗi món gắp một miếng. Từ món gà đến món sườn, theo chiều ngược kim đồng hồ, mỗi món gắp một miếng.
Lục Lưu ân cần chuyển đĩa sườn đến trước mặt cô nói: “Nhà hàng này nấu món sườn rất ngon.”
Nghĩ lại ngày trước mình nấu món này, không sốt chua ngọt thì hấp, luộc, năm năm tính ra cũng ăn ba trăm lần. Huống chi những lúc không vui cô lại cho thêm nhiều ớt, tiêu, giấm, thảm nào người ta bỏ của chạy lấy người ấy.
Lục Lưu nhìn cô mỉm cười nói: “Ngon thì em ăn nhiều vào.” Rồi anh ta gắp đồ ăn, rót đồ uống cho cô, chu đáo như một người anh trai tận tình.
A Hoành buông đũa, không ăn nữa mà cười, nói với vẻ bất lực: “Anh Lục, em thừa nhận em là người thất bại. Nếu anh muốn xác nhận điều này thì em xin thừa nhận.”
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, nhưng anh ta chỉ mỉm cười và nói: “Nếu anh là em, anh sẽ bỏ thêm năm năm nữa để giành lại người ấy.”
A Hoành thắc mắc: “Nhưng em đâu phải là anh, thế nên, để mất người ấy, cũng để mất luôn cả… nhà.”
Cô thừa nhận điều đó vì ai đó đã từng nói 09-68 là nhà của cô.
Anh ta liền bật cười: “Nói như vậy có nghĩa là ông trời không công bằng với em hả?”
Cô đưa mắt nhìn xuống, vẻ dịu dàng trong đáy mắt cũng mất hẳn, cô nói: “Anh không thể phủ nhận, có những lúc ông trời không công bằng như vậy đấy.”
Lục Lưu hỏi: “Em có hận anh hay Ngôn Hi không?”
Cô liền mỉm cười nói: “Những lúc nhớ đến anh là cả đêm em không ngủ được. Những lúc em nhớ Ngôn Hi là lúc ngủ ngon nhất, vì chỉ trong mơ em mới gặp được anh ấy.”
“Trong mơ em thấy cậu ấy như thế nào?”
A Hoành khịt mũi đáp: “Em mơ thấy anh ấy hồi nhỏ, tết tóc, mặc quần áo của con gái, đôi mắt to tròn, giật cái bánh đường trong tay em.”
Lục Lưu cười lớn: “Đúng rồi, hồi nhỏ cậu ta rất thích ăn chặn của người khác. Hồi cấp một cũng đóng vai một cô bé khi đóng kịch. Nhưng cậu ta không giành bánh đường mà là giành xiên hồ lô bọc đường từ tay công chúa – do Tư Hoán đóng, làm cậu ấy phải khóc.”
A Hoành cũng cười hỏi: “Thế lúc đó anh ở đâu?”
“Lúc đó anh đóng vai hoàng tử, giành lấy xiên hồ lô bọc đường từ tay cô bé kia cho công chúa.”
A Hoành cười ngất rồi nói: “Hồi học cấp một, em cũng thèm mấy miếng thịt ba chỉ trong bát cậu em trai nhỏ đến nhỏ dãi mà không ai lấy cho em cả.”
“Đúng vậy, hồi ấy em không ở bên cạnh bọn anh, bên cạnh em cũng không có cậu ấy.”
Cô nói: “Anh biết không, em là fan của Ngôn Hi, em đăng ký mười cái nick trong club của anh ấy, cái nào bị khoá vì không chịu comment sẽ đổi cái khác. Nhưng em cũng như các fan khác, tình cảm dành cho anh ấy chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.”
Lục Lưu cười tủm tỉm nhưng chắc chắn trong lòng cảm thấy không tin được.
“Em chưa bao giờ đối mặt với vấp váp nào lớn như thế, nó không hạ gục người ta trong tích tắc mà qua rất nhiều ngày, nhiều năm mới phát hiện ra rằng, vết thương đó đang ngày một lớn dần. Đợi đến khi em tưởng vết thương đã lớn hết cỡ thì nó lại giáng cho em một cú nữa. Từ lâu em vẫn gọi vết thương này là “hội chứng Ngôn Hi”.” A Hoành lấy hết can đảm mỉm cười và nói lớn.
“Bên cạnh anh ấy không có em, bên cạnh em không có anh ấy thì cũng như thế thôi. Em sống cuộc sống của em, anh ấy cũng vậy, chẳng ai can thiệp được vào sở thích của ai cả. Em yêu anh ấy, anh hiểu thì tốt, không hiểu cũng chẳng sao. Trong trái tim em luôn có một lầu Đồng Tước, bên trong có cỏ thơm, trái ngọt, còn có Ngôn tiểu Kiều của em. Kể cả em đã bị loại ra khỏi cuộc thi, kể cả em đã không còn ở đó, đã quên bầu không khí Ngôn Hi từng thở, quên mảnh đất anh ấy từng ở, nhưng trong lầu Đồng Tước vẫn có mỹ nhân của em, vị vong nhân của em chứ không phải của anh.”
Mặc dù, khi mặt trời mọc, giấc mơ tan biến, em cũng sẽ dần dần quên anh ấy.
Về đến nhà, A Hoành ôm mẹ từ phía sau, nói: “Mẹ ơi, con muốn ra nước ngoài.”
Bà Uẩn mãi nghĩ chỗ măng khô nhà họ Vân mang biếu không biết nên rán hay làm nộm, thấy vậy liền đưa tay ra sau vỗ đầu cô con gái nói: " Ngoan nào, ra chỗ khác chơi nhé, mẹ đang bận, con thích đi chỗ nào cứ đi."
A Hoành phụng phịu.
Bà Uẩn tiếp tục suy nghĩ, hồi lâu mới hiểu ra vấn đề, quay lại hỏi: " Ôn Hoành, con nói muốn đi đâu?"
A Hoành cúi đầu cười, gãi gãi cánh mũi: "Không có gì mẹ ạ, con chỉ muốn ra nước ngoài xem thế nào, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc ở một bệnh viện tại thành phố B, sau đó mới kết hôn."
Bà sững lại một lát rồi nói: "Sao tự nhiên con lại nghĩ đến chuyện đi nước ngoài vậy? Mới ở được với mẹ vài ngày... ra nước ngoài cho khổ à, có ai chăm lo cho miếng cơm, giấc ngủ của mình đâu... làm sao mẹ yên tâm được?"
A Hoành bước đến ôm bà cười nói: "Mẹ, liệu con có thể lý giải là mẹ ngày càng yêu A Hoành không?"
Bà trừng mắt với cô: "Chỉ giỏi nói linh tinh, mẹ đẻ ra mày, mẹ không yêu mày thì yêu ai!"
A Hoành liền trề môi: "Mẹ yêu nhiều người lắm mà, nào là bạn gái anh Tư Hoán này, Tôn Bằng này, Tân Đạt Di này, Ngôn Hi này, mẹ còn quý mấy vị đó hơn cả con."
Bà liền cười lớn: "Con gái, con có biết trên thế giới này có cụm từ gọi là "nhân tình thế thái" không? Mấy đứa đó không giống với con."
Nhớ đến Ngôn Hi, bà ngập ngừng rồi nói tiếp: "Hơn nữa, có những người không phải muốn thương, muốn chăm sóc là có cơ hội."
A Hoành bèn nói: "Trước đây tại sao mẹ không yêu con như bây giờ?" Cô nửa đùa nửa thật mà lòng bàn tay nóng ran.
Bà Uẩn không biết phải nói thế nào. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng: "A Hoành, khi con còn đang nằm trong bụng mẹ, nhà họ Ôn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Lúc ấy, ông nội Lục Lưu và ông nội con bất đồng ý kiến trong nhiều vấn đề, ông ấy nắm được một số điểm trí mạng của ông con, nếu ông ấy công khai những điều này thì e là nhà họ Ôn không thể tồn tại được. Để giữ lại chút huyết mạch của nhà họ Ôn, ông nội con đã nghĩ đến bào thai trong bụng mẹ nhưng mẹ không hề hay biết chuyện này.
Hồi ấy, từ lúc con bị mất tích đến khi Tư Nhĩ được bế về, cha con nói để bảo vệ tính mạng cho con, mẹ không được làm ầm chuyện này lên. Kết quả là một thời gian sau thì nghe nói ông Ngôn Soái đã nâng đỡ ông nội con và dẹp yên được chuyện này.
Mặc dù nhà họ Lục cũng có nghi ngờ, nhưng về cơ bản mọi người đều cho rằng con đã chết yểu. Nhưng ông nội con vẫn luôn sống trong nội tâm bất an, vẫn cảm thấy chứng cứ đang nằm trong tay ông Lục, không dám đón con về, còn Tư Nhĩ là động lực quan trọng nhất để ông Ngôn Soái cứu nhà mình.
Tư Nhĩ là con riêng của cha Ngôn Hi, mẹ ruột Tư Nhĩ đã mất, lúc ấy cha mẹ Ngôn Hi đòi bỏ nhau, nếu bế đứa con này về thì... Ông Ngôn Soái và ông nội con đã bàn với nhau và quyết định chuyện này, hồi ấy, có lẽ vì muốn bù đắp cho con nên ông mới đích thân đến nhà họ Vân và đồng ý chuyện hôn nhân của con với Ngôn Hi.
Sau thời gian ấy, bà nội con lúc nào cũng nhớ thương con, lúc nào bà cũng thích đeo kính lão xem ảnh mẹ nuôi con gửi về. Lúc lâm chung, bà đã gọi ông nội đến bên giường và bảo con phải chịu quá nhiều nỗi khổ, khóc cầu xin ông con đưa con về nhà.
Sau khi bà nội mất, vì muốn đưa con về nhà mà ông nội con đã phải cắn răng tặng một phần gia sản cho ông Lục, trên danh nghĩa nhà họ Ôn tham gia cổ phần nhưng thực chất là biếu không. Cụ thể là hai năm trước Tư Hoán vào tập đoàn họ Lục làm việc nhưng thường xuyên bị bài xích, làm ăn, gặp khách hàng đều không thuận lợi, nếu..."
Bà Uẩn không nói tiếp nữa.
A Hoành ngồi trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, nói bằng giọng run rẩy: " Sao con chẳng biết gì cả...con không được biết gì cả..."
Bà Uẩn ôm chặt lấy cô, vừa khóc vừa nói: "Mẹ chưa bao giờ dám để mình yêu con cả, có thể một ngày nào đó, để giữ lại chút huyết mạch của nhà họ Ôn, họ lại đưa con đến một nơi nào đó mà mẹ không biết thì sao. Con bảo lúc ấy mẹ phải sống thế nào? Ông nội con nói đưa con đến nhà họ Vân, mẹ không được phép có ý kiến. Cha con nói đưa con đến nhà họ Cố ở Giang Nam, mẹ làm sao dám có ý kiến. Đời này kiếp này mẹ chỉ sinh được hai anh em con, họ có biết mẹ đau khổ thế nào đâu. Nhưng mẹ thực sự đau mà, mẹ phải làm thế nào đây?"
A Hoành đưa tay lên ôm đầu, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, cô đẩy bà ra và nói nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ để con yên tĩnh một lát nhé, đầu óc con đang rối bời."
A Hoành về phòng và nằm xuống giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà, không nói gì cũng không bật đèn. Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tư Nhĩ bước đến ngồi xuống bên giường cô, cười nói: "Thấy chưa, đến cuối cùng bản tiểu thư mới là người đáng thương nhất. Nói cho cậu biết nhé, cậu mà còn thấy ấm ức, tủi thân thì chẳng khác nào nói tớ không nên sống nữa."
A Hoành nằm sát vào góc tường nói: "Cậu nằm vào đây."
Tư Nhĩ liền nằm xuống bên cạnh cô, cười, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối. Cô nói: "Tớ đã thua cuộc trước thời hạn, tớ không thể hận cậu."
A Hoành mỉm cười và nhắm mắt lại: "Cậu hận tớ đi, đến bản thân tớ cũng thấy hận mình, giỏi giang thật đấy, còn được mệnh danh là phao cứu mạng cuối cùng của cả nhà."
Tư Nhĩ nói: "Cậu không phải là chiếc phao cứu mạng mà là mối họa. Cậu đã hủy hoại anh trai tớ, cậu đã hủy hoại người duy nhất trên đời này đối xử với tớ chân thành không có mục đích."
A Hoành chớp mắt hỏi: "Cậu đang nói về ai vậy?"
Tư Nhĩ ngân ngấn nước mắt, lườm cô, nghiến răng nói: "Tớ đang nói về ông anh của tớ, là người mà mọi người vẫn gọi là Ngôn Long Tử, người ngố nhất thế gian này ấy."
"Nhưng đó là anh ấy tự lựa chọn, tớ có quyền can thiệp gì đâu."
"Tớ và cả người già, trẻ con trong nhà họ Ôn đều đội ơn Ngôn Hi, và chỉ có thể học cách yêu cậu, trân trọng cậu như những gì anh ấy đã dạy. Trong lúc mọi người chưa phát hiện ra điểm tốt của cậu, anh ấy vẫn kiên nhẫn chờ đợi, khích lệ cậu, trao tình thương cho cậu, cho cậu những cái giúp cậu đứng vững trên thế gian này! Những cái cậu cần, anh ấy đều cho cậu, những cái cậu không dám mơ tưởng, anh ấy cũng nghĩ thay cậu. Cậu đã từng gặp kẻ nào ngốc như vậy chưa Ôn Hoành?"
A Hoành đáp: "Cậu đừng gọi anh ấy là Ngôn Long Tử, đừng mang lời người khác nói ra sỉ nhục anh ấy."
Tư Nhĩ liền nở nụ cười mỉa mai, nhìn lên trần nhà, nước mắt lăn dài xuống gối: " Ngôn Long Tử, Ngôn Long Tử, tai trái điếc hẳn, tai phải thính lực chỉ còn lại 20%, sao, cậu không thấy chuẩn à?"
"Ngốc ạ, vẫn thích Ngôn Hi như vậy ư? Chẳng khác gì hai năm về trước cả."
"Này, Ôn Hoành, chúng mình yêu nhau đi."
"Em cố gắng sống thật đàng hoàng, cố gắng là A Hoành trước mặt họ, cố gắng là chính em trước mặt anh, những việc còn lại, anh sẽ cố gắng, được không?"
"Anh chẳng quan tâm đến việc gì cả, chỉ cần em không ngã quỵ, chỉ cần em vẫn đứng vững trên thế gian này thì anh chẳng quan tâm đến việc gì cả."
"Anh cam đoan với em rằng, kiếp này Vân Tại sẽ không bỏ em mà đi nữa, thế nên, baby à, em hãy ghi nhớ niềm vui trong khoảnh khắc này là vĩnh viễn."
"Anh thích em."
"Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ."
"Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một chú không có tai, thật khôi hài, thật khôi hài."
"Anh tưởng anh là máy học ngoại ngữ à?"
Ngôn Long Tử, thật đúng là danh bất hư truyền.
Ngôn Lung Tử*.
* Ngôn Long Tử có cách phát âm trùng với Ngôn lung tử. “Lung Tử” ở đây có nghĩa là người bị nặng tai.
Tư Nhĩ hậm hực nói: “Chỉ giỏi vậy thôi, kinh chết đi được.” Rồi vứt chiếc khăn mùi soa vào mặt cô.
A Hoành suýt ngất, nhìn anh nói: “Em không đi ăn cơm bình dân với anh ta đâu, em đi, nhỡ anh ta bán em cho mẹ mìn thì sao?”
Tư Hoán nói: “Anh chỉ nhắn hộ vậy thôi, em cứ quyết định đi.”
Tư Nhĩ đập bàn nói: “Được mời tội gì không ăn? Lục Lưu đã mời thì bao giờ cũng là khách sạn năm sao trở lên. Anh ta nói gì cậu cũng đừng sợ, cứ bịt tai vào mà ăn. Hơn nữa, cậu và anh ta có tiếng nói chung gì đâu!”
Tư Hoán: “Tiếng nói chung, chẳng lẽ bọn họ có ư…”
Hờ, cùng sở hữu một người đàn ông. Điểm khác biệt là Lục Lưu có phần mà không có danh, A Hoành thì có danh mà không có phần.
A Hoành cầm cốc cà phê, trầm ngâm nhìn ra phía xa.
Tư Nhĩ liền bẹo má cô, đe doạ: “Uống hết đi, đừng tưởng tớ không biết cậu đang nghĩ gì, nói cho cậu biết nhé, tớ mất cả buổi chiều mới làm được đấy.”
A Hoành muốn khóc mà không có nước mắt, thầm nghĩ, mất cả buổi chiều mà ra được sản phẩm này, mình làm đại cũng được sản phẩm ngon hơn.
Cuối cùng A Hoành vẫn đến điểm hẹn ăn bữa cơm bình dân với Lục Lưu. A Hoành nhớ như in hôm đó anh ta mặc chiếc áo phông màu rêu và chiếc quần bò màu xanh nhạt, tóc không tạo kiểu, rất mềm, nhìn nụ cười của anh chàng, người ta dễ liên tưởng đến vị bồ tát có nốt ruồi son ở giữa ấn đường.
Tư Nhĩ đã đoán nhầm, địa điểm mà anh ta đưa cô đến không phải là khách sạn năm sao mà chỉ là một nhà hàng bình thường, mỗi ngày chỉ làm mười bàn ăn, nước trà được uống miễn phí.
Mùi vị… khá quen thuộc.
Lục Lưu gắp thức ăn cho cô và nói: “Người mẫu Trần Vãn của tập đoàn họ Lục học nấu ăn ở đây.”
Cô vừa gắp miếng thịt vừa nói: “À, phong vị Giang Tô quê em.” Rồi cô lại nếm món khác, cười. “Cũng giống như em nấu, cơm gia đình thôi.” Nhưng trong lòng thì thầm rủa mình, thế mà còn cười được, đúng là đứa vô duyên.
Cô đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn, thành khẩn nói: “Anh Lục, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra, thân thiện như vậy em không quen lắm.”
Anh ta mỉm cười nói: “Không sao, anh đã nói mời em ăn bữa cơm mà. Anh nói lời luôn giữ lời.”
A Hoành “ồ” một tiếng rồi lặng lẽ ăn cơm, từ món cá sốt tới món sườn, theo chiều kim đồng hồ, mỗi món gắp một miếng. Từ món gà đến món sườn, theo chiều ngược kim đồng hồ, mỗi món gắp một miếng.
Lục Lưu ân cần chuyển đĩa sườn đến trước mặt cô nói: “Nhà hàng này nấu món sườn rất ngon.”
Nghĩ lại ngày trước mình nấu món này, không sốt chua ngọt thì hấp, luộc, năm năm tính ra cũng ăn ba trăm lần. Huống chi những lúc không vui cô lại cho thêm nhiều ớt, tiêu, giấm, thảm nào người ta bỏ của chạy lấy người ấy.
Lục Lưu nhìn cô mỉm cười nói: “Ngon thì em ăn nhiều vào.” Rồi anh ta gắp đồ ăn, rót đồ uống cho cô, chu đáo như một người anh trai tận tình.
A Hoành buông đũa, không ăn nữa mà cười, nói với vẻ bất lực: “Anh Lục, em thừa nhận em là người thất bại. Nếu anh muốn xác nhận điều này thì em xin thừa nhận.”
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, nhưng anh ta chỉ mỉm cười và nói: “Nếu anh là em, anh sẽ bỏ thêm năm năm nữa để giành lại người ấy.”
A Hoành thắc mắc: “Nhưng em đâu phải là anh, thế nên, để mất người ấy, cũng để mất luôn cả… nhà.”
Cô thừa nhận điều đó vì ai đó đã từng nói 09-68 là nhà của cô.
Anh ta liền bật cười: “Nói như vậy có nghĩa là ông trời không công bằng với em hả?”
Cô đưa mắt nhìn xuống, vẻ dịu dàng trong đáy mắt cũng mất hẳn, cô nói: “Anh không thể phủ nhận, có những lúc ông trời không công bằng như vậy đấy.”
Lục Lưu hỏi: “Em có hận anh hay Ngôn Hi không?”
Cô liền mỉm cười nói: “Những lúc nhớ đến anh là cả đêm em không ngủ được. Những lúc em nhớ Ngôn Hi là lúc ngủ ngon nhất, vì chỉ trong mơ em mới gặp được anh ấy.”
“Trong mơ em thấy cậu ấy như thế nào?”
A Hoành khịt mũi đáp: “Em mơ thấy anh ấy hồi nhỏ, tết tóc, mặc quần áo của con gái, đôi mắt to tròn, giật cái bánh đường trong tay em.”
Lục Lưu cười lớn: “Đúng rồi, hồi nhỏ cậu ta rất thích ăn chặn của người khác. Hồi cấp một cũng đóng vai một cô bé khi đóng kịch. Nhưng cậu ta không giành bánh đường mà là giành xiên hồ lô bọc đường từ tay công chúa – do Tư Hoán đóng, làm cậu ấy phải khóc.”
A Hoành cũng cười hỏi: “Thế lúc đó anh ở đâu?”
“Lúc đó anh đóng vai hoàng tử, giành lấy xiên hồ lô bọc đường từ tay cô bé kia cho công chúa.”
A Hoành cười ngất rồi nói: “Hồi học cấp một, em cũng thèm mấy miếng thịt ba chỉ trong bát cậu em trai nhỏ đến nhỏ dãi mà không ai lấy cho em cả.”
“Đúng vậy, hồi ấy em không ở bên cạnh bọn anh, bên cạnh em cũng không có cậu ấy.”
Cô nói: “Anh biết không, em là fan của Ngôn Hi, em đăng ký mười cái nick trong club của anh ấy, cái nào bị khoá vì không chịu comment sẽ đổi cái khác. Nhưng em cũng như các fan khác, tình cảm dành cho anh ấy chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.”
Lục Lưu cười tủm tỉm nhưng chắc chắn trong lòng cảm thấy không tin được.
“Em chưa bao giờ đối mặt với vấp váp nào lớn như thế, nó không hạ gục người ta trong tích tắc mà qua rất nhiều ngày, nhiều năm mới phát hiện ra rằng, vết thương đó đang ngày một lớn dần. Đợi đến khi em tưởng vết thương đã lớn hết cỡ thì nó lại giáng cho em một cú nữa. Từ lâu em vẫn gọi vết thương này là “hội chứng Ngôn Hi”.” A Hoành lấy hết can đảm mỉm cười và nói lớn.
“Bên cạnh anh ấy không có em, bên cạnh em không có anh ấy thì cũng như thế thôi. Em sống cuộc sống của em, anh ấy cũng vậy, chẳng ai can thiệp được vào sở thích của ai cả. Em yêu anh ấy, anh hiểu thì tốt, không hiểu cũng chẳng sao. Trong trái tim em luôn có một lầu Đồng Tước, bên trong có cỏ thơm, trái ngọt, còn có Ngôn tiểu Kiều của em. Kể cả em đã bị loại ra khỏi cuộc thi, kể cả em đã không còn ở đó, đã quên bầu không khí Ngôn Hi từng thở, quên mảnh đất anh ấy từng ở, nhưng trong lầu Đồng Tước vẫn có mỹ nhân của em, vị vong nhân của em chứ không phải của anh.”
Mặc dù, khi mặt trời mọc, giấc mơ tan biến, em cũng sẽ dần dần quên anh ấy.
Về đến nhà, A Hoành ôm mẹ từ phía sau, nói: “Mẹ ơi, con muốn ra nước ngoài.”
Bà Uẩn mãi nghĩ chỗ măng khô nhà họ Vân mang biếu không biết nên rán hay làm nộm, thấy vậy liền đưa tay ra sau vỗ đầu cô con gái nói: " Ngoan nào, ra chỗ khác chơi nhé, mẹ đang bận, con thích đi chỗ nào cứ đi."
A Hoành phụng phịu.
Bà Uẩn tiếp tục suy nghĩ, hồi lâu mới hiểu ra vấn đề, quay lại hỏi: " Ôn Hoành, con nói muốn đi đâu?"
A Hoành cúi đầu cười, gãi gãi cánh mũi: "Không có gì mẹ ạ, con chỉ muốn ra nước ngoài xem thế nào, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc ở một bệnh viện tại thành phố B, sau đó mới kết hôn."
Bà sững lại một lát rồi nói: "Sao tự nhiên con lại nghĩ đến chuyện đi nước ngoài vậy? Mới ở được với mẹ vài ngày... ra nước ngoài cho khổ à, có ai chăm lo cho miếng cơm, giấc ngủ của mình đâu... làm sao mẹ yên tâm được?"
A Hoành bước đến ôm bà cười nói: "Mẹ, liệu con có thể lý giải là mẹ ngày càng yêu A Hoành không?"
Bà trừng mắt với cô: "Chỉ giỏi nói linh tinh, mẹ đẻ ra mày, mẹ không yêu mày thì yêu ai!"
A Hoành liền trề môi: "Mẹ yêu nhiều người lắm mà, nào là bạn gái anh Tư Hoán này, Tôn Bằng này, Tân Đạt Di này, Ngôn Hi này, mẹ còn quý mấy vị đó hơn cả con."
Bà liền cười lớn: "Con gái, con có biết trên thế giới này có cụm từ gọi là "nhân tình thế thái" không? Mấy đứa đó không giống với con."
Nhớ đến Ngôn Hi, bà ngập ngừng rồi nói tiếp: "Hơn nữa, có những người không phải muốn thương, muốn chăm sóc là có cơ hội."
A Hoành bèn nói: "Trước đây tại sao mẹ không yêu con như bây giờ?" Cô nửa đùa nửa thật mà lòng bàn tay nóng ran.
Bà Uẩn không biết phải nói thế nào. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng: "A Hoành, khi con còn đang nằm trong bụng mẹ, nhà họ Ôn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Lúc ấy, ông nội Lục Lưu và ông nội con bất đồng ý kiến trong nhiều vấn đề, ông ấy nắm được một số điểm trí mạng của ông con, nếu ông ấy công khai những điều này thì e là nhà họ Ôn không thể tồn tại được. Để giữ lại chút huyết mạch của nhà họ Ôn, ông nội con đã nghĩ đến bào thai trong bụng mẹ nhưng mẹ không hề hay biết chuyện này.
Hồi ấy, từ lúc con bị mất tích đến khi Tư Nhĩ được bế về, cha con nói để bảo vệ tính mạng cho con, mẹ không được làm ầm chuyện này lên. Kết quả là một thời gian sau thì nghe nói ông Ngôn Soái đã nâng đỡ ông nội con và dẹp yên được chuyện này.
Mặc dù nhà họ Lục cũng có nghi ngờ, nhưng về cơ bản mọi người đều cho rằng con đã chết yểu. Nhưng ông nội con vẫn luôn sống trong nội tâm bất an, vẫn cảm thấy chứng cứ đang nằm trong tay ông Lục, không dám đón con về, còn Tư Nhĩ là động lực quan trọng nhất để ông Ngôn Soái cứu nhà mình.
Tư Nhĩ là con riêng của cha Ngôn Hi, mẹ ruột Tư Nhĩ đã mất, lúc ấy cha mẹ Ngôn Hi đòi bỏ nhau, nếu bế đứa con này về thì... Ông Ngôn Soái và ông nội con đã bàn với nhau và quyết định chuyện này, hồi ấy, có lẽ vì muốn bù đắp cho con nên ông mới đích thân đến nhà họ Vân và đồng ý chuyện hôn nhân của con với Ngôn Hi.
Sau thời gian ấy, bà nội con lúc nào cũng nhớ thương con, lúc nào bà cũng thích đeo kính lão xem ảnh mẹ nuôi con gửi về. Lúc lâm chung, bà đã gọi ông nội đến bên giường và bảo con phải chịu quá nhiều nỗi khổ, khóc cầu xin ông con đưa con về nhà.
Sau khi bà nội mất, vì muốn đưa con về nhà mà ông nội con đã phải cắn răng tặng một phần gia sản cho ông Lục, trên danh nghĩa nhà họ Ôn tham gia cổ phần nhưng thực chất là biếu không. Cụ thể là hai năm trước Tư Hoán vào tập đoàn họ Lục làm việc nhưng thường xuyên bị bài xích, làm ăn, gặp khách hàng đều không thuận lợi, nếu..."
Bà Uẩn không nói tiếp nữa.
A Hoành ngồi trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, nói bằng giọng run rẩy: " Sao con chẳng biết gì cả...con không được biết gì cả..."
Bà Uẩn ôm chặt lấy cô, vừa khóc vừa nói: "Mẹ chưa bao giờ dám để mình yêu con cả, có thể một ngày nào đó, để giữ lại chút huyết mạch của nhà họ Ôn, họ lại đưa con đến một nơi nào đó mà mẹ không biết thì sao. Con bảo lúc ấy mẹ phải sống thế nào? Ông nội con nói đưa con đến nhà họ Vân, mẹ không được phép có ý kiến. Cha con nói đưa con đến nhà họ Cố ở Giang Nam, mẹ làm sao dám có ý kiến. Đời này kiếp này mẹ chỉ sinh được hai anh em con, họ có biết mẹ đau khổ thế nào đâu. Nhưng mẹ thực sự đau mà, mẹ phải làm thế nào đây?"
A Hoành đưa tay lên ôm đầu, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, cô đẩy bà ra và nói nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ để con yên tĩnh một lát nhé, đầu óc con đang rối bời."
A Hoành về phòng và nằm xuống giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà, không nói gì cũng không bật đèn. Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tư Nhĩ bước đến ngồi xuống bên giường cô, cười nói: "Thấy chưa, đến cuối cùng bản tiểu thư mới là người đáng thương nhất. Nói cho cậu biết nhé, cậu mà còn thấy ấm ức, tủi thân thì chẳng khác nào nói tớ không nên sống nữa."
A Hoành nằm sát vào góc tường nói: "Cậu nằm vào đây."
Tư Nhĩ liền nằm xuống bên cạnh cô, cười, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối. Cô nói: "Tớ đã thua cuộc trước thời hạn, tớ không thể hận cậu."
A Hoành mỉm cười và nhắm mắt lại: "Cậu hận tớ đi, đến bản thân tớ cũng thấy hận mình, giỏi giang thật đấy, còn được mệnh danh là phao cứu mạng cuối cùng của cả nhà."
Tư Nhĩ nói: "Cậu không phải là chiếc phao cứu mạng mà là mối họa. Cậu đã hủy hoại anh trai tớ, cậu đã hủy hoại người duy nhất trên đời này đối xử với tớ chân thành không có mục đích."
A Hoành chớp mắt hỏi: "Cậu đang nói về ai vậy?"
Tư Nhĩ ngân ngấn nước mắt, lườm cô, nghiến răng nói: "Tớ đang nói về ông anh của tớ, là người mà mọi người vẫn gọi là Ngôn Long Tử, người ngố nhất thế gian này ấy."
"Nhưng đó là anh ấy tự lựa chọn, tớ có quyền can thiệp gì đâu."
"Tớ và cả người già, trẻ con trong nhà họ Ôn đều đội ơn Ngôn Hi, và chỉ có thể học cách yêu cậu, trân trọng cậu như những gì anh ấy đã dạy. Trong lúc mọi người chưa phát hiện ra điểm tốt của cậu, anh ấy vẫn kiên nhẫn chờ đợi, khích lệ cậu, trao tình thương cho cậu, cho cậu những cái giúp cậu đứng vững trên thế gian này! Những cái cậu cần, anh ấy đều cho cậu, những cái cậu không dám mơ tưởng, anh ấy cũng nghĩ thay cậu. Cậu đã từng gặp kẻ nào ngốc như vậy chưa Ôn Hoành?"
A Hoành đáp: "Cậu đừng gọi anh ấy là Ngôn Long Tử, đừng mang lời người khác nói ra sỉ nhục anh ấy."
Tư Nhĩ liền nở nụ cười mỉa mai, nhìn lên trần nhà, nước mắt lăn dài xuống gối: " Ngôn Long Tử, Ngôn Long Tử, tai trái điếc hẳn, tai phải thính lực chỉ còn lại 20%, sao, cậu không thấy chuẩn à?"
"Ngốc ạ, vẫn thích Ngôn Hi như vậy ư? Chẳng khác gì hai năm về trước cả."
"Này, Ôn Hoành, chúng mình yêu nhau đi."
"Em cố gắng sống thật đàng hoàng, cố gắng là A Hoành trước mặt họ, cố gắng là chính em trước mặt anh, những việc còn lại, anh sẽ cố gắng, được không?"
"Anh chẳng quan tâm đến việc gì cả, chỉ cần em không ngã quỵ, chỉ cần em vẫn đứng vững trên thế gian này thì anh chẳng quan tâm đến việc gì cả."
"Anh cam đoan với em rằng, kiếp này Vân Tại sẽ không bỏ em mà đi nữa, thế nên, baby à, em hãy ghi nhớ niềm vui trong khoảnh khắc này là vĩnh viễn."
"Anh thích em."
"Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ."
"Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một chú không có tai, thật khôi hài, thật khôi hài."
"Anh tưởng anh là máy học ngoại ngữ à?"
Ngôn Long Tử, thật đúng là danh bất hư truyền.
Ngôn Lung Tử*.
* Ngôn Long Tử có cách phát âm trùng với Ngôn lung tử. “Lung Tử” ở đây có nghĩa là người bị nặng tai.