Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Sáng sớm mặt trời chiếu rọi, Hình Khắc Lũy vừa tỉnh dậy, ngồi trên thảm trong phòng khách, trên người mặc chiếc áo len màu xám tro nhẹ nhàng, càng làm tăng khí chất quân nhân của anh. Vậy mà, phong thái độc nhất vô nhị của đồng chí Thiếu Tá không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô nhóc mập mạp trắng hồng đang ngồi trên đùi anh.
Bé con có đôi mắt to giống Mễ Kha, mái tóc dài, mặc bộ quần áo kiểu hải quân màu lam, đang mỉm cười vui vẻ.
Hình Khắc Lũy cắn cắn gương mặt nhỏ nhắn của con: "Giống hệt mẹ con, chỉ biết cười ngây ngô." Sau đó mặc cho con một cái áo dệt kim hở cổ.
"Lại nói xấu sau lưng em." Mễ KHa đi tới vuốt nhẹ tóc con gái: "Con là em sinh, tất nhiên phải giống em, không người ta sẽ hoài nghi là con người khác à!"
"Người khác? Cẩn thận đánh gãy chân!" Hình Khắc Lũy một bên cù con gái, một bên trêu chọc vợ: "Là em sinh một mình sao? Cũng chỉ có một nửa công trạng."
Mễ Kha nắm tay con gái sờ sờ: "Có bản lãnh lần sau anh một mình tự sinh."
Hình Khắc Lũy đưa tay vỗ nhẹ mông Mễ Kha: "Nếu anh không ra sức, em có thể một mình sinh được sao."
Mặc dù con gái vẫn chưa biết ba đang nói linh tinh cái gì nhưng Mễ Kha gương mặt ửng đỏ, cô gắt giọng: "Lưu manh!"
Hình Khắc Lũy cười vang, ở trên mặt Mễ Kha cắn một cái.
Có lẽ bị ba mẹ đẩy ra không thoải mái, cô bé kiêu ngạo bò vào trong ngực Mễ Kha hừ hai tiếng, sau đó mơ hồ không rõ nói ra hai chữ "Thô lỗ."
Hình Khắc Lũy tất nhiên đã quen con gái thi thoảng nói ra một hai câu, ôm con nâng lên cao: "Con gái bé bỏng, nói gì thế?"
Cô bé dường như không sợ hãi, ngược lại cười khanh khách, tiếng cười thanh thúy như chuông đồng.
Chờ hai ba con náo loạn một hồi , Mễ Kha ôm lấy con gái nhỏ giọng nói nhỏ cái gì.
Hình Khắc Lũy thấy thế bất mãn: "Hai mẹ con không được nói thầm."
Cô bé quay mặt nhe răng cười, giống như trấn an, kết quả Hình Khắc Lũy chưa kịp vui mừng, nghe con gái non nớt nói: "Ba là ngưu mãng."
Hình Khắc Lũy bóp bóp cái cằm nhỏ của con gái: "Đừng cái gì cũng học theo mẹ." Sau đó nhướng mày nhìn Mễ Kha: "Buổi tối xử lí."
Mễ Kha nắm tay con gái đánh anh: "Bảo bảo nhanh lớn lên còn giúp mẹ đối phó ba, được không?"
Anh bây giờ là địch cơ đấy, còn cùng nhau đối phó. Hình Khắc Lũy bật cười. Con gái giơ giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại nói: "Mau lớn lên, thô lỗ..."
Hình Khắc Lũy ôm hai mẹ con vào trong ngực: "Xem ra đợi con lớn, cả hai sẽ bắt tay nhau đối phó với ba, quả thật không thể sống yên ổn mà." Lắc lắc con gái, anh cảm thán: "Tính cách tinh quái, không biết giống ai."
Mễ Kha cười lém lỉnh: "Con gái của ai, thì giống người đó."
Cô nhóc giống như nghe hiểu cái gì, chớp chớp hai mắt to đen bóng nhìn ba, xong lại nhìn nhìn mẹ, cuối cùng ôm cổ Hình Khắc Lũy cười khanh khách, hôn lên má anh.
Con gái chủ động hôn, làm ba trong lòng được thỏa mãn, Hình Khắc Lũy cong môi cười, lấy ánh mắt ý bảo Mễ Kha hôn lên má bên phải. Kết quả trong lúc Mễ Kha còn ngượng ngùng thì con gái lại tiến lên, chu cái miệng đầy nước miếng hôn tiếp lên má phải Hình Khắc Lũy. Sau đó dúi mặt vào cổ ba, mắt mở to nhìn mẹ cười, bộ dáng đáng yêu.
A, quên nói, hôm nay chính là nụ hôn đầu của Hình Tiểu Kha, cứ như thế bị ba ba cướp đi.
Bé con có đôi mắt to giống Mễ Kha, mái tóc dài, mặc bộ quần áo kiểu hải quân màu lam, đang mỉm cười vui vẻ.
Hình Khắc Lũy cắn cắn gương mặt nhỏ nhắn của con: "Giống hệt mẹ con, chỉ biết cười ngây ngô." Sau đó mặc cho con một cái áo dệt kim hở cổ.
"Lại nói xấu sau lưng em." Mễ KHa đi tới vuốt nhẹ tóc con gái: "Con là em sinh, tất nhiên phải giống em, không người ta sẽ hoài nghi là con người khác à!"
"Người khác? Cẩn thận đánh gãy chân!" Hình Khắc Lũy một bên cù con gái, một bên trêu chọc vợ: "Là em sinh một mình sao? Cũng chỉ có một nửa công trạng."
Mễ Kha nắm tay con gái sờ sờ: "Có bản lãnh lần sau anh một mình tự sinh."
Hình Khắc Lũy đưa tay vỗ nhẹ mông Mễ Kha: "Nếu anh không ra sức, em có thể một mình sinh được sao."
Mặc dù con gái vẫn chưa biết ba đang nói linh tinh cái gì nhưng Mễ Kha gương mặt ửng đỏ, cô gắt giọng: "Lưu manh!"
Hình Khắc Lũy cười vang, ở trên mặt Mễ Kha cắn một cái.
Có lẽ bị ba mẹ đẩy ra không thoải mái, cô bé kiêu ngạo bò vào trong ngực Mễ Kha hừ hai tiếng, sau đó mơ hồ không rõ nói ra hai chữ "Thô lỗ."
Hình Khắc Lũy tất nhiên đã quen con gái thi thoảng nói ra một hai câu, ôm con nâng lên cao: "Con gái bé bỏng, nói gì thế?"
Cô bé dường như không sợ hãi, ngược lại cười khanh khách, tiếng cười thanh thúy như chuông đồng.
Chờ hai ba con náo loạn một hồi , Mễ Kha ôm lấy con gái nhỏ giọng nói nhỏ cái gì.
Hình Khắc Lũy thấy thế bất mãn: "Hai mẹ con không được nói thầm."
Cô bé quay mặt nhe răng cười, giống như trấn an, kết quả Hình Khắc Lũy chưa kịp vui mừng, nghe con gái non nớt nói: "Ba là ngưu mãng."
Hình Khắc Lũy bóp bóp cái cằm nhỏ của con gái: "Đừng cái gì cũng học theo mẹ." Sau đó nhướng mày nhìn Mễ Kha: "Buổi tối xử lí."
Mễ Kha nắm tay con gái đánh anh: "Bảo bảo nhanh lớn lên còn giúp mẹ đối phó ba, được không?"
Anh bây giờ là địch cơ đấy, còn cùng nhau đối phó. Hình Khắc Lũy bật cười. Con gái giơ giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại nói: "Mau lớn lên, thô lỗ..."
Hình Khắc Lũy ôm hai mẹ con vào trong ngực: "Xem ra đợi con lớn, cả hai sẽ bắt tay nhau đối phó với ba, quả thật không thể sống yên ổn mà." Lắc lắc con gái, anh cảm thán: "Tính cách tinh quái, không biết giống ai."
Mễ Kha cười lém lỉnh: "Con gái của ai, thì giống người đó."
Cô nhóc giống như nghe hiểu cái gì, chớp chớp hai mắt to đen bóng nhìn ba, xong lại nhìn nhìn mẹ, cuối cùng ôm cổ Hình Khắc Lũy cười khanh khách, hôn lên má anh.
Con gái chủ động hôn, làm ba trong lòng được thỏa mãn, Hình Khắc Lũy cong môi cười, lấy ánh mắt ý bảo Mễ Kha hôn lên má bên phải. Kết quả trong lúc Mễ Kha còn ngượng ngùng thì con gái lại tiến lên, chu cái miệng đầy nước miếng hôn tiếp lên má phải Hình Khắc Lũy. Sau đó dúi mặt vào cổ ba, mắt mở to nhìn mẹ cười, bộ dáng đáng yêu.
A, quên nói, hôm nay chính là nụ hôn đầu của Hình Tiểu Kha, cứ như thế bị ba ba cướp đi.