Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau là cuối tuần, vào lúc chiều tối, mấy ông bố bà mẹ của hẻm Nam Giang lần lượt đến Lương gia.
Người lớn thì ngồi với nhau uống trà, ăn nhãn, lột quýt, nói đủ thứ chuyện trên đời. Trẻ con thì ồn ào, lên lầu xuống lầu tới lui. Lộ Tử Thâm, anh trai đang học cấp 2 của Lộ Tử Hạo cũng đến, bị kẹp giữa người lớn và trẻ con, vẻ mặt như thể "cuộc đời không có gì luyến tiếc".
Lộ Tử Hạo và Lương Thuỷ đóng vai Ultraman đánh quái thú, hai người lấy giấy ghép lại thành kiếm múa may, phát ra tiếng "hự hự ha ha".
Lý Phong Nhiên yên lặng ở một bên xếp gỗ. Cậu vừa mới xếp xong một căn nhà, Lương Thuỷ chém Lộ Tử Hạo một nhát, thân kiếm lỡ quẹt trúng nóc nhà, sập nhà. Lý Phong Nhiên xếp lại, sau đó lại bị tập kích lần nữa. Thực sự không biết rốt cuộc Lương Thuỷ đóng vai Ultraman hay quái thú nữa.
Xếp nhà, nhà sập, ba người rơi vào một vòng tuần hoàn không lối thoát.
Còn tiểu Tô Lạc thì ngồi trên ghế nhỏ liếm kẹo nhẫn [1], nước miếng chảy đầy tay.
[1] kẹo nhẫn:
Tô Khởi ăn bánh cay, miệng toàn là dầu. Cô bé cầm bịch bánh gạo Wang Wang Xue, nói với Lâm Thanh: "Tớ một cái cậu một cái nha?"
Lâm Thanh gật đầu.
Tô Khởi lấy một bịch, xé cái "roẹt", hai miếng bánh rơi xuống đất.
Hai cô bé đồng thời cúi đầu nhìn.
"......"
Tô Khởi nói: "Cậu biết không, đồ rơi xuống đất trong vòng 5 giây vẫn có thể nhặt lên ăn đó, bởi bì bánh chưa phản ứng kịp."
"Nhưng cậu nói một câu dài như vậy, chắc là qua 5 giây rồi hả?"
"Tớ chưa bắt đầu đếm mà, bánh không nghe thấy đâu." Tô Khởi nói, "Năm bốn ba hai một!". Lúc đếm giờ, cô bé nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt bánh lên, phủi phủi, đưa cho Lâm Thanh một cái, cái còn lại bỏ vào miệng liên tục nhai rột rột.
Lâm Thanh nhún nhún vai, cũng thấy không sao nên cắn một cái.
Hai cô bé nhìn nhau, cùng lúc cười lên, vô cùng vui vẻ.
Phía bên này, Lý Viện Bình, ông bố bác sĩ của Lý Phong Nhiên, đúng lúc nói: "Chúng ta tính thảo luận chuyện gì vậy?"
Khang Đề: "Bọn trẻ có nên học môn năng khiếu hay không."
"Đúng vậy. Hiện giờ học môn năng khiếu thịnh hành lắm. Có nhiều người lớn đem con tới đăng ký ở Nhà thiếu nhi, gì mà lớp khiêu vũ này, lớp vẽ, lớp thư pháp, ôi, lớp gì cũng có."
Lâm Gia Dân khoa tay múa chân, nói: "Muốn đăng ký lớp võ thuật thì có thể tìm tôi nha! Tôi có bí kíp gia truyền – Giáng Long Thập Bát Chưởng!" Ông chưởng một chưởng vào người Lâm Thanh: "Truyền nội lực!".
Lâm Thanh bị chọc cười haha, Tô Khởi nhảy lên: "Con cũng muốn nội lực!"
"Giữ lại một nửa truyền cho con." Lâm Gia Dân khoa tay múa chân.
"Em thấy anh đúng là làm trò." Thẩy Huỷ Lan liếc một cái, lại hỏi: "Mà học phí đắt không?"
Lâm Thanh quay đầu nhìn mẹ, không lên tiếng.
Lương Tiêu nói: "Nếu học nhạc thì còn phải mua nhạc cụ nữa."
Khang Đề lột vỏ đậu phộng: "Phải cho bọn trẻ học cái gì đó, bây giờ không phải nói gì mà phải khai phá thiên tính của con cái à, nhỡ khai phá thành công thì sao?"
Lương Tiêu nói: "Giờ mới khai phá có phải hơi muộn rồi không?"
Mọi người trầm mặc, nhìn về phía bọn trẻ.
Năm đứa trẻ không đánh nhau cũng không xếp gỗ, tụ lại với nhau uống sữa canxi.
Tô Khởi lấy tờ giấy xếp "Đông Tây Nam Bắc", hỏi Lương Thuỷ: "Cậu muốn hướng nào?".
"Đông."
"Ngang hay dọc?"
"Dọc."
"Muốn mấy lần?"
"Bảy lần."
"Đông Tây Nam Bắc, bảy lần." Năm cái đầu chụm lại, "Wow!"
Tô Khởi tuyên bố: "Lớn lên cậu sẽ làm ông chủ!".
Lương Thuỷ nhướn mày, không thích lắm.
Tiếp theo là Lý Phong Nhiên, cậu chọn Nam, ngang, 3 lần.
"Cậu là thợ cắt tóc."
Lương Thuỷ nói: "Tớ muốn làm thợ cắt tóc, tớ đổi với cậu."
Lý Phong Nhiên nói: "Được thôi."
Lâm Thanh là Mèo Doraemon, Lộ Tử Hạo là Sa Tăng, Tô Khởi là Ultraman.
Lương Thuỷ lại nói: "Tớ muốn làm Ultraman, cậu đổi với tớ đi. Tớ đang là thợ cắt tóc."
Tô Khởi do dự.
Lương Thuỷ nói: "Sau này cậu có thể cắt tóc cho Ultraman, còn có thể cắt tóc cho ông chủ, mèo Doraemon với Sa Tăng nữa. Cậu lớn nhất."
Tô Khởi nhìn đám bạn: "Phải vậy không?"
Lý Phong Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cậu có thể cắt tóc cho tớ."
Lâm Thanh gật đầu theo: "Cậu cũng có thể cắt cho tớ."
Lộ Tử Hạo cũng gật đầu.
Vậy nên Tô Khởi nói: "Được thôi, tớ đổi với cậu. Từ giờ trở đi, lớn lên cậu sẽ là Ultraman."
Mọi người đều cực kỳ hài lòng.
"Còn có gì nữa vậy?"
Tô Khởi mở cục Đông Tây Nam Bắc ra xem, ba cái còn lại là tài xế xe lửa, Trư Bắt Giới, chủ quầy quà vặt.
Lâm Thanh tiếc nuối nói: "Tớ muốn làm chủ quầy quà vặt."
Mọi người ồn ào: "Tớ cũng thế."
Công việc tốt nhất trên đời này, tất nhiên là chủ quầy quà vặt rồi.
"Nhưng cậu đâu chọn trúng. Haiz, tụi mình chả hên tí nào ấy." Tô Khởi lắc đầu.
Cả bọn thất vọng thở dài, quả nhiên đâu có dễ chọn được đồ tốt đâu.
"Nhưng may là không chọn trúng Trư Bát Giới. Tụi mình không có ai là heo cả."
Cả bọn cùng gật đầu.
Khang Đề quay đầu: "Thôi thì còn nước còn tát vậy."
Nhóm ông bố bà mẹ bắt đầu thảo luận nên bồi dưỡng sở trường nào của con cái, cô giáo Phùng Tú Anh nói: "Phải dựa vào sở thích của bọn trẻ, con thích học, chịu học thì mới dễ học tốt được."
Trần Yến cười: "Thôi xong, Tử Hạo nhà tôi chỉ thích chơi thôi."
Mấy người mẹ vô cùng đồng cảm về mấy đứa con của mình. Thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả. Đồng hồ vô tình chỉ 6 giờ, người lớn gác chuyện này sang một bên, phân giấy bút chép lời bài hát.
Tô Khởi lấy được đủ lời bài hát, vui vẻ như một bông hoa cúc nhỏ nở rộ dưới ánh mặt trời.
Trình Anh Anh nhìn cô bé, cười nói: "Không biết con bé cười ngốc cái gì nữa. Haiz, lại nói nhóm "Phong Sinh Thuỷ Khởi" của chúng ta đã qua bao nhiêu năm rồi nhỉ? Thời gian qua nhanh thật, bọn trẻ đều lớn thế này rồi."
Lương Tiêu vỗ tay: "Chúng ta còn trẻ mà, lại lập nhóm lần nữa!"
Lương Tiêu nhanh chóng mua bộ karaoke về nhà.
Từ đó, mỗi ngày Tô Khởi tan học về, từ xa đã nghe thấy những bài "Yêu giang sơn càng yêu người đẹp", "Tâm Vũ", "Nước mắt vũ nữ". Cô bé còn lắc mông theo "Sai một li đi một dặm, vì dòng đời mà tôi phải làm vũ nữ[2]."
[2] Lời bài hát của "Nước mắt vũ nữ".
Thế nhưng, sự vui vẻ dần khó kiểm soát. Lương Tiêu có nhiều bạn bè, lại thích mời khách, cả ngày dắt theo một nhóm bạn nhậu ăn ăn uống uống rồi lại ca hát chơi đùa ở nhà, đến khuya mà trong hẻm vẫn nghe thấy tiếng gào rú.
Khang Đề vô cùng tức giận, gọi công nhân quét rác đến, cho kéo mang đi toàn bộ loa và microphone. Lúc này âm thanh ca hát ở hẻm Vân Tây mới dừng lại.
Sau lần thảo luận đó, mỗi nhà sôi nổi đi đăng ký lớp ngoại khoá cho con mình.
Mỗi tuần Lý Phong Nhiên đều đến Nhà thiếu nhi học lớp thư pháp.
Thẩm Huỷ Lan nhìn một loạt giá tiền nhạc cụ, chọn cho Lâm Thanh cây sáo.
Mẹ của Lộ Tử Hạo, Trần Yến, thấy con mình quá nghịch ngợm, học cái gì cũng uổng, bèn mua một cây harmonica để đuổi cậu bé đi chỗ khác. Ấy vậy mà Lộ Tử Hạo cũng thổi rất vui vẻ.
Khang Đề lựa chọn kỹ càng, cảm thấy đàn violon rất tao nhã, cho Lương Thuỷ học kéo đàn violon. Lương Thuỷ không chịu học, bị Khang Đề nắm lỗ tai xách đến Nhà thiếu nhi.
Tô Khởi vô cùng hứng thú với đàn piano. Nhưng chi phí cao khiến Trình Anh Anh chùn bước, bây giờ trong nhà đang rất khó khăn.
Mà chuyện đã ra thế này, Trình Anh Anh không muốn đả kích "nhuệ khí" của Tô Khởi, cứ suy đi tính lại, kêu con gái đến trước mặt: "Con có đảm bảo sẽ luyện tập đàng hoàng, không có ba ngày bắt cá hai ngày thả lưới [3] không?"
[3] Ba ngày bắt cá, hai ngày thả lưới三天打鱼两天晒网: chỉ những người làm việc không kiên trì.
Tô Khởi gật đầu rất mạnh, đôi mắt sáng long lanh như vì sao.
Trình Anh Anh thở dài, con bé lớn lên làm người khác không nỡ lòng cự tuyệt khuôn mặt đáng yêu đó. Cô khẽ cắn môi, lấy hết tiền để dành riêng, mua một cây đàn piano cũ đã qua sử dụng.
Giá hơn 4000 tệ, là tiền sinh hoạt 10 tháng của cả nhà.
Đàn đã mua về, Tô Miễn Cần lấy giấy nhám đánh bóng bề mặt gỗ, xoá hết những vết trầy xước và vết bẩn. Lâm Gia Dân giúp sơn lên một lớp sơn mỏng, nhìn cũng không khác gì đàn mới.
Tô Khởi tan học về nhà nhìn thấy cây đàn piano, ném cặp sách nhảy cẫng lên.
Bọn trẻ sáp lại, tò mò ấn phím đàn.
Lương Thuỷ ấn một tràng đô rê mi fa sol, Tô Khởi đau lòng hất tay cậu bé ra: "Tay cậu dơ chết đi được!" Lại nhìn Lâm Thanh cười tủm tỉm, "Thanh Thanh, cậu chơi đi."
Lương Thuỷ đảo mắt, kéo dài giọng, nhái theo cô bé: "Thanh Thanh~ Cậu chơi đi~", bị Tô Khởi đánh cái "bốp".
Lâm Thanh cẩn thận ấn phím của cây đàn gỗ, "tăng" một tiếng. Âm thanh đó nghe hay vô cùng, tiếng sáo chẳng so được với âm thanh này.
Lâm Thanh cười nhẹ: "Hay quá."
"Mấy cậu có thể đánh đàn của tớ, lúc nào cũng được hết!" Tô Khởi ngồi trên ghế đánh đàn piano, hạnh phúc đong đưa hai chân, "Tụi mình có thể cùng nhau đàn! Giống thế này nè!".
Đôi tay gầy của cô bé múa may, đánh đàn một cách say mê, chẳng hề quan tâm đến âm thanh ma quỷ không ra giai điệu gì đang phát ra.
Lương Thuỷ nhếch miệng cười, vươn bàn tay giả vờ đàn theo, đầu thì lắc qua lại đầy cảm xúc.
Lộ Tử Hạo cười lớn, cũng gia nhập.
Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên theo sát phía sau.
Mười bàn tay nhỏ đánh loạn xạ trên những phím đàn, âm thanh vừa hỗn loạn vừa không có tiết tấu, chẳng ai biết được giai điệu tiếp theo là gì.
Nhưng cả bọn lại vô cùng nhập tâm, như thể đang đánh một giai điệu đẹp đẽ nhất cao quý nhất.
Cho đến khi tiếng hét của Trình Anh Anh truyền đến từ phóng bếp: "Tô Thất Thất, con muốn lật cái mái nhà lên luôn hả?!".
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Tô Khởi le lưỡi với đám bạn, nhỏ giọng nói: "Mẹ tớ là con người, nghe không hiểu âm nhạc của thần tiên.".
Tô Khởi cứ như người đã học đánh piano được vài tháng.
Trong thời gian đó, hẻm Nam Giang ngày nào cũng là âm thanh thường ngày được đệm thêm âm thanh của nhạc cụ.
Tiếng piano đứt quãng, tiếng violon như cưa gỗ đầy chói tai, tiếng kèn harmonica không có tiết tấu, tiếng sáo thổi không ra hơi, tiếng chó sủa, tiếng vợ chồng cãi nhau, tiếng hát của một bà mẹ đang nấu cơm, phát ra từ cửa sổ nơi ánh đèn hiu hắt, hoà thành một đoạn nhạc kỳ diệu, vang vọng trong bóng đêm phủ khắp hẻm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến năm 1999.
Lại một mùa hè sắp đến, ấy vậy mà tài nghệ (nếu có thể gọi đó là tài nghệ) đánh đàn piano của bạn nhỏ Tô Khởi vẫn ở giai đoạn nhập môn, đình trệ không tiến lên được. Các bạn nhỏ khác trong hẻm cũng gặp vấn đề tương tự. Lâm Thanh học thổi sáo không hề lạc quan. Lương Thuỷ kéo đàn violon vẫn là cưa gỗ, cưa đến Khang Đề muốn suy nhược thần kinh. Còn cây kèn harmonica của Lộ Tử Hạo thì đã sớm bị anh cậu bé mang đi thổi.
Chỉ có Lý Phong Nhiên, yên tĩnh viết thư pháp.
Trình Anh Anh đau lòng tiền đàn piano, một mặt đối với Tô Thất Thất là hận không thể rèn sắt thành thép, một mặt lại tự an ủi rằng con bé có biết gì đâu, vì thế vẫn tận tình khuyên bảo con gái luyện đàn.
Nhưng sự hứng thú của Tô Khởi thay đổi như thời tiết mùa hè vậy. Trong lớp học đàn, vì cô bé đánh không bằng bạn gái nhỏ tuổi hơn học đàn từ nhỏ, sau khi bị nghiền nát bởi ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp, cô bé xấu hổ đến nỗi mất luôn niềm tin, chuyển sang có hứng thú nhà giấy bán ở quầy quà vặt trước cổng trường.
"Mẹ ơi, con muốn mua bộ xếp hình nhà nhỏ, sau này con sẽ làm kiến trúc sư."
Trình Anh Anh kìm lại sự thôi thúc muốn đánh cô bé, nói: "Mẹ thấy con muốn chơi thì có!".
"Mẹ đổ oan cho con, chả hiểu con một tí xíu nào hết!".
"Mẹ cảnh cáo con tự giác chút đi nhé, nếu không lát nữa cây roi rớt xuống người thì đừng có mà hỏi mẹ tại sao."
Tô Khởi vì thế mà đi tìm Tô Miễn Cần. Tô Miễn Cần sờ đầu con gái, nói: "Tất nhiên là con có thể làm kiến trúc sư rồi, nhưng nếu con làm một kiến trúc sư biết chơi đàn thì con sẽ ngầu hơn những kiến trúc sư bình thường khác luôn."
Tô Khởi nghĩ ngợi, cảm thấy bố nói rất có đạo lý, lại vui vẻ tiếp tục luyện đàn.
Thấy thế, Trình Anh Anh không nói nên lời, không biết cảm xúc mãnh liệt của con gái mình có thể duy trì đến khi nào.
Mấy người lớn tụ lại một chỗ cảm thán, chẳng lẽ con của họ không hề có duyên với âm nhạc? Lúc này sát bên vang lên tiếng đàn piano bài "Bài hát của nàng tiên hoa" vừa hay vừa mượt mà.
Đã quen với tiếng đàn của Tô Khởi, Khang Đề ngạc nhiên nói: "Thất Thất tiến bộ nhiều thế à?"
Trình Anh Anh biết rõ bản tính con gái mình, quả quyết lắc đầu: "Chắc chắn không phải con bé. Không luyện mấy chục lần thì con bé còn lâu mới đàn được như thế."
Cả nhóm người đi qua xem chuyện gì đang xảy ra. Cảnh xuân xuyên qua màn cửa, Lý Phong Nhiên ngồi trên ghế chơi đàn, cúi đầu, ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng như con bướm đang bay lượn.
Hôm sau là cuối tuần, vào lúc chiều tối, mấy ông bố bà mẹ của hẻm Nam Giang lần lượt đến Lương gia.
Người lớn thì ngồi với nhau uống trà, ăn nhãn, lột quýt, nói đủ thứ chuyện trên đời. Trẻ con thì ồn ào, lên lầu xuống lầu tới lui. Lộ Tử Thâm, anh trai đang học cấp 2 của Lộ Tử Hạo cũng đến, bị kẹp giữa người lớn và trẻ con, vẻ mặt như thể "cuộc đời không có gì luyến tiếc".
Lộ Tử Hạo và Lương Thuỷ đóng vai Ultraman đánh quái thú, hai người lấy giấy ghép lại thành kiếm múa may, phát ra tiếng "hự hự ha ha".
Lý Phong Nhiên yên lặng ở một bên xếp gỗ. Cậu vừa mới xếp xong một căn nhà, Lương Thuỷ chém Lộ Tử Hạo một nhát, thân kiếm lỡ quẹt trúng nóc nhà, sập nhà. Lý Phong Nhiên xếp lại, sau đó lại bị tập kích lần nữa. Thực sự không biết rốt cuộc Lương Thuỷ đóng vai Ultraman hay quái thú nữa.
Xếp nhà, nhà sập, ba người rơi vào một vòng tuần hoàn không lối thoát.
Còn tiểu Tô Lạc thì ngồi trên ghế nhỏ liếm kẹo nhẫn [1], nước miếng chảy đầy tay.
[1] kẹo nhẫn:
Tô Khởi ăn bánh cay, miệng toàn là dầu. Cô bé cầm bịch bánh gạo Wang Wang Xue, nói với Lâm Thanh: "Tớ một cái cậu một cái nha?"
Lâm Thanh gật đầu.
Tô Khởi lấy một bịch, xé cái "roẹt", hai miếng bánh rơi xuống đất.
Hai cô bé đồng thời cúi đầu nhìn.
"......"
Tô Khởi nói: "Cậu biết không, đồ rơi xuống đất trong vòng 5 giây vẫn có thể nhặt lên ăn đó, bởi bì bánh chưa phản ứng kịp."
"Nhưng cậu nói một câu dài như vậy, chắc là qua 5 giây rồi hả?"
"Tớ chưa bắt đầu đếm mà, bánh không nghe thấy đâu." Tô Khởi nói, "Năm bốn ba hai một!". Lúc đếm giờ, cô bé nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt bánh lên, phủi phủi, đưa cho Lâm Thanh một cái, cái còn lại bỏ vào miệng liên tục nhai rột rột.
Lâm Thanh nhún nhún vai, cũng thấy không sao nên cắn một cái.
Hai cô bé nhìn nhau, cùng lúc cười lên, vô cùng vui vẻ.
Phía bên này, Lý Viện Bình, ông bố bác sĩ của Lý Phong Nhiên, đúng lúc nói: "Chúng ta tính thảo luận chuyện gì vậy?"
Khang Đề: "Bọn trẻ có nên học môn năng khiếu hay không."
"Đúng vậy. Hiện giờ học môn năng khiếu thịnh hành lắm. Có nhiều người lớn đem con tới đăng ký ở Nhà thiếu nhi, gì mà lớp khiêu vũ này, lớp vẽ, lớp thư pháp, ôi, lớp gì cũng có."
Lâm Gia Dân khoa tay múa chân, nói: "Muốn đăng ký lớp võ thuật thì có thể tìm tôi nha! Tôi có bí kíp gia truyền – Giáng Long Thập Bát Chưởng!" Ông chưởng một chưởng vào người Lâm Thanh: "Truyền nội lực!".
Lâm Thanh bị chọc cười haha, Tô Khởi nhảy lên: "Con cũng muốn nội lực!"
"Giữ lại một nửa truyền cho con." Lâm Gia Dân khoa tay múa chân.
"Em thấy anh đúng là làm trò." Thẩy Huỷ Lan liếc một cái, lại hỏi: "Mà học phí đắt không?"
Lâm Thanh quay đầu nhìn mẹ, không lên tiếng.
Lương Tiêu nói: "Nếu học nhạc thì còn phải mua nhạc cụ nữa."
Khang Đề lột vỏ đậu phộng: "Phải cho bọn trẻ học cái gì đó, bây giờ không phải nói gì mà phải khai phá thiên tính của con cái à, nhỡ khai phá thành công thì sao?"
Lương Tiêu nói: "Giờ mới khai phá có phải hơi muộn rồi không?"
Mọi người trầm mặc, nhìn về phía bọn trẻ.
Năm đứa trẻ không đánh nhau cũng không xếp gỗ, tụ lại với nhau uống sữa canxi.
Tô Khởi lấy tờ giấy xếp "Đông Tây Nam Bắc", hỏi Lương Thuỷ: "Cậu muốn hướng nào?".
"Đông."
"Ngang hay dọc?"
"Dọc."
"Muốn mấy lần?"
"Bảy lần."
"Đông Tây Nam Bắc, bảy lần." Năm cái đầu chụm lại, "Wow!"
Tô Khởi tuyên bố: "Lớn lên cậu sẽ làm ông chủ!".
Lương Thuỷ nhướn mày, không thích lắm.
Tiếp theo là Lý Phong Nhiên, cậu chọn Nam, ngang, 3 lần.
"Cậu là thợ cắt tóc."
Lương Thuỷ nói: "Tớ muốn làm thợ cắt tóc, tớ đổi với cậu."
Lý Phong Nhiên nói: "Được thôi."
Lâm Thanh là Mèo Doraemon, Lộ Tử Hạo là Sa Tăng, Tô Khởi là Ultraman.
Lương Thuỷ lại nói: "Tớ muốn làm Ultraman, cậu đổi với tớ đi. Tớ đang là thợ cắt tóc."
Tô Khởi do dự.
Lương Thuỷ nói: "Sau này cậu có thể cắt tóc cho Ultraman, còn có thể cắt tóc cho ông chủ, mèo Doraemon với Sa Tăng nữa. Cậu lớn nhất."
Tô Khởi nhìn đám bạn: "Phải vậy không?"
Lý Phong Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cậu có thể cắt tóc cho tớ."
Lâm Thanh gật đầu theo: "Cậu cũng có thể cắt cho tớ."
Lộ Tử Hạo cũng gật đầu.
Vậy nên Tô Khởi nói: "Được thôi, tớ đổi với cậu. Từ giờ trở đi, lớn lên cậu sẽ là Ultraman."
Mọi người đều cực kỳ hài lòng.
"Còn có gì nữa vậy?"
Tô Khởi mở cục Đông Tây Nam Bắc ra xem, ba cái còn lại là tài xế xe lửa, Trư Bắt Giới, chủ quầy quà vặt.
Lâm Thanh tiếc nuối nói: "Tớ muốn làm chủ quầy quà vặt."
Mọi người ồn ào: "Tớ cũng thế."
Công việc tốt nhất trên đời này, tất nhiên là chủ quầy quà vặt rồi.
"Nhưng cậu đâu chọn trúng. Haiz, tụi mình chả hên tí nào ấy." Tô Khởi lắc đầu.
Cả bọn thất vọng thở dài, quả nhiên đâu có dễ chọn được đồ tốt đâu.
"Nhưng may là không chọn trúng Trư Bát Giới. Tụi mình không có ai là heo cả."
Cả bọn cùng gật đầu.
Khang Đề quay đầu: "Thôi thì còn nước còn tát vậy."
Nhóm ông bố bà mẹ bắt đầu thảo luận nên bồi dưỡng sở trường nào của con cái, cô giáo Phùng Tú Anh nói: "Phải dựa vào sở thích của bọn trẻ, con thích học, chịu học thì mới dễ học tốt được."
Trần Yến cười: "Thôi xong, Tử Hạo nhà tôi chỉ thích chơi thôi."
Mấy người mẹ vô cùng đồng cảm về mấy đứa con của mình. Thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả. Đồng hồ vô tình chỉ 6 giờ, người lớn gác chuyện này sang một bên, phân giấy bút chép lời bài hát.
Tô Khởi lấy được đủ lời bài hát, vui vẻ như một bông hoa cúc nhỏ nở rộ dưới ánh mặt trời.
Trình Anh Anh nhìn cô bé, cười nói: "Không biết con bé cười ngốc cái gì nữa. Haiz, lại nói nhóm "Phong Sinh Thuỷ Khởi" của chúng ta đã qua bao nhiêu năm rồi nhỉ? Thời gian qua nhanh thật, bọn trẻ đều lớn thế này rồi."
Lương Tiêu vỗ tay: "Chúng ta còn trẻ mà, lại lập nhóm lần nữa!"
Lương Tiêu nhanh chóng mua bộ karaoke về nhà.
Từ đó, mỗi ngày Tô Khởi tan học về, từ xa đã nghe thấy những bài "Yêu giang sơn càng yêu người đẹp", "Tâm Vũ", "Nước mắt vũ nữ". Cô bé còn lắc mông theo "Sai một li đi một dặm, vì dòng đời mà tôi phải làm vũ nữ[2]."
[2] Lời bài hát của "Nước mắt vũ nữ".
Thế nhưng, sự vui vẻ dần khó kiểm soát. Lương Tiêu có nhiều bạn bè, lại thích mời khách, cả ngày dắt theo một nhóm bạn nhậu ăn ăn uống uống rồi lại ca hát chơi đùa ở nhà, đến khuya mà trong hẻm vẫn nghe thấy tiếng gào rú.
Khang Đề vô cùng tức giận, gọi công nhân quét rác đến, cho kéo mang đi toàn bộ loa và microphone. Lúc này âm thanh ca hát ở hẻm Vân Tây mới dừng lại.
Sau lần thảo luận đó, mỗi nhà sôi nổi đi đăng ký lớp ngoại khoá cho con mình.
Mỗi tuần Lý Phong Nhiên đều đến Nhà thiếu nhi học lớp thư pháp.
Thẩm Huỷ Lan nhìn một loạt giá tiền nhạc cụ, chọn cho Lâm Thanh cây sáo.
Mẹ của Lộ Tử Hạo, Trần Yến, thấy con mình quá nghịch ngợm, học cái gì cũng uổng, bèn mua một cây harmonica để đuổi cậu bé đi chỗ khác. Ấy vậy mà Lộ Tử Hạo cũng thổi rất vui vẻ.
Khang Đề lựa chọn kỹ càng, cảm thấy đàn violon rất tao nhã, cho Lương Thuỷ học kéo đàn violon. Lương Thuỷ không chịu học, bị Khang Đề nắm lỗ tai xách đến Nhà thiếu nhi.
Tô Khởi vô cùng hứng thú với đàn piano. Nhưng chi phí cao khiến Trình Anh Anh chùn bước, bây giờ trong nhà đang rất khó khăn.
Mà chuyện đã ra thế này, Trình Anh Anh không muốn đả kích "nhuệ khí" của Tô Khởi, cứ suy đi tính lại, kêu con gái đến trước mặt: "Con có đảm bảo sẽ luyện tập đàng hoàng, không có ba ngày bắt cá hai ngày thả lưới [3] không?"
[3] Ba ngày bắt cá, hai ngày thả lưới三天打鱼两天晒网: chỉ những người làm việc không kiên trì.
Tô Khởi gật đầu rất mạnh, đôi mắt sáng long lanh như vì sao.
Trình Anh Anh thở dài, con bé lớn lên làm người khác không nỡ lòng cự tuyệt khuôn mặt đáng yêu đó. Cô khẽ cắn môi, lấy hết tiền để dành riêng, mua một cây đàn piano cũ đã qua sử dụng.
Giá hơn 4000 tệ, là tiền sinh hoạt 10 tháng của cả nhà.
Đàn đã mua về, Tô Miễn Cần lấy giấy nhám đánh bóng bề mặt gỗ, xoá hết những vết trầy xước và vết bẩn. Lâm Gia Dân giúp sơn lên một lớp sơn mỏng, nhìn cũng không khác gì đàn mới.
Tô Khởi tan học về nhà nhìn thấy cây đàn piano, ném cặp sách nhảy cẫng lên.
Bọn trẻ sáp lại, tò mò ấn phím đàn.
Lương Thuỷ ấn một tràng đô rê mi fa sol, Tô Khởi đau lòng hất tay cậu bé ra: "Tay cậu dơ chết đi được!" Lại nhìn Lâm Thanh cười tủm tỉm, "Thanh Thanh, cậu chơi đi."
Lương Thuỷ đảo mắt, kéo dài giọng, nhái theo cô bé: "Thanh Thanh~ Cậu chơi đi~", bị Tô Khởi đánh cái "bốp".
Lâm Thanh cẩn thận ấn phím của cây đàn gỗ, "tăng" một tiếng. Âm thanh đó nghe hay vô cùng, tiếng sáo chẳng so được với âm thanh này.
Lâm Thanh cười nhẹ: "Hay quá."
"Mấy cậu có thể đánh đàn của tớ, lúc nào cũng được hết!" Tô Khởi ngồi trên ghế đánh đàn piano, hạnh phúc đong đưa hai chân, "Tụi mình có thể cùng nhau đàn! Giống thế này nè!".
Đôi tay gầy của cô bé múa may, đánh đàn một cách say mê, chẳng hề quan tâm đến âm thanh ma quỷ không ra giai điệu gì đang phát ra.
Lương Thuỷ nhếch miệng cười, vươn bàn tay giả vờ đàn theo, đầu thì lắc qua lại đầy cảm xúc.
Lộ Tử Hạo cười lớn, cũng gia nhập.
Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên theo sát phía sau.
Mười bàn tay nhỏ đánh loạn xạ trên những phím đàn, âm thanh vừa hỗn loạn vừa không có tiết tấu, chẳng ai biết được giai điệu tiếp theo là gì.
Nhưng cả bọn lại vô cùng nhập tâm, như thể đang đánh một giai điệu đẹp đẽ nhất cao quý nhất.
Cho đến khi tiếng hét của Trình Anh Anh truyền đến từ phóng bếp: "Tô Thất Thất, con muốn lật cái mái nhà lên luôn hả?!".
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Tô Khởi le lưỡi với đám bạn, nhỏ giọng nói: "Mẹ tớ là con người, nghe không hiểu âm nhạc của thần tiên.".
Tô Khởi cứ như người đã học đánh piano được vài tháng.
Trong thời gian đó, hẻm Nam Giang ngày nào cũng là âm thanh thường ngày được đệm thêm âm thanh của nhạc cụ.
Tiếng piano đứt quãng, tiếng violon như cưa gỗ đầy chói tai, tiếng kèn harmonica không có tiết tấu, tiếng sáo thổi không ra hơi, tiếng chó sủa, tiếng vợ chồng cãi nhau, tiếng hát của một bà mẹ đang nấu cơm, phát ra từ cửa sổ nơi ánh đèn hiu hắt, hoà thành một đoạn nhạc kỳ diệu, vang vọng trong bóng đêm phủ khắp hẻm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến năm 1999.
Lại một mùa hè sắp đến, ấy vậy mà tài nghệ (nếu có thể gọi đó là tài nghệ) đánh đàn piano của bạn nhỏ Tô Khởi vẫn ở giai đoạn nhập môn, đình trệ không tiến lên được. Các bạn nhỏ khác trong hẻm cũng gặp vấn đề tương tự. Lâm Thanh học thổi sáo không hề lạc quan. Lương Thuỷ kéo đàn violon vẫn là cưa gỗ, cưa đến Khang Đề muốn suy nhược thần kinh. Còn cây kèn harmonica của Lộ Tử Hạo thì đã sớm bị anh cậu bé mang đi thổi.
Chỉ có Lý Phong Nhiên, yên tĩnh viết thư pháp.
Trình Anh Anh đau lòng tiền đàn piano, một mặt đối với Tô Thất Thất là hận không thể rèn sắt thành thép, một mặt lại tự an ủi rằng con bé có biết gì đâu, vì thế vẫn tận tình khuyên bảo con gái luyện đàn.
Nhưng sự hứng thú của Tô Khởi thay đổi như thời tiết mùa hè vậy. Trong lớp học đàn, vì cô bé đánh không bằng bạn gái nhỏ tuổi hơn học đàn từ nhỏ, sau khi bị nghiền nát bởi ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp, cô bé xấu hổ đến nỗi mất luôn niềm tin, chuyển sang có hứng thú nhà giấy bán ở quầy quà vặt trước cổng trường.
"Mẹ ơi, con muốn mua bộ xếp hình nhà nhỏ, sau này con sẽ làm kiến trúc sư."
Trình Anh Anh kìm lại sự thôi thúc muốn đánh cô bé, nói: "Mẹ thấy con muốn chơi thì có!".
"Mẹ đổ oan cho con, chả hiểu con một tí xíu nào hết!".
"Mẹ cảnh cáo con tự giác chút đi nhé, nếu không lát nữa cây roi rớt xuống người thì đừng có mà hỏi mẹ tại sao."
Tô Khởi vì thế mà đi tìm Tô Miễn Cần. Tô Miễn Cần sờ đầu con gái, nói: "Tất nhiên là con có thể làm kiến trúc sư rồi, nhưng nếu con làm một kiến trúc sư biết chơi đàn thì con sẽ ngầu hơn những kiến trúc sư bình thường khác luôn."
Tô Khởi nghĩ ngợi, cảm thấy bố nói rất có đạo lý, lại vui vẻ tiếp tục luyện đàn.
Thấy thế, Trình Anh Anh không nói nên lời, không biết cảm xúc mãnh liệt của con gái mình có thể duy trì đến khi nào.
Mấy người lớn tụ lại một chỗ cảm thán, chẳng lẽ con của họ không hề có duyên với âm nhạc? Lúc này sát bên vang lên tiếng đàn piano bài "Bài hát của nàng tiên hoa" vừa hay vừa mượt mà.
Đã quen với tiếng đàn của Tô Khởi, Khang Đề ngạc nhiên nói: "Thất Thất tiến bộ nhiều thế à?"
Trình Anh Anh biết rõ bản tính con gái mình, quả quyết lắc đầu: "Chắc chắn không phải con bé. Không luyện mấy chục lần thì con bé còn lâu mới đàn được như thế."
Cả nhóm người đi qua xem chuyện gì đang xảy ra. Cảnh xuân xuyên qua màn cửa, Lý Phong Nhiên ngồi trên ghế chơi đàn, cúi đầu, ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng như con bướm đang bay lượn.