Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Tô Khởi vọt nhanh vào ký túc xá, ném cặp xuống, hất giày ra, leo lên giường, ôm chặt Doraemon to đùng lăn một vòng trên giường: "Aw~~~~~"
Nhịp tim vẫn chưa bình thường, mặt cô đỏ đến tận mang tai. Nhớ đến lúc nãy dưới lầu, anh ôm chặt mình, như muốn ép mình vào trong cơ thể anh, tình cảm mãnh liệt chỉ có thể trút ra bằng sự thân mật, rồi anh nắm chặt cằm mình, hôn sâu, nhiệt tình, mạnh mẽ...
Cô ôm Doraemon, lăn tới lăn lui rồi đá đạp lung tung, vùi đầu trong cổ nó cười mãi.
Vương Thần Thần đang xem phim "Big Bang Theory", ngạc nhiên hỏi: "Tô Khởi, cậu hít khí cười hả?"
"Tớ được Doraemon ôm đó~" Tô Khởi hạnh phúc nói, tay chân đá loạn xạ, ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Tớ thấy cậu phát xuân thì có." Vương Thần Thần nói, tiếp tục xem Sheldon Cooper [1] của mình.
[1] Một nhân vận chính trong phim "Big Bang Therory". Phim tấu hài cực mạnh ))))))
Tô Khởi đặt Doraemon ngồi lại đàng hoàng, hôn mấy cái lên mặt nó rồi xuống giường, kéo ngăn tủ ra, ảnh sticker dán di động vẫn còn bên trong.
Trong ảnh, Thuỷ Tạp mới tốt nghiệp cấp 3 ôm Tô Thất Thất, một người cà lơ phất phơ, một người ngây thơ hồn nhiên.
Khi đó cả hai non nớt và ngây ngô biết bao, nhưng mà, không sao cả, bây giờ họ cũng tràn đầy trẻ trung.
Cô móc lại dây treo ảnh sticker lên điện thoại, không ngờ điện thoại anh tặng trước kia lại bền như vậy, dùng hơn hai năm rồi mà vẫn còn tốt.
Cửa phòng được đẩy ra, Tiết Tiểu Trúc đi vào, nói: "Lương Thuỷ có chuyện gì vui à?"
Tô Khởi thăm dò: "Sao vậy?"
Tiết Tiểu Trúc bỏ cặp xuống: "Tớ đi ngang qua ký túc xá của nam, thấy cậu ấy đang đi từ từ đối diện về phía tớ, cúi đầu cười hoài luôn, đi vài bước rồi chạy vài bước, cười miết."
Tô Khởi tưởng tượng một phát ra ngay hình ảnh ngốc ngếch đó của anh. Cô mở máy tính, vào QQ, nhận ra Lương Thuỷ đã đổi ảnh đại diện QQ thành ảnh cũ – là bức họ chụp qua gương trong phòng tắm khách sạn, mặc áo đôi một đen một trắng. Tên QQ cũng sửa thành "Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả".
Cái tên này, tốc độ cũng nhanh ghê.
Trong lòng Tô Khởi bỗng nở đầy hoa, suy nghĩ một chút, đăng nhập vào mạng Renren, đăng một tấm ảnh, là ảnh đại diện QQ của Lương Thuỷ.
Trạng thái: "Ừm, anh ấy quay về rồi."
Lúc tính ấn đăng, Tô Khởi hơi đỏ mặt. Bức ảnh này mập mờ quá táo bạo quá, dù sao cũng là phòng tắm khách sạn mà. Cô nghĩ lại một chút, xoá ảnh đó đi, rồi lấy máy chụp hình chụp ảnh sticker và điện thoại di động của mình, đăng lên, công bố.
Cô nhanh chóng nhận được một đống bình luận và like, đa số là con trai khoa cô, còn có không ít đàn em nam đàn em nữ.
"Wow, chúc mừng nha!"
"Đàn chị ơi! Bạn trai chị đẹp trai quá!"
"Ai bắt cóc bông hoa của lớp mình rồi?! Tôi không phục!"
"Lớp 1 Thiết kế máy bay khoá 07 tệ hết sức, lớp có 21 thằng con trai mà không giữ nổi bông hoa của lớp lại."
"Ai đây ạ?"
"Người này mà cũng không biết? Lương Thuỷ, học viện Phi công đó."
"Em có xem trận bóng rổ hôm qua nè!!!"
"Đệt, Lương Thuỷ, hai người đúng là thần tiên hợp lại mà."
"Cái này là cùng nhau tuyên bố yêu đương hả?"
Cùng nhau?
Tô Khởi mở trang chủ, năm phút trước khi cô đăng ảnh, Lương Thuỷ đã đăng một bức, chính là tấm ảnh họ chụp trong phòng tắm khách sạn, viết cực kỳ ngắn gọn: "Tôi. @Tô Khởi."
Dưới ảnh đã có hàng trăm bình luận.
Tuy Lương Thuỷ mới lên năm nhất, nhưng lại rất nổi tiếng, số người theo dõi anh trên Renren là vài chục nghìn người, gấp 2 lần của Tô Khởi.
Ấn xem bình luận, đa số là bạn học và người quen của anh, mấy bạn nam bình luận rất trực tiếp:
"Đệt!"
"Bất ngờ vậy!"
"Chúc mừng!"
"Chuyện hồi nào đó? "
"Người đẹp!"
Không có con gái bình luận, nhưng Tô Khởi nhanh chóng phát hiện, lịch sử truy cập trang của cô bùng nổ, toàn là con gái, tất cả đều là lần tìm dấu vết từ bên Lương Thuỷ sang đây.
Tô Khởi đang luống cuống tay chân trả lời lại tin nhắn, vừa làm mới trang thì ảnh của cô có thêm bình luận.
Một bạn nữ của trường kế bên bình luận: "Hôm qua lúc ở sân bóng rổ, chủ động ghê..."
Tô Khởi cũng không khách sáo với cô ta: "Ai cần cô lo?"
Cô gái đó nhanh chóng xoá bình luận.
Bên đây vẫn đang bận bịu thì nhóm chat QQ lại vang lên.
Lộ Tạo: "Chúc mừng hai con cẩu độc thân của nhóm cùng nhau thoát kiếp FA. (mỉm cười)"
Thâm Thanh: Sớm hơn so với tớ dự tính. (hehe)."
Lý Phàm: "Muộn hơn so với tớ dự tính."
Luna giữa hoa lulu: "Hic, lỗi của tớ, nên nói với Thuỷ Tạp sớm hơn. (chề môi)."
Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: " (lắc đầu) Là lỗi của anh."
Lộ Tạo: "(khinh bỉ) Hai người có cần đồng lòng vậy không? Tớ không quen."
Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Cút!"
Tô Khởi đang đánh chữ, Tiết Tiểu Trúc ở bên cạnh gọi: "Tô Khởi cậu quen lại với Lương Thuỷ rồi!"
Vương Thần Thần cũng lướt Renren: "Vãi, hai người xứng đôi quá."
Tô Khởi bận bịu trả lời ti tỉ vấn đề trên mạng lẫn ngoài mạng, đến lúc tắt đèn mới chạy đi rửa mặt, leo lên giường lăn đến chỗ Doraemon. Cô mở di động lên, Lương Thuỷ gửi tin nhắn đến:
Thuỷ Tạp: "Ngủ chưa?"
Tô Khởi mím môi cười, nhắn lại: "Mới lên giường."
Bên kia trả lời rất nhanh: "Anh cũng vậy."
Tô Khởi: "Sao tự dưng anh đăng ảnh lên mạng vậy?"
Thuỷ Tạp: "Em cũng đăng mà."
Tô Khởi cười tủm tỉm, là vì cô muốn cả thế giới biết đó mà. Cô đánh chữ: "Mà sao đăng tấm đó á?"
Thuỷ Tạp: "Thích chứ sao. Em không thích?"
Tô Khởi đỏ mặt, ăn ngay nói thật: "Thích."
Anh nói: "Sau này không ai dám có ý đồ với em nữa."
Lúc này Tô Khởi mới hiểu ra cái câu "Tôi" [2] kia là tuyên bố chủ quyền: "Ngốc."
[2] Thuỷ Tạp đăng status là "我的。@苏起.". Cả câu đó có thể hiểu là "Tôi(đó/đấy/nè.) @Tô Khởi", hoặc "@Tô Khởi. Của tôi."
Hai người nhắn qua nhắn lại, nói mấy chủ đề vô nghĩa, nhắn tin hăng say vô cùng, nụ cười mãi chưa tan. Sắp đến 12 giờ, Lương Thuỷ mới nói: "Ngủ sớm chút đi, ngày mai ăn sáng với nhau."
Tô Khởi: "Ừm. Ngủ ngon~"
Thuỷ Tạp: "Ngủ ngon."
Cô bỏ di động xuống, vùi gương mặt hạnh phúc vào gối, đạp đạp chân. Di động lại sáng lên.
Thuỷ Tạp: "Thất Thất, anh thích em lắm."
Trái tim người con gái lập tức tan chảy, nhắn lại ngay: "Em cũng vậy."
Bên kia nhắn lại: "=3="
Đây là lần đầu Tô Khởi nhìn thấy ký hiệu này, mở to mắt suy nghĩ hồi lâu, mãi mới nhận ra cái này là chu môi hôn. Cô vùi mặt vào chăn, bật cười.
Aw! Dễ thương quá!
Có lẽ là tâm trạng trước khi ngủ quá mức ngọt ngào, tối đó, Tô Khởi làm ổ trong chiếc chăn ấm áp, mơ một giấc mơ. Trong mơ, Thuỷ Tạp làm cũng nằm trong chăn với cô, ôm cô, hôn cô, lăn qua lăn lại với cô.
Sáng sớm hôm sau, Tô Khởi mơ màng thức dậy, thấy chưa đã thèm.
Cô lề mề đi rửa mặt, lúc quay về, Tiết Tiểu Trúc đang phơi khăn ở ban công, nói: "Cậu còn mò nữa, Lương Thuỷ chờ cậu lâu rồi kìa."
Tô Khởi chạy đến ban công nhìn, thấy Lương Thuỷ đang bỏ tay vào túi quần đứng bên một thân cây khô cằn trong cuối đông đầu xuân. Gió lạnh thổi qua, anh co bả vai lại.
Cô nhanh chóng thay quần áo, nhìn di động, Lương Thuỷ không gọi điện cũng không nhắn tin thúc giục cô. Cô càng gấp gáp hơn, đeo cặp chạy vèo xuống lầu.
Chạy ra khỏi ký túc xá, anh nhìn sang cô, khẽ mỉm cười, đôi mắt trong trẻo vô cùng vì được gió lạnh thổi qua. Cô nhào vào lồng ngực anh, ôm eo anh: "Chờ lâu lắm đúng không? Sao không gọi điện cho em?"
"Mới tới." Anh nói, nắm tay cô đi về hướng căn tin. Đi chưa được mấy bước, anh ôm eo cô kéo về phía trước, cô lảo đảo một chút, ngẩng đầu lên, anh cúi đầu hôn môi cô thật mạnh.
Tô Khởi khẽ đánh anh, thì thào: "Xung quanh có người đó."
Anh cũng bắt chước cô, thấp giọng hơn nữa, nói: "Không nhịn được mà."
Tô Khởi cười rất tươi, kéo tay anh, nói: "Trên mặt anh thơm vậy. Hình như là toner." Nói rồi nhướng chân lên, thò lại ngửi ngửi cằm anh để chứng thực.
Lương Thuỷ sờ sờ cằm, nói: "Chắc là mùi nước cạo râu."
Mắt Tô Khởi mở to, tò mò cực kỳ, duỗi tay sờ cằm anh, sờ tớ sờ lui: "Ủa? Sờ có thấy đâu."
Anh đột nhiên bật cười, quay mặt đi chỗ khác, hất tay cô ra.
Tô Khởi: "Anh cười gì?"
Lương Thuỷ: "Nhột!"
"Tại sao sờ không thấy?"
"Cạo rồi."
"Vậy lần sau trước khi cạo anh cho em sờ chút."
Tròng mắt Lương Thuỷ nhìn sang cô, chậm rãi nói: "Buổi sáng là được. Nhưng em cũng đâu có ở với anh...."
Khi nói lời này, vẻ mặt của chàng trai rất bình tĩnh. Cô lập tức chọt eo anh một cái, anh không chịu nổi, cười ầm lên vì nhột, ôm cô vào lòng đi về phía trước. Tiếng cười rơi vào bên tai cô, như ánh mặt trời dừng trên ngọn cây vào buổi sáng.
Vào căn tin, Tô Khởi muốn ăn đậu hủ mặn.
Cô ở phía Nam nên từ nhỏ đến lớn chỉ ăn tàu hủ ngọt. Lúc mới đến Bắc Kinh, cô cực kỳ bài xích vị mặn, nhưng ăn mấy năm rồi cũng quen.
Lương Thuỷ không chấp nhận được, anh ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, khinh bỉ cô: "Em là kẻ phản bội dân phía Nam."
Tô Khởi múc một muỗng, đưa đến miệng anh: "Anh thử đi, cũng ngon lắm."
Lương Thuỷ nhíu mày, ghét bỏ xoay đầu đi, ngả người về phía sau, cách xa cô hàng nghìn dặm.
Tô Khởi lấy muỗng về, thở dài: "Tưởng anh muốn ăn, còn tính đáp ứng anh một điều kiện cơ."
Cô vừa nói xong, Lương Thuỷ đột nhiên nhào đến, ngậm lấy cái muỗng, nuốt hết tàu hủ mặn kia xuống, tốc độ cực nhanh. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như đứa trẻ đang chờ phát kẹo.
Tô Khởi phụt cười: "Lừa anh đó."
Anh nhìn cô một lúc, cũng cười: "Anh biết."
"....." Tim Tô Khởi lỡ một nhịp, khẽ đá chân anh dưới bàn.
Cô ăn một miếng, thỏ thẻ: "Thuỷ Tạp, nếu sớm biết thế này, lẽ ra em nên làm hoà với anh từ lâu." Nói xong thì ngước mắt nhìn anh đầy sâu xa.
Anh dừng tay lại, hỏi: "Sao đột nhiên nói thế?"
Tô Khởi nhếch miệng cười: "Em đỡ tốn biết bao nhiêu tiền ăn sáng chứ sao."
Lương Thuỷ cười mỉa: "Ông đây biết ngay em không có câu nào hay mà."
Tô Khởi nói: "Ai kêu lúc nãy anh chọc em, ăn miếng trả miếng."
Lương Thuỷ đang cúi đầu uống sữa đầu nành, ngước mắt lên: "Lúc nãy anh đâu chọc em."
"...." Ánh mắt anh nhìn thẳng cô khiến tim cô đập thình thịch, cảm thấy mình không thể chơi lại anh. Đầu hàng vậy.
Ăn sáng xong, hai người đi dọc theo con đường phủ kín nắng ban mai đến thư viện.
Gió đầu mùa xuân vẫn còn hơi se lạnh, nhưng trong lòng Tô Khởi lại vô cùng ấm áp. Cô ngẩng đầu nhìn những cành cây khô đã hiện lên chút màu lá xanh, nhìn trời xanh thẳm, vừa tươi mát vừa rộng mở.
Cô bước nhẹ nhàng, đi về phía trước, dừng lại lưng Lương Thuỷ rồi nhảy đến ôm cổ anh, treo phía sau lưng anh đi lạch bạch.
Anh để mặc cô quậy.
Không vì gì cả, chỉ là rất vui.
Gió xuân thổi qua, mầm non trên ngọn cây cũng nở ra, Lương Thuỷ phải đến khoá học ở Châu Hải.
Buổi tối trước ngày anh đi, anh đưa cô đến cửa ký túc xá.
Đèn đường mờ mịt, bóng cây dao động, ánh đèn trên đầu chiếu vào một cái bóng thật dài, có hai cái quấn vào nhau.
Tô Khởi ôm eo anh, chui đầu vào cổ anh, cực kỳ luyến tiếc, hỏi: "Anh phải đi bao lâu lận? Tận hai tháng luôn hả?"
Giọng của người con gái kéo dài, rất mềm mại, hơi làm nũng.
Trái tim Lương Thuỷ mềm nhũn, tựa cằm vào gương mặt cô, thấp giọng: "Cuối tháng 5 là về rồi."
"Lâu quá luôn...." Cô bất mãn lẩm bẩm, "Chờ anh về là hè luôn rồi."
Lương Thuỷ không nói gì, môi tìm đến cánh môi cô, trằn trọc, khẽ hôn. Tô Khởi ôm cổ anh, nhắm mắt lại. Nụ hôn của anh chầm chậm và sâu lắng, như đang tận hưởng sự thân mật với cô từng chút từng chút một. Tô Khởi cảm thấy bản thân mình chủ yếu là động vật khứu giác hoặc xúc giác, trong làn gió của đêm xuân, hơi thở trên gò má anh, hương thơm tinh tế mà mạnh mẽ của da thịt anh, xúc cảm mềm mại và ấm áp nơi cánh môi anh, tất cả khiến cô say mê không thoát ra được, khiến trái tim cô run rẩy, sự nóng bỏng dâng trào.
Cô "ưm" một tiếng, tay sờ đến sau cổ anh, năm ngón tay luồn vào tóc anh.
Lương Thuỷ bỗng cứng đờ, giật mình một cái.
Tô Khởi khẽ mở mắt ra, gần gũi nhìn anh chăm chú. Dưới bầu trời đêm, ánh mắt anh như những vì sao, ẩn chứa những cảm xúc đang gợn sóng.
Anh dựa vào đầu cô, khẽ thở hổn hển, giọng nói hơi khàn: "Thất Thất...."
"Ơi?"
Màn đêm mông lung, cũng không thể che đi gò má ửng hồng của anh: "Có muốn ra ngoài ở không?"
Mặt Tô Khởi nóng lên, mong chờ, nhưng rồi lại uể oải nói: "Em... hôm nay đến ngày rồi....."
Lương Thuỷ ngẩn người, đột nhiên không nhịn được cười phá lên, tựa đầu lên vai cô. Lỗ tai anh đỏ bừng, cười khùng khục, cười một hồi cũng chỉ nói một chữ: "Ừm."
Anh lại nói: "Ra ngoài ngủ đi. Anh muốn ôm em ngủ."
Hai người đến khách sạn thuê phòng, cũng xem như đã khá quen thuộc.
Đang ngày đầu kỳ kinh nên Tô Khởi rất đau bụng, Lương Thuỷ ôm bả vai cô, bàn tay vỗ về phần gáy cô, ôm nhau ngủ.
Ban đêm, bụng Tô Khởi khó chịu, mơ màng thức dậy một lúc. Màn không kéo kín, để lộ ra một khe ánh sáng, anh nhắm mắt ngủ bên cạnh cô, gương mặt khi ngủ rất điển trai và yên bình, tựa như đang mơ một giấc mơ an yên.
Cô nửa mơ nửa tỉnh dụi sát vào anh, anh cảm nhận được cô cử động nên ôm cô vào lòng mình, chóp mũi khẽ chạm vào cô, hít thở nhẹ nhàng và đều đều.
Cô lại nhắm mắt ngủ, một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Lương Thuỷ đến Châu Hải.
Mấy ngày đầu Tô Khởi không quen lắm, nhưng khi khoảng thời gian ôn thi nghiên cứu sinh của cô đi theo quỹ dạo thì cũng thấy quen hơn.
Hôm đó, trên đường về từ thư viện, cô ngẩng đầu nhìn một ngọn cây, một vùng nhỏ xanh mướt.
Ngày ngày đi qua con đường này, chứng kiến cây cối lớn lên từng ngày, từ chồi non nhỏ màu vàng, đến những chiếc lánh xanh non cuộn tròn lại, phần nhọn của nhánh cây vươn ra, rồi lại đến nhánh xanh mơn mởn của bây giờ.
Thời gian tựa như một ảo thuật gia mặc chiếc váy lụa, chiếc váy dài lướt qua gió xuân.
Đến khi cây cối tươi tốt, ngập tràn sắc xanh, Lương Thuỷ quay về.
Cuối tháng 5, Bắc Kinh đã vào hè.
Trước khi đi đón anh, Tô Khởi cố ý tắm rửa gội đầu sạch sẽ, thay chiếc chân váy nhiều lớp, xoay vài vòng trước gương.
Tiết Tiểu Trúc nói: "Đẹp rồi đẹp rồi, đẹp chịu hết nổi luôn rồi! Đi nhanh đi chị."
Phương Phỉ bên cạnh xem kịch vui.
Vương Thần Thần cười hỏi: "Tối nay có về ký túc xá không?"
Tô Khởi đeo chiếc túi xách nhỏ, lúc ra cửa mới quay đầu lại cười: "Không về đâu."
Trên đường hơi kẹt xe, máy bay của Lương Thuỷ đáp lúc 7 giờ rưỡi, 8 giờ Tô Khởi mới đến sân bay.
Lương Thuỷ đã lấy hành lý, nói đang đứng ở cửa số 3.
Vừa xuống xe buýt, Tô Khởi đến thẳng cửa số 3. Sân bay sáng đèn, bên ngoài trời thì tốt mịt, Lương Thuỷ mặc áo thun đen và quần jeans, tay cầm va li, đứng ở cửa số 3. Ánh đèn lộng lẫy kéo bóng anh vào màn đêm.
Cô cười xán lạn, chạy về phía anh, chợt thấy một cô gái đi ngang qua dừng lại nói với anh gì đó. Lương Thuỷ đang cúi đầu xem điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh một lát, rồi lắc đầu.
Hình như đang hỏi đường?
Cô gái đó gật đầu, xoay người đi, nhưng mới đi được vài bước thì quay về, chỉ vào di động Lương Thuỷ nói gì đó.
Lương Thuỷ lại lắc đầu, bỏ điện thoại vào túi.
Cô gái đó nhún vai, chạy đi mất.
Mặt Lương Thuỷ không có biểu tình gì, lơ đãng nhìn, vừa thấy Tô Khởi thì nở nụ cười, đi về phía cô.
Ánh mắt anh nhìn xuống, mỉm cười nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: "Váy đẹp quá ta."
Tô Khởi cúi đầu nhìn mình, làm như không biết: "Hả? Vậy hả, mặc đại thôi." Nói xong, ánh mắt cô nhìn theo cô gái kia, hỏi: "Cô gái đó nói gì vậy?"
"Hỏi đường."
"Sân bay có gì hay mà hỏi đường chứ." Cô khó hiểu.
Lương Thuỷ không thèm để ý: "Sao anh biết được?"
Tô Khởi muốn kéo hành lý giúp anh, nhưng anh không buông tay. Cô hỏi: "Anh mệt không Thuỷ Tạp?"
"Không mệt. Ngủ một giấc trên máy bay rồi."
Lương Thuỷ đã mua hai vé xe buýt lớn, dắt cô tới trạm xe buýt.
Tô Khởi quay đầu lại nhìn một cái, lại nói thầm: "Còn hỏi anh tận hai lần. Lần thứ hai cũng hỏi đường sao, muốn xin số điện thoại đúng không?"
Lương Thuỷ dắt cô lên xe buýt, ôm eo cô, đi phía sau cô, thấy hơi buồn cười, nói: "Tô Thất Thất ghen hả?"
Tô Khởi ngồi vào vị trí kế cửa sổ, nói: "Thuỷ Tạp có để em ghen không?"
Lương Thuỷ ngồi xuống theo: "Không."
Trong lòng Tô Khởi ấm áp nhưng ngoài mặt thì hung dữ, xoay người sang, chọt vào mặt anh: "Của em. Không được trêu hoa ghẹo nguyệt, biết không hả!"
Lương Thuỷ dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu sang một bên, thong dong nói: "Vậy em thu nhận anh nhanh lên."
Tô Khởi trừng mắt: "Bây giờ không phải thu rồi sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Thuỷ nhìn chằm chằm cô vài giây, chợt mỉm cười, thò tới ôm người cô, môi dán bên tai cô: "Lãnh đạo, xin phép phát biểu."
Tô Khởi: "Nói đi."
Lương Thuỷ nói nhỏ: "Hôm không ở lại trường, được không?"
Lỗ tai Tô Khởi ngứa muốn chết, rụt cổ lại, mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: "Phê chuẩn!"
Vừa nói xong, chợt yên lặng một giây, cả hai đột nhiên không kiềm chế được nữa, dựa vào nhau cùng mỉm cười, cười đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cô dựa đầu vào vai anh, hít một hơi thật sâu, có hơi kích động, giống như sắp phải hoàn thành một nghi thức long trọng nào đó.
Mong là biểu hiện của bản thân tốt một chút. Ừm, lần đầu điên, cô không cần thể hiện đâu. Lúc đang nghĩ ngợi thì Lương Thuỷ đã nắm tay cô, lòng bàn tay của chàng trai rất nóng, nhiệt độ đó như truyền thẳng vào tận đáy lòng cô.
Vào đến thành phố thì đường đông hơn, nhanh chóng đã đến gần trường.
Đêm hè khô nóng, trên đường xe qua lại, trên mặt đất xi măng vẫn còn cái nóng ban ngày.
Đi đến một con đường nhỏ, đối diện đường chính là khách sạn lúc trước họ từng ở cùng nhau.
Lương Thuỷ buông tay cô ra, ôm eo cô, hỏi: "Em có muốn về ký túc xá không?"
Tô Khởi ngước mắt lên. Trong bóng tối, đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, nhìn cô chằm chằm, hiện lện một mong muốn nào đó vô cùng rõ ràng. Tim cô đập thình thịch, máu nóng lên, nói nhỏ: "Không về..."
Lương Thuỷ nói: "Đi luôn?"
Tô Khởi đỏ mặt, gật đầu thật mạnh một cái!
Lương Thuỷ im lặng cười, dắt tay cô đến ven đường.
Người đi bộ trên đường, đèn đỏ đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1....
Đèn chuyển sang xanh.
Hai người đi qua đường đông xe qua lại, đi vào khách sạng sáng đèn.
Trong sảnh lớn tao nhã và yên tĩnh, Lương Thuỷ đến quầy lễ tân đưa chứng minh nhân dân, quẹt thẻ, thuê phòng, ký tên. Có lẽ vì anh quá ưa nhìn, cô gái ở quầy lễ tân lén nhìn họ vài lần.
Tô Khởi làm bộ không biết, hít một hơi, nhịp tim không ngừng tăng lên.
Thang mái chậm rãi đi lên, bên trong vô cùng yên tĩnh. Tô Khởi dựa vào người Lương Thuỷ, thoáng nhìn thấy mặt mình trong gương đỏ cực, nên dứt khoát vùi đầu vào ngực anh.
Ra khỏi thang máy, tiếng bước chân bị thảm thu vào. Đi đến cửa, quẹt thẻ, "tích" một tiếng, mở cửa, khoá lại.
Lương Thuỷ nhìn phòng tắm, Tô Khởi vội nói: "Trước khi ra ngoài em tắm rồi, anh đi tắm đi."
Anh im lặng cười cười, sờ cánh mũi.
Tô Khởi cứ cảm thấy nụ cười đó của anh rất sâu xa, nghĩ tới thì đỏ mặt ngay.
Nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, cô đứng ngồi không yên nên lên giường nằm, cảm thấy không thích hợp lắm, vậy là xốc chăn xuống giường; ngồi trên sô pha nhỉ? Cũng không được.
Mình có nên đổi sang áo choàng tắm không? Cứ sai sai.
Không đổi sao..... Chờ anh ra?
Đang rối rắm tại chỗ thì cửa phòng tắm mở ra. Cô nhanh tay lấy di động, ngồi bất động ở mép giường.
Cô cúi đầu giả vờ xem tin nhắn trong máy, nhưng trái tim cứ đập thình thịch, nhảy đến lỗ tai rồi!
Cô nghe thấy anh lấy khăn lau tóc. Cô không quay đầu lại, vô cùng chăm chú tìm hiểu tính năng của di động, từ đa phương tiện đến sách điện tử đến đồng hồ báo thức rồi cài đặt, đều bị cô ấn vào một cái.
Ngồi trong chốc lát, trong phòng không còn âm thanh nữa. Cô quay đầu lại, tách tách vài tiếng, anh tắt hết đèn, chỉ chừa lại một góc đèn sàn.
Ánh đèn mập mờ, mông lung, tim Tô Khởi căng thẳng.
Anh bước đến từ sau lưng cô, vòng sang eo cô, kéo cô đứng lên.
Tô Khởi nép vào lòng anh, ngửi thấy mùi xà bông trên người anh, tươi mát, gợi cảm. Bờ môi của anh hơi lạnh, dừng trên đôi mắt cô. Cô nhắm mắt lại, khẽ rùng mình, rồi lại mở ra, ngoan ngoãn để anh hôn gò má và môi mình.
Áo choàng tắm khô ráo, sờ lên có hơi sần sần. Tóc anh hơi ứt, sờ lên rất mềm mại.
Anh đặt cô nằm xuống, thở dốc, ngực phập phồng: "Sợ không?"
Không biết vì sao cô lại nghiến hai hàm răng lại, nhưng rất hào hứng, rất kích động, lắc đầu: "Không sợ."
Anh cắn môi, khẽ cười: "Muốn hả?"
Giọng nói cô nho nhỏ, giống như một bí mật ngại ngùng: "Muốn~"
Trái tim anh nóng lên, hôn cô thật sâu, lòng bàn tay và nụ hôn nóng bỏng bao trùm lấy cô. Trái tim đang đập mạnh của anh đè lên trái tim kích động của cô, cùng một nhịp đập kịch liệt.
Cô nghe thấy hơi thở dồn dập và hỗn độn của chính mình, đang quấn quýt với anh. Anh hôn cô rất sâu, mang theo một tình yêu sâu đậm đến nỗi không thể hoà tan, cô thì mềm nhũn thành một hồ nước xuân, người vừa nóng vừa choáng, cảm thấy mình như một khối bơ đang tan chảy trong tình yêu của anh.
Anh thử thăm dò, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, nỉ non bên tai cô: "Ngoan nha, bé Thất."
"Ưm——" cô không kiềm được rên rỉ, quay mặt cọ vào gối đầu, tóc đen xoã tứ tung.
Nóng hầm hập, tim đập điên cuồng, đau. Cô ngẩng cổ lên, "ưm" một tiếng, trái tim được lấp đầy. Cô muốn chui vào lòng anh, mãi mãi không cần ra nữa.
Hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, đôi mắt đen trong bóng tối càng thêm sâu thẳm, khoá chặt cô.
Tô Khởi của giây phút này rất ngoan, ngượng ngùng, quyến rũ; giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng; gương mặt ửng hồng, mềm mại, giống như cánh hoa dịu dàng nở rộ.
Anh thích cô chết đi được.
Anh duỗi tay ra sau đầu cô, nhẹ nhàng nâng lên, tựa như ôm bảo bối mà anh yêu nhất. Mười ngón tay anh vỗ về tóc cô, cúi đầu hôn cô từng chút một.
Giống hệt như cô trong giấc mơ thơi niên thiếu, trong vô số những giấc mơ về cô trong quá khứ, ấm nóng, mềm mại, ướt át, thân mật, cứ như ngủ say trong một vùng quê dịu dàng và ngọt ngào nhất.
Tô Khởi gối đầu lên lòng bàn tay anh, được nụ hôn ấm áp và triền miên của anh lấp đầy.
Hạnh phúc quá.
Thì ra thân mật khắng khít thế này.... vô cùng hạnh phúc.
Như thể chỉ trong giờ phút này, cả hai mới thuộc về nhau một cách thuần tuý nhất, nguyên thuỷ nhất.
Đây chính là mùa hè.
Cô như chìm trong làn gió biển mùa hè, gió biển ập vào mặt, nóng hổi, ẩm ướt, dính nhớp...
Đêm đã khuya, cô mơ mơ màng màng, bị lăn lộn tới lui.
Rạng sáng, miệng lưỡi cô khô khốc, trong lòng thầm than, đúng là vận động viên.....
Sáng sớm hôm sau, cô vùi trong lòng anh ngủ rất say, mãi không chịu thức. Lúc mơ màng, cô cảm nhận được hơi thở của anh xung quanh mình, rất an toàn.
Hình như anh dậy rất sớm, ngủ không được nữa nên nghịch cô, chốc thì hôn mặt cô, môi cô, chốc thì sờ tai và eo cô. Cô bị anh quấy rầy, nhíu mày lại, cáu lên: "Em muốn ngủ!"
Vậy là anh dừng lại. Nhưng chẳng được bao lâu, lại thò tới.
Tô Khởi điên lên: "Anh không cho em ngủ thì em không ra ngoài ở với anh nữa!"
Lần này Lương Thuỷ rất quy củ, ngoan ngoãn ôm cô, không dám nhúc nhích.
Cuối cùng cô cũng được ngủ an ổn. Không biết ngủ được bao lâu, có lẽ anh không chịu nổi nữa, lặng lẽ buông cô ra, xuống giường rửa mặt.
Cô cũng mặc kệ, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, lại nghe thấy bước chân của anh đến gần. Anh đến mép giường, vỗ nhẹ vai cô: "Thất Thất."
Cô lười nhác trợn mắt.
Anh thò mặt đến: "Sờ đi. Lát nữa cạo rồi."
Tô Khởi còn buồn ngủ: "Hả?"
Lương Thuỷ hơi nghiêng đầu, nâng cằm lên.
Tô Khởi tập trung nhìn. Trong ánh mặt trời chói chang, râu lúng phúng trên cằm anh.
Lần này cô tỉnh thật, tò mò duỗi tay sờ sờ, ngứa ngứa, đâm vào tay. Cô chợt cười khanh khách, sờ soạng vài lần rồi mới luyến tiếc bỏ tay ra.
Anh bị cô sờ đến nỗi ngứa ngáy, áp đến hôn môi cô, lấy cằm cọ cọ vào mặt cô. Râu lướt qua, cô co người lại vì nhột, ôm cằm anh, cười khanh khách không thôi.
Sau đó anh hôn cằm cô, phần râu cọ vào, cô nhột đến nỗi lăn vòng vòng hệt như con thú nhỏ, tấm ga trải giường trắng tinh cuộn lại như đám mây.
Tim anh ngứa ngáy khó chịu, xốc chăn phủ lên cả giường, leo xuống.
"Aw~~" Cô gái kêu một tiếng, vùi sâu vào chăn.
___________
Editor: thích hai bạn trẻ quá chịu hong nổi ~~~~~~
Nhịp tim vẫn chưa bình thường, mặt cô đỏ đến tận mang tai. Nhớ đến lúc nãy dưới lầu, anh ôm chặt mình, như muốn ép mình vào trong cơ thể anh, tình cảm mãnh liệt chỉ có thể trút ra bằng sự thân mật, rồi anh nắm chặt cằm mình, hôn sâu, nhiệt tình, mạnh mẽ...
Cô ôm Doraemon, lăn tới lăn lui rồi đá đạp lung tung, vùi đầu trong cổ nó cười mãi.
Vương Thần Thần đang xem phim "Big Bang Theory", ngạc nhiên hỏi: "Tô Khởi, cậu hít khí cười hả?"
"Tớ được Doraemon ôm đó~" Tô Khởi hạnh phúc nói, tay chân đá loạn xạ, ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Tớ thấy cậu phát xuân thì có." Vương Thần Thần nói, tiếp tục xem Sheldon Cooper [1] của mình.
[1] Một nhân vận chính trong phim "Big Bang Therory". Phim tấu hài cực mạnh
Tô Khởi đặt Doraemon ngồi lại đàng hoàng, hôn mấy cái lên mặt nó rồi xuống giường, kéo ngăn tủ ra, ảnh sticker dán di động vẫn còn bên trong.
Trong ảnh, Thuỷ Tạp mới tốt nghiệp cấp 3 ôm Tô Thất Thất, một người cà lơ phất phơ, một người ngây thơ hồn nhiên.
Khi đó cả hai non nớt và ngây ngô biết bao, nhưng mà, không sao cả, bây giờ họ cũng tràn đầy trẻ trung.
Cô móc lại dây treo ảnh sticker lên điện thoại, không ngờ điện thoại anh tặng trước kia lại bền như vậy, dùng hơn hai năm rồi mà vẫn còn tốt.
Cửa phòng được đẩy ra, Tiết Tiểu Trúc đi vào, nói: "Lương Thuỷ có chuyện gì vui à?"
Tô Khởi thăm dò: "Sao vậy?"
Tiết Tiểu Trúc bỏ cặp xuống: "Tớ đi ngang qua ký túc xá của nam, thấy cậu ấy đang đi từ từ đối diện về phía tớ, cúi đầu cười hoài luôn, đi vài bước rồi chạy vài bước, cười miết."
Tô Khởi tưởng tượng một phát ra ngay hình ảnh ngốc ngếch đó của anh. Cô mở máy tính, vào QQ, nhận ra Lương Thuỷ đã đổi ảnh đại diện QQ thành ảnh cũ – là bức họ chụp qua gương trong phòng tắm khách sạn, mặc áo đôi một đen một trắng. Tên QQ cũng sửa thành "Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả".
Cái tên này, tốc độ cũng nhanh ghê.
Trong lòng Tô Khởi bỗng nở đầy hoa, suy nghĩ một chút, đăng nhập vào mạng Renren, đăng một tấm ảnh, là ảnh đại diện QQ của Lương Thuỷ.
Trạng thái: "Ừm, anh ấy quay về rồi."
Lúc tính ấn đăng, Tô Khởi hơi đỏ mặt. Bức ảnh này mập mờ quá táo bạo quá, dù sao cũng là phòng tắm khách sạn mà. Cô nghĩ lại một chút, xoá ảnh đó đi, rồi lấy máy chụp hình chụp ảnh sticker và điện thoại di động của mình, đăng lên, công bố.
Cô nhanh chóng nhận được một đống bình luận và like, đa số là con trai khoa cô, còn có không ít đàn em nam đàn em nữ.
"Wow, chúc mừng nha!"
"Đàn chị ơi! Bạn trai chị đẹp trai quá!"
"Ai bắt cóc bông hoa của lớp mình rồi?! Tôi không phục!"
"Lớp 1 Thiết kế máy bay khoá 07 tệ hết sức, lớp có 21 thằng con trai mà không giữ nổi bông hoa của lớp lại."
"Ai đây ạ?"
"Người này mà cũng không biết? Lương Thuỷ, học viện Phi công đó."
"Em có xem trận bóng rổ hôm qua nè!!!"
"Đệt, Lương Thuỷ, hai người đúng là thần tiên hợp lại mà."
"Cái này là cùng nhau tuyên bố yêu đương hả?"
Cùng nhau?
Tô Khởi mở trang chủ, năm phút trước khi cô đăng ảnh, Lương Thuỷ đã đăng một bức, chính là tấm ảnh họ chụp trong phòng tắm khách sạn, viết cực kỳ ngắn gọn: "Tôi. @Tô Khởi."
Dưới ảnh đã có hàng trăm bình luận.
Tuy Lương Thuỷ mới lên năm nhất, nhưng lại rất nổi tiếng, số người theo dõi anh trên Renren là vài chục nghìn người, gấp 2 lần của Tô Khởi.
Ấn xem bình luận, đa số là bạn học và người quen của anh, mấy bạn nam bình luận rất trực tiếp:
"Đệt!"
"Bất ngờ vậy!"
"Chúc mừng!"
"Chuyện hồi nào đó? "
"Người đẹp!"
Không có con gái bình luận, nhưng Tô Khởi nhanh chóng phát hiện, lịch sử truy cập trang của cô bùng nổ, toàn là con gái, tất cả đều là lần tìm dấu vết từ bên Lương Thuỷ sang đây.
Tô Khởi đang luống cuống tay chân trả lời lại tin nhắn, vừa làm mới trang thì ảnh của cô có thêm bình luận.
Một bạn nữ của trường kế bên bình luận: "Hôm qua lúc ở sân bóng rổ, chủ động ghê..."
Tô Khởi cũng không khách sáo với cô ta: "Ai cần cô lo?"
Cô gái đó nhanh chóng xoá bình luận.
Bên đây vẫn đang bận bịu thì nhóm chat QQ lại vang lên.
Lộ Tạo: "Chúc mừng hai con cẩu độc thân của nhóm cùng nhau thoát kiếp FA. (mỉm cười)"
Thâm Thanh: Sớm hơn so với tớ dự tính. (hehe)."
Lý Phàm: "Muộn hơn so với tớ dự tính."
Luna giữa hoa lulu: "Hic, lỗi của tớ, nên nói với Thuỷ Tạp sớm hơn. (chề môi)."
Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: " (lắc đầu) Là lỗi của anh."
Lộ Tạo: "(khinh bỉ) Hai người có cần đồng lòng vậy không? Tớ không quen."
Tô Thất Thất em thiếu anh một tệ khi nào mới trả: "Cút!"
Tô Khởi đang đánh chữ, Tiết Tiểu Trúc ở bên cạnh gọi: "Tô Khởi cậu quen lại với Lương Thuỷ rồi!"
Vương Thần Thần cũng lướt Renren: "Vãi, hai người xứng đôi quá."
Tô Khởi bận bịu trả lời ti tỉ vấn đề trên mạng lẫn ngoài mạng, đến lúc tắt đèn mới chạy đi rửa mặt, leo lên giường lăn đến chỗ Doraemon. Cô mở di động lên, Lương Thuỷ gửi tin nhắn đến:
Thuỷ Tạp: "Ngủ chưa?"
Tô Khởi mím môi cười, nhắn lại: "Mới lên giường."
Bên kia trả lời rất nhanh: "Anh cũng vậy."
Tô Khởi: "Sao tự dưng anh đăng ảnh lên mạng vậy?"
Thuỷ Tạp: "Em cũng đăng mà."
Tô Khởi cười tủm tỉm, là vì cô muốn cả thế giới biết đó mà. Cô đánh chữ: "Mà sao đăng tấm đó á?"
Thuỷ Tạp: "Thích chứ sao. Em không thích?"
Tô Khởi đỏ mặt, ăn ngay nói thật: "Thích."
Anh nói: "Sau này không ai dám có ý đồ với em nữa."
Lúc này Tô Khởi mới hiểu ra cái câu "Tôi" [2] kia là tuyên bố chủ quyền: "Ngốc."
[2] Thuỷ Tạp đăng status là "我的。@苏起.". Cả câu đó có thể hiểu là "Tôi(đó/đấy/nè.) @Tô Khởi", hoặc "@Tô Khởi. Của tôi."
Hai người nhắn qua nhắn lại, nói mấy chủ đề vô nghĩa, nhắn tin hăng say vô cùng, nụ cười mãi chưa tan. Sắp đến 12 giờ, Lương Thuỷ mới nói: "Ngủ sớm chút đi, ngày mai ăn sáng với nhau."
Tô Khởi: "Ừm. Ngủ ngon~"
Thuỷ Tạp: "Ngủ ngon."
Cô bỏ di động xuống, vùi gương mặt hạnh phúc vào gối, đạp đạp chân. Di động lại sáng lên.
Thuỷ Tạp: "Thất Thất, anh thích em lắm."
Trái tim người con gái lập tức tan chảy, nhắn lại ngay: "Em cũng vậy."
Bên kia nhắn lại: "=3="
Đây là lần đầu Tô Khởi nhìn thấy ký hiệu này, mở to mắt suy nghĩ hồi lâu, mãi mới nhận ra cái này là chu môi hôn. Cô vùi mặt vào chăn, bật cười.
Aw! Dễ thương quá!
Có lẽ là tâm trạng trước khi ngủ quá mức ngọt ngào, tối đó, Tô Khởi làm ổ trong chiếc chăn ấm áp, mơ một giấc mơ. Trong mơ, Thuỷ Tạp làm cũng nằm trong chăn với cô, ôm cô, hôn cô, lăn qua lăn lại với cô.
Sáng sớm hôm sau, Tô Khởi mơ màng thức dậy, thấy chưa đã thèm.
Cô lề mề đi rửa mặt, lúc quay về, Tiết Tiểu Trúc đang phơi khăn ở ban công, nói: "Cậu còn mò nữa, Lương Thuỷ chờ cậu lâu rồi kìa."
Tô Khởi chạy đến ban công nhìn, thấy Lương Thuỷ đang bỏ tay vào túi quần đứng bên một thân cây khô cằn trong cuối đông đầu xuân. Gió lạnh thổi qua, anh co bả vai lại.
Cô nhanh chóng thay quần áo, nhìn di động, Lương Thuỷ không gọi điện cũng không nhắn tin thúc giục cô. Cô càng gấp gáp hơn, đeo cặp chạy vèo xuống lầu.
Chạy ra khỏi ký túc xá, anh nhìn sang cô, khẽ mỉm cười, đôi mắt trong trẻo vô cùng vì được gió lạnh thổi qua. Cô nhào vào lồng ngực anh, ôm eo anh: "Chờ lâu lắm đúng không? Sao không gọi điện cho em?"
"Mới tới." Anh nói, nắm tay cô đi về hướng căn tin. Đi chưa được mấy bước, anh ôm eo cô kéo về phía trước, cô lảo đảo một chút, ngẩng đầu lên, anh cúi đầu hôn môi cô thật mạnh.
Tô Khởi khẽ đánh anh, thì thào: "Xung quanh có người đó."
Anh cũng bắt chước cô, thấp giọng hơn nữa, nói: "Không nhịn được mà."
Tô Khởi cười rất tươi, kéo tay anh, nói: "Trên mặt anh thơm vậy. Hình như là toner." Nói rồi nhướng chân lên, thò lại ngửi ngửi cằm anh để chứng thực.
Lương Thuỷ sờ sờ cằm, nói: "Chắc là mùi nước cạo râu."
Mắt Tô Khởi mở to, tò mò cực kỳ, duỗi tay sờ cằm anh, sờ tớ sờ lui: "Ủa? Sờ có thấy đâu."
Anh đột nhiên bật cười, quay mặt đi chỗ khác, hất tay cô ra.
Tô Khởi: "Anh cười gì?"
Lương Thuỷ: "Nhột!"
"Tại sao sờ không thấy?"
"Cạo rồi."
"Vậy lần sau trước khi cạo anh cho em sờ chút."
Tròng mắt Lương Thuỷ nhìn sang cô, chậm rãi nói: "Buổi sáng là được. Nhưng em cũng đâu có ở với anh...."
Khi nói lời này, vẻ mặt của chàng trai rất bình tĩnh. Cô lập tức chọt eo anh một cái, anh không chịu nổi, cười ầm lên vì nhột, ôm cô vào lòng đi về phía trước. Tiếng cười rơi vào bên tai cô, như ánh mặt trời dừng trên ngọn cây vào buổi sáng.
Vào căn tin, Tô Khởi muốn ăn đậu hủ mặn.
Cô ở phía Nam nên từ nhỏ đến lớn chỉ ăn tàu hủ ngọt. Lúc mới đến Bắc Kinh, cô cực kỳ bài xích vị mặn, nhưng ăn mấy năm rồi cũng quen.
Lương Thuỷ không chấp nhận được, anh ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, khinh bỉ cô: "Em là kẻ phản bội dân phía Nam."
Tô Khởi múc một muỗng, đưa đến miệng anh: "Anh thử đi, cũng ngon lắm."
Lương Thuỷ nhíu mày, ghét bỏ xoay đầu đi, ngả người về phía sau, cách xa cô hàng nghìn dặm.
Tô Khởi lấy muỗng về, thở dài: "Tưởng anh muốn ăn, còn tính đáp ứng anh một điều kiện cơ."
Cô vừa nói xong, Lương Thuỷ đột nhiên nhào đến, ngậm lấy cái muỗng, nuốt hết tàu hủ mặn kia xuống, tốc độ cực nhanh. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như đứa trẻ đang chờ phát kẹo.
Tô Khởi phụt cười: "Lừa anh đó."
Anh nhìn cô một lúc, cũng cười: "Anh biết."
"....." Tim Tô Khởi lỡ một nhịp, khẽ đá chân anh dưới bàn.
Cô ăn một miếng, thỏ thẻ: "Thuỷ Tạp, nếu sớm biết thế này, lẽ ra em nên làm hoà với anh từ lâu." Nói xong thì ngước mắt nhìn anh đầy sâu xa.
Anh dừng tay lại, hỏi: "Sao đột nhiên nói thế?"
Tô Khởi nhếch miệng cười: "Em đỡ tốn biết bao nhiêu tiền ăn sáng chứ sao."
Lương Thuỷ cười mỉa: "Ông đây biết ngay em không có câu nào hay mà."
Tô Khởi nói: "Ai kêu lúc nãy anh chọc em, ăn miếng trả miếng."
Lương Thuỷ đang cúi đầu uống sữa đầu nành, ngước mắt lên: "Lúc nãy anh đâu chọc em."
"...." Ánh mắt anh nhìn thẳng cô khiến tim cô đập thình thịch, cảm thấy mình không thể chơi lại anh. Đầu hàng vậy.
Ăn sáng xong, hai người đi dọc theo con đường phủ kín nắng ban mai đến thư viện.
Gió đầu mùa xuân vẫn còn hơi se lạnh, nhưng trong lòng Tô Khởi lại vô cùng ấm áp. Cô ngẩng đầu nhìn những cành cây khô đã hiện lên chút màu lá xanh, nhìn trời xanh thẳm, vừa tươi mát vừa rộng mở.
Cô bước nhẹ nhàng, đi về phía trước, dừng lại lưng Lương Thuỷ rồi nhảy đến ôm cổ anh, treo phía sau lưng anh đi lạch bạch.
Anh để mặc cô quậy.
Không vì gì cả, chỉ là rất vui.
Gió xuân thổi qua, mầm non trên ngọn cây cũng nở ra, Lương Thuỷ phải đến khoá học ở Châu Hải.
Buổi tối trước ngày anh đi, anh đưa cô đến cửa ký túc xá.
Đèn đường mờ mịt, bóng cây dao động, ánh đèn trên đầu chiếu vào một cái bóng thật dài, có hai cái quấn vào nhau.
Tô Khởi ôm eo anh, chui đầu vào cổ anh, cực kỳ luyến tiếc, hỏi: "Anh phải đi bao lâu lận? Tận hai tháng luôn hả?"
Giọng của người con gái kéo dài, rất mềm mại, hơi làm nũng.
Trái tim Lương Thuỷ mềm nhũn, tựa cằm vào gương mặt cô, thấp giọng: "Cuối tháng 5 là về rồi."
"Lâu quá luôn...." Cô bất mãn lẩm bẩm, "Chờ anh về là hè luôn rồi."
Lương Thuỷ không nói gì, môi tìm đến cánh môi cô, trằn trọc, khẽ hôn. Tô Khởi ôm cổ anh, nhắm mắt lại. Nụ hôn của anh chầm chậm và sâu lắng, như đang tận hưởng sự thân mật với cô từng chút từng chút một. Tô Khởi cảm thấy bản thân mình chủ yếu là động vật khứu giác hoặc xúc giác, trong làn gió của đêm xuân, hơi thở trên gò má anh, hương thơm tinh tế mà mạnh mẽ của da thịt anh, xúc cảm mềm mại và ấm áp nơi cánh môi anh, tất cả khiến cô say mê không thoát ra được, khiến trái tim cô run rẩy, sự nóng bỏng dâng trào.
Cô "ưm" một tiếng, tay sờ đến sau cổ anh, năm ngón tay luồn vào tóc anh.
Lương Thuỷ bỗng cứng đờ, giật mình một cái.
Tô Khởi khẽ mở mắt ra, gần gũi nhìn anh chăm chú. Dưới bầu trời đêm, ánh mắt anh như những vì sao, ẩn chứa những cảm xúc đang gợn sóng.
Anh dựa vào đầu cô, khẽ thở hổn hển, giọng nói hơi khàn: "Thất Thất...."
"Ơi?"
Màn đêm mông lung, cũng không thể che đi gò má ửng hồng của anh: "Có muốn ra ngoài ở không?"
Mặt Tô Khởi nóng lên, mong chờ, nhưng rồi lại uể oải nói: "Em... hôm nay đến ngày rồi....."
Lương Thuỷ ngẩn người, đột nhiên không nhịn được cười phá lên, tựa đầu lên vai cô. Lỗ tai anh đỏ bừng, cười khùng khục, cười một hồi cũng chỉ nói một chữ: "Ừm."
Anh lại nói: "Ra ngoài ngủ đi. Anh muốn ôm em ngủ."
Hai người đến khách sạn thuê phòng, cũng xem như đã khá quen thuộc.
Đang ngày đầu kỳ kinh nên Tô Khởi rất đau bụng, Lương Thuỷ ôm bả vai cô, bàn tay vỗ về phần gáy cô, ôm nhau ngủ.
Ban đêm, bụng Tô Khởi khó chịu, mơ màng thức dậy một lúc. Màn không kéo kín, để lộ ra một khe ánh sáng, anh nhắm mắt ngủ bên cạnh cô, gương mặt khi ngủ rất điển trai và yên bình, tựa như đang mơ một giấc mơ an yên.
Cô nửa mơ nửa tỉnh dụi sát vào anh, anh cảm nhận được cô cử động nên ôm cô vào lòng mình, chóp mũi khẽ chạm vào cô, hít thở nhẹ nhàng và đều đều.
Cô lại nhắm mắt ngủ, một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Lương Thuỷ đến Châu Hải.
Mấy ngày đầu Tô Khởi không quen lắm, nhưng khi khoảng thời gian ôn thi nghiên cứu sinh của cô đi theo quỹ dạo thì cũng thấy quen hơn.
Hôm đó, trên đường về từ thư viện, cô ngẩng đầu nhìn một ngọn cây, một vùng nhỏ xanh mướt.
Ngày ngày đi qua con đường này, chứng kiến cây cối lớn lên từng ngày, từ chồi non nhỏ màu vàng, đến những chiếc lánh xanh non cuộn tròn lại, phần nhọn của nhánh cây vươn ra, rồi lại đến nhánh xanh mơn mởn của bây giờ.
Thời gian tựa như một ảo thuật gia mặc chiếc váy lụa, chiếc váy dài lướt qua gió xuân.
Đến khi cây cối tươi tốt, ngập tràn sắc xanh, Lương Thuỷ quay về.
Cuối tháng 5, Bắc Kinh đã vào hè.
Trước khi đi đón anh, Tô Khởi cố ý tắm rửa gội đầu sạch sẽ, thay chiếc chân váy nhiều lớp, xoay vài vòng trước gương.
Tiết Tiểu Trúc nói: "Đẹp rồi đẹp rồi, đẹp chịu hết nổi luôn rồi! Đi nhanh đi chị."
Phương Phỉ bên cạnh xem kịch vui.
Vương Thần Thần cười hỏi: "Tối nay có về ký túc xá không?"
Tô Khởi đeo chiếc túi xách nhỏ, lúc ra cửa mới quay đầu lại cười: "Không về đâu."
Trên đường hơi kẹt xe, máy bay của Lương Thuỷ đáp lúc 7 giờ rưỡi, 8 giờ Tô Khởi mới đến sân bay.
Lương Thuỷ đã lấy hành lý, nói đang đứng ở cửa số 3.
Vừa xuống xe buýt, Tô Khởi đến thẳng cửa số 3. Sân bay sáng đèn, bên ngoài trời thì tốt mịt, Lương Thuỷ mặc áo thun đen và quần jeans, tay cầm va li, đứng ở cửa số 3. Ánh đèn lộng lẫy kéo bóng anh vào màn đêm.
Cô cười xán lạn, chạy về phía anh, chợt thấy một cô gái đi ngang qua dừng lại nói với anh gì đó. Lương Thuỷ đang cúi đầu xem điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh một lát, rồi lắc đầu.
Hình như đang hỏi đường?
Cô gái đó gật đầu, xoay người đi, nhưng mới đi được vài bước thì quay về, chỉ vào di động Lương Thuỷ nói gì đó.
Lương Thuỷ lại lắc đầu, bỏ điện thoại vào túi.
Cô gái đó nhún vai, chạy đi mất.
Mặt Lương Thuỷ không có biểu tình gì, lơ đãng nhìn, vừa thấy Tô Khởi thì nở nụ cười, đi về phía cô.
Ánh mắt anh nhìn xuống, mỉm cười nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: "Váy đẹp quá ta."
Tô Khởi cúi đầu nhìn mình, làm như không biết: "Hả? Vậy hả, mặc đại thôi." Nói xong, ánh mắt cô nhìn theo cô gái kia, hỏi: "Cô gái đó nói gì vậy?"
"Hỏi đường."
"Sân bay có gì hay mà hỏi đường chứ." Cô khó hiểu.
Lương Thuỷ không thèm để ý: "Sao anh biết được?"
Tô Khởi muốn kéo hành lý giúp anh, nhưng anh không buông tay. Cô hỏi: "Anh mệt không Thuỷ Tạp?"
"Không mệt. Ngủ một giấc trên máy bay rồi."
Lương Thuỷ đã mua hai vé xe buýt lớn, dắt cô tới trạm xe buýt.
Tô Khởi quay đầu lại nhìn một cái, lại nói thầm: "Còn hỏi anh tận hai lần. Lần thứ hai cũng hỏi đường sao, muốn xin số điện thoại đúng không?"
Lương Thuỷ dắt cô lên xe buýt, ôm eo cô, đi phía sau cô, thấy hơi buồn cười, nói: "Tô Thất Thất ghen hả?"
Tô Khởi ngồi vào vị trí kế cửa sổ, nói: "Thuỷ Tạp có để em ghen không?"
Lương Thuỷ ngồi xuống theo: "Không."
Trong lòng Tô Khởi ấm áp nhưng ngoài mặt thì hung dữ, xoay người sang, chọt vào mặt anh: "Của em. Không được trêu hoa ghẹo nguyệt, biết không hả!"
Lương Thuỷ dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu sang một bên, thong dong nói: "Vậy em thu nhận anh nhanh lên."
Tô Khởi trừng mắt: "Bây giờ không phải thu rồi sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Thuỷ nhìn chằm chằm cô vài giây, chợt mỉm cười, thò tới ôm người cô, môi dán bên tai cô: "Lãnh đạo, xin phép phát biểu."
Tô Khởi: "Nói đi."
Lương Thuỷ nói nhỏ: "Hôm không ở lại trường, được không?"
Lỗ tai Tô Khởi ngứa muốn chết, rụt cổ lại, mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: "Phê chuẩn!"
Vừa nói xong, chợt yên lặng một giây, cả hai đột nhiên không kiềm chế được nữa, dựa vào nhau cùng mỉm cười, cười đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cô dựa đầu vào vai anh, hít một hơi thật sâu, có hơi kích động, giống như sắp phải hoàn thành một nghi thức long trọng nào đó.
Mong là biểu hiện của bản thân tốt một chút. Ừm, lần đầu điên, cô không cần thể hiện đâu. Lúc đang nghĩ ngợi thì Lương Thuỷ đã nắm tay cô, lòng bàn tay của chàng trai rất nóng, nhiệt độ đó như truyền thẳng vào tận đáy lòng cô.
Vào đến thành phố thì đường đông hơn, nhanh chóng đã đến gần trường.
Đêm hè khô nóng, trên đường xe qua lại, trên mặt đất xi măng vẫn còn cái nóng ban ngày.
Đi đến một con đường nhỏ, đối diện đường chính là khách sạn lúc trước họ từng ở cùng nhau.
Lương Thuỷ buông tay cô ra, ôm eo cô, hỏi: "Em có muốn về ký túc xá không?"
Tô Khởi ngước mắt lên. Trong bóng tối, đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, nhìn cô chằm chằm, hiện lện một mong muốn nào đó vô cùng rõ ràng. Tim cô đập thình thịch, máu nóng lên, nói nhỏ: "Không về..."
Lương Thuỷ nói: "Đi luôn?"
Tô Khởi đỏ mặt, gật đầu thật mạnh một cái!
Lương Thuỷ im lặng cười, dắt tay cô đến ven đường.
Người đi bộ trên đường, đèn đỏ đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1....
Đèn chuyển sang xanh.
Hai người đi qua đường đông xe qua lại, đi vào khách sạng sáng đèn.
Trong sảnh lớn tao nhã và yên tĩnh, Lương Thuỷ đến quầy lễ tân đưa chứng minh nhân dân, quẹt thẻ, thuê phòng, ký tên. Có lẽ vì anh quá ưa nhìn, cô gái ở quầy lễ tân lén nhìn họ vài lần.
Tô Khởi làm bộ không biết, hít một hơi, nhịp tim không ngừng tăng lên.
Thang mái chậm rãi đi lên, bên trong vô cùng yên tĩnh. Tô Khởi dựa vào người Lương Thuỷ, thoáng nhìn thấy mặt mình trong gương đỏ cực, nên dứt khoát vùi đầu vào ngực anh.
Ra khỏi thang máy, tiếng bước chân bị thảm thu vào. Đi đến cửa, quẹt thẻ, "tích" một tiếng, mở cửa, khoá lại.
Lương Thuỷ nhìn phòng tắm, Tô Khởi vội nói: "Trước khi ra ngoài em tắm rồi, anh đi tắm đi."
Anh im lặng cười cười, sờ cánh mũi.
Tô Khởi cứ cảm thấy nụ cười đó của anh rất sâu xa, nghĩ tới thì đỏ mặt ngay.
Nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, cô đứng ngồi không yên nên lên giường nằm, cảm thấy không thích hợp lắm, vậy là xốc chăn xuống giường; ngồi trên sô pha nhỉ? Cũng không được.
Mình có nên đổi sang áo choàng tắm không? Cứ sai sai.
Không đổi sao..... Chờ anh ra?
Đang rối rắm tại chỗ thì cửa phòng tắm mở ra. Cô nhanh tay lấy di động, ngồi bất động ở mép giường.
Cô cúi đầu giả vờ xem tin nhắn trong máy, nhưng trái tim cứ đập thình thịch, nhảy đến lỗ tai rồi!
Cô nghe thấy anh lấy khăn lau tóc. Cô không quay đầu lại, vô cùng chăm chú tìm hiểu tính năng của di động, từ đa phương tiện đến sách điện tử đến đồng hồ báo thức rồi cài đặt, đều bị cô ấn vào một cái.
Ngồi trong chốc lát, trong phòng không còn âm thanh nữa. Cô quay đầu lại, tách tách vài tiếng, anh tắt hết đèn, chỉ chừa lại một góc đèn sàn.
Ánh đèn mập mờ, mông lung, tim Tô Khởi căng thẳng.
Anh bước đến từ sau lưng cô, vòng sang eo cô, kéo cô đứng lên.
Tô Khởi nép vào lòng anh, ngửi thấy mùi xà bông trên người anh, tươi mát, gợi cảm. Bờ môi của anh hơi lạnh, dừng trên đôi mắt cô. Cô nhắm mắt lại, khẽ rùng mình, rồi lại mở ra, ngoan ngoãn để anh hôn gò má và môi mình.
Áo choàng tắm khô ráo, sờ lên có hơi sần sần. Tóc anh hơi ứt, sờ lên rất mềm mại.
Anh đặt cô nằm xuống, thở dốc, ngực phập phồng: "Sợ không?"
Không biết vì sao cô lại nghiến hai hàm răng lại, nhưng rất hào hứng, rất kích động, lắc đầu: "Không sợ."
Anh cắn môi, khẽ cười: "Muốn hả?"
Giọng nói cô nho nhỏ, giống như một bí mật ngại ngùng: "Muốn~"
Trái tim anh nóng lên, hôn cô thật sâu, lòng bàn tay và nụ hôn nóng bỏng bao trùm lấy cô. Trái tim đang đập mạnh của anh đè lên trái tim kích động của cô, cùng một nhịp đập kịch liệt.
Cô nghe thấy hơi thở dồn dập và hỗn độn của chính mình, đang quấn quýt với anh. Anh hôn cô rất sâu, mang theo một tình yêu sâu đậm đến nỗi không thể hoà tan, cô thì mềm nhũn thành một hồ nước xuân, người vừa nóng vừa choáng, cảm thấy mình như một khối bơ đang tan chảy trong tình yêu của anh.
Anh thử thăm dò, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, nỉ non bên tai cô: "Ngoan nha, bé Thất."
"Ưm——" cô không kiềm được rên rỉ, quay mặt cọ vào gối đầu, tóc đen xoã tứ tung.
Nóng hầm hập, tim đập điên cuồng, đau. Cô ngẩng cổ lên, "ưm" một tiếng, trái tim được lấp đầy. Cô muốn chui vào lòng anh, mãi mãi không cần ra nữa.
Hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, đôi mắt đen trong bóng tối càng thêm sâu thẳm, khoá chặt cô.
Tô Khởi của giây phút này rất ngoan, ngượng ngùng, quyến rũ; giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng; gương mặt ửng hồng, mềm mại, giống như cánh hoa dịu dàng nở rộ.
Anh thích cô chết đi được.
Anh duỗi tay ra sau đầu cô, nhẹ nhàng nâng lên, tựa như ôm bảo bối mà anh yêu nhất. Mười ngón tay anh vỗ về tóc cô, cúi đầu hôn cô từng chút một.
Giống hệt như cô trong giấc mơ thơi niên thiếu, trong vô số những giấc mơ về cô trong quá khứ, ấm nóng, mềm mại, ướt át, thân mật, cứ như ngủ say trong một vùng quê dịu dàng và ngọt ngào nhất.
Tô Khởi gối đầu lên lòng bàn tay anh, được nụ hôn ấm áp và triền miên của anh lấp đầy.
Hạnh phúc quá.
Thì ra thân mật khắng khít thế này.... vô cùng hạnh phúc.
Như thể chỉ trong giờ phút này, cả hai mới thuộc về nhau một cách thuần tuý nhất, nguyên thuỷ nhất.
Đây chính là mùa hè.
Cô như chìm trong làn gió biển mùa hè, gió biển ập vào mặt, nóng hổi, ẩm ướt, dính nhớp...
Đêm đã khuya, cô mơ mơ màng màng, bị lăn lộn tới lui.
Rạng sáng, miệng lưỡi cô khô khốc, trong lòng thầm than, đúng là vận động viên.....
Sáng sớm hôm sau, cô vùi trong lòng anh ngủ rất say, mãi không chịu thức. Lúc mơ màng, cô cảm nhận được hơi thở của anh xung quanh mình, rất an toàn.
Hình như anh dậy rất sớm, ngủ không được nữa nên nghịch cô, chốc thì hôn mặt cô, môi cô, chốc thì sờ tai và eo cô. Cô bị anh quấy rầy, nhíu mày lại, cáu lên: "Em muốn ngủ!"
Vậy là anh dừng lại. Nhưng chẳng được bao lâu, lại thò tới.
Tô Khởi điên lên: "Anh không cho em ngủ thì em không ra ngoài ở với anh nữa!"
Lần này Lương Thuỷ rất quy củ, ngoan ngoãn ôm cô, không dám nhúc nhích.
Cuối cùng cô cũng được ngủ an ổn. Không biết ngủ được bao lâu, có lẽ anh không chịu nổi nữa, lặng lẽ buông cô ra, xuống giường rửa mặt.
Cô cũng mặc kệ, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, lại nghe thấy bước chân của anh đến gần. Anh đến mép giường, vỗ nhẹ vai cô: "Thất Thất."
Cô lười nhác trợn mắt.
Anh thò mặt đến: "Sờ đi. Lát nữa cạo rồi."
Tô Khởi còn buồn ngủ: "Hả?"
Lương Thuỷ hơi nghiêng đầu, nâng cằm lên.
Tô Khởi tập trung nhìn. Trong ánh mặt trời chói chang, râu lúng phúng trên cằm anh.
Lần này cô tỉnh thật, tò mò duỗi tay sờ sờ, ngứa ngứa, đâm vào tay. Cô chợt cười khanh khách, sờ soạng vài lần rồi mới luyến tiếc bỏ tay ra.
Anh bị cô sờ đến nỗi ngứa ngáy, áp đến hôn môi cô, lấy cằm cọ cọ vào mặt cô. Râu lướt qua, cô co người lại vì nhột, ôm cằm anh, cười khanh khách không thôi.
Sau đó anh hôn cằm cô, phần râu cọ vào, cô nhột đến nỗi lăn vòng vòng hệt như con thú nhỏ, tấm ga trải giường trắng tinh cuộn lại như đám mây.
Tim anh ngứa ngáy khó chịu, xốc chăn phủ lên cả giường, leo xuống.
"Aw~~" Cô gái kêu một tiếng, vùi sâu vào chăn.
___________
Editor: thích hai bạn trẻ quá chịu hong nổi ~~~~~~