Mưa rơi ngoài thềm . Lộp bộp , tí tách . Trong căn phòng chật hẹp và xỉn màu , anh hướng đôi mắt ra ngắm mưa . Bên tay anh là cốc cà phê còn nguyên hơi ấm . Khói phả lên mờ mịt , nhẹ nhàng làm nhòe đi khuôn mặt anh . Chán , chán thật , chẳng được đi đâu trong cái thời tiết này , giờ lại bó gối ngồi đây trong khi còn thiếu vài chương bản thảo . Ngước mắt lên cao , không còn tia nắng chói mắt , không còn cái gay gắt phả vào đôi mắt . Bầu trời giờ tối tăm hẳn nhưng lại rõ ràng vô cùng . Mây xám xịt , mưa nặng nề . Thật sự thì sao mình vô dụng vậy ?? Cái khung cảnh như vầy làm sao có ý tưởng mà viết cơ chứ !! Anh hướng tầm nhìn vào trong màn mưa . Sao các ông thi sĩ luôn khen mưa đẹp , còn mình bó gối , ôm đầu cũng chẳng thấy tí rung động nào . Thật sự khó chịu quá , mình cần giải tỏa . Tệp giấy trên bàn thoáng chốc rơi xuống đất . Bút văng lung tung khắp nơi .Ngụm một ngụm cà phê đắng . Khói bừng lên , uốn lượn như dải lụa trắng tinh khôi .Vị đắng làm anh tỉnh táo ra . Giờ này thì không cần quan trọng gì nữa , cố viết đại mấy thứ cho đủ số chương là được rồi . Nhặt những thứ vương vãi lên , anh ngước ra ngoài trời lần nữa tự hỏi : Bao giờ nắng lên nhỉ ?? Anh lại suy nghĩ trầm ngâm , ta sẽ viết thế này , ta sẽ viết mưa đẹp bao nhiêu , ta sẽ ca ngợi vẻ đẹp khắp chốn của nhân gian .Thoáng khẽ cười thầm vì ý tưởng này ,anh bỗng dưng thấy mình thật là tài ba , đúng chất nhà văn đích thực rồi , phải viết ngay , viết mà lấy tiền nuôi thân , nuôi chí lớn của ta chứ . Ta phải đem văn của ta tới mọi nơi nữa . Nhưng văn ta viết hôm nay có còn là ta không ? Anh lại suy nghĩ , lại phân vân . Trán anh nhăn lại . Hai hàm răng khẽ cắn chặt . Nhìn lại trang giấy trống trơn , anh thấy ngòi bút mình vô lực . Hời hợt vốn dĩ không ưa khách văn chương .