-
[NT] ĐOAN MỤC LIÊN: MỆNH CỦA TA LÀ DO TA KHÔNG DO TRỜI
Cha ta đậu khảo thí, thăng trầm trong quan trường cũng đã hơn mười mấy năm nhưng chỉ được giữ chức quan ngũ phẩm. Chức quan này ở kinh thành chỉ cần đạp nhẹ cũng dễ dàng lung lay. Gia thế của ta được gọi là thấp kém.
Cha ta tự cho mình là thanh cao, cậy tài kinh người, ông ấy hi vọng ta sẽ là một thiên kim tiểu thư gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vì vậy đã đặt tên ta là Liên.
Quý nữ ở kinh thành có phủ thừa tướng, phủ quan công, phủ bá tước....còn xuất thân tiểu thư quan gia giống như ta, chỉ có thể trở thành công cụ lót đường.
Ngày đó thời tiết rất đẹp, trong lễ hội thưởng hoa rất nhiều hoa thơm cỏ lạ đua nhau khoe sắc, nhưng người so với hoa còn kiều diễm hơn.
Ta đi theo sau những quý nữ có thân phận cao quý, trước mặt là một tốp quý công tử.
Trong tốp người đối diện kia, người đầu tiên ta nhìn thấy, không phải là Lý ca ca của Lý gia cùng là thanh mai trúc mã của ta, mà là thái tử điện hạ thân phận tôn quý, diện mạo hiên ngang.
Đương nhiên, chú ý tới thái tử không phải chỉ có mỗi mình ta, tiểu thư của Vinh quốc công phủ là biểu muội của thái tử, nàng ấy như một chú chim tước nhanh chóng hướng về thái tử chạy tới.
“Thái tử biểu ca, lâu rồi sao người không đến thăm nguyệt nguyệt?”
Các thiếu nữ đều tuân thủ lễ tiết, nhưng mọi người đều lặng lẽ liếc nhìn thanh niên tuấn tú tài hoa đối diện kia.
Lý Viên phát hiện ra ta đứng cuối hàng, hướng về ta cười đến xán lạn.
Ta vội cúi đầu chỉnh lại làn váy, làm như không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại giống như khe hở bị lọt gió. Càng ngày càng lớn, muốn che cũng che không nổi.
Có thể đứng cùng thái tử đều là các quý công tử nhà quan viên đứng đầu. Còn Lý Viên không phải dựa vào võ nghệ của bản thân, mà là dựa vào may mắn nên mới được chọn làm thư đồng của thái tử, nếu không hắn không có tư cách đứng cùng với tốp người kia.
Có vài người được đến đây bởi vì để lấy đầy quân số, ví dụ như Lý Viên, đứng ở trong chỉ để làm nền cho các quý công tử. Nhìn hắn giống như một thị vệ hơn.
Lý Viên là trưởng tử nhà cách vách. Tuy Lý bá bá chỉ là tướng quân ngũ phẩm, nhưng trong triều trọng văn khinh võ nên chức quan ngũ phẩm của ông ấy cao hơn cha ta rất nhiều. Dù sao cha ta cũng chỉ gần hàng ngũ phẩm.
Lúc nhỏ hắn thường trèo tường đến gặp ta, lén lút đưa ta ra ngoài, hoặc tặng ta một số đồ mà nữ tử thích.
Ta nghĩ nếu không gặp thái tử, thì ta và Lý Viên có thể kết thành một đôi phu thê ân ái.
Nhưng ta không can tâm, ta không hề kém cỏi hơn những quý nữ danh môn đó, chỉ có điều ta không đầu thai tốt bằng họ nên liền phải nhận vận mệnh không công bằng này?
Thật không ngờ, lại gặp hai người đã thay đổi cả cuộc đời ta.
Một người là Trường Lạc công chúa, lúc đó nàng ta vẫn chưa được phong thành trưởng công chúa. Ta đã trông thấy nàng từ xa vài lần, nghe nói nàng ta ở trong cung không được sủng ái, còn thân mẫu bệnh mà chết.
Nàng ta dẫn theo một thị nữ lén lút đi dạo quanh hồ, vừa đúng lúc đụng phải ta. Khi ta chuẩn bị hành lễ thì bị nàng ta kéo đến sau núi giả.
“Suỵt, ngươi đừng lên tiếng. Ta hỏi ngươi một việc, ngươi có thấy công tử nhà Lý tướng quân không?”
Ánh mắt nàng ta long lanh như thiếu nữ hoài xuân. Không khác gì so với những nữ tử trong tim đã có chủ kia.
Công tử nhà Lý tướng quân? Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mình Lý Viên.
Ta nói với nàng ta, Lý Viên vừa từ hoa viên đi về hướng bắc.
Nàng ta vui vẻ cảm ơn ta, sau đó vội vàng cùng thị nữ rời khỏi.
Ta có thể biết được hắn ở đâu là bởi vì người hầu của hắn nói với ta, hắn hẹn ta gặp mặt ở một góc tường hướng bắc.
Ta giấu chuyện này trong lòng, tiếp tục đi dạo trong hoa viên. Nhưng không ngờ lại gặp phải thái tử.
Bốn bề không một bóng người, xem ra người đến đây làvì cố ý muốn tách khỏi những người đó.
Khi ta đang nghĩ có nên tiến lên hành lễ vấn an hay không, thì người đã phát hiện ra ta. Cho nên ta đành phải chầm chậm tiến về phía trước, kính cẩn hành lễ.
Sau khi người lễ người ban cho ta ngồi, ta từ chối không được, nên chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.
Người vừa mở miệng liền hỏi ta, có phải tiểu thư Đoan Mục Liên hay không.
Ta trả lời là phải.
Người nói Tiểu Viên Tử hay ở trước mặt người nhắc đến ta vài lần, nói có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, đợi sau khi hắn tiến công lập nghiệp sẽ đến cửa cầu thân.
Ta cười một cách không được tự nhiên, chỉ nói vẫn chưa định thân, cách gọi vị hôn thê này không phải là thật.
Người hỏi tên ta được đặt do đâu, bình thường thích những thứ gì, ta đều trả lời từng thứ một.
Dường như người đang cảm thấy thú vị, không ngờ tới ta đã từng đọc qua binh thư, bắt đầu cùng ta nhiệt tình thảo luận.
Ta nhìn vào mắt người, vừa cười vừa trò chuyện. Ánh mắt người ngày càng sáng, dần dần đổi sắc, đó là ánh mắt chiếm giữ của một nam nhân đối với một nữ nhân, giống với ánh mắt của Lý Viên khi nhìn ta.
Ta nghĩ nước cờ này của ta đi đúng rồi.
Khi người đi chỉ để lại một câu, lần sau gặp lại sẽ cùng ta tiếp tục thảo luận.
Sau đó, ta liền được đưa vào cung để giup công chúa bớt buồn chán, không biết thái tử đã làm thế nào lại co thể mang Lý Viên ra làm bia đỡ.
Cơ hội gặp mặt cứ dồn dập đến, mỗi lần như vậy người đều tìm cách đuổi khéo Lý Viên và Trường Lạc công chúa, sau đó chỉ còn lại ta và người.
Nếu không thì sẽ là lén lút gặp riêng trong hoàng cung.
Vừa mới bắt đầu ta có chút không tình nguyện, nhưng sau đó dần dần bị hoàn cảnh ép buộc, cuối cùng ta đành phải giao nộp chính bản thân mình.
Không thể để mọi chuyện hỗn loạn như vậy mãi được.
Hoàng đế băng hà, thái tử kế vị.
Tiếp theo mọi thứ diễn ra đều vô cùng hợp tình hợp lí,
Hoàng đế tứ hôn cho Trường Lạc công chúa và Lý Viên, Lý gia đã nhận được thánh chỉ.
Lý Viên trèo tường đến tìm ta, nói với ta một câu xin lỗi, hắn không thích công chúa, hắn sẽ vì ta mà thủ thân như ngọc.
Mắt ta tràn đầy nước mắt nói với hắn, đừng đối đầu với hoàng đế, chúng ta không duyên không phận, mong hắn mau chóng quên ta đi.
Mặc dù hắn bị rịn không nỡ, nhưng ta vẫn trưng ra dáng vẻ vì muốn tốt cho hắn, kiên quyết xoay người rời đi.
Ba tháng trước khi công chúa đại hôn, ta bị đưa vào cung.
Một tháng sau khi công chúa đại hôn, Lý Viên đến biên quan.
Những ngày tháng trong cung thật sự không dễ dàng gì. Gia thế của ta không cao, khi tiến cung chỉ được phong làm Qúy nhân, tất cả đều do ta cố gắng từng bước từng bước tiến đến vị trí phi tử, đánh bại tất cả những người đã từng là thế gia quý nữ kia, sau đó ỷ lại vào sự sủng ái của hoàng thượng.
Khi ta được phong thành phi tử, Lý Viên ở biên quan có gửi về một lá thư, nói là muốn chúc mừng ta.
Lúc đó ta đã vào cung được một năm.
Dù hắn có khắc chế như thế nào, thì những nét bút vẫn lộ rõ sự nhớ nhung về ta.
Đột nhiên ta có một cảm giác được độc nhất sủng ái. Hoàng đế cũng sủng ái ta, nhưng không phải chỉ có một mình ta. Còn Lý Viên từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta.
Cho nên ta đã gửi thư hồi âm cho hắn, không ngừng dặn dò hắn nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, lại gửi cho hắn mũ áo giày dép do chính tay ta làm. Cứ như vậy nhiều lần gửi đến gửi đi, chúng ta có được cảm giác yêu đương bằng tinh thần.
Sau đó, Lý Viên lập chiến công, một bước lên cao, được phong thành Trấn Bắc tướng quân, cuối cùng hắn cũng hồi kinh.
Trước khi về kinh hắn không nói với bất kì ai, mà lén lút đến gặp ta. Ta đã dùng một chút thủ đoạn để được cùng hắn gặp mặt ở lãnh cung.
Hai người yêu nhau thường xuyên thư từ qua lại, vừa gặp liền không thể cứu vãn. Tấm thân thường ngày sống trong nhung lụa này của ta bị đè trên chiếc giường rách nát bẩn thỉu ở lãnh cung. Nhưng nội tâm ta lại cảm thấy xung sướng và vui vẻ.
Trong hai năm này, trong cung không ngừng có người mới được đưa đến. Số lần hoàng đế đến cung ta không còn như trước.
Mỗi lần Lý Viên mở miệng gọi ta là Liên Nhi, ta lại càng phấn khích.
Trước khi về Lý Viên quyến luyến không dứt, ta nói với hắn lần sau lại gặp.
Ta nhịn không được muốn khoe khoang với Trường Lạc, dù sao nàng ấy cũng từng dựa vào sự tồn tại của ta mà có được Lý Viên. Ta gọi nàng ta vào cung, nhưng ta biết là không nê tiết lộ bí mật, thế nên ta cười nhạo mẫu thân của nàng ta.
Nàng ta tát ta một bạt tai, sau đó bị hoàng đế cấm túc một tháng. Vừa hết kì cấm túc liền muốn cùng Lý Viên hòa ly.
Lần này, không còn ai chen giữa ta là Lý Viên. Bọn ta tha hồ gặp mặt tại lãnh cung.
Một tháng sau, ta phát hiện kinh ngyệt chưa tới. Ta biết có thể đứa trẻ này không phải là của hoàng đế, bởi vì tháng này người chưa từng đến cung của ta.
Ta nghĩ cách để hoàng đế đến cung của ta một đêm.
Hai tháng sau, Trường Lạc từ Giang Nam quay về, đang vào cung thỉnh an.
Ta bắt đầu nổi lên tâm tư xấu, cố ý nói ta đã mang thai với hoàng đế vào lúc này. Để cho nàng ta không được thoải mái.
Lý Viên nghe tin ta có thai, không nghe theo lời khuyên ngăn của ta, nhất quyết phải vào cung gặp ta, bọn ta gặp mặt ở một nơi hoang vắng trong lãnh cung.
Sau đó bọn ta cãi nhau, hắn không muốn giữ lại đứa trẻ, nếu như chuyện này chẳng may bị phát hiện. Bọn ta sẽ chết không có chỗ chôn thân. Ta vẫn kiên quyết giữ lại, vì đây là chỗ dựa nửa đời còn lại của ta ở trong cung.
Ta dở thủ đoạn mềm yếu, định cởi bỏ quần áo của hắn.
Khi củi khô bén lửa thì bị hoàng đế phát hiện.
Vào lúc này, cuối cùng ta cũng cảm nhận được sự hoảng hốt, ta đau đớn khóc lóc, khổ cực níu kéo, cuối cùng vẫn là vô phương cứu chữa.
Lý Viên bị phán tội chết, ta bị cắt chức thành thường dân, bị đày vào lãnh cung.
Trong Ngọc Liên Cung, ta nhìn thấy Trường Lạc, nàng ta sống thoải mái hơn trước kia, phong thái lại càng thêm rạng rỡ hơn.
Rõ ràng ta mới là người đứng trên cao, là phi tử nhận được sự sủng ái, nàng ta chỉ là một phụ nữ có chồng phải một mình cô độc.
Tại sao lại không thể giữ kết cục được sủng ái này mãi. Chẳng lẽ xuất thân thấp kém mãi mãi sẽ không sánh nổi với xuất thân cao quý sao.
Ta không can tâm làm một giỏ trúc múc nước mãi không đầy. Ta ghê tởm những có người xuất thân quý nữ này.
Thế nên, ta đã cố ý kích động nàng ta ở lãnh cung, ý đồ muốn để nàng ta khó chịu đau khổ. Nhằm lấp đầy hư vinh nhất thời trong lòng ta.
Cho dù ta bị đày vào lãnh cung, thì ngươi cũng phải bị ta đạp dưới chân.
Nàng ta không có chút phản ứng nào, nghe xong liền xoay người rời đi.
Theo ta thấy, là nàng ta đang cố làm ra vẻ trấn tĩnh, hoang mang mà chạy mất.
Ta haha cười lớn, cung nhân nói ta bị điên rồi.
Ngày xử trảm, ta đóng cửa nằm trên giường, từ cửa sổ lãnh cung nhìn ra bên ngoài, dường như ta nhìn thấy Lý Viên đang trên bờ tường vẫy tay gọi ta.
Ta đưa tay ra muốn cùng hắn nắm chặt.
“Lý ca ca, mang muội theo với.”
Cuối cùng tay không còn sức buông thõng.
Hết.