-
Chương 2 + 3: Nam nhân xa lạ
Trường Lạc thay đổi mọi thứ trong phủ công chúa một phen, nàng ấy dự định bắt đầu một cuộc sống mới.
Một mình trong phủ rất buồn chán, nên nàng ấy quyết định đến Giang Nam chơi.
Giang Nam quả nhiên nhiều tài tử giai nhân. Nam tử ở đây so với kinh thành càng có khí khái thư sinh hơn, nữ tử càng nói năng nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Nàng ấy chưa từng xuất cung, sau khi gả đi cũng chỉ ở trong phủ công chúa, nơi đây Thanh Sơn Lục Thủy*, cầu nhỏ nước chảy, làm nàng ấy lưu luyến không muốn quay về.
*núi sông xanh ngắt.
Một ngày này, nàng ấy nữ giả nam trang đi dạo phố, nhìn thấy góc phố có một tòa lầu các tinh xảo, vô cùng lịch sự tao nhã, vô cùng hiếu kì bên trong có gì.
Trước mặt có một nam nhân phong tình vạn chủng đang nhiệt tình mời gọi, nàng ta mới hiểu đây là Tiểu Quan Quán*
*ngược lại với thanh lâu.
Nàng ấy không nhịn được cười, một tiệm nam phong quán lại trang trí thanh lịch tao nhã như vậy.
Ông chủ thấy nàng ấy một thân nam trang, đồ trang sức treo trên áo lại vô cùng phi phàm, nên càng thêm nhiệt tình mời gọi nàng ấy tiến vào trong.
Trường Lạc nghĩ, công chúa không muốn nuôi nam sủng thì không phải công chúa thực sự.
Đến cũng đến rồi, há gì không thể nghiệm đạo lý một phen.
(Tác giả: Ta không những không đi, ta còn phải gọi mười bảy mười tám mỹ nam đến hầu hạ ta.)
Nàng ấy để ông chủ gọi nam tử đang được hoan nghênh nhất đến.
Rất nhanh, các mỹ nam tử đặc sắc tụ lại một chỗ.
Trường Lạc nhìn người này, lại nhìn người kia, vô cùng tò mò. Nàng ấy để cho các mỹ nam lần lượt biểu diễn tài nghệ của bản thân.
Có người thổi sáo, người thì đàn, người hát, múa kiếm,vân vân đủ thể loại. Nhưng chỉ có một vị là nũng nịu không chịu biểu diễn, thì ra hắn giỏi về phương diện kia.
Trường Lạc xem xong tiết mục, tán thưởng bọn họ, sau đó giữ thiếu niên có tài nghệ đặc biệt này lại.
Nàng ấy nghĩ bản thân gả đi làm vợ người ta đã ba năm, nhưng chưa từng nam hoan nữ ái. Mọi người đều nói lần đầu của nữ tử là đau nhất, sau đó mới trả nghiệm được cảm giác dục tiên dục tử.
Kĩ thuật độc đáo của người này, nhất định có thể giúp nàng ấy giảm bớt đau đớn.
Nàng và mỹ thiếu niên thủ thỉ một phen. Mỹ thiếu niên nói với nàng ấy, nếu sợ thì có thể uống chút rượu trợ h.ứng.
Nàng ấy sai người di lấy rượu, sau đó từng chút từng chút chút đem rượu uống hết.
Cơm no rượu say, bầu không khí vô cùng thích hợp, nên bàn chính sự rồi.
Khi Trường Lạc đang thấp thỏm nằm trên giường, mỹ thiếu niên nói với nàng ấy, trong quán có việc gọi hắn ta, hắn phải đi giải quyết một chút.
Đến khi thuốc có tác dụng những mỹ thiếu nam vẫn chưa quay lại, Trường Lạc thiếu chút đã ra ngoài tìm người.
Nàng ấy mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, nghe âm thanh mở cửa rồi đóng cửa, đột nhiên thấp thoáng thấy một bóng dáng mặc áo xanh nhạt.
Mỹ thiếu niên hôm nay cũng mặc áo màu xanh nhạt. Nhưng dáng người lại không cao như vậy. Nàng ấy cảm thấy có thể do mình hoa mắt nên nhìn nhầm không chừng.
“Sao bây giờ ngươi mới quay lại?” Dưới tác dụng của thuốc, lời nàng thốt ra có chút kiều mị.
Người đến nhẹ nhàng cười, sau đó đáp lại.
Hắn bước đến bên giường, dùng một tấm vải che đi đôi mắt của nàng ấy.
Đây lại là tình tiết gì vậy? Đầu nàng ấy choáng váng.
Hắn chầm chậm lột quần áo của Trường Lạc. Lộ ra ngọc thể, toàn thân nữ tử xinh đẹp không tì vết đập vào mắt.
Môi bị hắn ngậm trong miệng, nhẹ nhàng hôn, sau đó nghiêng đầu tiến vào trong, hưng phấn dạo chơi bên trong. Cùng nàng ấy đầu đối đầu rong ruổi.
Động tác tay của nam tử chưa từng ngừng lại, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, không bỏ qua bất kì chỗ nào.
Môi hắn bắt đầu hôn xuống. Đến khi bị ngậm hai quả anh đào, nàng ấy mới hiểu tại sao các nước lại vui vẻ.
Nhưng mà, trải nghiệm thực sự vẫn còn ở phía sau.
Khi thực sự bị xuyên qua, Trường Lạc đau đến nỗi cảm giác như cả người bị xé toạc.
Nam tử rất nhẹ nhàng, Trường Lạc dần dần thích ứng được với tiết tấu của hắn.
Động tác của nam tử mạnh dần, Trường lạc cảm thấy bản thân giống như con thuyền nhỏ trước giông bão, không xác định được đông tây.
Đêm vừa chậm vừa dài, nàng ấy cảm thấy mình giống cọng mì, mặc hắn lật qua lật lại nhào nặn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu nàng ấy rất đau, muốn bước xuống đất nhưng hai chân mềm nhũn bổ nhào về phía trước.
May mà bên cạnh xuất hiện hai cánh tay kịp thời ôm nàng ấy lại.
Da thịt hai người chạm nhau, tác dụng của thuốc không còn nên nàng ấy cảm thấy rất ngượng ngùng muốn rời khỏi đây.
Người đằng sau mở miệng: “Tiểu thư, hôm qua tiểu sinh hầu hạ, người vẫn cảm thấy chưa vừa ý sao?
Giọng nói trầm thấp từ tính, rất dễ nghe. Nhưng không phải âm thanh trong trẻo dễ thương của mỹ thiếu niên kia.
Nàng ấy quay đầu, đối diện là một khuôn mặt đẹp đến mức người và thần đều phẫn nộ.
Đột nhiên có chút hoảng loạn, nhưng nàng ấy rất nhanh bình tĩnh lại, vỗn dĩ chính là đến đây tiêu tiền, ai phục vụ cũng đều như nhau.
Nàng ấy đẩy nam tử ra sau đó mặc quần áo.
Nam tử cúi đầu nhìn chấm đỏ trên giường, ý cười trên mặt càng sâu.
“Không ngờ tiểu thư vẫn còn là xử nữ, tiểu sinh không hiểu tại sao tiểu thư lại muốn đến nơi này?”
Nàng ấy quay đầu nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy người tuấn mỹ trước mặt này là do trời đất tạo nên.
Nàng ấy mở miệng nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, đáng đời cổ họng bị khàn rồi, nhưng cũng cảm thấy rất ngại ngùng.
“Bản...ta đến đây tiêu tiền, ngươi nhận tiền, cả hai chúng ta đều tình nguyện, tiền trao thì cháo múc. Việc này chẳng có can hệ gì cả.
Xoay người mặc xong quần áo, tính tiền sau đó rời đi, đến tên của nam tử kia cũng không thèm hỏi, đây chẳng qua chỉ là một hồi tình duyên thoáng qua.
3 Gặp Lại
Trường Lạc ở Giang Nam ba tháng, đã thăm thú hết phong cảnh và con người nơi đây, dự định sẽ quay về phủ.
Sau khi về phủ công chúa, Trường Lạc vào cung để vấn an hoàng đế.
Nàng ấy sửa soạn một chút, tẩy sạch sự vất vả của đường dài, đưa thẻ bài cho cung nhân.
Hoàng đế triệu kiến, hỏi nàng ấy đến Giang Nam chơi cảm thấy như thế nào, nàng ấy trả lời từng câu một.
Cung nhân đội nhiên vội vàng đến báo, nói Liên phi được chuẩn có hỉ mạch.
Hoàng đế vui mừng, không còn tâm trạng trò chuyện cùng nàng ấy nữa, Trường Lạc nghĩ nhất định Liên phi không muốn gặp nàng ấy, nên dứt khoát không đến thăm, cho nên trực tiếp cáo từ rời đi.
Trên đường về nàng ấy nghĩ, Liên phi này có hỉ cũng thật là khéo, bản thân vừa về cung liền loan tin có hỉ mạch, không biết có phải cố tình nói cho nàng ấy nghe không.
Cho đến khi có một giọng nói “Bái Kiến Trường Lạc công chúa” đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng ấy.
Giọng nói này có chút quen tai, nàng ấy ngẩng đầu lên thấy đối diện có một người đang đứng.
Hắn ta ngày càng tiến tới gần, cuối cùng Trường Lạc cũng nhìn rõ mặt hắn.
Là nam tử ở Tiểu Quan Quán đêm đó.
Nàng ấy kinh ngạc quên đáp trả, vẫn là công công bên cạnh nhắc nhở, đây là Triều thừa tướng.
Nàng ấy càng thêm kinh ngạc, cảm thấy bản thân bây giờ rất lúng túng, giống như bị lột sạch rồi ném lên phố.
Nàng ấy biết Triều thừa tướng trẻ tuổi đầy triển vọng, thường được đặc biệt đề bạt, nhưng mỗi ngày đều ở trong phủ nên nàng không biết Triều thừa tướng có dáng vẻ như thế nào.
Không còn cách nào, nàng ấy đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hướng về hắn đáo lễ.
Thừa tướng cũng không có động tác gì, hai người chỉ giống như công chúa hoàng tộc và đại triều thần vô tình gặp gỡ. Sau khi đáp lễ mỗi người đi một ngả.
Trưởng Lạc quay về phủ, sau đó đóng cửa phủ, dù là ai mời thì cũng không xuất hiện.
Cứ như vậy trôi qua một thời gian, tất cả đều yên lặng không sóng không gió, yên ổn vô sự.
Nàng nghĩ, có thể thừa tướng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, càng không muốn phát sinh hiểu lầm với một công chúa đã hòa ly.
Thế nhưng khi cô cô của nàng nấy, Long Bình đại trưởng công chúa mời nàng nấy đến phủ chơi, nàng lại vui vẻ đồng ý.
Phò mã của đại trưởng công chúa mất đã nhiều năm, trong phủ bà ấy nuôi rất nhiều tuấn mỹ nam sủng, mặc sức chơi đùa, mặc sức ca múa, ngày ngày vui vẻ.
Trường Lạc từ chỗ cô của nàng học được cách nuôi nam sủng. So với vườn không nhà trống của nàng ấy thì cuộc sống của cô cô mới là một cuộc sống nên hướng về.
Cô cô mời nàng đến phủ để cùng mua vui, để cho các mỹ nam đứng trước mặt hai người biểu diễn tài nghệ. Để cho trưởng nữ xui xẻo này trải nghiệm một chút, thế nào là niềm vui thực sự của phụ nữ.
Dưới sự khuyên bảo của cô cô, tính tình hoạt bát trước kia của Trường Lạc lại quay về. Khi chuẩn bị về phủ, nàng ấy tiếp nhận mỹ nam mà cô cô tặng.
Dẫn mỹ nam quay về phủ, Trường Lạc rất vui vẻ, nàng ấy mở miệng hát giai điệu Giang Nam.
Khi xe ngựa chuẩn bị rẽ vào con đường tiến về phủ công chúa thì bị người chặn lại.
Nàng ấy đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì thì thấy một cánh tay đưa ra vén màn xe, tiếp theo là một khuôn mặt thần hồn điên đảo.
Nàng ấy vô cùng ngạc nhiên, chưa biết nên mở miệng như thế nào thì mỹ nam đã bị thừa tướng ném khỏi xe.
“Công chúa thật cao hứng nha! Vừa ra khỏi cửa liền mang về một nam tử, vậy sau này không phải ngày ngày đều mang nam tử về sao, phủ công chúa nuôi nổi sao?”
Nàng ấy nuốt nước miếng có chút sợ sắc mặt của thừa tướng, “Thừa tướng tại sao lại nói vậy? Chuyện bổn cung làm hình như đâu có cản đường của thừa tướng?”
“Bổn quan trên trăm quan và chúng đại thần. Công chúa muốn nuôi nam sủng, thần tự nhiên có trách nhiệm khuyên bảo giúp công chúa không bị lầm đường lạc lối.”
Nàng ấy cảm thấy hắn có chút giống như cố ý tìm nàng ấy gây chuyện. “Vậy cô cô của ta cũng nuôi nam sủng, thừa tướng làm thế nào để khuyên bà ấy không bị lầm đường lạc lối?”
Mọi triều đại đều có công chúa nuôi nam sủng, tại sao đến nàng ấy thì lại không được? Đây rõ ràng là cố ý đối đầu với nàng ấy.
“Đại trưởng công chúa là trưởng bối, việc của trưởng bối, vãn bối làm sao có thể xen vào.”
Trưởng Lạc nói không lại hắn, dù sao hắn cũng có lý. Dứt khoát không để ý đến hắn, xoay người xuống xe, chỗ này chỉ cách cửa phủ công chúa mười mấy bước chân.
Đôi mắt nguy hiểm của nam nhân khép lại, duỗi tay một cái kéo nàng ấy ôm vài lòng.
Trường Lạc vùng vẫy trốn không thoát, cảm thấy có vật cứng đâm vào bản thân, trong lòng càng thêm bất an.
Nam nhân đó cắn vành tai của nàng ấy, hơi thở phả bên tai ngập tràn hương hoa lan, “Công chúa muốn nuôi nam sủng, vậy người cảm thấy thần như thế nào, phải chăng có thể trở thành người dưới trướng của công chúa.
Nghe được những lời này nàng ấy ngạc nhiên mở to mắt, chỉ cảm thấy không đáng tin, liền trực tiếp từ chối.
Khi thừa tướng và công chúa đã hòa ly dính líu tới nhau---chuyện này nếu như xảy ra, mấy lão thần kia nhất định sẽ mắng nàng ấy tới chết.
Nam nhân càng thêm tức giận lập lức luồn tay vào váy nàng ấy. Một lúc sau Trường Lạc không còn sức phản kháng nữa.
Hắn lại bắt đầu mê hoặc như ma quỷ nói, “Công chúa nghĩ lại thử xem, thần phải chăng có thể trở thành người dưới chướng của công chúa?”
Cánh tay đang làm loạn bên dưới làm cho nàng ấy không còn tâm tư suy nghĩ đến việc này, nếu hắn muôn tìm đường chết, thì bản thân cũng ngăn không nổi, vậy thì cứ coi như nhặt được một nam sủng có sắc có tài.
Nàng ấy ừm một tiếng, coi như là đồng ý.
Nam nhân nở nụ cười, bỏ qua cho nàng ấy. Sau đó ôm nàng ấy xuống xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa không có người, đến phu xe cũng không biết đã đi đâu.
Hắn ôm nàng ấy từ cổng tiến vào phủ công chúa, quen đường quen lối tiến đến phòng nàng ấy, kì lại nhất là đến cả một người hạ nhân cũng không thấy đâu.
Hắn cầm hai chân nàng vòng qua eo, “Nhịn một chút”
Quả nhiên lại là một đêm hoan ái.