-
Chương 6: Bánh bao súp (5)
Liên tục chạy vài ngày, Đường Phương xem như đã hiểu, mặc dù ở Thượng Hải nhân viên công vụ coi như không hề kiêu ngạo, nhưng một khi dân chúng gặp phải chuyện phiền toái, thường thường chạy đến gãy chân sứt miệng cuối cùng vẫn là bận rộn toi công.
Đồn công an: Báo cáo người mất tích? Là gì của cô? Khách thuê không liên lạc được? Các người thuộc về quan hệ lợi và hại, đối phương mất tích hai năm mới có thể lập án. Phòng ở làm thế nào ư? Đợi trừ hết tiền đặt cọc rồi liên lạc với công ty môi giới.
Bất động sản môi giới: Chúng tôi làm việc chính đáng theo pháp luật, cô Đường xin hãy chờ đợi. Bây giờ cô muốn thu lại phòng ở? Hiện tại không dễ đâu, xin chờ một chút.
Đi đến văn phòng khu phố: Sau khi trừ hết tiền đặt cọc, tìm đồn công an và bên môi giới cùng đi, mới có thể mở khóa. Có thể thanh lý đồ dùng của khách thuê, nhưng cô phải giúp anh ta bảo quản, lại để cho bên môi giới kê khai danh sách. Đúng, chúng tôi sẽ làm con dấu chứng minh giúp cô.
Cục quản lý bất động sản: Ngôi nhà cũ muốn lắp đặt thiết bị? Có thể, động kết cấu? Phải chờ phê duyệt, cô tìm đơn vị thiết kế đi, bọn họ đều biết đấy.
Cục quản lý đô thị: Là báo cáo vi phạm luật lệ kiến trúc và thay đổi bên ngoài đúng không? Hả, cô muốn lắp đặt thiết bị ngôi nhà cũ? Để cho công ty thiết kế đến đi, nhớ phải tìm công ty cho tốt.
Đường Phương cầm một đống văn bản tài liệu điều lệ liên quan về nhà, khách thuê có tiền có bệnh vẫn không hề có động tĩnh gì. Còn điện thoại quấy rầy càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng tiếp mấy cuộc, cũng toàn là mời cô mua sắm cửa hàng hoặc biệt thự, hiển nhiên cô cũng trở thành một thành viên "Câu lạc bộ người ngốc nhiều tiền ".
Cuối tháng, sáng sớm Lâm Tử Quân gọi điện thoại đến.
"Số 8XX đường Cự Lộc bị báo cáo rồi, cậu cẩn thận, đừng có đi nghe ngóng, tránh cho nhà mình vọt tới họng súng."
Đường Phương lại càng hoảng sợ: "Sao lại bị báo cáo?"
"Quá ngu xuẩn, vô cùng ngu xuẩn, mời nhà thiết kế gà rừng, huỷ cả tòa nhà Tiểu Dương, thấy cả kết cấu bê tông nhà lầu. Đầu óc quá đần rồi." Lâm Tử Quân tức giận nói: "Bị báo cáo mấy lần, hiện tại có lẽ không ép được rồi, mới đến chỗ chúng tớ cố vấn. Ông chủ nói xảy ra chuyện lớn rồi, làm không tốt sẽ gây chấn động khu Tĩnh An."
Đường Phương cẩn thận suy nghĩ: "Có lẽ tớ chưa nói lỡ miệng, chỉ đi hỏi xem nhà cũ có thể lắp đặt thiết bị gì đó không thôi." Hiện tại cô đang phải nghĩ cách bịa ra giải ước để đền bù tổn thất khoản lắp đặt thiết bị do khách thuê mang lại, rồi mới tính được tổng nợ.
Hôm nay Đường Phương bận rộn ở văn phòng đến hơn hai giờ chiều, mới nhớ tới buổi trưa không ăn cơm. Cô mở điện thoại ra muốn xem động thái gần tan tầm, lại bị con số màu đỏ trên weibo làm cho hoảng sợ.
Trừng mắt nhìn, Đường Phương chụp màn hình, gửi cho Lâm Tử Quân: "Xem này, hình như tớ nổi tiếng rồi."
Luật sư Lâm còn đang đi công tác ở kinh thành rất chuyên nghiệp, không để ý tới cô.
Weibo "Một viên kẹo rất chính trực" của Đường Phương sau khi xuất hiện trước mặt công chúng vào năm 2015, không thêm dấu V không lập đoàn đội, không mua thành viên để tiết kiệm tiền. Lúc cô học đại học đã bắt đầu làm chuyên mục mỹ thực cho “Môt tuần Thượng Hải”, “Trình báo”, viết cho đến khi chúng đóng cửa, cũng coi như vất vả cần cù cày cấy gần mười năm trong giới ăn hàng. Đáng tiếc weibo nhiều năm qua không nóng không lạnh, mới hơn hai vạn fans, vẫn chưa tới bằng một nửa những weibo công chúng khác.
Đường Phương không nỡ ấn mở điểm đỏ thông báo, nhịn không được rất nhanh lướt qua nội dung.
Hoá ra không ngừng là bình luận, hết lần này tới lần khác Đường Phương chỉ trả lời bình luận chứ không trả lời tin nhắn, rất nhiều người chỉ có thể nhìn số lượng like, nếu không phục, cũng chỉ có thể tranh cãi. Đến mức người hiểu chuyện luống cuống dứt khoát châm ngòi chiến tranh tới weibo Đường Phương. Mắng nhau càng nhiều, khiến cho rất nhiều người sử dụng weibo gia nhập, còn có không ít blogger khiến chiến trường càng bùng nổ.
"Tôi và cô so khẩu vị, cô lại so giá với tôi. So khẩu vị, cô lại so hoàn cảnh. So khẩu vị, lại so cách phục vụ. Gạch Tinh chết đi."
"Loan Loan làm bánh bao súp là ngon nhất? Sính ngoại cũng là bệnh. Đắt đến muốn chết, muốn khoe của thì trực tiếp khoe đi, trang B (*) sẽ bị sét đánh. Cô nhanh bơi tới eo biển đối diện ăn trứng luộc trong nước trà."
(*) giả vờ khoe khoang để thoả mãn lòng hư vinh
"Ăn không nổi nói người ta không thể ăn, Bồ Đào đau lòng quá, đời này ăn cái gì lớn lên mà ngay cả vị giác cũng là kẻ thù của người giàu thế này?"
"Bánh bao súp Vô Tích quá ngọt rồi. Mì hoành thánh tể thái không cần dùng canh gà cay, quỷ dị."
"Có ý kỳ thị vùng miền sao? Nói bánh bao súp của chúng ta không thể ăn, ha ha ha, dù sao Đại Hà Nam chúng ta bị bôi đen đã quen rồi. Không thiếu loại cún vùng miền này."
"Hà Nam bị bôi đen sao? Ha ha, ta chỉ cười không nói lời nào."
Bình luận kia ngày càng nhiều biểu tượng cười, một mảnh hỗn chiến, không có kết cấu gì.
"Cũng chỉ có người Thượng Hải các người không phóng khoáng, ăn bánh bao lải nhải trữ tình cả buổi. Còn nhiều người thích như vậy, may mắn không có quan tâm PO gốc (**). Báo cáo rồi, già mồm cãi láo, phiền phức, đừng có xuất hiện ở trang đầu của tôi nữa."
(**) bài viết gốc
"Người Thượng Hải ăn gạo nhà các người à? Ở đâu ra cẩu không có giáo dưỡng sủa loạn ở weibo nhà người ta, cút xa một chút. PO gốc cần mày quan tâm à? Thiếu mơ mày ấy."
"Ai già mồm cãi láo? Người ta ở weibo cảm thán liên quan moá gì đến mông mày, tiện nhân có cút đi xa không."
"Bánh bao súp không phải bánh bao, cám ơn, nông dân cả đời chỉ xứng ăn bánh bao, cám ơn anh không có quan tâm PO gốc."
"Bánh bao súp sao lại không phải bánh bao? Ngựa trắng không phải là ngựa à? Mày tốt nghiệp tiểu học chưa?"
"Lầu trên mau đi xem thằng ngu đi, ở bên trong phòng tập thể thao kêu gào còn post video khoe khoang, ung thư thẳng nam núi X."
"Núi X thì sao? Đàn ông núi X chúng ta ngay thẳng. Không thể bình luận sao? Tự do ngôn luận đâu rồi?"
"Tự do ngôn luận không phải từ đồng nghĩa với không có lễ phép không có giáo dưỡng. Chủ bình luận mắng PO gốc, đáng đời bị mắng."
Bánh bao súp cũng có thể gây ra huyết án trên mạng, Đường Phương nhìn đống bình luận, cảm giác mâu thuẫn nội bộ nhân dân thật sự quá kinh rồi, thở dài một tiếng, đè xuống suy nghĩ xoá bỏ bài post, chuyên tâm chạy bản thảo.
Mới đọc được hai hàng chữ, điện thoại đinh một tiếng, xuất hiện môt tin nhắn.
Đầu năm nay ngoài tất cả mạng lưới thương nghiệp lớn, ngân hàng bảo hiểm và thư từ qua lại hoạt đông, còn có người nào chịu nhắn tin không qua wechat. Đường Phương nghiêng đầu liếc một cái, lập tức ấn mở.
"Xin chào cô Đường, tôi là Triệu Sĩ Hành bạn của Trần Dịch Sinh. Trước đó cậu ấy tự ý đi xuyên Siberia, bị thương nặng, điện thoại hỏng. Cậu ấy ở trong bệnh viện Siberia gọi điện thoại, cô không tiếp. Phòng ở thôn Vũ Cốc vẫn tiếp tục thuê, nếu như cần tăng tiền thuê xin hãy nói cho tôi biết, gửi cho tôi số tài khoản wechat hoặc ngân hàng là đươc, tôi thay cậu ấy chuyển khoản cho cô. Cám ơn."
Quả nhiên phải không tiếc con mới bắt được sói. Đường Phương tiện tay tìm kiếm dãy số Siberia, xem ra cái 007 kia có lẽ chính là vị khách thuê bệnh cũng không nhẹ gọi tới. Cô cẩn thận châm chước câu chữ nhắn lại, cảm thấy có lẽ không nên đánh rắn động cỏ, việc cấp bách là phải bắt sói trở lại.
"Xin chào anh Triệu, phiền anh chuyển lời cho anh Trần, phòng 102 nhà tôi phải sử dụng vào viêc khác, đến kì hợp đồng sau sẽ thu hồi, không kí tiếp. Kính xin anh ấy mau chóng về nước cùng tôi tiến hành thủ tục bàn giao. Thêm ngày sẽ mất thêm tiền, anh ấy trở lại càng sớm tổn thất càng nhỏ. Cám ơn."
Đối phương mất một lúc lâu mới nhắn lai: "Xin lỗi cô Đường, vừa rồi tôi đang họp, thuận tiện trò chuyện không? Tôi gọi cho cô."
Đường Phương đứng dậy nhìn lướt qua các đồng nghiệp không yên lòng, cầm lấy điện thoại đi WC.
Giọng Triệu Sĩ Hành trung hậu trung thực: "Xin chào cô Đường."
"Xin chào anh Triệu." Giọng Đường Phương khách khí xa cách trước sau như một.
"Xin lỗi, xin hỏi thôn Vũ Cốc không kí tiếp là vì không liên hệ được với Trần Dịch Sinh sao?"
"Không phải. Là vì trong nhà có việc khác."
"Aiz, vậy cô Đường có thể chụp hợp đồng gửi cho tôi không? Tôi giúp cậu ấy nhìn một chút."
Đường Phương nheo mắt, giọng dịu đi một chút: "Hợp đồng không ở chỗ tôi, ý anh Triệu là?"
"Giải trừ hợp đồng thuê, cần phải thông báo trước một hai tháng đúng không?"
"Đúng vậy. Thế thì sao?"
"Dich Sinh một tháng trước đi Nga , không nghe cậu ấy nhắc đến muốn dọn nhà. Xin hỏi bên cô thông báo giải trừ hợp đồng lúc nào?"
"Đại khái là đầu tháng ba." Đường Phương sớm có chuẩn bị: "Anh yên tâm, nếu như chúng tôi làm trái với hợp đồng, bên tôi sẽ trả phí. Nhưng phòng ở và đồ điện đồ dùng trong nhà có gì hư tổn, anh ta cũng cần bồi thường theo giá."
Triệu Sĩ Hanh khẽ giật mình: "Cô Đường hiểu lầm rồi. Tôi không phải nói chuyện tiền nong, tiền là chuyện nhỏ. Là như thế này, Dịch Sinh bị nhốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ ở trong đống tuyết dưới âm 50 độ mới được giải cứu, ngày mai còn phải chuyển đi bệnh viện Moscow tiếp nhận điều trị. Lúc này bên cô đưa ra huỷ hợp đồng, quá khó xử cho cậu ấy rồi. Tìm phòng ở chuyển đồ đều cần có thời gian, đúng không?"
Bán thảm? Đường vòng cứu nước? Trong lòng Đường Phương cười lạnh: Đáng đời, ngoài miệng lại khéo hiểu lòng người: "Thật đáng tiếc khi anh Trần bị thương, chúc anh ấy sớm ngày hồi phục. Nếu không như thế này, lại cho anh ấy thuê thêm ba tháng, anh thấy đủ chưa?"
Triệu Sĩ Hành nhẹ nhàng thở ra: "Thật tốt quá, cám ơn."
Đường Phương nhanh chóng tính toán, mỉm cười nói: "Không cần khách sáo, ba tháng này tiền thuê tăng lên 15%, một tháng là 13800, tổng cộng 41400. Tài khoản wechat là số di động của tôi. Cám ơn anh Triệu." Dù sao môi giới nói, năm nay tiền thuê ở thôn Vũ Cốc cơ bản tăng lên 10%.
Triệu Sĩ Hành không nghe kĩ chuỗi con số phía sau, ngẩn người mới kịp phản ứng, yếu ớt hỏi: "Cô Đường, tiền thuê có phải hơi cao không? Tôi cũng là người Thượng Hải, ở đường Khang Bình, biết rõ một ít giá thị trường. Cô tăng giá 8% có được không? Con số rất may mắn."
Đường Khang Bình thì làm sao? Khu vực quan nhị đại thành phố có thể mang ra dọa người? Trước đó khẩu khí lớn, nhắc đến tiền thuê tăng bắt đầu keo kiệt, phi!
Mắng là trong lòng mắng, Đường Phương lại thay đổi sang ngôn ngữ Thượng Hải, giòn giã cười: "Hoá ra anh là người Thượng Hải à? Anh cũng nói tiền là chuyện nhỏ. Còn nữa anh đừng quên giá thị trường, bên môi giới sẽ tính là 15000 đấy, còn phải trả cả năm. Hiện tại ba tháng là thuê ngắn, không rẻ ư? Để tôi giới thiệu người môi giới cho anh làm quen nhé."
Triệu Sĩ Hành nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của cô, anh ta nói: "Không cần. Cứ như vậy đi, cô nhắn tin con số cụ thể cho tôi."
Đường Phương cười hì hì mở cửa phòng đi ra rửa tay: "Đúng rồi, còn có tiền đặt cọc so với giá mới thiếu 5400, tôi tính xong sẽ gửi cho anh. Điện nước than đá mỗi tháng cũng xin trả đúng hạn."
Mẫu hậu dạy bảo đúng: Chúng ta không tham tiện nghi của người, cho dù như thế nào cũng không thể tham tiện nghi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, truyền đến một tiếng không cam lòng: "Ừ."
Lời tác giả:
Đường Phương: Không bỏ được con không bắt được sói.
Triệu Sĩ Hành: Ha ha.
Trần Dịch Sinh: Ha ha ha.
Đồn công an: Báo cáo người mất tích? Là gì của cô? Khách thuê không liên lạc được? Các người thuộc về quan hệ lợi và hại, đối phương mất tích hai năm mới có thể lập án. Phòng ở làm thế nào ư? Đợi trừ hết tiền đặt cọc rồi liên lạc với công ty môi giới.
Bất động sản môi giới: Chúng tôi làm việc chính đáng theo pháp luật, cô Đường xin hãy chờ đợi. Bây giờ cô muốn thu lại phòng ở? Hiện tại không dễ đâu, xin chờ một chút.
Đi đến văn phòng khu phố: Sau khi trừ hết tiền đặt cọc, tìm đồn công an và bên môi giới cùng đi, mới có thể mở khóa. Có thể thanh lý đồ dùng của khách thuê, nhưng cô phải giúp anh ta bảo quản, lại để cho bên môi giới kê khai danh sách. Đúng, chúng tôi sẽ làm con dấu chứng minh giúp cô.
Cục quản lý bất động sản: Ngôi nhà cũ muốn lắp đặt thiết bị? Có thể, động kết cấu? Phải chờ phê duyệt, cô tìm đơn vị thiết kế đi, bọn họ đều biết đấy.
Cục quản lý đô thị: Là báo cáo vi phạm luật lệ kiến trúc và thay đổi bên ngoài đúng không? Hả, cô muốn lắp đặt thiết bị ngôi nhà cũ? Để cho công ty thiết kế đến đi, nhớ phải tìm công ty cho tốt.
Đường Phương cầm một đống văn bản tài liệu điều lệ liên quan về nhà, khách thuê có tiền có bệnh vẫn không hề có động tĩnh gì. Còn điện thoại quấy rầy càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng tiếp mấy cuộc, cũng toàn là mời cô mua sắm cửa hàng hoặc biệt thự, hiển nhiên cô cũng trở thành một thành viên "Câu lạc bộ người ngốc nhiều tiền ".
Cuối tháng, sáng sớm Lâm Tử Quân gọi điện thoại đến.
"Số 8XX đường Cự Lộc bị báo cáo rồi, cậu cẩn thận, đừng có đi nghe ngóng, tránh cho nhà mình vọt tới họng súng."
Đường Phương lại càng hoảng sợ: "Sao lại bị báo cáo?"
"Quá ngu xuẩn, vô cùng ngu xuẩn, mời nhà thiết kế gà rừng, huỷ cả tòa nhà Tiểu Dương, thấy cả kết cấu bê tông nhà lầu. Đầu óc quá đần rồi." Lâm Tử Quân tức giận nói: "Bị báo cáo mấy lần, hiện tại có lẽ không ép được rồi, mới đến chỗ chúng tớ cố vấn. Ông chủ nói xảy ra chuyện lớn rồi, làm không tốt sẽ gây chấn động khu Tĩnh An."
Đường Phương cẩn thận suy nghĩ: "Có lẽ tớ chưa nói lỡ miệng, chỉ đi hỏi xem nhà cũ có thể lắp đặt thiết bị gì đó không thôi." Hiện tại cô đang phải nghĩ cách bịa ra giải ước để đền bù tổn thất khoản lắp đặt thiết bị do khách thuê mang lại, rồi mới tính được tổng nợ.
Hôm nay Đường Phương bận rộn ở văn phòng đến hơn hai giờ chiều, mới nhớ tới buổi trưa không ăn cơm. Cô mở điện thoại ra muốn xem động thái gần tan tầm, lại bị con số màu đỏ trên weibo làm cho hoảng sợ.
Trừng mắt nhìn, Đường Phương chụp màn hình, gửi cho Lâm Tử Quân: "Xem này, hình như tớ nổi tiếng rồi."
Luật sư Lâm còn đang đi công tác ở kinh thành rất chuyên nghiệp, không để ý tới cô.
Weibo "Một viên kẹo rất chính trực" của Đường Phương sau khi xuất hiện trước mặt công chúng vào năm 2015, không thêm dấu V không lập đoàn đội, không mua thành viên để tiết kiệm tiền. Lúc cô học đại học đã bắt đầu làm chuyên mục mỹ thực cho “Môt tuần Thượng Hải”, “Trình báo”, viết cho đến khi chúng đóng cửa, cũng coi như vất vả cần cù cày cấy gần mười năm trong giới ăn hàng. Đáng tiếc weibo nhiều năm qua không nóng không lạnh, mới hơn hai vạn fans, vẫn chưa tới bằng một nửa những weibo công chúng khác.
Đường Phương không nỡ ấn mở điểm đỏ thông báo, nhịn không được rất nhanh lướt qua nội dung.
Hoá ra không ngừng là bình luận, hết lần này tới lần khác Đường Phương chỉ trả lời bình luận chứ không trả lời tin nhắn, rất nhiều người chỉ có thể nhìn số lượng like, nếu không phục, cũng chỉ có thể tranh cãi. Đến mức người hiểu chuyện luống cuống dứt khoát châm ngòi chiến tranh tới weibo Đường Phương. Mắng nhau càng nhiều, khiến cho rất nhiều người sử dụng weibo gia nhập, còn có không ít blogger khiến chiến trường càng bùng nổ.
"Tôi và cô so khẩu vị, cô lại so giá với tôi. So khẩu vị, cô lại so hoàn cảnh. So khẩu vị, lại so cách phục vụ. Gạch Tinh chết đi."
"Loan Loan làm bánh bao súp là ngon nhất? Sính ngoại cũng là bệnh. Đắt đến muốn chết, muốn khoe của thì trực tiếp khoe đi, trang B (*) sẽ bị sét đánh. Cô nhanh bơi tới eo biển đối diện ăn trứng luộc trong nước trà."
(*) giả vờ khoe khoang để thoả mãn lòng hư vinh
"Ăn không nổi nói người ta không thể ăn, Bồ Đào đau lòng quá, đời này ăn cái gì lớn lên mà ngay cả vị giác cũng là kẻ thù của người giàu thế này?"
"Bánh bao súp Vô Tích quá ngọt rồi. Mì hoành thánh tể thái không cần dùng canh gà cay, quỷ dị."
"Có ý kỳ thị vùng miền sao? Nói bánh bao súp của chúng ta không thể ăn, ha ha ha, dù sao Đại Hà Nam chúng ta bị bôi đen đã quen rồi. Không thiếu loại cún vùng miền này."
"Hà Nam bị bôi đen sao? Ha ha, ta chỉ cười không nói lời nào."
Bình luận kia ngày càng nhiều biểu tượng cười, một mảnh hỗn chiến, không có kết cấu gì.
"Cũng chỉ có người Thượng Hải các người không phóng khoáng, ăn bánh bao lải nhải trữ tình cả buổi. Còn nhiều người thích như vậy, may mắn không có quan tâm PO gốc (**). Báo cáo rồi, già mồm cãi láo, phiền phức, đừng có xuất hiện ở trang đầu của tôi nữa."
(**) bài viết gốc
"Người Thượng Hải ăn gạo nhà các người à? Ở đâu ra cẩu không có giáo dưỡng sủa loạn ở weibo nhà người ta, cút xa một chút. PO gốc cần mày quan tâm à? Thiếu mơ mày ấy."
"Ai già mồm cãi láo? Người ta ở weibo cảm thán liên quan moá gì đến mông mày, tiện nhân có cút đi xa không."
"Bánh bao súp không phải bánh bao, cám ơn, nông dân cả đời chỉ xứng ăn bánh bao, cám ơn anh không có quan tâm PO gốc."
"Bánh bao súp sao lại không phải bánh bao? Ngựa trắng không phải là ngựa à? Mày tốt nghiệp tiểu học chưa?"
"Lầu trên mau đi xem thằng ngu đi, ở bên trong phòng tập thể thao kêu gào còn post video khoe khoang, ung thư thẳng nam núi X."
"Núi X thì sao? Đàn ông núi X chúng ta ngay thẳng. Không thể bình luận sao? Tự do ngôn luận đâu rồi?"
"Tự do ngôn luận không phải từ đồng nghĩa với không có lễ phép không có giáo dưỡng. Chủ bình luận mắng PO gốc, đáng đời bị mắng."
Bánh bao súp cũng có thể gây ra huyết án trên mạng, Đường Phương nhìn đống bình luận, cảm giác mâu thuẫn nội bộ nhân dân thật sự quá kinh rồi, thở dài một tiếng, đè xuống suy nghĩ xoá bỏ bài post, chuyên tâm chạy bản thảo.
Mới đọc được hai hàng chữ, điện thoại đinh một tiếng, xuất hiện môt tin nhắn.
Đầu năm nay ngoài tất cả mạng lưới thương nghiệp lớn, ngân hàng bảo hiểm và thư từ qua lại hoạt đông, còn có người nào chịu nhắn tin không qua wechat. Đường Phương nghiêng đầu liếc một cái, lập tức ấn mở.
"Xin chào cô Đường, tôi là Triệu Sĩ Hành bạn của Trần Dịch Sinh. Trước đó cậu ấy tự ý đi xuyên Siberia, bị thương nặng, điện thoại hỏng. Cậu ấy ở trong bệnh viện Siberia gọi điện thoại, cô không tiếp. Phòng ở thôn Vũ Cốc vẫn tiếp tục thuê, nếu như cần tăng tiền thuê xin hãy nói cho tôi biết, gửi cho tôi số tài khoản wechat hoặc ngân hàng là đươc, tôi thay cậu ấy chuyển khoản cho cô. Cám ơn."
Quả nhiên phải không tiếc con mới bắt được sói. Đường Phương tiện tay tìm kiếm dãy số Siberia, xem ra cái 007 kia có lẽ chính là vị khách thuê bệnh cũng không nhẹ gọi tới. Cô cẩn thận châm chước câu chữ nhắn lại, cảm thấy có lẽ không nên đánh rắn động cỏ, việc cấp bách là phải bắt sói trở lại.
"Xin chào anh Triệu, phiền anh chuyển lời cho anh Trần, phòng 102 nhà tôi phải sử dụng vào viêc khác, đến kì hợp đồng sau sẽ thu hồi, không kí tiếp. Kính xin anh ấy mau chóng về nước cùng tôi tiến hành thủ tục bàn giao. Thêm ngày sẽ mất thêm tiền, anh ấy trở lại càng sớm tổn thất càng nhỏ. Cám ơn."
Đối phương mất một lúc lâu mới nhắn lai: "Xin lỗi cô Đường, vừa rồi tôi đang họp, thuận tiện trò chuyện không? Tôi gọi cho cô."
Đường Phương đứng dậy nhìn lướt qua các đồng nghiệp không yên lòng, cầm lấy điện thoại đi WC.
Giọng Triệu Sĩ Hành trung hậu trung thực: "Xin chào cô Đường."
"Xin chào anh Triệu." Giọng Đường Phương khách khí xa cách trước sau như một.
"Xin lỗi, xin hỏi thôn Vũ Cốc không kí tiếp là vì không liên hệ được với Trần Dịch Sinh sao?"
"Không phải. Là vì trong nhà có việc khác."
"Aiz, vậy cô Đường có thể chụp hợp đồng gửi cho tôi không? Tôi giúp cậu ấy nhìn một chút."
Đường Phương nheo mắt, giọng dịu đi một chút: "Hợp đồng không ở chỗ tôi, ý anh Triệu là?"
"Giải trừ hợp đồng thuê, cần phải thông báo trước một hai tháng đúng không?"
"Đúng vậy. Thế thì sao?"
"Dich Sinh một tháng trước đi Nga , không nghe cậu ấy nhắc đến muốn dọn nhà. Xin hỏi bên cô thông báo giải trừ hợp đồng lúc nào?"
"Đại khái là đầu tháng ba." Đường Phương sớm có chuẩn bị: "Anh yên tâm, nếu như chúng tôi làm trái với hợp đồng, bên tôi sẽ trả phí. Nhưng phòng ở và đồ điện đồ dùng trong nhà có gì hư tổn, anh ta cũng cần bồi thường theo giá."
Triệu Sĩ Hanh khẽ giật mình: "Cô Đường hiểu lầm rồi. Tôi không phải nói chuyện tiền nong, tiền là chuyện nhỏ. Là như thế này, Dịch Sinh bị nhốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ ở trong đống tuyết dưới âm 50 độ mới được giải cứu, ngày mai còn phải chuyển đi bệnh viện Moscow tiếp nhận điều trị. Lúc này bên cô đưa ra huỷ hợp đồng, quá khó xử cho cậu ấy rồi. Tìm phòng ở chuyển đồ đều cần có thời gian, đúng không?"
Bán thảm? Đường vòng cứu nước? Trong lòng Đường Phương cười lạnh: Đáng đời, ngoài miệng lại khéo hiểu lòng người: "Thật đáng tiếc khi anh Trần bị thương, chúc anh ấy sớm ngày hồi phục. Nếu không như thế này, lại cho anh ấy thuê thêm ba tháng, anh thấy đủ chưa?"
Triệu Sĩ Hành nhẹ nhàng thở ra: "Thật tốt quá, cám ơn."
Đường Phương nhanh chóng tính toán, mỉm cười nói: "Không cần khách sáo, ba tháng này tiền thuê tăng lên 15%, một tháng là 13800, tổng cộng 41400. Tài khoản wechat là số di động của tôi. Cám ơn anh Triệu." Dù sao môi giới nói, năm nay tiền thuê ở thôn Vũ Cốc cơ bản tăng lên 10%.
Triệu Sĩ Hành không nghe kĩ chuỗi con số phía sau, ngẩn người mới kịp phản ứng, yếu ớt hỏi: "Cô Đường, tiền thuê có phải hơi cao không? Tôi cũng là người Thượng Hải, ở đường Khang Bình, biết rõ một ít giá thị trường. Cô tăng giá 8% có được không? Con số rất may mắn."
Đường Khang Bình thì làm sao? Khu vực quan nhị đại thành phố có thể mang ra dọa người? Trước đó khẩu khí lớn, nhắc đến tiền thuê tăng bắt đầu keo kiệt, phi!
Mắng là trong lòng mắng, Đường Phương lại thay đổi sang ngôn ngữ Thượng Hải, giòn giã cười: "Hoá ra anh là người Thượng Hải à? Anh cũng nói tiền là chuyện nhỏ. Còn nữa anh đừng quên giá thị trường, bên môi giới sẽ tính là 15000 đấy, còn phải trả cả năm. Hiện tại ba tháng là thuê ngắn, không rẻ ư? Để tôi giới thiệu người môi giới cho anh làm quen nhé."
Triệu Sĩ Hành nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của cô, anh ta nói: "Không cần. Cứ như vậy đi, cô nhắn tin con số cụ thể cho tôi."
Đường Phương cười hì hì mở cửa phòng đi ra rửa tay: "Đúng rồi, còn có tiền đặt cọc so với giá mới thiếu 5400, tôi tính xong sẽ gửi cho anh. Điện nước than đá mỗi tháng cũng xin trả đúng hạn."
Mẫu hậu dạy bảo đúng: Chúng ta không tham tiện nghi của người, cho dù như thế nào cũng không thể tham tiện nghi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, truyền đến một tiếng không cam lòng: "Ừ."
Lời tác giả:
Đường Phương: Không bỏ được con không bắt được sói.
Triệu Sĩ Hành: Ha ha.
Trần Dịch Sinh: Ha ha ha.
Bình luận facebook