-
Chương 4: Bánh bao súp ( 3)
Thật vất vả đợi được chỗ ngồi, Đường Phương rót chén nước nóng tráng đũa bát thìa.
Ông Đường Tư Thành với chai tương ớt bên cạnh cho cô: "Con gái ra ngoài không cần nghiêm túc như vậy. Ngộ nhỡ anh ta thực sự ra tay còn không phải con chịu thiệt? Cho dù cha đánh được anh ta, thì con vẫn bị đau, biết không?"
"Vâng." Đường Phương cười tủm tỉm.
"Cha biết con không ăn bánh mật xương sườn, nên mua hai miếng sườn rán, nhất định phải ăn chút thịt. Phú Xuân rất tốt, tương ớt luôn dùng của Thái Khang đấy."
"Vâng. Đúng rồi, cha cũng chưa đưa thuốc lá cho bảo an. Cha giận à? Thuốc lá làm sao bây giờ, trả lại cho mẹ?"
"Giữ lại tự mình lén hút. Aiz, hiện tại người ở bên trong thôn Vũ Cốc không biết chúng ta, cha cũng không nhận ra bọn họ rồi."
"Cả nhà bác Lưu cũng dọn đi rồi ạ?" Đường Phương nhớ tới vừa rồi phòng 101 cũng tắt đèn.
"Lão Lưu không chuyển đi, buổi chiều gọi điện thoại, mới biết được ông ấy nhập viện rồi. Kiểm tra sức khoẻ ở đơn vị thật sự không thể tin, mấy chục năm đều kêu tốt, cuối năm rồi kiểm tra lại ra ung thư gan giai đoạn cuối."
Một đĩa sườn rán đặt trên mặt bàn.
"Xương sườn đây ạ." Nhân viên phục vụ đặt đĩa sườn rồi rời đi.
Đường Phương im lặng trong chốc lát: "Trường cấp 3 bọn con cũng có một ban học cuối năm năm ngoái kiểm tra ra ung thư tuyến giáp. Còn chưa tới 30 tuổi nữa."
"Ai thế?" Ông Đường Tư Thành lại càng hoảng sợ: "Nhưng ung thư tuyến giáp hình như không tính bệnh nan y, phẫu thuật là được rồi."
"Tưởng Thần, cũng không quá thân với bọn con. Tìm Thẩm Tây Du hỗ trợ sắp xếp giường, nhao nhao muốn lập tức mổ, khóc nói với Tây Tây cậu ta là phó tổng giám đốc đơn vị, đơn vị một ngày cũng không thể thiếu được câu ta." Đường Phương đổ tương ớt vào trong bát mì hoành thánh: "Khiến cho Tây Tây ngại muốn chết, thật sự là vừa buồn cười lại thật đáng buồn. Trước mặt bác sĩ, ai cần biết cậu ta là đơn vị chức vụ gì."
"Đường Đường à, đừng ngại cha dong dài, một mình con ra ngoài ở, ngoài chú ý an toàn còn phải chú ý sức khỏe." Ông Đường Tư Thành mở ra hình thức người cha hiền lành, "Người trẻ tuổi các con tập thể hình là chuyện tốt, nhưng sao có thể chỉ ăn mỗi rau mà không chịu ăn cơm? Còn thường xuyên không ăn cơm chiều. Con người là sắt cơm là thép, không ăn để đói lai cuống lên, ngũ cốc hoa màu, các loại dinh dưỡng phải cân đối."
"Cha ——" Đường Phương hoàn toàn ngại ông dong dài, cuối cùng vẫn chẳng muốn cãi lại: "Những ‘chuyên gia’ trên TV kia cha nghe ít đi một chút, cá chạch tốt thế cha còn không dám ăn..."
Ông Đường Tư Thành bị nghẹn: "Ai nghĩ đến trên TV còn có nói mò mê sảng chứ."
"Thế đạo gian nguy, lòng người không lành. Cha quá già quá ngây thơ rồi, bình thường vẫn nên nghe lời mẹ thì hơn." Đường Phương cười: "Cha mau ăn đi, đống bánh bao súp này toàn là con ăn thôi."
"Được rồi, con và mẹ vĩnh viễn đúng. Cho dù sai, cũng là sai đúng. Cha phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy."
Bên cạnh ông Đường Tư Thành có hai người đang đợi món không ngừng bấm điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát tiến độ đồ ăn của bọn họ. Bàn bên cạnh hai phụ nữ trung niên đang nói chuyện hư hỏng trong đơn vị, âm lượng không khỏi hơi cao, giấm trên bàn bắn tung toé. Đường Phương trông thấy cha dừng đũa, móc ra chiếc khăn tay caro màu xanh đã cũ, lau mồ hôi trên trán, sơi tóc hoa râm dính vào trán, hơi lộ ra vẻ chật vật.
Đường Phương nhớ rõ chiếc khăn tay này là lần đầu tiên cô đi Tokyo thăm Đường Hoan mua ở bên trong nhà ga Shinjuku, sắp được mười năm rồi.
"Cha —— "
"Hả?" Ông Đường Tư Thành ngẩng đầu, túi mắt hiện rõ dưới mắt : "Con muốn gì? Giấy ăn hả? Để cha ra quầy lấy cho." Ông lại chuẩn bị đặt đũa xuống.
"Không có gì, không cần không cần." Con mắt Đường Phương vô cùng đau xót, cúi đầu xuống: "Để con tự lấy."
"Cha, hai ngày nữa con giúp cha nhuộm tóc nhé, nhuộm đen trông cho trẻ."
"Không cần, nhuộm tóc gây ra ung thư đấy. Đầu cha có tóc bạc, cứ như vậy rất tốt. Vốn chính là người già rồi. Được rồi, mau ăn đi, người ta còn đang chờ đây này." Ông Đường Tư Thành nhịn xuống lời khích lệ của con gái cũng không muốn nhuộm tóc .
***
Về đến nhà, ông Đường Tư Thành cảm khái với bà Phương Thụ Nhân: "Nhân viên phục vụ Phú Xuân vẫn còn tốt, chỉ là hương vị kém xa so với trước kia. Đường Đường không ăn hết nổi bát hoành thánh. Lúc nhỏ một mình con bé phải ăn hai bát..."
Ở bên trong TV đài Hồ Nam đang chiếu “Danh nghĩa của nhân dân”, bà Phương Thụ Nhân không kiên nhẫn cắt lời chồng: "Biết rồi, ông có phiền hay không. Lục Nghị mới vừa nói cái gì tôi đều không nghe thấy."
"Này, Lục Nghị quan trọng hay là tôi và Đường Đường?"
"Đừng có lẫn lộn logic được không? Đây là hai việc khác nhau. Lúc ông đọc sách tôi gọi một tiếng ông còn muốn xụ mặt cả ngày đấy."
"Tại sao lại là hai việc khác nhau? Lục Nghị đang nói chuyện, tôi cũng đang nói chuyện —— "
Đường Phương đóng cửa phòng bếp lại, từ trong tủ lạnh lấy ra ô mai và anh đào, đột nhiên có chút buồn vô cớ. Tính ra đã mấy chục năm không ăn ở Phú Xuân, Đường Phương đối với hương vị cũng không có quá nhiều kỳ vọng. Bị cha ép buộc ăn hết sườn rán, tuy vẫn là chấm tương ớt Thái Khang, bên cạnh vẫn là bàn dán chữ số màu đen, nhưng như thế nào cũng không còn là hương vị trong trí nhớ, không biết là thịt heo hay vẫn là tâm trạng.
Có lẽ cũng bởi vì mỗi người ở thời kỳ trưởng thành dường như rất thiếu chất béo, chỉ cần là thịt đều cảm thấy ăn ngon. Đường Phương nhớ tới ngày cuối cùng trường cấp 3 huấn luyện quân sự, ngay cả Lâm Tử Quân vô cùng ghét bỏ thịt mỡ đều có thể kẹp vào bát sắc mặt không đổi ăn sạch, câu chuyện cười một tuần tăng bảy cân cứ thế lan truyền.
Bên ngoài tranh luận đã ngừng, giống như bắt đầu thảo luận mấy đối tượng xem mắt trọng điểm.
Người làm cha mẹ đều có nỗi khổ tâm, Đường Phương cũng không phải là cô gái không hiểu chuyện. Anh đào ngâm trong bát sứ trắng ngập nước, bong bóng từ dưới đáy không ngừng nổi lên, rồi dần tan vỡ. Yêu đương kết hôn sinh con cuồn cuộn như nước lũ bên cạnh, không biết ngày mai cô sẽ ở bên cạnh bờ nhìn hay là một chân trôi vào trong. Quan trọng muốn trôi thì cũng phải có người sẵn lòng trôi cùng.
***
“Bánh bao súp Phú Xuân" —— Một viên kẹo rất chính trực
"Mùa xuân Thượng Hải càng lúc càng ngắn, áo lông chim còn chưa dám mang đi giặt, nháy mắt đã chuẩn bị mặc áo sơ mi. Tiết thanh minh mưa ào ào, đã không có tuyết phiền lòng bay phất phơ, không cần mang khẩu trang rồi, trong không khí có mùi lá cây thơm ngát xanh tươi.
Khi còn bé tôi rất thích đi Phú Xuân ăn bánh bao súp, các cô sẽ cười tủm tỉm gọi tên mụ của tôi. Nhẹ nhàng bỏ bánh bao súp vào bên trong thìa, cắn nát vỏ, húp nước thịt thơm ngon, toàn bộ thế giới đều sáng lên, lớp dầu bóng loáng. Tôi thích nhấm nháp từng chút thịt. Con mẹ tôi luôn chọc thủng lớp vỏ, ăn hết thịt nạc, bỏ bì thịt sang bên cạnh, nước thịt ở bên trong thìa lắc lư rất thê lương, thật sự là phá huỷ cảnh vật. Ngẫm lại từ môt miếng bì thịt không được chào đón biến thành một món bì thịt đông ngon dễ dàng sao?
Hiện tại để cho chúng ta làm một phần bì thịt đông, bánh bao súp, sáu phần nước một phần bì thịt.
Đã có sẵn bì thịt đông, bạn làm bánh bao súp sẽ không kém so với Phú Xuân.
Cha tôi không biết, trước khi nghỉ hè lớp mười một, mẹ dẫn tôi đi Phú Xuân ăn. Tôi vừa mới ăn miếng bánh đầu tiên, mẹ đã hỏi: Nếu cha mẹ ly hôn, con sẽ ở với ai?
Tôi không cần suy nghĩ đã đáp ở với mẹ. Có lẽ tôi chưa từng muốn rời xa mẹ. Thật sự có lỗi với cha. Từ đó về sau, tôi chưa từng đến Phú Xuân ăn bánh bao súp nữa. Hôm nay cha rất lải nhải, không hiểu sao lòng tôi hơi chua xót. Nhưng hiện tại ông và mẹ vì Lục Nghị mà tranh cãi, xem ra, mùa xuân thật sự là sinh khí phồn vinh mạnh mẽ..."
Đường Phương tẩy trang tắm rửa xong, trở lại xem bình luận, không nghĩ bài viết này vô cùng thu hút, hơn năm nghìn lượt xem, hơn hai trăm bình luận.
"Ôm Đường Đường một cái, ăn gì đó thật sự có liên quan đến tâm trạng. Bánh bao hấp ở Phú Xuân vẫn là hàng đầu ở Thượng Hải, ai không phục có thể tranh luận."
"Lần đầu tiên nghe nhắc đến bì thịt đông. Cám ơn Đường Đường, sẽ giữ lại dùng."
"Nói đến địa vị trong giang hồ của bánh bao súp, người Nam Tường chúng tôi chỉ cười không nói lời nào. Đại Đại có rảnh thì đến Cổ Y Viên chơi, tôi nhắn riêng cho cô rồi, mời cô ăn mười lồng cũng không có vấn đề gì, tôi là em gái đừng sợ."
"Những cửa hiệu lâu đời này thật ra đều đang bán hoài niệm tình cảm, Din Tai Fung nhà chúng tôi, 5 phần vỏ 16 phần nhân thịt 18 nếp gấp, kiên trì dùng thịt heo tươi. Được cấp sao Michelin cũng không phải nói chơi, nói Phú Xuân ăn ngon qua được Din Tai Fung sao, chỉ sợ là chỉ nhìn giá cả. Đường Đường cô thấy thế nào?"
"Đại Đại, mau tới Vô Tích Nguyên Đầu của chúng tôi ngắm hoa anh đào, tôi mời cô ăn bánh bao súp của Thịnh Nguyên ở Vô Tích, phối hợp với mì hoành thánh súp tể thái cay nồng, ăn ngon muốn chết. Hơn nữa chuyện của cha mẹ chúng tôi đều hiểu, đau lòng sâu sắc vạn phần."
"Ở Tĩnh Giang từng ăn bánh bao súp siêu to, má ơi phải dùng ống hút nước canh, ăn ngon lắm, đây có phải là bì thịt đông Đường Đường nói không?"
"Người đi vài trăm cây chỉ để ăn bánh bao súp ưa thích muốn nói một câu: MMP(*), không phải bất cứ bánh bao nhân thịt nào đều có tư cách gọi là bánh bao súp. Trên thế giới này cũng không phải mỗi đôi vợ chồng đều có tư cách làm cha mẹ, đầu thai còn phải xem vận khí."
(*) Câu chửi bậy siêu tục nên không giải thích
"Đường Đường, nếu như cô ở Bắc Kinh ăn màn thầu trông giống bánh bao súp, sẽ rất hoài niệm Phú Xuân đấy. Hiện tại Tiểu Dương Sinh Tiên đã mở ở đó, rất hi vọng bánh bao súp Thượng Hải cũng có thể đến. Ở đế đô tổn thương không chịu nổi. BTW (**), tôi cũng chọn ở với mẹ, sớm biết mẹ tôi muốn đến Bắc Kinh đến, thà rằng tôi cho cha ở lại trong góc. Ha ha ha."
(**) By the way: Nhân tiện
...
Đường Phương cười trả lời mười bình luận, lưu lại những bình luận hàng đầu.
Bận rộn xong tài khoản công cộng, trên điện thoại hiện lên mười lăm cuộc gọi từ số lạ, quả nhiên ngoài các loại số di động, còn có dãy số cố định Phúc Kiến Hải Nam Sơn Đông, đáng tiếc không thấy có số của khách thuê bị cô lưu thành "Có tiền có bệnh". Đường Phương định xử lý xong chuyện phòng ở sẽ thay đổi số, phiền thì phiền, nhưng được yên tĩnh.
Mặt khác trong nhóm chat "Ngũ Đóa Kim Hoa" có hơn mười tin chưa đọc.
Đường Phương bắt đầu lại từ đầu, không thể nhịn cười.
Tần Tứ Nguyêt quả nhiên không phụ mỹ danh ô bà, một người hát đủ nửa đoạn kịch.
"Chúc mừng người chơi Đường Đường hoàn thành nhiệm vụ chính: tách ra ở. Bạn đã tiếp xúc được với nhiệm vụ ẩn giấu: Thăm dò giải phóng cơ thể chính mình."
"Hai mươi tám tuổi mới sử dụng được cũng là hơi muộn, nhưng không sao, chúng ta chỉ cần xem kết quả!"
"Thanh Thanh đã mua máy lọc không khí, tớ sẽ giúp Đường Đường thăng hoa cơ thể."
"Honey, tuy đồ tớ tặng không thể lên danh sách, nhưng cũng thuộc về ‘vật dụng hàng ngày’, xin vui lòng nhận cho."
Ông Đường Tư Thành với chai tương ớt bên cạnh cho cô: "Con gái ra ngoài không cần nghiêm túc như vậy. Ngộ nhỡ anh ta thực sự ra tay còn không phải con chịu thiệt? Cho dù cha đánh được anh ta, thì con vẫn bị đau, biết không?"
"Vâng." Đường Phương cười tủm tỉm.
"Cha biết con không ăn bánh mật xương sườn, nên mua hai miếng sườn rán, nhất định phải ăn chút thịt. Phú Xuân rất tốt, tương ớt luôn dùng của Thái Khang đấy."
"Vâng. Đúng rồi, cha cũng chưa đưa thuốc lá cho bảo an. Cha giận à? Thuốc lá làm sao bây giờ, trả lại cho mẹ?"
"Giữ lại tự mình lén hút. Aiz, hiện tại người ở bên trong thôn Vũ Cốc không biết chúng ta, cha cũng không nhận ra bọn họ rồi."
"Cả nhà bác Lưu cũng dọn đi rồi ạ?" Đường Phương nhớ tới vừa rồi phòng 101 cũng tắt đèn.
"Lão Lưu không chuyển đi, buổi chiều gọi điện thoại, mới biết được ông ấy nhập viện rồi. Kiểm tra sức khoẻ ở đơn vị thật sự không thể tin, mấy chục năm đều kêu tốt, cuối năm rồi kiểm tra lại ra ung thư gan giai đoạn cuối."
Một đĩa sườn rán đặt trên mặt bàn.
"Xương sườn đây ạ." Nhân viên phục vụ đặt đĩa sườn rồi rời đi.
Đường Phương im lặng trong chốc lát: "Trường cấp 3 bọn con cũng có một ban học cuối năm năm ngoái kiểm tra ra ung thư tuyến giáp. Còn chưa tới 30 tuổi nữa."
"Ai thế?" Ông Đường Tư Thành lại càng hoảng sợ: "Nhưng ung thư tuyến giáp hình như không tính bệnh nan y, phẫu thuật là được rồi."
"Tưởng Thần, cũng không quá thân với bọn con. Tìm Thẩm Tây Du hỗ trợ sắp xếp giường, nhao nhao muốn lập tức mổ, khóc nói với Tây Tây cậu ta là phó tổng giám đốc đơn vị, đơn vị một ngày cũng không thể thiếu được câu ta." Đường Phương đổ tương ớt vào trong bát mì hoành thánh: "Khiến cho Tây Tây ngại muốn chết, thật sự là vừa buồn cười lại thật đáng buồn. Trước mặt bác sĩ, ai cần biết cậu ta là đơn vị chức vụ gì."
"Đường Đường à, đừng ngại cha dong dài, một mình con ra ngoài ở, ngoài chú ý an toàn còn phải chú ý sức khỏe." Ông Đường Tư Thành mở ra hình thức người cha hiền lành, "Người trẻ tuổi các con tập thể hình là chuyện tốt, nhưng sao có thể chỉ ăn mỗi rau mà không chịu ăn cơm? Còn thường xuyên không ăn cơm chiều. Con người là sắt cơm là thép, không ăn để đói lai cuống lên, ngũ cốc hoa màu, các loại dinh dưỡng phải cân đối."
"Cha ——" Đường Phương hoàn toàn ngại ông dong dài, cuối cùng vẫn chẳng muốn cãi lại: "Những ‘chuyên gia’ trên TV kia cha nghe ít đi một chút, cá chạch tốt thế cha còn không dám ăn..."
Ông Đường Tư Thành bị nghẹn: "Ai nghĩ đến trên TV còn có nói mò mê sảng chứ."
"Thế đạo gian nguy, lòng người không lành. Cha quá già quá ngây thơ rồi, bình thường vẫn nên nghe lời mẹ thì hơn." Đường Phương cười: "Cha mau ăn đi, đống bánh bao súp này toàn là con ăn thôi."
"Được rồi, con và mẹ vĩnh viễn đúng. Cho dù sai, cũng là sai đúng. Cha phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy."
Bên cạnh ông Đường Tư Thành có hai người đang đợi món không ngừng bấm điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát tiến độ đồ ăn của bọn họ. Bàn bên cạnh hai phụ nữ trung niên đang nói chuyện hư hỏng trong đơn vị, âm lượng không khỏi hơi cao, giấm trên bàn bắn tung toé. Đường Phương trông thấy cha dừng đũa, móc ra chiếc khăn tay caro màu xanh đã cũ, lau mồ hôi trên trán, sơi tóc hoa râm dính vào trán, hơi lộ ra vẻ chật vật.
Đường Phương nhớ rõ chiếc khăn tay này là lần đầu tiên cô đi Tokyo thăm Đường Hoan mua ở bên trong nhà ga Shinjuku, sắp được mười năm rồi.
"Cha —— "
"Hả?" Ông Đường Tư Thành ngẩng đầu, túi mắt hiện rõ dưới mắt : "Con muốn gì? Giấy ăn hả? Để cha ra quầy lấy cho." Ông lại chuẩn bị đặt đũa xuống.
"Không có gì, không cần không cần." Con mắt Đường Phương vô cùng đau xót, cúi đầu xuống: "Để con tự lấy."
"Cha, hai ngày nữa con giúp cha nhuộm tóc nhé, nhuộm đen trông cho trẻ."
"Không cần, nhuộm tóc gây ra ung thư đấy. Đầu cha có tóc bạc, cứ như vậy rất tốt. Vốn chính là người già rồi. Được rồi, mau ăn đi, người ta còn đang chờ đây này." Ông Đường Tư Thành nhịn xuống lời khích lệ của con gái cũng không muốn nhuộm tóc .
***
Về đến nhà, ông Đường Tư Thành cảm khái với bà Phương Thụ Nhân: "Nhân viên phục vụ Phú Xuân vẫn còn tốt, chỉ là hương vị kém xa so với trước kia. Đường Đường không ăn hết nổi bát hoành thánh. Lúc nhỏ một mình con bé phải ăn hai bát..."
Ở bên trong TV đài Hồ Nam đang chiếu “Danh nghĩa của nhân dân”, bà Phương Thụ Nhân không kiên nhẫn cắt lời chồng: "Biết rồi, ông có phiền hay không. Lục Nghị mới vừa nói cái gì tôi đều không nghe thấy."
"Này, Lục Nghị quan trọng hay là tôi và Đường Đường?"
"Đừng có lẫn lộn logic được không? Đây là hai việc khác nhau. Lúc ông đọc sách tôi gọi một tiếng ông còn muốn xụ mặt cả ngày đấy."
"Tại sao lại là hai việc khác nhau? Lục Nghị đang nói chuyện, tôi cũng đang nói chuyện —— "
Đường Phương đóng cửa phòng bếp lại, từ trong tủ lạnh lấy ra ô mai và anh đào, đột nhiên có chút buồn vô cớ. Tính ra đã mấy chục năm không ăn ở Phú Xuân, Đường Phương đối với hương vị cũng không có quá nhiều kỳ vọng. Bị cha ép buộc ăn hết sườn rán, tuy vẫn là chấm tương ớt Thái Khang, bên cạnh vẫn là bàn dán chữ số màu đen, nhưng như thế nào cũng không còn là hương vị trong trí nhớ, không biết là thịt heo hay vẫn là tâm trạng.
Có lẽ cũng bởi vì mỗi người ở thời kỳ trưởng thành dường như rất thiếu chất béo, chỉ cần là thịt đều cảm thấy ăn ngon. Đường Phương nhớ tới ngày cuối cùng trường cấp 3 huấn luyện quân sự, ngay cả Lâm Tử Quân vô cùng ghét bỏ thịt mỡ đều có thể kẹp vào bát sắc mặt không đổi ăn sạch, câu chuyện cười một tuần tăng bảy cân cứ thế lan truyền.
Bên ngoài tranh luận đã ngừng, giống như bắt đầu thảo luận mấy đối tượng xem mắt trọng điểm.
Người làm cha mẹ đều có nỗi khổ tâm, Đường Phương cũng không phải là cô gái không hiểu chuyện. Anh đào ngâm trong bát sứ trắng ngập nước, bong bóng từ dưới đáy không ngừng nổi lên, rồi dần tan vỡ. Yêu đương kết hôn sinh con cuồn cuộn như nước lũ bên cạnh, không biết ngày mai cô sẽ ở bên cạnh bờ nhìn hay là một chân trôi vào trong. Quan trọng muốn trôi thì cũng phải có người sẵn lòng trôi cùng.
***
“Bánh bao súp Phú Xuân" —— Một viên kẹo rất chính trực
"Mùa xuân Thượng Hải càng lúc càng ngắn, áo lông chim còn chưa dám mang đi giặt, nháy mắt đã chuẩn bị mặc áo sơ mi. Tiết thanh minh mưa ào ào, đã không có tuyết phiền lòng bay phất phơ, không cần mang khẩu trang rồi, trong không khí có mùi lá cây thơm ngát xanh tươi.
Khi còn bé tôi rất thích đi Phú Xuân ăn bánh bao súp, các cô sẽ cười tủm tỉm gọi tên mụ của tôi. Nhẹ nhàng bỏ bánh bao súp vào bên trong thìa, cắn nát vỏ, húp nước thịt thơm ngon, toàn bộ thế giới đều sáng lên, lớp dầu bóng loáng. Tôi thích nhấm nháp từng chút thịt. Con mẹ tôi luôn chọc thủng lớp vỏ, ăn hết thịt nạc, bỏ bì thịt sang bên cạnh, nước thịt ở bên trong thìa lắc lư rất thê lương, thật sự là phá huỷ cảnh vật. Ngẫm lại từ môt miếng bì thịt không được chào đón biến thành một món bì thịt đông ngon dễ dàng sao?
Hiện tại để cho chúng ta làm một phần bì thịt đông, bánh bao súp, sáu phần nước một phần bì thịt.
Đã có sẵn bì thịt đông, bạn làm bánh bao súp sẽ không kém so với Phú Xuân.
Cha tôi không biết, trước khi nghỉ hè lớp mười một, mẹ dẫn tôi đi Phú Xuân ăn. Tôi vừa mới ăn miếng bánh đầu tiên, mẹ đã hỏi: Nếu cha mẹ ly hôn, con sẽ ở với ai?
Tôi không cần suy nghĩ đã đáp ở với mẹ. Có lẽ tôi chưa từng muốn rời xa mẹ. Thật sự có lỗi với cha. Từ đó về sau, tôi chưa từng đến Phú Xuân ăn bánh bao súp nữa. Hôm nay cha rất lải nhải, không hiểu sao lòng tôi hơi chua xót. Nhưng hiện tại ông và mẹ vì Lục Nghị mà tranh cãi, xem ra, mùa xuân thật sự là sinh khí phồn vinh mạnh mẽ..."
Đường Phương tẩy trang tắm rửa xong, trở lại xem bình luận, không nghĩ bài viết này vô cùng thu hút, hơn năm nghìn lượt xem, hơn hai trăm bình luận.
"Ôm Đường Đường một cái, ăn gì đó thật sự có liên quan đến tâm trạng. Bánh bao hấp ở Phú Xuân vẫn là hàng đầu ở Thượng Hải, ai không phục có thể tranh luận."
"Lần đầu tiên nghe nhắc đến bì thịt đông. Cám ơn Đường Đường, sẽ giữ lại dùng."
"Nói đến địa vị trong giang hồ của bánh bao súp, người Nam Tường chúng tôi chỉ cười không nói lời nào. Đại Đại có rảnh thì đến Cổ Y Viên chơi, tôi nhắn riêng cho cô rồi, mời cô ăn mười lồng cũng không có vấn đề gì, tôi là em gái đừng sợ."
"Những cửa hiệu lâu đời này thật ra đều đang bán hoài niệm tình cảm, Din Tai Fung nhà chúng tôi, 5 phần vỏ 16 phần nhân thịt 18 nếp gấp, kiên trì dùng thịt heo tươi. Được cấp sao Michelin cũng không phải nói chơi, nói Phú Xuân ăn ngon qua được Din Tai Fung sao, chỉ sợ là chỉ nhìn giá cả. Đường Đường cô thấy thế nào?"
"Đại Đại, mau tới Vô Tích Nguyên Đầu của chúng tôi ngắm hoa anh đào, tôi mời cô ăn bánh bao súp của Thịnh Nguyên ở Vô Tích, phối hợp với mì hoành thánh súp tể thái cay nồng, ăn ngon muốn chết. Hơn nữa chuyện của cha mẹ chúng tôi đều hiểu, đau lòng sâu sắc vạn phần."
"Ở Tĩnh Giang từng ăn bánh bao súp siêu to, má ơi phải dùng ống hút nước canh, ăn ngon lắm, đây có phải là bì thịt đông Đường Đường nói không?"
"Người đi vài trăm cây chỉ để ăn bánh bao súp ưa thích muốn nói một câu: MMP(*), không phải bất cứ bánh bao nhân thịt nào đều có tư cách gọi là bánh bao súp. Trên thế giới này cũng không phải mỗi đôi vợ chồng đều có tư cách làm cha mẹ, đầu thai còn phải xem vận khí."
(*) Câu chửi bậy siêu tục nên không giải thích
"Đường Đường, nếu như cô ở Bắc Kinh ăn màn thầu trông giống bánh bao súp, sẽ rất hoài niệm Phú Xuân đấy. Hiện tại Tiểu Dương Sinh Tiên đã mở ở đó, rất hi vọng bánh bao súp Thượng Hải cũng có thể đến. Ở đế đô tổn thương không chịu nổi. BTW (**), tôi cũng chọn ở với mẹ, sớm biết mẹ tôi muốn đến Bắc Kinh đến, thà rằng tôi cho cha ở lại trong góc. Ha ha ha."
(**) By the way: Nhân tiện
...
Đường Phương cười trả lời mười bình luận, lưu lại những bình luận hàng đầu.
Bận rộn xong tài khoản công cộng, trên điện thoại hiện lên mười lăm cuộc gọi từ số lạ, quả nhiên ngoài các loại số di động, còn có dãy số cố định Phúc Kiến Hải Nam Sơn Đông, đáng tiếc không thấy có số của khách thuê bị cô lưu thành "Có tiền có bệnh". Đường Phương định xử lý xong chuyện phòng ở sẽ thay đổi số, phiền thì phiền, nhưng được yên tĩnh.
Mặt khác trong nhóm chat "Ngũ Đóa Kim Hoa" có hơn mười tin chưa đọc.
Đường Phương bắt đầu lại từ đầu, không thể nhịn cười.
Tần Tứ Nguyêt quả nhiên không phụ mỹ danh ô bà, một người hát đủ nửa đoạn kịch.
"Chúc mừng người chơi Đường Đường hoàn thành nhiệm vụ chính: tách ra ở. Bạn đã tiếp xúc được với nhiệm vụ ẩn giấu: Thăm dò giải phóng cơ thể chính mình."
"Hai mươi tám tuổi mới sử dụng được cũng là hơi muộn, nhưng không sao, chúng ta chỉ cần xem kết quả!"
"Thanh Thanh đã mua máy lọc không khí, tớ sẽ giúp Đường Đường thăng hoa cơ thể."
"Honey, tuy đồ tớ tặng không thể lên danh sách, nhưng cũng thuộc về ‘vật dụng hàng ngày’, xin vui lòng nhận cho."