-
Chương 28: Bloody Mary
Hiện trường nhanh chóng lấy lại trật tự, nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn đã bị hư hại, cốc chén vỡ nát rồi đi ra ngoài. Âm nhạc vẫn êm ái như trước, ánh đèn mờ ảo. Chu Sa đang ngồi trong một góc phòng trò chuyện với nhân viên của Bán Đảo. Những người khác tiếp tục nói chuyện trời đất, thường xuyên nhìn về phía đám người gây chuyện thị phi ở sân thượng, không tránh khỏi nhỏ giọng xen lẫn tiếng cười. Cũng có người hoàn toàn chẳng biết chuyện gì xảy ra chạy tới hỏi thăm, mất cơ hội chứng kiến hiện trường tai nạn đẫm máu.
Đám người vẫn nấn ná ở lại nịnh nọt Thịnh Gia, nhìn như hài hòa nhưng mang theo tâm tư riêng bao quanh ngồi.
Lỗ mũi Trần Dịch Sinh còn nhét một miếng bông, nổi trận lôi đình lườm Phương Thiếu Phác. (Lời thuyết minh: Đây tuyệt đối là một tên thần kinh, mới xứng đôi với nữ thần kinh Đường Phương. )
Triệu Sĩ Hành một tay cầm kính mắt vỡ nát, tay kia cầm khăn kẻ caro chườm đá lên mắt phải. (Lời thuyết minh: Có chuyện từ từ nói không được sao? ——Vì sao dường như lại là tôi bị thương nghiêm trọng nhất? )
Trên gương mặt Phương Thiếu Phác có vết tím bầm, khóe miệng chảy máu, tia lửa văng tung tóe về Trần Dịch Sinh phía đối diện. (Lời thuyết minh: Tên lưu manh anh còn dám đánh lại? Gặp một lần đánh một lần! )
Hồng nhan gây hoạ cô gái hư Đường Phương hiếm khi ăn nói khép nép: "Tôi đi bệnh viện kiểm tra với các anh. Tôi sẽ phụ trách bồi thường tổn thất cho khách sạn, bồi thường kính mắt. Là tôi hắt rượu chửi anh trước, không liên quan tới Sam. Mâu thuẫn nội bộ giải quyết nội bộ, cũng không cần báo cảnh sát nha?"
Phương Thiếu Phác híp mắt cười nhạt, trên tay cầm túi chườm nước đá ném lên chiếc bàn mới: "Người là tôi đánh, không liên quan tới Đường Phương. Muốn báo cảnh sát nghiệm thương tùy anh, dân sự, hình sự anh muốn thế nào cứ làm theo thế ấy. Anh “mở súng” với Đường Phương là phải ăn đòn." Nghĩ rằng nhà họ Phương nhiều năm trên giang hồ như vậy chỉ có màu trắng thôi sao? Loại cơ hội cho bạn trai thể hiện thế này, lúc nên ra tay thì nên ra tay.
Trần Dịch Sinh như ngư lôi xông lên, khom lưng, miếng bông trong lỗ mũi suýt đụng tới chóp mũi Đường Phương: "Đường Phương! Bạn trai cô có nói đạo lý hay không? Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, lúc nào bắt cô mở súng chứ?"
"Được rồi được rồi." Thịnh Gia đi ra hoà giải: "Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, mọi người đều là bạn bè, hà tất phải làm khó coi như vậy? Cho tôi một chút mặt mũi được không? Sam, Dịch Sinh và Sĩ Hành là tôi mang tới, dù nói như thế nào, tôi cũng thay mặt bọn họ xin lỗi chủ nhà là cậu, gây rối cho bữa tiệc khẳng định là sai."
Phương Thiếu Phác thở dài: "Không dám. Thịnh Gia xác định quen anh ta?"
"Ngày hôm nay tôi mới quen với Dịch Sinh ở chỗ Lão Chương." Thịnh Gia cười vui vẻ: "Nhưng vừa gặp đã thân, người bạn này tôi nhận định. Việc này nói cho cùng cũng phải trách tôi, tôi thấy cậu ấy biết chơi, cố ý chọc cậu ấy, Đường Phương cô cũng đừng tức giận. Tôi bảo đảm Trần Dịch Sinh tuyệt đối không phải cố ý, các người đừng nói Thịnh Gia cậy già lên mặt, mắt tôi xem qua nhiều thịt, lại càng xem qua nhiều người. Biết tôi vì sao vừa gặp mặt đã thích Trần Dịch Sinh không? Cậu ấy rất sạch sẽ, thực sự là đứa bé sạch sẽ nhất. Ánh mắt sẽ không lừa người, thực sự đấy. Chắc chắn đến bây giờ cậu ấy cũng không hiểu sao lại đắc tội Đường Phương."
Đường Phương không muốn Phương Thiếu Phác khó xử, nhưng muốn cô tin tưởng Trần Dịch Sinh ngọc đẹp không tỳ vết thì hoàn toàn không thể, có mà không khác gì với lang sói ấy.
"Tôi nghe lời Thịnh Gia, không tức giận. Tiền thuốc men và mọi thứ đều thuộc về tôi, được không? Sam không phải bạn trai tôi, chỉ là người bạn tốt của tôi, anh ấy thấy chuyện bất bình nên ra tay đánh các anh, tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi. Xin lỗi, được rồi chứ? Đại sư Trần? Đại sư Triệu?" Dù sao cũng không muốn khó xử, Đường Phương khinh thường lườm Trần Dịch Sinh kết thúc công việc.
Thịnh Gia vỗ Trần Dịch Sinh: "Cậu xem, như vậy không phải tốt sao. Báo cảnh sát nghiệm thương, làm lớn chuyện cũng không có ý nghĩa. Vốn là mọi người vui vẻ. Không bằng cùng nhau uống nhiều một chút kết bạn, có đúng hay không?"
Chu Sa đi qua, ghé sát vào Phương Thiếu Phác nói vài câu, Phương Thiếu Phác đứng dậy nói mấy câu, cùng Chu Sa đi gặp người của khách sạn.
Trần Dịch Sinh chỉ vào Triệu Sĩ Hành che mắt ở bên cạnh, quay sang gầm lên với Đường Phương: "Đường Phương cô có chút thành ý được không! Có người nói xin lỗi như vậy sao? Nếu mắt Triệu Sĩ Hành bị hỏng thì sao? Cậu ấy là nhà thiết kế, còn phải nuôi mẹ. Mắt hỏng thì vẽ thế nào? Cô chịu trách nhiệm à? Cô chăm sóc cậu ấy cả đời sao?"
Thịnh Gia nín cười kéo anh: "Dịch Sinh à, ngồi xuống nói chuyện, cậu xem mình đơn thuần chưa, nói Triệu Sĩ Hành nuôi mẹ chứ đừng có 'Nuôi con mẹ nó' (*). Đây là lời mắng người."
(*) Bạn Sinh dùng cụm 他妈的 mang nghĩa mắng người nên bị chỉnh
Trần Dịch Sinh sửng sốt, da đầu giật giật: "Tôi biết, nhưng tôi không mắng chửi người!"
Triệu Sĩ Hành thò người ra tiến lên kéo anh: "Bỏ đi Dịch Sinh, trong lòng tôi đều biết, mắt không có việc gì. Thịnh Gia là nhắc nhở cậu phải chú ý ngôn ngữ địa phương một chút—— "
Trần Dịch Sinh nổi trận lôi đình, hất Triệu Sĩ Hành: "Sao cậu yếu đuối như thế?! Con mẹ nó sao cậu có thể yếu đuối như thế? Tôi bây giờ là chửi người thì thế nào? Cậu yếu đuối từ Mỹ đến về Trung Quốc, cậu có lỗi sao? Tôi đang giúp cậu ra mặt —— "
Triệu Sĩ Hành thở dài: "Tôi thực sự không có việc gì. Cậu mắng tôi, tôi sẽ không tức giận, chính cậu còn mệt hơn, có đúng không? Người khác không phải tôi, không biết cậu, đem lời cậu nói vô tâm trở thành có ý. Hơn nữa trước đó cậu nói 'nấu mì'—— không trách cô Đường và anh Phương tức giận."
"Tôi nói cái gì chứ, tôi khen tay nghề cô ấy tốt thì làm sao? Nấu —— mì?" Trần Dịch Sinh đi hai vòng trước mặt mọi người, mặt đỏ tới mang tai: "Đường Phương, vậy cô nói xem, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô đừng để lộ ngực sẽ khiến sắc lang nhìn chằm chằm, còn chỉnh khăn hộ cô, sao lại là táy máy tay chân?"
Đường Phương lập tức bùng nổ, bỗng nhiên ném khăn choàng, từ sô pha đứng lên, gần như dán sát vào mặt Trần Dịch Sinh: "Trần Dịch Sinh! Anh có phải đồ tâm thần ngu ngốc có bệnh hay không? Anh không biết nói nấu mì sao? Sao lại dùng cái gì phía dưới phía trên, xấu xa! Hạ lưu! Còn có ngực là của tôi, tôi lộ cho anh xem sao? Liên quan quái gì đến thẳng nam ung thư anh!"
Đường Phương ngẩng đầu ưỡn ngực hít sâu. Ngực của bà, bà định đoạt!
Trần Dịch Sinh đơ người tại chỗ, ánh mắt thân bất do kỷ nhìn xuống dưới. Ngực Đường Phương cuộn trào mãnh liệt như rãnh Mariana sâu không thấy đáy, phần tuyết trắng phập phòng theo sự giận dữ của chủ nhân.
Triệu Sĩ Hành hoảng hốt la lên: "Dịch Sinh! Máu mũi cậu lại chảy! Mau rịt bông."
"Lưu manh!" Đường Phương nắm chặt tay, cân nhắc có nên đấm Trần Dịch Sinh một cái nữa.
Trần Dịch Sinh cúi đầu, hình con dơi trên thạch cao dính chút màu đỏ, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên biện giải: "Cái gì lưu manh? ! Lỗ mũi của tôi chảy máu là sẽ không ngừng!" Trần Dịch Sinh anh kinh nghiệm đầy mình, làm sao sẽ bởi vì một câu mà chảy máu mũi? Nhất định là quá nóng giận rồi!
Thịnh Gia cười ngã vào trong sô pha, vẫn là người trẻ thật tốt, tinh lực dồi dào.
***
"Ai gọi 110?" Tiếng hỏi vang dội át cả tiếng nhạc. Mọi người ở sân thượng nghe được rất rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Trần Dịch Sinh, bụng tròn vo của Thịnh Gia xẹp xuống.
Trần Dịch Sinh vặn cổ một cái: "Tôi còn chưa kịp báo cảnh sát! Nhưng mà cảnh sát đến thật đúng lúc! Tôi muốn báo án."
Mấy cảnh sát phụ trách hỏi Phương Thiếu Phác và Chu Sa mấy câu, lại đến sân thượng tìm hiểu tình huống, tiếng bộ đàm không ngừng vang lên. Cảnh sát dẫn đầu tỉ mỉ quan sát Trần Dịch Sinh mấy lần rồi đi ra ngoài. Có cảnh sát quen cửa quen nẻo kiểm tra hiện trường có hàng cấm hay không.
"Không có thuốc phiện, cũng không có vũ khí đánh nhau. Chỉ là ba người đánh lộn." Một cảnh sát nhức đầu: "Không tính là tụ tập đánh nhau. Đều là vết thương rất nhỏ, họ Triệu kia hình như là vết thương nhẹ, không nói nghiệm thương, bọn họ giải quyết riêng rồi."
Chu Sa và nhân viên khách sạn mỉm cười, không ngừng giải thích chỉ là bạn bè hiểu lầm, hoan nghênh phê bình giáo dục.
Trần Dịch Sinh tức giận lườm Đường Phương, thả lời hung ác, nhưng khi cảnh sát hỏi tới anh cũng không nói báo án và chuyện nghiệm thương. Anh chỉ là chịu không nổi bị người oan uổng.
Đường Phương vốn muốn lườm đáp lễ anh, lại nghĩ đến ngộ nhỡ tên ngốc này thực sự báo cảnh sát nghiệm thương, gây phiền toái cho cá nhân Phương Thiếu Phác và công ty, cố nhịn nghiêng người nói một câu với Triệu Sĩ Hành: "Xin lỗi."
Triệu Sĩ Hành nhanh chóng gật đầu: "Không có việc gì không có việc gì, không phải Dịch Sinh báo cảnh sát, cô đừng hiểu lầm."
Ánh mắt Đường Phương thật sự không kiềm chế được, miễn cưỡng mỉm cười với anh ta.
Bên này cảnh sát chuẩn bị thu đội đi, bên ngoài đột nhiên lại tới mười mấy cảnh sát.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng đón tiếp: "Phó sở trưởng Triệu, sao lại làm phiền đích thân ngài tới nơi này. Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm, đều giải thích rõ rồi."
Phó sở trưởng Triệu của đồn công an Ngoại Than Nguyên bắt tay anh ta: "Là lỗi của chúng tôi. Mấy người vừa đánh nhau, phiền theo chúng tôi đến sở một chuyến."
Hiện trường nhất thời không còn âm thanh, chỉ còn tiếng nhạc êm dịu vô cùng quỷ dị.
Phương Thiếu Phác nhíu mày, tiến lên tự giới thiệu, theo một Cục phó ra ngoài. Phó sở trưởng Triệu chỉ mấy người mặc thường phục: "Hóa ra anh Phương biết Phó cục trưởng Trình à, yên tâm, làm phiền anh phối hợp một chút. Chúng tôi cũng là làm việc theo luật, không có cách nào."
Có người mặc thường phục xuất hiện, thông thường đều là vụ án hình sự. Phương Thiếu Phác nghi ngờ nhìn Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành, lẽ nào có người là hung phạm bị phát lệnh truy nã?
"Hai vị này phiền theo anh Phương cùng chúng tôi quay về sở lấy lời khai. Dù sao cũng có người báo án." Các cảnh sát khác bắt đầu mời Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, liếc về phía mấy người mặc thường phục, không ai hé răng.
Đường Phương nóng nảy: "Chúng tôi không có ai báo án mà. Không phải đều giải thích rõ rồi sao? Chỉ là chút hiểu lầm giữa bạn bè mà thôi."
Phó sở trường Triệu bước đi thong thả, quan sát Trần Dịch Sinh một chút, lại liếc Đường Phương: "Làm theo quy trình, quản lý trị an có hiểu không?"
Trần Dịch Sinh biểu hiện với Thịnh Gia bọn họ không có việc gì, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát cảnh sát đi ra ngoài. Hai cảnh sát kẹp lấy anh. Anh kêu lên: "Không cần đỡ tôi, tôi không sao, tôi chỉ bị thương cánh tay này thôi —— "
Một cảnh sát đập vào gáy anh: "Đàng hoàng một chút."
Trần Dịch Sinh ngu dốt bị đánh nhất thời không phản ứng kịp. Mặc dù anh không báo cảnh sát, nhưng hình như anh mới là người bị hại nha?
Đường Phương vừa nhìn đã thấy không đúng, nhanh chóng đi theo: "Sam, tôi cũng đi." Cô có ý hãm hại Trần Dịch Sinh, nhưng không có ác ý, ngộ nhỡ là người của công ty Phương Thiếu Phác muốn thu thập Trần Dịch Sinh, cô không thể ngồi yên mặc kệ.
Một đám người lục tục đi ra.
Điện thoại di động của Chu Sa vang lên.
"Đây là 110 làm kiểm tra, xin hỏi sau khi báo án, cảnh sát có xuất hiện đúng lúc không? Mấy phút đến hiện trường?"
Bên ngoài truyền đến tiếng Trần Dịch Sinh giận dữ gào lên: "Tôi muốn khiếu nại! Số hiệu của anh là bao nhiêu? —— Aiz!"
Câu chuyện nhỏ
Trần Dịch Sinh chỉ tay: Hóa ra ‘nấu mì’ không thể nói tùy tiện.
Chu Đạo Ninh: Cậu tiếp tục giả vờ đi.
Triệu Sĩ Hành: Cậu ấy thực sự không hiểu.
Phương Thiếu Phác: Có quỷ mới tin
Trần Dịch Sinh suy nghĩ: Hóa ra ‘nấu mì’ cũng không thể tùy tiện ăn.
Triệu Sĩ Hành thở dài, quay đầu rời đi.
Phương Thiếu Phác giận dữ: Lưu manh!
Chu Đạo Ninh: Bẩn thỉu bại hoại, tìm chết phải không?
Trần Dịch Sinh nhấc nắp nồi: Nghiên cứu thảo luận vấn đề học thuật, các người kích động như vậy làm gì? Như thể các người cũng chưa từng ăn vậy...
Quần chúng ăn dưa nhao nhao ném cà chua cùng trứng gà.
Trần Dịch Sinh hô to: Hiện tại Canada và California đều đem cái này đưa vào chương trình học của học sinh trung học, các người —— đúng rồi, Đường Phương, tôi thu được rất nhiều cà chua và trứng gà, có thể nấu tiếp bát mì cà chua trứng gà không?
Đám người: Đi chết đi!
Đám người vẫn nấn ná ở lại nịnh nọt Thịnh Gia, nhìn như hài hòa nhưng mang theo tâm tư riêng bao quanh ngồi.
Lỗ mũi Trần Dịch Sinh còn nhét một miếng bông, nổi trận lôi đình lườm Phương Thiếu Phác. (Lời thuyết minh: Đây tuyệt đối là một tên thần kinh, mới xứng đôi với nữ thần kinh Đường Phương. )
Triệu Sĩ Hành một tay cầm kính mắt vỡ nát, tay kia cầm khăn kẻ caro chườm đá lên mắt phải. (Lời thuyết minh: Có chuyện từ từ nói không được sao? ——Vì sao dường như lại là tôi bị thương nghiêm trọng nhất? )
Trên gương mặt Phương Thiếu Phác có vết tím bầm, khóe miệng chảy máu, tia lửa văng tung tóe về Trần Dịch Sinh phía đối diện. (Lời thuyết minh: Tên lưu manh anh còn dám đánh lại? Gặp một lần đánh một lần! )
Hồng nhan gây hoạ cô gái hư Đường Phương hiếm khi ăn nói khép nép: "Tôi đi bệnh viện kiểm tra với các anh. Tôi sẽ phụ trách bồi thường tổn thất cho khách sạn, bồi thường kính mắt. Là tôi hắt rượu chửi anh trước, không liên quan tới Sam. Mâu thuẫn nội bộ giải quyết nội bộ, cũng không cần báo cảnh sát nha?"
Phương Thiếu Phác híp mắt cười nhạt, trên tay cầm túi chườm nước đá ném lên chiếc bàn mới: "Người là tôi đánh, không liên quan tới Đường Phương. Muốn báo cảnh sát nghiệm thương tùy anh, dân sự, hình sự anh muốn thế nào cứ làm theo thế ấy. Anh “mở súng” với Đường Phương là phải ăn đòn." Nghĩ rằng nhà họ Phương nhiều năm trên giang hồ như vậy chỉ có màu trắng thôi sao? Loại cơ hội cho bạn trai thể hiện thế này, lúc nên ra tay thì nên ra tay.
Trần Dịch Sinh như ngư lôi xông lên, khom lưng, miếng bông trong lỗ mũi suýt đụng tới chóp mũi Đường Phương: "Đường Phương! Bạn trai cô có nói đạo lý hay không? Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, lúc nào bắt cô mở súng chứ?"
"Được rồi được rồi." Thịnh Gia đi ra hoà giải: "Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, mọi người đều là bạn bè, hà tất phải làm khó coi như vậy? Cho tôi một chút mặt mũi được không? Sam, Dịch Sinh và Sĩ Hành là tôi mang tới, dù nói như thế nào, tôi cũng thay mặt bọn họ xin lỗi chủ nhà là cậu, gây rối cho bữa tiệc khẳng định là sai."
Phương Thiếu Phác thở dài: "Không dám. Thịnh Gia xác định quen anh ta?"
"Ngày hôm nay tôi mới quen với Dịch Sinh ở chỗ Lão Chương." Thịnh Gia cười vui vẻ: "Nhưng vừa gặp đã thân, người bạn này tôi nhận định. Việc này nói cho cùng cũng phải trách tôi, tôi thấy cậu ấy biết chơi, cố ý chọc cậu ấy, Đường Phương cô cũng đừng tức giận. Tôi bảo đảm Trần Dịch Sinh tuyệt đối không phải cố ý, các người đừng nói Thịnh Gia cậy già lên mặt, mắt tôi xem qua nhiều thịt, lại càng xem qua nhiều người. Biết tôi vì sao vừa gặp mặt đã thích Trần Dịch Sinh không? Cậu ấy rất sạch sẽ, thực sự là đứa bé sạch sẽ nhất. Ánh mắt sẽ không lừa người, thực sự đấy. Chắc chắn đến bây giờ cậu ấy cũng không hiểu sao lại đắc tội Đường Phương."
Đường Phương không muốn Phương Thiếu Phác khó xử, nhưng muốn cô tin tưởng Trần Dịch Sinh ngọc đẹp không tỳ vết thì hoàn toàn không thể, có mà không khác gì với lang sói ấy.
"Tôi nghe lời Thịnh Gia, không tức giận. Tiền thuốc men và mọi thứ đều thuộc về tôi, được không? Sam không phải bạn trai tôi, chỉ là người bạn tốt của tôi, anh ấy thấy chuyện bất bình nên ra tay đánh các anh, tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi. Xin lỗi, được rồi chứ? Đại sư Trần? Đại sư Triệu?" Dù sao cũng không muốn khó xử, Đường Phương khinh thường lườm Trần Dịch Sinh kết thúc công việc.
Thịnh Gia vỗ Trần Dịch Sinh: "Cậu xem, như vậy không phải tốt sao. Báo cảnh sát nghiệm thương, làm lớn chuyện cũng không có ý nghĩa. Vốn là mọi người vui vẻ. Không bằng cùng nhau uống nhiều một chút kết bạn, có đúng hay không?"
Chu Sa đi qua, ghé sát vào Phương Thiếu Phác nói vài câu, Phương Thiếu Phác đứng dậy nói mấy câu, cùng Chu Sa đi gặp người của khách sạn.
Trần Dịch Sinh chỉ vào Triệu Sĩ Hành che mắt ở bên cạnh, quay sang gầm lên với Đường Phương: "Đường Phương cô có chút thành ý được không! Có người nói xin lỗi như vậy sao? Nếu mắt Triệu Sĩ Hành bị hỏng thì sao? Cậu ấy là nhà thiết kế, còn phải nuôi mẹ. Mắt hỏng thì vẽ thế nào? Cô chịu trách nhiệm à? Cô chăm sóc cậu ấy cả đời sao?"
Thịnh Gia nín cười kéo anh: "Dịch Sinh à, ngồi xuống nói chuyện, cậu xem mình đơn thuần chưa, nói Triệu Sĩ Hành nuôi mẹ chứ đừng có 'Nuôi con mẹ nó' (*). Đây là lời mắng người."
(*) Bạn Sinh dùng cụm 他妈的 mang nghĩa mắng người nên bị chỉnh
Trần Dịch Sinh sửng sốt, da đầu giật giật: "Tôi biết, nhưng tôi không mắng chửi người!"
Triệu Sĩ Hành thò người ra tiến lên kéo anh: "Bỏ đi Dịch Sinh, trong lòng tôi đều biết, mắt không có việc gì. Thịnh Gia là nhắc nhở cậu phải chú ý ngôn ngữ địa phương một chút—— "
Trần Dịch Sinh nổi trận lôi đình, hất Triệu Sĩ Hành: "Sao cậu yếu đuối như thế?! Con mẹ nó sao cậu có thể yếu đuối như thế? Tôi bây giờ là chửi người thì thế nào? Cậu yếu đuối từ Mỹ đến về Trung Quốc, cậu có lỗi sao? Tôi đang giúp cậu ra mặt —— "
Triệu Sĩ Hành thở dài: "Tôi thực sự không có việc gì. Cậu mắng tôi, tôi sẽ không tức giận, chính cậu còn mệt hơn, có đúng không? Người khác không phải tôi, không biết cậu, đem lời cậu nói vô tâm trở thành có ý. Hơn nữa trước đó cậu nói 'nấu mì'—— không trách cô Đường và anh Phương tức giận."
"Tôi nói cái gì chứ, tôi khen tay nghề cô ấy tốt thì làm sao? Nấu —— mì?" Trần Dịch Sinh đi hai vòng trước mặt mọi người, mặt đỏ tới mang tai: "Đường Phương, vậy cô nói xem, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô đừng để lộ ngực sẽ khiến sắc lang nhìn chằm chằm, còn chỉnh khăn hộ cô, sao lại là táy máy tay chân?"
Đường Phương lập tức bùng nổ, bỗng nhiên ném khăn choàng, từ sô pha đứng lên, gần như dán sát vào mặt Trần Dịch Sinh: "Trần Dịch Sinh! Anh có phải đồ tâm thần ngu ngốc có bệnh hay không? Anh không biết nói nấu mì sao? Sao lại dùng cái gì phía dưới phía trên, xấu xa! Hạ lưu! Còn có ngực là của tôi, tôi lộ cho anh xem sao? Liên quan quái gì đến thẳng nam ung thư anh!"
Đường Phương ngẩng đầu ưỡn ngực hít sâu. Ngực của bà, bà định đoạt!
Trần Dịch Sinh đơ người tại chỗ, ánh mắt thân bất do kỷ nhìn xuống dưới. Ngực Đường Phương cuộn trào mãnh liệt như rãnh Mariana sâu không thấy đáy, phần tuyết trắng phập phòng theo sự giận dữ của chủ nhân.
Triệu Sĩ Hành hoảng hốt la lên: "Dịch Sinh! Máu mũi cậu lại chảy! Mau rịt bông."
"Lưu manh!" Đường Phương nắm chặt tay, cân nhắc có nên đấm Trần Dịch Sinh một cái nữa.
Trần Dịch Sinh cúi đầu, hình con dơi trên thạch cao dính chút màu đỏ, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên biện giải: "Cái gì lưu manh? ! Lỗ mũi của tôi chảy máu là sẽ không ngừng!" Trần Dịch Sinh anh kinh nghiệm đầy mình, làm sao sẽ bởi vì một câu mà chảy máu mũi? Nhất định là quá nóng giận rồi!
Thịnh Gia cười ngã vào trong sô pha, vẫn là người trẻ thật tốt, tinh lực dồi dào.
***
"Ai gọi 110?" Tiếng hỏi vang dội át cả tiếng nhạc. Mọi người ở sân thượng nghe được rất rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía Trần Dịch Sinh, bụng tròn vo của Thịnh Gia xẹp xuống.
Trần Dịch Sinh vặn cổ một cái: "Tôi còn chưa kịp báo cảnh sát! Nhưng mà cảnh sát đến thật đúng lúc! Tôi muốn báo án."
Mấy cảnh sát phụ trách hỏi Phương Thiếu Phác và Chu Sa mấy câu, lại đến sân thượng tìm hiểu tình huống, tiếng bộ đàm không ngừng vang lên. Cảnh sát dẫn đầu tỉ mỉ quan sát Trần Dịch Sinh mấy lần rồi đi ra ngoài. Có cảnh sát quen cửa quen nẻo kiểm tra hiện trường có hàng cấm hay không.
"Không có thuốc phiện, cũng không có vũ khí đánh nhau. Chỉ là ba người đánh lộn." Một cảnh sát nhức đầu: "Không tính là tụ tập đánh nhau. Đều là vết thương rất nhỏ, họ Triệu kia hình như là vết thương nhẹ, không nói nghiệm thương, bọn họ giải quyết riêng rồi."
Chu Sa và nhân viên khách sạn mỉm cười, không ngừng giải thích chỉ là bạn bè hiểu lầm, hoan nghênh phê bình giáo dục.
Trần Dịch Sinh tức giận lườm Đường Phương, thả lời hung ác, nhưng khi cảnh sát hỏi tới anh cũng không nói báo án và chuyện nghiệm thương. Anh chỉ là chịu không nổi bị người oan uổng.
Đường Phương vốn muốn lườm đáp lễ anh, lại nghĩ đến ngộ nhỡ tên ngốc này thực sự báo cảnh sát nghiệm thương, gây phiền toái cho cá nhân Phương Thiếu Phác và công ty, cố nhịn nghiêng người nói một câu với Triệu Sĩ Hành: "Xin lỗi."
Triệu Sĩ Hành nhanh chóng gật đầu: "Không có việc gì không có việc gì, không phải Dịch Sinh báo cảnh sát, cô đừng hiểu lầm."
Ánh mắt Đường Phương thật sự không kiềm chế được, miễn cưỡng mỉm cười với anh ta.
Bên này cảnh sát chuẩn bị thu đội đi, bên ngoài đột nhiên lại tới mười mấy cảnh sát.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng đón tiếp: "Phó sở trưởng Triệu, sao lại làm phiền đích thân ngài tới nơi này. Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm, đều giải thích rõ rồi."
Phó sở trưởng Triệu của đồn công an Ngoại Than Nguyên bắt tay anh ta: "Là lỗi của chúng tôi. Mấy người vừa đánh nhau, phiền theo chúng tôi đến sở một chuyến."
Hiện trường nhất thời không còn âm thanh, chỉ còn tiếng nhạc êm dịu vô cùng quỷ dị.
Phương Thiếu Phác nhíu mày, tiến lên tự giới thiệu, theo một Cục phó ra ngoài. Phó sở trưởng Triệu chỉ mấy người mặc thường phục: "Hóa ra anh Phương biết Phó cục trưởng Trình à, yên tâm, làm phiền anh phối hợp một chút. Chúng tôi cũng là làm việc theo luật, không có cách nào."
Có người mặc thường phục xuất hiện, thông thường đều là vụ án hình sự. Phương Thiếu Phác nghi ngờ nhìn Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành, lẽ nào có người là hung phạm bị phát lệnh truy nã?
"Hai vị này phiền theo anh Phương cùng chúng tôi quay về sở lấy lời khai. Dù sao cũng có người báo án." Các cảnh sát khác bắt đầu mời Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, liếc về phía mấy người mặc thường phục, không ai hé răng.
Đường Phương nóng nảy: "Chúng tôi không có ai báo án mà. Không phải đều giải thích rõ rồi sao? Chỉ là chút hiểu lầm giữa bạn bè mà thôi."
Phó sở trường Triệu bước đi thong thả, quan sát Trần Dịch Sinh một chút, lại liếc Đường Phương: "Làm theo quy trình, quản lý trị an có hiểu không?"
Trần Dịch Sinh biểu hiện với Thịnh Gia bọn họ không có việc gì, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát cảnh sát đi ra ngoài. Hai cảnh sát kẹp lấy anh. Anh kêu lên: "Không cần đỡ tôi, tôi không sao, tôi chỉ bị thương cánh tay này thôi —— "
Một cảnh sát đập vào gáy anh: "Đàng hoàng một chút."
Trần Dịch Sinh ngu dốt bị đánh nhất thời không phản ứng kịp. Mặc dù anh không báo cảnh sát, nhưng hình như anh mới là người bị hại nha?
Đường Phương vừa nhìn đã thấy không đúng, nhanh chóng đi theo: "Sam, tôi cũng đi." Cô có ý hãm hại Trần Dịch Sinh, nhưng không có ác ý, ngộ nhỡ là người của công ty Phương Thiếu Phác muốn thu thập Trần Dịch Sinh, cô không thể ngồi yên mặc kệ.
Một đám người lục tục đi ra.
Điện thoại di động của Chu Sa vang lên.
"Đây là 110 làm kiểm tra, xin hỏi sau khi báo án, cảnh sát có xuất hiện đúng lúc không? Mấy phút đến hiện trường?"
Bên ngoài truyền đến tiếng Trần Dịch Sinh giận dữ gào lên: "Tôi muốn khiếu nại! Số hiệu của anh là bao nhiêu? —— Aiz!"
Câu chuyện nhỏ
Trần Dịch Sinh chỉ tay: Hóa ra ‘nấu mì’ không thể nói tùy tiện.
Chu Đạo Ninh: Cậu tiếp tục giả vờ đi.
Triệu Sĩ Hành: Cậu ấy thực sự không hiểu.
Phương Thiếu Phác: Có quỷ mới tin
Trần Dịch Sinh suy nghĩ: Hóa ra ‘nấu mì’ cũng không thể tùy tiện ăn.
Triệu Sĩ Hành thở dài, quay đầu rời đi.
Phương Thiếu Phác giận dữ: Lưu manh!
Chu Đạo Ninh: Bẩn thỉu bại hoại, tìm chết phải không?
Trần Dịch Sinh nhấc nắp nồi: Nghiên cứu thảo luận vấn đề học thuật, các người kích động như vậy làm gì? Như thể các người cũng chưa từng ăn vậy...
Quần chúng ăn dưa nhao nhao ném cà chua cùng trứng gà.
Trần Dịch Sinh hô to: Hiện tại Canada và California đều đem cái này đưa vào chương trình học của học sinh trung học, các người —— đúng rồi, Đường Phương, tôi thu được rất nhiều cà chua và trứng gà, có thể nấu tiếp bát mì cà chua trứng gà không?
Đám người: Đi chết đi!