Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Đêm ba mươi, Thu Xích Tây không đi ra ngoài, cô ở nhà cả ngày. Hôm qua chú Triệu đã mua đồ ăn nhét đầy trong tủ lạnh. Sáng sớm cô dậy rửa rau, xắt rau, dự định làm một bữa ăn nhiều món ngon. Năm ngoái cô với mẹ ở nhà ăn tết, đồ ăn không được 3 món, năm nay Thu Xích Tây chuẩn bị 12 món. Nhiều món như vậy mà Thu Xích Tây chỉ có 1 mình nên dù dậy sớm cũng phải đến 3,4 giờ chiều cô mới làm xong. Vì để Chương Minh Hủy đỡ đói, cô đã đưa cho mẹ không ít đồ ăn vặt.
“Con ăn đi” Chương Minh Hủy nhìn tivi, lại đẩy một quả táo đưa qua cho Thu Xích Tây.
Môi Thu Xích Tây giật giật, trong lòng rất vui. Cuộc đời cô không có nhiều chuyện để quan tâm cho lắm, Chương Minh Hủy thỉnh thoảng có thể tỉnh táo đối với cô mà nói, đó là một sự kiện rất vui. Thu Xích Tây cầm quả táo cắn một miếng, quay lại phòng bếp tiếp tục làm cơm cuối năm. Hơn 3 giờ rưỡi chiều, Thu Xích Tây mới đem món cuối cùng là vịt áp chảo ra ngoài. Chương Minh Hủy ngồi trên bàn ăn, nhìn những món ăn không chớp mắt.
Triệu Long đúng là biết chăm sóc người khác, ông làm đồ ăn rất ngon, hàng ngày còn giúp Chương Minh Hủy mát xa tay chân, lúc Thu Xích Tây giúp mẹ tắm rửa phát hiện chân không bị sưng, tốt hơn trước rất nhiều.
“Mẹ, hôm nay uống thêm một chén canh nhé” Thu Xích Tây lấy cái chén không trong tay Chương Minh Hủy, múc thêm cho bà một chén canh. Ngày thường ăn uống vẫn chú ý tới khẩu vị, hôm nay ăn tết vẫn nên thoải mái chút. Trong thành phố cấm đốt pháo, nhưng mà mất đi cái này thì vị của tết lại giảm đi ít nhiều. Vì vậy mỗi năm quảng trường sẽ thực hiện việc đốt pháo hoa.
Ăn cơm nước xong xuôi, ở nhà nghỉ ngơi, đến 10 giờ tốt, thấy tinh thần Chương Minh Hủy có vẻ ổn định, tỉnh táo. Thu Xích Tây nghĩ ngợi, mặc quần áo cho mẹ kín mít, đưa bà ra ngoài xem pháo hoa. Khó khăn lắm mới có được một năm đầu tiên không cần lo lắng đến việc tiền bạc ăn uống, mọi việc đều phát triển thuận lợi, trong lòng Thu Xích Tây cũng thả lỏng hơn. Nắm tay Chương Minh Hủy, đi theo đám đông trên quảng trường, người càng lúc càng đông, mặt ai cũng đều vẻ vui tươi hớn hở.
“Thật đông người” Chương Minh Hủy đội một cái mũ đỏ, bao tay cũng màu hồng hồng, mặc quần áo mới, nhìn trẻ hơn bình thường rất nhiều.
“Mẹ đi theo con, đừng đi lung tung nhé” đi ra ngoài Thu Xích Tây mới biết người trên quảng trường đông hơn cô tưởng tượng nhiều. Hơi hối hận vì chưa nghĩ kỹ đã vội vã đưa mẹ ra ngoài, có điều nhìn vẻ mặt tươi cười của mẹ thì chút hối hận này cũng nhanh chóng biến mất. Hiếm khi thấy được mẹ vui vẻ thế này, hai người đi khắp nơi ở quảng trường, lúc mệt thì ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Phía sau quảng trường người cực kì đông đúc, nghe xung quanh nói Thu Xích Tây mới biết thì ra là mọi người chờ đếm ngược thời gian. Tấm biển quảng cáo rất to ở trung tâm quảng trường in hình liên hoan tết âm lịch, mọi người đều cười vui vẻ.
“Uống cái kia đi” Chương Minh Hủy kéo tay Thu Xích Tây, chỉ vào ly trà sữa trên tay một em bé.
“Trà sữa?” Thu Xích Tây chưa uống loại thức uống này nhưng thấy mấy cô bạn cùng lớp hay uống nên cũng biết đó là gì.
Chương Minh Hủy thấy Thu Xích Tây không nhúc nhích, định ầm ĩ lên rồi muốn đi về hướng đứa bé kia.
“Con đưa mẹ đi mua” Thu Xích Tây giữ chặt bà, nhìn quanh, thấy bảng hiệu của trà sữa thằng bé cầm ở trên con phố đối diện.
Chương Minh Hủy mau giận mau nguôi, vui vẻ đi theo Thu Xích Tây đi về phía phố đối diện, thậm chí bà còn không ý thức vừa rồi mình định làm gì. Thần sắc Thu Xích Tây vẫn bình tĩnh, Chương Minh Hủy đã nhiều năm ngây ngô không tỉnh táo, không phải chỉ một chốc một lát thì có thể tốt lên, cần có thời gian, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
……..
Nhưng mà trả sữa này cuối cùng không uống được.
Hai người vừa đi đến phố đối diện, Thu Xích Tây nhìn thấy Thu Kiến Thành. Có vẻ ông ta cũng đi mừng năm mới, nắm tay một người phụ nữ. Ban đầu Thu Kiến Thành không nhận ra con gái mình, chỉ thấy Thu Xích Tây đang cố che chắn một phụ nữ trước mặt không cho bà giãy dụa mới tò mò nhìn qua. Vừa nhìn thấy đã sợ tới mức liên tục lùi ra sau vài bước.
“Kiến Thành, sao vậy anh?” người phụ nữ bên cạnh ngạc nhiên hỏi chồng mình.
“Thu Kiến Thành, ông đi chết đi!” Chương Minh Hủy thật sự rất hận người đàn ông này, vừa nhìn thấy ông ta thì cả người như điên lên. Mới đó còn như trẻ con đòi uống trà sữa, bây giờ lại xông tới muốn liều mạng với Thu Kiến Thành.
“Sao lại thế này?” người phụ nữ bên cạnh không phải kiểu người dễ nói chuyện, nghe Chương Minh Hủy gọi tên chồng mình, nhìn vẻ mặt bà, lửa giận đã bốc cao.
Thu Kiến Thành nhíu mày “Vợ trước của anh”
“Vợ trước?” giọng người phụ nữ cao lên, ánh mắt đảo qua đánh giá Chương Minh Hủy và Thu Xích Tây.
Phụ nữ đối với việc này rất nhạy cảm, người phụ nữ điên đối diện mặt trắng xanh, nhìn khá đáng sợ nhưng trên người mặc quần áo so với bà ta còn tốt hơn.
“Tiểu Thu, ba con không cần con!” đầu Chương Minh Hủy hỗn loạn, trí nhớ quay về thời điểm Thu Kiến Thành mới bỏ đi, nói năng lộn xộn.
“Mẹ ơi, ông ta chết rồi. Chúng ta đi về thôi” trên mặt Thu Xích Tây không hề có cảm xúc gì.
“Tết nhất nói chuyện kiểu gì thế?” giọng người phụ nữ bén nhọn cất lên, chỉ trỏ Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây ngước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, khí thế trên người cô dọa cho người phụ nữ đó sợ đến nhảy dựng lên, mà Thu Kiến Thành cũng trầm lặng.
“Đúng rồi, đúng, hắn ta chết rồi!” Chương Minh Hủy gật đầu liên tục, bỗng nhiên hỏi “Triệu Long đi đâu rồi?”
Thu Xích Tây bị câu hỏi sau của bà làm sửng sốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh “Ở nhà, chúng ta đi về nhà trước đi”
Cảm xúc Chương Minh Hủy kích động, nước mắt nước mũi đầy mặt, Thu Xích Tây lấy khăn giấy lau cho bà, nửa ôm nửa dìu bà đi về. Cô không nghĩ tới việc đi ra ngoài chơi lại có thể gặp Thu Kiến Thành. Thu Xích Tây không có cảm tình gì với ông ta, cho dù trước khi Chương Minh Hủy mắc bệnh, Thu Kiến Thành cũng không phải là người cha hiền từ gì, không chăm sóc yêu thương con gái.
“Chó chết, khốn nạn…” Chương Minh Hủy còn lẩm bẩm chửi, cũng may là không nhìn thấy Thu Kiến Thành thì bà không còn ầm ĩ hung dữ nữa.
Đúng lúc hai người đi vào tiểu khi thì thời gian đếm ngược bắt đầu, quảng trường đốt pháo hoa, tiếng người hò reo ồn ào, hết sức hưng phấn.
Lại qua một năm…
Trên đường, Thu Kiến Thành còn đang giải thích với vợ mình. “Đã nói là vợ trước, không có quan hệ gì hết” sắc mặt Thu Kiến Thành hết sức khó coi. Ông ta nghĩ Chương Minh Hủy mang theo Thu Xích Tây về quê, không ngờ còn ăn vạ ở thành phố này, chưa kể nhìn dáng vẻ sống cũng không tệ. Lúc trước ông ta bỏ trốn cũng đã dự tính rất tốt, giấy ly hôn là do ông ta dối trá Chương Minh Hủy mà ký tên, sau đó tìm người xử lý ly hôn, lúc đó còn cho người kia một khoản tiền không nhỏ.
Thành phố S không nhỏ, Thu Kiến Thành không muốn đi nơi khác, mấy năm nay vẫn lăn lộn ở đây. Ở đây nội thành gần với trường, dạy học cũng rất tốt. Ông ta bây giờ đã quay về với nghề cũ là dạy học cấp 1, không ngờ năm nay lại đụng phải Chương Minh Hủy.
“Thật xui xẻo!” Thu Kiến Thành nhíu mày, hơi sợ sẽ gặp lại Chương Minh Hủy đòi tiền, dù sao thì bệnh kia của bà tốn quá nhiều tiền.
………
Thu Xích Tây dỗ Chương Minh Hủy ngủ, bà lại gây ầm ĩ một trận, khóc đến mắt sưng đỏ lên.
Thu Xích Tây bị bà làm cho đau đầu, thời gian này cô thường xuyên đi làm việc bên ngoài, mọi việc chăm sóc mẹ đều nhờ chú Triệu, nửa tháng nay chưa từng thấy dáng vẻ “điên cuồng” của Chương Minh Hủy.
“Mẹ đừng khóc, nếu không chú Triệu nhìn thấy sẽ giận” Thu Xích Tây thử nói tên Triệu Long ra, Chương Minh Hủy đúng là ngưng nức nở, có vẻ vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng.
Còn có thể nghe lời cô nói, Thu Xích Tây nhẹ nhàng thở ra “Mẹ ngủ đi”
Chương Minh Hủy cúi đầu im lặng, cuối cùng chui vào chăn, quay lưng về phía Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây dém chăn lại, mở ngọn đèn ngủ nhỏ, không rời đi ngay mà ngồi nhìn Chương Minh Hủy. Bình thường Chương Minh Hủy ngủ tầm 8, 9 giờ tối, hôm nay đã rạng sáng, lại náo loạn lâu như vậy, đã mệt mỏi nên nằm xuống chưa đầy mười phút đã ngủ mất. Lúc này Thu Xích Tây mới đi ra khỏi phòng.
Rửa mặt xong, Thu Xích Tây định đi ngủ, cầm di động xem giờ mới thấy một tiếng trước Ninh Cảnh Trần nhắn tin, lúc mới qua năm mới. Là một tin nhắn thoại. Thu Xích Tây do dự một lát mới mở ra, giọng nói chàng trai trong sáng “A Thu, năm mới vui vẻ”
Một lời chúc đơn giản nhưng lồng ngực Thu Xích Tây lại như có bàn tay vô hình khuấy động, không hiểu sao lại thấy chua xót. Rất lâu sau, ngón tay Thu Xích Tây mới động đậy, nhắn lại “Chúc cậu năm mới vui vẻ”
Ninh Cảnh Trần như vẫn còn cầm điện thoại chờ, Thu Xích Tây vừa mới nhắn xong, anh đã trả lời ngay lập tức “A Thu còn chưa ngủ nha?”
Thích làm nũng!
Thu Xích Tây nhìn tin nhắn của anh, lại trả lời “Chưa ngủ”
Reng reng, bên kia trực tiếp gọi video. Thu Xích Tây không do dự nhận điện thoại, bên Ninh Cảnh Trần đang là ban ngày, anh ngồi bên trong biệt thự, mặt trời xuyên qua cửa kính rơi trên người anh, rất chói mắt.
“A Thu, cậu sắp đi ngủ à?” Ninh Cảnh Trần chú ý tới Thu Xích Tây đang mặc áo ngủ
“Một tí nữa sẽ đi ngủ” Thu Xích Tây cầm di động, ngoài việc trả lời anh thì không biết chủ động nói gì, may mà Ninh Cảnh Trần nói nhiều, ríu rít hỏi một đống chuyện.
“A Thu, cậu đi xem liên hoan giao thừa à, mình ở bên này cũng có xem”
“Có đi xem qua”
“Mình với ba mẹ nói rất hay, sang năm sẽ ở lại thành phố S không đi nước ngoài nữa”
“Ừ”
“A Thu, mình rất nhớ cậu” Ninh Cảnh Trần đột nhiên nói. Anh vẫn không dám gọi điện thoại video cho cô, sợ nhìn thấy cô mất kiên nhẫn, bây giờ nhìn qua A Thu cũng không thấy có vẻ đang bị làm phiền, vừa rồi điện thoại reo 3 tiếng A Thu đã nhận video.
Hai người chợt im lặng, Ninh Cảnh Trần định nói sang chuyện khác, không ngờ Thu Xích Tây đáp lại
“…ừ”
Ninh Cảnh Trần nghiêng mặt đi, tai đỏ hồng, đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Thu Xích Tây hơi phân tâm nên không chú ý Ninh Cảnh Trần có vẻ đáng ngờ, cô trả lời xong thì lên tiếng “Cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ”
“…được, tạm biệt A Thu” hiếm khi Ninh Cảnh Trần không kéo dài lằng nhằng, dứt khoát cúp điện thoại.
Vốn dĩ đang ngồi trên cửa sổ sát đất, Ninh Cảnh Trần đột nhiên nằm xuống, di động rớt trên sàn cũng không thèm để ý. Đôi mắt ướt sũng, hai má đỏ ửng, A Thu cô ấy…
Có phải cũng thích mình?
Chỉ cần nghĩ tới ý nghĩ này, lòng Ninh Cảnh Trần đã rối loạn.
A Thu… thích A Thu…
Rất lâu sau, Ninh Cảnh Trần nhảy dựng lên, đổi vé máy bay thành tối mùng một về.
“Con ăn đi” Chương Minh Hủy nhìn tivi, lại đẩy một quả táo đưa qua cho Thu Xích Tây.
Môi Thu Xích Tây giật giật, trong lòng rất vui. Cuộc đời cô không có nhiều chuyện để quan tâm cho lắm, Chương Minh Hủy thỉnh thoảng có thể tỉnh táo đối với cô mà nói, đó là một sự kiện rất vui. Thu Xích Tây cầm quả táo cắn một miếng, quay lại phòng bếp tiếp tục làm cơm cuối năm. Hơn 3 giờ rưỡi chiều, Thu Xích Tây mới đem món cuối cùng là vịt áp chảo ra ngoài. Chương Minh Hủy ngồi trên bàn ăn, nhìn những món ăn không chớp mắt.
Triệu Long đúng là biết chăm sóc người khác, ông làm đồ ăn rất ngon, hàng ngày còn giúp Chương Minh Hủy mát xa tay chân, lúc Thu Xích Tây giúp mẹ tắm rửa phát hiện chân không bị sưng, tốt hơn trước rất nhiều.
“Mẹ, hôm nay uống thêm một chén canh nhé” Thu Xích Tây lấy cái chén không trong tay Chương Minh Hủy, múc thêm cho bà một chén canh. Ngày thường ăn uống vẫn chú ý tới khẩu vị, hôm nay ăn tết vẫn nên thoải mái chút. Trong thành phố cấm đốt pháo, nhưng mà mất đi cái này thì vị của tết lại giảm đi ít nhiều. Vì vậy mỗi năm quảng trường sẽ thực hiện việc đốt pháo hoa.
Ăn cơm nước xong xuôi, ở nhà nghỉ ngơi, đến 10 giờ tốt, thấy tinh thần Chương Minh Hủy có vẻ ổn định, tỉnh táo. Thu Xích Tây nghĩ ngợi, mặc quần áo cho mẹ kín mít, đưa bà ra ngoài xem pháo hoa. Khó khăn lắm mới có được một năm đầu tiên không cần lo lắng đến việc tiền bạc ăn uống, mọi việc đều phát triển thuận lợi, trong lòng Thu Xích Tây cũng thả lỏng hơn. Nắm tay Chương Minh Hủy, đi theo đám đông trên quảng trường, người càng lúc càng đông, mặt ai cũng đều vẻ vui tươi hớn hở.
“Thật đông người” Chương Minh Hủy đội một cái mũ đỏ, bao tay cũng màu hồng hồng, mặc quần áo mới, nhìn trẻ hơn bình thường rất nhiều.
“Mẹ đi theo con, đừng đi lung tung nhé” đi ra ngoài Thu Xích Tây mới biết người trên quảng trường đông hơn cô tưởng tượng nhiều. Hơi hối hận vì chưa nghĩ kỹ đã vội vã đưa mẹ ra ngoài, có điều nhìn vẻ mặt tươi cười của mẹ thì chút hối hận này cũng nhanh chóng biến mất. Hiếm khi thấy được mẹ vui vẻ thế này, hai người đi khắp nơi ở quảng trường, lúc mệt thì ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Phía sau quảng trường người cực kì đông đúc, nghe xung quanh nói Thu Xích Tây mới biết thì ra là mọi người chờ đếm ngược thời gian. Tấm biển quảng cáo rất to ở trung tâm quảng trường in hình liên hoan tết âm lịch, mọi người đều cười vui vẻ.
“Uống cái kia đi” Chương Minh Hủy kéo tay Thu Xích Tây, chỉ vào ly trà sữa trên tay một em bé.
“Trà sữa?” Thu Xích Tây chưa uống loại thức uống này nhưng thấy mấy cô bạn cùng lớp hay uống nên cũng biết đó là gì.
Chương Minh Hủy thấy Thu Xích Tây không nhúc nhích, định ầm ĩ lên rồi muốn đi về hướng đứa bé kia.
“Con đưa mẹ đi mua” Thu Xích Tây giữ chặt bà, nhìn quanh, thấy bảng hiệu của trà sữa thằng bé cầm ở trên con phố đối diện.
Chương Minh Hủy mau giận mau nguôi, vui vẻ đi theo Thu Xích Tây đi về phía phố đối diện, thậm chí bà còn không ý thức vừa rồi mình định làm gì. Thần sắc Thu Xích Tây vẫn bình tĩnh, Chương Minh Hủy đã nhiều năm ngây ngô không tỉnh táo, không phải chỉ một chốc một lát thì có thể tốt lên, cần có thời gian, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
……..
Nhưng mà trả sữa này cuối cùng không uống được.
Hai người vừa đi đến phố đối diện, Thu Xích Tây nhìn thấy Thu Kiến Thành. Có vẻ ông ta cũng đi mừng năm mới, nắm tay một người phụ nữ. Ban đầu Thu Kiến Thành không nhận ra con gái mình, chỉ thấy Thu Xích Tây đang cố che chắn một phụ nữ trước mặt không cho bà giãy dụa mới tò mò nhìn qua. Vừa nhìn thấy đã sợ tới mức liên tục lùi ra sau vài bước.
“Kiến Thành, sao vậy anh?” người phụ nữ bên cạnh ngạc nhiên hỏi chồng mình.
“Thu Kiến Thành, ông đi chết đi!” Chương Minh Hủy thật sự rất hận người đàn ông này, vừa nhìn thấy ông ta thì cả người như điên lên. Mới đó còn như trẻ con đòi uống trà sữa, bây giờ lại xông tới muốn liều mạng với Thu Kiến Thành.
“Sao lại thế này?” người phụ nữ bên cạnh không phải kiểu người dễ nói chuyện, nghe Chương Minh Hủy gọi tên chồng mình, nhìn vẻ mặt bà, lửa giận đã bốc cao.
Thu Kiến Thành nhíu mày “Vợ trước của anh”
“Vợ trước?” giọng người phụ nữ cao lên, ánh mắt đảo qua đánh giá Chương Minh Hủy và Thu Xích Tây.
Phụ nữ đối với việc này rất nhạy cảm, người phụ nữ điên đối diện mặt trắng xanh, nhìn khá đáng sợ nhưng trên người mặc quần áo so với bà ta còn tốt hơn.
“Tiểu Thu, ba con không cần con!” đầu Chương Minh Hủy hỗn loạn, trí nhớ quay về thời điểm Thu Kiến Thành mới bỏ đi, nói năng lộn xộn.
“Mẹ ơi, ông ta chết rồi. Chúng ta đi về thôi” trên mặt Thu Xích Tây không hề có cảm xúc gì.
“Tết nhất nói chuyện kiểu gì thế?” giọng người phụ nữ bén nhọn cất lên, chỉ trỏ Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây ngước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, khí thế trên người cô dọa cho người phụ nữ đó sợ đến nhảy dựng lên, mà Thu Kiến Thành cũng trầm lặng.
“Đúng rồi, đúng, hắn ta chết rồi!” Chương Minh Hủy gật đầu liên tục, bỗng nhiên hỏi “Triệu Long đi đâu rồi?”
Thu Xích Tây bị câu hỏi sau của bà làm sửng sốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh “Ở nhà, chúng ta đi về nhà trước đi”
Cảm xúc Chương Minh Hủy kích động, nước mắt nước mũi đầy mặt, Thu Xích Tây lấy khăn giấy lau cho bà, nửa ôm nửa dìu bà đi về. Cô không nghĩ tới việc đi ra ngoài chơi lại có thể gặp Thu Kiến Thành. Thu Xích Tây không có cảm tình gì với ông ta, cho dù trước khi Chương Minh Hủy mắc bệnh, Thu Kiến Thành cũng không phải là người cha hiền từ gì, không chăm sóc yêu thương con gái.
“Chó chết, khốn nạn…” Chương Minh Hủy còn lẩm bẩm chửi, cũng may là không nhìn thấy Thu Kiến Thành thì bà không còn ầm ĩ hung dữ nữa.
Đúng lúc hai người đi vào tiểu khi thì thời gian đếm ngược bắt đầu, quảng trường đốt pháo hoa, tiếng người hò reo ồn ào, hết sức hưng phấn.
Lại qua một năm…
Trên đường, Thu Kiến Thành còn đang giải thích với vợ mình. “Đã nói là vợ trước, không có quan hệ gì hết” sắc mặt Thu Kiến Thành hết sức khó coi. Ông ta nghĩ Chương Minh Hủy mang theo Thu Xích Tây về quê, không ngờ còn ăn vạ ở thành phố này, chưa kể nhìn dáng vẻ sống cũng không tệ. Lúc trước ông ta bỏ trốn cũng đã dự tính rất tốt, giấy ly hôn là do ông ta dối trá Chương Minh Hủy mà ký tên, sau đó tìm người xử lý ly hôn, lúc đó còn cho người kia một khoản tiền không nhỏ.
Thành phố S không nhỏ, Thu Kiến Thành không muốn đi nơi khác, mấy năm nay vẫn lăn lộn ở đây. Ở đây nội thành gần với trường, dạy học cũng rất tốt. Ông ta bây giờ đã quay về với nghề cũ là dạy học cấp 1, không ngờ năm nay lại đụng phải Chương Minh Hủy.
“Thật xui xẻo!” Thu Kiến Thành nhíu mày, hơi sợ sẽ gặp lại Chương Minh Hủy đòi tiền, dù sao thì bệnh kia của bà tốn quá nhiều tiền.
………
Thu Xích Tây dỗ Chương Minh Hủy ngủ, bà lại gây ầm ĩ một trận, khóc đến mắt sưng đỏ lên.
Thu Xích Tây bị bà làm cho đau đầu, thời gian này cô thường xuyên đi làm việc bên ngoài, mọi việc chăm sóc mẹ đều nhờ chú Triệu, nửa tháng nay chưa từng thấy dáng vẻ “điên cuồng” của Chương Minh Hủy.
“Mẹ đừng khóc, nếu không chú Triệu nhìn thấy sẽ giận” Thu Xích Tây thử nói tên Triệu Long ra, Chương Minh Hủy đúng là ngưng nức nở, có vẻ vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng.
Còn có thể nghe lời cô nói, Thu Xích Tây nhẹ nhàng thở ra “Mẹ ngủ đi”
Chương Minh Hủy cúi đầu im lặng, cuối cùng chui vào chăn, quay lưng về phía Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây dém chăn lại, mở ngọn đèn ngủ nhỏ, không rời đi ngay mà ngồi nhìn Chương Minh Hủy. Bình thường Chương Minh Hủy ngủ tầm 8, 9 giờ tối, hôm nay đã rạng sáng, lại náo loạn lâu như vậy, đã mệt mỏi nên nằm xuống chưa đầy mười phút đã ngủ mất. Lúc này Thu Xích Tây mới đi ra khỏi phòng.
Rửa mặt xong, Thu Xích Tây định đi ngủ, cầm di động xem giờ mới thấy một tiếng trước Ninh Cảnh Trần nhắn tin, lúc mới qua năm mới. Là một tin nhắn thoại. Thu Xích Tây do dự một lát mới mở ra, giọng nói chàng trai trong sáng “A Thu, năm mới vui vẻ”
Một lời chúc đơn giản nhưng lồng ngực Thu Xích Tây lại như có bàn tay vô hình khuấy động, không hiểu sao lại thấy chua xót. Rất lâu sau, ngón tay Thu Xích Tây mới động đậy, nhắn lại “Chúc cậu năm mới vui vẻ”
Ninh Cảnh Trần như vẫn còn cầm điện thoại chờ, Thu Xích Tây vừa mới nhắn xong, anh đã trả lời ngay lập tức “A Thu còn chưa ngủ nha?”
Thích làm nũng!
Thu Xích Tây nhìn tin nhắn của anh, lại trả lời “Chưa ngủ”
Reng reng, bên kia trực tiếp gọi video. Thu Xích Tây không do dự nhận điện thoại, bên Ninh Cảnh Trần đang là ban ngày, anh ngồi bên trong biệt thự, mặt trời xuyên qua cửa kính rơi trên người anh, rất chói mắt.
“A Thu, cậu sắp đi ngủ à?” Ninh Cảnh Trần chú ý tới Thu Xích Tây đang mặc áo ngủ
“Một tí nữa sẽ đi ngủ” Thu Xích Tây cầm di động, ngoài việc trả lời anh thì không biết chủ động nói gì, may mà Ninh Cảnh Trần nói nhiều, ríu rít hỏi một đống chuyện.
“A Thu, cậu đi xem liên hoan giao thừa à, mình ở bên này cũng có xem”
“Có đi xem qua”
“Mình với ba mẹ nói rất hay, sang năm sẽ ở lại thành phố S không đi nước ngoài nữa”
“Ừ”
“A Thu, mình rất nhớ cậu” Ninh Cảnh Trần đột nhiên nói. Anh vẫn không dám gọi điện thoại video cho cô, sợ nhìn thấy cô mất kiên nhẫn, bây giờ nhìn qua A Thu cũng không thấy có vẻ đang bị làm phiền, vừa rồi điện thoại reo 3 tiếng A Thu đã nhận video.
Hai người chợt im lặng, Ninh Cảnh Trần định nói sang chuyện khác, không ngờ Thu Xích Tây đáp lại
“…ừ”
Ninh Cảnh Trần nghiêng mặt đi, tai đỏ hồng, đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Thu Xích Tây hơi phân tâm nên không chú ý Ninh Cảnh Trần có vẻ đáng ngờ, cô trả lời xong thì lên tiếng “Cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ”
“…được, tạm biệt A Thu” hiếm khi Ninh Cảnh Trần không kéo dài lằng nhằng, dứt khoát cúp điện thoại.
Vốn dĩ đang ngồi trên cửa sổ sát đất, Ninh Cảnh Trần đột nhiên nằm xuống, di động rớt trên sàn cũng không thèm để ý. Đôi mắt ướt sũng, hai má đỏ ửng, A Thu cô ấy…
Có phải cũng thích mình?
Chỉ cần nghĩ tới ý nghĩ này, lòng Ninh Cảnh Trần đã rối loạn.
A Thu… thích A Thu…
Rất lâu sau, Ninh Cảnh Trần nhảy dựng lên, đổi vé máy bay thành tối mùng một về.