Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nói là đại hội thể thao mùa thu, trên thực tế thì đã là tháng 11, học sinh mặc đồng phục trường mỏng nên hơi lạnh, phải mặc thêm áo lông bên trong.
“Mấy người lãnh đạo này nói gì nhiều vậy chứ!” Thư Ca run rẩy dậm chân, cô chỉ mặc áo trong với áo đồng phục, đứng yên một chỗ nên càng ngày càng lạnh.
…hơn nữa phía sau còn có người luôn phát ra khí lạnh Thu Xích Tây. Thư Ca thấy rất lạ, mình làm gì để Thu Xích Tây nhìn không ưa, Ninh Cảnh Trần không phải của cô ấy rồi sao?
“Thật khó để có cơ hội đứng trước mọi người, bọn họ muốn nói cho đã mà” Trương Thủy Thủy lẻn từ trên xuống.
Thư Ca cả người phát run, quay lại ủy viên thể thao hỏi “Đồ đã mua hết chưa? Lát nữa mấy vận động viên phải có nước uống, còn đồ ăn nữa”
Ủy viên thể thao gật đầu “Có vài thùng nước ở chỗ chúng tớ, còn lại để ở phòng học, sáng mai mang ra”
Trương Thủy Thủy thăm dò “Nhiều đồ ăn không?”
Ủy viên thể thao cười “Bao đủ mà”
Thu Xích Tây không tí hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, khép hờ mắt nghỉ ngơi. Hôm qua cô đưa Chương Minh Hủy đi bệnh viện, đổi các loại thuốc tốt hơn. Lúc đầu Thu Xích Tây muốn đổi chỗ ở có môi trường tốt hơn, mặc dù cô không quan tâm nơi mình ở, Chương Minh Hủy cần môi trường tốt để dưỡng bệnh. Thu Xích Tây cố gắng hết sức để giữ ngôi lều đó sạch sẽ, trống trải nhưng dù sao thì vẫn sống hai người.
Bác sĩ khuyên cô không nên thay đổi môi trường Chương Minh Hủy ở nhanh như vậy. “Gần đây cảm xúc của mẹ cháu không được ổn định, với lại thuốc mới có tác dụng phụ, tốt nhất là để cô ấy ở môi trường quen thuộc”. bác sĩ cau mày nhìn báo cáo kiểm tra “Còn có vấn đề dinh dưỡng cũng phải giải quyết”
Thu Xích Tây yên lặng lắng nghe, có vài bệnh cô hiểu. Sở dĩ Chương Minh Hủy không sống đến lúc cô tốt nghiệp đại học là vì cơ thể không đủ dinh dưỡng, không chống lại nổi một trận cảm lạnh nhỏ.
Buổi sáng 8 giờ tập hợp, lễ khai mạc tới tận 10h30 mới kết thúc. Mọi người ngồi ngây ngốc dưới sân tới khi trên sân khấu vừa hô đại hội thể thao bắt đầu thì mọi người đều phân tán.
“Tất cả các vận động viên đến chỗ tôi.” Ủy viên thể thao đứng phía trước hét lên.
Thu Xích Tây và các vận động viên khác trong lớp A đã theo Ủy viên thể thao đến góc của sân chơi. Có một cái bàn dài lớn ở đó, và một số tình nguyện viên của hội học sinh đang phát số hiệu của môn thi đấu.
“Mọi người đem dán ảnh lên đó đi, lúc thi đấu phải sử dụng” ủy viên thể thao tự mình lãnh số hiệu rồi phát chúng cho mọi người.
“Lát nữa sẽ thông báo tên môn thi và số thi đấu, mọi người đừng đi xa kẻo không nghe được thông báo” Ủy viên thể thao đứng trước dặn dò xong, tới gần Thu Xích Tây và một cậu bạn khác “Các cậu thi chạy đường dài 5km cần xem xét thể lực, chỉ có thi đấu 1 lần duy nhất, đấu vòng loại cũng là chung kết. Theo thường lệ thì chắc là ngày thứ 3 sẽ thi”
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng của cuộc thi dành cho học sinh và ngày thứ tư là ngày bắt đầu ngày thi của giáo viên.
Dặn dò xong, Ủy ban Thể thao trở lại bàn của lớp Khoa học A, một số bạn cùng lớp trong lớp đã tụ tập lại ở đó.
“Nhóm vận động viên mau tới đây! Không có các cậu không thể bắt đầu ăn vặt được!” có người la lớn. Học sinh Nhất Trung không thiếu đồ ăn vặt, có điều ở đại hội thể thao ăn vặt thì rất phấn khích. Các thành viên ủy ban thể thao đi ra phía trước để chia đồ ăn nhẹ. Trước hết là chia cho các vận động viên tham gia cuộc thi.
“Ai dà, đừng có lo ăn thôi” miệng Thư Ca ngậm que kẹo “Ủy viên ngữ văn đâu rồi? Đưa cho tớ mấy cái đoạn văn hay đi, lát nữa cần quảng bá cho lớp mình thì tớ đọc”
“Biết rồi, tớ đã đem giấy phát rồi” Ủy viên ngữ văn lấy đồ ăn vặt.
Thu Xích Tây không đụng đến đồ ăn vặt, phía sau ủy viên thể thao với mấy nam sinh khiêng tới thùng cam, chuối, thậm chí có cả sầu riêng.
Người trong lớp A ngay lập tức xông tới.
“Thực sự có cả sầu riêng, ai mua vậy?” Ai đó hỏi.
“Lớp trưởng tài trợ.” Một nam sinh khiêng sầu riêng cười “Ở đâu ra dao bây giờ đây? Trương Thủy Thủy, cậu muốn biểu diễn màn tay không tách sầu riêng hả?”
Mọi người quay lại nhìn thấy Trương Thủy Thủy đang cầm một quả sầu riêng chảy nước miếng, không khỏi cười đùa ầm ĩ.
Thu Xích Tây ngồi trên ghế với một cái thùng mở dưới chân chứa đầy cam. Lúc này, mọi người đều đi bổ sầu riêng, mấy thùng trái cây bên cạnh không ai chạm vào. Nhìn đống quả cam vàng một lát, Thu Xích Tây cúi xuống lấy ra một trái. Trái cây được mua bởi một học sinh cấp ba dĩ nhiên không tệ. Thu Xích Tây chỉ cầm nó trong tay đã ngửi thấy mùi cam ngọt ngào.
… Và rất giống hương vị của Ninh Cảnh Trần, nhưng mùi của anh nhẹ nhàng hơn.
Hai ngày thi đấu đầu tiên không có việc của Thu Xích Tây, cô cũng không cần viết bài đưa cho đài quảng cáo, cầm một trái cam, Thu Xích Tây tùy ý đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động sau lễ khai mạc đại hội thể thao. Kiếp trước Thu Xích Tây không tham gia thi đấu bất kỳ môn nào, lễ khai mạc xong là cô về nhà. Thời gian đó là thời gian hoạt động tự do, không có giáo viên quản lý.
Thì ra đại hội thể thao náo nhiệt như thế này.
Thu Xích Tây đi dọc theo rìa sân chơi, dưới các gốc cây là các bàn của mỗi lớp. Một số lớp đơn giản là ngồi xổm giữa đường. Chắc là đang có thi đấu, bên cạnh có nhóm người vây quanh, hô to cố lên. Trên đường các tình nguyện viên đội mũ đỏ làm trống đường đua, các tuyển thủ lục tục đứng ở điểm xuất phát.
Ánh mắt Thu Xích Tây dừng ở những người đó, trong mắt ánh lên tia tự giễu. Vừa rồi lúc ồn ào tranh giành đồ ăn đồ uống thì nhìn không khác biệt gì với những bạn học bình thường khác, nhưng ngay thời điểm này có thể thấy ngay sự khác biệt. Những học sinh bình thường sao có thể giống họ, mỗi người đều mặc đồ thể thao tiêu chuẩn, trên chân là những đôi giày thể thao có giá trị, thậm chí mỗi người còn có thiết bị theo dõi chạy.
Chỉ là một đại hội thể thao mùa thôi mà đã thế.
“A Thu?” Giọng nam trong sáng dễ nghe vang lên phía sau Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây hơi quay đầu, không xoay người, cô biết đó là ai. Thu Xích Tây muốn nói Thư Ca không có ở đây, cậu không cần gọi thân mật vậy, giật giật môi, rồi cuối cùng không nói gì. Chỉ là một cách xưng hô, nói ra lại có vẻ như cố tình để ý.
Ninh Cảnh Trần nhanh chóng đi đến trước Thu Xích Tây, anh mặc thường phục, không mặc đồng phục như mọi ngày. Áo thun trắng mỏng, quần lửng đen, nhìn có vẻ tùy ý, lười biếng.
Phần lớn mọi người đều giống Ninh Cảnh Trần, xem đồng phục tượng trưng cho sự giam cầm, lễ khai mạc kết thúc thì đều thay đổi thành đồ bình thường.
“Bây giờ là cuộc thi 100 mét” Ninh Cảnh Trần nhìn theo hướng Thu Xích Tây nhìn, giải thích.
“Ừ.” Tay phải Thu Xích Tây giữ trái cam phía sau lưng.
Ninh Cảnh Trần vì Thu Xích Tây chịu để ý đến anh mà ánh mắt sáng ngời, hai người chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, gần tới mức Thu Xích Tây nghe được mùi cam ngọt ngọt trên người Ninh Cảnh Trần. Chẳng qua lúc này Thu Xích Tây không biết mùi cam là do trái cam trên tay mình hay là từ người Ninh Cảnh Trần phát ra.
Một tiếng súng vang lên, các vận động viên ở vạch xuất phát bắt đầu chạy nước rút, xung quanh vang lên tiếng reo hò ầm ĩ, có người hét to lên.
“A Thu, cậu đoán ai thắng?” Ninh Cảnh Trần quay đầu lại nhìn Thu Xích Tây, vẻ mặt sáng sủa đầy mong chờ.
Lúc này cả hai đứng ngoài sân chơi và theo dõi qua hàng rào dây. Thu Xích Tây nhìn sâu vào Ninh Cảnh Trần “Cậu ta thắng rồi”
100 met không xa. Khi Ninh Cảnh Trần quay lại hỏi, đã có người vượt qua vạch đích.
Ninh Cảnh Trần sửng sốt, nhìn lại, không thể tin nổi thì thào: “Mình còn chưa thấy”
Đôi môi Thu Xích Tây nhếch lên, khi Ninh Cảnh Trần quay đầu lại thì cô đã lập tức trở lại biểu cảm bình thản ban đầu.
“Đối diện bắt đầu thi nhảy cao!” Ninh Cảnh Trần quay đầu lại và kéo tay Thu Xích Tây chạy về phía trong sân chơi.
Khán giả ban đầu theo dõi cuộc chạy nước rút 100 mét đã bắt đầu di chuyển sang phía đối diện, Ninh Cảnh Trần kéo Thu Xích Tây cũng chen vào bên trong. Có quá nhiều người nên nếu họ không đi sớm, họ không thể tìm thấy một chỗ nhìn tốt. Cái cầm tay ấm áp không còn xa lạ, Thu Xích Tây có một ảo giác như nó là một điều cực kỳ tự nhiên.
“A Thu, người mặc đồ thể thao xanh lá cây là người đặc biệt của ban thể thao, cậu ấy nhảy cao…” Ninh Cảnh Trần dừng lại, quay đầu cười nói với Thu Xích Tây, ngay sau đó anh nhận ra hai người vẫn nắm tay nhau.
Khuôn mặt Ninh Cảnh Trần hiện lên vẻ bối rối, chưa nói dứt lời đã mất tự nhiên thả tay ra, đôi tai bắt đầu đỏ lên. Thu Xích Tây chú ý trước hết không phải là Ninh Cảnh Trần mà là những ánh mắt nhiều chuyện bên cạnh. Cô nhạy cảm quét mắt một cái, tiến lên một bước, nắm lấy tay Ninh Cảnh Trần. Hai người một lần nữa nắm tay nhau, cơ thể đều cứng đờ.
“Có muốn ăn cam không?” Thu Xích Tây chìa tay phải lộ quả cam vàng tươi ra.
Ninh Cảnh Trần không kịp phản ứng, lúc này nắm tay là anh cố ý, nhưng không mong đợi kế tiếp… Thu Xích Tây sẽ chủ động nắm lấy tay anh.
Thu Xích Tây giơ quả cam, không thể nhịn mà nói điều giữ trong lòng rất lâu “Rất giống hương vị của cậu”
Mẹ kiếp!
Một nữ sinh tóc ngắn đằng sau Ninh Cảnh Trần đột nhiên bịt mũi mình, đôi mắt mở tròn nhìn Thu Xích Tây, rất sợ sẽ bỏ qua cái gì.
Không chỉ riêng cô nữ sinh tóc ngắn, Ninh Cảnh Trần mất tự nhiên cúi đầu nhìn quả cam, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc kinh ngạc chân thật của mình.
“A Thu, mình….”
“A —–” một loạt tiếng la hét chói tai xung quanh, thì ra có người nhảy sào, người đứng nhất là người mà Ninh Cảnh Trần vừa nói khi nãy. Trọng tài báo độ cao của cú nhảy, bên cạnh lại bắt đầu la hét
“Phá kỷ lục!!!”
Trước khi Ninh Cảnh Trần phản ứng lại, Thu Xích Tây liền thả tay ra, quả cam cũng không lấy lại mà tiếp tục đưa cho anh. Thu Xích Tây vẫn luôn nhìn nghiêng phía sau anh xem thi đấu, Ninh Cảnh Trần hoảng hốt theo ánh mắt cô quay đầu lại, chưa lấy lại tinh thần sau chuyện vừa rồi.
Gần đó có cuộc thi đấu mới sắp bắt đầu, trọng tài dẫn nhiều vận động viên lại gần, Thư Ca đi đằng trước giống như vịt mẹ dẫn đàn vịt con là các vận động viên và đội cổ vũ lớp A, cô cũng tò mò theo dõi môn nhảy cao.
Khi Ninh Cảnh Trần quay lại nhìn, Thư Ca đã bị các học sinh khác che mất, anh không nhìn thấy cô. Ngơ ngác nhìn trận thi đấu nhảy cao, Ninh Cảnh Trần hoàn toàn không thấy gì, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh vừa rồi Thu Xích Tây chủ động nắm tay anh, và còn lời cô nói.
Khi trận đấu nhảy cao kết thúc, đám đông tản ra, Ninh Cảnh Trần vẫn đang ngơ ngẩn, khi chạm mắt với Thu Xích Tây, gương mặt anh đỏ bừng. Lần đầu tiên, kỹ xảo diễn xuất của Ninh Cảnh Trần không thể trình diễn dù chỉ một tí.
Trong khi mọi người lo lắng về các cuộc thi đấu tiếp theo, diễn đàn đột nhiên xuất hiện một bài đăng, trong đó chủ nhà cực kì khoa trương bày tỏ tình yêu của mình với Thu Xích Tây năm 2.
“Mấy người lãnh đạo này nói gì nhiều vậy chứ!” Thư Ca run rẩy dậm chân, cô chỉ mặc áo trong với áo đồng phục, đứng yên một chỗ nên càng ngày càng lạnh.
…hơn nữa phía sau còn có người luôn phát ra khí lạnh Thu Xích Tây. Thư Ca thấy rất lạ, mình làm gì để Thu Xích Tây nhìn không ưa, Ninh Cảnh Trần không phải của cô ấy rồi sao?
“Thật khó để có cơ hội đứng trước mọi người, bọn họ muốn nói cho đã mà” Trương Thủy Thủy lẻn từ trên xuống.
Thư Ca cả người phát run, quay lại ủy viên thể thao hỏi “Đồ đã mua hết chưa? Lát nữa mấy vận động viên phải có nước uống, còn đồ ăn nữa”
Ủy viên thể thao gật đầu “Có vài thùng nước ở chỗ chúng tớ, còn lại để ở phòng học, sáng mai mang ra”
Trương Thủy Thủy thăm dò “Nhiều đồ ăn không?”
Ủy viên thể thao cười “Bao đủ mà”
Thu Xích Tây không tí hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, khép hờ mắt nghỉ ngơi. Hôm qua cô đưa Chương Minh Hủy đi bệnh viện, đổi các loại thuốc tốt hơn. Lúc đầu Thu Xích Tây muốn đổi chỗ ở có môi trường tốt hơn, mặc dù cô không quan tâm nơi mình ở, Chương Minh Hủy cần môi trường tốt để dưỡng bệnh. Thu Xích Tây cố gắng hết sức để giữ ngôi lều đó sạch sẽ, trống trải nhưng dù sao thì vẫn sống hai người.
Bác sĩ khuyên cô không nên thay đổi môi trường Chương Minh Hủy ở nhanh như vậy. “Gần đây cảm xúc của mẹ cháu không được ổn định, với lại thuốc mới có tác dụng phụ, tốt nhất là để cô ấy ở môi trường quen thuộc”. bác sĩ cau mày nhìn báo cáo kiểm tra “Còn có vấn đề dinh dưỡng cũng phải giải quyết”
Thu Xích Tây yên lặng lắng nghe, có vài bệnh cô hiểu. Sở dĩ Chương Minh Hủy không sống đến lúc cô tốt nghiệp đại học là vì cơ thể không đủ dinh dưỡng, không chống lại nổi một trận cảm lạnh nhỏ.
Buổi sáng 8 giờ tập hợp, lễ khai mạc tới tận 10h30 mới kết thúc. Mọi người ngồi ngây ngốc dưới sân tới khi trên sân khấu vừa hô đại hội thể thao bắt đầu thì mọi người đều phân tán.
“Tất cả các vận động viên đến chỗ tôi.” Ủy viên thể thao đứng phía trước hét lên.
Thu Xích Tây và các vận động viên khác trong lớp A đã theo Ủy viên thể thao đến góc của sân chơi. Có một cái bàn dài lớn ở đó, và một số tình nguyện viên của hội học sinh đang phát số hiệu của môn thi đấu.
“Mọi người đem dán ảnh lên đó đi, lúc thi đấu phải sử dụng” ủy viên thể thao tự mình lãnh số hiệu rồi phát chúng cho mọi người.
“Lát nữa sẽ thông báo tên môn thi và số thi đấu, mọi người đừng đi xa kẻo không nghe được thông báo” Ủy viên thể thao đứng trước dặn dò xong, tới gần Thu Xích Tây và một cậu bạn khác “Các cậu thi chạy đường dài 5km cần xem xét thể lực, chỉ có thi đấu 1 lần duy nhất, đấu vòng loại cũng là chung kết. Theo thường lệ thì chắc là ngày thứ 3 sẽ thi”
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng của cuộc thi dành cho học sinh và ngày thứ tư là ngày bắt đầu ngày thi của giáo viên.
Dặn dò xong, Ủy ban Thể thao trở lại bàn của lớp Khoa học A, một số bạn cùng lớp trong lớp đã tụ tập lại ở đó.
“Nhóm vận động viên mau tới đây! Không có các cậu không thể bắt đầu ăn vặt được!” có người la lớn. Học sinh Nhất Trung không thiếu đồ ăn vặt, có điều ở đại hội thể thao ăn vặt thì rất phấn khích. Các thành viên ủy ban thể thao đi ra phía trước để chia đồ ăn nhẹ. Trước hết là chia cho các vận động viên tham gia cuộc thi.
“Ai dà, đừng có lo ăn thôi” miệng Thư Ca ngậm que kẹo “Ủy viên ngữ văn đâu rồi? Đưa cho tớ mấy cái đoạn văn hay đi, lát nữa cần quảng bá cho lớp mình thì tớ đọc”
“Biết rồi, tớ đã đem giấy phát rồi” Ủy viên ngữ văn lấy đồ ăn vặt.
Thu Xích Tây không đụng đến đồ ăn vặt, phía sau ủy viên thể thao với mấy nam sinh khiêng tới thùng cam, chuối, thậm chí có cả sầu riêng.
Người trong lớp A ngay lập tức xông tới.
“Thực sự có cả sầu riêng, ai mua vậy?” Ai đó hỏi.
“Lớp trưởng tài trợ.” Một nam sinh khiêng sầu riêng cười “Ở đâu ra dao bây giờ đây? Trương Thủy Thủy, cậu muốn biểu diễn màn tay không tách sầu riêng hả?”
Mọi người quay lại nhìn thấy Trương Thủy Thủy đang cầm một quả sầu riêng chảy nước miếng, không khỏi cười đùa ầm ĩ.
Thu Xích Tây ngồi trên ghế với một cái thùng mở dưới chân chứa đầy cam. Lúc này, mọi người đều đi bổ sầu riêng, mấy thùng trái cây bên cạnh không ai chạm vào. Nhìn đống quả cam vàng một lát, Thu Xích Tây cúi xuống lấy ra một trái. Trái cây được mua bởi một học sinh cấp ba dĩ nhiên không tệ. Thu Xích Tây chỉ cầm nó trong tay đã ngửi thấy mùi cam ngọt ngào.
… Và rất giống hương vị của Ninh Cảnh Trần, nhưng mùi của anh nhẹ nhàng hơn.
Hai ngày thi đấu đầu tiên không có việc của Thu Xích Tây, cô cũng không cần viết bài đưa cho đài quảng cáo, cầm một trái cam, Thu Xích Tây tùy ý đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động sau lễ khai mạc đại hội thể thao. Kiếp trước Thu Xích Tây không tham gia thi đấu bất kỳ môn nào, lễ khai mạc xong là cô về nhà. Thời gian đó là thời gian hoạt động tự do, không có giáo viên quản lý.
Thì ra đại hội thể thao náo nhiệt như thế này.
Thu Xích Tây đi dọc theo rìa sân chơi, dưới các gốc cây là các bàn của mỗi lớp. Một số lớp đơn giản là ngồi xổm giữa đường. Chắc là đang có thi đấu, bên cạnh có nhóm người vây quanh, hô to cố lên. Trên đường các tình nguyện viên đội mũ đỏ làm trống đường đua, các tuyển thủ lục tục đứng ở điểm xuất phát.
Ánh mắt Thu Xích Tây dừng ở những người đó, trong mắt ánh lên tia tự giễu. Vừa rồi lúc ồn ào tranh giành đồ ăn đồ uống thì nhìn không khác biệt gì với những bạn học bình thường khác, nhưng ngay thời điểm này có thể thấy ngay sự khác biệt. Những học sinh bình thường sao có thể giống họ, mỗi người đều mặc đồ thể thao tiêu chuẩn, trên chân là những đôi giày thể thao có giá trị, thậm chí mỗi người còn có thiết bị theo dõi chạy.
Chỉ là một đại hội thể thao mùa thôi mà đã thế.
“A Thu?” Giọng nam trong sáng dễ nghe vang lên phía sau Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây hơi quay đầu, không xoay người, cô biết đó là ai. Thu Xích Tây muốn nói Thư Ca không có ở đây, cậu không cần gọi thân mật vậy, giật giật môi, rồi cuối cùng không nói gì. Chỉ là một cách xưng hô, nói ra lại có vẻ như cố tình để ý.
Ninh Cảnh Trần nhanh chóng đi đến trước Thu Xích Tây, anh mặc thường phục, không mặc đồng phục như mọi ngày. Áo thun trắng mỏng, quần lửng đen, nhìn có vẻ tùy ý, lười biếng.
Phần lớn mọi người đều giống Ninh Cảnh Trần, xem đồng phục tượng trưng cho sự giam cầm, lễ khai mạc kết thúc thì đều thay đổi thành đồ bình thường.
“Bây giờ là cuộc thi 100 mét” Ninh Cảnh Trần nhìn theo hướng Thu Xích Tây nhìn, giải thích.
“Ừ.” Tay phải Thu Xích Tây giữ trái cam phía sau lưng.
Ninh Cảnh Trần vì Thu Xích Tây chịu để ý đến anh mà ánh mắt sáng ngời, hai người chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, gần tới mức Thu Xích Tây nghe được mùi cam ngọt ngọt trên người Ninh Cảnh Trần. Chẳng qua lúc này Thu Xích Tây không biết mùi cam là do trái cam trên tay mình hay là từ người Ninh Cảnh Trần phát ra.
Một tiếng súng vang lên, các vận động viên ở vạch xuất phát bắt đầu chạy nước rút, xung quanh vang lên tiếng reo hò ầm ĩ, có người hét to lên.
“A Thu, cậu đoán ai thắng?” Ninh Cảnh Trần quay đầu lại nhìn Thu Xích Tây, vẻ mặt sáng sủa đầy mong chờ.
Lúc này cả hai đứng ngoài sân chơi và theo dõi qua hàng rào dây. Thu Xích Tây nhìn sâu vào Ninh Cảnh Trần “Cậu ta thắng rồi”
100 met không xa. Khi Ninh Cảnh Trần quay lại hỏi, đã có người vượt qua vạch đích.
Ninh Cảnh Trần sửng sốt, nhìn lại, không thể tin nổi thì thào: “Mình còn chưa thấy”
Đôi môi Thu Xích Tây nhếch lên, khi Ninh Cảnh Trần quay đầu lại thì cô đã lập tức trở lại biểu cảm bình thản ban đầu.
“Đối diện bắt đầu thi nhảy cao!” Ninh Cảnh Trần quay đầu lại và kéo tay Thu Xích Tây chạy về phía trong sân chơi.
Khán giả ban đầu theo dõi cuộc chạy nước rút 100 mét đã bắt đầu di chuyển sang phía đối diện, Ninh Cảnh Trần kéo Thu Xích Tây cũng chen vào bên trong. Có quá nhiều người nên nếu họ không đi sớm, họ không thể tìm thấy một chỗ nhìn tốt. Cái cầm tay ấm áp không còn xa lạ, Thu Xích Tây có một ảo giác như nó là một điều cực kỳ tự nhiên.
“A Thu, người mặc đồ thể thao xanh lá cây là người đặc biệt của ban thể thao, cậu ấy nhảy cao…” Ninh Cảnh Trần dừng lại, quay đầu cười nói với Thu Xích Tây, ngay sau đó anh nhận ra hai người vẫn nắm tay nhau.
Khuôn mặt Ninh Cảnh Trần hiện lên vẻ bối rối, chưa nói dứt lời đã mất tự nhiên thả tay ra, đôi tai bắt đầu đỏ lên. Thu Xích Tây chú ý trước hết không phải là Ninh Cảnh Trần mà là những ánh mắt nhiều chuyện bên cạnh. Cô nhạy cảm quét mắt một cái, tiến lên một bước, nắm lấy tay Ninh Cảnh Trần. Hai người một lần nữa nắm tay nhau, cơ thể đều cứng đờ.
“Có muốn ăn cam không?” Thu Xích Tây chìa tay phải lộ quả cam vàng tươi ra.
Ninh Cảnh Trần không kịp phản ứng, lúc này nắm tay là anh cố ý, nhưng không mong đợi kế tiếp… Thu Xích Tây sẽ chủ động nắm lấy tay anh.
Thu Xích Tây giơ quả cam, không thể nhịn mà nói điều giữ trong lòng rất lâu “Rất giống hương vị của cậu”
Mẹ kiếp!
Một nữ sinh tóc ngắn đằng sau Ninh Cảnh Trần đột nhiên bịt mũi mình, đôi mắt mở tròn nhìn Thu Xích Tây, rất sợ sẽ bỏ qua cái gì.
Không chỉ riêng cô nữ sinh tóc ngắn, Ninh Cảnh Trần mất tự nhiên cúi đầu nhìn quả cam, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc kinh ngạc chân thật của mình.
“A Thu, mình….”
“A —–” một loạt tiếng la hét chói tai xung quanh, thì ra có người nhảy sào, người đứng nhất là người mà Ninh Cảnh Trần vừa nói khi nãy. Trọng tài báo độ cao của cú nhảy, bên cạnh lại bắt đầu la hét
“Phá kỷ lục!!!”
Trước khi Ninh Cảnh Trần phản ứng lại, Thu Xích Tây liền thả tay ra, quả cam cũng không lấy lại mà tiếp tục đưa cho anh. Thu Xích Tây vẫn luôn nhìn nghiêng phía sau anh xem thi đấu, Ninh Cảnh Trần hoảng hốt theo ánh mắt cô quay đầu lại, chưa lấy lại tinh thần sau chuyện vừa rồi.
Gần đó có cuộc thi đấu mới sắp bắt đầu, trọng tài dẫn nhiều vận động viên lại gần, Thư Ca đi đằng trước giống như vịt mẹ dẫn đàn vịt con là các vận động viên và đội cổ vũ lớp A, cô cũng tò mò theo dõi môn nhảy cao.
Khi Ninh Cảnh Trần quay lại nhìn, Thư Ca đã bị các học sinh khác che mất, anh không nhìn thấy cô. Ngơ ngác nhìn trận thi đấu nhảy cao, Ninh Cảnh Trần hoàn toàn không thấy gì, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh vừa rồi Thu Xích Tây chủ động nắm tay anh, và còn lời cô nói.
Khi trận đấu nhảy cao kết thúc, đám đông tản ra, Ninh Cảnh Trần vẫn đang ngơ ngẩn, khi chạm mắt với Thu Xích Tây, gương mặt anh đỏ bừng. Lần đầu tiên, kỹ xảo diễn xuất của Ninh Cảnh Trần không thể trình diễn dù chỉ một tí.
Trong khi mọi người lo lắng về các cuộc thi đấu tiếp theo, diễn đàn đột nhiên xuất hiện một bài đăng, trong đó chủ nhà cực kì khoa trương bày tỏ tình yêu của mình với Thu Xích Tây năm 2.