Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 242 ĐẠI KẾT CỤC
CHƯƠNG 242: ĐẠI KẾT CỤC
Âu Dương Vân giận dữ xoay người, lần nữa quay về căn phòng trong khách sạn, vốn dĩ chuẩn bị ra ngoài ăn bữa sáng nhưng giờ cô chẳng muốn ăn chút nào nữa.
"Vân, tật xấu thích bỏ nhà đi của em thật sự nên sửa đi."
Nam Cung Phong bước sau lưng cô, nói ra đề nghị từ đáy lòng.
"Dù sao tôi không đi cũng bị một vài người nào đó tống đi, nếu kết cục đều là đi, sao tôi không tự chọn lấy con đường mình muốn đi."
"Con đường em chọn và con đường anh chọn có thể giống nhau được không? Anh chọn cho em là con đường La Mã rộng mở, còn em chọn cái gì đây? Anh nên nói nó là thế ngoại đào nguyên? Hay là rừng sâu núi thẳm mới đúng?"
"Mặc kệ nó là gì, tôi thích là được."
"Không phải em tính định cư ở đây luôn chứ? Hoặc là em cũng chạy lên núi dựng một cái nhà tranh, sau đó dựa vào rau dại nuôi hai đứa nhỏ lớn lên?"
"Không được sao? Anh có ý kiến à?"
Âu Dương Vân quay về phòng đổi đôi giày rồi lại ra ngoài.
"Đương nhiên anh có ý kiến, con của Nam Cung Phong anh sao có thể sống khổ như vậy. Đã là thời đại nào rồi em còn để chúng nó ăn cỏ dại, mẹ ghẻ cũng không ác như em!"
"Là rau dại không phải cỏ dại!"
"Mặc kệ là cỏ hay rau, anh đều không đồng ý. Giờ anh dùng hai thân phận ba của đứa nhỏ và chồng em lệnh cho em, lập tức theo anh về nhà!"
"Giờ tôi dùng thân phận một người phụ nữ đáng thương bị chồng phản bội, và mẹ của đứa nhỏ lệnh cho anh, cút càng xa càng tốt, tôi phải đi leo núi, không có thời gian quan tâm anh!"
Âu Dương Vân mua được một ly sữa đậu và một chiếc bánh rán bên đường, đang muốn đưa lên miệng ăn thì Nam Cung Phong túm lấy: "Thứ này sao có thể ăn? Rất không vệ sinh. Đi, anh dẫn em tới nhà hàng ăn."
"Cậu chủ à, cậu đừng không biết tới nỗi khổ chốn nhân gian chứ. Sau này tôi còn phải dùng rau dại để sống mà, thứ này sao lại không thể ăn?"
"Anh đồng ý rồi à?"
"Không cần anh đồng ý, tôi có quyền nhân thân của mình!"
Âu Dương Vân giành lại bữa sáng của mình, cắn lấy từng miếng từng miếng to. Bình thường ở nhà cũng không thấy cô ăn ngon miệng như vậy, giờ chỉ một miếng bánh ven đường mà cô ăn đến là ngấu nghiến, Nam Cung Phong thật sự tức tới phun máu."
Tới chân núi, nhìn đường thang đá dài dằng dặc giống như nối liền với thiên đường, Âu Dương Vân ngơ ngẩn nhìn rất lâu. Cô không nói một lời, giống như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, rất tập trung, rất yên tĩnh.
Qua một lúc, cô hít sâu một hơi, bước lên từng bước.
"Anh muốn gì đây?"
Cô mới bước lên hai bậc thì bị Nam Cung Phong kéo lấy cánh tay.
"Em dùng ánh mắt mà nhìn lẽ nào không được sao?"
Âu Dương Vân lườm anh một cái, hất tay anh ra rồi tiếp tục bước về phía trước.
Anh biết rất rõ tính tình ngang ngược của cô, chuyện muốn làm nhất định phải làm được, thế nên anh cũng không nói thêm gì nữa. Anh bước theo sau cô, từng bước từng giẫm lên bậc thang mà người khác đã kiến tạo nên vì tình yêu đời mình, cảm nhận tình yêu không ai bì được của họ.
Núi rất cao, thang đá rất dài. Tuy rằng thể chất cô rất tốt, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ có thai. Cô đi được một đoạn đường nhỏ thì mệt tới thở không ra hơi, nhưng cô lại rất muốn đi hết bậc thang, không muốn nửa đường bỏ cuộc. Nam Cung Phong không nhìn nổi nữa, bước nhanh lên ngăn cô lại, "Để anh cõng em."
"Tôi thế này anh còn cõng được sao?"
Đường nhìn của anh liếc tới cái bụng đã nhô lên của cô, đầu mày nhíu lại, trực tiếp bồng cô lên.
"Anh làm gì thế?"
Cô ôm lấy cổ anh, có chút giật mình.
"Đừng cậy mạnh nữa, rõ ràng đã không kiên trì nổi còn cắn răng chịu. Em đó, không thể tới lúc thích hợp thì tỏ vẻ yếu đuối được sao? Nhất định phải sắm vai Ninja rùa em mới cảm thấy như vậy hợp với tính cách của mình hơn chắc?"
"Tôi không mệt, anh thả tôi xuống."
Âu Dương Vân không quen được đối xử đặc biệt như vậy, huống chi tham quan du lịch không phải chỉ có hai người bọn họ."
"Đững giãy, đang ở lưng chừng núi, không phải chỗ đùa giỡn."
Lời đe dọa của Nam Cung Phong khiến cô sợ hãi, cô không dám vùng vẫy nữa, cũng không nói thêm nữa, tùy ý để hai cánh tay vững chắc của anh ôm lấy cô bước từng bước lên đỉnh núi. Mồ hôi của anh chảy rất nhiều, chúng rơi xuống mặt cô, rất nóng. Cô cắn cắn môi, vươn tay giúp anh lau đi lớp mồ hôi trên trán.
Động tác dịu dàng gợi lên những gợn sóng lăn tăn trong lòng anh.
"Được rồi, anh mệt rồi, để em xuống tự đi đi."
Âu Dương Vân thấy anh rơi mồ hôi ngày càng nhiều, thật không nỡ làm anh vất vả thêm nữa, nhưng Nam Cung Phong lại không chịu đồng ý mà ung dung nói: "Vân, tuy anh không thể vì em tự tay đục lên một cầu thang đá thế này, nhưng anh chắc chắn có thể dùng đôi tay mình, ôm em đi tới nấc thang cuối cùng."
Trong lòng cô chợt mềm mại lại, cũng không đòi anh thả xuống nữa. May mắn là, cuối cùng Nam Cung Phong cũng ôm cô lên được tới đỉnh núi, tuy rằng trong quá trình phải dừng lại nghỉ ngơi rất nhiều lần, nhưng vào khoảnh khắc bước chân tới đỉnh núi, cảm xúc vẫn vô cùng kích động.
Một cơn gió lạnh thổi đến trước mặt, hòa trong làn gió là hương thơm mát thoảng mùi bùn đất.
Cô từng cùng anh ngắm nhìn hiện tượng băng tuyết, truyền thuyết tình yêu nói rằng sẽ không tách rời nữa.
Cô và anh bước qua thang đá tình yêu dài 6000 bậc, báo trước rằng tình yêu của họ chẳng những không tách rời, mà còn lâu dài hơn cả con đường dưới chân.
Vậy thì, tổng kết lại, cô và anh, có phải thật sự sẽ không chia lìa, tình yêu đời suốt đời suốt kiếp không?
Đáp án này, có lẽ phải đợi tới ngày mái tóc bạc màu họ mới biết được.
"Vân, không biết lời em hứa sẽ đáp ứng ba nguyện vọng của anh, bây giờ còn tính nữa không?"
"Có."
Cô không quay lại, chỉ ngơ ngác gật nhẹ đầu.
Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, "Vậy nguyện vọng thứ hai của anh, là em tha thứ cho anh, không giận hờn anh nữa."
"Sao điều thứ nhất chưa có đã nhảy luôn sang điều thứ hai thế?"
"Điều thứ nhất không phải là đi Viên sao? Em đã đồng ý rồi."
"Có thể đổi ý không?"
"Không thể."
"Anh muốn em đồng ý với nguyện vọng thứ hai, vậy nói cho em biết chuyện giữa anh và Đường Huyên rốt cuộc là thế nào đi?"
Nam Cung Phong lại im lặng, nhất thời không khí thật nặng nề, bên tai chỉ có tiếng gió reo xào xạc, Âu Dương Vân buồn rầu quay đầu lại: "Khiến anh khó xử như vậy sao? Anh phải biết rằng anh càng không nói cho em, em càng muốn biết."
"Vân, anh không muốn nói cho em vì có vài chuyện không nên để em biết. Anh muốn trao cho em cuộc sống vui vẻ mỗi ngày, ánh dương chiếu rọi. Tất cả những chuyện đen tối, tồi tệ để một mình anh gánh vác là được rồi. Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng anh cũng từng nói, hai người yêu thương nhau không nhất định phải vì đối phương làm gì, chỉ cần hiểu rõ lòng nhau là được rồi."
Anh kéo tay cô, đặt lên trước ngực mình: "Em cảm nhận được không? Trái tim anh, chỉ đập vì riêng mình em."
Đôi mắt Âu Dương Vân dần dần ửng hồng, "Nguyện vọng có hạn, anh xác định em tha thứ cho anh là mong ước thứ hai của anh sao?"
"Đúng vậy."
"Được, em tha thứ cho anh. Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ còn một nguyện vọng thôi."
Quay đầu lại con đường gập ghềnh đã cùng anh đi qua, Âu Dương Vân lựa chọn tin tưởng Nam Cung Phong, "Nguyện vọng đầu tiên của anh em cũng đồng ý. Em trở về nhà cùng anh, sau đó tới Viên."
"Vân, anh nên nói điều gì đây, dù nói gì dường như cũng không thể bày tỏ cảm kích của anh dành cho em lúc này."
"Không cần cảm kích em, em cũng không hoàn toàn vì anh."
Âu Dương Vân cúi đầu, "Chỉ hy vọng đợi sau khi con chúng ta ra đời, hết thảy chuyện này sẽ kết thúc."
Cuộc sống giống như cơn ác mộng này, kết thúc đi, nhanh kết thúc đi. Cô muốn cùng Nam Cung Phong, trải qua cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn nhất.
"Anh hứa với em, ngày này không còn quá xa nữa."
Nam Cung Phong hôn lên môi cô, rất lạnh, rất lạnh, có lẽ là gió lạnh đã thổi quá lâu.
"Em lạnh không?"
Anh muốn cởi áo khoác của mình đưa cô mặc, nhưng bị cô ngăn lại: "Em không lạnh." Thực sự lạnh chỉ có trái tim mà thôi, nếu trái tim không lạnh thì bất cứ chỗ nào cũng không còn thấy lạnh nữa.
"Phong, có chuyện nào khiến anh bất lực, hoặc không thể làm không?"
"Đối với một người mà nói, biết bản thân không thể làm gì, và hiểu được chính mình có thể làm gì đều quan trọng như nhau. Chuyện anh không thể làm anh sẽ không làm. Nhưng nếu chuyện anh không thể làm, nhưng chuyện không thể đó lại có một lý do khiến anh không thể từ bỏ, vậy anh chắc chắn sẽ làm."
"Tương lai của chúng ta sẽ thế nào nhỉ? Từ trước tới nay em vẫn chưa từng nghĩ tới. Thay vì nói rằng chưa từng nghĩ tới, thật ra là em không dám nghĩ. Sợ mình nghĩ quá tốt, tương lai không được như vậy lòng sẽ thất vọng, lại sợ nghĩ xấu quá thì bây giờ chẳng còn lòng tin để bước tiếp.
"Chúng ta mãi mãi chẳng thể tính trước được tương lai. Ngày còn nhỏ chúng ta quá thẳng thắn, mà sau khi trưởng thành rồi lại quá lọc lừa, trong cuộc sống thường xảy ra rất nhiều điều ngoài dự đoán."
Âu Dương Vân có chút không hiểu được: "Cuộc sống và tương lai của chúng ta có quan hệ gì chứ? Lẽ nào bây giờ cuộc sống của chúng ta tốt đẹp thì nghĩa rằng tương lai cũng sẽ tốt đẹp? Hay là lúc này không tốt thì tương lai sẽ tốt?"
"Trong cuộc đời chúng ta, người ta yêu và người ngủ bên ta chẳng phải là một, đây là chuyện thường gặp. Mang lời nói yêu cô ấy, nói cho một người khác nghe, đây là chuyện thường gặp. Nghĩ tới tương lai, lập kế hoạch cho tương lai, nhưng tương lai vĩnh viễn không xuất hiện, đây cũng là chuyện thường gặp. Thế nên, anh nói: Một đời người, cứ thế này đi, để nó chầm chậm bước tới hồi kết."
....
Ngày hôm đó, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong ngồi trên đỉnh núi rất lâu. Về sau lúc lúc xuống núi, cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói ấy của Nam Cung Phong, 'Một đời người, cứ thế này đi, để nó chầm chậm bước tới hồi kết."
Đàm Tuyết Vân đã đi đến đường cùng nhưng vẫn còn vũng vẫy giãy chết. Giang Hữu Nam thấy tình cảnh của mẹ mình ngày càng gian nan, cuối cùng anh ta không nhịn nổi, dẫn theo Lâm Ái cùng tới chỗ ở của mẹ.
Chỉ mấy ngày không gặp, mẹ anh ta đã gầy sọp đi, ánh mắt trống rỗng không còn sức sống.
"Mẹ, mẹ tới Pháp đi. Công ty phá sản cũng không sao, thiếu nợ cũng không sao. Mẹ rời khỏi đây, tất cả những chuyện còn lại cứ giao cho con, con sẽ giúp mẹ xử lý ổn thỏa."
Đàm Tuyết Vân cười lạnh một tiếng: "Nam Cung Nhữ Dương còn không đánh bại được mẹ, một thằng nhóc con miệng hôi mùi sữa mà cũng muốn đẩy ngã mẹ ư, không có cửa đâu!"
Giang Hữu Nam có phần thất vọng: "Mẹ đừng ngoan cố không đổi nữa có được không? Đã chết tới nơi rồi còn cứng miệng. Từ chỗ của ba con biết được, lúc này Cục Chống Tham Nhũng đã nắm được chứng cứ chắc chắn về việc mẹ hối lộ, trốn thuế rồi, bắt mẹ chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Vậy để bọn họ tới đi, không tới giây phút cuối cùng, mẹ tuyệt đối không chịu thua!"
"Bây giờ mẹ còn có lợi thế gì nữa? Con hỏi mẹ còn có lợi thế gì để đấu với Nam Cung Phong nữa? Lần trước nói dễ nghe biết bao, nếu có thể tránh được một kiếp sẽ tới Pháp định cư, kết quả thì sao? Mẹ tránh được một lần rồi còn may mắn tránh được lần sau nữa không, phải nhìn thấy quan tài rồi mẹ mới biết rơi nước mắt đúng không?"
Âu Dương Vân giận dữ xoay người, lần nữa quay về căn phòng trong khách sạn, vốn dĩ chuẩn bị ra ngoài ăn bữa sáng nhưng giờ cô chẳng muốn ăn chút nào nữa.
"Vân, tật xấu thích bỏ nhà đi của em thật sự nên sửa đi."
Nam Cung Phong bước sau lưng cô, nói ra đề nghị từ đáy lòng.
"Dù sao tôi không đi cũng bị một vài người nào đó tống đi, nếu kết cục đều là đi, sao tôi không tự chọn lấy con đường mình muốn đi."
"Con đường em chọn và con đường anh chọn có thể giống nhau được không? Anh chọn cho em là con đường La Mã rộng mở, còn em chọn cái gì đây? Anh nên nói nó là thế ngoại đào nguyên? Hay là rừng sâu núi thẳm mới đúng?"
"Mặc kệ nó là gì, tôi thích là được."
"Không phải em tính định cư ở đây luôn chứ? Hoặc là em cũng chạy lên núi dựng một cái nhà tranh, sau đó dựa vào rau dại nuôi hai đứa nhỏ lớn lên?"
"Không được sao? Anh có ý kiến à?"
Âu Dương Vân quay về phòng đổi đôi giày rồi lại ra ngoài.
"Đương nhiên anh có ý kiến, con của Nam Cung Phong anh sao có thể sống khổ như vậy. Đã là thời đại nào rồi em còn để chúng nó ăn cỏ dại, mẹ ghẻ cũng không ác như em!"
"Là rau dại không phải cỏ dại!"
"Mặc kệ là cỏ hay rau, anh đều không đồng ý. Giờ anh dùng hai thân phận ba của đứa nhỏ và chồng em lệnh cho em, lập tức theo anh về nhà!"
"Giờ tôi dùng thân phận một người phụ nữ đáng thương bị chồng phản bội, và mẹ của đứa nhỏ lệnh cho anh, cút càng xa càng tốt, tôi phải đi leo núi, không có thời gian quan tâm anh!"
Âu Dương Vân mua được một ly sữa đậu và một chiếc bánh rán bên đường, đang muốn đưa lên miệng ăn thì Nam Cung Phong túm lấy: "Thứ này sao có thể ăn? Rất không vệ sinh. Đi, anh dẫn em tới nhà hàng ăn."
"Cậu chủ à, cậu đừng không biết tới nỗi khổ chốn nhân gian chứ. Sau này tôi còn phải dùng rau dại để sống mà, thứ này sao lại không thể ăn?"
"Anh đồng ý rồi à?"
"Không cần anh đồng ý, tôi có quyền nhân thân của mình!"
Âu Dương Vân giành lại bữa sáng của mình, cắn lấy từng miếng từng miếng to. Bình thường ở nhà cũng không thấy cô ăn ngon miệng như vậy, giờ chỉ một miếng bánh ven đường mà cô ăn đến là ngấu nghiến, Nam Cung Phong thật sự tức tới phun máu."
Tới chân núi, nhìn đường thang đá dài dằng dặc giống như nối liền với thiên đường, Âu Dương Vân ngơ ngẩn nhìn rất lâu. Cô không nói một lời, giống như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, rất tập trung, rất yên tĩnh.
Qua một lúc, cô hít sâu một hơi, bước lên từng bước.
"Anh muốn gì đây?"
Cô mới bước lên hai bậc thì bị Nam Cung Phong kéo lấy cánh tay.
"Em dùng ánh mắt mà nhìn lẽ nào không được sao?"
Âu Dương Vân lườm anh một cái, hất tay anh ra rồi tiếp tục bước về phía trước.
Anh biết rất rõ tính tình ngang ngược của cô, chuyện muốn làm nhất định phải làm được, thế nên anh cũng không nói thêm gì nữa. Anh bước theo sau cô, từng bước từng giẫm lên bậc thang mà người khác đã kiến tạo nên vì tình yêu đời mình, cảm nhận tình yêu không ai bì được của họ.
Núi rất cao, thang đá rất dài. Tuy rằng thể chất cô rất tốt, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ có thai. Cô đi được một đoạn đường nhỏ thì mệt tới thở không ra hơi, nhưng cô lại rất muốn đi hết bậc thang, không muốn nửa đường bỏ cuộc. Nam Cung Phong không nhìn nổi nữa, bước nhanh lên ngăn cô lại, "Để anh cõng em."
"Tôi thế này anh còn cõng được sao?"
Đường nhìn của anh liếc tới cái bụng đã nhô lên của cô, đầu mày nhíu lại, trực tiếp bồng cô lên.
"Anh làm gì thế?"
Cô ôm lấy cổ anh, có chút giật mình.
"Đừng cậy mạnh nữa, rõ ràng đã không kiên trì nổi còn cắn răng chịu. Em đó, không thể tới lúc thích hợp thì tỏ vẻ yếu đuối được sao? Nhất định phải sắm vai Ninja rùa em mới cảm thấy như vậy hợp với tính cách của mình hơn chắc?"
"Tôi không mệt, anh thả tôi xuống."
Âu Dương Vân không quen được đối xử đặc biệt như vậy, huống chi tham quan du lịch không phải chỉ có hai người bọn họ."
"Đững giãy, đang ở lưng chừng núi, không phải chỗ đùa giỡn."
Lời đe dọa của Nam Cung Phong khiến cô sợ hãi, cô không dám vùng vẫy nữa, cũng không nói thêm nữa, tùy ý để hai cánh tay vững chắc của anh ôm lấy cô bước từng bước lên đỉnh núi. Mồ hôi của anh chảy rất nhiều, chúng rơi xuống mặt cô, rất nóng. Cô cắn cắn môi, vươn tay giúp anh lau đi lớp mồ hôi trên trán.
Động tác dịu dàng gợi lên những gợn sóng lăn tăn trong lòng anh.
"Được rồi, anh mệt rồi, để em xuống tự đi đi."
Âu Dương Vân thấy anh rơi mồ hôi ngày càng nhiều, thật không nỡ làm anh vất vả thêm nữa, nhưng Nam Cung Phong lại không chịu đồng ý mà ung dung nói: "Vân, tuy anh không thể vì em tự tay đục lên một cầu thang đá thế này, nhưng anh chắc chắn có thể dùng đôi tay mình, ôm em đi tới nấc thang cuối cùng."
Trong lòng cô chợt mềm mại lại, cũng không đòi anh thả xuống nữa. May mắn là, cuối cùng Nam Cung Phong cũng ôm cô lên được tới đỉnh núi, tuy rằng trong quá trình phải dừng lại nghỉ ngơi rất nhiều lần, nhưng vào khoảnh khắc bước chân tới đỉnh núi, cảm xúc vẫn vô cùng kích động.
Một cơn gió lạnh thổi đến trước mặt, hòa trong làn gió là hương thơm mát thoảng mùi bùn đất.
Cô từng cùng anh ngắm nhìn hiện tượng băng tuyết, truyền thuyết tình yêu nói rằng sẽ không tách rời nữa.
Cô và anh bước qua thang đá tình yêu dài 6000 bậc, báo trước rằng tình yêu của họ chẳng những không tách rời, mà còn lâu dài hơn cả con đường dưới chân.
Vậy thì, tổng kết lại, cô và anh, có phải thật sự sẽ không chia lìa, tình yêu đời suốt đời suốt kiếp không?
Đáp án này, có lẽ phải đợi tới ngày mái tóc bạc màu họ mới biết được.
"Vân, không biết lời em hứa sẽ đáp ứng ba nguyện vọng của anh, bây giờ còn tính nữa không?"
"Có."
Cô không quay lại, chỉ ngơ ngác gật nhẹ đầu.
Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, "Vậy nguyện vọng thứ hai của anh, là em tha thứ cho anh, không giận hờn anh nữa."
"Sao điều thứ nhất chưa có đã nhảy luôn sang điều thứ hai thế?"
"Điều thứ nhất không phải là đi Viên sao? Em đã đồng ý rồi."
"Có thể đổi ý không?"
"Không thể."
"Anh muốn em đồng ý với nguyện vọng thứ hai, vậy nói cho em biết chuyện giữa anh và Đường Huyên rốt cuộc là thế nào đi?"
Nam Cung Phong lại im lặng, nhất thời không khí thật nặng nề, bên tai chỉ có tiếng gió reo xào xạc, Âu Dương Vân buồn rầu quay đầu lại: "Khiến anh khó xử như vậy sao? Anh phải biết rằng anh càng không nói cho em, em càng muốn biết."
"Vân, anh không muốn nói cho em vì có vài chuyện không nên để em biết. Anh muốn trao cho em cuộc sống vui vẻ mỗi ngày, ánh dương chiếu rọi. Tất cả những chuyện đen tối, tồi tệ để một mình anh gánh vác là được rồi. Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng anh cũng từng nói, hai người yêu thương nhau không nhất định phải vì đối phương làm gì, chỉ cần hiểu rõ lòng nhau là được rồi."
Anh kéo tay cô, đặt lên trước ngực mình: "Em cảm nhận được không? Trái tim anh, chỉ đập vì riêng mình em."
Đôi mắt Âu Dương Vân dần dần ửng hồng, "Nguyện vọng có hạn, anh xác định em tha thứ cho anh là mong ước thứ hai của anh sao?"
"Đúng vậy."
"Được, em tha thứ cho anh. Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ còn một nguyện vọng thôi."
Quay đầu lại con đường gập ghềnh đã cùng anh đi qua, Âu Dương Vân lựa chọn tin tưởng Nam Cung Phong, "Nguyện vọng đầu tiên của anh em cũng đồng ý. Em trở về nhà cùng anh, sau đó tới Viên."
"Vân, anh nên nói điều gì đây, dù nói gì dường như cũng không thể bày tỏ cảm kích của anh dành cho em lúc này."
"Không cần cảm kích em, em cũng không hoàn toàn vì anh."
Âu Dương Vân cúi đầu, "Chỉ hy vọng đợi sau khi con chúng ta ra đời, hết thảy chuyện này sẽ kết thúc."
Cuộc sống giống như cơn ác mộng này, kết thúc đi, nhanh kết thúc đi. Cô muốn cùng Nam Cung Phong, trải qua cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn nhất.
"Anh hứa với em, ngày này không còn quá xa nữa."
Nam Cung Phong hôn lên môi cô, rất lạnh, rất lạnh, có lẽ là gió lạnh đã thổi quá lâu.
"Em lạnh không?"
Anh muốn cởi áo khoác của mình đưa cô mặc, nhưng bị cô ngăn lại: "Em không lạnh." Thực sự lạnh chỉ có trái tim mà thôi, nếu trái tim không lạnh thì bất cứ chỗ nào cũng không còn thấy lạnh nữa.
"Phong, có chuyện nào khiến anh bất lực, hoặc không thể làm không?"
"Đối với một người mà nói, biết bản thân không thể làm gì, và hiểu được chính mình có thể làm gì đều quan trọng như nhau. Chuyện anh không thể làm anh sẽ không làm. Nhưng nếu chuyện anh không thể làm, nhưng chuyện không thể đó lại có một lý do khiến anh không thể từ bỏ, vậy anh chắc chắn sẽ làm."
"Tương lai của chúng ta sẽ thế nào nhỉ? Từ trước tới nay em vẫn chưa từng nghĩ tới. Thay vì nói rằng chưa từng nghĩ tới, thật ra là em không dám nghĩ. Sợ mình nghĩ quá tốt, tương lai không được như vậy lòng sẽ thất vọng, lại sợ nghĩ xấu quá thì bây giờ chẳng còn lòng tin để bước tiếp.
"Chúng ta mãi mãi chẳng thể tính trước được tương lai. Ngày còn nhỏ chúng ta quá thẳng thắn, mà sau khi trưởng thành rồi lại quá lọc lừa, trong cuộc sống thường xảy ra rất nhiều điều ngoài dự đoán."
Âu Dương Vân có chút không hiểu được: "Cuộc sống và tương lai của chúng ta có quan hệ gì chứ? Lẽ nào bây giờ cuộc sống của chúng ta tốt đẹp thì nghĩa rằng tương lai cũng sẽ tốt đẹp? Hay là lúc này không tốt thì tương lai sẽ tốt?"
"Trong cuộc đời chúng ta, người ta yêu và người ngủ bên ta chẳng phải là một, đây là chuyện thường gặp. Mang lời nói yêu cô ấy, nói cho một người khác nghe, đây là chuyện thường gặp. Nghĩ tới tương lai, lập kế hoạch cho tương lai, nhưng tương lai vĩnh viễn không xuất hiện, đây cũng là chuyện thường gặp. Thế nên, anh nói: Một đời người, cứ thế này đi, để nó chầm chậm bước tới hồi kết."
....
Ngày hôm đó, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong ngồi trên đỉnh núi rất lâu. Về sau lúc lúc xuống núi, cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói ấy của Nam Cung Phong, 'Một đời người, cứ thế này đi, để nó chầm chậm bước tới hồi kết."
Đàm Tuyết Vân đã đi đến đường cùng nhưng vẫn còn vũng vẫy giãy chết. Giang Hữu Nam thấy tình cảnh của mẹ mình ngày càng gian nan, cuối cùng anh ta không nhịn nổi, dẫn theo Lâm Ái cùng tới chỗ ở của mẹ.
Chỉ mấy ngày không gặp, mẹ anh ta đã gầy sọp đi, ánh mắt trống rỗng không còn sức sống.
"Mẹ, mẹ tới Pháp đi. Công ty phá sản cũng không sao, thiếu nợ cũng không sao. Mẹ rời khỏi đây, tất cả những chuyện còn lại cứ giao cho con, con sẽ giúp mẹ xử lý ổn thỏa."
Đàm Tuyết Vân cười lạnh một tiếng: "Nam Cung Nhữ Dương còn không đánh bại được mẹ, một thằng nhóc con miệng hôi mùi sữa mà cũng muốn đẩy ngã mẹ ư, không có cửa đâu!"
Giang Hữu Nam có phần thất vọng: "Mẹ đừng ngoan cố không đổi nữa có được không? Đã chết tới nơi rồi còn cứng miệng. Từ chỗ của ba con biết được, lúc này Cục Chống Tham Nhũng đã nắm được chứng cứ chắc chắn về việc mẹ hối lộ, trốn thuế rồi, bắt mẹ chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Vậy để bọn họ tới đi, không tới giây phút cuối cùng, mẹ tuyệt đối không chịu thua!"
"Bây giờ mẹ còn có lợi thế gì nữa? Con hỏi mẹ còn có lợi thế gì để đấu với Nam Cung Phong nữa? Lần trước nói dễ nghe biết bao, nếu có thể tránh được một kiếp sẽ tới Pháp định cư, kết quả thì sao? Mẹ tránh được một lần rồi còn may mắn tránh được lần sau nữa không, phải nhìn thấy quan tài rồi mẹ mới biết rơi nước mắt đúng không?"