Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 220 TRỜI BAN TIN VUI
CHƯƠNG 220: TRỜI BAN TIN VUI
Lâm Ái gật đầu: "Ừm."
Anh bạn kia liếc nhìn Giang Hựu Nam từ trên xuống dưới, rồi hỏi với vẻ ngờ vực: "Anh đây là?"
"Anh trai của em."
Lâm Ái thuận miệng nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh và mắt không hề chớp.
"Không phải anh của em đang ở Úc à?"
"Anh ấy về thăm người thân."
"À, ra là thế."
Anh bạn kia chìa tay ra một cách có vẻ khoa trương: "Chào anh, em là Vương Đại Chí."
Giang Hựu Nam cố nén bực tức gật đầu với cậu ta, rồi quay người đi tới phía thùng rác, ném túi rác vào trong, đóng nắp lại cái rầm. Âm thanh đó trong đêm tối yên lặng phải nói là to rõ khiến người ta giật mình.
Vừa về tới nhà, Lâm Ái hất giầy, quăng túi xách ra, rồi nằm bẹp dí trên ghế sô pha, ôm bụng kêu: "Hiệu trưởng Giang, tối nay anh có nấu cơm không? Em đói rồi."
"Không nấu."
Giang Hựu Nam lạnh lùng đáp một câu.
Cô vùng người ngồi dậy, kháng nghị đầy bất mãn: "Sao mấy tối rồi anh không nấu cơm?"
Anh ta ngước mắt hỏi vặn lại với vẻ châm chọc: "Anh nấu cơm thì em có thời gian về ăn không? Sao vậy, anh bạn Đại Chí kia không mời em ăn tối mà đã đưa em về rồi à?"
Nhìn Giang Hựu Nam không hề che giấu cơn giận của mình chút nào, Lâm Ái kích động nhảy lên, ngoan ngoãn bước tới bên người anh ta, hỏi: "Anh ghen à?"
Cô mong ngóng anh ta sẽ trả lời là "ừ", nhưng anh ta lại đáp một câu: "Liên quan gì tới anh."
"Anh không ghen thì sao lại tức giận chứ?"
"Anh tức vì em lại giới thiệu anh là anh trai của em. Giới thiệu anh là chồng em sẽ khiến em mất mặt à?"
Lâm Ái nhún nhún vai, trả lời với vẻ mặt không đồng ý: "Không đến mức mất mặt, nhưng chung quy em chỉ muốn để lại một đường lui cho mình mà thôi."
"Để đường lui gì cơ?" Giang Hựu Nam không hiểu.
"Nhân lúc người ta đang vội vã theo đuổi em, em phải tranh thủ tiếp xúc với người ta nhiều một chút, để nhỡ đâu mai sau có ngày anh bỏ em thì em sẽ có người thay thế bổ sung ngay. Ban đầu biết em đã kết hôn, ba mẹ đã tức hộc máu rồi, nếu lại biết em bị bỏ thì ông bà không lột da em mới là lạ. Cho nên anh mà ly hôn với em là em sẽ lập tức kết hôn với Đại Chí, như vậy hai cụ đáng thương nhà em mới không bị em làm cho tức chết."
Giang Hựu Nam hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy bây giờ không phải là ba mẹ cô bị cô làm cho tức chết, mà là anh mới đúng: "Anh nói là sẽ bỏ em lúc nào?"
"Đã ngủ khác giường, không phải dấu hiệu sắp bỏ người ta thì là gì?"
"Đó là vì em không cho anh ngủ cùng!"
"Vậy bây giờ em bảo anh đừng có quan tâm đến chuyện riêng của em, anh cũng sẽ mặc kệ chứ?"
Giang Hựu Nam chán nản đứng lên, ôm cô lên, rồi nghiến răng nói: "Anh không thể nhịn được nữa rồi."
Anh ta ôm cô đến phòng ngủ, giơ chân đá tung cửa phòng ra...
Nửa đêm, khi Âu Dương Vân đang say giấc nồng, điện thoại dưới gối reo vang. Cô mơ màng ấn nghe: "Alo?"
"Vân, cách cậu bảo tớ thật quá tuyệt vời, bọn tớ vừa mới quất nhau mệt nghỉ luôn..."
Âu Dương Vân còn chưa kịp định thần, bèn hỏi mà đầu óc mờ mịt: "Quất gì cơ?"
"Chính là chuyện đó đó..." Lâm Ái thẹn thùng giải thích.
Lúc này Âu Dương Vân mới hoàn toàn tỉnh ngủ, bèn mắng một câu: "Cậu bị thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm đi gọi cho tớ chỉ để nói cậu với chồng cậu gì gì đó hả?"
Cô mắng khá to, đánh thức người đàn ông bên cạnh. Khi cô cúp máy, Nam Cung Phong ôm cô vào lòng, kề sát bên tai cô lẩm bẩm: "Bà xã à, anh cũng thèm cái gì gì đó một lần quá."
"Cái đầu anh ấy, mau ngủ đi."
Cô kéo chăn che kín đầu mình lại, hai gò má nóng bừng lên.
Từ khi mang thai, Âu Dương Vân thành bảo bối của cả nhà, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thậm chí còn không cho cô làm công việc hiện tại. Cuối cùng cô phải tranh đấu mãi mới giữ được công việc đó.
Mấy ngày nay Tình Tình nghe chị dâu nói là Quý Phong bị ốm, nghỉ làm mấy ngày nay rồi. Cô gần như không dằn được lòng mình muốn đi xem cậu ta thế nào, liệu có bị bệnh nặng không.
Cô đã nói là buông bỏ tình cảm với cậu ấy, giờ lại muốn đi thăm thì có vẻ hơi ngại. Nhưng cuối cùng cô vẫn đi.
Tình Tình tới chung cư của Quý Phong, lưỡng lự đứng trước cửa, không có dũng khí bấm chuông. Khi cô đang do dự, cánh cửa trước mặt mở ra, Quý Phong bước ra từ trong nhà: "Tình Tình?"
Cậu ta hơi bất ngờ.
"Sao em lại tới đây? Sao không vào nhà đi?"
Quý Phong hỏi với vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt lại ánh lên vẻ vui mừng.
"Em nghe chị dâu bảo anh bị bệnh, lại đang tiện đường... nên tới thăm anh một chuyến, ừm, chỉ là tiện đường thôi..."
Vì xấu hổ nên cô nói năng hơi lộn xộn.
"Không sao, anh chỉ bị cảm cúm nhẹ thôi."
Quý Phong che miệng ho vài tiếng.
Tình Tình thấy cậu ta cầm chìa khóa xe, bèn hỏi dò: "Anh định ra ngoài ạ?"
"Anh đang định đi siêu thị mua vài thứ."
"Vậy để em đi cùng anh nhé."
"Ừ."
Hai người đi tới một siêu thị cỡ lớn trong nội thành, cùng đẩy xe đẩy đi mua đồ hệt như một cặp vợ chồng. Tình Tình đề nghị: "Mua một ít thức ăn nhé, để anh nếm thử tay nghề của em."
"Em biết nấu ăn?"
Quý Phong cảm thấy khó tin.
Nhìn vẻ mặt không tin tưởng của cậu ta, Tình Tình bất mãn chu mỏ: "Xin anh, em không còn là em của hai năm trước rồi. Hai năm sống một mình, nếu không biết nấu ăn chẳng lẽ em phải treo bánh mì lên cổ cho đỡ đói à?"
Quý Phong bật cười trước câu nói dí dỏm của cô.
Hai người đẩy xe vào khu rau củ. Tình Tình nhìn thấy một bà cụ đang cố gắng tranh mua dưa chuột giảm giá với một đống đàn bà con gái khác. Bà cụ đã lớn tuổi, bị người ta chen lấn xô đẩy khiến bà ngã trái ngã phải. Tinh thần nghĩa khí của cô lập tức dâng trào, cô đẩy xe chạy sang bên đó, ghé vào tai bà cụ nói to: "Bà ơi, bà sang bên cạnh chờ đi, cháu mua giúp bà."
Tình Tình trẻ tuổi đầy sức sống, chỉ hai ba bước là chen vào trong đám người, rồi cô nhanh chóng ôm một đống dưa chuột đi ra: "Thế này đủ chưa ạ?" Cô hỏi bà cụ.
Bà cụ tươi cười hớn hở nhận lấy: "Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn cháu gái nhé."
Quý Phong vuốt vuốt mái tóc đã rối bù do chen lấn ban nãy, ghẹo cô: "Cái tính hay giúp người của em vẫn không hề thay đổi nhỉ."
"Cậu trai này, vợ cậu tốt bụng đấy, cậu phải đối xử tốt với con bé nha."
Bà cụ cười mờ ám, rồi đẩy xe đẩy tập tễnh bước đi. Tình Tình lúng túng tới mức mặt đỏ bừng lên, xấu hổ chỉ sang bên trái: "Chúng ta qua bên kia xem đi."
Cô cứ mải cúi đầu nên không nhận ra là Quý Phong đang khẽ nhếch khóe môi tạo ra một nụ cười mỉm như có như không.
Sau khi ra khỏi siêu thị, hai người về thẳng chung cư. Tình Tình vào bếp nấu nướng, Quý Phong hỏi: "Có cần anh giúp không?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, anh chờ ăn là được rồi."
Quý Phong khoanh tay lại, nói với vẻ mặt bùi ngùi xúc động: "Tình Tình, bây giờ em có vẻ khang khác rồi."
Tình Tình đỏ mặt: "Em khác ở chỗ nào?"
"Có vẻ... trông giống cô gái rồi."
Tình Tình quay người lại, miệng thì không nói gì nhưng lòng lại rất sung sướng. Trước kia cô ghét nhất là bị Quý Phong coi là trẻ con, nay cuối cùng thì cậu ta đã chịu thừa nhận cô không còn là một cô bé, mà đã là cô gái rồi.
Cô nấu vài món ăn sở trường. Quý Phong khui một chai rượu đỏ, hai người ăn uống nói chuyện.
Ăn tối xong, Tình Tình không uống được rượu, chóng mặt nằm trên ghế sô pha ở phòng khách. Quý Phong dọn dẹp bát đũa xong, ngồi xuống cạnh cô rồi hỏi: "Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu: "Em vẫn tỉnh táo lắm."
Nhìn khuôn mặt đỏ rực như trái cà chua chín, Quý Phong bỗng thấy lòng khác lạ, cậu đột nhiên cúi người hôn lên khuôn mặt cô: "Giờ vẫn còn tỉnh chứ?"
Trái tim Tình Tình đập rộn lên, vì thẹn thùng mà khuôn mặt cô càng đỏ hơn, trông lại càng quyến rũ.
Quý Phong thật sự không thể nhịn được nữa, cậu ta ôm lấy đầu cô, dùng đôi môi lạnh lẽo của mình chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô. Hệt như trái xuân đào tháng năm chín mọng, mùi vị của cô ngon ngọt tới bất ngờ.
Tình Tình bị nụ hôn đột ngột này làm cho ngạc nhiên tới ngây người ra, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ để mặc cho cậu ta nạy mở hàm răng cô ra, ngậm lấy đầu lưỡi cô rồi nút lấy thật mạnh. Người đầu tiên mà cô thích là Quý Phong, tới bây giờ cô vẫn chỉ thích một mình cậu ta. Vì trong chuyện tình cảm cô hệt như một tờ giấy trắng, nên với chuyện yêu này cô lại càng ngây thơ tới mức khiến người ta đau lòng.
Tối nay Quý Phong cũng đã ngà ngà say, người cậu ta lại phản ứng rõ rệt như vậy. Cậu ta vốn cho rằng Tình Tình sẽ mãi mãi là em gái của cậu, nhưng sự thật chứng minh rằng cậu ta đã coi cô là một người phụ nữ khiến cậu ta có thể động tình.
Sau cuộc ái ân mặn nồng, Tình Tình nằm úp trên ngực cậu ta, nói mà cảm thấy không tin rằng đây là thật: "Em cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy."
Quý Phong ôm chặt lấy cô: "Em không nằm mơ, Tình Tình, em đã là người phụ nữ của anh rồi."
Cô ngừng lại một lát, rồi cố lấy dũng khí hỏi: "Việc khiến em thành người phụ nữ của anh chính là từ bản năng đàn ông của anh, hay là vì anh bắt đầu thích em một chút rồi?"
"Em nói xem."
"Em không biết."
"Anh không phải loại đàn ông trăng hoa, cho nên biến em thành người phụ nữ của anh không phải là xuất phát từ bản năng đàn ông, mà là vì anh bắt đầu thích em, không phải chỉ thích một chút, mà nhiều hơn cái một chút đó."
"Nhiều hơn một chút là bao nhiêu?"
"Là đến mức muốn cưới em, muốn nắm tay em cả đời."
Tình Tình không nói gì nữa, vùi mặt vào ngực Quý Phong, mỉm cười đầy hạnh phúc.
Lại một đêm khác, khi Âu Dương Vân đang ngủ say, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang màn đêm yên tĩnh. Mặc dù Nam Cung Phong đã ngay lập tức bấm nghe, lại còn nói với hạ nhỏ giọng xuống, nhưng Âu Dương Vân vẫn bị đánh thức.
Chỉ là lần này cô không ngồi dậy, mà nhắm mắt giả vờ mình vẫn ngủ say, không hề bị đánh thức.
"Đã dẫn người tới chưa? Đưa thẳng tới phòng làm việc của tôi để bàn bạc, tôi không ra ngoài được... Ừ, nhẹ nhàng chút, đừng đánh thức người nhà của tôi."
Nam Cung Phong chỉ nói hai câu rồi cúp điện thoại. Anh lặng lẽ đi tới bên giường, nhìn xem người trên giường có bị đánh thức không. Anh khe khẽ thở phào, mặc đồ sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong bóng đêm, Âu Dương Vân chậm rãi mở mắt ra. Đây đã là lần thứ hai Nam Cung Phong dậy nghe điện thoại lúc nửa đêm. Trước kia cứ đến chín giờ là anh sẽ tắt điện thoại, nhưng bắt đầu từ khi nào anh lại thay đổi thói quen này?
Cô cứ cảm thấy lòng không kiên định cho lắm, bèn lặng lẽ vén chăn xuống giường, choàng một chiếc áo khoác rồi mở cửa phòng ngủ ra một khe hở nhỏ. Cô nhìn qua khe hở đó, không lâu sau cô thấy Quý Phong dẫn hai người đàn ông xa lạ tới phòng làm việc của Nam Cung Phong.
Đã muộn thế này rồi bọn họ còn định bàn bạc cái gì? Có chuyện gì mà cô không biết sao? Chẳng lẽ Nam Cung Phong đang gặp rắc rối?
Âu Dương Vân nhíu mày, bị lòng hiếu kỳ điều khiển nên cô rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi tới cửa phòng làm việc.
Lâm Ái gật đầu: "Ừm."
Anh bạn kia liếc nhìn Giang Hựu Nam từ trên xuống dưới, rồi hỏi với vẻ ngờ vực: "Anh đây là?"
"Anh trai của em."
Lâm Ái thuận miệng nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh và mắt không hề chớp.
"Không phải anh của em đang ở Úc à?"
"Anh ấy về thăm người thân."
"À, ra là thế."
Anh bạn kia chìa tay ra một cách có vẻ khoa trương: "Chào anh, em là Vương Đại Chí."
Giang Hựu Nam cố nén bực tức gật đầu với cậu ta, rồi quay người đi tới phía thùng rác, ném túi rác vào trong, đóng nắp lại cái rầm. Âm thanh đó trong đêm tối yên lặng phải nói là to rõ khiến người ta giật mình.
Vừa về tới nhà, Lâm Ái hất giầy, quăng túi xách ra, rồi nằm bẹp dí trên ghế sô pha, ôm bụng kêu: "Hiệu trưởng Giang, tối nay anh có nấu cơm không? Em đói rồi."
"Không nấu."
Giang Hựu Nam lạnh lùng đáp một câu.
Cô vùng người ngồi dậy, kháng nghị đầy bất mãn: "Sao mấy tối rồi anh không nấu cơm?"
Anh ta ngước mắt hỏi vặn lại với vẻ châm chọc: "Anh nấu cơm thì em có thời gian về ăn không? Sao vậy, anh bạn Đại Chí kia không mời em ăn tối mà đã đưa em về rồi à?"
Nhìn Giang Hựu Nam không hề che giấu cơn giận của mình chút nào, Lâm Ái kích động nhảy lên, ngoan ngoãn bước tới bên người anh ta, hỏi: "Anh ghen à?"
Cô mong ngóng anh ta sẽ trả lời là "ừ", nhưng anh ta lại đáp một câu: "Liên quan gì tới anh."
"Anh không ghen thì sao lại tức giận chứ?"
"Anh tức vì em lại giới thiệu anh là anh trai của em. Giới thiệu anh là chồng em sẽ khiến em mất mặt à?"
Lâm Ái nhún nhún vai, trả lời với vẻ mặt không đồng ý: "Không đến mức mất mặt, nhưng chung quy em chỉ muốn để lại một đường lui cho mình mà thôi."
"Để đường lui gì cơ?" Giang Hựu Nam không hiểu.
"Nhân lúc người ta đang vội vã theo đuổi em, em phải tranh thủ tiếp xúc với người ta nhiều một chút, để nhỡ đâu mai sau có ngày anh bỏ em thì em sẽ có người thay thế bổ sung ngay. Ban đầu biết em đã kết hôn, ba mẹ đã tức hộc máu rồi, nếu lại biết em bị bỏ thì ông bà không lột da em mới là lạ. Cho nên anh mà ly hôn với em là em sẽ lập tức kết hôn với Đại Chí, như vậy hai cụ đáng thương nhà em mới không bị em làm cho tức chết."
Giang Hựu Nam hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy bây giờ không phải là ba mẹ cô bị cô làm cho tức chết, mà là anh mới đúng: "Anh nói là sẽ bỏ em lúc nào?"
"Đã ngủ khác giường, không phải dấu hiệu sắp bỏ người ta thì là gì?"
"Đó là vì em không cho anh ngủ cùng!"
"Vậy bây giờ em bảo anh đừng có quan tâm đến chuyện riêng của em, anh cũng sẽ mặc kệ chứ?"
Giang Hựu Nam chán nản đứng lên, ôm cô lên, rồi nghiến răng nói: "Anh không thể nhịn được nữa rồi."
Anh ta ôm cô đến phòng ngủ, giơ chân đá tung cửa phòng ra...
Nửa đêm, khi Âu Dương Vân đang say giấc nồng, điện thoại dưới gối reo vang. Cô mơ màng ấn nghe: "Alo?"
"Vân, cách cậu bảo tớ thật quá tuyệt vời, bọn tớ vừa mới quất nhau mệt nghỉ luôn..."
Âu Dương Vân còn chưa kịp định thần, bèn hỏi mà đầu óc mờ mịt: "Quất gì cơ?"
"Chính là chuyện đó đó..." Lâm Ái thẹn thùng giải thích.
Lúc này Âu Dương Vân mới hoàn toàn tỉnh ngủ, bèn mắng một câu: "Cậu bị thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm đi gọi cho tớ chỉ để nói cậu với chồng cậu gì gì đó hả?"
Cô mắng khá to, đánh thức người đàn ông bên cạnh. Khi cô cúp máy, Nam Cung Phong ôm cô vào lòng, kề sát bên tai cô lẩm bẩm: "Bà xã à, anh cũng thèm cái gì gì đó một lần quá."
"Cái đầu anh ấy, mau ngủ đi."
Cô kéo chăn che kín đầu mình lại, hai gò má nóng bừng lên.
Từ khi mang thai, Âu Dương Vân thành bảo bối của cả nhà, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thậm chí còn không cho cô làm công việc hiện tại. Cuối cùng cô phải tranh đấu mãi mới giữ được công việc đó.
Mấy ngày nay Tình Tình nghe chị dâu nói là Quý Phong bị ốm, nghỉ làm mấy ngày nay rồi. Cô gần như không dằn được lòng mình muốn đi xem cậu ta thế nào, liệu có bị bệnh nặng không.
Cô đã nói là buông bỏ tình cảm với cậu ấy, giờ lại muốn đi thăm thì có vẻ hơi ngại. Nhưng cuối cùng cô vẫn đi.
Tình Tình tới chung cư của Quý Phong, lưỡng lự đứng trước cửa, không có dũng khí bấm chuông. Khi cô đang do dự, cánh cửa trước mặt mở ra, Quý Phong bước ra từ trong nhà: "Tình Tình?"
Cậu ta hơi bất ngờ.
"Sao em lại tới đây? Sao không vào nhà đi?"
Quý Phong hỏi với vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt lại ánh lên vẻ vui mừng.
"Em nghe chị dâu bảo anh bị bệnh, lại đang tiện đường... nên tới thăm anh một chuyến, ừm, chỉ là tiện đường thôi..."
Vì xấu hổ nên cô nói năng hơi lộn xộn.
"Không sao, anh chỉ bị cảm cúm nhẹ thôi."
Quý Phong che miệng ho vài tiếng.
Tình Tình thấy cậu ta cầm chìa khóa xe, bèn hỏi dò: "Anh định ra ngoài ạ?"
"Anh đang định đi siêu thị mua vài thứ."
"Vậy để em đi cùng anh nhé."
"Ừ."
Hai người đi tới một siêu thị cỡ lớn trong nội thành, cùng đẩy xe đẩy đi mua đồ hệt như một cặp vợ chồng. Tình Tình đề nghị: "Mua một ít thức ăn nhé, để anh nếm thử tay nghề của em."
"Em biết nấu ăn?"
Quý Phong cảm thấy khó tin.
Nhìn vẻ mặt không tin tưởng của cậu ta, Tình Tình bất mãn chu mỏ: "Xin anh, em không còn là em của hai năm trước rồi. Hai năm sống một mình, nếu không biết nấu ăn chẳng lẽ em phải treo bánh mì lên cổ cho đỡ đói à?"
Quý Phong bật cười trước câu nói dí dỏm của cô.
Hai người đẩy xe vào khu rau củ. Tình Tình nhìn thấy một bà cụ đang cố gắng tranh mua dưa chuột giảm giá với một đống đàn bà con gái khác. Bà cụ đã lớn tuổi, bị người ta chen lấn xô đẩy khiến bà ngã trái ngã phải. Tinh thần nghĩa khí của cô lập tức dâng trào, cô đẩy xe chạy sang bên đó, ghé vào tai bà cụ nói to: "Bà ơi, bà sang bên cạnh chờ đi, cháu mua giúp bà."
Tình Tình trẻ tuổi đầy sức sống, chỉ hai ba bước là chen vào trong đám người, rồi cô nhanh chóng ôm một đống dưa chuột đi ra: "Thế này đủ chưa ạ?" Cô hỏi bà cụ.
Bà cụ tươi cười hớn hở nhận lấy: "Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn cháu gái nhé."
Quý Phong vuốt vuốt mái tóc đã rối bù do chen lấn ban nãy, ghẹo cô: "Cái tính hay giúp người của em vẫn không hề thay đổi nhỉ."
"Cậu trai này, vợ cậu tốt bụng đấy, cậu phải đối xử tốt với con bé nha."
Bà cụ cười mờ ám, rồi đẩy xe đẩy tập tễnh bước đi. Tình Tình lúng túng tới mức mặt đỏ bừng lên, xấu hổ chỉ sang bên trái: "Chúng ta qua bên kia xem đi."
Cô cứ mải cúi đầu nên không nhận ra là Quý Phong đang khẽ nhếch khóe môi tạo ra một nụ cười mỉm như có như không.
Sau khi ra khỏi siêu thị, hai người về thẳng chung cư. Tình Tình vào bếp nấu nướng, Quý Phong hỏi: "Có cần anh giúp không?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, anh chờ ăn là được rồi."
Quý Phong khoanh tay lại, nói với vẻ mặt bùi ngùi xúc động: "Tình Tình, bây giờ em có vẻ khang khác rồi."
Tình Tình đỏ mặt: "Em khác ở chỗ nào?"
"Có vẻ... trông giống cô gái rồi."
Tình Tình quay người lại, miệng thì không nói gì nhưng lòng lại rất sung sướng. Trước kia cô ghét nhất là bị Quý Phong coi là trẻ con, nay cuối cùng thì cậu ta đã chịu thừa nhận cô không còn là một cô bé, mà đã là cô gái rồi.
Cô nấu vài món ăn sở trường. Quý Phong khui một chai rượu đỏ, hai người ăn uống nói chuyện.
Ăn tối xong, Tình Tình không uống được rượu, chóng mặt nằm trên ghế sô pha ở phòng khách. Quý Phong dọn dẹp bát đũa xong, ngồi xuống cạnh cô rồi hỏi: "Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu: "Em vẫn tỉnh táo lắm."
Nhìn khuôn mặt đỏ rực như trái cà chua chín, Quý Phong bỗng thấy lòng khác lạ, cậu đột nhiên cúi người hôn lên khuôn mặt cô: "Giờ vẫn còn tỉnh chứ?"
Trái tim Tình Tình đập rộn lên, vì thẹn thùng mà khuôn mặt cô càng đỏ hơn, trông lại càng quyến rũ.
Quý Phong thật sự không thể nhịn được nữa, cậu ta ôm lấy đầu cô, dùng đôi môi lạnh lẽo của mình chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô. Hệt như trái xuân đào tháng năm chín mọng, mùi vị của cô ngon ngọt tới bất ngờ.
Tình Tình bị nụ hôn đột ngột này làm cho ngạc nhiên tới ngây người ra, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ để mặc cho cậu ta nạy mở hàm răng cô ra, ngậm lấy đầu lưỡi cô rồi nút lấy thật mạnh. Người đầu tiên mà cô thích là Quý Phong, tới bây giờ cô vẫn chỉ thích một mình cậu ta. Vì trong chuyện tình cảm cô hệt như một tờ giấy trắng, nên với chuyện yêu này cô lại càng ngây thơ tới mức khiến người ta đau lòng.
Tối nay Quý Phong cũng đã ngà ngà say, người cậu ta lại phản ứng rõ rệt như vậy. Cậu ta vốn cho rằng Tình Tình sẽ mãi mãi là em gái của cậu, nhưng sự thật chứng minh rằng cậu ta đã coi cô là một người phụ nữ khiến cậu ta có thể động tình.
Sau cuộc ái ân mặn nồng, Tình Tình nằm úp trên ngực cậu ta, nói mà cảm thấy không tin rằng đây là thật: "Em cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy."
Quý Phong ôm chặt lấy cô: "Em không nằm mơ, Tình Tình, em đã là người phụ nữ của anh rồi."
Cô ngừng lại một lát, rồi cố lấy dũng khí hỏi: "Việc khiến em thành người phụ nữ của anh chính là từ bản năng đàn ông của anh, hay là vì anh bắt đầu thích em một chút rồi?"
"Em nói xem."
"Em không biết."
"Anh không phải loại đàn ông trăng hoa, cho nên biến em thành người phụ nữ của anh không phải là xuất phát từ bản năng đàn ông, mà là vì anh bắt đầu thích em, không phải chỉ thích một chút, mà nhiều hơn cái một chút đó."
"Nhiều hơn một chút là bao nhiêu?"
"Là đến mức muốn cưới em, muốn nắm tay em cả đời."
Tình Tình không nói gì nữa, vùi mặt vào ngực Quý Phong, mỉm cười đầy hạnh phúc.
Lại một đêm khác, khi Âu Dương Vân đang ngủ say, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang màn đêm yên tĩnh. Mặc dù Nam Cung Phong đã ngay lập tức bấm nghe, lại còn nói với hạ nhỏ giọng xuống, nhưng Âu Dương Vân vẫn bị đánh thức.
Chỉ là lần này cô không ngồi dậy, mà nhắm mắt giả vờ mình vẫn ngủ say, không hề bị đánh thức.
"Đã dẫn người tới chưa? Đưa thẳng tới phòng làm việc của tôi để bàn bạc, tôi không ra ngoài được... Ừ, nhẹ nhàng chút, đừng đánh thức người nhà của tôi."
Nam Cung Phong chỉ nói hai câu rồi cúp điện thoại. Anh lặng lẽ đi tới bên giường, nhìn xem người trên giường có bị đánh thức không. Anh khe khẽ thở phào, mặc đồ sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong bóng đêm, Âu Dương Vân chậm rãi mở mắt ra. Đây đã là lần thứ hai Nam Cung Phong dậy nghe điện thoại lúc nửa đêm. Trước kia cứ đến chín giờ là anh sẽ tắt điện thoại, nhưng bắt đầu từ khi nào anh lại thay đổi thói quen này?
Cô cứ cảm thấy lòng không kiên định cho lắm, bèn lặng lẽ vén chăn xuống giường, choàng một chiếc áo khoác rồi mở cửa phòng ngủ ra một khe hở nhỏ. Cô nhìn qua khe hở đó, không lâu sau cô thấy Quý Phong dẫn hai người đàn ông xa lạ tới phòng làm việc của Nam Cung Phong.
Đã muộn thế này rồi bọn họ còn định bàn bạc cái gì? Có chuyện gì mà cô không biết sao? Chẳng lẽ Nam Cung Phong đang gặp rắc rối?
Âu Dương Vân nhíu mày, bị lòng hiếu kỳ điều khiển nên cô rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi tới cửa phòng làm việc.