Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 202 KHIẾN EM THẤT VỌNG RỒI
CHƯƠNG 202: KHIẾN EM THẤT VỌNG RỒI
Âu Dương Vân đau lòng ôm lấy Nam Cung Phong, an ủi: “Em biết, em biết cả. Không sao đâu, bất kể anh có thay đổi thế nào thì trong lòng em, anh vẫn là người hoàn hảo nhất. Em sẵn lòng giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.”
Cả người Nam Cung Phong đột nhiên cứng đờ như tảng đá, anh đau khổ chất vấn cô: “Làm sao em biết được?”
“Bởi vì em tin anh từng yêu em như sinh mạng sẽ không hận em đến mức ngay cả nhìn cũng cảm thấy phiền chỉ vì em đã bỏ đi vào hai năm trước.”
Câu nói này của cô làm tan chảy trái tim lạnh băng tuyệt vọng của Nam Cung Phong. Anh chậm rãi vùi đầu vào trước ngực cô, giống đứa trẻ bị thương khao khát sự quan tâm của mẹ.
“Đừng khổ sở, không có gì đáng lo cả, chỉ là một vài kí ức không vui mà thôi. Chỉ cần chúng ta có đủ quyết tâm kiên trì, dù có là bóng ma gì chăng nữa cũng có thể đuổi nó ra ngoài.”
Âu Dương Vân dịu dàng vuốt tóc anh, an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh: “Sau này anh cứ giao cho em là được. Dù là chuyện khó có thể mở miệng trước mặt người khác, thì ở trước mặt em anh cũng không cần phải quá mức giữ lòng tự trọng. Em sẽ là cái bóng của anh, cái bóng sẽ không ghét bỏ thân thể của mình.”
“Vân, anh còn có thể chứ? Anh đã không còn chút hi vọng nào đối với bản thân… Hai năm qua, bất kể anh cố gắng thế nào cũng không thể đánh thức chính mình...”
“Anh có thể, hãy tin em!”
Âu Dương Vân trao cho anh một ánh mắt chắc chắn. Thật ra không phải cô tin tưởng Nam Cung Phong mà là cô tin tưởng chính mình, tin tưởng địa vị của cô trong lòng Nam Cung Phong. Cô nhất định có thể đánh thức phản ứng bản năng nhất của người đàn ông trên cơ thể anh.
“Tắt đèn được không?”
Nam Cung Phong yêu cầu.
“Được.”
Âu Dương Vân nghiêm túc gật đầu, sẵn lòng đáp ứng mọi yêu cầu của anh, chỉ cần có thể giúp anh hồi phục như trong quá khứ là được.
Đèn tắt, bọn họ chìm trong bóng tối mơ hồ. May mà ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, bọn họ có thể nhờ vào ánh trăng êm dịu kia để nhìn thấy cơ thể của nhau.
Ngón tay Nam Cung Phong run rẩy gỡ từng chiếc cúc trên cổ áo Âu Dương Vân. Cả hai ngồi đối mặt nhau, giống như thiếu niên và thiếu nữ mới biết yêu, cảm thấy căng thẳng đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
A!!!
Âu Dương Vân hét to một tiếng, nhưng là cảm giác đau đớn mà sung sướng. Đúng ngay lúc này, hai người bỗng như ngã xuống từ trên mây. Cảm giác sung sướng chỉ ngắn ngủi như thế, cơ thể vừa mới cảm nhận được thì Nam Cung Phong lại dừng lại.
Bầu không khí yên lặng như đã chết, Âu Dương Vân ngơ ngẩn nhìn qua người đàn ông đang vô cùng mất mát kế bên, cô chợt vươn tay ôm anh: “Không sao, không sao, như vậy đã là tốt lắm rồi. Tuy thời gian khá ngắn nhưng ít ra cũng có mà. Đây là dấu hiệu tốt, chúng ta thử lại lần nữa được không?”
Nam Cung Phong thẫn thờ lắc đầu, mệt mỏi nói: “Lần sau đi, anh mệt rồi!”
Âu Dương Vân hiểu được nỗi khổ sở trong lòng anh nên không tiếp tục ép buộc anh nữa.
Hai người đều yên lặng. Qua một hồi lâu, Âu Dương Vân giả vờ ngủ say, Nam Cung Phong lúc này đang đưa lưng về phía cô trở mình sang, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đau lòng nói: “Xin lỗi em, Vân, anh khiến em thất vọng rồi.”
Em không thất vọng, em không thất vọng, em không hề thất vọng.
Âu Dương Vân hét lớn trong lòng nhưng lại không mở mắt nói ra trước mặt Nam Cung Phong. Nếu lúc này, cô càng thể hiện mình không để tâm thì anh sẽ càng khổ sở, nói không chừng lại muốn đẩy cô ra.
Cô nghe thấy tiếng thở dài đau xót mà bất đắc dĩ của anh, sau đó anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc. Trong bóng tối, ánh lửa toát ra vẻ ưu thương mà cô đơn. Phải rồi, tôn nghiêm đàn ông của anh đã chịu phải đả kích nghiêm trọng, cố gắng bao nhiêu vẫn không thể thoát khỏi kết cục thất bại.
Điều này khiến anh cảm thấy uể oải, vô cùng chán nản…
Âu Dương Vân nhìn bóng người cô đơn trước cửa sổ một hồi, nước mắt âm thầm rơi. Cô rất muốn đứng lên đến ôm anh, để anh đừng nản lòng với bản thân. Nhưng cô lại không thể làm thế. Mỗi người đều cần có không gian riêng, cô không thể nóng vội muốn giúp anh thoát khỏi cảnh khó khăn mà không cho anh thời gian điều chỉnh.
Đêm nay, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi bóng anh dù chỉ là một giây.
Đêm nay, đốm lửa trên tay anh cháy đến bình minh, một điếu tắt thì một điếu khác lại được châm lên.
Trải qua một đêm không được như ý, mấy ngày tiếp theo, tâm trạng của Nam Cung Phong vô cùng u ám. Âu Dương Vân rất thức thời không quấy rầy anh nữa, cô muốn để anh có chút thời gian chỉnh đốn tâm trạng.
Chạng vạng hôm nay, Âu Dương Vân đang thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc chuẩn bị tan tầm thì La La bước vào.
“Có chuyện gì không?”
Cô nghi hoặc hỏi.
La La vẻ mặt bình tĩnh, nhìn cô chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Có phải cô đã biết tổng giám đốc Phong mắc bệnh tế nhị?”
Tim Âu Dương Vân đánh thịch, không phải vì La La chất vấn cô mà là vì cô ta cũng biết bí mật của Nam Cung Phong. Chẳng lẽ cô bé này rất quan trọng đối với Nam Cung Phong?
“Phải, có vấn đề gì không?”
“Không phải tôi đã nhắc nhở cô không nên cố chấp tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác sao, vì sao cô còn cố tình làm rối lên? Nhìn tổng giám đốc Phong buồn khổ mấy ngày nay cô vui lắm đúng không?”
Trong lòng Âu Dương Vân uất ức không nói nên lời, nhưng cô không muốn giải thích nhiều với cô gái trẻ trước mặt: “Tôi không muốn nói cho cô biết, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy.” Cô cầm ba lô lên rời đi mà không hề quay đầu lại.
Buổi tối về đến nhà, sắc mặt cô không được tốt, lúc ăn cơm cũng không nói gì. Mẹ chồng quan tâm hỏi han: “Vân, con gặp chuyện gì không vui à?”
Cô lắc đầu: “Không có ạ!”
“Thế sao trông con rầu rĩ không vui vậy?”
Từ khi dọn trở về biệt thự Bạch Vân ở, Âu Dương Vân đã giúp căn nhà có thêm chút niềm vui. Mỗi lần ăn cơm cô luôn nói rất nhiều, mặc dù Nam Cung Phong rất ít nói chuyện nhưng anh luôn kiên nhẫn lắng nghe. Hôm nay cô lại ít nói như vậy, ngoài bà Nam Cung thì chính Nam Cung Phong cũng thấy có chút không quen.
Sau khi bữa tối kết thúc, cô ngồi nói chuyện phiếm với mẹ chồng trong phòng khách. Mẹ chồng con dâu tán gẫu hơn hai tiếng, Âu Dương Vân vẫn chưa lên lầu.
Lúc này, điện thoại di dộng của cô nhận được một tin nhắn: “Pha một ly cafe mang lên phòng sách giúp anh.”
Ha, cô tức giận hừ một tiếng, hóa ra xem cô như người hầu để sai vặt à?
Bất mãn thì bất mãn cô vẫn đứng lên đi pha cafe cho anh. Lúc vào phòng làm việc, cô cũng không gõ cửa mà đặt ly cafe lên bàn xong liền xoay người rời đi. Nam Cung Phong lên tiếng hỏi: “Em sao thế?”
Cô đột nhiên dừng bước. Vốn dĩ cô không định nói ra, nhưng lại không kiềm nổi sự ấm ức trong lòng bèn xoay người lại, tức giận nói: “Em biết chuyện anh mắc bệnh tế nhị là rất quan trọng, nhưng tại sao La La lại biết chuyện quan trọng như thế? Anh tìm mọi cách để giấu diếm vợ mình, giấu ba mẹ sinh thành, giấu anh em chí cốt của anh, vậy mà một con nhóc không biết đến từ đâu lại biết điều đó trước mọi người. Chẳng lẽ cô ta quan trọng đến thế sao? Hay là anh cảm thấy cô ta hiểu rõ anh hơn?!”
Nam Cung Phong bình tĩnh nhìn gương mặt ửng đỏ vì kích động của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em để tâm sao?”
“Phải, em để tâm, em rất để tâm đến quan hệ mập mờ giữa hai người.”
Âu Dương Vân hét xong câu thì phất tay ra khỏi phòng, đóng cửa đánh rầm…
Tối cuối tuần, Nam Cung Phong hẹn La La ra ngoài, nhìn rượu vang và món ngon trên bàn, trên mặt La La thoáng hiện lên nụ cười mờ nhạt.
“Tổng giám đốc Phong, sao hôm nay anh lại hẹn em ra ngoài ăn tối dưới ánh nến vậy?”
Nam Cung Phong đưa tay ý bảo cô ta ngồi xuống: “Nói cứ như anh keo kiệt đến mức chưa từng mời em ăn tối vậy.” Anh trêu chọc.
“Bữa tối thì từng ăn rồi nhưng hình như chưa từng thịnh soạn như vậy.”
Trong lòng La La có hơi bất an: “Anh không định nói những lời tàn nhẫn với em trong bầu không khí thế này đấy chứ?”
“Ăn cơm trước đi!”
Nam Cung Phong đổi chủ đề.
Hai người ngồi đối diện nhau, ăn món ăn được trình bày thật tinh tế trên đĩa, trò chuyện một vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Sau khi bữa tối kết thúc, La La đứng trước mặt Nam Cung Phong, dịu dàng hỏi: “Dạo này anh có đến chỗ bác sĩ Vương khám không?”
“Có, đã đi khám.”
“Có muốn em giúp anh thử một chút không, để xem hồi phục đến đâu rồi.”
Nam Cung Phong bình tĩnh nhìn cô ta, trịnh trọng nói: “Tiểu La, hôm nay anh hẹn em ra ngoài chính là muốn nói với em chuyện này. Sau này, em không cần giúp anh nữa. Âu Dương Vân đã biết chuyện này rồi, cô ấy sẽ giúp anh.”
Vẻ mặt La La cứng đờ: “Anh nói cho cô ta biết?”
“Không phải, chính cô ấy phát hiện.”
“Anh nói dối, nếu anh không nói cho cô ta thì làm sao cô ta biết được?”
“Cô ấy đi tìm bác sĩ Vương.”
Ha, La La trào phúng cười: “Cô ta đúng là phí tâm phí sức vì anh nhỉ. Nếu đã thế thì sao lúc trước cô ta còn vứt bỏ anh mà đi?”
“Đó không phải lỗi của cô ấy.”
“Anh đang tìm cớ thay cô ta.”
“Anh không cần phải làm như vậy, tình cảm giữa anh và cô ấy em không hiểu.”
“Vậy tình cảm em dành cho anh thì sao? Anh có hiểu không?”
La La đột nhiên kích động chất vấn Nam Cung Phong.
Anh thở dài, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi em La La, anh yêu Âu Dương Vân. Bởi vì yêu cô ấy nên khi đối mặt với cô ấy, ít nhất anh cũng sẽ có một ít kích động. Nhưng với em, anh lại không thể khơi dậy hứng thú, hoàn toàn chỉ là muốn kiểm tra hiệu quả việc chữa trị ra sao. Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu…” Anh ngừng một lát mới nói tiếp: “Cám ơn em đã làm bạn với anh hai năm nay. Về sau, mong em sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
“Anh nói thế là sao? Muốn em rời khỏi công ty sao?”
Hai mắt La La nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước.
Nam Cung Phong rút một tờ chi phiếu từ trong bóp da ra: “Không phải em vẫn luôn muốn xuất ngoại bồi dưỡng nghiệp vụ sao? Số tiền này là một phần tâm ý của anh, mong em đừng xem nó là tiền công giúp anh hai năm qua, mà hãy thản nhiên nhận nó.”
“Đây là ý của cô ta phải không?”
“Không phải, là ý của anh.”
“Vì sao?”
“Anh không muốn khiến cô ấy cảm thấy khó chịu vì sự tồn tại của em.”
La La bật khóc. Cô ta không nhận tấm chi phiếu, vừa khóc vừa chạy thật nhanh ra khỏi nhà hàng Tây đầy lãng mạn kia.
Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Thanh Ca đến thành phố B, anh đề nghị Âu Dương Vân xin nghỉ một ngày để đi cùng anh. Âu Dương Vân cũng không từ chối.
Nửa tháng không gặp, Thẩm Thanh Ca vừa hạ cánh là chạy như bay về phía cô, vươn tay ôm cô: “Đồng chí Thanh Mạt, thật là nhớ chết tôi rồi.”
Âu Dương Vân mất tự nhiên tránh né anh: “Thôi nào, nhiều người đang nhìn kìa. Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây thế?”
Âu Dương Vân đau lòng ôm lấy Nam Cung Phong, an ủi: “Em biết, em biết cả. Không sao đâu, bất kể anh có thay đổi thế nào thì trong lòng em, anh vẫn là người hoàn hảo nhất. Em sẵn lòng giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.”
Cả người Nam Cung Phong đột nhiên cứng đờ như tảng đá, anh đau khổ chất vấn cô: “Làm sao em biết được?”
“Bởi vì em tin anh từng yêu em như sinh mạng sẽ không hận em đến mức ngay cả nhìn cũng cảm thấy phiền chỉ vì em đã bỏ đi vào hai năm trước.”
Câu nói này của cô làm tan chảy trái tim lạnh băng tuyệt vọng của Nam Cung Phong. Anh chậm rãi vùi đầu vào trước ngực cô, giống đứa trẻ bị thương khao khát sự quan tâm của mẹ.
“Đừng khổ sở, không có gì đáng lo cả, chỉ là một vài kí ức không vui mà thôi. Chỉ cần chúng ta có đủ quyết tâm kiên trì, dù có là bóng ma gì chăng nữa cũng có thể đuổi nó ra ngoài.”
Âu Dương Vân dịu dàng vuốt tóc anh, an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh: “Sau này anh cứ giao cho em là được. Dù là chuyện khó có thể mở miệng trước mặt người khác, thì ở trước mặt em anh cũng không cần phải quá mức giữ lòng tự trọng. Em sẽ là cái bóng của anh, cái bóng sẽ không ghét bỏ thân thể của mình.”
“Vân, anh còn có thể chứ? Anh đã không còn chút hi vọng nào đối với bản thân… Hai năm qua, bất kể anh cố gắng thế nào cũng không thể đánh thức chính mình...”
“Anh có thể, hãy tin em!”
Âu Dương Vân trao cho anh một ánh mắt chắc chắn. Thật ra không phải cô tin tưởng Nam Cung Phong mà là cô tin tưởng chính mình, tin tưởng địa vị của cô trong lòng Nam Cung Phong. Cô nhất định có thể đánh thức phản ứng bản năng nhất của người đàn ông trên cơ thể anh.
“Tắt đèn được không?”
Nam Cung Phong yêu cầu.
“Được.”
Âu Dương Vân nghiêm túc gật đầu, sẵn lòng đáp ứng mọi yêu cầu của anh, chỉ cần có thể giúp anh hồi phục như trong quá khứ là được.
Đèn tắt, bọn họ chìm trong bóng tối mơ hồ. May mà ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, bọn họ có thể nhờ vào ánh trăng êm dịu kia để nhìn thấy cơ thể của nhau.
Ngón tay Nam Cung Phong run rẩy gỡ từng chiếc cúc trên cổ áo Âu Dương Vân. Cả hai ngồi đối mặt nhau, giống như thiếu niên và thiếu nữ mới biết yêu, cảm thấy căng thẳng đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
A!!!
Âu Dương Vân hét to một tiếng, nhưng là cảm giác đau đớn mà sung sướng. Đúng ngay lúc này, hai người bỗng như ngã xuống từ trên mây. Cảm giác sung sướng chỉ ngắn ngủi như thế, cơ thể vừa mới cảm nhận được thì Nam Cung Phong lại dừng lại.
Bầu không khí yên lặng như đã chết, Âu Dương Vân ngơ ngẩn nhìn qua người đàn ông đang vô cùng mất mát kế bên, cô chợt vươn tay ôm anh: “Không sao, không sao, như vậy đã là tốt lắm rồi. Tuy thời gian khá ngắn nhưng ít ra cũng có mà. Đây là dấu hiệu tốt, chúng ta thử lại lần nữa được không?”
Nam Cung Phong thẫn thờ lắc đầu, mệt mỏi nói: “Lần sau đi, anh mệt rồi!”
Âu Dương Vân hiểu được nỗi khổ sở trong lòng anh nên không tiếp tục ép buộc anh nữa.
Hai người đều yên lặng. Qua một hồi lâu, Âu Dương Vân giả vờ ngủ say, Nam Cung Phong lúc này đang đưa lưng về phía cô trở mình sang, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đau lòng nói: “Xin lỗi em, Vân, anh khiến em thất vọng rồi.”
Em không thất vọng, em không thất vọng, em không hề thất vọng.
Âu Dương Vân hét lớn trong lòng nhưng lại không mở mắt nói ra trước mặt Nam Cung Phong. Nếu lúc này, cô càng thể hiện mình không để tâm thì anh sẽ càng khổ sở, nói không chừng lại muốn đẩy cô ra.
Cô nghe thấy tiếng thở dài đau xót mà bất đắc dĩ của anh, sau đó anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc. Trong bóng tối, ánh lửa toát ra vẻ ưu thương mà cô đơn. Phải rồi, tôn nghiêm đàn ông của anh đã chịu phải đả kích nghiêm trọng, cố gắng bao nhiêu vẫn không thể thoát khỏi kết cục thất bại.
Điều này khiến anh cảm thấy uể oải, vô cùng chán nản…
Âu Dương Vân nhìn bóng người cô đơn trước cửa sổ một hồi, nước mắt âm thầm rơi. Cô rất muốn đứng lên đến ôm anh, để anh đừng nản lòng với bản thân. Nhưng cô lại không thể làm thế. Mỗi người đều cần có không gian riêng, cô không thể nóng vội muốn giúp anh thoát khỏi cảnh khó khăn mà không cho anh thời gian điều chỉnh.
Đêm nay, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi bóng anh dù chỉ là một giây.
Đêm nay, đốm lửa trên tay anh cháy đến bình minh, một điếu tắt thì một điếu khác lại được châm lên.
Trải qua một đêm không được như ý, mấy ngày tiếp theo, tâm trạng của Nam Cung Phong vô cùng u ám. Âu Dương Vân rất thức thời không quấy rầy anh nữa, cô muốn để anh có chút thời gian chỉnh đốn tâm trạng.
Chạng vạng hôm nay, Âu Dương Vân đang thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc chuẩn bị tan tầm thì La La bước vào.
“Có chuyện gì không?”
Cô nghi hoặc hỏi.
La La vẻ mặt bình tĩnh, nhìn cô chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Có phải cô đã biết tổng giám đốc Phong mắc bệnh tế nhị?”
Tim Âu Dương Vân đánh thịch, không phải vì La La chất vấn cô mà là vì cô ta cũng biết bí mật của Nam Cung Phong. Chẳng lẽ cô bé này rất quan trọng đối với Nam Cung Phong?
“Phải, có vấn đề gì không?”
“Không phải tôi đã nhắc nhở cô không nên cố chấp tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác sao, vì sao cô còn cố tình làm rối lên? Nhìn tổng giám đốc Phong buồn khổ mấy ngày nay cô vui lắm đúng không?”
Trong lòng Âu Dương Vân uất ức không nói nên lời, nhưng cô không muốn giải thích nhiều với cô gái trẻ trước mặt: “Tôi không muốn nói cho cô biết, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy.” Cô cầm ba lô lên rời đi mà không hề quay đầu lại.
Buổi tối về đến nhà, sắc mặt cô không được tốt, lúc ăn cơm cũng không nói gì. Mẹ chồng quan tâm hỏi han: “Vân, con gặp chuyện gì không vui à?”
Cô lắc đầu: “Không có ạ!”
“Thế sao trông con rầu rĩ không vui vậy?”
Từ khi dọn trở về biệt thự Bạch Vân ở, Âu Dương Vân đã giúp căn nhà có thêm chút niềm vui. Mỗi lần ăn cơm cô luôn nói rất nhiều, mặc dù Nam Cung Phong rất ít nói chuyện nhưng anh luôn kiên nhẫn lắng nghe. Hôm nay cô lại ít nói như vậy, ngoài bà Nam Cung thì chính Nam Cung Phong cũng thấy có chút không quen.
Sau khi bữa tối kết thúc, cô ngồi nói chuyện phiếm với mẹ chồng trong phòng khách. Mẹ chồng con dâu tán gẫu hơn hai tiếng, Âu Dương Vân vẫn chưa lên lầu.
Lúc này, điện thoại di dộng của cô nhận được một tin nhắn: “Pha một ly cafe mang lên phòng sách giúp anh.”
Ha, cô tức giận hừ một tiếng, hóa ra xem cô như người hầu để sai vặt à?
Bất mãn thì bất mãn cô vẫn đứng lên đi pha cafe cho anh. Lúc vào phòng làm việc, cô cũng không gõ cửa mà đặt ly cafe lên bàn xong liền xoay người rời đi. Nam Cung Phong lên tiếng hỏi: “Em sao thế?”
Cô đột nhiên dừng bước. Vốn dĩ cô không định nói ra, nhưng lại không kiềm nổi sự ấm ức trong lòng bèn xoay người lại, tức giận nói: “Em biết chuyện anh mắc bệnh tế nhị là rất quan trọng, nhưng tại sao La La lại biết chuyện quan trọng như thế? Anh tìm mọi cách để giấu diếm vợ mình, giấu ba mẹ sinh thành, giấu anh em chí cốt của anh, vậy mà một con nhóc không biết đến từ đâu lại biết điều đó trước mọi người. Chẳng lẽ cô ta quan trọng đến thế sao? Hay là anh cảm thấy cô ta hiểu rõ anh hơn?!”
Nam Cung Phong bình tĩnh nhìn gương mặt ửng đỏ vì kích động của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em để tâm sao?”
“Phải, em để tâm, em rất để tâm đến quan hệ mập mờ giữa hai người.”
Âu Dương Vân hét xong câu thì phất tay ra khỏi phòng, đóng cửa đánh rầm…
Tối cuối tuần, Nam Cung Phong hẹn La La ra ngoài, nhìn rượu vang và món ngon trên bàn, trên mặt La La thoáng hiện lên nụ cười mờ nhạt.
“Tổng giám đốc Phong, sao hôm nay anh lại hẹn em ra ngoài ăn tối dưới ánh nến vậy?”
Nam Cung Phong đưa tay ý bảo cô ta ngồi xuống: “Nói cứ như anh keo kiệt đến mức chưa từng mời em ăn tối vậy.” Anh trêu chọc.
“Bữa tối thì từng ăn rồi nhưng hình như chưa từng thịnh soạn như vậy.”
Trong lòng La La có hơi bất an: “Anh không định nói những lời tàn nhẫn với em trong bầu không khí thế này đấy chứ?”
“Ăn cơm trước đi!”
Nam Cung Phong đổi chủ đề.
Hai người ngồi đối diện nhau, ăn món ăn được trình bày thật tinh tế trên đĩa, trò chuyện một vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Sau khi bữa tối kết thúc, La La đứng trước mặt Nam Cung Phong, dịu dàng hỏi: “Dạo này anh có đến chỗ bác sĩ Vương khám không?”
“Có, đã đi khám.”
“Có muốn em giúp anh thử một chút không, để xem hồi phục đến đâu rồi.”
Nam Cung Phong bình tĩnh nhìn cô ta, trịnh trọng nói: “Tiểu La, hôm nay anh hẹn em ra ngoài chính là muốn nói với em chuyện này. Sau này, em không cần giúp anh nữa. Âu Dương Vân đã biết chuyện này rồi, cô ấy sẽ giúp anh.”
Vẻ mặt La La cứng đờ: “Anh nói cho cô ta biết?”
“Không phải, chính cô ấy phát hiện.”
“Anh nói dối, nếu anh không nói cho cô ta thì làm sao cô ta biết được?”
“Cô ấy đi tìm bác sĩ Vương.”
Ha, La La trào phúng cười: “Cô ta đúng là phí tâm phí sức vì anh nhỉ. Nếu đã thế thì sao lúc trước cô ta còn vứt bỏ anh mà đi?”
“Đó không phải lỗi của cô ấy.”
“Anh đang tìm cớ thay cô ta.”
“Anh không cần phải làm như vậy, tình cảm giữa anh và cô ấy em không hiểu.”
“Vậy tình cảm em dành cho anh thì sao? Anh có hiểu không?”
La La đột nhiên kích động chất vấn Nam Cung Phong.
Anh thở dài, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi em La La, anh yêu Âu Dương Vân. Bởi vì yêu cô ấy nên khi đối mặt với cô ấy, ít nhất anh cũng sẽ có một ít kích động. Nhưng với em, anh lại không thể khơi dậy hứng thú, hoàn toàn chỉ là muốn kiểm tra hiệu quả việc chữa trị ra sao. Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu…” Anh ngừng một lát mới nói tiếp: “Cám ơn em đã làm bạn với anh hai năm nay. Về sau, mong em sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
“Anh nói thế là sao? Muốn em rời khỏi công ty sao?”
Hai mắt La La nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước.
Nam Cung Phong rút một tờ chi phiếu từ trong bóp da ra: “Không phải em vẫn luôn muốn xuất ngoại bồi dưỡng nghiệp vụ sao? Số tiền này là một phần tâm ý của anh, mong em đừng xem nó là tiền công giúp anh hai năm qua, mà hãy thản nhiên nhận nó.”
“Đây là ý của cô ta phải không?”
“Không phải, là ý của anh.”
“Vì sao?”
“Anh không muốn khiến cô ấy cảm thấy khó chịu vì sự tồn tại của em.”
La La bật khóc. Cô ta không nhận tấm chi phiếu, vừa khóc vừa chạy thật nhanh ra khỏi nhà hàng Tây đầy lãng mạn kia.
Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Thanh Ca đến thành phố B, anh đề nghị Âu Dương Vân xin nghỉ một ngày để đi cùng anh. Âu Dương Vân cũng không từ chối.
Nửa tháng không gặp, Thẩm Thanh Ca vừa hạ cánh là chạy như bay về phía cô, vươn tay ôm cô: “Đồng chí Thanh Mạt, thật là nhớ chết tôi rồi.”
Âu Dương Vân mất tự nhiên tránh né anh: “Thôi nào, nhiều người đang nhìn kìa. Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây thế?”