Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 190 GẶP LẠI NGOÀI Ý MUỐN
CHƯƠNG 190: GẶP LẠI NGOÀI Ý MUỐN
Gió lạnh thổi từng cơn trên đỉnh núi, một hình bóng gầy nhỏ đang đứng trên mảnh đất hoang vu trước mộ.
Xa cách hai năm đến thăm mẹ, đó là cảm giác như thế nào, tự trách, áy náy, đau lòng, khổ sở...
Âu Dương Vân đặt bó hoa bách hợp xuống trước bia mộ, quỳ bụp xuống đất: “Mẹ, Tiểu Vân trở về thăm mẹ đây. Con xin lỗi, đã lâu như vậy con mới về, đối với người không có ai thân thích như mẹ, hai năm không ai đến thăm, không ai tặng hoa mẹ thích có lẽ là những ngày tháng cô đơn hiu quạnh biết bao...”
Nước mắt của cô trào ra khóe mắt, ngón tay run rẩy đưa về phía tấm ảnh của mẹ: “Con không dám về, trở lại mảnh đất quen thuộc này, con cảm giác như mình lại trải qua những đau khổ trong quá khứ một lần nữa. Từ lúc mười hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, trong suốt mười ba năm, tình thân, tình yêu không ngừng phá hủy trái tim con, hoàn toàn bào mòn chút lòng tin còn sót lại của con, để con mang theo một trái tim vỡ nát tha hương nơi đất khách...”
Đôi vai của Âu Dương Vân run lên bần bật vì đau thương, cô kể lại với mẹ sự bất đắc dĩ của cô, lý do cô bất đắc dĩ rời đi, mặc dù hai năm trước vào cái đêm rời đi, cô đã khóc lóc kể lể trước mộ mẹ.
“Mẹ, mẹ là người yêu thương con nhất trên thế giới này, cho dù mẹ bị chôn dưới lòng đất, mẹ cũng biết rõ trong quá khứ con đã sống một cuộc sống như thế nào, có điều bây giờ mẹ có thể yên tâm, bởi vì tất cả đều qua, con đã không còn là con của trước kia, sẽ không đối tốt vô điều kiện với người khác, sẽ không để người khác làm con tổn thương vô điều kiện, trái tim của con đã trưởng thành trong những vết thương, rèn luyện trong những nỗi đau, sau khi lột xác trong tuyệt vọng, sẽ không còn bất cứ ai có thể làm tổn thương con nữa.”
Mưa cuối cùng cũng rơi, mưa tầm tã như trút nước đã được báo trước, ngay từ đầu Âu Dương Vân cũng biết không tránh khỏi trận mưa này...
Trong phòng ăn cực lớn của nhà họ Nam Cung, chỉ có ba người vây quanh dùng bữa, ông Nam Cung, bà Nam Cung và Nam Cung Phong.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bàn ăn dài xa hoa trong nhà đã được đổi thành bàn ăn hình vuông, hình như là từ một năm trước, lại có vẻ là từ hai năm trước, cũng có thể là lâu lắm rồi, không ai nhớ kỹ thời gian cụ thể, nhưng chỉ cần là người ở trong nhà này đều rõ, điều này chẳng qua là để quên một vài người đã rời đi.
Ngồi cùng một vị trí, khi thấy vị trí bên cạnh để trống, bạn có còn tâm trạng ăn cơm không? Sẽ không, cho nên cách tốt nhất để quên là đừng nhìn vật nhớ người.
Đêm nay sắc mặt bà Nam Cung khá nặng nề, tựa như có tâm sự gì, thỉnh thoảng bà ngẩng đầu quan sát con trai, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế, nói ra sự hoang mang trong lòng.
“Hôm nay... dường như tôi thấy được một người.”
Ông Nam Cung chậm rãi ngẩng đầu, không vui phản bác bà: “Thấy một người thì ngạc nhiên lắm sao? Bà nói cứ như cả ngày không thấy ai vậy.”
Từ sau khi con trai chuyển về nhà, bệnh tình Nam Cung Nhữ Dương chuyển tốt hơn hẳn, mặc dù con trai lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng trước đây, thậm chí còn lạnh lùng như băng hơn cả nhiều năm trước, nhưng chỉ cần đã trở về, trở lại bên cạnh bọn họ thì đó chính là một chuyện đáng mừng.
“Cô ấy không phải là ai khác...”
“Ai?”
Ông Nam Cung nhíu mày, mơ hồ cảm giác được điều gì.
“Tiểu Vân...”
Bỗng nhiên, bầu không khí phòng ăn ngưng đọng, hai vợ chồng đồng thời nhìn về phía con trai.
Lúc nghe thấy cái tên được chôn sâu trong đáy lòng, lông mi của Nam Cung Phong khẽ giật, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khiến ông bà Nam Cung vô cùng đau lòng. Rốt cuộc đã trải qua sự tuyệt vọng như thế nào, lúc nghe thấy tin tức này lại làm như không biết, có phải lần đó, con của bọn họ thực sự bị bọn họ phá đi rồi hay không...
Âu Dương Vân trở lại khách sạn, từ xa đã thấy Thẩm Thanh Ca đứng trước cửa khách sạn lo lắng không yên, trong lòng cô như có một dòng nước ấm lướt qua, chí ít sau khi cô mất đi tất cả, còn có người lo lắng vì không tìm thấy cô.
“Sếp Thẩm, đang chờ tôi sao?”
Thẩm Thanh Ca bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói, chợt ngẩng đầu, khi thấy trước mặt là Âu Dương Vân toàn thân ướt đẫm, anh tức giận hỏi: “Em đã đi đâu?”
“Đi dạo ở trung tâm thương mại gần đây, mua ít quần áo và đồ dùng.”
Âu Dương Vân giơ chiếc túi trong tay lên.
“Muốn mua quần áo thì tôi có thể đi cùng em, em không quen thuộc nơi này mà lá gan cũng lớn thật đấy.”
“Chỉ là chút quần áo và đồ dùng cần thiết, anh đi cùng tôi sẽ ngại lắm.”
“Vậy cũng không thể không nói lời nào mà đi mất, điện thoại di động cũng không gọi được, không biết tôi sẽ lo lắng sao?”
Cô vô tội bĩu môi: “Nếu tôi lên tiếng, anh có thể để tôi đi một mình sao...”
Thẩm Thanh Ca ngẩn người: “Điện thoại đâu? Sao điện thoại cũng không gọi được?”
“Hết pin.”
“Tôi còn tưởng rằng điện thoại di động cũng mất tích cùng em luôn.” Anh yêu thương trừng mắt nhìn cô: “Nhanh đi thay quần áo, đừng để bị cảm.”
“Tuân lệnh!”
Âu Dương Vân chào theo nghi thức quân đội khiến cơn giận của Thẩm Thanh Ca tiêu biến hết, đôi môi mỏng khêu gợi nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng.
Có lẽ vì trời mưa, mới năm giờ rưỡi trời đã tối, tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, Âu Dương Vân đi tới nhà hàng ở tầng một của khách sạn, Thẩm Thanh Ca đang ở đó chờ cô ăn cơm chung.
“Muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Ca đưa thực đơn cho cô.
“Tùy.”
“Em có biết lúc nào em không đáng yêu nhất không?”
Cô lắc đầu: “Không biết.”
“Lúc nói tùy.”
“Tùy thì sao?”
“Tôi không phải là người đàn ông tùy ý, sao em vẫn luôn tùy ý với tôi?”
Hả, Âu Dương Vân cười cười: “Tôi tùy ý với anh lúc nào?”
“Tôi hỏi em ăn gì, em nên nói với tôi em muốn ăn gì hoặc tôi thích ăn gì, chứ không phải nói một câu tùy để xua đuổi tôi, em cho rằng tôi là người tùy ý có thể bị người ta xua đuổi sao?”
“Trời ạ, phục anh rồi.”
Âu Dương Vân giơ tay đầu hàng, đón lấy thực đơn: “Beefsteak Ý.”
Thẩm Thanh Ca đắc ý cong khóe môi: “Thế còn tạm được.”
Anh gọi phục vụ: “Hai phần beefsteak Ý, chín tái.”
Lúc đợi món, anh chống tay lên gò má, lười biếng hỏi: “Suy nghĩ sao rồi?”
“Suy nghĩ gì?”
Âu Dương Vân hoàn toàn không hiểu gì.
“Chuyện hẹn hò của chúng ta.”
Một con quạ bay ngang qua đỉnh đầu cô: “Sao đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ đến chuyện này, không phải tôi đã sớm nói hai ta không thể rồi mà.”
Thẩm Thanh Ca không bằng lòng: “Vì sao không thể, em chưa gả, tôi chưa lập gia đình, hai ta sao lại không thể?”
“Tôi đã ly hôn.”
“Tôi không ngại.”
“Tôi không thể sinh con.”
“Tôi sẽ không để ý.”
“Anh có để ý hay không cũng vô ích, tình yêu không phải chuyện của hai người, anh không để ý không có nghĩa là ba mẹ anh không để ý.”
“Ba mẹ tôi cũng sẽ không để ý, bọn họ tin tưởng mắt nhìn của tôi.”
Âu Dương Vân không vui hừ một tiếng: “Anh quá tự tin, khi bọn họ biết anh lựa chọn một người vợ không thể sinh con lại từng ly hôn, bọn họ sẽ không tin tưởng mắt nhìn của anh nữa.”
Thẩm Thanh Ca giật mình, đột nhiên kích động hỏi: “Em vẫn không chịu đón nhận tình cảm của tôi có phải là vì lo lắng những điều này? Mà không phải là vì không có cảm giác với tôi? Em thích tôi đúng không?”
“Ngay cả vấn đề thực tế cơ bản nhất cũng không giải quyết được, bàn đến tình yêu thật quá xa xỉ.”
Phục vụ đã đưa beefsteak đến, Âu Dương Vân nhã nhặn cầm dao nĩa lên, cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng.
“Nếu ba mẹ tôi chấp nhận em, có phải em cũng sẽ chấp nhận tôi hay không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Ca sáng rỡ nhìn cô, Âu Dương Vân thở dài bất đắc dĩ: “Cho dù là vậy thì tôi cũng không thể chấp nhận anh.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ cảm thấy áy náy, tôi và chồng cũ của tôi rất yêu nhau, nhưng chúng tôi vẫn ly hôn, việc này nói rõ điều gì? Nói rõ tôi không thể ích kỷ vì hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác, mỗi người đàn ông đều có tư cách làm ba, không ai có quyền cướp đoạt tư cách của họ.”
“Tôi biết trước đây em không được đối xử công bằng ở nhà chồng, nhưng tôi cam đoan với em, nhà tôi sẽ không như thế, tôi sẽ không để em hao tổn tâm trí về chuyện con cái, không phải gia đình giàu có nào cũng chèn ép em.”
“Đó cũng chỉ là chuyển dời sự áy náy từ người này qua người khác mà thôi, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, khi có được thứ nào đó tất nhiên sẽ mất đi nhiều thứ hơn, đây chính là định luật tự nhiên.”
“Em không cần áy náy, thực ra tôi còn có một anh trai, anh ấy luôn ở nước ngoài, nhà của chúng tôi cũng có rất nhiều mối kinh doanh ở nước ngoài, ngay từ đầu ba tôi đã sắp xếp ổn thỏa, anh ấy lo ngoài tôi lo trong, thế nên Thanh Mạt à, tôi nói với em những lời này chính là muốn nói cho em biết, tôi không phải là con một, chuyện nối dõi tông đường không nhất định phải là tôi hoàn thành.”
Âu Dương Vân kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh còn có anh trai? Sao không nghe anh nói?”
“Vì không muốn để em nghĩ rằng do trong nhà đã có người có thể nối dõi tông đường nên mới trắng trợn theo đuổi em, tôi luôn muốn chứng minh rằng tôi theo đuổi em là vì thích em, nhưng xem ra lúc này, em có vẻ rất để tâm đến chuyện không thể sinh con, cho nên tôi đành phải thẳng thắn với em.”
Không thể phủ nhận, trong lòng Âu Dương Vân hơi cảm động, lần đầu tiên cô chăm chú quan sát Thẩm Thanh Ca, nghiêm túc nói: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Cho dù không đón nhận một cách vui vẻ, đối với Thẩm Thanh Ca mà nói cũng đủ mừng rỡ rồi, anh rất hiểu sự cẩn trọng trong chuyện tình cảm của Âu Dương Vân trong suốt hai năm nay, có thể nói ra câu suy nghĩ đã nói lên rằng tình cảm này chắc chắn đến chín phần.
Ban đêm, Âu Dương Vân đứng trước cánh cửa sát đất của khách sạn, ban ngày đã mưa một trận, lúc này mưa đã tạnh, lại có hoa tuyết tung bay.
Lúc này cô mới ý thức được mùa đông lại đến.
Đây là mùa đông thứ hai cô rời xa Nam Cung Phong, rất lạnh.
Kéo cửa kính, cô vươn tay ra, một bông hoa tuyết bay phất phơ vào tay cô lành lạnh, lạnh đến tim, cô rụt tay về, nhìn chằm chằm hoa tuyết dần dần hòa tan trong lòng bàn tay, nhớ lại hình ảnh mùa đông năm ấy, hai người ngồi trên núi ở Hokkaido đợi sương tuyết rơi. Hôm đó, cô không để ý đến giá rét, quyết tâm phải chờ được sương tuyết vô cùng vững chắc, Nam Cung Phong than thở không ngừng nhưng vẫn ở bên cạnh cô. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, anh cũng rất chờ mong truyền thuyết sương tuyết có thể ứng nghiệm trên hai người, có điều anh là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, không muốn thừa nhận bản thân mình tin tưởng những điều bé nhỏ hư vô đó như các cô gái nhỏ.
Gió lạnh thổi từng cơn trên đỉnh núi, một hình bóng gầy nhỏ đang đứng trên mảnh đất hoang vu trước mộ.
Xa cách hai năm đến thăm mẹ, đó là cảm giác như thế nào, tự trách, áy náy, đau lòng, khổ sở...
Âu Dương Vân đặt bó hoa bách hợp xuống trước bia mộ, quỳ bụp xuống đất: “Mẹ, Tiểu Vân trở về thăm mẹ đây. Con xin lỗi, đã lâu như vậy con mới về, đối với người không có ai thân thích như mẹ, hai năm không ai đến thăm, không ai tặng hoa mẹ thích có lẽ là những ngày tháng cô đơn hiu quạnh biết bao...”
Nước mắt của cô trào ra khóe mắt, ngón tay run rẩy đưa về phía tấm ảnh của mẹ: “Con không dám về, trở lại mảnh đất quen thuộc này, con cảm giác như mình lại trải qua những đau khổ trong quá khứ một lần nữa. Từ lúc mười hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, trong suốt mười ba năm, tình thân, tình yêu không ngừng phá hủy trái tim con, hoàn toàn bào mòn chút lòng tin còn sót lại của con, để con mang theo một trái tim vỡ nát tha hương nơi đất khách...”
Đôi vai của Âu Dương Vân run lên bần bật vì đau thương, cô kể lại với mẹ sự bất đắc dĩ của cô, lý do cô bất đắc dĩ rời đi, mặc dù hai năm trước vào cái đêm rời đi, cô đã khóc lóc kể lể trước mộ mẹ.
“Mẹ, mẹ là người yêu thương con nhất trên thế giới này, cho dù mẹ bị chôn dưới lòng đất, mẹ cũng biết rõ trong quá khứ con đã sống một cuộc sống như thế nào, có điều bây giờ mẹ có thể yên tâm, bởi vì tất cả đều qua, con đã không còn là con của trước kia, sẽ không đối tốt vô điều kiện với người khác, sẽ không để người khác làm con tổn thương vô điều kiện, trái tim của con đã trưởng thành trong những vết thương, rèn luyện trong những nỗi đau, sau khi lột xác trong tuyệt vọng, sẽ không còn bất cứ ai có thể làm tổn thương con nữa.”
Mưa cuối cùng cũng rơi, mưa tầm tã như trút nước đã được báo trước, ngay từ đầu Âu Dương Vân cũng biết không tránh khỏi trận mưa này...
Trong phòng ăn cực lớn của nhà họ Nam Cung, chỉ có ba người vây quanh dùng bữa, ông Nam Cung, bà Nam Cung và Nam Cung Phong.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bàn ăn dài xa hoa trong nhà đã được đổi thành bàn ăn hình vuông, hình như là từ một năm trước, lại có vẻ là từ hai năm trước, cũng có thể là lâu lắm rồi, không ai nhớ kỹ thời gian cụ thể, nhưng chỉ cần là người ở trong nhà này đều rõ, điều này chẳng qua là để quên một vài người đã rời đi.
Ngồi cùng một vị trí, khi thấy vị trí bên cạnh để trống, bạn có còn tâm trạng ăn cơm không? Sẽ không, cho nên cách tốt nhất để quên là đừng nhìn vật nhớ người.
Đêm nay sắc mặt bà Nam Cung khá nặng nề, tựa như có tâm sự gì, thỉnh thoảng bà ngẩng đầu quan sát con trai, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế, nói ra sự hoang mang trong lòng.
“Hôm nay... dường như tôi thấy được một người.”
Ông Nam Cung chậm rãi ngẩng đầu, không vui phản bác bà: “Thấy một người thì ngạc nhiên lắm sao? Bà nói cứ như cả ngày không thấy ai vậy.”
Từ sau khi con trai chuyển về nhà, bệnh tình Nam Cung Nhữ Dương chuyển tốt hơn hẳn, mặc dù con trai lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng trước đây, thậm chí còn lạnh lùng như băng hơn cả nhiều năm trước, nhưng chỉ cần đã trở về, trở lại bên cạnh bọn họ thì đó chính là một chuyện đáng mừng.
“Cô ấy không phải là ai khác...”
“Ai?”
Ông Nam Cung nhíu mày, mơ hồ cảm giác được điều gì.
“Tiểu Vân...”
Bỗng nhiên, bầu không khí phòng ăn ngưng đọng, hai vợ chồng đồng thời nhìn về phía con trai.
Lúc nghe thấy cái tên được chôn sâu trong đáy lòng, lông mi của Nam Cung Phong khẽ giật, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khiến ông bà Nam Cung vô cùng đau lòng. Rốt cuộc đã trải qua sự tuyệt vọng như thế nào, lúc nghe thấy tin tức này lại làm như không biết, có phải lần đó, con của bọn họ thực sự bị bọn họ phá đi rồi hay không...
Âu Dương Vân trở lại khách sạn, từ xa đã thấy Thẩm Thanh Ca đứng trước cửa khách sạn lo lắng không yên, trong lòng cô như có một dòng nước ấm lướt qua, chí ít sau khi cô mất đi tất cả, còn có người lo lắng vì không tìm thấy cô.
“Sếp Thẩm, đang chờ tôi sao?”
Thẩm Thanh Ca bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói, chợt ngẩng đầu, khi thấy trước mặt là Âu Dương Vân toàn thân ướt đẫm, anh tức giận hỏi: “Em đã đi đâu?”
“Đi dạo ở trung tâm thương mại gần đây, mua ít quần áo và đồ dùng.”
Âu Dương Vân giơ chiếc túi trong tay lên.
“Muốn mua quần áo thì tôi có thể đi cùng em, em không quen thuộc nơi này mà lá gan cũng lớn thật đấy.”
“Chỉ là chút quần áo và đồ dùng cần thiết, anh đi cùng tôi sẽ ngại lắm.”
“Vậy cũng không thể không nói lời nào mà đi mất, điện thoại di động cũng không gọi được, không biết tôi sẽ lo lắng sao?”
Cô vô tội bĩu môi: “Nếu tôi lên tiếng, anh có thể để tôi đi một mình sao...”
Thẩm Thanh Ca ngẩn người: “Điện thoại đâu? Sao điện thoại cũng không gọi được?”
“Hết pin.”
“Tôi còn tưởng rằng điện thoại di động cũng mất tích cùng em luôn.” Anh yêu thương trừng mắt nhìn cô: “Nhanh đi thay quần áo, đừng để bị cảm.”
“Tuân lệnh!”
Âu Dương Vân chào theo nghi thức quân đội khiến cơn giận của Thẩm Thanh Ca tiêu biến hết, đôi môi mỏng khêu gợi nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng.
Có lẽ vì trời mưa, mới năm giờ rưỡi trời đã tối, tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, Âu Dương Vân đi tới nhà hàng ở tầng một của khách sạn, Thẩm Thanh Ca đang ở đó chờ cô ăn cơm chung.
“Muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Ca đưa thực đơn cho cô.
“Tùy.”
“Em có biết lúc nào em không đáng yêu nhất không?”
Cô lắc đầu: “Không biết.”
“Lúc nói tùy.”
“Tùy thì sao?”
“Tôi không phải là người đàn ông tùy ý, sao em vẫn luôn tùy ý với tôi?”
Hả, Âu Dương Vân cười cười: “Tôi tùy ý với anh lúc nào?”
“Tôi hỏi em ăn gì, em nên nói với tôi em muốn ăn gì hoặc tôi thích ăn gì, chứ không phải nói một câu tùy để xua đuổi tôi, em cho rằng tôi là người tùy ý có thể bị người ta xua đuổi sao?”
“Trời ạ, phục anh rồi.”
Âu Dương Vân giơ tay đầu hàng, đón lấy thực đơn: “Beefsteak Ý.”
Thẩm Thanh Ca đắc ý cong khóe môi: “Thế còn tạm được.”
Anh gọi phục vụ: “Hai phần beefsteak Ý, chín tái.”
Lúc đợi món, anh chống tay lên gò má, lười biếng hỏi: “Suy nghĩ sao rồi?”
“Suy nghĩ gì?”
Âu Dương Vân hoàn toàn không hiểu gì.
“Chuyện hẹn hò của chúng ta.”
Một con quạ bay ngang qua đỉnh đầu cô: “Sao đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ đến chuyện này, không phải tôi đã sớm nói hai ta không thể rồi mà.”
Thẩm Thanh Ca không bằng lòng: “Vì sao không thể, em chưa gả, tôi chưa lập gia đình, hai ta sao lại không thể?”
“Tôi đã ly hôn.”
“Tôi không ngại.”
“Tôi không thể sinh con.”
“Tôi sẽ không để ý.”
“Anh có để ý hay không cũng vô ích, tình yêu không phải chuyện của hai người, anh không để ý không có nghĩa là ba mẹ anh không để ý.”
“Ba mẹ tôi cũng sẽ không để ý, bọn họ tin tưởng mắt nhìn của tôi.”
Âu Dương Vân không vui hừ một tiếng: “Anh quá tự tin, khi bọn họ biết anh lựa chọn một người vợ không thể sinh con lại từng ly hôn, bọn họ sẽ không tin tưởng mắt nhìn của anh nữa.”
Thẩm Thanh Ca giật mình, đột nhiên kích động hỏi: “Em vẫn không chịu đón nhận tình cảm của tôi có phải là vì lo lắng những điều này? Mà không phải là vì không có cảm giác với tôi? Em thích tôi đúng không?”
“Ngay cả vấn đề thực tế cơ bản nhất cũng không giải quyết được, bàn đến tình yêu thật quá xa xỉ.”
Phục vụ đã đưa beefsteak đến, Âu Dương Vân nhã nhặn cầm dao nĩa lên, cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng.
“Nếu ba mẹ tôi chấp nhận em, có phải em cũng sẽ chấp nhận tôi hay không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Ca sáng rỡ nhìn cô, Âu Dương Vân thở dài bất đắc dĩ: “Cho dù là vậy thì tôi cũng không thể chấp nhận anh.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ cảm thấy áy náy, tôi và chồng cũ của tôi rất yêu nhau, nhưng chúng tôi vẫn ly hôn, việc này nói rõ điều gì? Nói rõ tôi không thể ích kỷ vì hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác, mỗi người đàn ông đều có tư cách làm ba, không ai có quyền cướp đoạt tư cách của họ.”
“Tôi biết trước đây em không được đối xử công bằng ở nhà chồng, nhưng tôi cam đoan với em, nhà tôi sẽ không như thế, tôi sẽ không để em hao tổn tâm trí về chuyện con cái, không phải gia đình giàu có nào cũng chèn ép em.”
“Đó cũng chỉ là chuyển dời sự áy náy từ người này qua người khác mà thôi, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, khi có được thứ nào đó tất nhiên sẽ mất đi nhiều thứ hơn, đây chính là định luật tự nhiên.”
“Em không cần áy náy, thực ra tôi còn có một anh trai, anh ấy luôn ở nước ngoài, nhà của chúng tôi cũng có rất nhiều mối kinh doanh ở nước ngoài, ngay từ đầu ba tôi đã sắp xếp ổn thỏa, anh ấy lo ngoài tôi lo trong, thế nên Thanh Mạt à, tôi nói với em những lời này chính là muốn nói cho em biết, tôi không phải là con một, chuyện nối dõi tông đường không nhất định phải là tôi hoàn thành.”
Âu Dương Vân kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh còn có anh trai? Sao không nghe anh nói?”
“Vì không muốn để em nghĩ rằng do trong nhà đã có người có thể nối dõi tông đường nên mới trắng trợn theo đuổi em, tôi luôn muốn chứng minh rằng tôi theo đuổi em là vì thích em, nhưng xem ra lúc này, em có vẻ rất để tâm đến chuyện không thể sinh con, cho nên tôi đành phải thẳng thắn với em.”
Không thể phủ nhận, trong lòng Âu Dương Vân hơi cảm động, lần đầu tiên cô chăm chú quan sát Thẩm Thanh Ca, nghiêm túc nói: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Cho dù không đón nhận một cách vui vẻ, đối với Thẩm Thanh Ca mà nói cũng đủ mừng rỡ rồi, anh rất hiểu sự cẩn trọng trong chuyện tình cảm của Âu Dương Vân trong suốt hai năm nay, có thể nói ra câu suy nghĩ đã nói lên rằng tình cảm này chắc chắn đến chín phần.
Ban đêm, Âu Dương Vân đứng trước cánh cửa sát đất của khách sạn, ban ngày đã mưa một trận, lúc này mưa đã tạnh, lại có hoa tuyết tung bay.
Lúc này cô mới ý thức được mùa đông lại đến.
Đây là mùa đông thứ hai cô rời xa Nam Cung Phong, rất lạnh.
Kéo cửa kính, cô vươn tay ra, một bông hoa tuyết bay phất phơ vào tay cô lành lạnh, lạnh đến tim, cô rụt tay về, nhìn chằm chằm hoa tuyết dần dần hòa tan trong lòng bàn tay, nhớ lại hình ảnh mùa đông năm ấy, hai người ngồi trên núi ở Hokkaido đợi sương tuyết rơi. Hôm đó, cô không để ý đến giá rét, quyết tâm phải chờ được sương tuyết vô cùng vững chắc, Nam Cung Phong than thở không ngừng nhưng vẫn ở bên cạnh cô. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, anh cũng rất chờ mong truyền thuyết sương tuyết có thể ứng nghiệm trên hai người, có điều anh là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, không muốn thừa nhận bản thân mình tin tưởng những điều bé nhỏ hư vô đó như các cô gái nhỏ.