Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-95
Quyển 5 - Chương 93: Trôi theo dòng nước
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đan Mạc nhanh chóng bóp chặt cổ Ninh Trừng, một tay rút súng đè vào thái dương cô, hét lớn một tiếng, "Đứng lại!"
Trên mặt anh ta là sự kinh ngạc, lúc này, anh nên ở sân thượng tòa nhà trọc trời mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Cánh tay Đan Mạc đột nhiên siết chặt, hét lên, "Mày phạm quy, tao sẽ giết cô ta! Hoặc là mày lập tức đến chỗ mày nên đến!"
"Chỗ tao nên đến chính là nơi này." Lục Mang đến gần họ khoảng năm mét, đứng yên nhìn họ, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tòa nhà trọc trời là nơi cao nhất, nhưng nơi này, tính theo độ cao so với mặt nước biển, còn cao hơn cả tòa nhà kia. Tao tới đây không sai. Không phải mày cũng ở đây chờ tao sao?"
Lục Mang vốn đã định đến tòa nhà trọc trời. Tháp Babel, hoặc là tòa nhà trọc trời, điển cố trong Kinh Thánh, đối với một người tiếp nhận văn hóa phương Tây từ nhỏ như anh mà nói, đương nhiên là không xa lạ.
Nhưng anh nhanh chóng nghĩ lại, anh đến tòa nhà trọc trời, Đan Mạc sẽ buộc anh nhảy từ đó xuống. Còn anh ta, nhất định là ở đâu đó nhìn anh.
Nơi có tầm nhìn tốt nhất để xem anh nhảy xuống tòa nhà, chính là ngọn núi cao nhất - Vân Khê, bên cạnh vách núi là thác nước.
Phần sau, anh không cần nghĩ cũng biết, ý đồ thực sự của Đan Mạc là gì, muốn tái diễn lại màn kịch kim thiền thoát xác rất nhiều năm trước mà thôi.
Lục Mang đảo mắt nhìn thoáng qua, mặt Ninh Trừng đã lạnh đến mức đỏ bừng, rồi lại nhìn thẳng vào Đan Mạc, "Sao mày có thể tin trên đời này có loại trò chơi nhàm chán như tình yêu? Chậc, mày quá ngây thơ rồi."
"Tao ngây thơ?" Giọng Đan Mạc lên cao nửa decibel, cánh tay kẹp cổ Ninh Trừng dần nới lỏng, nhưng vẫn còn đặt trên cổ cô, "Tao chưa từng ngây thơ. Chỉ có loại nhân tài ngu xuẩn như chúng mày mới có suy nghĩ ngây thơ này."
"Đan Mạc, nếu mày thật sự thông minh thì mày nên biết, giờ chúng ta nên làm gì nhất." Lục Mang lặng yên tiến lên phía trước hai bước, "Trên thế giới này, tao là người hiểu mày nhất, cũng chỉ có mày hiểu tao. Tin tao, chúng ta sẽ là cộng sự hoàn mỹ nhất."
Ninh Trừng nhìn Lục Mang, anh lại không hề nhìn cô, tựa như cô không hề tồn tại. Tuy cô biết anh đang cứu cô, nhưng lần đầu tiên bị anh làm lơ như vậy, nghe mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, trái tim thắt lại.
"Chà, đau lòng à?" Đan Mạc cúi đầu nhìn cô, "Có phải cảm thấy anh ta thật tàn nhẫn không? Nhưng cô nên biết, anh ta đang diễn trò mà thôi. Anh ta muốn gạt tôi, muốn cứu cô đấy. Đây là tình yêu mà cô nói sao? Anh ta có thể bằng lòng vì cô mà chết không?"
"Không!" Lục Mang trực tiếp phủ định, bước chân tự nhiên tiến thêm hai bước, "Tại sao tao phải vì một người phụ nữ mà chết? Chỉ vì giữa bọn tao đã phát sinh quan hệ tình dục?"
Anh nói, lập tức khiến hai người ở ghềnh đá khiếp sợ.
"Đan Mạc, khoái cảm mà phụ nữ cho mày, có thể đánh đồng với khoái cảm từ việc giết người sao?" Lục Mang tự hỏi tự đáp, "Không thể nào. Chúng ta giống nhau. Mày giết người, tao nghiên cứu mày giết người, bản chất không có gì khác nhau."
Ninh Trừng lập tức ngơ ngẩn, nhìn người đàn ông đang đến gần.
Vẻ mặt anh bình tĩnh như đang kể một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Trái tim cô quặn đau, như một chiếc khăn ướt bị vắt khô, không tài nào thở nổi.
Đan Mạc lúc thì nhìn Lục Mang, lúc thì cúi đầu nhìn Ninh Trừng, dường như đang xác nhận, rốt cuộc điều anh nói là thật, hay sự bi thương của cô là thật?
Vì sao cái gì trông cũng giống thật?
Lục Mang đột nhiên xoay người, bước về sau vài bước, cúi đầu như đang tự hỏi vấn đề gì đó, đôi tay đặt trong túi áo khoác màu đen, đi chưa được mấy bước, lại chuyển hướng sang bên trái, tiếp tục bước sang trái một bước, dừng lại, xoay người nhìn họ.
Gió núi thổi bay vạt áo anh, hướng về một bên. Anh như một cây thông đón gió, sống lưng rất thẳng. Người đàn ông này, sức ép vẫn mạnh mẽ như cũ.
Ninh Trừng và Đan Mạc đều nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Giọng của anh giống hệt ánh mắt anh, đột nhiên tràn đầy bi ai, "Cô ta có chết hay không, tao không để ý, nhưng mày không thể chết được. Mày chết, không phải tất cả những gì tao làm đều uổng phí sao? Tao đã không thể nào quay lại, đương nhiên, tao cũng không muốn quay lại, nghiên cứu người khác giết người, không sảng khoái bằng tự mình giết người. Loại cảm giác này chắc là mày quen thuộc hơn tao, khống chế người khác giết người, cùng chính mày giết người, có thể đánh đồng sao?"
"Đương nhiên là không!" Đan Mạc quả quyết trả lời, "Đó là gãi không đúng chỗ ngứa."
Lục Mang nhanh chóng tiến lên vài bước, đôi mắt có ánh sáng, như tìm được tri kỷ cùng chung chí hướng, "Cho nên, chúng ta nên lập tức rời khỏi đây, mày cho rằng cảnh sát không tìm thấy chúng ta ư? Chúng sẽ nhanh tìm tới thôi, không phải tao kêu chúng đến, mà thành phố Cảng chỉ lớn từng này. Chúng ta nên đi tìm một vùng trời rộng lớn hơn."
"Mày đừng nhúc nhích!" Dĩ nhiên Đan Mạc chưa hoàn toàn tin tưởng anh, anh ta cúi đầu nhìn cô gái đang bị kẹp cổ, "Giết người cũng có thể tính luôn cô ta. Cô ta là pháp y dùng dao nhanh nhất mà tao thấy, quá đặc sắc."
"Mày đã quên Hàn Miểu Vân dây dưa với mày thế nào sao?" Giọng Lục Mang đột nhiên lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, "Tao không muốn giẫm lên vết xe đổ của mày. Chẳng lẽ mày lại muốn bị một con đàn bà quấn lấy?"
Vẻ mặt hờ hững của Đan Mạc đột nhiên có nụ cười, nghĩ lại những gì cô nói về tình yêu, "Chắc là có thể thử một lần."
Có người bằng lòng vì người kia mà chết, đây là tâm tình gì?
Anh ta bỗng nhiên nghĩ tới Hàn Miểu Vân, cảm thấy phiền não, lập tức sửa lời, "Quên đi, vẫn là không nên thử. Phiền phức."
Lục Mang âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lời nói của Ninh Trừng lại khiến trái tim anh nhảy lên cổ họng.
"Không phải anh nói chúng ta là tam giác sắt sao? Tôi không giống Hàn Miểu Vân, tôi luôn độc lập, từ nhân cách cho đến tư tưởng. Phải đi cùng nhau, bây giờ, ngay lập tức."
Ninh Trừng chỉ cần nghĩ đến việc Lục Mang đã hạ quyết tâm, muốn cùng Đan Mạc đồng quy vu tận, cô liền sợ hãi. Cô không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Nếu họ tiếp tục kéo dài thời gian, đội hình sự Lâm Khiếu Ba dẫn dắt sẽ nhanh chóng tìm được họ, nhất định Đan Mạc trốn không thoát, Lục Mang cũng không cần hy sinh chính mình.
Lục Mang đột nhiên cười lạnh, anh vẫn không nhìn cô như cũ, xoay người đi về phía bên phải, chậm rãi dạo bước, "Cô ta mang thai. Phụ nữ luôn thích dùng đứa bé để trói buộc đàn ông, đây là chuyện đám phụ nữ ngu xuẩn khắp thiên hạ thích làm."
Anh đột nhiên chuyển hướng sang họ, bước đến gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến họ, "Đan Mạc, tao nói thẳng với mày, nếu không phải vì cô ta mang thai, người thứ nhất tao muốn giết là cô ta. Nhưng mày quên rồi sao? Sau khi mày giết Trịnh Tiểu Sênh, có phải cảm thấy rất thống khổ không? Bởi vì trong lòng chúng ta có một đứa trẻ, giết chết một đứa trẻ bất kỳ nào, cùng giống giết chính chúng ta."
Ninh Trừng nhìn kim tiêm trong tay anh, ngơ ngẩn.
Sao anh có thể nói mấy lời nhẫn tâm như vậy? Anh nói thế, chắc chắn anh cũng rất đau khổ... Cô nghĩ đến đây, trái tim như bị chém thành hai nửa.
"Chỉ cần chúng ta cho cô ta một mũi này, cô ta sẽ quên hết tất cả, cũng sẽ không nhớ chúng ta. Cô ta không thể ngăn cản kế hoạch của chúng ta được nữa."
Đan Mạc nghe vậy, cúi đầu nhìn Ninh Trừng, "Đau lòng lắm à? Hình như anh ta nói rất có lý... A!"
Trong lúc anh ta cúi đầu, Lục Mang đã vọt lên trước, giật lấy súng của anh ta, đẩy họng súng ra bên ngoài, chân đá Ninh Trừng ra vài mét.
Cùng lúc đó, bàn tay cầm kim tiêm của anh, đâm mạnh vào cổ Đan Mạc, đẩy thuốc vào trong nháy mắt.
"Khốn nạn!" Đan Mạc mắng to một tiếng, bắt lấy tay cầm kim tiêm của Lục Mang, vặn một cái, chân đá về phía Lục Mang, Lục Mang lùi ra sau, bàn tay cầm kim tiêm buông lỏng.
Sức của Đan Mạc lớn hơn Lục Mang, cũng đã học võ cơ bản, nhanh chóng rút kim ra, đôi tay bắt đầu cố gắng xoay súng lại.
"Đoàng!" Trên đỉnh núi tĩnh lặng, một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Chân phải Ninh Trừng trúng đạn, máu lập tức chảy ra, cơ thể vừa bò dậy, đột nhiên lại ngã xuống đất.
"Ninh Trừng, chạy mau!" Lục Mang cố gắng xoay họng súng lại, vừa hét lớn với người trên mặt đất, vừa đẩy Đan Mạc về phía thác nước.
Đan Mạc ý thức được, ý đồ của Lục Mang là muốn cùng anh ta nhảy xuống thác nước, không phải đẩy ngã anh ta. Trước khi hai người ngã xuống, súng trong tay họ sẩy tay rơi xuống một bên.
Lục Mang đá đi, khẩu súng bay về phía Ninh Trừng, anh vừa phân tâm, lập tức bị Đan Mặc bóp cổ, anh cũng bóp chặt cổ anh ta.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, lăn liên tiếp vài vòng, càng ngày càng gần thác nước.
Ninh Trừng cách súng một khoảng, cố hết sức bò qua, đau đớn trên chân như xuyên qua tim, những nơi cô bò qua tràn đầy máu. Đến khi cô nắm được súng, ngồi dậy, đôi tay cầm súng, chĩa về phía người ở ghềnh đá thì chấn động.
Đan Mạc gần như đã đẩy Lục Mang đến rìa ghềnh đá, anh ta quay đầu lại hét lớn, "Ném súng cho tao, nếu không, tao lập tức đẩy hắn ta xuống!"
"Nổ súng!" Lục Mang la lên một tiếng, cũng kéo Đan Mạc đến gần rìa thêm một bước.
"Đừng mà!" Ninh Trừng quá sợ hãi, bàn tay cầm súng bắt đầu run rẩy, "Tôi đưa súng cho anh... Thả anh ấy ra."
Cô nổ súng, sẽ bắn trúng Đan Mạc, viên đạn rất có khả năng sẽ xuyên qua cơ thể anh ta, bắn vào Lục Mang, đây là chuyện cô sợ hãi. Cô cũng rất rõ ràng, chỉ cần cô nổ súng, chắc chắn Đan Mạc sẽ đẩy Lục Mang cùng nhảy xuống thác nước.
Cô không nổ súng cũng không được, rõ ràng là Lục Mang đánh không lại Đan Mạc, nếu còn lùi thêm hai bước, anh sẽ ngã xuống!
Một người quyết đoán, giờ phút này lại không thể xuống tay.
Ninh Trừng bò đến gần ghềnh đá, hy vọng có thể mượn cơ hội kéo dài thời gian.
"Ninh Trừng, em phải nổ súng! Nếu không, dù nhảy xuống, anh ta cũng sẽ không chết." Lục Mang kéo Đan Mạc đã đến sát rìa ghềnh đá, cơ thể lảo đảo ngã ra sau.
"Đừng nhảy! Đừng nhảy! Đừng nhảy!" Ninh Trừng nhìn hai người kia đồng thời ngã xuống, lớn tiếng kêu to, liều mạng lết đến cạnh ghềnh đá.
Cô nhoài ra ngoài rìa, nhìn vực sâu phía dưới.
Lục Mang mỉm cười với cô, nước mắt cô giống dòng nước đổ xuống, tuôn ra ào ạt. Cô cố nén cảm giác đau đớn như trái tim bị xé rách, chĩa súng về phía bóng dáng đang rơi xuống, bóp cò.
"Đoàng! Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, trong đầu cô bắt đầu sinh ra suy nghĩ mãnh liệt, chỉ cần cô bò thêm một chút, ngã xuống, cô sẽ có thể đuổi theo anh.
Khoảnh khắc cuối cùng kia, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, nước trong dạ dày trào lên như thủy triều, há miệng nôn ra.
Cô nôn đến mức trời đất u ám, không trung vang lên tiếng máy bay trực thăng ầm ầm. Chờ cô nôn xong, máy bay đã ngừng ở mảnh đất trống phía sau.
Rất nhiều bước xuống từ máy bay, một người trong đó, chạy về phía rìa đá, ôm lấy cô.
Ninh Trừng muốn nhảy, đã không còn khả năng. Không nhảy, cô chỉ cảm thấy cả thế giới đã sụp đổ, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Từ đó, cảnh sát làm cách nào tìm được hang động của Đan Mạc, tìm được hài cốt và bằng chứng, cô không còn biết.
Cô chỉ biết, nụ cười cuối cùng của anh với cô, nhất định là đang nói, anh yêu em, em sống, anh sẽ sống, cũng nhất định sẽ trở về!
Cô chỉ hy vọng, lúc cô tỉnh lại, anh sẽ ở bên cạnh cô, mỉm cười với cô, hỏi một câu hỏi trước sau như một:
Muốn ăn quýt không?
Cô nói muốn.
Anh cúi đầu hôn cô.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đan Mạc nhanh chóng bóp chặt cổ Ninh Trừng, một tay rút súng đè vào thái dương cô, hét lớn một tiếng, "Đứng lại!"
Trên mặt anh ta là sự kinh ngạc, lúc này, anh nên ở sân thượng tòa nhà trọc trời mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Cánh tay Đan Mạc đột nhiên siết chặt, hét lên, "Mày phạm quy, tao sẽ giết cô ta! Hoặc là mày lập tức đến chỗ mày nên đến!"
"Chỗ tao nên đến chính là nơi này." Lục Mang đến gần họ khoảng năm mét, đứng yên nhìn họ, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tòa nhà trọc trời là nơi cao nhất, nhưng nơi này, tính theo độ cao so với mặt nước biển, còn cao hơn cả tòa nhà kia. Tao tới đây không sai. Không phải mày cũng ở đây chờ tao sao?"
Lục Mang vốn đã định đến tòa nhà trọc trời. Tháp Babel, hoặc là tòa nhà trọc trời, điển cố trong Kinh Thánh, đối với một người tiếp nhận văn hóa phương Tây từ nhỏ như anh mà nói, đương nhiên là không xa lạ.
Nhưng anh nhanh chóng nghĩ lại, anh đến tòa nhà trọc trời, Đan Mạc sẽ buộc anh nhảy từ đó xuống. Còn anh ta, nhất định là ở đâu đó nhìn anh.
Nơi có tầm nhìn tốt nhất để xem anh nhảy xuống tòa nhà, chính là ngọn núi cao nhất - Vân Khê, bên cạnh vách núi là thác nước.
Phần sau, anh không cần nghĩ cũng biết, ý đồ thực sự của Đan Mạc là gì, muốn tái diễn lại màn kịch kim thiền thoát xác rất nhiều năm trước mà thôi.
Lục Mang đảo mắt nhìn thoáng qua, mặt Ninh Trừng đã lạnh đến mức đỏ bừng, rồi lại nhìn thẳng vào Đan Mạc, "Sao mày có thể tin trên đời này có loại trò chơi nhàm chán như tình yêu? Chậc, mày quá ngây thơ rồi."
"Tao ngây thơ?" Giọng Đan Mạc lên cao nửa decibel, cánh tay kẹp cổ Ninh Trừng dần nới lỏng, nhưng vẫn còn đặt trên cổ cô, "Tao chưa từng ngây thơ. Chỉ có loại nhân tài ngu xuẩn như chúng mày mới có suy nghĩ ngây thơ này."
"Đan Mạc, nếu mày thật sự thông minh thì mày nên biết, giờ chúng ta nên làm gì nhất." Lục Mang lặng yên tiến lên phía trước hai bước, "Trên thế giới này, tao là người hiểu mày nhất, cũng chỉ có mày hiểu tao. Tin tao, chúng ta sẽ là cộng sự hoàn mỹ nhất."
Ninh Trừng nhìn Lục Mang, anh lại không hề nhìn cô, tựa như cô không hề tồn tại. Tuy cô biết anh đang cứu cô, nhưng lần đầu tiên bị anh làm lơ như vậy, nghe mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, trái tim thắt lại.
"Chà, đau lòng à?" Đan Mạc cúi đầu nhìn cô, "Có phải cảm thấy anh ta thật tàn nhẫn không? Nhưng cô nên biết, anh ta đang diễn trò mà thôi. Anh ta muốn gạt tôi, muốn cứu cô đấy. Đây là tình yêu mà cô nói sao? Anh ta có thể bằng lòng vì cô mà chết không?"
"Không!" Lục Mang trực tiếp phủ định, bước chân tự nhiên tiến thêm hai bước, "Tại sao tao phải vì một người phụ nữ mà chết? Chỉ vì giữa bọn tao đã phát sinh quan hệ tình dục?"
Anh nói, lập tức khiến hai người ở ghềnh đá khiếp sợ.
"Đan Mạc, khoái cảm mà phụ nữ cho mày, có thể đánh đồng với khoái cảm từ việc giết người sao?" Lục Mang tự hỏi tự đáp, "Không thể nào. Chúng ta giống nhau. Mày giết người, tao nghiên cứu mày giết người, bản chất không có gì khác nhau."
Ninh Trừng lập tức ngơ ngẩn, nhìn người đàn ông đang đến gần.
Vẻ mặt anh bình tĩnh như đang kể một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Trái tim cô quặn đau, như một chiếc khăn ướt bị vắt khô, không tài nào thở nổi.
Đan Mạc lúc thì nhìn Lục Mang, lúc thì cúi đầu nhìn Ninh Trừng, dường như đang xác nhận, rốt cuộc điều anh nói là thật, hay sự bi thương của cô là thật?
Vì sao cái gì trông cũng giống thật?
Lục Mang đột nhiên xoay người, bước về sau vài bước, cúi đầu như đang tự hỏi vấn đề gì đó, đôi tay đặt trong túi áo khoác màu đen, đi chưa được mấy bước, lại chuyển hướng sang bên trái, tiếp tục bước sang trái một bước, dừng lại, xoay người nhìn họ.
Gió núi thổi bay vạt áo anh, hướng về một bên. Anh như một cây thông đón gió, sống lưng rất thẳng. Người đàn ông này, sức ép vẫn mạnh mẽ như cũ.
Ninh Trừng và Đan Mạc đều nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Giọng của anh giống hệt ánh mắt anh, đột nhiên tràn đầy bi ai, "Cô ta có chết hay không, tao không để ý, nhưng mày không thể chết được. Mày chết, không phải tất cả những gì tao làm đều uổng phí sao? Tao đã không thể nào quay lại, đương nhiên, tao cũng không muốn quay lại, nghiên cứu người khác giết người, không sảng khoái bằng tự mình giết người. Loại cảm giác này chắc là mày quen thuộc hơn tao, khống chế người khác giết người, cùng chính mày giết người, có thể đánh đồng sao?"
"Đương nhiên là không!" Đan Mạc quả quyết trả lời, "Đó là gãi không đúng chỗ ngứa."
Lục Mang nhanh chóng tiến lên vài bước, đôi mắt có ánh sáng, như tìm được tri kỷ cùng chung chí hướng, "Cho nên, chúng ta nên lập tức rời khỏi đây, mày cho rằng cảnh sát không tìm thấy chúng ta ư? Chúng sẽ nhanh tìm tới thôi, không phải tao kêu chúng đến, mà thành phố Cảng chỉ lớn từng này. Chúng ta nên đi tìm một vùng trời rộng lớn hơn."
"Mày đừng nhúc nhích!" Dĩ nhiên Đan Mạc chưa hoàn toàn tin tưởng anh, anh ta cúi đầu nhìn cô gái đang bị kẹp cổ, "Giết người cũng có thể tính luôn cô ta. Cô ta là pháp y dùng dao nhanh nhất mà tao thấy, quá đặc sắc."
"Mày đã quên Hàn Miểu Vân dây dưa với mày thế nào sao?" Giọng Lục Mang đột nhiên lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, "Tao không muốn giẫm lên vết xe đổ của mày. Chẳng lẽ mày lại muốn bị một con đàn bà quấn lấy?"
Vẻ mặt hờ hững của Đan Mạc đột nhiên có nụ cười, nghĩ lại những gì cô nói về tình yêu, "Chắc là có thể thử một lần."
Có người bằng lòng vì người kia mà chết, đây là tâm tình gì?
Anh ta bỗng nhiên nghĩ tới Hàn Miểu Vân, cảm thấy phiền não, lập tức sửa lời, "Quên đi, vẫn là không nên thử. Phiền phức."
Lục Mang âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lời nói của Ninh Trừng lại khiến trái tim anh nhảy lên cổ họng.
"Không phải anh nói chúng ta là tam giác sắt sao? Tôi không giống Hàn Miểu Vân, tôi luôn độc lập, từ nhân cách cho đến tư tưởng. Phải đi cùng nhau, bây giờ, ngay lập tức."
Ninh Trừng chỉ cần nghĩ đến việc Lục Mang đã hạ quyết tâm, muốn cùng Đan Mạc đồng quy vu tận, cô liền sợ hãi. Cô không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Nếu họ tiếp tục kéo dài thời gian, đội hình sự Lâm Khiếu Ba dẫn dắt sẽ nhanh chóng tìm được họ, nhất định Đan Mạc trốn không thoát, Lục Mang cũng không cần hy sinh chính mình.
Lục Mang đột nhiên cười lạnh, anh vẫn không nhìn cô như cũ, xoay người đi về phía bên phải, chậm rãi dạo bước, "Cô ta mang thai. Phụ nữ luôn thích dùng đứa bé để trói buộc đàn ông, đây là chuyện đám phụ nữ ngu xuẩn khắp thiên hạ thích làm."
Anh đột nhiên chuyển hướng sang họ, bước đến gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến họ, "Đan Mạc, tao nói thẳng với mày, nếu không phải vì cô ta mang thai, người thứ nhất tao muốn giết là cô ta. Nhưng mày quên rồi sao? Sau khi mày giết Trịnh Tiểu Sênh, có phải cảm thấy rất thống khổ không? Bởi vì trong lòng chúng ta có một đứa trẻ, giết chết một đứa trẻ bất kỳ nào, cùng giống giết chính chúng ta."
Ninh Trừng nhìn kim tiêm trong tay anh, ngơ ngẩn.
Sao anh có thể nói mấy lời nhẫn tâm như vậy? Anh nói thế, chắc chắn anh cũng rất đau khổ... Cô nghĩ đến đây, trái tim như bị chém thành hai nửa.
"Chỉ cần chúng ta cho cô ta một mũi này, cô ta sẽ quên hết tất cả, cũng sẽ không nhớ chúng ta. Cô ta không thể ngăn cản kế hoạch của chúng ta được nữa."
Đan Mạc nghe vậy, cúi đầu nhìn Ninh Trừng, "Đau lòng lắm à? Hình như anh ta nói rất có lý... A!"
Trong lúc anh ta cúi đầu, Lục Mang đã vọt lên trước, giật lấy súng của anh ta, đẩy họng súng ra bên ngoài, chân đá Ninh Trừng ra vài mét.
Cùng lúc đó, bàn tay cầm kim tiêm của anh, đâm mạnh vào cổ Đan Mạc, đẩy thuốc vào trong nháy mắt.
"Khốn nạn!" Đan Mạc mắng to một tiếng, bắt lấy tay cầm kim tiêm của Lục Mang, vặn một cái, chân đá về phía Lục Mang, Lục Mang lùi ra sau, bàn tay cầm kim tiêm buông lỏng.
Sức của Đan Mạc lớn hơn Lục Mang, cũng đã học võ cơ bản, nhanh chóng rút kim ra, đôi tay bắt đầu cố gắng xoay súng lại.
"Đoàng!" Trên đỉnh núi tĩnh lặng, một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Chân phải Ninh Trừng trúng đạn, máu lập tức chảy ra, cơ thể vừa bò dậy, đột nhiên lại ngã xuống đất.
"Ninh Trừng, chạy mau!" Lục Mang cố gắng xoay họng súng lại, vừa hét lớn với người trên mặt đất, vừa đẩy Đan Mạc về phía thác nước.
Đan Mạc ý thức được, ý đồ của Lục Mang là muốn cùng anh ta nhảy xuống thác nước, không phải đẩy ngã anh ta. Trước khi hai người ngã xuống, súng trong tay họ sẩy tay rơi xuống một bên.
Lục Mang đá đi, khẩu súng bay về phía Ninh Trừng, anh vừa phân tâm, lập tức bị Đan Mặc bóp cổ, anh cũng bóp chặt cổ anh ta.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, lăn liên tiếp vài vòng, càng ngày càng gần thác nước.
Ninh Trừng cách súng một khoảng, cố hết sức bò qua, đau đớn trên chân như xuyên qua tim, những nơi cô bò qua tràn đầy máu. Đến khi cô nắm được súng, ngồi dậy, đôi tay cầm súng, chĩa về phía người ở ghềnh đá thì chấn động.
Đan Mạc gần như đã đẩy Lục Mang đến rìa ghềnh đá, anh ta quay đầu lại hét lớn, "Ném súng cho tao, nếu không, tao lập tức đẩy hắn ta xuống!"
"Nổ súng!" Lục Mang la lên một tiếng, cũng kéo Đan Mạc đến gần rìa thêm một bước.
"Đừng mà!" Ninh Trừng quá sợ hãi, bàn tay cầm súng bắt đầu run rẩy, "Tôi đưa súng cho anh... Thả anh ấy ra."
Cô nổ súng, sẽ bắn trúng Đan Mạc, viên đạn rất có khả năng sẽ xuyên qua cơ thể anh ta, bắn vào Lục Mang, đây là chuyện cô sợ hãi. Cô cũng rất rõ ràng, chỉ cần cô nổ súng, chắc chắn Đan Mạc sẽ đẩy Lục Mang cùng nhảy xuống thác nước.
Cô không nổ súng cũng không được, rõ ràng là Lục Mang đánh không lại Đan Mạc, nếu còn lùi thêm hai bước, anh sẽ ngã xuống!
Một người quyết đoán, giờ phút này lại không thể xuống tay.
Ninh Trừng bò đến gần ghềnh đá, hy vọng có thể mượn cơ hội kéo dài thời gian.
"Ninh Trừng, em phải nổ súng! Nếu không, dù nhảy xuống, anh ta cũng sẽ không chết." Lục Mang kéo Đan Mạc đã đến sát rìa ghềnh đá, cơ thể lảo đảo ngã ra sau.
"Đừng nhảy! Đừng nhảy! Đừng nhảy!" Ninh Trừng nhìn hai người kia đồng thời ngã xuống, lớn tiếng kêu to, liều mạng lết đến cạnh ghềnh đá.
Cô nhoài ra ngoài rìa, nhìn vực sâu phía dưới.
Lục Mang mỉm cười với cô, nước mắt cô giống dòng nước đổ xuống, tuôn ra ào ạt. Cô cố nén cảm giác đau đớn như trái tim bị xé rách, chĩa súng về phía bóng dáng đang rơi xuống, bóp cò.
"Đoàng! Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, trong đầu cô bắt đầu sinh ra suy nghĩ mãnh liệt, chỉ cần cô bò thêm một chút, ngã xuống, cô sẽ có thể đuổi theo anh.
Khoảnh khắc cuối cùng kia, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, nước trong dạ dày trào lên như thủy triều, há miệng nôn ra.
Cô nôn đến mức trời đất u ám, không trung vang lên tiếng máy bay trực thăng ầm ầm. Chờ cô nôn xong, máy bay đã ngừng ở mảnh đất trống phía sau.
Rất nhiều bước xuống từ máy bay, một người trong đó, chạy về phía rìa đá, ôm lấy cô.
Ninh Trừng muốn nhảy, đã không còn khả năng. Không nhảy, cô chỉ cảm thấy cả thế giới đã sụp đổ, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Từ đó, cảnh sát làm cách nào tìm được hang động của Đan Mạc, tìm được hài cốt và bằng chứng, cô không còn biết.
Cô chỉ biết, nụ cười cuối cùng của anh với cô, nhất định là đang nói, anh yêu em, em sống, anh sẽ sống, cũng nhất định sẽ trở về!
Cô chỉ hy vọng, lúc cô tỉnh lại, anh sẽ ở bên cạnh cô, mỉm cười với cô, hỏi một câu hỏi trước sau như một:
Muốn ăn quýt không?
Cô nói muốn.
Anh cúi đầu hôn cô.