Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-67
Quyển 4 - Chương 65: Thế giới cô độc
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đêm dài, trên bầu trời đen, ánh trăng dần hiện rõ.
Ánh trăng màu trắng, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào gian phòng, trên chiếc giường lớn cũng màu trắng, hai cơ thể một nam một nữ đang dán chặt lấy nhau.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, thi thoảng lại vang lên tiếng sóng vỗ vào bờ biển, cùng với tiếng nam nữ sau khi triền miên, tiếng thở dốc dây dưa vọng lại.
Tất cả, thật sự quá tốt đẹp!
Ninh Trừng không khỏi cảm thán trong lòng. Tuy từng cơ bắp trên cơ thể đã không còn chút sức lực, cô lại cảm giác như được một cơn mưa xối vào, cả người mát mẻ sảng khoái, không có chút bụi bặm.
Cô nhìn người đàn ông đang mệt mỏi nằm bên cạnh cô, trên người anh toàn là mồ hôi, trên người cô cũng như thế. Lồng ngực hai người phập phồng kịch liệt, lên lên xuống xuống, đồng bộ với nhau.
Hai mắt Lục Mang nhắm nghiền, vùi đầu vào hõm vai cô, không ngừng liếm cắn vai cô, cổ cô, hết chỗ này đến chỗ khác, giống như một chú heo nhỏ, khiến cô ngứa muốn chết.
Cô cười bảo anh đừng làm nữa, anh lại như không nghe được, tiếp tục liếm cắn cô, như muốn khai quật ra bảo tàng gì đó.
Bộ phận nào đó trên cơ thể anh còn chôn sâu trong cơ thể cô, như là biết hô hấp, cô có thể cảm giác được sự tồn tại của anh rõ ràng.
Mà cả người anh ghé vào người cô, không nhúc nhích, cánh tay ôm cả người cô vào lòng, một tay nâng đầu cô, một tay… Còn nâng bộ phận dưới xương cùng của cô.
Động tác ôm này của anh làm cô nhớ tới lúc ở London, anh phát minh một từ.
Ôm trẻ con.
Trẻ con vừa sinh ra, hình như đúng là được ôm như vậy.
Trong lòng Ninh Trừng ấm áp, cô hơi quay đầu, hôn má anh.
Lục Mang cảm giác được xúc cảm trên mặt, rốt cuộc cũng mở mắt, hơi ngẩng dậy, nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều dịu dàng, thấp giọng hỏi cô, “Còn đau không?”
Ninh Trừng lập tức lắc đầu, “Không đau, ban đầu có một chút, sau đó thì không sao nữa rồi.”
“Thích làm với anh… không?” Anh như đang say rượu, liếm môi.
Mặt Ninh Trừng không còn dễ đỏ như trước, không trả lời, chỉ cười nhìn anh. Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, hai tay cô ôm cổ anh, kéo đầu anh xuống, dâng đôi môi đỏ mọng lên lấp kín miệng anh, miễn cho anh lại nói không lựa lời.
Chuyện này mà còn phải hỏi?!
Cô chửi thầm trong lòng.
Hai người hôn một lát, bộ phận còn chôn trong cơ thể cô của anh lại bắt đầu có phản ứng, anh lập tức đẩy cô ra, “Lý luận nói, lần đầu tiên không nên làm quá nhiều, anh bế em đi tắm.”
“…” Lại là lý luận nói!
Ninh Trừng dở khóc dở cười, có loại cảm giác xấu hổ vì tự mình đa tình. Cô còn nghĩ vừa rồi anh đang trưng cầu ý kiến của cô, muốn tiếp tục không. Cô trực tiếp dùng hành động trả lời, không phải càng tốt sao?
Khoảnh khắc khi anh rời khỏi cơ thể cô, cơ thể cô trống rỗng, cảm thấy hơi trống vắng.
Anh đưa lưng về phía cô, sột soạt không biết đang làm gì đó, trong miệng nói thầm một câu, “Hừm, đọng lại gần ba mươi năm, lũ bất ngờ tràn…”
Ninh Trừng không biết có phải vì đã trải qua lần đầu tiên không, những chuyện trước đây không hiểu, giờ chỉ nói một chút là hiểu.
Cô ngồi dậy, đôi tay lấy chăn bọc mình lại, nghiêng đầu nhìn anh, “Ý anh là trước đây anh chưa làm chuyện này?”
Không có khả năng!
Cô hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối anh đều làm chủ, dẫn dắt cô, người không có kinh nghiệm sao có thể làm được?
Lục Mang xuống giường, tùy tay nhặt chiếc khăn tắm bị ném xuống đất quấn lại, cầm lấy cái khăn khác, xốc chăn trên người cô, đồng thời dùng khăn bao lấy cô, bế cô lên, “Rốt cuộc hôm nay đã có thể cùng nhau tắm rửa, nếu em không sợ đau, chúng ta đến phòng tắm, có thể kịch liệt, kích thích hơn.”
Đương nhiên anh chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Hai người họ đến phòng tắm, nước xối trên người cô, anh nhìn dòng máu đỏ chảy dưới nền gạch men, khóe môi mấp máy cả buổi trời, cuối cùng lại không nói gì, tắm cho cô xong, anh tùy tiện xối cho mình một chút rồi lại bế cô lên giường.
Hai người điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất, anh hôn lên trán cô, nói “ngủ ngon” xong thì nhắm mắt lại.
Ninh Trừng không biết là anh quá mệt mỏi, hay là vì câu hỏi không nên hỏi vừa rồi của cô, cô cảm giác hình như anh không quá muốn nói chuyện với cô.
Cô hơi bất an, cô hỏi như thế, rõ ràng là đang xâm phạm đời sống tình dục trong quá khứ của anh, thuộc về chính anh, cô không có lý do gì để can thiệp.
Nhưng đây cũng là nghĩ vậy mà thôi. Xét về mặt tình cảm, có lẽ cặp đôi nào đi đến bước này cũng hy vọng đối phương hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng nghĩ lại, anh là người đàn ông ưu tú như thế, cô thích anh, chắc chắn cũng sẽ có những người khác thích anh, giờ cô đã biết một người, Kiều Phi Tuyết. Tuy cô chưa gặp được vài lần, nhưng vẫn cảm giác cô ấy rất để ý Lục Mang.
Cô cũng không phải loại người có tư tưởng cổ hủ, hoàn toàn không thể tiếp thu chuyện anh từng có người khác.
“Anh đừng giận mà, em không hỏi nữa. Là vì trước đây em chưa gặp được người khiến em động lòng, nếu gặp được thì cũng sẽ không giữ cho tới ngày hôm nay.” Cô ra vẻ thoải mái mà giải thích.
Ninh Trừng tự mình khai thông khúc mắc, muốn giải thích thêm với anh, trên đầu đột nhiên vang lên giọng anh, “Chỉ có em thôi.”
Lục Mang mở mắt, dường như là biết cô đang nghĩ gì, “Chắc là em biết, anh không phải người bình thường. Cơ thể anh rất bình thường, đã chứng minh rồi, công năng đàn ông tuyệt đối là hạng thượng thừa; tâm lý cũng rất bình thường, không có bệnh tâm lý gì cả.”
Anh nói, nghe thì rất mâu thuẫn, nhưng chỉ có anh biết, thật ra là không mâu thuẫn.
Anh vừa vuốt tóc mai cô, vừa tiếp tục giải thích, “Anh vẫn luôn cảm thấy lòng anh vừa là một đứa trẻ, vừa là một người già. Người khác cảm thấy anh rất cô độc, nhưng anh cảm thấy mình rất tự tại. Bởi vì đứa trẻ hay là người già đều dễ dàng vui vẻ, cũng không cần đến phụ nữ.”
Anh tạm dừng một lát, bổ sung một câu, “Ý anh là trước khi em xuất hiện.” Anh còn muốn nói tiếp, Ninh Trừng đã đưa tay che miệng anh. Cô rất ít khi nghe anh phân tích chính mình sâu sắc như thế, nghe thấy anh nói hai chữ “cô độc”, trong lòng cô đau đớn, nước mắt suýt nữa chảy ra.
Người ta nói thiên tài là cô độc, anh thông minh như thế, lấy vạch trần chân tướng làm niềm vui, lựa chọn nghề nghiệp nguy hiểm nhất, hàng năm trải qua cuộc sống gần như chỉ có một mình.
Người như vậy, sao lại không cô độc đây?
“Nhìn ngoài cửa sổ đi, cầu vồng mặt trăng [1].” Bàn tay Lục Mang vuốt ve eo cô.
Ninh Trừng rất sợ ngứa, lập tức bật cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cô không thấy được gì cả, chỉ nhìn thấy ánh trăng thuần sắc trắng, không nhìn thấy cầu vồng.
“Đây không phải ánh trăng, là cầu vồng mặt trăng. Cầu vồng mặt trăng là một hiện tượng hiếm thấy, chỉ xuất hiện lúc ánh trăng có cường độ cao. Thị giác của người bình thường khó có thể phân biệt được màu sắc trong điều kiện ánh sáng yếu, cho nên cầu vồng mặt trăng thoạt nhìn như toàn là màu trắng.”
Ninh Trừng nghe thấy lời giải thích kỹ càng của anh, không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên rất kích động, cô tránh vòng tay đang ôm eo mình, ghé vào người anh, nhìn anh chăm chú.
Người đàn ông dưới ánh đèn màu ấm, rất mê người.
Ánh đèn khiến làn da anh trắng trẻo lạ thường, mịn màng, không có chút tạp chất. Dưới đôi mày rậm là hai con mắt đen nhánh, sâu sắc trầm tĩnh, tựa như bầu trời đêm thần bí ngoài cửa sổ, được cầu vồng mặt trăng chiếu sáng.
Hàng mi dài cũng dày như lông mày của anh, trong mắt là hình ảnh mặt trăng, thi thoảng chớp động, giống như cánh bướm.
Mũi cao thẳng, môi hơi mím, cằm sạch sẽ… Cô nhìn, cảm giác trên người anh tản ra một loại hơi thở dụ hoặc trí mạng, khiến cô không cách nào khống chế chính mình, không hôn anh.
Ninh Trừng chưa từng nghĩ cô sẽ yêu một người như thế. Cũng không biết thì ra người cô yêu là như thế này.
Khoảnh khắc khi cô hôn mình, trong lòng Lục Mang vang lên tiếng “lộp bộp”, người phụ này, không biết anh đang khó chịu sao? Cô nhiệt tình như thế, căn bản là anh không chống đỡ được.
Không bao lâu sau, hai người đã hôn đến mức khí thế ngất trời, thở dồn dập. Càng đáng sợ là, trước mặt anh, người phụ nữ vốn biểu hiện bị động lo sợ, giây phút này, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Cô ngồi trên người anh, vừa hôn anh vừa cởi đồ ngủ của mình, sau đó lại cởi quần áo của anh.
Tất cả, tựa như những gì trước đây anh làm với cô, dường như cô đã lĩnh hội được bí quyết trong đó, trở nên thuần thục thế này.
Quả nhiên, tất cả kỹ năng trên thế giới đều cần phải học, chỉ có việc nam nữ, có thể không thầy dạy cũng hiểu.
Nói cách khác, tình yêu là sách giáo khoa tốt nhất, càng yêu sâu sắc thì càng có thể khiến người ta không thầy dạy cũng hiểu nhanh hơn, giây phút khi tình yêu nảy mầm, loại tinh hoa này đã được người yêu nhau hấp thu.
Vốn Lục Mang còn sợ cơ thể cô chưa hồi phục, ít nhất là phải chờ đến tối hôm sau. Nhưng bây giờ, đã không còn trong phạm vi lý trí anh có thể khống chế nữa.
Tất cả lại trở nên không thể vãn hồi.
...
Đêm nay, hai người tựa như đứa trẻ nghiện kẹo, ăn hết viên này đến viên khác, biết rõ ăn kẹo có hại, không tốt cho hàm răng, nhưng không thể khống chế được. Bởi vì thật sự quá ngọt.
Lần cuối cùng, gần như là rút cạn sức lực cuối cùng của cơ thể, sau đó hai người mới ôm nhau ngủ như chết.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.
Lục Mang không muốn dậy, nói đã đặt phòng này một tuần.
Ninh Trừng nghe xong thì sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, phòng tổng thống thế này, ở một ngày đã đủ xa xỉ, ở một tuần, không phải là phá sản hay sao?
Sau khi xuống giường, cô mạnh mẽ túm anh lên, sửa soạn đồ đạc, kéo anh về nhà, ngay cả cơm cũng không muốn ăn ở khách sạn.
Kế hoạch vượt qua một tuần ở khách sạn chuyển về nhà, nhưng cũng không kém phần ngọt ngào.
Chuyện công việc, sau khi có được khẩu cung từ Ma thần K, vụ án Queen Cơ xem như hạ màn, chuyện khác không phải quá khẩn cấp, họ tạm thời đặt sang một bên.
Cho nên một tuần này, gần như họ chỉ nằm ở nhà, ngoại trừ đi mua đồ ăn nấu cơm.
Ban ngày, hai người nằm trên sô pha xem phim, thi thoảng ở thư phòng đọc sách, hoặc là chơi với đống nhạc cụ anh mua về.
Anh vẫn cười nhạo cô đàn 《 Ái Đích La Mạn Sử 》 như phối nhạc cho phim kinh dị, nhưng cô đã có cách nghĩ khác. Anh thích xem phim kinh dị, hơn nữa không hề cảm thấy khủng bố. Cho nên mỗi lần cô đàn, anh vừa cười cô, vừa rất hưởng thụ.
Lúc nấu cơm, hai người sẽ cùng nhau làm. Đương nhiên, cô vẫn là người nắm vai trò chủ đạo, vì anh không quen khói dầu, nhưng anh sẽ làm vài thứ, cháo trắng, mỳ Ý và nước cốt chanh, bò bít tết tiêu đen.
[1] Mặt trăng cầu vồng (Moonbow)
Xem ảnh 1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đêm dài, trên bầu trời đen, ánh trăng dần hiện rõ.
Ánh trăng màu trắng, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào gian phòng, trên chiếc giường lớn cũng màu trắng, hai cơ thể một nam một nữ đang dán chặt lấy nhau.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, thi thoảng lại vang lên tiếng sóng vỗ vào bờ biển, cùng với tiếng nam nữ sau khi triền miên, tiếng thở dốc dây dưa vọng lại.
Tất cả, thật sự quá tốt đẹp!
Ninh Trừng không khỏi cảm thán trong lòng. Tuy từng cơ bắp trên cơ thể đã không còn chút sức lực, cô lại cảm giác như được một cơn mưa xối vào, cả người mát mẻ sảng khoái, không có chút bụi bặm.
Cô nhìn người đàn ông đang mệt mỏi nằm bên cạnh cô, trên người anh toàn là mồ hôi, trên người cô cũng như thế. Lồng ngực hai người phập phồng kịch liệt, lên lên xuống xuống, đồng bộ với nhau.
Hai mắt Lục Mang nhắm nghiền, vùi đầu vào hõm vai cô, không ngừng liếm cắn vai cô, cổ cô, hết chỗ này đến chỗ khác, giống như một chú heo nhỏ, khiến cô ngứa muốn chết.
Cô cười bảo anh đừng làm nữa, anh lại như không nghe được, tiếp tục liếm cắn cô, như muốn khai quật ra bảo tàng gì đó.
Bộ phận nào đó trên cơ thể anh còn chôn sâu trong cơ thể cô, như là biết hô hấp, cô có thể cảm giác được sự tồn tại của anh rõ ràng.
Mà cả người anh ghé vào người cô, không nhúc nhích, cánh tay ôm cả người cô vào lòng, một tay nâng đầu cô, một tay… Còn nâng bộ phận dưới xương cùng của cô.
Động tác ôm này của anh làm cô nhớ tới lúc ở London, anh phát minh một từ.
Ôm trẻ con.
Trẻ con vừa sinh ra, hình như đúng là được ôm như vậy.
Trong lòng Ninh Trừng ấm áp, cô hơi quay đầu, hôn má anh.
Lục Mang cảm giác được xúc cảm trên mặt, rốt cuộc cũng mở mắt, hơi ngẩng dậy, nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều dịu dàng, thấp giọng hỏi cô, “Còn đau không?”
Ninh Trừng lập tức lắc đầu, “Không đau, ban đầu có một chút, sau đó thì không sao nữa rồi.”
“Thích làm với anh… không?” Anh như đang say rượu, liếm môi.
Mặt Ninh Trừng không còn dễ đỏ như trước, không trả lời, chỉ cười nhìn anh. Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, hai tay cô ôm cổ anh, kéo đầu anh xuống, dâng đôi môi đỏ mọng lên lấp kín miệng anh, miễn cho anh lại nói không lựa lời.
Chuyện này mà còn phải hỏi?!
Cô chửi thầm trong lòng.
Hai người hôn một lát, bộ phận còn chôn trong cơ thể cô của anh lại bắt đầu có phản ứng, anh lập tức đẩy cô ra, “Lý luận nói, lần đầu tiên không nên làm quá nhiều, anh bế em đi tắm.”
“…” Lại là lý luận nói!
Ninh Trừng dở khóc dở cười, có loại cảm giác xấu hổ vì tự mình đa tình. Cô còn nghĩ vừa rồi anh đang trưng cầu ý kiến của cô, muốn tiếp tục không. Cô trực tiếp dùng hành động trả lời, không phải càng tốt sao?
Khoảnh khắc khi anh rời khỏi cơ thể cô, cơ thể cô trống rỗng, cảm thấy hơi trống vắng.
Anh đưa lưng về phía cô, sột soạt không biết đang làm gì đó, trong miệng nói thầm một câu, “Hừm, đọng lại gần ba mươi năm, lũ bất ngờ tràn…”
Ninh Trừng không biết có phải vì đã trải qua lần đầu tiên không, những chuyện trước đây không hiểu, giờ chỉ nói một chút là hiểu.
Cô ngồi dậy, đôi tay lấy chăn bọc mình lại, nghiêng đầu nhìn anh, “Ý anh là trước đây anh chưa làm chuyện này?”
Không có khả năng!
Cô hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối anh đều làm chủ, dẫn dắt cô, người không có kinh nghiệm sao có thể làm được?
Lục Mang xuống giường, tùy tay nhặt chiếc khăn tắm bị ném xuống đất quấn lại, cầm lấy cái khăn khác, xốc chăn trên người cô, đồng thời dùng khăn bao lấy cô, bế cô lên, “Rốt cuộc hôm nay đã có thể cùng nhau tắm rửa, nếu em không sợ đau, chúng ta đến phòng tắm, có thể kịch liệt, kích thích hơn.”
Đương nhiên anh chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Hai người họ đến phòng tắm, nước xối trên người cô, anh nhìn dòng máu đỏ chảy dưới nền gạch men, khóe môi mấp máy cả buổi trời, cuối cùng lại không nói gì, tắm cho cô xong, anh tùy tiện xối cho mình một chút rồi lại bế cô lên giường.
Hai người điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất, anh hôn lên trán cô, nói “ngủ ngon” xong thì nhắm mắt lại.
Ninh Trừng không biết là anh quá mệt mỏi, hay là vì câu hỏi không nên hỏi vừa rồi của cô, cô cảm giác hình như anh không quá muốn nói chuyện với cô.
Cô hơi bất an, cô hỏi như thế, rõ ràng là đang xâm phạm đời sống tình dục trong quá khứ của anh, thuộc về chính anh, cô không có lý do gì để can thiệp.
Nhưng đây cũng là nghĩ vậy mà thôi. Xét về mặt tình cảm, có lẽ cặp đôi nào đi đến bước này cũng hy vọng đối phương hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng nghĩ lại, anh là người đàn ông ưu tú như thế, cô thích anh, chắc chắn cũng sẽ có những người khác thích anh, giờ cô đã biết một người, Kiều Phi Tuyết. Tuy cô chưa gặp được vài lần, nhưng vẫn cảm giác cô ấy rất để ý Lục Mang.
Cô cũng không phải loại người có tư tưởng cổ hủ, hoàn toàn không thể tiếp thu chuyện anh từng có người khác.
“Anh đừng giận mà, em không hỏi nữa. Là vì trước đây em chưa gặp được người khiến em động lòng, nếu gặp được thì cũng sẽ không giữ cho tới ngày hôm nay.” Cô ra vẻ thoải mái mà giải thích.
Ninh Trừng tự mình khai thông khúc mắc, muốn giải thích thêm với anh, trên đầu đột nhiên vang lên giọng anh, “Chỉ có em thôi.”
Lục Mang mở mắt, dường như là biết cô đang nghĩ gì, “Chắc là em biết, anh không phải người bình thường. Cơ thể anh rất bình thường, đã chứng minh rồi, công năng đàn ông tuyệt đối là hạng thượng thừa; tâm lý cũng rất bình thường, không có bệnh tâm lý gì cả.”
Anh nói, nghe thì rất mâu thuẫn, nhưng chỉ có anh biết, thật ra là không mâu thuẫn.
Anh vừa vuốt tóc mai cô, vừa tiếp tục giải thích, “Anh vẫn luôn cảm thấy lòng anh vừa là một đứa trẻ, vừa là một người già. Người khác cảm thấy anh rất cô độc, nhưng anh cảm thấy mình rất tự tại. Bởi vì đứa trẻ hay là người già đều dễ dàng vui vẻ, cũng không cần đến phụ nữ.”
Anh tạm dừng một lát, bổ sung một câu, “Ý anh là trước khi em xuất hiện.” Anh còn muốn nói tiếp, Ninh Trừng đã đưa tay che miệng anh. Cô rất ít khi nghe anh phân tích chính mình sâu sắc như thế, nghe thấy anh nói hai chữ “cô độc”, trong lòng cô đau đớn, nước mắt suýt nữa chảy ra.
Người ta nói thiên tài là cô độc, anh thông minh như thế, lấy vạch trần chân tướng làm niềm vui, lựa chọn nghề nghiệp nguy hiểm nhất, hàng năm trải qua cuộc sống gần như chỉ có một mình.
Người như vậy, sao lại không cô độc đây?
“Nhìn ngoài cửa sổ đi, cầu vồng mặt trăng [1].” Bàn tay Lục Mang vuốt ve eo cô.
Ninh Trừng rất sợ ngứa, lập tức bật cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cô không thấy được gì cả, chỉ nhìn thấy ánh trăng thuần sắc trắng, không nhìn thấy cầu vồng.
“Đây không phải ánh trăng, là cầu vồng mặt trăng. Cầu vồng mặt trăng là một hiện tượng hiếm thấy, chỉ xuất hiện lúc ánh trăng có cường độ cao. Thị giác của người bình thường khó có thể phân biệt được màu sắc trong điều kiện ánh sáng yếu, cho nên cầu vồng mặt trăng thoạt nhìn như toàn là màu trắng.”
Ninh Trừng nghe thấy lời giải thích kỹ càng của anh, không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên rất kích động, cô tránh vòng tay đang ôm eo mình, ghé vào người anh, nhìn anh chăm chú.
Người đàn ông dưới ánh đèn màu ấm, rất mê người.
Ánh đèn khiến làn da anh trắng trẻo lạ thường, mịn màng, không có chút tạp chất. Dưới đôi mày rậm là hai con mắt đen nhánh, sâu sắc trầm tĩnh, tựa như bầu trời đêm thần bí ngoài cửa sổ, được cầu vồng mặt trăng chiếu sáng.
Hàng mi dài cũng dày như lông mày của anh, trong mắt là hình ảnh mặt trăng, thi thoảng chớp động, giống như cánh bướm.
Mũi cao thẳng, môi hơi mím, cằm sạch sẽ… Cô nhìn, cảm giác trên người anh tản ra một loại hơi thở dụ hoặc trí mạng, khiến cô không cách nào khống chế chính mình, không hôn anh.
Ninh Trừng chưa từng nghĩ cô sẽ yêu một người như thế. Cũng không biết thì ra người cô yêu là như thế này.
Khoảnh khắc khi cô hôn mình, trong lòng Lục Mang vang lên tiếng “lộp bộp”, người phụ này, không biết anh đang khó chịu sao? Cô nhiệt tình như thế, căn bản là anh không chống đỡ được.
Không bao lâu sau, hai người đã hôn đến mức khí thế ngất trời, thở dồn dập. Càng đáng sợ là, trước mặt anh, người phụ nữ vốn biểu hiện bị động lo sợ, giây phút này, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Cô ngồi trên người anh, vừa hôn anh vừa cởi đồ ngủ của mình, sau đó lại cởi quần áo của anh.
Tất cả, tựa như những gì trước đây anh làm với cô, dường như cô đã lĩnh hội được bí quyết trong đó, trở nên thuần thục thế này.
Quả nhiên, tất cả kỹ năng trên thế giới đều cần phải học, chỉ có việc nam nữ, có thể không thầy dạy cũng hiểu.
Nói cách khác, tình yêu là sách giáo khoa tốt nhất, càng yêu sâu sắc thì càng có thể khiến người ta không thầy dạy cũng hiểu nhanh hơn, giây phút khi tình yêu nảy mầm, loại tinh hoa này đã được người yêu nhau hấp thu.
Vốn Lục Mang còn sợ cơ thể cô chưa hồi phục, ít nhất là phải chờ đến tối hôm sau. Nhưng bây giờ, đã không còn trong phạm vi lý trí anh có thể khống chế nữa.
Tất cả lại trở nên không thể vãn hồi.
...
Đêm nay, hai người tựa như đứa trẻ nghiện kẹo, ăn hết viên này đến viên khác, biết rõ ăn kẹo có hại, không tốt cho hàm răng, nhưng không thể khống chế được. Bởi vì thật sự quá ngọt.
Lần cuối cùng, gần như là rút cạn sức lực cuối cùng của cơ thể, sau đó hai người mới ôm nhau ngủ như chết.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.
Lục Mang không muốn dậy, nói đã đặt phòng này một tuần.
Ninh Trừng nghe xong thì sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, phòng tổng thống thế này, ở một ngày đã đủ xa xỉ, ở một tuần, không phải là phá sản hay sao?
Sau khi xuống giường, cô mạnh mẽ túm anh lên, sửa soạn đồ đạc, kéo anh về nhà, ngay cả cơm cũng không muốn ăn ở khách sạn.
Kế hoạch vượt qua một tuần ở khách sạn chuyển về nhà, nhưng cũng không kém phần ngọt ngào.
Chuyện công việc, sau khi có được khẩu cung từ Ma thần K, vụ án Queen Cơ xem như hạ màn, chuyện khác không phải quá khẩn cấp, họ tạm thời đặt sang một bên.
Cho nên một tuần này, gần như họ chỉ nằm ở nhà, ngoại trừ đi mua đồ ăn nấu cơm.
Ban ngày, hai người nằm trên sô pha xem phim, thi thoảng ở thư phòng đọc sách, hoặc là chơi với đống nhạc cụ anh mua về.
Anh vẫn cười nhạo cô đàn 《 Ái Đích La Mạn Sử 》 như phối nhạc cho phim kinh dị, nhưng cô đã có cách nghĩ khác. Anh thích xem phim kinh dị, hơn nữa không hề cảm thấy khủng bố. Cho nên mỗi lần cô đàn, anh vừa cười cô, vừa rất hưởng thụ.
Lúc nấu cơm, hai người sẽ cùng nhau làm. Đương nhiên, cô vẫn là người nắm vai trò chủ đạo, vì anh không quen khói dầu, nhưng anh sẽ làm vài thứ, cháo trắng, mỳ Ý và nước cốt chanh, bò bít tết tiêu đen.
[1] Mặt trăng cầu vồng (Moonbow)
Xem ảnh 1