Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-31
Quyển 2 - Chương 31: Đồng cảnh ngộ
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hoàng hôn, mặt trời khuất dần sau ngọn núi.
Ánh tà dương đỏ lửa chiếu xuống cả vùng đất, trên bầu trời được điểm xuyến những áng mây đỏ, như khoác lên mình một chiếc áo choàng đỏ.
Ánh tà dương đẹp như thế, nhưng có người lại không có tâm tình nào mà ngắm.
Cục Cảnh sát nhận được điện thoại của công nhân trực đường sắt. Có một công nhân, trong lúc đang trực tìm thấy một thi thể cách trạm thành phố Hồng mười km về phía Tây.
Đúng lúc đó Ninh Trừng cũng đang ở Cục Cảnh sát, Thường Tử Dương đang phụ trách một vụ án khác, không thể đi được, cô liền theo đội cảnh sát hình sự đến nơi phát hiện thi thể.
Cô vừa mang bao tay cao su và khẩu trang xong, Lục Mang cũng đến hiện trường. Tầm mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Ninh Trừng nhanh chóng dời đi, bắt đầu tập trung làm việc.
Từ lúc bày tỏ tâm ý thất bại, cô nản lòng mấy ngày, qua một tuần điều chỉnh, cô đã chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh, quyết định muốn giữ khoảng cách với anh. Ngoại trừ lúc làm việc, hai người đã có một tuần không gặp mặt.
Thi thể mà công nhân đường sắt phát hiện chỉ có thân người, đặt trong một túi nilon màu đen. Người trong đội Lâm Khiếu Ba dẫn dắt tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh, tìm được hai túi to cũng màu đen, mỗi túi là một cái đùi. Đầu và hai tay không tìm được.
Công tác tìm kiếm vẫn còn đang tiếp tục, Ninh Trừng đã bắt đầu cẩn thận xem xét ba túi lớn. Lục Mang cũng nghiêm túc xem.
Hai người đều không nói gì, cứ di chuyển qua lại giữa ba túi nilon màu đen. Thi thoảng cô quay đầu kiểm tra, suýt nữa đụng vào anh, anh đỡ lấy cánh tay của cô, cô khách khí nói “Cám ơn”, vòng qua anh, tiếp tục công việc.
Sau khi kiểm tra toàn bộ xong, Ninh Trừng và Lục Mang gần như là đồng thời đứng lên, cô còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy anh thốt lên hai chữ, “Cầm thú!” Trong giọng nói lạnh như băng còn có sự phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh mắng người trực tiếp như vậy.
Ninh Trừng tỏ vẻ tán đồng, “Quả thật là hung thủ vô cùng tàn nhẫn. Tuy thi thể đã thối rữa mức độ cao, vết thương bên ngoài không thể nhận diện rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, người chết đã phải trải qua sự ngược đãi rất tàn bạo...”
“Đừng, đừng... Cầu xin anh, đừng mà...” Cô còn chưa nói xong, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, nghe rất thảm thiết mỏng manh, tràn ngập sự sợ hãi.
Ninh Trừng nhắm mắt lại, lắc đầu, muốn xua tan đi giọng nói này, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh. Trong căn phòng tối đen, một bóng lưng màu đen dựa vào chiếc giường ở góc tường, hình như trên giường có người, hai chân còn không ngừng đạp vào giường, hẳn là đang cố lùi về sau.
“Đừng, đừng... A!”
Bóng lưng màu đen đột nhiên nhào tới, Ninh Trừng cảm giác giống như có người nhào đến chỗ cô, cơ thể cô ngã ra sau, thất thanh kêu lên.
Lục Mang nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay cô, “Ninh Trừng, sao thế? Em không muốn cái gì?”
Tay cô rất lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán còn đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, đôi mắt trong veo như nước tràn ngập sự sợ hãi, cả người trông giống như một con chim nhỏ đang run rẩy.
Trong lòng Lục Mang đột nhiên đau đớn, cầm chặt tay cô theo bản năng, kéo cô về phía mình, ôm lấy cô, “Đó không phải là thật, mở mắt ra, nhìn tôi.”
Ninh Trừng nghe thấy giọng của anh, cảnh tượng hỗn loạn trong đầu dần biến mất, cô tỉnh táo lại, phát hiện mình đang được anh ôm, cô đột nhiên không thể xác định rõ, cái ôm ấm áp to lớn này, là thật hay là ảo giác của cô?
Cô ngẩng đầu, thấy được một gương mặt quen thuộc, gương mặt này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần, đương nhiên là cô rất quen thuộc.
Anh nhìn xuống cô, vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, “Thấy rõ không? Tôi mới là thật, những thứ lung tung đó đều là tưởng tượng của em, đừng để ảo giác khống chế, hiểu chưa?”
Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen nhánh sâu lắng, giống như có một sức mạnh thần kỳ, có thể khiến cô bước ra khỏi đau đớn và sợ hãi trong nháy mắt.
Ninh Trừng suy nghĩ sâu xa, chỉ một lát liền gật đầu. Sau khi bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên cô ý thức được hai người họ ôm ấp như vậy, hình như không thích hợp lắm, cô lập tức tránh ra, dời mắt, “Cám ơn, tôi không sao, tôi tiếp tục nói kết quả kiểm nghiệm sơ bộ.”
Ninh Trừng dần bình ổn, Lâm Khiếu Ba cũng đã quay lại, báo cáo kết quả tìm kiếm với hai người họ, đội cảnh sát chỉ tìm được ba túi lớn này, “Tôi đã sắp xếp người tiếp tục tăng thêm phạm vi tìm kiếm, nhưng chỉ sợ là sẽ không có kết quả ngay.”
Lục Mang nhìn Ninh Trừng, xoay người ngồi xổm trước ba túi nilon màu đen, “Hẳn là hung thủ cố ý để các bộ phận của người chết ở nơi dễ bị phát hiện, bây giờ cứ kiểm tra những bộ phận đã tìm thấy trước.”
Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba cũng ngồi xổm xuống, mặt trời đang khuất dần, họ phải hoàn thành công tác kiểm nghiệm sơ bộ trước khi màn đêm sụp xuống.
“Tôi đã xem qua ba bộ phận này, phần mềm của người chết đã thối nát, thuộc về loại thi thể đang ở giai đoạn thối rữa cuối cùng, thời gian tử vong vượt quá mười ngày. Phần đùi bị cắt từ khớp hông, không phải từ háng, vết cắt không có dấu vết của cưa điện, mà là đao đốn củi, các loại rìu linh tinh, từ hai điểm này thì có thể thấy được, hung thủ là kẻ tái phạm, không phải lần đầu tiên gây án. Vết cắt hơi nghiêng về bên trái, cũng có phía ngược lại, có thể thấy được hai tay của hung thủ đều có thể dùng dao thành thạo. Hai chân có vết tích bị trói chặt, hẳn là do giãy dụa phản kháng gây ra.”
Lúc Ninh Trừng giải thích những đặc trưng của vết thương, vẫn cứ chịu sự tra tấn của ảo giác, nhưng cô bắt đầu dùng phương pháp Lục Mang dạy, tự nói với mình, đây không phải thật, chỉ là ảo giác.
Cô cứ mơ màng giữa hiện thực và ảo giác, nhưng cuối cùng vẫn thuật lại kết quả kiểm nghiệm hoàn chỉnh.
Cô còn muốn tiếp tục, Lục Mang đã chen ngang, “Hôm nay đến đây thôi, đưa người chết về viện Nghiên cứu trước, kêu Thường Tử Dương loại bỏ phần mềm, tiến hành bước kiểm nghiệm tiếp theo.”
“Đúng đấy, chắc chắn nơi này không phải hiện trường đầu tiên, chúng ta cũng không cần túc trực ở đây.” Lâm Khiếu Ba phụ họa, lập tức đứng dậy, kêu người chuyển túi nilon màu đen về viện Nghiên cứu.
Khi trở về, Ninh Trừng giống như lúc đến, lên xe của Lâm Khiếu Ba.
Tầm mắt Lục Mang đang băn khoăn giữa xe của viện Ngiên cứu và xe của Lâm Khiếu Ba, quyết định chọn chiếc phía sau.
Lần này, Lâm Khiếu Ba không giống trước kia, xuống xe mở cửa cho anh, chờ anh lên xe, cũng không mở miệng nói chuyện, trực tiếp khởi động xe.
Dọc theo đường đi, trong xe rất yên tĩnh. Phía Tây còn chút ánh tà dương cuối cùng, giống như tấm vải hạ màn khi kết thúc vở kịch, chậm rãi hạ xuống.
Quay lại nội thành cũng đã muộn. Lâm Khiếu Ba đưa Lục Mang đến nhà, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, “Giáo sư Lục, nghe chủ nhiệm Thường nói, viện Nghiên cứu đã mời được một người giúp việc cho anh.” Ngụ ý của anh ấy là, sau này Ninh Trừng không cần nấu cơm cho anh nữa.
Lục Mang nhìn Ninh Trừng trong chốc lát, cô vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ xe, bóng lưng nhỏ bé thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, vốn anh muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại một chữ, “Được.”
Nói xong thì đẩy cửa xuống xe.
Chờ anh xuống xe, Lâm Khiếu Ba khởi động xe lần nữa, mắt nhìn về phía trước, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ấy cười nói, “Ninh Trừng, hôm nay cô biểu hiện rất tốt.”
Lời này của anh ấy lập tức khiến cô nhớ tới tình cảnh một tuần trước. Ngày đó, cô ra khỏi nhà Lục Mang, bắt đầu đi lang thang trên đường cái, vẩn vơ đến rất muộn, cũng đi rất xa. Cuối cùng là anh ấy xuất hiện, đưa cô về nhà.
Lúc đó, trên ghế sau của xe anh ấy có đặt một bó hoa hồng, anh ấy nói muốn tặng cho cô gái mình thích nhất, nhưng người ta đã có người trong lòng.
Ninh Trừng cảm thấy hai người họ giống người lưu lạc chân trời, nói với anh ấy chút chuyện của cô và Lục Mang. Hai người kết thành đồng minh, cố gắng nhanh chóng quên đi mối tình không có hy vọng này.
Ngày đó, anh ấy mang cô đến phòng luyện võ, lúc học đại học cô có luyện Taekwondo, nhưng sau đó bỏ dỡ giữa chừng, bây giờ lại quay về. Vận động cũng khiến cô khôi phục tinh thần rất nhanh.
Ninh Trừng cười nói, “Đội phó Lâm, cám ơn anh. Bây giờ còn sớm, anh trực tiếp chở tôi đến viện Nghiên cứu đi, cũng không thể để chủ nhiệm Thường loại bỏ phần mềm một mình.”
“Tôi đưa cô về nhà, viện Nghiên cứu không chỉ có mình cô là pháp y. Còn vài thực tập sinh nữa, đúng rồi...” Lâm Khiếu Ba bẻ lái, sau khi rẽ xong thì quay đầu nhìn cô, “Không phải chúng ta là bạn sao? Không cần gọi tôi là đội phó Lâm, quá khách sáo.”
Ninh Trừng nghiêng đầu cười nhìn anh ấy, “Vậy gọi anh là gì? Anh Lâm? Gọi thẳng tên anh thì tôi không nói ra miệng được.”
Lâm Khiếu Ba nghe thấy hai chữ “anh Lâm”, trong lòng lại chua xót, đương nhiên, ít nhất thì vẫn thân thiết hơn so với “đội phó Lâm” một chút, cũng như ý nguyện, “Cũng được, tôi hai tám, hẳn là lớn tuổi hơn cô.” Anh ấy do dự một lát, cố lấy dũng khí hỏi cô, “Cô có đói bụng không? Chúng ta đi ăn bún ốc, cô mời tôi ăn. Xem như cảm ơn ngày đó tôi đưa cô về nhà.”
Ninh Trừng nghe thấy lý do như thế, lập tức gật đầu, “Được, tôi dẫn anh đến một chỗ, tuy hơi nhỏ nhưng rất chính tông, chủ yếu là có thể thêm rất nhiều đồ ăn kèm, hương vị siêu ngon. Lần nào tôi cũng không thể làm ra được hương vị giống như này.”
Trong lòng Lâm Khiếu Ba mừng thầm, lập tức đổi hướng. Nếu nói thẳng là muốn mời cô đi ăn, chắc chắn cô sẽ từ chối. Bây giờ không thể nào gấp gáp được! Lâm Khiếu Ba tự nói với mình nhiều lần.
Ngày đó, cô nói với anh, cô thích một người, nhưng người đó không thích cô. Tâm tình lúc đó của anh chỉ có thể dùng từ trời đất sụp đổ để hình dung.
Thật ra cô không nói với anh, anh cũng đã thấy ánh mắt cô nhìn Lục Mang không bình thường, cảm thấy cô có gì đó với anh ta, nhưng trong lòng vẫn mong là mình đoán sai.
Chính miệng cô nói ra, đau lòng như vậy, câu tỏ tình mà anh chuẩn bị tỉ mỉ còn chưa nói ra miệng thì đã phải nuốt lại vào bụng.
Nếu là người khác, có thể anh sẽ không để vào mắt, nhưng người này là Lục Mang, anh cần cẩn thận cân nhắc.
Lâm Khiếu Ba rất rõ tình cảnh của mình, anh xuất thân từ nông thôn, bố mẹ đều là nông dân bình thường. Xuất thân như vậy, đã định ra tư tưởng sống của anh, anh không có gia thế bối cảnh để dựa vào, cũng không có bối cảnh giáo dục ưu việt khiến người ta chú ý, điều anh có thể làm chính là dựa vào 200% nỗ lực của chính mình mới được xã hội này công nhận.
Anh chọn trường Cảnh sát, bởi vì biết ngành nghề này không cần dựa vào bối cảnh xã hội và bằng cấp giáo dục để sắp xếp, mà là dựa vào máu và mồ hôi, những thứ này đương nhiên là anh bằng lòng trả giá.
Sau khi tốt nghiệp trường Cảnh sát thì đến đội Hình sự của thành phố Hồng làm sáu năm, anh gần như đặt tất cả thời gian vào công việc, thu hoạch được rất nhiều, từ một cảnh sát bình thường lên làm đội phó đội Hình sự, nhưng cũng mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như tình yêu.
Lúc anh hai bàn tay trắng, không ai coi trọng anh, đợi đến khi anh có thể yên ổn ở thành phố này, anh vẫn cứ cô độc.
Anh cũng muốn có bạn gái, nhưng kết quả sau mỗi lần xem mắt càng khiến anh tuyệt vọng, vì sao anh không tìm được một cô gái mà mình thích?
Cho đến khi Ninh Trừng xuất hiện.
Anh rất hi vọng có được một người vợ vừa thông minh lại rất nỗ lực, xinh đẹp cũng không kém phần đáng yêu như vậy, hơn nữa là có cùng chí hướng với nhau, cô giống như người vợ trong lý tưởng của anh, bước ra hiện thực.
Có lẽ là cô rất hoàn mỹ, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, trở nên dè dặt cẩn trọng.
Kết quả lại ngoài dự liệu, anh đã thua ngay từ vạch xuất phát.
Đương nhiên, anh tuyệt đối sẽ không nổi giận. Từ nhỏ đến lớn, anh hiểu một đạo lý, muốn cái gì thì phải tự mình dành lấy, chuyện này anh rất có kinh nghiệm.
Cuộc đua này chỉ vừa mới bắt đầu, ai nói anh nhất định sẽ thua?
Lâm Khiếu Ba nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, cô đang gắp thức ăn cho anh, thúc giục anh ăn nhanh lên, nếu không sẽ lạnh.
Anh cầm lấy đôi đũa, cũng gắp cho cô rất nhiều đồ ăn, cười nói, “Chúng ta cùng nhau ăn.” Mới bắt đầu vùi đầu ăn bún.
Mong muốn của anh là trong quãng đời còn lại, có thể cùng ngồi ăn với em, cho dù là chua, là ngọt, là đắng, hay là cay. Nguyện vọng này của anh, nhất định phải thực hiện!
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hoàng hôn, mặt trời khuất dần sau ngọn núi.
Ánh tà dương đỏ lửa chiếu xuống cả vùng đất, trên bầu trời được điểm xuyến những áng mây đỏ, như khoác lên mình một chiếc áo choàng đỏ.
Ánh tà dương đẹp như thế, nhưng có người lại không có tâm tình nào mà ngắm.
Cục Cảnh sát nhận được điện thoại của công nhân trực đường sắt. Có một công nhân, trong lúc đang trực tìm thấy một thi thể cách trạm thành phố Hồng mười km về phía Tây.
Đúng lúc đó Ninh Trừng cũng đang ở Cục Cảnh sát, Thường Tử Dương đang phụ trách một vụ án khác, không thể đi được, cô liền theo đội cảnh sát hình sự đến nơi phát hiện thi thể.
Cô vừa mang bao tay cao su và khẩu trang xong, Lục Mang cũng đến hiện trường. Tầm mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Ninh Trừng nhanh chóng dời đi, bắt đầu tập trung làm việc.
Từ lúc bày tỏ tâm ý thất bại, cô nản lòng mấy ngày, qua một tuần điều chỉnh, cô đã chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh, quyết định muốn giữ khoảng cách với anh. Ngoại trừ lúc làm việc, hai người đã có một tuần không gặp mặt.
Thi thể mà công nhân đường sắt phát hiện chỉ có thân người, đặt trong một túi nilon màu đen. Người trong đội Lâm Khiếu Ba dẫn dắt tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh, tìm được hai túi to cũng màu đen, mỗi túi là một cái đùi. Đầu và hai tay không tìm được.
Công tác tìm kiếm vẫn còn đang tiếp tục, Ninh Trừng đã bắt đầu cẩn thận xem xét ba túi lớn. Lục Mang cũng nghiêm túc xem.
Hai người đều không nói gì, cứ di chuyển qua lại giữa ba túi nilon màu đen. Thi thoảng cô quay đầu kiểm tra, suýt nữa đụng vào anh, anh đỡ lấy cánh tay của cô, cô khách khí nói “Cám ơn”, vòng qua anh, tiếp tục công việc.
Sau khi kiểm tra toàn bộ xong, Ninh Trừng và Lục Mang gần như là đồng thời đứng lên, cô còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy anh thốt lên hai chữ, “Cầm thú!” Trong giọng nói lạnh như băng còn có sự phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh mắng người trực tiếp như vậy.
Ninh Trừng tỏ vẻ tán đồng, “Quả thật là hung thủ vô cùng tàn nhẫn. Tuy thi thể đã thối rữa mức độ cao, vết thương bên ngoài không thể nhận diện rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, người chết đã phải trải qua sự ngược đãi rất tàn bạo...”
“Đừng, đừng... Cầu xin anh, đừng mà...” Cô còn chưa nói xong, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, nghe rất thảm thiết mỏng manh, tràn ngập sự sợ hãi.
Ninh Trừng nhắm mắt lại, lắc đầu, muốn xua tan đi giọng nói này, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh. Trong căn phòng tối đen, một bóng lưng màu đen dựa vào chiếc giường ở góc tường, hình như trên giường có người, hai chân còn không ngừng đạp vào giường, hẳn là đang cố lùi về sau.
“Đừng, đừng... A!”
Bóng lưng màu đen đột nhiên nhào tới, Ninh Trừng cảm giác giống như có người nhào đến chỗ cô, cơ thể cô ngã ra sau, thất thanh kêu lên.
Lục Mang nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay cô, “Ninh Trừng, sao thế? Em không muốn cái gì?”
Tay cô rất lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán còn đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, đôi mắt trong veo như nước tràn ngập sự sợ hãi, cả người trông giống như một con chim nhỏ đang run rẩy.
Trong lòng Lục Mang đột nhiên đau đớn, cầm chặt tay cô theo bản năng, kéo cô về phía mình, ôm lấy cô, “Đó không phải là thật, mở mắt ra, nhìn tôi.”
Ninh Trừng nghe thấy giọng của anh, cảnh tượng hỗn loạn trong đầu dần biến mất, cô tỉnh táo lại, phát hiện mình đang được anh ôm, cô đột nhiên không thể xác định rõ, cái ôm ấm áp to lớn này, là thật hay là ảo giác của cô?
Cô ngẩng đầu, thấy được một gương mặt quen thuộc, gương mặt này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần, đương nhiên là cô rất quen thuộc.
Anh nhìn xuống cô, vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, “Thấy rõ không? Tôi mới là thật, những thứ lung tung đó đều là tưởng tượng của em, đừng để ảo giác khống chế, hiểu chưa?”
Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen nhánh sâu lắng, giống như có một sức mạnh thần kỳ, có thể khiến cô bước ra khỏi đau đớn và sợ hãi trong nháy mắt.
Ninh Trừng suy nghĩ sâu xa, chỉ một lát liền gật đầu. Sau khi bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên cô ý thức được hai người họ ôm ấp như vậy, hình như không thích hợp lắm, cô lập tức tránh ra, dời mắt, “Cám ơn, tôi không sao, tôi tiếp tục nói kết quả kiểm nghiệm sơ bộ.”
Ninh Trừng dần bình ổn, Lâm Khiếu Ba cũng đã quay lại, báo cáo kết quả tìm kiếm với hai người họ, đội cảnh sát chỉ tìm được ba túi lớn này, “Tôi đã sắp xếp người tiếp tục tăng thêm phạm vi tìm kiếm, nhưng chỉ sợ là sẽ không có kết quả ngay.”
Lục Mang nhìn Ninh Trừng, xoay người ngồi xổm trước ba túi nilon màu đen, “Hẳn là hung thủ cố ý để các bộ phận của người chết ở nơi dễ bị phát hiện, bây giờ cứ kiểm tra những bộ phận đã tìm thấy trước.”
Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba cũng ngồi xổm xuống, mặt trời đang khuất dần, họ phải hoàn thành công tác kiểm nghiệm sơ bộ trước khi màn đêm sụp xuống.
“Tôi đã xem qua ba bộ phận này, phần mềm của người chết đã thối nát, thuộc về loại thi thể đang ở giai đoạn thối rữa cuối cùng, thời gian tử vong vượt quá mười ngày. Phần đùi bị cắt từ khớp hông, không phải từ háng, vết cắt không có dấu vết của cưa điện, mà là đao đốn củi, các loại rìu linh tinh, từ hai điểm này thì có thể thấy được, hung thủ là kẻ tái phạm, không phải lần đầu tiên gây án. Vết cắt hơi nghiêng về bên trái, cũng có phía ngược lại, có thể thấy được hai tay của hung thủ đều có thể dùng dao thành thạo. Hai chân có vết tích bị trói chặt, hẳn là do giãy dụa phản kháng gây ra.”
Lúc Ninh Trừng giải thích những đặc trưng của vết thương, vẫn cứ chịu sự tra tấn của ảo giác, nhưng cô bắt đầu dùng phương pháp Lục Mang dạy, tự nói với mình, đây không phải thật, chỉ là ảo giác.
Cô cứ mơ màng giữa hiện thực và ảo giác, nhưng cuối cùng vẫn thuật lại kết quả kiểm nghiệm hoàn chỉnh.
Cô còn muốn tiếp tục, Lục Mang đã chen ngang, “Hôm nay đến đây thôi, đưa người chết về viện Nghiên cứu trước, kêu Thường Tử Dương loại bỏ phần mềm, tiến hành bước kiểm nghiệm tiếp theo.”
“Đúng đấy, chắc chắn nơi này không phải hiện trường đầu tiên, chúng ta cũng không cần túc trực ở đây.” Lâm Khiếu Ba phụ họa, lập tức đứng dậy, kêu người chuyển túi nilon màu đen về viện Nghiên cứu.
Khi trở về, Ninh Trừng giống như lúc đến, lên xe của Lâm Khiếu Ba.
Tầm mắt Lục Mang đang băn khoăn giữa xe của viện Ngiên cứu và xe của Lâm Khiếu Ba, quyết định chọn chiếc phía sau.
Lần này, Lâm Khiếu Ba không giống trước kia, xuống xe mở cửa cho anh, chờ anh lên xe, cũng không mở miệng nói chuyện, trực tiếp khởi động xe.
Dọc theo đường đi, trong xe rất yên tĩnh. Phía Tây còn chút ánh tà dương cuối cùng, giống như tấm vải hạ màn khi kết thúc vở kịch, chậm rãi hạ xuống.
Quay lại nội thành cũng đã muộn. Lâm Khiếu Ba đưa Lục Mang đến nhà, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, “Giáo sư Lục, nghe chủ nhiệm Thường nói, viện Nghiên cứu đã mời được một người giúp việc cho anh.” Ngụ ý của anh ấy là, sau này Ninh Trừng không cần nấu cơm cho anh nữa.
Lục Mang nhìn Ninh Trừng trong chốc lát, cô vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ xe, bóng lưng nhỏ bé thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, vốn anh muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại một chữ, “Được.”
Nói xong thì đẩy cửa xuống xe.
Chờ anh xuống xe, Lâm Khiếu Ba khởi động xe lần nữa, mắt nhìn về phía trước, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ấy cười nói, “Ninh Trừng, hôm nay cô biểu hiện rất tốt.”
Lời này của anh ấy lập tức khiến cô nhớ tới tình cảnh một tuần trước. Ngày đó, cô ra khỏi nhà Lục Mang, bắt đầu đi lang thang trên đường cái, vẩn vơ đến rất muộn, cũng đi rất xa. Cuối cùng là anh ấy xuất hiện, đưa cô về nhà.
Lúc đó, trên ghế sau của xe anh ấy có đặt một bó hoa hồng, anh ấy nói muốn tặng cho cô gái mình thích nhất, nhưng người ta đã có người trong lòng.
Ninh Trừng cảm thấy hai người họ giống người lưu lạc chân trời, nói với anh ấy chút chuyện của cô và Lục Mang. Hai người kết thành đồng minh, cố gắng nhanh chóng quên đi mối tình không có hy vọng này.
Ngày đó, anh ấy mang cô đến phòng luyện võ, lúc học đại học cô có luyện Taekwondo, nhưng sau đó bỏ dỡ giữa chừng, bây giờ lại quay về. Vận động cũng khiến cô khôi phục tinh thần rất nhanh.
Ninh Trừng cười nói, “Đội phó Lâm, cám ơn anh. Bây giờ còn sớm, anh trực tiếp chở tôi đến viện Nghiên cứu đi, cũng không thể để chủ nhiệm Thường loại bỏ phần mềm một mình.”
“Tôi đưa cô về nhà, viện Nghiên cứu không chỉ có mình cô là pháp y. Còn vài thực tập sinh nữa, đúng rồi...” Lâm Khiếu Ba bẻ lái, sau khi rẽ xong thì quay đầu nhìn cô, “Không phải chúng ta là bạn sao? Không cần gọi tôi là đội phó Lâm, quá khách sáo.”
Ninh Trừng nghiêng đầu cười nhìn anh ấy, “Vậy gọi anh là gì? Anh Lâm? Gọi thẳng tên anh thì tôi không nói ra miệng được.”
Lâm Khiếu Ba nghe thấy hai chữ “anh Lâm”, trong lòng lại chua xót, đương nhiên, ít nhất thì vẫn thân thiết hơn so với “đội phó Lâm” một chút, cũng như ý nguyện, “Cũng được, tôi hai tám, hẳn là lớn tuổi hơn cô.” Anh ấy do dự một lát, cố lấy dũng khí hỏi cô, “Cô có đói bụng không? Chúng ta đi ăn bún ốc, cô mời tôi ăn. Xem như cảm ơn ngày đó tôi đưa cô về nhà.”
Ninh Trừng nghe thấy lý do như thế, lập tức gật đầu, “Được, tôi dẫn anh đến một chỗ, tuy hơi nhỏ nhưng rất chính tông, chủ yếu là có thể thêm rất nhiều đồ ăn kèm, hương vị siêu ngon. Lần nào tôi cũng không thể làm ra được hương vị giống như này.”
Trong lòng Lâm Khiếu Ba mừng thầm, lập tức đổi hướng. Nếu nói thẳng là muốn mời cô đi ăn, chắc chắn cô sẽ từ chối. Bây giờ không thể nào gấp gáp được! Lâm Khiếu Ba tự nói với mình nhiều lần.
Ngày đó, cô nói với anh, cô thích một người, nhưng người đó không thích cô. Tâm tình lúc đó của anh chỉ có thể dùng từ trời đất sụp đổ để hình dung.
Thật ra cô không nói với anh, anh cũng đã thấy ánh mắt cô nhìn Lục Mang không bình thường, cảm thấy cô có gì đó với anh ta, nhưng trong lòng vẫn mong là mình đoán sai.
Chính miệng cô nói ra, đau lòng như vậy, câu tỏ tình mà anh chuẩn bị tỉ mỉ còn chưa nói ra miệng thì đã phải nuốt lại vào bụng.
Nếu là người khác, có thể anh sẽ không để vào mắt, nhưng người này là Lục Mang, anh cần cẩn thận cân nhắc.
Lâm Khiếu Ba rất rõ tình cảnh của mình, anh xuất thân từ nông thôn, bố mẹ đều là nông dân bình thường. Xuất thân như vậy, đã định ra tư tưởng sống của anh, anh không có gia thế bối cảnh để dựa vào, cũng không có bối cảnh giáo dục ưu việt khiến người ta chú ý, điều anh có thể làm chính là dựa vào 200% nỗ lực của chính mình mới được xã hội này công nhận.
Anh chọn trường Cảnh sát, bởi vì biết ngành nghề này không cần dựa vào bối cảnh xã hội và bằng cấp giáo dục để sắp xếp, mà là dựa vào máu và mồ hôi, những thứ này đương nhiên là anh bằng lòng trả giá.
Sau khi tốt nghiệp trường Cảnh sát thì đến đội Hình sự của thành phố Hồng làm sáu năm, anh gần như đặt tất cả thời gian vào công việc, thu hoạch được rất nhiều, từ một cảnh sát bình thường lên làm đội phó đội Hình sự, nhưng cũng mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như tình yêu.
Lúc anh hai bàn tay trắng, không ai coi trọng anh, đợi đến khi anh có thể yên ổn ở thành phố này, anh vẫn cứ cô độc.
Anh cũng muốn có bạn gái, nhưng kết quả sau mỗi lần xem mắt càng khiến anh tuyệt vọng, vì sao anh không tìm được một cô gái mà mình thích?
Cho đến khi Ninh Trừng xuất hiện.
Anh rất hi vọng có được một người vợ vừa thông minh lại rất nỗ lực, xinh đẹp cũng không kém phần đáng yêu như vậy, hơn nữa là có cùng chí hướng với nhau, cô giống như người vợ trong lý tưởng của anh, bước ra hiện thực.
Có lẽ là cô rất hoàn mỹ, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, trở nên dè dặt cẩn trọng.
Kết quả lại ngoài dự liệu, anh đã thua ngay từ vạch xuất phát.
Đương nhiên, anh tuyệt đối sẽ không nổi giận. Từ nhỏ đến lớn, anh hiểu một đạo lý, muốn cái gì thì phải tự mình dành lấy, chuyện này anh rất có kinh nghiệm.
Cuộc đua này chỉ vừa mới bắt đầu, ai nói anh nhất định sẽ thua?
Lâm Khiếu Ba nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, cô đang gắp thức ăn cho anh, thúc giục anh ăn nhanh lên, nếu không sẽ lạnh.
Anh cầm lấy đôi đũa, cũng gắp cho cô rất nhiều đồ ăn, cười nói, “Chúng ta cùng nhau ăn.” Mới bắt đầu vùi đầu ăn bún.
Mong muốn của anh là trong quãng đời còn lại, có thể cùng ngồi ăn với em, cho dù là chua, là ngọt, là đắng, hay là cay. Nguyện vọng này của anh, nhất định phải thực hiện!