Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-13
Quyển 1 - Chương 13: Câu đố
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thứ bảy, Ninh Trừng dậy từ sáng sớm, đi mua đồ ăn.
Thường Tử Dương cùng Lâm Khiếu Ba sẽ tới nhà cô ăn cơm, cô cũng gọi điện thoại cho Hàn Y Lâm, tuy thứ bảy quán cà phê rất bận, nhưng cô ấy đồng ý sẽ nghĩ cách đến đây một chuyến vào lúc ăn cơm.
Khi Ninh Trừng mua đồ ăn, lập tức nhớ tới cảnh tượng cùng Lục Mang đi mua đồ ăn một tuần trước. Cô có hơi do dự, có nên mời anh đến nhà ăn cơm không? Nhưng cô nghĩ chắc chắn anh sẽ từ chối, cuối cùng vẫn bỏ cái suy nghĩ này đi.
Kết quả, cô mua đồ ăn xong, quay lại tiệm, phát hiện trong tiệm đầy người. Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba đã tới, Ninh Hạo Nhiên đang chào hỏi, mời họ ngồi xuống.
Mẹ Lưu Tiểu Đồng - Lưu Tương đang đứng đối diện mọi người, khóc sướt mướt, đại khái là Lưu Tiểu Đồng mất tích, cậu bé là sinh mệnh của cô ấy, bảo cảnh sát nhất định phải giúp cô ấy tìm được con mình, vân vân.
Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ôn tồn lễ độ, văn nhã có lễ, thoạt nhìn giống thầy giáo, Ninh Trừng hỏi mới biết được, ông ấy là chủ nhiệm lớp của Lưu Tiểu Đồng, họ Lý, mọi người thường gọi ông là thầy Lý.
Ninh Trừng có hơi bất ngờ, sao họ biết hôm nay nhà cô có cảnh sát tới? Cô ngẫm lại, hẳn là Ninh Hạo Nhiên đã nói với Lưu Tương, hôm nay cô mời đồng nghiệp tới nhà ăn cơm.
Lâm Khiếu Ba bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, hỏi Lưu Tương theo thông lệ, về một ít tình hình của Lưu Tiểu Đồng, đặc biệt là trước khi mất tích một khoảng thời gian có gì dị thường không.
Dựa theo lời Lưu Tương nói, ngày hôm qua, cũng chính là trưa thứ sáu Lưu Tiểu Đồng không về nhà, nhưng chủ nhiệm lớp – thầy Lý nói, thứ sáu thật sự có người đến đón Lưu Tiểu Đồng. Về vấn đề này, ý kiến của hai người họ bất đồng.
“Thầy Lý, Tiểu Đồng là con trai của tôi, chẳng lẽ tôi có nhờ ai đi đón nó không, chuyện quan trọng vậy mà tôi cũng quên sao? Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại cho thầy, nói giữa trưa tôi sẽ đến trường đón nó hơi muộn, không phải thầy cũng đã đồng ý sẽ giúp tôi trông chừng nó sao?”
Thầy Lý lập tức phản bác, “Mẹ Tiểu Đồng, cô thật sự không biết hay là giả vờ, chế độ của trường tiểu học Trường Tân chúng tôi, với học sinh lớp một, chúng tôi yêu cầu người lớn phải đưa đón học sinh. Cô đúng là có điện thoại cho tôi, nhưng giữa trưa khi tan học, có người cầm thẻ của Lưu Tiểu Đồng, tôi tưởng cô nhờ người nào tới đón nó. Lúc ấy quá đông người, tôi trực tiếp quẹt thẻ, không chú ý người đó trông như thế nào, chỉ nghe giọng rất khàn, giống đàn ông, có phần giống người đàn ông có tuổi hay đến đón Lưu Tiểu Đồng. Tôi nghe người đó nói buổi chiều Lưu Tiểu Đồng xin nghỉ, người đó và cô muốn dẫn nó ra ngoài chơi. Loại chuyện này trước kia cũng thường xuyên xảy ra, người tới đón Lưu Tiểu Đồng vẫn luôn không cố định, cho nên lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều. Buổi chiều lúc tôi gọi điện thoại cho cô, điện thoại cô cứ tắt máy.”
“Cho nên, giờ con trai tôi mất tích, tất cả trách nhiệm đều thuộc về tôi? Chiều hôm đó điện thoại tôi hết pin, đáng lẽ sau đó thầy nên gọi lại, nói với tôi một tiếng.” Cảm xúc của Lưu Tương mất khống chế, gần như đã biến thành gào thét.
Thầy Lý muốn phản bác lại, khóe môi mấp máy cả buổi, có lẽ cũng có thể hiểu được, con trai cô ấy mất tích, trong lòng cô ấy cảm thấy tồi tệ cũng là chuyện thường tình, ông làm chủ nhiệm lớp đúng thật là cũng có chỗ thất trách, cho nên không nói thêm gì nữa.
Ninh Trừng lập tức đến trước mặt cô ấy, đưa cho cô ấy một túi khăn giấy, an ủi, “Mẹ Tiểu Đồng, giờ không phải lúc truy hỏi ai là người có tội, mấu chốt là phải chỉ ra, sắp xếp manh mối rõ ràng, giúp đỡ cảnh sát nhanh chóng tìm được Tiểu Đồng.”
Lưu Tương cầm khăn giấy lau nước mắt, cô ấy gật đầu, tiếp tục thuật lại tình huống của Lưu Tiểu Đồng với Lâm Khiếu Ba. Bắt đầu từ ngày sinh nhật Tiểu Đồng tuần trước, cho đến khi tan học trưa thứ sáu, Lưu Tương thuật lại kỹ càng hoạt động hằng ngày của Lưu Tiểu Đồng.
Lâm Khiếu Ba vừa nghe vừa ghi lại vào notebook, sau khi Lưu Tương nói xong, anh ấy lập tức hỏi Ninh Trừng, “Ngày chủ nhật, hôm sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, cậu bé có đến đây sao? Lúc ấy có những người nào, đã xảy ra chuyện gì. Ninh Trừng, lúc ấy cô cũng ở đây, cô nói tiếp đi.”
Ninh Trừng gật đầu đồng ý, kể lại những gì xảy ra trong tiệm ngày hôm đó, cuối cùng trước khi đưa Lưu Tiểu Đồng về nhà, chuyện Lưu Tiểu Đồng kéo cô đi mua tranh cũng kể ra.
Cô vừa nói xong, Lâm Khiếu Ba lập tức khép quyển sổ lại, “Tôi hoài nghi Lưu Tiểu Đồng bị người ta bắt cóc, ông Thương Hải kia, còn có Họa Mi mà cô nói, đều rất khả nghi.”
“Sao có thể?”
“Chuyện này không có khả năng!”
Ninh Trừng và Ninh Hạo Nhiên trăm miệng một lời, đều không tin cách nói này, Ninh Hạo Nhiên trực tiếp phản đối, “Thương Hải thích Tiểu Đồng nhất, đối xử với Tiểu Đồng luôn rất tốt, sao có thể bắt cóc cậu bé?”
“Đúng vậy, con trai tôi thường xuyên nói ông Thương Hải này đối xử với nó tốt thế nào. Hôm sinh nhật nó, ông ấy còn tặng nó một cái tượng Tôn Ngộ Không bằng vàng. Đôi khi tôi tăng ca bận rộn, ông ấy còn giúp tôi đi đón Tiểu Đồng, thi thoảng nó cũng ở nhà ông ấy. Tôi nghĩ chắc là không phải ông ấy đâu.” Lưu Tương cũng vì ông Thương Hải nói chuyện.
“Nguyên nhân chính là vì như thế mới khả nghi, một người xa lạ, vì sao lại vô cớ đối xử với hai người tốt như vậy? Ông ấy là gì của hai người? Còn có Hoạ Mi kia cũng rất đáng ngờ. Hiện tại bọn buôn người vô cùng giảo hoạt, cải trang thành người tàn tật ăn xin đầu đường xó chợ, bán tài năng, trên thực tế là tiến hành lừa đảo, buôn người, loại chuyện này đã xảy ra không ít lần. Giờ họ ở đâu? Tôi muốn lập tức dẫn họ đến Cục Cảnh sát phối hợp với cảnh sát chúng tôi tiến thêm một bước điều tra.” Câu cuối cùng, giọng điệu Lâm Khiếu Ba chắc chắn vô cùng.
“Thương Hải đi Hongkong khám bệnh, còn chưa về, trước khi đi có nói một tiếng với tôi, chắc phải mất một thời gian, nhưng không nói cụ thể mất bao lâu.” Ninh Hạo Nhiên nói, khiến Lâm Khiếu Ba càng kiên định suy đoán của anh ấy không sai.
Anh ấy nhìn về phía Ninh Trừng, “Hoạ Mi ở đâu chắc cô biết chứ? Có thể lập tức mang chúng tôi đi tìm cô ta không?”
Ninh Trừng bất đắc dĩ lắc đầu, “Tuần trước, sau khi chúng tôi mua tranh xong, hôm sau tôi muốn đi mua thêm tranh, cô gái ấy đã không thấy tăm hơi. Tuần này ngày nào tôi cũng đến xem một chuyến, đều không nhìn thấy cô gái đó. Tôi cho rằng cô ấy tạm thời thay đổi chỗ khác, mấy ngày sau sẽ xuất hiện.”
“Vừa rồi anh và đội phó Lâm có đi qua bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em, phía trước có cảnh sát duy trì trật tự của thành phố, chắc là khoảng thời gian này quản lý nghiêm, mấy người ăn xin trên phố đi tránh đầu ngọn gió.” Thường Tử Dương nhắc nhở một câu.
“Cũng có khả năng, giữa hai người kia có liên quan gì không, chúng ta còn chưa xác định, nhưng tôi chắc là có liên quan đến việc Lưu Tiểu Đồng mất tích!” Lâm Khiếu Ba nói năng hùng hồn, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát, sắp xếp người đến Hongkong truy tìm tung tích của Thương Hải.
Lâm Khiếu Ba hỏi hai ông cháu Ninh Trừng và Ninh Hạo Nhiên thông tin về Thương Hải, Ninh Trừng bỗng nhiên ý thức được, những gì hai người họ biết về ông ấy rất là có hạn, thậm chí, ngay cả tên họ thật của ông ấy cũng không biết. Còn Hoạ Mi, Ninh Trừng chỉ mới gặp một lần.
Chẳng lẽ Lưu Tiểu Đồng thật sự do họ bắt cóc?
Ninh Trừng khó mà tin được sự thật như vậy. Nhưng việc Lưu Tiểu Đồng mất tích đã xảy ra rành rành, kế hoạch liên hoan cũng phải ngâm nước nóng.
Thường Tử Dương về viện Nghiên cứu trước, trong viện còn có vụ án khác cần pháp y giám định.
Lưu Tương và thầy chủ nhiệm, cô và Ninh Hạo Nhiên, bởi vì có liên quan đến Lưu Tiểu Đồng nên theo Lâm Khiếu Ba đến Cục Cảnh sát, tiến hành thẩm vấn. Vụ án Lưu Tiểu Đồng mất tích nhanh chóng được lập, tuy chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, đây hẳn là do Lâm Khiếu Ba dàn xếp.
Cả ngày thứ bảy, gần như Ninh Trừng chỉ ở Cục Cảnh sát.
Cô vẫn luôn bị dự cảm lúc trước tra tấn, lo có phải Lưu Tiểu Đồng và Họa Mi gặp chuyện không may rồi không. Nhưng cả ngày trôi qua, cảnh sát không tra ra được bất cứ manh mối nào, hướng đi của Lưu Tiểu Đồng cũng hoàn toàn không biết.
Sáng chủ nhật, mới sáng sớm Ninh Trừng đã đến cục cảnh sát, Cục Cảnh sát có người quen của cô, trực tiếp dẫn cô tới văn phòng của Lâm Khiếu Ba. Cô bất ngờ phát hiện, Lục Mang và Thường Tử Dương cũng ở đó.
Còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, làn da ngăm đen, vẻ mặt rất nghiêm túc, cả người trông có vẻ cương trực ngay thẳng, sau khi Lâm Khiếu Ba giới thiệu cô mới biết được, thì ra người này chính là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát kiêm đội trưởng đội Hình sự, họ Tống.
Lâm Khiếu Ba nói sơ lược tiến triển của vụ án Lưu Tiểu Đồng mất tích. Anh ấy vừa nói xong, Cục phó Tống lập tức nhìn về phía Lục Mang, mặt mang nụ cười, “Giáo sư Lục, Tiểu Lâm này tổng thể cũng không tệ lắm, nhưng đôi khi hơi quá tích cực, quá tự tin, không biết xin viện trợ từ người khác. Chuyện này mong anh thông cảm. Gần đây bọn buôn người hung hăng ngang ngược, xảy ra nhiều vụ án trẻ em mất tích gây hoang mang lòng người, mọi người rất ý kiến về chuyện này. Cấp trên yêu cầu nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất, tìm được Lưu Tiểu Đồng, phá huỷ băng đảng buôn người. Hy vọng giáo sư Lục sẽ giúp đỡ đội Hình sự chúng tôi.”
Lục Mang vẫn duy trì dáng ngồi trầm tư, Cục phó Tống cung kính nói một tràng dài như vậy, anh chỉ đáp lại một chữ, “Được.”
May là Cục phó Tống cũng không so đo với anh, ông ấy thở phào một hơi, “Vậy tôi đây an tâm rồi, tôi còn phải đi Cục Cảnh sát tỉnh họp. Mọi người cứ làm việc đi. Có yêu cầu gì cần trong cục phối hợp giúp đỡ thì cứ việc đề xuất.” Ông ấy vừa nói vừa đứng dậy, đưa tay về phía Lục Mang, có vẻ là muốn bắt tay với anh.
Tầm mắt Lục Mang nhìn thẳng, không ngẩng lên trên, hơn nữa, hình như anh đang còn suy nghĩ vấn đề gì đó, vẫn ngồi như cũ, không nhúc nhích.
Bàn tay Cục phó Tống giơ ra một lúc lâu, thu lại thì không phải, mà không thu lại cũng không được. May là Thường Tử Dương phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy, bắt tay với Cục phó Tống, “Cảm ơn Cục phó Tống giúp đỡ, ngài yên tâm, có giáo sư Lục ra tay, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá được vụ án.”
“Lưu Tiểu Đồng không mất tích.” Lục Mang đột nhiên mở miệng, khiến tất cả mọi người hoảng sợ, câu nói kế tiếp, càng khiến mọi người kinh hãi, “Ý tôi đó là chuyện ngày hôm qua. Bây giờ rất có khả năng là đã chết.”
Cục phó Tống lại định ngồi xuống, Lâm Khiếu Ba đã đứng dậy, đẩy ông ấy ra ngoài, kêu ông ấy đi họp, nơi này cứ giao cho anh ấy. Thoạt nhìn, Cục phó Tống và anh ấy như hai cha con. Lâm Khiếu Ba tiễn Cục phó Tống đi, trở lại chỗ ngồi, lập tức hỏi Lục Mang, “Có phải giáo sư Lục cũng cảm thấy hung thủ là Thương Hải, hoặc là Hoạ Mi?”
“Tôi có nói như vậy sao? Tôi không phải thần tiên, người còn chưa gặp, vậy mà đã biết họ có phải là hung thủ hay không. Tôi càng sẽ không giống người nào đó, dựa vào trực giác ngông cuồng phán đoán suy luận.”
“Giáo sư Lục, xem ra anh còn để ý việc hôm qua tôi không nói cho anh chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích. Tôi cho rằng loại án nhỏ này anh sẽ không có thời gian, bây giờ Bạch Cốt Huyền Án còn chưa giải quyết, tôi biết anh rất bận, cho nên mới không muốn quấy rầy anh. Tuyệt đối không cố ý dấu diếm.” Lâm Khiếu Ba nỗ lực giải thích.
“Vụ án không phân biệt lớn nhỏ, đều là phạm tội. Chuyện có nặng, có nhẹ, có nhanh hay chậm cũng không cần anh phán đoán. Hy vọng sự bảo thủ của anh sẽ không tạo thành hậu quả không cách nào vãn hồi.”
Giọng Lục Mang vô cùng nghiêm khắc, vừa nói vừa đứng dậy, đi đến trước mặt Ninh Trừng, “Đi thôi, cô trợ lý thân yêu của tôi.”
“… Đi đâu?” Ninh Trừng nghe được trong giọng của anh có sự bất mãn rõ ràng, chắc vì cô là trợ lý cũng không nói cho anh chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích kịp thời.
Thật ra, suy nghĩ của cô giống Lâm Khiếu Ba, sợ sẽ quấy rầy đến anh. Nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy anh nói rất đúng, không phải chỉ có vụ án giết người liên hoàn mới là phạm tội, tất cả những gì mang tính phạm tội đều ác liệt như nhau. Huống gì, Lưu Tương làm một người mẹ đơn thân, một mình nuôi lớn con trai không hề dễ dàng, nếu bị mất con trai, về sau cô ấy sẽ phải làm sao bây giờ?
Ninh Trừng càng nghĩ tâm tình càng nặng nề, theo sát phía sau Lục Mang, đi tới cổng lớn Cục Cảnh sát.
Lục Mang không nói muốn đi đâu, nhưng cô đoán chắc là nơi liên quan đến việc điều tra vụ án. Lâm Khiếu Ba cũng nhanh chóng đi theo, vụ án này do anh ấy phụ trách, đương nhiên anh ấy sẽ cùng đi.
Ninh Trừng đi sau Lục Mang một khoảng, song song với Lâm Khiếu Ba, đè thấp giọng, muốn giải thích chuyện không hay vừa rồi, “Đội phó Lâm, giáo sư Lục không nói gì anh trước mặt lãnh đạo, cho nên chắc chắn là anh ấy không cố ý nhằm vào anh. Anh ấy nói chuyện hơi trực tiếp chút, nhưng cũng có đạo lý. Anh đừng nghĩ nhiều.”
Ninh Trừng lo Lâm Khiếu Ba sẽ có thành kiến với Lục Mang. Cô cũng nghe Thường Tử Dương nói qua, trước khi Lục Mang tới, Lâm Khiếu Ba là nhân vật nổi tiếng nhất đội Hình sự, phá án theo lối trinh sát truyền thống vô cùng chuyên nghiệp, hiệu suất phá án cũng rất cao.
Sau khi Lục Mang tới, dựa vào tâm lí học tội phạm, tỏa sáng rực rỡ, ít nhiều đã thay thế vị trí nổi danh của anh ấy. Từ thái độ cung kính của Cục phó Tống khi nói chuyện với Lục Mang hôm nay, Ninh Trừng có thể cảm giác được điểm này. Đối với chuyện này, Lâm Khiếu Ba có thể có thành kiến gì với anh hay không cũng là chuyện dễ hiểu.
Lâm Khiếu Ba biểu hiện rất rộng lượng, bảo cô không cần lo lắng, bây giờ phá án quan trọng, anh ấy sẽ không so đo những việc này. Anh ấy còn chủ động lái xe.
Lục Mang cũng không khách khí, Lâm Khiếu Ba mở cửa xe cho anh, anh trực tiếp lên xe.
Lúc Ninh Trừng đang do dự nên ngồi ở đâu, Lâm Khiếu Ba đã vòng đến phía sau cô, mở cửa bên ghế phụ lái cho cô. Cô lén nhìn người đàn ông ở ghế sau, anh trực tiếp nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cô nghĩ bình thường anh một thân một mình đã quen nên ngồi vào ghế phụ lái.
Trước khi xe khởi động, lúc Ninh Trừng thắt dây an toàn, đảo mắt thì vô tình nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Lục Mang đầy nét nghiêm nghị, xám xịt.
Do người trợ lý là cô không ngồi phía sau sao? Chuyện này hẳn là không có khả năng, nhất định là ảo giác của cô. Ninh Trừng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Xe rốt cuộc cũng khởi động, hướng về nơi cần đến.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thứ bảy, Ninh Trừng dậy từ sáng sớm, đi mua đồ ăn.
Thường Tử Dương cùng Lâm Khiếu Ba sẽ tới nhà cô ăn cơm, cô cũng gọi điện thoại cho Hàn Y Lâm, tuy thứ bảy quán cà phê rất bận, nhưng cô ấy đồng ý sẽ nghĩ cách đến đây một chuyến vào lúc ăn cơm.
Khi Ninh Trừng mua đồ ăn, lập tức nhớ tới cảnh tượng cùng Lục Mang đi mua đồ ăn một tuần trước. Cô có hơi do dự, có nên mời anh đến nhà ăn cơm không? Nhưng cô nghĩ chắc chắn anh sẽ từ chối, cuối cùng vẫn bỏ cái suy nghĩ này đi.
Kết quả, cô mua đồ ăn xong, quay lại tiệm, phát hiện trong tiệm đầy người. Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba đã tới, Ninh Hạo Nhiên đang chào hỏi, mời họ ngồi xuống.
Mẹ Lưu Tiểu Đồng - Lưu Tương đang đứng đối diện mọi người, khóc sướt mướt, đại khái là Lưu Tiểu Đồng mất tích, cậu bé là sinh mệnh của cô ấy, bảo cảnh sát nhất định phải giúp cô ấy tìm được con mình, vân vân.
Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ôn tồn lễ độ, văn nhã có lễ, thoạt nhìn giống thầy giáo, Ninh Trừng hỏi mới biết được, ông ấy là chủ nhiệm lớp của Lưu Tiểu Đồng, họ Lý, mọi người thường gọi ông là thầy Lý.
Ninh Trừng có hơi bất ngờ, sao họ biết hôm nay nhà cô có cảnh sát tới? Cô ngẫm lại, hẳn là Ninh Hạo Nhiên đã nói với Lưu Tương, hôm nay cô mời đồng nghiệp tới nhà ăn cơm.
Lâm Khiếu Ba bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, hỏi Lưu Tương theo thông lệ, về một ít tình hình của Lưu Tiểu Đồng, đặc biệt là trước khi mất tích một khoảng thời gian có gì dị thường không.
Dựa theo lời Lưu Tương nói, ngày hôm qua, cũng chính là trưa thứ sáu Lưu Tiểu Đồng không về nhà, nhưng chủ nhiệm lớp – thầy Lý nói, thứ sáu thật sự có người đến đón Lưu Tiểu Đồng. Về vấn đề này, ý kiến của hai người họ bất đồng.
“Thầy Lý, Tiểu Đồng là con trai của tôi, chẳng lẽ tôi có nhờ ai đi đón nó không, chuyện quan trọng vậy mà tôi cũng quên sao? Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại cho thầy, nói giữa trưa tôi sẽ đến trường đón nó hơi muộn, không phải thầy cũng đã đồng ý sẽ giúp tôi trông chừng nó sao?”
Thầy Lý lập tức phản bác, “Mẹ Tiểu Đồng, cô thật sự không biết hay là giả vờ, chế độ của trường tiểu học Trường Tân chúng tôi, với học sinh lớp một, chúng tôi yêu cầu người lớn phải đưa đón học sinh. Cô đúng là có điện thoại cho tôi, nhưng giữa trưa khi tan học, có người cầm thẻ của Lưu Tiểu Đồng, tôi tưởng cô nhờ người nào tới đón nó. Lúc ấy quá đông người, tôi trực tiếp quẹt thẻ, không chú ý người đó trông như thế nào, chỉ nghe giọng rất khàn, giống đàn ông, có phần giống người đàn ông có tuổi hay đến đón Lưu Tiểu Đồng. Tôi nghe người đó nói buổi chiều Lưu Tiểu Đồng xin nghỉ, người đó và cô muốn dẫn nó ra ngoài chơi. Loại chuyện này trước kia cũng thường xuyên xảy ra, người tới đón Lưu Tiểu Đồng vẫn luôn không cố định, cho nên lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều. Buổi chiều lúc tôi gọi điện thoại cho cô, điện thoại cô cứ tắt máy.”
“Cho nên, giờ con trai tôi mất tích, tất cả trách nhiệm đều thuộc về tôi? Chiều hôm đó điện thoại tôi hết pin, đáng lẽ sau đó thầy nên gọi lại, nói với tôi một tiếng.” Cảm xúc của Lưu Tương mất khống chế, gần như đã biến thành gào thét.
Thầy Lý muốn phản bác lại, khóe môi mấp máy cả buổi, có lẽ cũng có thể hiểu được, con trai cô ấy mất tích, trong lòng cô ấy cảm thấy tồi tệ cũng là chuyện thường tình, ông làm chủ nhiệm lớp đúng thật là cũng có chỗ thất trách, cho nên không nói thêm gì nữa.
Ninh Trừng lập tức đến trước mặt cô ấy, đưa cho cô ấy một túi khăn giấy, an ủi, “Mẹ Tiểu Đồng, giờ không phải lúc truy hỏi ai là người có tội, mấu chốt là phải chỉ ra, sắp xếp manh mối rõ ràng, giúp đỡ cảnh sát nhanh chóng tìm được Tiểu Đồng.”
Lưu Tương cầm khăn giấy lau nước mắt, cô ấy gật đầu, tiếp tục thuật lại tình huống của Lưu Tiểu Đồng với Lâm Khiếu Ba. Bắt đầu từ ngày sinh nhật Tiểu Đồng tuần trước, cho đến khi tan học trưa thứ sáu, Lưu Tương thuật lại kỹ càng hoạt động hằng ngày của Lưu Tiểu Đồng.
Lâm Khiếu Ba vừa nghe vừa ghi lại vào notebook, sau khi Lưu Tương nói xong, anh ấy lập tức hỏi Ninh Trừng, “Ngày chủ nhật, hôm sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, cậu bé có đến đây sao? Lúc ấy có những người nào, đã xảy ra chuyện gì. Ninh Trừng, lúc ấy cô cũng ở đây, cô nói tiếp đi.”
Ninh Trừng gật đầu đồng ý, kể lại những gì xảy ra trong tiệm ngày hôm đó, cuối cùng trước khi đưa Lưu Tiểu Đồng về nhà, chuyện Lưu Tiểu Đồng kéo cô đi mua tranh cũng kể ra.
Cô vừa nói xong, Lâm Khiếu Ba lập tức khép quyển sổ lại, “Tôi hoài nghi Lưu Tiểu Đồng bị người ta bắt cóc, ông Thương Hải kia, còn có Họa Mi mà cô nói, đều rất khả nghi.”
“Sao có thể?”
“Chuyện này không có khả năng!”
Ninh Trừng và Ninh Hạo Nhiên trăm miệng một lời, đều không tin cách nói này, Ninh Hạo Nhiên trực tiếp phản đối, “Thương Hải thích Tiểu Đồng nhất, đối xử với Tiểu Đồng luôn rất tốt, sao có thể bắt cóc cậu bé?”
“Đúng vậy, con trai tôi thường xuyên nói ông Thương Hải này đối xử với nó tốt thế nào. Hôm sinh nhật nó, ông ấy còn tặng nó một cái tượng Tôn Ngộ Không bằng vàng. Đôi khi tôi tăng ca bận rộn, ông ấy còn giúp tôi đi đón Tiểu Đồng, thi thoảng nó cũng ở nhà ông ấy. Tôi nghĩ chắc là không phải ông ấy đâu.” Lưu Tương cũng vì ông Thương Hải nói chuyện.
“Nguyên nhân chính là vì như thế mới khả nghi, một người xa lạ, vì sao lại vô cớ đối xử với hai người tốt như vậy? Ông ấy là gì của hai người? Còn có Hoạ Mi kia cũng rất đáng ngờ. Hiện tại bọn buôn người vô cùng giảo hoạt, cải trang thành người tàn tật ăn xin đầu đường xó chợ, bán tài năng, trên thực tế là tiến hành lừa đảo, buôn người, loại chuyện này đã xảy ra không ít lần. Giờ họ ở đâu? Tôi muốn lập tức dẫn họ đến Cục Cảnh sát phối hợp với cảnh sát chúng tôi tiến thêm một bước điều tra.” Câu cuối cùng, giọng điệu Lâm Khiếu Ba chắc chắn vô cùng.
“Thương Hải đi Hongkong khám bệnh, còn chưa về, trước khi đi có nói một tiếng với tôi, chắc phải mất một thời gian, nhưng không nói cụ thể mất bao lâu.” Ninh Hạo Nhiên nói, khiến Lâm Khiếu Ba càng kiên định suy đoán của anh ấy không sai.
Anh ấy nhìn về phía Ninh Trừng, “Hoạ Mi ở đâu chắc cô biết chứ? Có thể lập tức mang chúng tôi đi tìm cô ta không?”
Ninh Trừng bất đắc dĩ lắc đầu, “Tuần trước, sau khi chúng tôi mua tranh xong, hôm sau tôi muốn đi mua thêm tranh, cô gái ấy đã không thấy tăm hơi. Tuần này ngày nào tôi cũng đến xem một chuyến, đều không nhìn thấy cô gái đó. Tôi cho rằng cô ấy tạm thời thay đổi chỗ khác, mấy ngày sau sẽ xuất hiện.”
“Vừa rồi anh và đội phó Lâm có đi qua bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em, phía trước có cảnh sát duy trì trật tự của thành phố, chắc là khoảng thời gian này quản lý nghiêm, mấy người ăn xin trên phố đi tránh đầu ngọn gió.” Thường Tử Dương nhắc nhở một câu.
“Cũng có khả năng, giữa hai người kia có liên quan gì không, chúng ta còn chưa xác định, nhưng tôi chắc là có liên quan đến việc Lưu Tiểu Đồng mất tích!” Lâm Khiếu Ba nói năng hùng hồn, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát, sắp xếp người đến Hongkong truy tìm tung tích của Thương Hải.
Lâm Khiếu Ba hỏi hai ông cháu Ninh Trừng và Ninh Hạo Nhiên thông tin về Thương Hải, Ninh Trừng bỗng nhiên ý thức được, những gì hai người họ biết về ông ấy rất là có hạn, thậm chí, ngay cả tên họ thật của ông ấy cũng không biết. Còn Hoạ Mi, Ninh Trừng chỉ mới gặp một lần.
Chẳng lẽ Lưu Tiểu Đồng thật sự do họ bắt cóc?
Ninh Trừng khó mà tin được sự thật như vậy. Nhưng việc Lưu Tiểu Đồng mất tích đã xảy ra rành rành, kế hoạch liên hoan cũng phải ngâm nước nóng.
Thường Tử Dương về viện Nghiên cứu trước, trong viện còn có vụ án khác cần pháp y giám định.
Lưu Tương và thầy chủ nhiệm, cô và Ninh Hạo Nhiên, bởi vì có liên quan đến Lưu Tiểu Đồng nên theo Lâm Khiếu Ba đến Cục Cảnh sát, tiến hành thẩm vấn. Vụ án Lưu Tiểu Đồng mất tích nhanh chóng được lập, tuy chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, đây hẳn là do Lâm Khiếu Ba dàn xếp.
Cả ngày thứ bảy, gần như Ninh Trừng chỉ ở Cục Cảnh sát.
Cô vẫn luôn bị dự cảm lúc trước tra tấn, lo có phải Lưu Tiểu Đồng và Họa Mi gặp chuyện không may rồi không. Nhưng cả ngày trôi qua, cảnh sát không tra ra được bất cứ manh mối nào, hướng đi của Lưu Tiểu Đồng cũng hoàn toàn không biết.
Sáng chủ nhật, mới sáng sớm Ninh Trừng đã đến cục cảnh sát, Cục Cảnh sát có người quen của cô, trực tiếp dẫn cô tới văn phòng của Lâm Khiếu Ba. Cô bất ngờ phát hiện, Lục Mang và Thường Tử Dương cũng ở đó.
Còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, làn da ngăm đen, vẻ mặt rất nghiêm túc, cả người trông có vẻ cương trực ngay thẳng, sau khi Lâm Khiếu Ba giới thiệu cô mới biết được, thì ra người này chính là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát kiêm đội trưởng đội Hình sự, họ Tống.
Lâm Khiếu Ba nói sơ lược tiến triển của vụ án Lưu Tiểu Đồng mất tích. Anh ấy vừa nói xong, Cục phó Tống lập tức nhìn về phía Lục Mang, mặt mang nụ cười, “Giáo sư Lục, Tiểu Lâm này tổng thể cũng không tệ lắm, nhưng đôi khi hơi quá tích cực, quá tự tin, không biết xin viện trợ từ người khác. Chuyện này mong anh thông cảm. Gần đây bọn buôn người hung hăng ngang ngược, xảy ra nhiều vụ án trẻ em mất tích gây hoang mang lòng người, mọi người rất ý kiến về chuyện này. Cấp trên yêu cầu nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất, tìm được Lưu Tiểu Đồng, phá huỷ băng đảng buôn người. Hy vọng giáo sư Lục sẽ giúp đỡ đội Hình sự chúng tôi.”
Lục Mang vẫn duy trì dáng ngồi trầm tư, Cục phó Tống cung kính nói một tràng dài như vậy, anh chỉ đáp lại một chữ, “Được.”
May là Cục phó Tống cũng không so đo với anh, ông ấy thở phào một hơi, “Vậy tôi đây an tâm rồi, tôi còn phải đi Cục Cảnh sát tỉnh họp. Mọi người cứ làm việc đi. Có yêu cầu gì cần trong cục phối hợp giúp đỡ thì cứ việc đề xuất.” Ông ấy vừa nói vừa đứng dậy, đưa tay về phía Lục Mang, có vẻ là muốn bắt tay với anh.
Tầm mắt Lục Mang nhìn thẳng, không ngẩng lên trên, hơn nữa, hình như anh đang còn suy nghĩ vấn đề gì đó, vẫn ngồi như cũ, không nhúc nhích.
Bàn tay Cục phó Tống giơ ra một lúc lâu, thu lại thì không phải, mà không thu lại cũng không được. May là Thường Tử Dương phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy, bắt tay với Cục phó Tống, “Cảm ơn Cục phó Tống giúp đỡ, ngài yên tâm, có giáo sư Lục ra tay, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá được vụ án.”
“Lưu Tiểu Đồng không mất tích.” Lục Mang đột nhiên mở miệng, khiến tất cả mọi người hoảng sợ, câu nói kế tiếp, càng khiến mọi người kinh hãi, “Ý tôi đó là chuyện ngày hôm qua. Bây giờ rất có khả năng là đã chết.”
Cục phó Tống lại định ngồi xuống, Lâm Khiếu Ba đã đứng dậy, đẩy ông ấy ra ngoài, kêu ông ấy đi họp, nơi này cứ giao cho anh ấy. Thoạt nhìn, Cục phó Tống và anh ấy như hai cha con. Lâm Khiếu Ba tiễn Cục phó Tống đi, trở lại chỗ ngồi, lập tức hỏi Lục Mang, “Có phải giáo sư Lục cũng cảm thấy hung thủ là Thương Hải, hoặc là Hoạ Mi?”
“Tôi có nói như vậy sao? Tôi không phải thần tiên, người còn chưa gặp, vậy mà đã biết họ có phải là hung thủ hay không. Tôi càng sẽ không giống người nào đó, dựa vào trực giác ngông cuồng phán đoán suy luận.”
“Giáo sư Lục, xem ra anh còn để ý việc hôm qua tôi không nói cho anh chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích. Tôi cho rằng loại án nhỏ này anh sẽ không có thời gian, bây giờ Bạch Cốt Huyền Án còn chưa giải quyết, tôi biết anh rất bận, cho nên mới không muốn quấy rầy anh. Tuyệt đối không cố ý dấu diếm.” Lâm Khiếu Ba nỗ lực giải thích.
“Vụ án không phân biệt lớn nhỏ, đều là phạm tội. Chuyện có nặng, có nhẹ, có nhanh hay chậm cũng không cần anh phán đoán. Hy vọng sự bảo thủ của anh sẽ không tạo thành hậu quả không cách nào vãn hồi.”
Giọng Lục Mang vô cùng nghiêm khắc, vừa nói vừa đứng dậy, đi đến trước mặt Ninh Trừng, “Đi thôi, cô trợ lý thân yêu của tôi.”
“… Đi đâu?” Ninh Trừng nghe được trong giọng của anh có sự bất mãn rõ ràng, chắc vì cô là trợ lý cũng không nói cho anh chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích kịp thời.
Thật ra, suy nghĩ của cô giống Lâm Khiếu Ba, sợ sẽ quấy rầy đến anh. Nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy anh nói rất đúng, không phải chỉ có vụ án giết người liên hoàn mới là phạm tội, tất cả những gì mang tính phạm tội đều ác liệt như nhau. Huống gì, Lưu Tương làm một người mẹ đơn thân, một mình nuôi lớn con trai không hề dễ dàng, nếu bị mất con trai, về sau cô ấy sẽ phải làm sao bây giờ?
Ninh Trừng càng nghĩ tâm tình càng nặng nề, theo sát phía sau Lục Mang, đi tới cổng lớn Cục Cảnh sát.
Lục Mang không nói muốn đi đâu, nhưng cô đoán chắc là nơi liên quan đến việc điều tra vụ án. Lâm Khiếu Ba cũng nhanh chóng đi theo, vụ án này do anh ấy phụ trách, đương nhiên anh ấy sẽ cùng đi.
Ninh Trừng đi sau Lục Mang một khoảng, song song với Lâm Khiếu Ba, đè thấp giọng, muốn giải thích chuyện không hay vừa rồi, “Đội phó Lâm, giáo sư Lục không nói gì anh trước mặt lãnh đạo, cho nên chắc chắn là anh ấy không cố ý nhằm vào anh. Anh ấy nói chuyện hơi trực tiếp chút, nhưng cũng có đạo lý. Anh đừng nghĩ nhiều.”
Ninh Trừng lo Lâm Khiếu Ba sẽ có thành kiến với Lục Mang. Cô cũng nghe Thường Tử Dương nói qua, trước khi Lục Mang tới, Lâm Khiếu Ba là nhân vật nổi tiếng nhất đội Hình sự, phá án theo lối trinh sát truyền thống vô cùng chuyên nghiệp, hiệu suất phá án cũng rất cao.
Sau khi Lục Mang tới, dựa vào tâm lí học tội phạm, tỏa sáng rực rỡ, ít nhiều đã thay thế vị trí nổi danh của anh ấy. Từ thái độ cung kính của Cục phó Tống khi nói chuyện với Lục Mang hôm nay, Ninh Trừng có thể cảm giác được điểm này. Đối với chuyện này, Lâm Khiếu Ba có thể có thành kiến gì với anh hay không cũng là chuyện dễ hiểu.
Lâm Khiếu Ba biểu hiện rất rộng lượng, bảo cô không cần lo lắng, bây giờ phá án quan trọng, anh ấy sẽ không so đo những việc này. Anh ấy còn chủ động lái xe.
Lục Mang cũng không khách khí, Lâm Khiếu Ba mở cửa xe cho anh, anh trực tiếp lên xe.
Lúc Ninh Trừng đang do dự nên ngồi ở đâu, Lâm Khiếu Ba đã vòng đến phía sau cô, mở cửa bên ghế phụ lái cho cô. Cô lén nhìn người đàn ông ở ghế sau, anh trực tiếp nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cô nghĩ bình thường anh một thân một mình đã quen nên ngồi vào ghế phụ lái.
Trước khi xe khởi động, lúc Ninh Trừng thắt dây an toàn, đảo mắt thì vô tình nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Lục Mang đầy nét nghiêm nghị, xám xịt.
Do người trợ lý là cô không ngồi phía sau sao? Chuyện này hẳn là không có khả năng, nhất định là ảo giác của cô. Ninh Trừng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Xe rốt cuộc cũng khởi động, hướng về nơi cần đến.