-
Phần 5 END
23.
Ba vẫn mang theo tôi ở lại nhà cũ, mặc dù mọi người xung quanh đều khuyên ông chuyển đi nơi khác.
Thậm chí nhà chúng tôi còn bị đồn thành căn nhà bị ma ám.
Ba cũng không thèm quan tâm, ông vẫn sống trong những hình ảnh camera ghi lại và tấm ảnh mà mẹ chụp.
Trước đây mẹ là người thường xem những thứ này, nhưng bây giờ lại là ba.
Trước đây mẹ là người ngồi ở phòng khách suốt đêm, bây giờ lại là ba.
Sau khi ăn sáng xong, ông sẽ nói: "Mạnh Dao, cà vạt của anh đâu?"
Không có ai trả lời ông.
Ba thẫn thờ nhìn phòng ngủ của ông và mẹ, cuối cùng tự mình đi tìm cà vạt, sau đó đưa tôi đến nhà trẻ.
Vừa đi học chưa được một tiếng, bà nội đã bảo tài xế đến đón tôi, nói ba xảy ra tai nạn giao thông trên đường đi làm, rất nghiêm trọng.
Lúc tôi chạy đến bệnh viện, bác sĩ đang cấp cứu cho ba.
Bà nội nói với bác sĩ: "Anh nói với nó, nếu nó ch ế t, con gái nó sẽ thật sự trở thành đứa trẻ không cha không mẹ."
"Anh hỏi nó, một đứa trẻ ba tuổi, một người mẹ già gãy ch â n, một già một trẻ phải sống như thế nào."
Cuối cùng ba cũng được cứu.
Tôi đứng bên cạnh ông, ông ôm tôi vào lòng thật chặt, giống như mẹ vậy.
Ông nói: "Đừng sợ, ba sẽ không bỏ rơi con."
Bà nội thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà nội cũng len lén khóc.
Sau đó dì Hứa cũng đến, nhưng bà nội không để dì ta gặp ba.
Dì Hứa tìm đến nhà tôi, mỉm cười nói với tôi: "Nguyệt Nguyệt, để dì làm mẹ của cháu nhé."
Bảo mẫu mà ba tìm kéo tôi ra sau lưng, lớn tiếng hỏi dì ta: "Cô là ai, muốn làm cái gì, tôi nói cho cô biết lừa bán trẻ em sẽ phải đi tù đấy."
Dì Lâm nghe thấy âm thanh cũng chạy sang ngăn dì ta lại: "Cô mau đi đi, đến chỗ này làm phiền một đứa trẻ làm cái gì."
Dì Hứa nói: "Tôi chỉ là cảm thấy con bé đáng thương, đến thăm nó một chút, đằng nào tôi với Giang Thời cũng sẽ kết hôn, đến lúc đó đứa trẻ này cũng là do tôi nuôi nấng."
Dì Lâm đẩy dì ta ra ngoài: "Đáng thương sao? Tôi thấy cô thật là rẻ rúng. Cô đừng tưởng rằng chúng tôi không biết cô ba bốn lần đến cửa chọc giận Mạnh Dao, con bé chính là bị cô chọc giận mà qua đời."
Dì Hứa cười nói: "Tôi làm gì có bản lĩnh đấy."
Dì Lâm bị chọc tức, muốn ra tay đánh dì ta, nhưng cuối cùng dì Lâm vẫn nhịn lại.
Dì Lâm cũng mỉm cười: "Tất nhiên là cô không có bản lĩnh rồi, nếu không thì sao Mạnh Dao đã đi gần một năm rồi, cô vẫn không thể khiến Tiểu Giang kết hôn với mình chứ."
"Năm đó cô rời khỏi Tiếng Giang chưa đến nửa năm, Mạnh Dao người ta đã mang thai đứa con của Tiểu Giang rồi đấy."
"Không so sánh không có đau thương, vẫn là Mạnh Dao có bản lĩnh."
Dì Hứa sửng sốt, giơ tay đánh nhau với dì Lâm, bảo mẫu cũng lao vào giúp dì Lâm, cuối cùng vẫn phải đợi bảo vệ tới mới tách được bọn họ ra.
Khi ba trở lại, lạnh lùng nói với dì Hứa: "Sau này đừng quay lại đây nữa, tôi không muốn gặp cô."
Dì Hứa khóc lóc hỏi ông: "Chúng ta không thể trở lại như lúc trước sao?"
Ba nói: "Không thể. Khi đó ở trong bệnh viện, cô nhân lúc tôi không có ở đó, cúp điện thoại mà Mạnh Dao gọi cho tôi, xóa tin nhắn cô ấy gửi cho tôi, sao cô còn dám mưu toan những thứ khác chứ."
"Cô từng cứu tôi, cũng từng hại tôi, từ nay chúng ta thanh toán xong."
Dì Hứa khóc lóc rời đi, sau đó không còn xuất hiện trước mắt tôi nữa.
24.
Khi tôi lên lớp lá, bà nội đề nghị ba mang theo tôi chuyển đến ở một ngôi biệt thự khác.
Bà nội nói ngôi nhà bên kia có tài nguyên giáo dục hàng đầu trong thành phố.
Ba không muốn chuyển đến đó, ông nói tôi không cần đi học, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ là được.
Bà nội thở dài: "Cũng tốt, khỏe mạnh vui vẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Mặc dù ba đối xử rất tốt với tôi, mỗi ngày đều dành thời gian ở bên tôi, nhưng tôi cũng không thích điều đó.
Mỗi ngày sau khi bảo mẫu làm xong việc và rời đi, chỉ còn lại hai chúng tôi ở nhà.
Tôi chơi ở phòng của mình, ba ở thư phòng xem video lúc mẹ còn sống.
Ông nghĩ mọi biện pháp vẫn chỉ có thể khôi phục lại video ba tháng trước khi mẹ qua đời.
Trừ mấy ngày cuối cùng bọn họ bất hòa ra, ba tháng kia, phần lớn thời gian đều khá bình yên.
Buổi sáng mẹ làm bữa sáng xong sẽ gọi tôi và ba dậy, sau khi ăn sáng mẹ ở nhà dọn dẹp, ba đưa tôi đến nhà trẻ.
Trong lúc tôi và ba không ở nhà, mẹ bắt đầu vẽ tranh.
Mẹ thích vẽ truyện tranh, sau đó đăng lên mạng, thu hút không ít người hâm mộ.
Tôi từng dùng máy tính ở nhà Tống Mộc Ân đọc bộ truyện tranh kia, nội dung là câu chuyện cô gái bị bệnh nặng gặp được tình yêu đích thực của mình.
Cô gái bị bạn học lừa đến quán bar suýt chút nữa bị người khác bắt nạt, chàng trai ở bên cạnh ra tay cứu giúp.
Cô gái vừa gặp đã yêu chàng trai, chàng trai cũng không từ chối tình yêu của cô ấy, hai người cùng nhau trải qua mưa gió.
Kết thúc câu chuyện, cô gái khỏi bệnh, chàng trai cũng thật lòng thích cô gái, họ sinh một đứa con gái, một nhà ba người chung sống hòa thuận, hạnh phúc đến cuối đời.
Tống Mộc Ân nói: "Thật là nhàm chán, không hay bằng Ultraman của tớ."
Nhưng tôi đã khóc khi đọc nó, tôi biết đó là mẹ đang vẽ chính bà.
Bà trong tưởng tượng của chính mình.
Mẹ từng nói với tôi, bà không phải người ở thế giới của chúng tôi.
Bà ở thế giới của mình bị bệnh nặng, bị đưa đến nơi này.
Tôi từng nói chuyện này với giáo viên mà tôi thích nhất.
Nhưng giáo viên lại nói với bà nội của tôi, bà nội tìm bác sĩ tâm lý đến.
Bác sĩ tâm lý nói rằng đây là lời nói dối đẹp đẽ do tiềm thức tôi bịa ra để tôi có thể chấp nhận cái ch ế t của mẹ mình.
Chỉ có ba là im lặng.
Sau đó, ông gửi ổ cứng đến một công ty chuyên nghiệp để sửa chữa, nhưng họ không thể sửa được, giọng nói của mẹ vào thời điểm cuối cùng vẫn không thể khôi phục lại được.
Năm đó, ông đã đầu tư phần lớn tài sản vào một công ty khoa học kỹ thuật ở nước ngoài.
Ông rất may mắn, khi tôi học cấp 2, công ty khoa học kỹ thuật kia đã phát triển thành sừng sỏ trong ngành, ba tôi trở thành cổ đông lớn.
Năm đó ông 34 tuổi, còn rất trẻ.
Ông gặp mẹ vào năm 20 tuổi.
Lúc đó ông nội qua đời, bà nội bị tai nạn giao thông chưa rõ sống ch ế t, ba nghỉ học đại học về tiếp quản công ty.
Vào thời điểm ông đau khó nhất, ông gặp mẹ, có tôi.
25.
Ba không thường xuyên xuất hiện trước công chúng, mọi người biến ông thành thần thoại, nói ông là người thằn lằn, người sống trong lõi trái đất gì gì đó.
Bà nội nói ba tin lời tôi nói rằng mẹ ở một thế giới khác, ông muốn tìm mẹ về, vì vậy chuyển sang đầu tư vào khoa học kỹ thuật.
Bà nội còn nói ba thật là ngu ngốc, kỹ thuật và linh hồn hoàn toàn trái ngược nhau, nếu muốn tìm người thì lẽ ra phải tìm hiểu huyền học mới đúng.
Ba là đang mơ mộng hão huyền, ông cũng chả phải thần thánh gì.
Ông chỉ là một gã tội nghiệp sau khi mất đi mới biết hối hận mà thôi.
Chỉ có tôi biết chuyện mà ba thật sự đang làm, đó là kết hợp giữa nhân bản vô tính và trí tuệ nhân tạo.
Những thứ này không được quốc tế cho phép.
Sau khi ba trở thành cổ đông lớn, tôi được đưa đến ở cùng ông để đi học, sống cùng ông trong một ngôi biệt thự lớn bên bờ biển.
Tôi tìm thấy một căn phòng công nghệ cao ở dưới tầng hầm của biệt thự, trong phòng có một người "mẹ" sống động như thật.
Tôi chạm vào da cô ấy, mềm mại như mẹ tôi vậy, mùi thơm cũng giống nữa.
Cô ấy thậm chí còn có nhịp tim.
Tôi đã lén quan sát mấy lần, cô ấy sẽ mỉm cười dịu dàng với ba giống như mẹ vậy, sẽ giúp ba cạo râu, thắt cà vạt, còn biết làm đồ ăn ngon nữa.
Ba thường xuyên nhìn cô ấy xuất thần, xuất thần đến nỗi tôi lẻn vào mà ông cũng không phát hiện ra.
Một lần khác khi ba đi vắng, tôi xuống tầng hầm.
"Mẹ ơi." Tôi khẽ gọi cô ấy.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi: "Xin chào, tên của bạn là gì, tại sao bạn lại khóc?"
Giọng nói cũng giống hệt mẹ, ba quả là lợi hại.
Tôi nói: "Mẹ ơi, con là Nguyệt Nguyệt đây."
Cô ấy đưa tay lau sạch nước mắt cho tôi: "Nguyệt Nguyệt, tôi có thể cảm nhận được bạn đang rất buồn, tôi phải làm gì mới có thể giúp bạn."
Tôi cầm tay cô ấy áp lên mặt mình: "Mẹ, chúng ta chơi bịt mắt bắt dê đi, mẹ trốn vào trong chăn, con đếm đến 10 rồi đi tìm mẹ, có được không?"
"Được."
Cô ấy nằm xuống đất, đắp chăn kín lại.
Tôi đếm đến 10, sau đó đi về phía cô ấy.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không vén chiếc chăn kia lên.
Bời vì ánh mắt của cô ấy nói cho tôi biết cô ấy chỉ là một món đồ công nghệ cực kỳ đắt tiền mà thôi, không hề có sự sống.
Còn trong mắt mẹ tôi, luôn luôn là ánh sáng dịu dàng nhất.
Mẹ của tôi, là độc nhất vô nhị.
Bà chưa bao giờ là thế thân của bất kỳ ai, cũng không ai có thể thay thế bà.
Hơn nữa bà nói bà hối hận, hối hận vì đã gặp ba.
Khi đó đứa trẻ ba tuổi như tôi không hiểu vì sao mẹ lại vì một câu "Cô đối với tôi, chẳng qua chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh ly mà thôi" của ba mà đau buồn lâu như vậy.
Bây giờ tôi mới hiểu được, bởi vì sự chân thành của bà ở trong mắt ba lại chỉ là một thứ công cụ mà thôi.
Tuy rằng ba rốt cuộc cũng hối hận khi nói như vậy, nhưng mẹ đã không còn ở đây, hối hận thì có ích lợi gì chứ.
Cuối cùng tôi nằm xuống cạnh người AI, ôm cô ấy một cái, nói với cô ấy một tiếng cảm ơn.
Cảm ơn cô ấy đã cho tôi gặp lại bộ dáng của mẹ khi còn sống.
Sau đó tắt các chương trình của cô ấy, đốt tầng hầm.
26.
Giữa ngọn lửa rừng rực, tôi trở lại mặt đất.
Tôi cảm nhận được một cơn gió nhẹ từ mặt hồ thổi đến, những giọt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Tôi dang rộng hai tay, ngửa đầu lên, nhắm mắt lại, cảm nhận cơn mưa phùn và cơn gió dịu nhẹ.
Mẹ của tôi chưa bao giờ nói dối tôi, cho dù là chân trời góc bể, hay là nơi đất khách quê người.
Bà vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
(Hoàn)