-
Phần 2
6.
Tối hôm đó, mẹ làm đồ ăn ngon, sau đó dỗ tôi đi ngủ trước khi ba về nhà.
Nhưng lúc ba về nhà tôi lập tức tỉnh lại, tôi muốn nói với ba ông nhất định nhất định phải thích mẹ, sau đó chúng tôi có thể ở bên nhau trọn đời.
Tôi mở cửa, thấy mẹ mặc váy đỏ đang rót rượu cho ba.
Mẹ tôi xinh đẹp quá đi mất!
Nhưng ba lại đẩy mẹ ra: "Sao thế, lại định dùng mánh khóe cũ à?"
Ông đang tức giận.
Mẹ giật mình, tôi cũng hơi sợ.
Mẹ hốt hoảng đặt chai rượu xuống: "Em... Em không hiểu anh đang nói gì."
Ba cười lạnh: "Năm năm trước, cô xuất hiện ở quán bar kia, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?"
"Chẳng qua là cô biết khi đó tôi cần nhất là cái gì, cố ý tiếp cận tôi mà thôi."
Mẹ không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, giống như đã làm sai chuyện gì.
Ba đứng dậy: “Tôi ghét nhất là bị lừa dối và lợi dụng, ngày mai chúng ta ly hôn đi, căn nhà này và xe đều để lại cho cô, Nguyệt Nguyệt cũng để lại cho cô, tôi sẽ cho cô thêm một khoản tiền nữa, đủ để hai người sống thoải mái nốt phần đời còn lại."
Tôi biết ly hôn là gì.
Ba mẹ của Tô Mặc Hàm ở lớp tôi cũng ly hôn, cậu ấy sống cùng ba, cậu ấy nói cho dù có nhớ đến mức nào cũng rất khó gặp được mẹ.
Nước mắt của mẹ rơi lã chã, giống như những hạt trân châu vậy.
Ba không an ủi bà: "Khóc cái gì, cô hao tâm tổn sức kết hôn với tôi không phải vì những thứ này sao?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải vậy, em... em không phải vì những thứ này, cho dù anh không có những thứ đó, em... em cũng muốn ở bên cạnh anh."
Ba không tin, ông bỏ đi.
Để lại mẹ tôi một mình đứng tại chỗ rất lâu rất lâu.
Bà như tự nhủ nói: "Anh quên rồi sao, lúc đó chính anh đã ôm em cầu xin em đừng đi."
"Anh nói anh thích em, rất thích rất thích em."
"Đó là lần đầu tiên, có người thích em..."
7.
"Mẹ, con cũng rất thích mẹ, rất thích rất thích mẹ." Tôi nói với mẹ.
Mẹ nhắm mắt, không trả lời tôi.
Tôi hôn lên mặt mẹ, mẹ thích nhất là tôi hôn bà.
Bà nói tôi là thiên sứ nhỏ của bà, là bảo bối quý giá hơn cả mạng sống của bà.
Sau đó tôi ngửi thấy trên người mẹ có một mùi rất kỳ lạ.
Tôi không thích mùi này, mẹ tôi luôn sạch sẽ thơm tho mềm mại, chưa từng có mùi như vậy.
Tôi chạy vào phòng tắm lấy sữa tắm mà mẹ thường dùng đến bôi lên người bà, nhưng chỉ thơm được một lúc thì mùi hôi kia lại xuất hiện.
"Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi." Tôi không nhịn được khóc òa lên.
Tôi càng khóc càng đau lòng, trời có sấm sét và đổ mưa.
Tôi sợ nhất là sấm sét, sợ đến mức trốn trong chăm không dám đi ra.
Nhưng mẹ từng nói tôi phải dũng cảm lớn lên, nói tôi đừng sợ hãi.
Tôi lại bò ra ngoài muốn gọi lại cho ba, muốn nói với ông mẹ uống thuốc rồi mà vẫn không tỉnh lại, mẹ ốm rất nặng rất nặng.
Nhưng màn hình điện thoại lại đen xì, tôi không tìm được chỗ để gọi điện.
Rõ ràng tôi đã sạc pin rồi, sao lại vẫn đen xì vậy trời?
Tôi nghĩ ba sẽ gọi đến, chắc chắn ông cũng nghe thấy tiếng sấm.
Trước kia khi có sấm sét, ông đều đến phòng của tôi và mẹ để ở bên cạnh tôi.
Ông nói lá gan của tôi quá nhỏ, giống như con chuột nhắt vậy.
Tôi tức giận nói với ông: "Con không phải con chuột nhắt, con không phải."
"Vậy con là cái gì?" Ông hỏi tôi.
Tôi chống nạnh tự tin nói với ông: "Con là bảo bối nhỏ của ba."
Lúc đó ông đã cười, mẹ cũng cười.
Tôi thừa nhận, khi đó ông đẹp trai hơn ba của Tống Mộc Ân.
Nhưng ông lại không hay cười, vậy nên thời gian mà ông đẹp trai không nhiều lắm.
Tôi cứ chờ đợi, đợi cho đến khi tiếng sầm ngừng, mưa cũng tạnh, nhưng vẫn không đợi được ba gọi điện đến.
8.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, tôi liền đút thuốc cho mẹ.
Có người nhấn chuông cửa, cuối cùng cũng có người đến.
Là ba trở về sao?
Hẳn là không phải, bình thường ba đều trực tiếp nhập mật khẩu đi vào, sẽ không nhấn chuông cửa.
Có thể là người xấu.
Mẹ từng nói, trẻ con không thể tùy tiện mở cửa cho người lạ, rất nguy hiểm.
"Ai vậy ạ?" Tôi đứng ở cửa hỏi.
"Nguyệt Nguyệt, là dì đây, dì Hứa."
Tôi sợ đến mức lập tức chặn cửa lại: "Bà không được vào, bà mau đi đi."
Dì Hứa còn xấu xa hơn cả người xấu.
Mặc dù ngoại hình của dì ta hơi hao hao mẹ, nhưng mấy ngày trước khi dì ta tới nhà đã làm mẹ tức giận đến mức khóc rất lâu, rất lâu.
Đó là ngày thứ hai sau khi ba bỏ đi, buổi sáng có người nhấn chuông cửa.
Mẹ đi mở cửa, dì Hứa này đứng ở ngoài cửa, dì ta nói dì ta tên là Hứa Như Ý.
Dì ta quan sát mẹ tôi từ đầu đến chân, mỉm cười: "Quả nhiên cô có chút giống tôi."
Lúc đó sắc mặt mẹ tôi không được tốt lắm, tôi chưa từng thấy mẹ như vậy.
Nhưng tôi cảm thấy dì ta cũng không hẳn rất giống mẹ.
Ánh mắt của mẹ dịu dàng xinh đẹp hơn, ngay cả Tống Mộc Ân cũng thừa nhận mẹ tôi đẹp hơn mẹ cậu ấy.
Dù sao, cho dù người khác có giống mẹ đến mức nào đi nữa, tôi vẫn có thể lập tức nhận ra mẹ tôi.
9.
Ngày đó dì Hứa vào nhà của chúng tôi, nhìn một vòng, sau đó ngồi xuống sofa.
Mẹ bảo tôi đi vào trong phòng chơi, nhưng tôi không muốn, tôi muốn ở cùng mẹ.
Dì Hứa nói: "Nếu như Tuấn Tuấn nhà tôi mà không nghe lời như vậy, tôi đã đánh đòn từ lâu rồi."
Mẹ ôm tôi vào lòng: "Chỉ là con nít làm nũng một chút mà thôi, sao lại gọi là không nghe lời chứ. Con của tôi, tôi có thể dạy dỗ, không cần cô phải nhúng tay vào."
Dì Hứa cười nói: "Cô không dạy dỗ được thì sau này ra ngoài xã hội, tự nhiên sẽ có người dạy dỗ giúp cô thôi."
Mẹ nói: "Tương lai như thế nào không cần cô phải bận tâm."
Khi mẹ nói chuyện luôn luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy bà nói chuyện với vẻ tức giận như vậy.
Dì Hứa đáp: "Sao lại không liên quan đến tôi chứ, không phải Giang Thời đã yêu cầu ly hôn với cô rồi sao? Sau này tiền mà anh ấy cho hai người, cũng có một nửa là của tôi."
Mẹ uống một ngụm trà: "Vậy cô cũng đừng quên, hiện tại mỗi một phân tiền của anh ấy đều có một nửa là của tôi."
Dì Hứa tức giận, trước khi đi nói: "Cô chẳng qua là dựa vào mặt của tôi để tu hú chiếm tổ mà thôi."
Mẹ nhìn dì ta: "Năm đó nếu cô không bỏ rơi anh ấy vào thời điểm nhà anh ấy khó khăn nhất để gả cho người khác, làm sao tôi có cơ hội tu hú chiếm tổ chứ."
Mẹ khi đó giống như nữ chiến binh trong phim hoạt hình vậy.
Nhưng sau khi dì Hứa đi, mẹ lại khóc trong phòng tắm.
Tôi nghe thấy bà nói chuyện với ai đó.
Bà nói nếu ba không thích không thích bà nữa, bà sẽ bị xóa sổ.
Bà sẽ hồn phi phách tán, sẽ không bao giờ gặp lại tôi được nữa.
Bà còn nói bà không nên tham lam.
Không nên có được tình yêu rồi còn muốn có con, không nên sinh tôi ra để tôi phải chịu khổ.
Tôi gọi điện cho ba, nói lại cho ba những lời mẹ vừa nói, nói mẹ có thể sẽ ch ế t.
Ba hỏi tôi: "Có phải mẹ đang ở bên cạnh con không, có phải cô ta dạy con nói như vậy không?"
Tôi nói mẹ không ở đây, là chính tôi muốn nói cho ba.
Nhưng ba lại tức giận: "Vậy thì để cô ta ch ế t đi."
"Ba, ba là đồ tồi." Tôi òa khóc.
Mặc dù tôi cũng không biết ch ế t là gì, nhưng tôi lại vô cùng khổ sở.
Sau khi cúp điện thoại, tôi quay đầu lại nhìn thấy mẹ đứng ở cửa.
Bà bước đến dịu dàng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, dỗ dành tôi, nói bà sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
Cho dù hóa thành một ngọn gió, một hạt mưa, cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
11.
Buổi tối, ba về nhà.
Ông mắng mẹ dạy một đứa trẻ con như tôi nói bậy bạ.
Mẹ yên lặng nghe, không giải thích.
Đợi ba không nói nữa, bà mới mỉm cười hỏi ba: "Anh hẳn là cũng thích em mà phải không, nếu như không thích, sao có thể chung chăn gối với em lâu như vậy."
"Cho dù em trông giống cô ta, nhưng thời gian dài như vậy, anh chắc chắn có thể phân biệt được rõ."
"Giang Thời, thật sự không thể thích em một chút sao, một chút thôi cũng được."
Mặc dù bà vừa cười vừa nói, nhưng mắt lại rưng rưng.
Ba nói: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết để mang thai Nguyệt Nguyệt cô đã bỏ thuốc vào rượu của tôi."
"Cô nghĩ rằng cô dùng đứa trẻ là có thể trói buộc được tôi sao, cô lầm rồi."
"Cô đối với tôi, chẳng qua chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi."
Ba nói xong câu cuối cùng, mẹ không cười, cũng không khóc nữa.
Mẹ chỉ không nhúc nhìn nhìn ba, giống như con búp bê sứ xinh đẹp trong hộp đồ chơi của tôi vậy.
Cuồi cùng bà nói với ba từng câu từng chữ: "Em sẽ không ly hôn với anh, dù ch ế t cũng không."