Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 72
Hôm nay đến lịch tái khám của Khiết Tâm, cả Khả Phong, Cung Phi và Triệu Bân đều sẽ dành thời gian để cùng đưa cô đến bệnh viện.
8:00 sáng.
Bệnh viện tấp nập dòng người ra vào.
Khiết Tâm vốn dĩ đã sợ cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng, rồi cả những lúc người bị thương tích đầy mình, máu me bê bết được đưa vào, bầu không khí nơi này lúc nào cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Dù là mất trí, dù thế nào đi nữa thì bẩm sinh những thói quen từ sâu trong tâm thức cô vẫn không thể nào mất đi.
Nó vẫn còn đó và đang hiện hữu rõ trên mặt cô.
Sắc diện khá tệ khiến Khả Phong trông thấy lo lắng không yên.
Khiết Tâm chỉ cách anh có mỗi Triệu Bân thôi, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới cô, bảo rằng "Đừng sợ"
Nhưng hiện trạng bây giờ, anh hoàn toàn bất lực trước mọi cảm xúc của cô.
Anh không thể nói gì, không thể làm gì cho cô ngoài việc lúc nào cũng thấy bất an trong lòng. Những nỗi lo, cùng đau thương cứ thay nhau gặm nhấm tâm can từng lúc càng hao mòn đi.
-Bình tĩnh đi, ổn thôi! Kiểm tra xong sẽ đi ngay....
Triệu Bân hai tay ôm lấy bờ vai nhỏ của Khiết Tâm, không ngừng trấn an.
Sau khi tiến hành một loạt kiểm tra, Khiết Tâm được đưa vào phòng nghỉ tạm.
Cả ba người kia lúc nào cũng túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước.
Chợt lúc này Triệu Bân lại thấy chột bụng, đêm qua tăng ca về trễ, lại ăn linh tinh nên từ sáng đến giờ bụng cô thỉnh thoảng lại nhói lên.
-Không..không được rồi.. xin phép....
Triệu Bân đứng dậy chạy ù khỏi phòng mà lao đến toilet, nếu chậm trễ chắc cô sẽ xấu hổ với Cung Phi đến chết mất!
Khả Phong ngồi trên ghế sofa vẫn chăm chú lén nhìn Khiết Tâm.
Thật sự người bị cô "đối xử tệ bạc" nhất lúc nào cũng là anh.
Anh không được nói chuyện với cô, không được động vào cô, ngay cả việc đường đường chính chính nhìn cô cũng không thể.
Bất kể là anh làm gì, đều khiến Khiết Tâm cảm thấy khó chịu lẫn sợ hãi.
-Chị đừng căng thẳng quá, có kết quả sẽ xong thôi! Thả lỏng đi.
Cung Phi đứng cạnh cất giọng trấn an cô lần nữa sau vô số lần hắn và Triệu Bân đã nói.
Khả Phong nhìn cô, nhìn ánh mắt hiện rõ tia lo sợ, căng thẳng khi phải ở trong bệnh viện. Anh chợt buộc miệng lên tiếng.
-Xem ra dù thế nào thì những nỗi sợ này của em vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút!
Khiết Tâm bất giác quay sang nhìn anh, hàng lông mày khẽ nhíu lại một cái.
-Bộ...lúc trước tôi cũng sợ bệnh viện đến vậy sao?
Khả Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhướng mắt làm câu trả lời.
Nhắc đến bệnh viện, bỗng dưng Khiết Tâm suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi lấy Cung Phi.
-Hôm đó....là anh đã đưa tôi vào bệnh viện....có đúng không?
Cung Phi đồng tử thoáng dao động, hắn gật nhẹ đầu rồi khẽ đưa mắt nhìn Khả Phong, anh cũng đang nhìn hắn, và sắc mặt của anh khó coi tột cùng khi nhắc đến cái ngày bi kịch ấy.
Khả Phong lồng ngực bắt đầu cảm thấy như bị gì đó đè nén lên thật nặng, làm anh thở cũng trở nên khó khăn.
Khiết Tâm nhìn Cung Phi, rồi lại vô tư thắc mắc.
-Vậy hôm đó....vì sao tôi lại bị tai nạn?
Câu hỏi này của cô phút chốc khiến cả Cung Phi và Khả Phong sững người, như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Cung Phi hai mắt căng ra, hắn nhất thời không biết phải trả lời cô thế nào.
Phải nói thế nào để cho cô hiểu. Chẳng lẽ nói rằng là do cô đã nhìn thấy chồng mình hôn cô gái khác hay sao?
Hàm răng hắn không ngừng cắn lấy cánh môi bên dưới, bàn tay vô thức siết lại đến run lên.
Nhưng tệ nhất vẫn là Khả Phong, anh như chết đứng ngay khi nghe câu hỏi đó của Khiết Tâm.
Tim anh thoáng chốc như bị bóp đến vỡ tung ra, cổ họng nghẹn đến không thể nói ra lời nào.
Hai vai anh run lên từng hồi, cả khoé mắt cũng trở nên nóng rát.
Lý do mà cô đang muốn biết, nó trớ trêu đến chừng nào, nó nghiệt ngã đến chừng nào.
Anh không hề có lỗi, nhưng lại hoàn toàn không thể giải thích rõ mọi chuyện trong một lúc.
-Có chuyện gì khó nói sao?....sắc mặt anh khó coi quá!
Khiết Tâm nhíu mày nhìn Cung Phi, cả trán hắn cũng đã lấm tấm mồ hôi.
-Chị...chỉ là chị vô ý băng qua đường nên...
-Vậy ra là do tôi sao?
Khiết Tâm lặng buông một tiếng thở dài cắt ngang lời Cung Phi.
Khả Phong thật sự thần kinh bị bức đến sắp phát điên.
Tất cả nào phải do cô, mà là xuất phát từ phía anh.
Nhưng anh lại không đủ can đảm để đối diện với thực tại, anh hoàn toàn không thể đủ dũng khí mà mở miệng nói với cô rằng cô bị tai nạn là do anh!
Khả Phong nhắm chặt hai mắt, cõi lòng dày xéo nhau đến nhàu nát.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình hèn nhát như bây giờ.
Anh sợ mất cô, anh sợ nếu như anh nói ra sự thật thì cô sẽ càng xa lánh anh hơn. Khoảng cách giữa cô và anh sẽ là vô tận không thể nào cứu vãn!
Cung Phi hít thở thật sâu, yết hầu trượt dài.
Bầu không khí sẽ không tồi tệ thêm nếu như Khiết Tâm không mở miệng mà hỏi lấy câu tiếp theo.
-Vậy có thể nói cho tôi biết....
Cô ngưng lại một lúc, đưa ánh nhìn sang nam nhân đang ngồi trên ghế sofa.
-Vì sao người được gọi là chồng lại không đưa tôi vào bệnh viện...mà lại là anh? Lúc ấy....người chồng đó đang làm gì?
Thật sự không ổn rồi! Cả Khả Phong và Cung Phi đều cảm thấy đầu óc càng lúc càng căng ra sắp đứt.
Cõi lòng như cuồng phong bạo vũ dậy sóng dữ dội.
Khả Phong cố gắng ngăn thứ đang đọng trên khoé mắt anh càng lúc càng nặng trĩu mà không bị rơi xuống.
Hai bàn tay nắm lấy nhau siết chặt không buông.
Anh phải nói gì đây? Anh bây giờ phải đối diện với cô ra sao đây?
Khiết Tâm đang nhìn anh! Cô ấy đang nhìn anh không rời mắt!
Anh có nên ích kỷ vì bản thân mà tiếp tục giấu cô hay không?
Nếu nói ra, anh đánh mất cô, nguồn sống của anh, hơi thở của anh, thế giới của anh đều sẽ lụi tàn. Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng đó kinh khủng đến mức nào!
Khả Phong hai môi không ngừng mấp mấy va vào nhau, cả anh và Cung Phi vẫn chưa định thần mà suy nghĩ câu trả lời thì đột nhiên Khiết Tâm ôm lấy đầu mình, biểu diện biến sắc hoàn toàn.
-Đau...đau quá!....
Đầu óc cô vừa rôi chợt loé lên những hình ảnh mờ ảo vô định, cô thoáng thấy mình đã lao đi khỏi một nhà hàng, rồi lại đánh rơi thứ gì đó khiến cô phải chạy theo nhặt lại.
Rồi mọi hình ảnh phút chốc tan biến khỏi trí óc cô, cả thần kinh cảm thấy đau nhức khó chịu khôn cùng.
-Tâm Nhi...em sao vậy...
Khả Phong sững sốt lao đến bên cạnh cô, hai tay đưa ra chạm lấy vai cô ngay lập tức khiến cô hoảng loạn.
-Đừng...đừng chạm vào tôi...bỏ ra...tránh ra đi...đi đi....
Khiết Tâm bất chợt gào khóc không ngừng, cánh tay mảnh khảnh của cô vô thức nắm chặt lấy tay áo của Cung Phi.
-Khiết Tâm..chị bình tĩnh...Lão đại anh ấy không...
-Tránh ra...đừng đến đây...
Cung Phi chưa kịp trấn an cô liền bị tiếng gào khóc thảm thiết của cô cắt đứt.
Hắn hai mắt như trắng dã, Khiết Tâm hoàn toàn không hề biết bản thân đang làm gì, cô cứ ra sức ôm chặt lấy cánh tay hắn không buông khiến lòng dạ hắn rối tung lên.
Một mặt hắn thạt sự rất lo cho cô, hắn cũng tham lam rất muốn được âun tâm cô hết sức có thể.
Nhưng tình hình hiện giờ, lại diễn ra ngay trước mặt Khả Phong. Bảo hắn không hoang mang sao được!
Hắn đưa mắt bất an nhìn Khả Phong, vừa muốn gỡ tay Khiết Tâm ra thì anh lại lắc đầu, ý nói hắn cữ giữ như vậy.
Thật sự Khả Phong đau lòng chứ!
Tim anh, lồng ngực anh như bị dẫm nát không thương tiếc.
Người anh yêu lại kinh sợ anh như thể anh là một kê xấu xa, tàn độc.
Cô ấy thà nép mình, níu lấy một nam nhân khác chứ không muốn anh động đến.
Khả Phong cố gắng hít thật sâu, anh thu người về giữ khoảng cách với cô gái nhỏ đang run cầm cập.
-Được...được...anh..anh không đến gần em....đừng sợ! Bình tĩnh...đừng kích động....anh đi...anh sẽ đi...
Khả Phong đứng lùi ra xa, chẳng có gì bi thảm hơn ánh mắt của anh hiện giờ.
Đến lúc này anh không thể đủ mạnh mẽ mà ngăn dòng nước mắt không rơi xuống.
Anh nhìn Cung Phi, niệm ý chỉ muốn hắn trấn an cô, giúp cô có thể bình tĩnh trở lại.
Anh xoay lưng đem theo tâm can vụn vỡ của mình mà chậm rãi ra khỏi phòng.
Triệu Bân vừa hay đi đến vô ý chạm phải anh một cái, cô luống cuống cúi đầu "Xin lỗi".
Rồi ngẩng mặt lên lại trông thấy vẻ mặt đau thương của Khả Phong, anh ta khóc ư? Lại có chuyện gì xảy ra?
Triệu Bân lòng dạ hoang mang tột độ, cô lo lắng đẩy cửa chạy vào thì cảnh tượng trước mắt khiến cô cũng không thể tránh khỏi đau lòng.
Khiết Tâm vẫn ôm lấy cánh tay của Cung Phi mà không ngừng khóc. Còn Cung Phi....hắn tay còn lại vỗ nhẹ lên vai cô ấy, dịu dàng trấn an cô ấy bằng giọng nói thâm trầm của hắn.
Lòng dạ hắn cũng chẳng hề thấy điều này khiến hắn vui hay mãn nguyện gì cả! Ngược lại càng khiến hắn mâu thuẫn tột độ, dày xéo nhau không ngừng.
Hắn đã muốn quên Khiết Tâm, nhưng nếu cô cứ lấy hắn làm điểm tựa thế này....liệu rằng hắn phải quên cô bằng cách nào đây?
Tim nhỏ của Triệu Bân như bị hàng ngàn nhát dao ghim vào, cô chua xót, cô uất nghẹn cả cổ họng.
Bạn thân nhất của cô, lại được người cô yêu nhất quan tâm, chăm sóc bằng cả tấm lòng.
Còn cô, đổi lại chỉ nhận lấy một mớ đau thương, càng ngày càng chồng chất lên nhau. Sẹo cũ sẹo mới hình thành không ngừng trong tâm can cô.
Nhưng ngoài đau lòng ra, thì cô còn có thể làm được gì đây?
Khiết Tâm, bây giờ cô ấy hoàn toàn không nhớ được gì cả.
Cô ấy không nhớ nam nhân ngoài kia đã yêu cô ấy bằng cả sinh mệnh, không nhớ cô đơn phương một mối tình sâu nặng.
Tình cảnh oan trái hiện giờ không thể trách bất cứ ai.
Có trách chỉ trách ông trời.
Có than chỉ than số phận.
Không ngừng ràng buộc tất cả họ với nhau quanh quẫn trong vòng vây bi thương luyến ái. Từng phút từng giây bức ép họ đến cạn cả nước mắt.
..
..
..
-Anh ổn chứ?
Cung Phi bước ra đứng trước mặt Khả Phong, anh ngồi trên hàng ghế trước cửa phòng mà gục mặt xuống đất.
-Cô ấy sao rồi?
Khả Phong giọng nói như khàn đi, có lẽ anh khóc đến khô cả mắt, rát cả họng rồi.
-Triệu Bân đang ở bên cạnh! Ổn rồi!
Cung Phi hai tay yên vị trong túi quần. Hắn đưa mắt nhìn Khả Phong, lòng dạ hắn một lúc cảm thấy áy náy.
-Xin lỗi! - Hắn thở dài.
Khả Phong ngẩng mặt nhìn hắn, anh hoàn toàn chỉ nghĩ lúc ấy Khiết Tâm hoảng sợ như vậy, lại không ngừng bám lấy tay hắn. Nếu hắn một mực gạt tay cô ra sẽ càng khiến cô như mất đi điểm tựa, chẳng khác nào như một kẻ lênh đênh giữa biển rộng mà không có lấy một thứ gì để bám lấy.
Chỉ khiến mọi việc càng trở nên tệ hơn, bởi thế anh mới không muốn hắn rời đi.
Giờ Cung Phi hắn nghĩ anh sẽ để bụng chuyện đó mà quay sang trách móc, giận hờn hắn ư? Nên hắn mới mở miệng nói câu "Xin lỗi" với anh.
-Dư thừa!!!
Khả Phong đưa tay đánh mạnh vào cánh tay Cung Phi một cái thật mạnh khiến hắn giât mình.
Hắn nhìn Lão đại của mình mà không khỏi xót xa, không khỏi đau lòng thay anh.
Dù hắn yêu Khiết Tâm, nhưng một sự thật không thể phủ nhận rằng Khả Phong còn yêu cô mãnh liệt hơn. Và quan trọng...cô là vợ của anh, cô cũng yêu anh, yêu đến bất chấp cả mạng sống.
Thế mà số phận trêu đùa, hai con người yêu nhau đến hao gầy cả tâm can, yêu đến tận xương tuỷ lại gặp phải bi kịch như thế này! Cả thẩy tất cả bọn họ đều bị cuốn vào vòng xoáy thương đau, chẳng biết đến khi nào mới thoát ra khỏi!
Chẳng biết khi nào...sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng?
..
..
..
-Tạm thời vẫn không có dấu hiệu chuyển biến gì xấu, máu bầm vẫn tích tụ chưa có động tịnh gì thuyên giảm. Điều cần làm là tái khám định kỳ, uống thuốc đúng cử không được bỏ sót. Hơn hết là tránh gây kích động cho cô ấy. Đối với việc mất trí, quan trọng nhất vẫn là kiên trì và nhẫn nại. Tuyệt đối không dồn ép cô ấy vào một khoảng ký ức nào đó, làm vậy chỉ càng khiến tình hình càng tồi tệ hơn!
Thuỵ Hi cầm hồ sơ bệnh án cùng kết quả kiểm tra của Khiết Tâm trên tay và giải thích cặn kẽ cho Khả Phong hiểu.
Anh ta nhìn lấy cậu bạn thân của mình, không thể ngăn được xót xa mà khẽ buông một tiếng thở dài.
Đã sát cánh bên Khả Phong suốt bao nhiêu lâu nay, Thuỵ Hi chưa một lần nhìn thấy anh tệ như hiẹn giờ, tiều tuỵ hẳn đi, đôi mắt sắc lãnh dường như trở nên vô hồn nhuốm đầy đau thương.
-Ngoài ra...tôi nghĩ anh cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút đi. Anh có vẻ không ổn cho lắm rồi thì phải.
Khả Phong đang nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, vừa nghe Thuỵ Hi nói vậy liền quay sang.
-Tôi ổn!
Dứt lời anh đứng dậy xoay người đi chậm tới cửa.
Thuỵ Hi nhìn theo vẫn cố cất giọng.
-Anh chắc chứ?
-Ngày nào còn sống, ngày đó vẫn ổn!
Khả Phong nói một câu trước khi khuất dạng sau cánh cửa.
Thuỵ Hi chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẫm, bản tánh cứng đầu vẫn không hề thay đổi.
..
..
..
Triệu Bân một tay ôm lấy vai Khiết Tâm không ngừng xoa nhẹ, tinh thần cô đã ổn định hơn rất nhiều.
Khả Phong cùng Cung Phi chậm rãi theo sau, hai con người bốn con mắt một ánh nhìn. Tâm ý của họ hoàn toàn chỉ dành trọn cho một cô gái nhỏ trước mặt.
Triệu Bân và Khiết Tâm lên xe, xe lăn bánh đi trước, còn Khả Phong, Cung Phi ngồi một xe khác theo sau họ.
Trên xe, Khiết Tâm cứ mãi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một mớ suy nghĩ hỗn độn không ngừng hiện lên trong đầu cô, lúc nãy cô đã thoáng thấy những hình ảnh mờ ảo gì vậy? Tại sao bỗng dưng lại cảm nhận một sự đau đớn tột cùng không thể tả.
Sự đau đớn đó như lớn hơn khi Khả Phong tiến đến gần cô, khiến cô một lúc hoảng loạn chỉ muốn khóc thét mà xua đuổi anh bằng mọi cách.
Rốt cuộc, giữa cô và người được gọi là chồng kia của cô đã xảy ra chuyện gì? Anh là người như thế nào? Tại sao có lúc anh khiến cô cảm thấy sợ hãi, bi thương. Nhưng có lúc lại mang đến cho cô cảm giác bình yên, an toàn ấm áp vô cùng?
Càng nghĩ cô càng thấy đầu óc trở nên nặng trĩu, mọi không gian như đảo lộn.
Triệu Bân nhìn sang cô, thoáng thấy nét mặt của cô liền không khỏi lo lắng. Cô đưa tay ghì lấy Khiết Tâm tựa đầu vào vai mình.
-Đừng nghĩ nữa...tạm thời đừng nghĩ gì cả...thả lỏng đi!
Bàn tay Triệu Bân không ngừng vuốt nhẹ lấy tóc cô bạn của mình, sự chua xót, sự tổn thương trong tình cảm của cô là do cô hoàn toàn tự tạo ra, tự gánh lấy.
Vốn đã biết đau thương đầy rẫy nhưng vẫn cố chấp dấn thân vào, thì cô hoàn toàn không thể trách Khiết Tâm.
Cô ấy đã đáng thương lắm rồi, cuộc đời cô ấy trải qua lần bi kịch này cũng như héo úa nửa tuổi xuân, không thể để cô ấy hứng chịu thêm đau thương nào nữa!
Bất chợt lúc này Khiết Tâm ngồi thẳng người, hai mắt nhìn sâu vào Triệu Bân.
-Lúc nãy...hai mắt cậu đỏ hoe...cậu khóc sao?
Triệu Bân thoáng sững người, bàn tay không ngừng nắm chặt rồi thả lỏng.
-Tớ lo cho cậu thôi....
Triệu Bân gượng cười, nhưng có vẻ Khiết Tâm đã nhận ra điều gì đó.
-Có phải....cậu tổn thương vì điều gì khác đúng không? Tớ...đã quên việc gì rất quan trọng với cậu....? Cậu...thích Cung Phi? Đúng không?
Triệu Bân hai mắt căng tròn, cô không ngờ Khiết Tâm lại hỏi cô như vậy! Là do cô ấy thật sự nhớ ra được gì đó, hay do biểu hiện của cô lúc nãy quá lộ liễu để cô ấy nhận ra?
Triệu Bân đang lúng túng không biết phải nói gì thì Khiết Tâm lại lên tiếng.
-Tớ xin lỗi!
-Sao..sao phải xin lỗi? - Triệu Bân ngạc nhiên.
Khiết Tâm nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy áy náy.
-Vừa rồi tớ không ngừng bám lấy anh ta mà khóc, chắc làm cậu đau lòng lắm! Xin lỗi....
Triệu Bân hai mắt như tròn xoe, cả khoé mắt cũng bắt đầu thấy nóng dần. Cô mỉm miệng cười nhẹ, đến lúc này cô chẳng còn phải bận tâm suy nghĩ về việc lúc nãy nữa. Khi mà cô bạn của mình lại đáng yêu, lại tốt bụng đến thế.
Khi mất trí rồi, vẫn cố gắng nhận ra nỗi lòng của cô, nhìn bộ dạng cô ấy lúc này mà xem, dù có muốn trách đi nữa cũng không đành lòng.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Khiết Tâm, đến đuôi mắt cũng nhăn lại vì nụ cười toàn tâm tươi như hoa trên môi. Đời này của cô, tình yêu kia cô không có cũng không sao, nhưng tình bạn này cô không thể nào đánh mất nó được!
Trongtìnhyêu,thìtậncùngcủanỗiđaulànhưthếnào?
Làphảikhócthậtnhiều?
Làphảigàothétthậtnhiều?
Thựcchất,nóirằngtìnhyêubaolathìkhôngthểcóvếttích....
Nhưngnỗiđaukhủngkhiếpthìsẽkhôngcónướcmắt!
Dĩnhiênkhôngphảicònrơinướcmắtlàkhôngđau,khôngthương,khôngluỵ!
Màchỉkhiđauthươngđãkhoétsâutâmhồnmộtconngười,ănmòn
cảtâmcanhọ.
Thìlúcđódùđauđếnmấynướcmắtcũngđãcạnkhôcảrồi!
8:00 sáng.
Bệnh viện tấp nập dòng người ra vào.
Khiết Tâm vốn dĩ đã sợ cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng, rồi cả những lúc người bị thương tích đầy mình, máu me bê bết được đưa vào, bầu không khí nơi này lúc nào cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Dù là mất trí, dù thế nào đi nữa thì bẩm sinh những thói quen từ sâu trong tâm thức cô vẫn không thể nào mất đi.
Nó vẫn còn đó và đang hiện hữu rõ trên mặt cô.
Sắc diện khá tệ khiến Khả Phong trông thấy lo lắng không yên.
Khiết Tâm chỉ cách anh có mỗi Triệu Bân thôi, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới cô, bảo rằng "Đừng sợ"
Nhưng hiện trạng bây giờ, anh hoàn toàn bất lực trước mọi cảm xúc của cô.
Anh không thể nói gì, không thể làm gì cho cô ngoài việc lúc nào cũng thấy bất an trong lòng. Những nỗi lo, cùng đau thương cứ thay nhau gặm nhấm tâm can từng lúc càng hao mòn đi.
-Bình tĩnh đi, ổn thôi! Kiểm tra xong sẽ đi ngay....
Triệu Bân hai tay ôm lấy bờ vai nhỏ của Khiết Tâm, không ngừng trấn an.
Sau khi tiến hành một loạt kiểm tra, Khiết Tâm được đưa vào phòng nghỉ tạm.
Cả ba người kia lúc nào cũng túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước.
Chợt lúc này Triệu Bân lại thấy chột bụng, đêm qua tăng ca về trễ, lại ăn linh tinh nên từ sáng đến giờ bụng cô thỉnh thoảng lại nhói lên.
-Không..không được rồi.. xin phép....
Triệu Bân đứng dậy chạy ù khỏi phòng mà lao đến toilet, nếu chậm trễ chắc cô sẽ xấu hổ với Cung Phi đến chết mất!
Khả Phong ngồi trên ghế sofa vẫn chăm chú lén nhìn Khiết Tâm.
Thật sự người bị cô "đối xử tệ bạc" nhất lúc nào cũng là anh.
Anh không được nói chuyện với cô, không được động vào cô, ngay cả việc đường đường chính chính nhìn cô cũng không thể.
Bất kể là anh làm gì, đều khiến Khiết Tâm cảm thấy khó chịu lẫn sợ hãi.
-Chị đừng căng thẳng quá, có kết quả sẽ xong thôi! Thả lỏng đi.
Cung Phi đứng cạnh cất giọng trấn an cô lần nữa sau vô số lần hắn và Triệu Bân đã nói.
Khả Phong nhìn cô, nhìn ánh mắt hiện rõ tia lo sợ, căng thẳng khi phải ở trong bệnh viện. Anh chợt buộc miệng lên tiếng.
-Xem ra dù thế nào thì những nỗi sợ này của em vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút!
Khiết Tâm bất giác quay sang nhìn anh, hàng lông mày khẽ nhíu lại một cái.
-Bộ...lúc trước tôi cũng sợ bệnh viện đến vậy sao?
Khả Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhướng mắt làm câu trả lời.
Nhắc đến bệnh viện, bỗng dưng Khiết Tâm suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi lấy Cung Phi.
-Hôm đó....là anh đã đưa tôi vào bệnh viện....có đúng không?
Cung Phi đồng tử thoáng dao động, hắn gật nhẹ đầu rồi khẽ đưa mắt nhìn Khả Phong, anh cũng đang nhìn hắn, và sắc mặt của anh khó coi tột cùng khi nhắc đến cái ngày bi kịch ấy.
Khả Phong lồng ngực bắt đầu cảm thấy như bị gì đó đè nén lên thật nặng, làm anh thở cũng trở nên khó khăn.
Khiết Tâm nhìn Cung Phi, rồi lại vô tư thắc mắc.
-Vậy hôm đó....vì sao tôi lại bị tai nạn?
Câu hỏi này của cô phút chốc khiến cả Cung Phi và Khả Phong sững người, như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Cung Phi hai mắt căng ra, hắn nhất thời không biết phải trả lời cô thế nào.
Phải nói thế nào để cho cô hiểu. Chẳng lẽ nói rằng là do cô đã nhìn thấy chồng mình hôn cô gái khác hay sao?
Hàm răng hắn không ngừng cắn lấy cánh môi bên dưới, bàn tay vô thức siết lại đến run lên.
Nhưng tệ nhất vẫn là Khả Phong, anh như chết đứng ngay khi nghe câu hỏi đó của Khiết Tâm.
Tim anh thoáng chốc như bị bóp đến vỡ tung ra, cổ họng nghẹn đến không thể nói ra lời nào.
Hai vai anh run lên từng hồi, cả khoé mắt cũng trở nên nóng rát.
Lý do mà cô đang muốn biết, nó trớ trêu đến chừng nào, nó nghiệt ngã đến chừng nào.
Anh không hề có lỗi, nhưng lại hoàn toàn không thể giải thích rõ mọi chuyện trong một lúc.
-Có chuyện gì khó nói sao?....sắc mặt anh khó coi quá!
Khiết Tâm nhíu mày nhìn Cung Phi, cả trán hắn cũng đã lấm tấm mồ hôi.
-Chị...chỉ là chị vô ý băng qua đường nên...
-Vậy ra là do tôi sao?
Khiết Tâm lặng buông một tiếng thở dài cắt ngang lời Cung Phi.
Khả Phong thật sự thần kinh bị bức đến sắp phát điên.
Tất cả nào phải do cô, mà là xuất phát từ phía anh.
Nhưng anh lại không đủ can đảm để đối diện với thực tại, anh hoàn toàn không thể đủ dũng khí mà mở miệng nói với cô rằng cô bị tai nạn là do anh!
Khả Phong nhắm chặt hai mắt, cõi lòng dày xéo nhau đến nhàu nát.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình hèn nhát như bây giờ.
Anh sợ mất cô, anh sợ nếu như anh nói ra sự thật thì cô sẽ càng xa lánh anh hơn. Khoảng cách giữa cô và anh sẽ là vô tận không thể nào cứu vãn!
Cung Phi hít thở thật sâu, yết hầu trượt dài.
Bầu không khí sẽ không tồi tệ thêm nếu như Khiết Tâm không mở miệng mà hỏi lấy câu tiếp theo.
-Vậy có thể nói cho tôi biết....
Cô ngưng lại một lúc, đưa ánh nhìn sang nam nhân đang ngồi trên ghế sofa.
-Vì sao người được gọi là chồng lại không đưa tôi vào bệnh viện...mà lại là anh? Lúc ấy....người chồng đó đang làm gì?
Thật sự không ổn rồi! Cả Khả Phong và Cung Phi đều cảm thấy đầu óc càng lúc càng căng ra sắp đứt.
Cõi lòng như cuồng phong bạo vũ dậy sóng dữ dội.
Khả Phong cố gắng ngăn thứ đang đọng trên khoé mắt anh càng lúc càng nặng trĩu mà không bị rơi xuống.
Hai bàn tay nắm lấy nhau siết chặt không buông.
Anh phải nói gì đây? Anh bây giờ phải đối diện với cô ra sao đây?
Khiết Tâm đang nhìn anh! Cô ấy đang nhìn anh không rời mắt!
Anh có nên ích kỷ vì bản thân mà tiếp tục giấu cô hay không?
Nếu nói ra, anh đánh mất cô, nguồn sống của anh, hơi thở của anh, thế giới của anh đều sẽ lụi tàn. Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng đó kinh khủng đến mức nào!
Khả Phong hai môi không ngừng mấp mấy va vào nhau, cả anh và Cung Phi vẫn chưa định thần mà suy nghĩ câu trả lời thì đột nhiên Khiết Tâm ôm lấy đầu mình, biểu diện biến sắc hoàn toàn.
-Đau...đau quá!....
Đầu óc cô vừa rôi chợt loé lên những hình ảnh mờ ảo vô định, cô thoáng thấy mình đã lao đi khỏi một nhà hàng, rồi lại đánh rơi thứ gì đó khiến cô phải chạy theo nhặt lại.
Rồi mọi hình ảnh phút chốc tan biến khỏi trí óc cô, cả thần kinh cảm thấy đau nhức khó chịu khôn cùng.
-Tâm Nhi...em sao vậy...
Khả Phong sững sốt lao đến bên cạnh cô, hai tay đưa ra chạm lấy vai cô ngay lập tức khiến cô hoảng loạn.
-Đừng...đừng chạm vào tôi...bỏ ra...tránh ra đi...đi đi....
Khiết Tâm bất chợt gào khóc không ngừng, cánh tay mảnh khảnh của cô vô thức nắm chặt lấy tay áo của Cung Phi.
-Khiết Tâm..chị bình tĩnh...Lão đại anh ấy không...
-Tránh ra...đừng đến đây...
Cung Phi chưa kịp trấn an cô liền bị tiếng gào khóc thảm thiết của cô cắt đứt.
Hắn hai mắt như trắng dã, Khiết Tâm hoàn toàn không hề biết bản thân đang làm gì, cô cứ ra sức ôm chặt lấy cánh tay hắn không buông khiến lòng dạ hắn rối tung lên.
Một mặt hắn thạt sự rất lo cho cô, hắn cũng tham lam rất muốn được âun tâm cô hết sức có thể.
Nhưng tình hình hiện giờ, lại diễn ra ngay trước mặt Khả Phong. Bảo hắn không hoang mang sao được!
Hắn đưa mắt bất an nhìn Khả Phong, vừa muốn gỡ tay Khiết Tâm ra thì anh lại lắc đầu, ý nói hắn cữ giữ như vậy.
Thật sự Khả Phong đau lòng chứ!
Tim anh, lồng ngực anh như bị dẫm nát không thương tiếc.
Người anh yêu lại kinh sợ anh như thể anh là một kê xấu xa, tàn độc.
Cô ấy thà nép mình, níu lấy một nam nhân khác chứ không muốn anh động đến.
Khả Phong cố gắng hít thật sâu, anh thu người về giữ khoảng cách với cô gái nhỏ đang run cầm cập.
-Được...được...anh..anh không đến gần em....đừng sợ! Bình tĩnh...đừng kích động....anh đi...anh sẽ đi...
Khả Phong đứng lùi ra xa, chẳng có gì bi thảm hơn ánh mắt của anh hiện giờ.
Đến lúc này anh không thể đủ mạnh mẽ mà ngăn dòng nước mắt không rơi xuống.
Anh nhìn Cung Phi, niệm ý chỉ muốn hắn trấn an cô, giúp cô có thể bình tĩnh trở lại.
Anh xoay lưng đem theo tâm can vụn vỡ của mình mà chậm rãi ra khỏi phòng.
Triệu Bân vừa hay đi đến vô ý chạm phải anh một cái, cô luống cuống cúi đầu "Xin lỗi".
Rồi ngẩng mặt lên lại trông thấy vẻ mặt đau thương của Khả Phong, anh ta khóc ư? Lại có chuyện gì xảy ra?
Triệu Bân lòng dạ hoang mang tột độ, cô lo lắng đẩy cửa chạy vào thì cảnh tượng trước mắt khiến cô cũng không thể tránh khỏi đau lòng.
Khiết Tâm vẫn ôm lấy cánh tay của Cung Phi mà không ngừng khóc. Còn Cung Phi....hắn tay còn lại vỗ nhẹ lên vai cô ấy, dịu dàng trấn an cô ấy bằng giọng nói thâm trầm của hắn.
Lòng dạ hắn cũng chẳng hề thấy điều này khiến hắn vui hay mãn nguyện gì cả! Ngược lại càng khiến hắn mâu thuẫn tột độ, dày xéo nhau không ngừng.
Hắn đã muốn quên Khiết Tâm, nhưng nếu cô cứ lấy hắn làm điểm tựa thế này....liệu rằng hắn phải quên cô bằng cách nào đây?
Tim nhỏ của Triệu Bân như bị hàng ngàn nhát dao ghim vào, cô chua xót, cô uất nghẹn cả cổ họng.
Bạn thân nhất của cô, lại được người cô yêu nhất quan tâm, chăm sóc bằng cả tấm lòng.
Còn cô, đổi lại chỉ nhận lấy một mớ đau thương, càng ngày càng chồng chất lên nhau. Sẹo cũ sẹo mới hình thành không ngừng trong tâm can cô.
Nhưng ngoài đau lòng ra, thì cô còn có thể làm được gì đây?
Khiết Tâm, bây giờ cô ấy hoàn toàn không nhớ được gì cả.
Cô ấy không nhớ nam nhân ngoài kia đã yêu cô ấy bằng cả sinh mệnh, không nhớ cô đơn phương một mối tình sâu nặng.
Tình cảnh oan trái hiện giờ không thể trách bất cứ ai.
Có trách chỉ trách ông trời.
Có than chỉ than số phận.
Không ngừng ràng buộc tất cả họ với nhau quanh quẫn trong vòng vây bi thương luyến ái. Từng phút từng giây bức ép họ đến cạn cả nước mắt.
..
..
..
-Anh ổn chứ?
Cung Phi bước ra đứng trước mặt Khả Phong, anh ngồi trên hàng ghế trước cửa phòng mà gục mặt xuống đất.
-Cô ấy sao rồi?
Khả Phong giọng nói như khàn đi, có lẽ anh khóc đến khô cả mắt, rát cả họng rồi.
-Triệu Bân đang ở bên cạnh! Ổn rồi!
Cung Phi hai tay yên vị trong túi quần. Hắn đưa mắt nhìn Khả Phong, lòng dạ hắn một lúc cảm thấy áy náy.
-Xin lỗi! - Hắn thở dài.
Khả Phong ngẩng mặt nhìn hắn, anh hoàn toàn chỉ nghĩ lúc ấy Khiết Tâm hoảng sợ như vậy, lại không ngừng bám lấy tay hắn. Nếu hắn một mực gạt tay cô ra sẽ càng khiến cô như mất đi điểm tựa, chẳng khác nào như một kẻ lênh đênh giữa biển rộng mà không có lấy một thứ gì để bám lấy.
Chỉ khiến mọi việc càng trở nên tệ hơn, bởi thế anh mới không muốn hắn rời đi.
Giờ Cung Phi hắn nghĩ anh sẽ để bụng chuyện đó mà quay sang trách móc, giận hờn hắn ư? Nên hắn mới mở miệng nói câu "Xin lỗi" với anh.
-Dư thừa!!!
Khả Phong đưa tay đánh mạnh vào cánh tay Cung Phi một cái thật mạnh khiến hắn giât mình.
Hắn nhìn Lão đại của mình mà không khỏi xót xa, không khỏi đau lòng thay anh.
Dù hắn yêu Khiết Tâm, nhưng một sự thật không thể phủ nhận rằng Khả Phong còn yêu cô mãnh liệt hơn. Và quan trọng...cô là vợ của anh, cô cũng yêu anh, yêu đến bất chấp cả mạng sống.
Thế mà số phận trêu đùa, hai con người yêu nhau đến hao gầy cả tâm can, yêu đến tận xương tuỷ lại gặp phải bi kịch như thế này! Cả thẩy tất cả bọn họ đều bị cuốn vào vòng xoáy thương đau, chẳng biết đến khi nào mới thoát ra khỏi!
Chẳng biết khi nào...sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng?
..
..
..
-Tạm thời vẫn không có dấu hiệu chuyển biến gì xấu, máu bầm vẫn tích tụ chưa có động tịnh gì thuyên giảm. Điều cần làm là tái khám định kỳ, uống thuốc đúng cử không được bỏ sót. Hơn hết là tránh gây kích động cho cô ấy. Đối với việc mất trí, quan trọng nhất vẫn là kiên trì và nhẫn nại. Tuyệt đối không dồn ép cô ấy vào một khoảng ký ức nào đó, làm vậy chỉ càng khiến tình hình càng tồi tệ hơn!
Thuỵ Hi cầm hồ sơ bệnh án cùng kết quả kiểm tra của Khiết Tâm trên tay và giải thích cặn kẽ cho Khả Phong hiểu.
Anh ta nhìn lấy cậu bạn thân của mình, không thể ngăn được xót xa mà khẽ buông một tiếng thở dài.
Đã sát cánh bên Khả Phong suốt bao nhiêu lâu nay, Thuỵ Hi chưa một lần nhìn thấy anh tệ như hiẹn giờ, tiều tuỵ hẳn đi, đôi mắt sắc lãnh dường như trở nên vô hồn nhuốm đầy đau thương.
-Ngoài ra...tôi nghĩ anh cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút đi. Anh có vẻ không ổn cho lắm rồi thì phải.
Khả Phong đang nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, vừa nghe Thuỵ Hi nói vậy liền quay sang.
-Tôi ổn!
Dứt lời anh đứng dậy xoay người đi chậm tới cửa.
Thuỵ Hi nhìn theo vẫn cố cất giọng.
-Anh chắc chứ?
-Ngày nào còn sống, ngày đó vẫn ổn!
Khả Phong nói một câu trước khi khuất dạng sau cánh cửa.
Thuỵ Hi chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẫm, bản tánh cứng đầu vẫn không hề thay đổi.
..
..
..
Triệu Bân một tay ôm lấy vai Khiết Tâm không ngừng xoa nhẹ, tinh thần cô đã ổn định hơn rất nhiều.
Khả Phong cùng Cung Phi chậm rãi theo sau, hai con người bốn con mắt một ánh nhìn. Tâm ý của họ hoàn toàn chỉ dành trọn cho một cô gái nhỏ trước mặt.
Triệu Bân và Khiết Tâm lên xe, xe lăn bánh đi trước, còn Khả Phong, Cung Phi ngồi một xe khác theo sau họ.
Trên xe, Khiết Tâm cứ mãi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một mớ suy nghĩ hỗn độn không ngừng hiện lên trong đầu cô, lúc nãy cô đã thoáng thấy những hình ảnh mờ ảo gì vậy? Tại sao bỗng dưng lại cảm nhận một sự đau đớn tột cùng không thể tả.
Sự đau đớn đó như lớn hơn khi Khả Phong tiến đến gần cô, khiến cô một lúc hoảng loạn chỉ muốn khóc thét mà xua đuổi anh bằng mọi cách.
Rốt cuộc, giữa cô và người được gọi là chồng kia của cô đã xảy ra chuyện gì? Anh là người như thế nào? Tại sao có lúc anh khiến cô cảm thấy sợ hãi, bi thương. Nhưng có lúc lại mang đến cho cô cảm giác bình yên, an toàn ấm áp vô cùng?
Càng nghĩ cô càng thấy đầu óc trở nên nặng trĩu, mọi không gian như đảo lộn.
Triệu Bân nhìn sang cô, thoáng thấy nét mặt của cô liền không khỏi lo lắng. Cô đưa tay ghì lấy Khiết Tâm tựa đầu vào vai mình.
-Đừng nghĩ nữa...tạm thời đừng nghĩ gì cả...thả lỏng đi!
Bàn tay Triệu Bân không ngừng vuốt nhẹ lấy tóc cô bạn của mình, sự chua xót, sự tổn thương trong tình cảm của cô là do cô hoàn toàn tự tạo ra, tự gánh lấy.
Vốn đã biết đau thương đầy rẫy nhưng vẫn cố chấp dấn thân vào, thì cô hoàn toàn không thể trách Khiết Tâm.
Cô ấy đã đáng thương lắm rồi, cuộc đời cô ấy trải qua lần bi kịch này cũng như héo úa nửa tuổi xuân, không thể để cô ấy hứng chịu thêm đau thương nào nữa!
Bất chợt lúc này Khiết Tâm ngồi thẳng người, hai mắt nhìn sâu vào Triệu Bân.
-Lúc nãy...hai mắt cậu đỏ hoe...cậu khóc sao?
Triệu Bân thoáng sững người, bàn tay không ngừng nắm chặt rồi thả lỏng.
-Tớ lo cho cậu thôi....
Triệu Bân gượng cười, nhưng có vẻ Khiết Tâm đã nhận ra điều gì đó.
-Có phải....cậu tổn thương vì điều gì khác đúng không? Tớ...đã quên việc gì rất quan trọng với cậu....? Cậu...thích Cung Phi? Đúng không?
Triệu Bân hai mắt căng tròn, cô không ngờ Khiết Tâm lại hỏi cô như vậy! Là do cô ấy thật sự nhớ ra được gì đó, hay do biểu hiện của cô lúc nãy quá lộ liễu để cô ấy nhận ra?
Triệu Bân đang lúng túng không biết phải nói gì thì Khiết Tâm lại lên tiếng.
-Tớ xin lỗi!
-Sao..sao phải xin lỗi? - Triệu Bân ngạc nhiên.
Khiết Tâm nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy áy náy.
-Vừa rồi tớ không ngừng bám lấy anh ta mà khóc, chắc làm cậu đau lòng lắm! Xin lỗi....
Triệu Bân hai mắt như tròn xoe, cả khoé mắt cũng bắt đầu thấy nóng dần. Cô mỉm miệng cười nhẹ, đến lúc này cô chẳng còn phải bận tâm suy nghĩ về việc lúc nãy nữa. Khi mà cô bạn của mình lại đáng yêu, lại tốt bụng đến thế.
Khi mất trí rồi, vẫn cố gắng nhận ra nỗi lòng của cô, nhìn bộ dạng cô ấy lúc này mà xem, dù có muốn trách đi nữa cũng không đành lòng.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Khiết Tâm, đến đuôi mắt cũng nhăn lại vì nụ cười toàn tâm tươi như hoa trên môi. Đời này của cô, tình yêu kia cô không có cũng không sao, nhưng tình bạn này cô không thể nào đánh mất nó được!
Trongtìnhyêu,thìtậncùngcủanỗiđaulànhưthếnào?
Làphảikhócthậtnhiều?
Làphảigàothétthậtnhiều?
Thựcchất,nóirằngtìnhyêubaolathìkhôngthểcóvếttích....
Nhưngnỗiđaukhủngkhiếpthìsẽkhôngcónướcmắt!
Dĩnhiênkhôngphảicònrơinướcmắtlàkhôngđau,khôngthương,khôngluỵ!
Màchỉkhiđauthươngđãkhoétsâutâmhồnmộtconngười,ănmòn
cảtâmcanhọ.
Thìlúcđódùđauđếnmấynướcmắtcũngđãcạnkhôcảrồi!