-
Chap 1: Em Gái Nuôi
Sao đành bỏ anh đi... bao ngày tháng bên nhau... ta tắm mưa cùng nhau bắt dế... em thích ăn khoai từ... còn mình anh, anh thích ăn khoai mì,... emm đố anh ăn khoai nuốt mà ko nhai.... bla bla bla... - Nhạc chuông dế yêu thần thánh vang lên
Em: À lố dầm sề ố
Đầu dây bên kia: Anh 2, tí nữa em qua anh chơi nha, nay thứ 7 buồn chán quá, kí túc chẳng có gì chơi, vào SG vui hơn, qua trường anh có nhiều thứ hay ho hơn
Em: Hết chuyện r sao mà qua phiền anh, anh còn phải làm báo cáo thực tập nữa!
Th: Anh dám nói em phiền hả? Có tin em giận anh hôn? Mà anh làm bcáo hả? Em có giúp dc hôn?
Em: Dc chứ, vậy qua viết phụ anh đi!
T: Ok, em có làm mứt mận HN cho anh nè!
Em: Trời, có quà hả? Hủ trước anh còn dc tí nè, tí mua bánh mì qua trường quệt cái này vào ăn là tuyệt cú mèo em nhễ? hê hê
T: Uhm, ý tưởng hay đó anh
Em: Mà em làm gì nhiều vậy? Anh còn nhiều mà
T: Hủ đó là... em làm cho anh T, nhưng ảnh ko nhận, ảnh chê... Em xlỗi anh, tại em ko biết làm gì với nó nên tặng anh...
Em: Xời, làm gì ghê vậy, có mứt ăn là ngon r muahahahaha - thật tình tũng có một tí buồn, nhưng có sao đâu, có ăn là ổn r, chí ít em vẫn dc coi là V.I.P .
Trưa 10h, chuyến xe bus thần thánh nối liền 2 trường ĐH, ẻm bước xuống xe với phong cách bụi bặm nhất, em nhìn mà nhớ về 1 người trong quá khứ, bác nào theo dõi NKTG chắc cũng biết Vân nhỉ?... Và 2 người cũng có dáng nhỏ con thon gọn như vậy, áp pull 3 lỗ đầy gợi cảm bên trong kèm áo khoác bên ngoài là áo sơ mi kẻ caro màu hồng-xanh, tóc em ấy quăng tự nhiên, thật là đẹp... Vậy mà thằng bạn lại để vụt đi mất
Em: Hey girl! Bên này nè gái!
Ẻm nhìn về hướng có tiếng gọi đằng kia cách đó 6s chạy bộ (em chém đấy, vài bước thôi, do khuất trạm bus nên phải gọi ẻm cho ẻm nhìn thấy). Nhoẻn miệng cười và bước đến ko quên ném theo ánh mắt thắc mắc
T: Sao anh ko ở trường đợi em mà ra đây đứng? Còn đội mũ bảo hiểm nữa
Em: Đi ăn chứ sao, sáng giờ đã có gì vào bụng đâu, anh định ngủ tới trưa cho đỡ tốn tiền ăn sáng mà cô gọi anh dậy nên anh đành phải lết xác lên đây đợi cô qua r ae đi ăn sáng luôn nè! Còn bảo nữa à =.='
T: Hì hì, thích quá ta, vậy em dc khao à? hé hé
Em: Chắc có hoho
T: Anh ko có ga lăng gì hết, y như... - Như chợt nhớ tới gì đó, ẻm ngắt lời giữa chừng
Em: Nếu em mà bêu xấu anh là tí nữa anh bắt em trả phần 2 người đấy!
T: Hì hì, em biết anh ko có tệ bạc vậy đâu, tặng anh hủ mứt nè, bằng phần ăn sáng 5 người đấy nhé!
Em: Ngon vậy ta, vậy anh lời quá rồi, thôi thì tiền tài xế với xăng cũng tầm đó rồi, huề nhá
T: Đồ ki bo, xùy xùy
Rồ ga đến quán hủ tiếu gõ, trên đường đi huyên thuyên đủ chuyện trên bus mà ẻm đi, rồi gọi 2 tô hủ tiếu, chia qua sớt lại mớ thịt ít ỏi của tô hủ tiếu gõ 10k, ăn mà nghe lòng vui lạ
Em: Tí vào đấy viết báo cáo phụ anh nha, viết cho đẹp ak, chữ anh đẹp thế này mà em viết xấu hơn anh là ko đáng mặt gái Nhân Văn đâu đấy!
T: Ok thôi hoho, chưa biết chữ ai đẹp hơn đâu!
Rồi Suốt buổi chiều 2 ae ngồi cùng nhau viết báo cáo, ẻm chủ yếu ohá em với ngủ gật chứ có làm dc gì nhiều đâu, cuối ngày còn giành mang một ít về kí túc chép hộ em nữa chứ Cơ mà ẻm có biết gì đâu mà làm, thôi em nó có lòng em cũng chia cho 1 câu làm hộ em vậy. Rốt cục cũng chẳng dùng dc cái gì, viết sai bét nhè .
Em: Em viết sai bét nhè hết r, tuần sau anh nộp r đó giờ anh còn phải làm lại, điên v em thiệt á
T: Sai hết hả anh? Em xl, hức... ai biết đâu, em hong có biết gì về ngành của anh hết thì sao mà viết
Em: Vậy sao còn vòi vĩnh =.=' Sợ cô luôn á - Em vẹo mũi ẻm phát, ẻm vừa xoa mũi vừa cười tươi,
T: Xùy xùy, kệ em, em bon chen vậy á, dc hôn - vừa nói vừa vệnh mặt lên, chu chu cái mỏ muốn cắn phát cho đứt mỏ hết sức.
Và bài báo cáo của em cũng dc hoàn thành, xong xuôi...
ting..ting... bạn có 1 SMS mới
"Xong bcáo rồi mà ko nghe ai đó trả ơn... buồn 5s"
Em: Xlỗi, cho hỏi bạn là ai? Từ đâu đến đây? Trá đất còn dc bao ngày an toàn nữa đây?
Chỉ có kí tự như này " >"< "
Em: Muahahahaha, hôm nay chủ nhật, qua anh đi anh dẫn đi ăn gõ... - chủ nhật trường em ko có bán hủ tiếu gõ, vòng vòng chỗ em ở cũng nghỉ bán nốt, troll ẻm phát
T: Ok. 1 tiếng nữa em tới, ra cổng rước em
1h sau...
Em: à lố dầm sề ố xích lô sạc-lô rửa bô ở Liên Xô chống Mỹ...
T: Anh tụng cái gì mà 1 tràng vậy - lèm theo tiếng cười khúc khích
Em: À anh mới xem cờ-nhíp Sạc-Lộ rửa bô ở Liên Xô Chống Mỹ
T: Anh nói gì em hong hiểu gì hết vậy, em tới rồi, phi ra chở em đi ăn mau
Em: Anh về quê mất rồi em êi, phiền em tự đi ăn nhé
Ẻm tưởng thật, nói như mếu trong đt
T: Anh giỡn gì ác quá vậy, ngta đi từ TĐức vào đây, mấy chục cây số đội nắng đội gió đen da hết rồi nè
Em: Ấy ấy chết anh giỡn, thôi nửa tiếng nữa anh ra ngày
T: Anh ở nhà luôn đi
Nói vậy chứ em biết kiểu gì ẻm cũng chờ em chở đi chơi thôi. Và rồi ăn sáng thành ăn trưa, 2 đứa đèo nhau vào Fahasha xem sách
Em: Em biết FAHASHA nghĩa là gì ko?
T: Là gì anh? Em ko biết
Em: Là Phát Hành Sách đó, viết kiểu tây đấy
T: Thiệt hả anh?
Em: Anh nói có bao giờ đúng ko?
T: Anh này ma mảnh thiệt chứ
Em: Anh mà ma mảnh là em ko toàn thây khi đi v anh đâu nhá hê hê - làm mặt gian
T: Đồ phải gió
Em: Em bắt chước ai mà nói chuyện như người miền ngoài zị? =.='
T: Nhỏ trong phòng đó hehe
Em và ẻm cùng dạo hết mấy nhà sách lớn trong SG và tìm đọc sách, đơn giản mà lãng mạn, đi ăn kem 3k của Lotte, rồi trà sữa,... Chiều đến đi xem thả diều, bị dân phòng càng quét chạy có cờ, nhưng có gì đó sai sai, 2 đứa chỉ xem chứ có thả đâu mà chạy như đúng rồi vậy, cười nghiêng ngả....
T: Hôm nay vui quá anh ha, em cảm ơn anh nhiều lắm...!
Em: Uầy, ai bảo anh làm tài ko công vậy? Đây là hóa đơn của quý khách... - Nói rồi em rút trong balo ra một tấm thiệp chúc mừng mà em lén mua ở nhà sách Cá Chép, ghi vội vào dòng chữ "Nấm lùn di động xinh xinh, Em xinh em đứng dưới siình em cũng xinh" kèm theo mặt cười răng sún, vậy mà ẻm cười nghiêng ngả, cất cẩn thận vào balo rồi chào tạm biệt em lên bus ẻm về...
MQH đã dc 1 tháng... Chỉ là anh em kết nghĩa lúc hoạn nạn có nhau mà thôi nhưng sao có gì đó len lỏi trong tâm trí... Cả 2 người...
Có điện thoại, là người yêu xa gọi...
Em: Anh nghe em... Anh đang đi ăn về... Tí về anh gọi cho nha....
Một cảm giác tội lỗi xâm lấn trái tim mặc dù em và T chưa có gì với nhau cả, chỉ là bạn bè đi chơi chung bình thường nhưng có gì đó rất khó chịu khi làm như thế với Q...
------------ end chap
Em: À lố dầm sề ố
Đầu dây bên kia: Anh 2, tí nữa em qua anh chơi nha, nay thứ 7 buồn chán quá, kí túc chẳng có gì chơi, vào SG vui hơn, qua trường anh có nhiều thứ hay ho hơn
Em: Hết chuyện r sao mà qua phiền anh, anh còn phải làm báo cáo thực tập nữa!
Th: Anh dám nói em phiền hả? Có tin em giận anh hôn? Mà anh làm bcáo hả? Em có giúp dc hôn?
Em: Dc chứ, vậy qua viết phụ anh đi!
T: Ok, em có làm mứt mận HN cho anh nè!
Em: Trời, có quà hả? Hủ trước anh còn dc tí nè, tí mua bánh mì qua trường quệt cái này vào ăn là tuyệt cú mèo em nhễ? hê hê
T: Uhm, ý tưởng hay đó anh
Em: Mà em làm gì nhiều vậy? Anh còn nhiều mà
T: Hủ đó là... em làm cho anh T, nhưng ảnh ko nhận, ảnh chê... Em xlỗi anh, tại em ko biết làm gì với nó nên tặng anh...
Em: Xời, làm gì ghê vậy, có mứt ăn là ngon r muahahahaha - thật tình tũng có một tí buồn, nhưng có sao đâu, có ăn là ổn r, chí ít em vẫn dc coi là V.I.P
Trưa 10h, chuyến xe bus thần thánh nối liền 2 trường ĐH, ẻm bước xuống xe với phong cách bụi bặm nhất, em nhìn mà nhớ về 1 người trong quá khứ, bác nào theo dõi NKTG chắc cũng biết Vân nhỉ?... Và 2 người cũng có dáng nhỏ con thon gọn như vậy, áp pull 3 lỗ đầy gợi cảm bên trong kèm áo khoác bên ngoài là áo sơ mi kẻ caro màu hồng-xanh, tóc em ấy quăng tự nhiên, thật là đẹp... Vậy mà thằng bạn lại để vụt đi mất
Em: Hey girl! Bên này nè gái!
Ẻm nhìn về hướng có tiếng gọi đằng kia cách đó 6s chạy bộ (em chém đấy, vài bước thôi, do khuất trạm bus nên phải gọi ẻm cho ẻm nhìn thấy). Nhoẻn miệng cười và bước đến ko quên ném theo ánh mắt thắc mắc
T: Sao anh ko ở trường đợi em mà ra đây đứng? Còn đội mũ bảo hiểm nữa
Em: Đi ăn chứ sao, sáng giờ đã có gì vào bụng đâu, anh định ngủ tới trưa cho đỡ tốn tiền ăn sáng mà cô gọi anh dậy nên anh đành phải lết xác lên đây đợi cô qua r ae đi ăn sáng luôn nè! Còn bảo nữa à =.='
T: Hì hì, thích quá ta, vậy em dc khao à? hé hé
Em: Chắc có hoho
T: Anh ko có ga lăng gì hết, y như... - Như chợt nhớ tới gì đó, ẻm ngắt lời giữa chừng
Em: Nếu em mà bêu xấu anh là tí nữa anh bắt em trả phần 2 người đấy!
T: Hì hì, em biết anh ko có tệ bạc vậy đâu, tặng anh hủ mứt nè, bằng phần ăn sáng 5 người đấy nhé!
Em: Ngon vậy ta, vậy anh lời quá rồi, thôi thì tiền tài xế với xăng cũng tầm đó rồi, huề nhá
T: Đồ ki bo, xùy xùy
Rồ ga đến quán hủ tiếu gõ, trên đường đi huyên thuyên đủ chuyện trên bus mà ẻm đi, rồi gọi 2 tô hủ tiếu, chia qua sớt lại mớ thịt ít ỏi của tô hủ tiếu gõ 10k, ăn mà nghe lòng vui lạ
Em: Tí vào đấy viết báo cáo phụ anh nha, viết cho đẹp ak, chữ anh đẹp thế này mà em viết xấu hơn anh là ko đáng mặt gái Nhân Văn đâu đấy!
T: Ok thôi hoho, chưa biết chữ ai đẹp hơn đâu!
Rồi Suốt buổi chiều 2 ae ngồi cùng nhau viết báo cáo, ẻm chủ yếu ohá em với ngủ gật chứ có làm dc gì nhiều đâu, cuối ngày còn giành mang một ít về kí túc chép hộ em nữa chứ
Em: Em viết sai bét nhè hết r, tuần sau anh nộp r đó giờ anh còn phải làm lại, điên v em thiệt á
T: Sai hết hả anh? Em xl, hức... ai biết đâu, em hong có biết gì về ngành của anh hết thì sao mà viết
Em: Vậy sao còn vòi vĩnh =.=' Sợ cô luôn á - Em vẹo mũi ẻm phát, ẻm vừa xoa mũi vừa cười tươi,
T: Xùy xùy, kệ em, em bon chen vậy á, dc hôn - vừa nói vừa vệnh mặt lên, chu chu cái mỏ muốn cắn phát cho đứt mỏ hết sức.
Và bài báo cáo của em cũng dc hoàn thành, xong xuôi...
ting..ting... bạn có 1 SMS mới
"Xong bcáo rồi mà ko nghe ai đó trả ơn... buồn 5s"
Em: Xlỗi, cho hỏi bạn là ai? Từ đâu đến đây? Trá đất còn dc bao ngày an toàn nữa đây?
Chỉ có kí tự như này " >"< "
Em: Muahahahaha, hôm nay chủ nhật, qua anh đi anh dẫn đi ăn gõ... - chủ nhật trường em ko có bán hủ tiếu gõ, vòng vòng chỗ em ở cũng nghỉ bán nốt, troll ẻm phát
T: Ok. 1 tiếng nữa em tới, ra cổng rước em
1h sau...
Em: à lố dầm sề ố xích lô sạc-lô rửa bô ở Liên Xô chống Mỹ...
T: Anh tụng cái gì mà 1 tràng vậy - lèm theo tiếng cười khúc khích
Em: À anh mới xem cờ-nhíp Sạc-Lộ rửa bô ở Liên Xô Chống Mỹ
T: Anh nói gì em hong hiểu gì hết vậy, em tới rồi, phi ra chở em đi ăn mau
Em: Anh về quê mất rồi em êi, phiền em tự đi ăn nhé
Ẻm tưởng thật, nói như mếu trong đt
T: Anh giỡn gì ác quá vậy, ngta đi từ TĐức vào đây, mấy chục cây số đội nắng đội gió đen da hết rồi nè
Em: Ấy ấy chết anh giỡn, thôi nửa tiếng nữa anh ra ngày
T: Anh ở nhà luôn đi
Nói vậy chứ em biết kiểu gì ẻm cũng chờ em chở đi chơi thôi. Và rồi ăn sáng thành ăn trưa, 2 đứa đèo nhau vào Fahasha xem sách
Em: Em biết FAHASHA nghĩa là gì ko?
T: Là gì anh? Em ko biết
Em: Là Phát Hành Sách đó, viết kiểu tây đấy
T: Thiệt hả anh?
Em: Anh nói có bao giờ đúng ko?
T: Anh này ma mảnh thiệt chứ
Em: Anh mà ma mảnh là em ko toàn thây khi đi v anh đâu nhá hê hê
T: Đồ phải gió
Em: Em bắt chước ai mà nói chuyện như người miền ngoài zị? =.='
T: Nhỏ trong phòng đó hehe
Em và ẻm cùng dạo hết mấy nhà sách lớn trong SG và tìm đọc sách, đơn giản mà lãng mạn, đi ăn kem 3k của Lotte, rồi trà sữa,... Chiều đến đi xem thả diều, bị dân phòng càng quét chạy có cờ, nhưng có gì đó sai sai, 2 đứa chỉ xem chứ có thả đâu mà chạy như đúng rồi vậy, cười nghiêng ngả....
T: Hôm nay vui quá anh ha, em cảm ơn anh nhiều lắm...!
Em: Uầy, ai bảo anh làm tài ko công vậy? Đây là hóa đơn của quý khách... - Nói rồi em rút trong balo ra một tấm thiệp chúc mừng mà em lén mua ở nhà sách Cá Chép, ghi vội vào dòng chữ "Nấm lùn di động xinh xinh, Em xinh em đứng dưới siình em cũng xinh" kèm theo mặt cười răng sún, vậy mà ẻm cười nghiêng ngả, cất cẩn thận vào balo rồi chào tạm biệt em lên bus ẻm về...
MQH đã dc 1 tháng... Chỉ là anh em kết nghĩa lúc hoạn nạn có nhau mà thôi nhưng sao có gì đó len lỏi trong tâm trí... Cả 2 người...
Có điện thoại, là người yêu xa gọi...
Em: Anh nghe em... Anh đang đi ăn về... Tí về anh gọi cho nha....
Một cảm giác tội lỗi xâm lấn trái tim mặc dù em và T chưa có gì với nhau cả, chỉ là bạn bè đi chơi chung bình thường nhưng có gì đó rất khó chịu khi làm như thế với Q...
------------ end chap