Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Trung nghe thấy câu này thì mãn nguyện hôn An thật say đắm, chen lưỡi vào miệng cậu cướp đoạt hết mật ngọt trong đó.
Cả hai giải quyết được quá khứ, gánh nặng trên người An bỗng mất đi, cậu giống như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cả người thoải mái.
"Ngày trước em tên là Huy sao?"
Trung hôn hít chán chê rồi mới chịu nhả người ra hỏi. An nghe vậy mới nhớ ra cái tên mà ba cậu đã từng đặt cho, ký ức đã từng phủ kín bụi mờ giờ đây lại được mở ra.
"Gia đình em hơi kỳ lạ. Ba em là một người rất hay ghen, ông toàn ghen vu vơ với đồng nghiệp của mẹ em. Hồi đó dượng và mẹ em là đồng nghiệp trong sáng, không ngờ ba em ông ấy suy diễn em không phải con ổng."
An kể đều đều, giống như chuyện này không phải là chuyện gia đình cậu vậy.
Mà sự thật những việc này đều là do ba của An kể lại, lúc đó cậu còn quá bé đâu hiểu rõ thế giới của người lớn.
"Hồi đó ổng ngày nào cũng mắng chửi mẹ em, mẹ em sau một thời gian bị trầm cảm sau sinh. Cuối cùng hai người quyết định ly hôn."
"Vì mẹ em đang nghỉ chế độ thai sản và em còn chưa đủ mười tám tháng nên đương nhiên toà phán xử em theo mẹ, còn Hoàng theo ba. Hồi đó mẹ rất cực, nhà em ông bà nội ngoại đều mất sớm, mẹ em một thân một mình nuôi đứa còn chưa dứt sữa là em lớn lên."
"Sau đó dượng theo đuổi mẹ em. Dượng là một người rất tốt bụng, đã từng có một đời vợ. Vợ của dượng bỏ đi vì dượng bị vô sinh. Cuối cùng mẹ em chấp thuận, hai người đến ở với nhau. Trong trí nhớ của em dượng cực kỳ thương yêu em."
"Nực cười là càng lớn em càng giống ba. Lúc này ổng mới hối hận, suốt ngày tìm rượu để say. Hoàng năm đó đã mười một tuổi, đã có suy nghĩ riêng của mình, lại thường về với mẹ cho nên ổng càng buồn bực."
"Rồi sau đó khi em bốn tuổi thì dượng và mẹ em bị tai nạn mất đi, khi đó em còn chưa biết dượng không phải là cha ruột của mình. Ba em đón em về nhà, trong cơn say liên tục kể về chuyện xưa, kể đến mức em bị ám ảnh."
Trung nghe đến đây siết chặt bàn tay ôm An vào lòng. Hắn trưởng thành trong môi trường được cả ba lẫn mẹ yêu thương, không thấu hiểu được nỗi khổ của An, nhưng hắn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.
"Sau đó ổng đặt cho em cái tên Huy. Cao Minh Huy. Còn bắt Hoàng gọi em là Huy."
"Nhưng em không thích cái tên này, sau đó rất nhanh ổng suy sụp mà đi theo mẹ em, cuối cùng tên em vẫn chưa được đổi."
Tên của em là Lê Hoài An. Hoài niệm bình an.
"Anh cũng thích cái tên này." Trung đột nhiên nói. Hắn cúi xuống hôn An. Miệng thì thầm, "Đừng kể nữa, thật may mắn em đã trưởng thành đủ đầy."
An tinh nghịch nhéo mũi Trung.
"Thật ra em không có trong sáng như vẻ bề ngoài đâu. Nhiều lúc tâm hồn em cũng ích kỷ và u ám lắm, những khi ở một mình em cũng thường oán hận Hoàng tại sao bỏ em một mình. Oán hận cả ba em nữa. Em cũng sẽ ghen tị khi bạn có đồ chơi mới, ghen tị với cảnh gia đình yên ấm xung quanh."
Trung lặng lẽ ôm chặt lấy An. Hắn biết, hắn biết hết, biết cả việc cậu không có cảm giác an toàn, nhưng như thế thì sao cơ chứ? Hắn yêu một cậu trai tên An, chính là người này, không vì lý do gì khác.
Trung dịu dàng hôn xuống đôi môi mềm mại của người trong lòng, đèn phòng mờ ảo, dần dần nụ hôn sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt chẳng rời, bầu không khí trở nên mờ ám, An vội vàng đẩy Trung ra, "Đừng có làm ở đây, không có bôi trơn."
Trung vừa hôn vừa quờ tay lục cái tủ ở đầu giường, lôi ra một đống đồ. An hấp hé mở mắt ra nhìn lén.
Ồ. Không những có bôi trơn, mà còn có cả áo mưa nữa.
Trung miệt mài vừa niết vừa hôn từ tai xuống làn da mịn màng nơi cổ cậu, lưu luyến nhay cắn trái cổ, cằm An bị tóc Trung đâm vào, cậu liên tiếp kêu ngứa.
Mãi mới đẩy được Trung ra, lúc này cả người cậu đã xộc xệch không chịu nổi.
"Đi... đi tắm đã."
Trung cẩn thận cởi hết đồ của Hai người ra rồi bế xốc cậu lên, cả người An mất thăng bằng vội vàng quặp chân vào lưng hắn.
Tư thế này quả thực rất mờ ám, hung khí của Trung cứ cọ tới cọ lui bên dưới hạ thân, hai bàn tay hắn bóp mạnh mông cậu.
An vùng vẫy hét lên, mặt đỏ bừng.
"Em tự tắm, em tự tắm."
Trung không trả lời, hắn trực tiếp bế cậu vào bồn tắm rồi thả người xuống, nước ấm tự động tràn ra.
Trung thả một ít bọt tắm mùi hương hoa hồng vào bồn rồi nhanh nhẹn vào theo.
Phòng tắm này cực kỳ rộng rãi và xa hoa, không ngờ bọn cậu tuỳ tiện tìm khách sạn mà cũng đẹp như vậy. Bồn tắm lớn đến mức chứa đủ hai người đàn ông trưởng thành.
Thân thể bị nước ấm bao phủ, mọi mệt mỏi và căng thẳng cũng vơi đi phần nào. Trung nằm đối diện, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thẳng tắp thon dài của An.
Động tác tràn ngập gợi tình của hắn không ngờ lại làm An cứng, cậu nhỏ rục rịch đứng dậy. Cậu thẹn quá hoá giận vội rụt chân lại, nghiêng đầu quay đi.
"Để yên em ngâm người."
Trung mặc kệ, bàn tay di chuyển từ mắt cá chân rồi đến phần đùi non, trong làn nước, làn da cậu như được phủ một lớp nhung trong suốt, qua lớp bọt xà phòng càng thêm trơn mượt.
Tay Trung xoa nắn phần đùi non rồi bắt được cậu nhỏ của An. Tiếng cười trầm thấp phát ra, hắn trêu chọc.
"Em cứng rồi này."
"Kệ em đi. Anh cứ sờ soạng vậy ai mà không cứng chứ?" An vội vàng lấy tay che đi gương mặt đã đỏ lên, bàn tay tức tối nắm lấy hung khí của Trung.
"Anh cũng cứng rồi còn nói em."
Trung bật cười, kéo An lại, đặt cậu nằm lên người mình, vật giữa hai chân cọ sát vào nhau.
"Tôi khác, tôi chỉ cần nhìn thấy em là đã cứng lên rồi."
Phạm quy, quá phạm quy, An vừa nghe thấy câu nói gợi tình này cả người đã mềm nhũn ra, hận không thể quay đầu dâng cúc ngay cho hắn.
Cả hai giải quyết được quá khứ, gánh nặng trên người An bỗng mất đi, cậu giống như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cả người thoải mái.
"Ngày trước em tên là Huy sao?"
Trung hôn hít chán chê rồi mới chịu nhả người ra hỏi. An nghe vậy mới nhớ ra cái tên mà ba cậu đã từng đặt cho, ký ức đã từng phủ kín bụi mờ giờ đây lại được mở ra.
"Gia đình em hơi kỳ lạ. Ba em là một người rất hay ghen, ông toàn ghen vu vơ với đồng nghiệp của mẹ em. Hồi đó dượng và mẹ em là đồng nghiệp trong sáng, không ngờ ba em ông ấy suy diễn em không phải con ổng."
An kể đều đều, giống như chuyện này không phải là chuyện gia đình cậu vậy.
Mà sự thật những việc này đều là do ba của An kể lại, lúc đó cậu còn quá bé đâu hiểu rõ thế giới của người lớn.
"Hồi đó ổng ngày nào cũng mắng chửi mẹ em, mẹ em sau một thời gian bị trầm cảm sau sinh. Cuối cùng hai người quyết định ly hôn."
"Vì mẹ em đang nghỉ chế độ thai sản và em còn chưa đủ mười tám tháng nên đương nhiên toà phán xử em theo mẹ, còn Hoàng theo ba. Hồi đó mẹ rất cực, nhà em ông bà nội ngoại đều mất sớm, mẹ em một thân một mình nuôi đứa còn chưa dứt sữa là em lớn lên."
"Sau đó dượng theo đuổi mẹ em. Dượng là một người rất tốt bụng, đã từng có một đời vợ. Vợ của dượng bỏ đi vì dượng bị vô sinh. Cuối cùng mẹ em chấp thuận, hai người đến ở với nhau. Trong trí nhớ của em dượng cực kỳ thương yêu em."
"Nực cười là càng lớn em càng giống ba. Lúc này ổng mới hối hận, suốt ngày tìm rượu để say. Hoàng năm đó đã mười một tuổi, đã có suy nghĩ riêng của mình, lại thường về với mẹ cho nên ổng càng buồn bực."
"Rồi sau đó khi em bốn tuổi thì dượng và mẹ em bị tai nạn mất đi, khi đó em còn chưa biết dượng không phải là cha ruột của mình. Ba em đón em về nhà, trong cơn say liên tục kể về chuyện xưa, kể đến mức em bị ám ảnh."
Trung nghe đến đây siết chặt bàn tay ôm An vào lòng. Hắn trưởng thành trong môi trường được cả ba lẫn mẹ yêu thương, không thấu hiểu được nỗi khổ của An, nhưng hắn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.
"Sau đó ổng đặt cho em cái tên Huy. Cao Minh Huy. Còn bắt Hoàng gọi em là Huy."
"Nhưng em không thích cái tên này, sau đó rất nhanh ổng suy sụp mà đi theo mẹ em, cuối cùng tên em vẫn chưa được đổi."
Tên của em là Lê Hoài An. Hoài niệm bình an.
"Anh cũng thích cái tên này." Trung đột nhiên nói. Hắn cúi xuống hôn An. Miệng thì thầm, "Đừng kể nữa, thật may mắn em đã trưởng thành đủ đầy."
An tinh nghịch nhéo mũi Trung.
"Thật ra em không có trong sáng như vẻ bề ngoài đâu. Nhiều lúc tâm hồn em cũng ích kỷ và u ám lắm, những khi ở một mình em cũng thường oán hận Hoàng tại sao bỏ em một mình. Oán hận cả ba em nữa. Em cũng sẽ ghen tị khi bạn có đồ chơi mới, ghen tị với cảnh gia đình yên ấm xung quanh."
Trung lặng lẽ ôm chặt lấy An. Hắn biết, hắn biết hết, biết cả việc cậu không có cảm giác an toàn, nhưng như thế thì sao cơ chứ? Hắn yêu một cậu trai tên An, chính là người này, không vì lý do gì khác.
Trung dịu dàng hôn xuống đôi môi mềm mại của người trong lòng, đèn phòng mờ ảo, dần dần nụ hôn sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt chẳng rời, bầu không khí trở nên mờ ám, An vội vàng đẩy Trung ra, "Đừng có làm ở đây, không có bôi trơn."
Trung vừa hôn vừa quờ tay lục cái tủ ở đầu giường, lôi ra một đống đồ. An hấp hé mở mắt ra nhìn lén.
Ồ. Không những có bôi trơn, mà còn có cả áo mưa nữa.
Trung miệt mài vừa niết vừa hôn từ tai xuống làn da mịn màng nơi cổ cậu, lưu luyến nhay cắn trái cổ, cằm An bị tóc Trung đâm vào, cậu liên tiếp kêu ngứa.
Mãi mới đẩy được Trung ra, lúc này cả người cậu đã xộc xệch không chịu nổi.
"Đi... đi tắm đã."
Trung cẩn thận cởi hết đồ của Hai người ra rồi bế xốc cậu lên, cả người An mất thăng bằng vội vàng quặp chân vào lưng hắn.
Tư thế này quả thực rất mờ ám, hung khí của Trung cứ cọ tới cọ lui bên dưới hạ thân, hai bàn tay hắn bóp mạnh mông cậu.
An vùng vẫy hét lên, mặt đỏ bừng.
"Em tự tắm, em tự tắm."
Trung không trả lời, hắn trực tiếp bế cậu vào bồn tắm rồi thả người xuống, nước ấm tự động tràn ra.
Trung thả một ít bọt tắm mùi hương hoa hồng vào bồn rồi nhanh nhẹn vào theo.
Phòng tắm này cực kỳ rộng rãi và xa hoa, không ngờ bọn cậu tuỳ tiện tìm khách sạn mà cũng đẹp như vậy. Bồn tắm lớn đến mức chứa đủ hai người đàn ông trưởng thành.
Thân thể bị nước ấm bao phủ, mọi mệt mỏi và căng thẳng cũng vơi đi phần nào. Trung nằm đối diện, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thẳng tắp thon dài của An.
Động tác tràn ngập gợi tình của hắn không ngờ lại làm An cứng, cậu nhỏ rục rịch đứng dậy. Cậu thẹn quá hoá giận vội rụt chân lại, nghiêng đầu quay đi.
"Để yên em ngâm người."
Trung mặc kệ, bàn tay di chuyển từ mắt cá chân rồi đến phần đùi non, trong làn nước, làn da cậu như được phủ một lớp nhung trong suốt, qua lớp bọt xà phòng càng thêm trơn mượt.
Tay Trung xoa nắn phần đùi non rồi bắt được cậu nhỏ của An. Tiếng cười trầm thấp phát ra, hắn trêu chọc.
"Em cứng rồi này."
"Kệ em đi. Anh cứ sờ soạng vậy ai mà không cứng chứ?" An vội vàng lấy tay che đi gương mặt đã đỏ lên, bàn tay tức tối nắm lấy hung khí của Trung.
"Anh cũng cứng rồi còn nói em."
Trung bật cười, kéo An lại, đặt cậu nằm lên người mình, vật giữa hai chân cọ sát vào nhau.
"Tôi khác, tôi chỉ cần nhìn thấy em là đã cứng lên rồi."
Phạm quy, quá phạm quy, An vừa nghe thấy câu nói gợi tình này cả người đã mềm nhũn ra, hận không thể quay đầu dâng cúc ngay cho hắn.