Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
"Cô ——" Trong lúc nhất thời, Lý Cầm không nói được lời nào.
Từ lúc Vân Thi Thi mở miệng nói ra những câu đó, là do lúc trước Lý Cầm nói với cô, cô đều nhớ kỹ.
Trước đây Vân Thi Thi quá yếu đuối, chó mèo gì cũng có thể ức hiếp cô, bây giờ không còn giống trước kia rồi! Cô sẽ không tiếp tục chịu đựng, lấy gậy ông đập lưng ông, trước đây bọn họ đối xử với cô thế nào, cô sẽ hoàn trả từng cái!
Lý Cầm tức không nhịn nổi, đột nhiên bước tới trước nắm chặt cánh tay cô, còn chưa kịp mở miệng.
Vân Thi Thi lạnh lùng nhìn Lý Cầm đang nắm chặt cánh tay cô, mặt không chút cảm xúc nói: "Bỏ tay bà ra."
Trong giọng nói của cô lộ ra sự kiêu căng không thể xâm phạm.
Lý Cầm sững sờ, kinh ngạc trợn to hai mắt, đáy lòng vì thái độ lạnh lùng của cô mà cảm thấy tức giận!
"Trong mắt cô còn có người mẹ như tôi sao?"
Vân Thi Thi hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, nói với bà ta: "Không phải bà nói tôi có mẹ sinh không có nuôi sao, tôi chưa bao giờ thừa nhận tôi là con gái của bà, bây giờ còn dám hỏi trong mắt tôi có bà hay không?"
Rốt cuộc Lý Cầm không nhịn được nữa, tức giận nói: "Hừ! Cũng may mẹ cô sinh cô ra lại không nuôi cô, nếu không, bây giờ nhìn thấy cô dẫn theo một đứa con hoang trở về, còn không bị tức chết sao?"
Trong đôi mắt lành lạnh của Vân Thi Thi toát ra mùi vị nguy hiểm: "Ôi, bà vẫn nên quan tâm đến con gái mình đi. Hỏi thử xem, cô ta ở bên ngoài gây ra tai họa gì rồi!"
Vân Na vội vã ở một bên châm ngòi thổi gió, nói: "Cha! Cha nhìn đi! Cô ta lại vu cáo hãm hại con? Vân Thi Thi, cô là người phụ nữ ti tiện, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng thôi đi, lại dám học người ta chưa kết hôn đã sinh con, còn dẫn con riêng trở về! Thật sự rất bất hiếu! Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ có bao nhiêu người nói xấu sau lưng nhà họ Vân! Nói rằng con gái nhà họ Vân ở ngoài bị đàn ông làm có bầu tự mình sinh con hoang, khó nghe biết bao nhiêu? Bây giờ cô lại vu khống tôi hít hêroin, cô có chứng cớ không?"
Sở trường từ trước đến giờ của Vân Na là gặp dịp thì chơi, sau lưng lại là người ti tiện bỉ ổi, hai mặt. Từ nhỏ đã thích trêu chọc cô, ức hiếp cô, cùng với Lý Cầm muốn lật đổ cô, thậm chí còn thường xuyên ở trước mặt Vân Nghiệp Trình cố ý bịa đặt chuyện sai lầm của cô, gây xích mích ly gián.
"Cha, cha tin cô ấy hay tin con?" Vân Thi Thi yên lặng nhìn ông, quyết định lần này tuyệt đối không chịu nhận thua.
"Cha! Cha đừng nghe con nhỏ ti tiện này ăn nói bậy bạ, cha phải tin tưởng con, con mới là con gái ruột của cha..."
"Câm miệng!"
Vân Nghiệp Trình cũng không còn cách nào chịu đựng nổi, đối với Vân Thi Thi, từ trước đến nay ông đều tin tưởng vô điều kiện, bởi vì cô luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ông vẫn nhìn thấy.
Càng không nghĩ tới, hóa ra lúc ông không có ở nhà lại chịu nhiều uất ức như vậy: “Lý Cầm, tôi thấy bà càng sống càng trẻ con! Thi Thi vẫn còn là một đứa trẻ, lòng dạ bà độc ác như vậy, lương tâm bà bị chó ăn rồi hả?"
Vân Nghiệp Trình nhìn thấy Vân Na không nói gì nữa, chỉ lo chột dạ núp bên cạnh, tự nhiên cho rằng cô ta đang có tật giật mình!
"Giỏi lắm! Bài bạc, còn hít heroin? Vân Na, con thật sự làm cho cha tăng thể diện!"
"Không phải... Cha, cha nghe con giải thích!" Vân Na hai mắt đẫm lệ nói.
"Câm miệng! Mày là đứa vô liêm sỉ!"
Vân Nghiệp Trình giận dữ đến mức mặt mày biến sắc, quay về phía Vân Na tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta!
Đêm đó, lần đầu tiên Vân Nghiệp Trình hung ác đánh Vân Na trước mặt Lý Cầm, dùng dây nịt quất lên lưng cô ta để lại vết tích chằng chịt, chỉ tiếc mài sắt không thành thép.
Mãi đến lúc rời khỏi nhà họ Vân, Vân Thi Thi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của Vân Na đang quỳ gối ngoài phòng khách.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Na chưa bao giờ bị áp bức và lăng nhục như vậy, chỉ sợ bây giờ cô ta đã căm hận cô đến tận xương tủy.
Những trừng phạt này đối với Vân Thi Thi mà nói, không đáng kể chút nào!
Trước đây, Lý Cầm và Vân Na dùng đủ loại thủ đoạn đối phó cô, đến nay cô vẫn khắc sâu trong đầu.
Dùng kim đâm vào người, đánh lòng bàn tay, kéo tóc...
Đau đớn và khuất nhục hiện tại Vân Na chịu đựng chính là những thứ lúc trước cô phải nhận lấy, không đáng kể chút nào!