Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 737
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết nhếch lên, khóe môi vẽ nên nét cười lạnh đến mức tận cùng, lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn tức khắc nổi bật, phòng bệnh to như vậy, trở nên có phần nhỏ hẹp.
Anh nâng mắt, tầm mắt lạnh lẽo khiếp người rơi vào trên mặt Nhan Băng Thanh: "Tôi chiều chuộng cô ấy, cô có ý kiến gì?"
Nhan Băng Thanh ngẩn người.
Mạc Ngạn tức thì bị ánh mắt của anh làm sợ tới mức cúi đầu, đầu vai co rúm lại.
Khí thế của người đàn ông này, mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy.
"Tổng giám đốc Mộ...” Nhan Băng Thanh lộ ra biểu tình yếu ớt đáng yêu, còn muốn cầu xin anh cầu.
Mộ Nhã Triết ôm vai Vân Thi Thi, cũng không thèm nhìn cô ta một cái, "Cút.”
"Tôi...”
"Bảo cô cút, không nghe thấy?" Mắt Mộ Nhã Triết lộ ra sắc bén.
Nhan Băng Thanh bị dọa lùi lại ba bước, cũng không dám nói nhiều, trong ánh mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết, xám xịt đi khỏi với Mạc Ngạn.
Vân Thi Thi lại chưa thỏa mãn: "Vậy là cho bọn họ đi rồi, em còn không chưa đủ uy phong mà!"
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn Vân Thi Thi, không khỏi cảm thấy giờ phút này cô đáng yêu như thế, nhịn không được cắn mang tai của cô, tà mị hà hơi: "Bé con, em thật là xấu.”
"Xấu chỗ nào?"
"Xem anh như vũ khí.”
"Hừ hừ, có chỗ dựa mà không dựa vào là kẻ ngốc.” Vân Thi Thi nghiêm trang đáp lại một câu.
Có chỗ dựa mà không tựa vào là kẻ ngốc.
Câu trả này thật là đáng yêu, kinh điển.
Tâm trạng Mộ Nhã Triết vui vẻ nhịn không được hôn lên gương mặt cô: “Chỗ dựa vững chắc lớn như anh, em muốn tựa vào thế nào, thì dựa vào thế ấy.”
Lời nói khí phách mà dung túng của anh, khiến trong lòng cô không khỏi cười trộm, liếm liếm cánh môi phấn nộn, trên mặt lại ra vẻ buồn rầu nói: "Oa? Tổng giám đốc Mộ, anh thế này có tính là quy tắc ngầm không?"
Mộ Nhã Triết lại nói: "Anh dùng quy tắc ngầm với người phụ nữ của anh, em có ý kiến?"
- - Anh dùng quy tắc ngầm với người phụ nữ của anh, em có ý kiến?
Vân Thi Thi giật mình, sau một lúc lâu, hơi ngại ngùng mím môi, cúi đầu, lại thấy thẹn thùng rồi.
Người đàn ông này, vừa nói như vậy... Khiến tim cô đập thình thịch rồi.
Mộ Nhã Triết thấy cô cúi đầu, còn tưởng cô bị sao vậy, bắt cằm dưới của cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, đã thấy mặt cô đỏ như quả đào.
Hóa ra, cô đang thẹn thùng!
"Thẹn thùng rồi hả?"
Vân Thi Thi gắt giọng: "Không có!"
"Rõ ràng là có, mặt cũng đã đỏ.” Mộ Nhã Triết nhéo nhéo mặt cô.
Da thịt của cô rất non, cảm giác rất tốt, anh nhịn không được nhéo thêm vài cái.
"Đừng náo loạn!" Vân Thi Thi đẩy tay anh ra, bất đắc dĩ nói: "Xem em là Hữu Hữu hả?"
Cô ngẩng đầu, một giây sau, khuôn mặt đẹp trai của Mộ Nhã Triết lại bỗng nhiên đè xuống, môi mỏng che lại miệng nhỏ non mềm ướt át của cô.
Đã sớm muốn hôn cô, nhanh chóng đuổi những kẻ vướng bận đi, chỉ vì giờ khắc này.
Vân Thi Thi ngại giờ đang trong phòng bệnh, lỡ như chờ một lát có hộ sĩ đi vào, thấy một màn này, thì rất xấu hổ.
Mộ Nhã Triết cũng không để mắt tới phản kháng của cô, bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô, nâng sau gáy của cô, càng lúc càng làm sâu nụ hôn này.
Trước tiên tinh tế liếm liếm cánh môi của cô một lần, lại từng chút từng chút mút vào, tiện đà đẩy khóe miệng của cô ra, tiến nhập.
Hết sức nóng bỏng.
Mộ Nhã Triết lại giống như làm thế nào cũng thấy không đủ tựa như, còn muốn nhấm nháp càng sâu, tươi đẹp ngọt ngào của cô.
Vân Thi Thi lại cắn cắn khóe môi của anh, không tiếng động ra hiệu, ý bảo anh một vừa hai phải.
Mộ Nhã Triết nâng mắt lên, đặt trên môi của cô, mê mẩn ngửi mùi lương thơm ngát giữa môi răng cô.
Trong lòng thầm nghĩ, anh đúng là không thuốc nào cứu được nữa.
Giống như cô đã hạ vào người anh loại thuốc độc độc nhất trên thế gian.
Trừ cô, không ai có thể giải.