Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561
Cố Tinh Trạch cũng vì vậy, trái tim đau đớn.
Anh cảm thấy người phụ nữ này khờ hết thuốc chữa, hơn nữa còn bởi vì một người đàn ông mà đặt mình vào cảnh ngộ đáng thương như vậy.
Đồng thời, anh cũng hiểu được chính mình đã không thể cứu vãn được, mặc dù tầm mắt của cô chưa bao giờ rời đến trên người anh, nhưng anh vẫn quan tâm đến hỉ nộ ái ố (vui buồn mừng giận) của cô.
Thật sự đã bại dưới tay cô ấy rồi.
Anh cũng không còn cách nào khác.
Cố Tinh Trạch ngẩng mặt, bên trái là âm thanh như tiếng kim loại va chạm vào nhau trong quán bar cơ hồ như muốn xuyên thủng màng tai, bên phải là thanh âm khóc thút thít cẩn thận dè dặt của cô gái.
Một loại cảm giác vô lực không hiểu từ đâu bao phủ lấy anh.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút không cam lòng, vì thế hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói.
"Anh không được sao?"
Giọng nói trầm thấp từ tính lại thanh khiết như rượu vang lên.
Đôi mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt cô, mi tâm nhíu lại.
"Nhất định phải là anh ta? Anh không được sao?" Anh hỏi cô như vậy.
Vẻ mặt Vân Thi Thi đầy ngạc nhiên, đối với câu hỏi đột ngột của anh, cô có chút khó hiểu.
"Những gì Mộ Nhã Triết có thể làm, anh cũng có thể làm! Anh có thể cho em toàn bộ những gì anh ta có thể cho em, những gì anh ta không thể cho em, không hứa cho em, anh đều có thể cho em." Cố Tinh Trạch gần như nói trong một hơi, sau đó quan sát thay đổi trên gương mặt cô.
"Cho nên, anh không được sao?"
Anh mắt Vân Thi Thi nhất thời có chút run sợ, đôi mắt mở lớn, hàng lông mi cong vút còn động lại nước mắt.
Không kịp phản ứng với ý tứ trong lời anh nói, biểu tình trên mặt cô vì kinh ngạc mà cứng lại.
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Tinh Trạch tiến gần lại khuôn mặt cô, môi mỏng dừng lại ở khóe mắt cô, dịu dàng hôn lên giọt lệ còn sót lại.
Do bị hôn trong lúc không hề phòng bị, vẻ mặt Vân Thi Thi càng trở nên cứng nhắc hơn.
Cố Tinh Trạch chưa dừng lại, nụ hôn tinh tế mà dịu dàng của anh lại rời sang hàng mi của cô, lau đi những giọt nước mắt ấy. Ngay sau đó lại rơi xuống chóp mũi của cô, nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng tại lúc nụ hôn của anh sắp rơi trên môi cô, Vân Thi Thi bỗng như tỉnh lại, lập tức hoảng hốt dùng sức đẩy anh ra.
"Anh đừng như thế..." Vân Thi Thi hô hấp dồn dập, hơi nghiêng người né tránh, đối với hành động đột ngột của anh khó có thể tiếp thu: "Em chỉ... Coi anh như tiền bối, không hề có suy nghĩ khác."
Trong giây phút ấy trái tim Cố Tinh Trạch gần như loạn nhịp, anh lập tức mỉm cười, sau một lúc sau, nhàn nhạt nói: "Ừm... Anh biết rồi."
Anh đều biết.
Cho dù như vậy anh vẫn muốn tranh thủ cơ hội.
Biểu tình trên mặt Cố Tinh Trạch bỗng nhiên có chút cô đơn. Cô nhìn anh vừa có chút băn khoăn bất an lại vừa có chút áy náy.
Nếu đã nhận ra tâm ý của anh cô sẽ không thể thản nhiên đối mặt với anh được nữa.
Với anh, cô chỉ có thưởng thức cùng tôn kính, không có tình cảm gì khác.
Nếu đã không có tình cảm thì không thể tiến gần hơn nữa, cho anh hi vọng sẽ khiến anh thất vọng.
Cô không gánh nổi trách nhiệm.
Thấy vẻ mặt cô có chút bối rối, tựa hồ như có chút bất ngờ không phòng bị đối với nụ hôn đột ngột của anh.
Anh vươn tay, khẽ xoa mái tóc của cô: "Thực xin lỗi, đã quá chừng mực với em rồi."
"Không... liên quan." Cô có chút mất tự nhiên nói.
Trong lòng, lại bởi vì Cố Tinh Trạch không khống chế được thổ lộ mà kinh hãi không thôi.
Vân Thi Thi xoay người sang chỗ khác, trong mắt thoáng qua chút giãy giụa, sau đó liền nhìn Cố Tinh Trạch, miễn cưỡng cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Nói xong, cứ thế đi về phía ghế dài.
Cố Tinh Trạch có chút vô lực nhếch môi, theo sau cô.
Hai người một trước một sau mỗi người mang trong mình một tâm sự riêng.
Nếu giờ phút này cô quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy mất mác cùng đau khổ trên khuôn mặt anh.
Đau đớn ấy giống như bị một mũi dao đâm phải, khắc sâu vào trong lá phổi, cùng với đó là mỗi lần hô hấp đều sẽ đau đến tận xương tủy.