Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Bùm -------“ một tiếng, viên đạn cắt không khí, lao đi vun vút, cuối cùng trúng vào tủ đựng dụng cụ thủy tinh.
Cách chỗ bọn họ không xa là một trạm cấp cứu, mấy nhân viên nghe thấy tiếng đi tới, Tiểu Dịch Thần như bắt được phao cứu sinh, hét lên: “Chú chú, có kẻ giết người! Có kẻ giết người!”
Mấy nhân viên nghe vậy, không để trong lòng, trong nhà ma này, phần lớn du khách bị dọa sợ cũng đều la lên như vậy, thật ra là bị ma dọa phát sợ mà thôi!
Cho nên bọn họ bước tới, cười nói: “Bạn nhỏ, đừng sợ, chú sẽ đưa bọn cháu ra ngoài nha.”
Nói được một nửa, bọn họ lại thấy đằng sau hai cậu nhóc, súng trong tay người đàn ông vẫn chưa thu lại, nòng súng lạnh như băng bốc lên một làn khói xanh.
“Giết...người...”
Lời còn chưa dứt, một viên đạn đã lao đến, xuyên qua cổ họng anh ta.
Máu bắn lên trên tường.
Trong nháy mắt mùi máu tanh tỏa ra, cực kì gay mũi!
Cơ thể của người đó lập tức ngã trên đất, trở thành một thi thể lạnh như băng.
Người nhân viên khác thấy vậy hoảng loạn, hét ầm lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Lúc này, một nhóm du khách khác xuất hiện từ một con đường, đi ngang qua thấy cảnh này, mọi người nhìn thi thể trên mặt đất, hỗn loạn nổi lên khắp bốn phía.
“Giết người! Có kẻ giết người!”
“Cứu tôi với! A--------------“
Tiếng hét sợ hãi chói tai vang lên không dứt!
Cục diện rối ren, đoàn người thoáng cái mất đi khống chế, nhân cơ hội đó, Tiểu Dịch Thần mang theo Hữu Hữu bò dậy, tìm kiếm đường ra!
Đầu óc Hữu Hữu vô cùng hỗn loạn, một mặt vừa lo lắng cho sự an nguy của mẹ, một mặt suy nghĩ không biết rốt cuộc người đàn ông kia có lai lịch gì, vì sao phải ám sát cậu?
Nhất thời, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Tiểu Dịch Thần kéo cậu lần mò trong nhà ma, đoàn người trong nhà ma chạy tán loạn, cậu không xác định được đường, bởi vậy chẳng biết rốt cuộc đường ra ở đâu.
Quay đầu lại nhìn Vân Thiên Hữu thì thấy cậu che ngực, hô hấp dồn dập, cơ thể của cậu không tốt nên việc chạy trốn vội vã quá tiêu hao thể lực, đồng thời khiến bệnh khó thở tái phát.
“Cậu... không sao chứ?” Tiểu Dịch Thần lo âu nhìn cậu.
Vân Thiên Hữu không ngừng thở gấp, tay nhỏ nhíu chặt ngực, ngũ quan vì đau đớn mà nhăn nhúm lại.
Tay trái của cậu lục lọi trong túi quần, cuối cùng lấy ra một lọ thuốc, uống thuốc vào, lúc này chân mày mới hơi dãn ra.
Tiểu Dịch Thần không quan tâm nhiều như vậy, cắn răng, chìa lưng ra trước mặt cậu.
Hữu Hữu ngạc nhiên: “Cậu...”
“Đừng nói chuyện, giữ gìn thể lực quan trọng hơn!”
Tiểu Dịch Thần nói, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vân Thiên Hữu lấy điện thoại ra dò đường, nhắm lại, trong đầu hiện lên từng đường chạy thoát của nhà ma, chậm rãi nói: “Tôi biết đường rồi, cậu đi về phía trước, đến cuối đường thì rẽ trái.”
“Cậu chắc chắn?” Tiểu Dịch Thần nửa tin nửa ngờ nói.
“Tin tôi đi.”
“Được, tôi tin cậu!”
Men theo phương hướng Hữu Hữu chỉ, Tiểu Dịch Thần cõng cậu trên lưng, nhanh chóng đi về phía đường ra!
Cảm giác phương hướng của Hữu Hữu cực mạnh, dù là trong bóng tối, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt cũng có thể phân biệt được con đường đến lối thoát nhanh nhất.
Mà Tiểu Dịch Thần cõng cậu, bước chân thoăn thoắt, thể lực của cậu đừng nói là những đứa trẻ cùng tuổi, dù là trong thiếu niên cũng nổi bật, rất nhanh, bọn họ chạy ra khỏi nhà ma.