Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3447
Tiểu Bảo nghe xong cảm động đến nỗi trong ánh mắt nổi đom đóm!
Mẹ ăn thịt kho tàu, có nghĩa là …
Mẹ thích cha!
Đương nhiên, Tiểu Bảo chỉ ở trong lòng nghĩ như vậy, nếu là Sở Hà nghe xong khẳng định sẽ bị cái logic thần thánh của Tiểu Bảo thuyết phục!
Nhưng mà, Tiểu Bảo cũng sẽ không bỏ qua như vậy!
Cậu ấy lại duỗi tay ra, lại gắp một cục thịt kho tàu vào trong chén của Cố Cảnh Liên, cười tủm tỉm nói: “Đây là mẹ nhờ con gắp cho cha đó! Mẹ nói, thịt kho tàu rất ngon, để cha ăn thêm một miếng.”
Sở Hà “…”
Cô ấy khi nào nói những lời này vậy!
Cố Cảnh Liên câm nín nói: “Cô ta không có nói.”
Tiểu Bảo một bộ dạng khinh bỉ nói: “Làm sao cha biết được.”
“Cha không có nghe thấy.”
“Ôi chào, cha, đó là do cha và mẹ chưa có thần giao cách cảm!” Tiểu Bảo thật sự nghiêm túc nói: “Mẹ nói trong lòng mà! Con nghe được! Đó là do con và mẹ có thần giao cách cảm.”
Sở Hà ráng nhịn sự manh động định hộc máu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nói: “Rất là ngon, anh ăn nhiều tí đi.”
Sau đó liền ngại ngùng cúi đầu ăn cơm.
“…” Cố Cảnh Liên nhíu nhíu mày, anh ta cũng không thích ăn thịt kho tàu cho lắm, dầu mỡ quá.
Về mặt ăn uống của anh ta lâu nay thanh đạm.
Nhưng mà, anh ta vừa muốn đem thịt kho tàu để ở một bên, lại thấy Tiểu Bảo ở một bên mở to ánh mắt nhìn anh ấy, giống như đang chờ sự đánh giá của anh ấy.
Cố Cảnh Liên cố gắng cắn vào thịt kho tàu, Tiểu Bảo thấy vậy vui mừng hướng tới Sở Hà nói: “Cha nói thịt kho tàu mà mẹ gắp là ăn ngon nhất!”
“Sặc!”
Miếng cơm của Sở Hà bị nghẹn lại, ho sặc cả nửa ngày trời.
Cố Cảnh Liên sắc mặt thay đổi, một miếng thịt nghẹn ở yết hầu, phun không ra nuốt xuống rồi, mặt biến thành màu xanh.
Thằng nhóc này…
Tiểu Bảo nhìn Sở Hà bị sặc, không khỏi oán trách nói: “Mẹ cũng thật là ăn cơm thì ăn chậm một chút chứ? Có ai tranh giành với mẹ đâu.”
Nói xong anh ấy múc một chén canh cho cô ấy, đẩy lên trước mặt cô ấy.
“Uống miếng canh đi!”
Sở Hà chật vật bưng chén lên từ từ uống mấy ngụm canh, miếng cơm này mới miễn cưỡng nuốt xuống.
Cô ấy nuốt xuống cổ họng bưng chén cơm lên, nhìn Cố Cảnh Liên đã lẳng lặng ăn miếng thịt kho tiêu xuống, trên mặt bất chợt ngẩn người ra.
Cô ấy nhớ rõ người đàn ông này hình như từ đó giờ rất ghét ăn những loại thịt dầu mỡ như vậy.
Anh ta không ăn thịt kho, không ngờ lại ăn hết nguyên một miếng.
Không dễ dàng.
Tiểu Bảo bỗng nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, Tiểu Bảo phải ngủ một mình!”
“… Hả?”
Sở Hà nghe xong khuôn mặt như gặp ma: “Con ngủ một mình à?”
“Dạ!”
Tiểu Bảo trịnh trọng gật đầu nói: “Bởi vì giáo viên nói con lớn rồi, cần phải học tự lập! Tự lập là bắt đầu từ việc buổi tối ngủ một mình.”
Cậu ấy thể hiện một bộ dạng ý chí quyết tâm, Sở Hà cũng không nỡ đả kích, nên tỏ vẻ cho phép nói: “Ngủ một mình cũng tốt!”
Cố Cảnh Liên ý nghĩa sâu sắc liếc nhìn cậu ấy, bỗng nhiên có một chút linh cảm không tốt.
Anh ta có cảm giác thằng nhóc này trong lòng đang chuẩn bị thứ gì đó, không khỏi có chút hoài nghi về mục đích tự lập mà cậu ấy nói.
Lúc tới giờ đi ngủ, dự cảm của Cố Cảnh Liên rốt cuộc đã thành sự thật.
Cố Cảnh Liên tắm rửa xong, mới đi đến cửa phòng sách, Tiểu Bảo liền hướng về phía anh ấy huyền bí móc ngón ta của anh ấy: “Cha, cha lại đây!”
“…?”
Anh ấy đi tới cửa, một bên dùng khăn tắm đang lau tóc còn ướt, một bên nghi ngờ nói: “Sao vậy?”
“Con không phải là cần làm thiệp mời sao? Còn mấy tấm nữa cha vẫn chưa viết chữ cho con đó!”