Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3397
Thư mời họp phụ huynh nhanh chóng được phát ra.
Nhưng Tiểu Bảo lại vo nó thành một cục, ném vào thùng rác.
Dù sao, chú ấy cũng sẽ không đến. Hôm đó, chú ấy nói rõ ràng là, vì đi rất phiền, họp rất chán, nên khẳng định sẽ không dự!
Đây chỉ là tờ giấy vứt đi!
Thế nên, cậu không để tâm đến chuyện này nữa!
Mấy ngày nay, bộ dạng cậu chủ đều rầu rĩ không vui, Bác Phúc không đem chuyện này nói cho cậu biết, định cho cậu một phen bất ngờ!
Đợi đến ngày họp phụ huynh, bác Phúc gọi Tiểu Bảo dậy, Tiểu Bảo ngồi trên giường, dụi mắt, trông thấy bác Phúc cầm một bộ đồng phục học sinh mới tinh, giơ lên trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Cậu chủ, hôm nay là ngày họp phụ huynh! Thay quần áo, ra khỏi giường nhanh, rồi còn rửa mặt đánh răng!”
Ông nói chưa dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Tiểu Bảo liền nhăn nhó, cái miệng nhỏ bĩu ra chán chường, mắt như thể sắp khóc như mưa đến nơi!
Bác Phúc thấy vậy, vội vàng đến ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt khó hiểu nhìn cậu: “Cậu chủ yêu quý? Làm sao vậy? Đừng khóc chứ!”
“Còn họp phụ huynh mà!”
Giọng Tiểu Bảo non nớt, đáng yêu mà tràn đầy giận dữ: “Chú ấy không đi! Chú ấy là kẻ xấu xa, cháu đã tha thiết cầu xin, mà chú ấy tuyệt không cho cháu lấy thể diện! Xin chú ấy đi họp phụ huynh, nhưng bộ dạng chú ấy không vui, không chịu đi, họp phụ huynh còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Nói xong, cậu lại chớp chớp mắt tội nghiệp, mắt sưng đỏ lên.
Bác Phúc rất đau lòng, thuyết phục cậu: “Ầy! Đừng khóc, đừng khóc! Ai nói ông chủ không đi? Ngoan đi, đừng khóc nữa! Cậu yên tâm, ông chủ chắc chắn cùng cậu đến buổi họp phụ huynh! Cậu không cần lo lắng!
“Bác gạt cháu!”
Tiểu Bảo đau lòng bác bỏ: “Chú ấy sẽ không đi đâu!”
“Ai nói thế?”
“Chính miệng chú ấy nói thế! Hôm đó, chú ấy đã nói rõ ràng rồi! Chú ấy sẽ không đi. Vì họp phụ huynh vừa nhàm chán vừa vô vị, chú ấy không đi đâu… ”
Bác Phúc lập tức ôm lấy cậu, vỗ về: “Bậy nào! Ông chủ chắc chắn sẽ đi, giờ này đã ra khỏi giường, xuống lầu, đang ở phòng ăn dùng bữa sáng!”
“Thật không ạ?” Tiểu Bảo kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khóe mắt ngấn lệ!
Cậu nhanh chóng mặc quần áo, cà-vạt còn chưa thắt xong, áo khoác còn xộc xệch, nóng lòng chạy một mạch xuống dưới lầu, loạng choạng chạy vào phòng ăn. Cậu trông thấy rõ rành rành Cố Cảnh Liên ngồi trong phòng ăn, vừa ăn sandwich vừa tiện tay lật báo xem.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Dậy rồi à?”
Môi Tiểu Bảo bỗng run rẩy, cảm động quá, nước mắt nóng hổi lưng tròng, dấy lên một thứ tình cảm khó giải thích, liền nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy chân.
“Chú à! Cháu biết mà, chú sẽ không mặc kệ cháu!”
Cố Cảnh Liên cong môi, chau mày: “Cái gì mà gọi là mặc kệ cháu?”
“Bác Phúc nói chú đồng ý đi họp phụ huynh, là thật sao?”
Cố Cảnh Liên hừ một tiếng lạnh lùng, xem như xác minh, nhưng khi mở mắt nhìn, anh trông thấy một bé đậu đáng yêu, mắt nhìn như thể sắp tuôn hai hàng lệ. Mặt anh đanh lại, thoáng lúng túng khi nhìn cậu nhóc kia cảm động đến muốn khóc.
“Chú à! Chú thật tốt!”
“… ”
Thằng nhóc này tiêu chuẩn “Tốt” của nó hẳn là khá thấp.