Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3357
Mộ Nhã Triết cuối cùng cũng phải chấp thuận.
Hữu Hữu mỉm cười, cậu bước lên đặt một viên thạch anh tím mà bản thân vẫn giữ cẩn thận từ nãy đến giờ vào lòng bàn tay của Tiểu Dịch Thần.
Trong lúc đoàn người náo loạn, rất nhiều Tử Thủy Tinh đã bị vỡ nát, cậu hết sức giữ gìn mới bảo vệ được hai viên. Đây là quà mà Tiểu Dịch Thần tặng cho cậu, giờ cậu sẽ giao lại nó cho Tiểu Dịch Thần, xem như đây là lá bùa hộ mạng mà cậu tặng lại cho anh ấy vậy.
Hữu Hữu thật sự rất lo cho tình trạng của Tiểu Dịch Thần. Cậu mong Mộ Nhã Triết hãy mau chóng đưa anh ấy đi trị thương.
Vân Thi Thi nói: “Hữu Hữu, mẹ ở lại với con!”
“Mẹ! Ngoan, nghe lời con đi, sẽ không sao đâu! Mẹ ở lại thì sẽ khiến cho mọi việc rối hơn thôi! Hơn nữa, đối với vệ sĩ, phải bảo vệ hai mẹ con ta sẽ vất vả hơn là chỉ bảo vệ mình con!”
Nói xong cậu lùi về sau vài bước rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Mộ Nhã Triết ôm lấy vai của Vân Thi Thi, đỡ cô lên phi cơ. Những người trên boong tàu trông thấy liền lấy hết dũng khí bước đến chỗ trực thăng với hy vọng được sống.
Các vệ sĩ bước lên phía trước che chắn cho Hữu Hữu, họ giơ súng lên bắn vài phát để dọa những người trên boong tàu. Đám đông sợ chết hoảng loạn lùi về sau, trơ mắt nhìn trực thăng từ từ bay đi xa.
Hữu Hữu yên tâm thở dài rồi bắt đầu ngồi xổm xuống đất tìm kiếm gì đó.
Vệ sĩ thấy vậy liền tò mò hỏi: “Trưởng quan, cậu đang tìm gì ạ? Hãy để tôi tìm thay cậu!”
“Không cần! Các anh không tìm thấy đâu, các anh cũng không biết tôi muốn tìm thứ gì mà, để tôi tự tìm được rồi!”
Hữu Hữu nói xong liền bắt đầu lần mò dưới mặt đất, vô cùng chuyên tâm.
Những lời lúc nãy là cậu viện cớ để đuổi vệ sĩ đi thôi. Cậu ở lại đây là để tìm số thạch anh tím còn sót lại.
Sau một lúc, cuối cùng cậu cũng tìm được thêm vào viên thạch anh tím đang lăn lóc dưới sàn. Cậu cẩn thận đặt chúng vào lòng bàn tay rồi nắm thật chặt.
Thật tốt!
Cuối cùng cũng tìm thấy chúng rồi!
Đợi đến khi về nhà, cậu sẽ xâu chúng thành vòng tay. Lần này cậu sẽ làm thật chắc chắn và cẩn thận giữ gìn, không để bị mất nữa!
Từ xa, một chiếc phi cơ khác bay đến rồi từ từ đáp trên boong tàu.
Đám người trên boong tàu ánh mắt ngập tràn hy vọng, nhưng lại không dám bước lên phía trước. Bọn họ sợ hai tên vệ sĩ đi bên cạnh Hữu Hữu.
Hai vệ sĩ này tướng tá cao to cường tráng, nhìn là biết là đã qua huấn luyện, lại còn có súng trong tay. Súng đạn vô tình, nhỡ bị bắn thì toi mạng. Nếu không có hai vệ sĩ này đám người này đã lao lên phi cơ từ lâu rồi.
Một vệ sĩ từ trên trực thăng bước xuống, Hữu Hữu ra lệnh cho anh ta đưa Dieter Rees cùng theo. Cậu phải đưa lão về tổng bộ Cụ Phong để tính sổ.
Đúng lúc cậu chuẩn bị leo lên trực thăng rời đi, thì một phụ nữ tóc vàng mắt xanh ôm một bé gái tầm ba tuổi bước đến, khóc lóc cầu xin cậu: “Chiếc tàu này sắp chìm rồi! Thuyền cứu sinh sắp dùng hết rồi, tôi biết tôi không có cơ hội sống sót rời khỏi nữa. Nhưng tôi cầu xin cậu hãy đưa con gái tôi rời khỏi đây có được không? Nó chỉ là đứa bé ba tuổi thôi!”
Hữu Hữu nghe cô ta nói mà không khỏi động lòng trắc ẩn.
Đứa bé ngây thơ không biết gì cả, chỉ mở to đôi mắt long lanh nhìn cậu, miệng vẫn đang nút ngón tay, đáng yêu vô cùng!
Hữu Hữu nhìn đứa bé mà không khỏi mềm lòng.
Vốn cậu chẳng định cứu bất kỳ ai trên con tàu này cả.
Ra vào chiếc du thuyền này phần lớn là những kẻ vì phú quý mà làm mọi chuyện xấu, hoặc là những kẻ ỷ gia thế giàu có quyền lực mà dùng mạng người làm trò vui.
Trong số này còn có những kẻ không có lương tri, không đáng để sống.