Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3353
Sau khi bọn họ rời đi, mấy tên thuộc hạ mới dám chạy lại nới lỏng dây trói.
Có lẽ đoán biết được du thuyền gặp sự cố va phải đá ngầm nên sắp chìm, Dieter Rees đã chỉ huy cấp dưới đưa thuyền cứu sinh đến giúp đỡ.
Hắn bị Hữu Hữu dùng bình hoa đập một cú đau điếng vào đầu, nên dù nay đã tỉnh lại thì ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, đến mức thỉnh thoảng nhìn hơi đần độn, không được tỉnh táo.
Nghe tiếng bước chân vọng đến từ boong tàu, Dieter Rees liền quay đầu lại nhìn. Vừa trông thấy Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, lão đã sợ đến mức cả người chao đảo, ngã quỵ xuống đất.
Lão đặc biệt hoảng loạn khi trông thấy Tiểu Dịch Thần, không ngừng lùi về phía sau, run rẩy chỉ tay về hướng cậu, khan giọng mà nói: “Giết chúng! Không được để chúng sống sót, giết chúng…”
Hữu Hữu thở dài khi thấy Dieter Rees đã hoàn toàn trở nên điên dại. Có lẽ lão giờ đã hiểu ra năng lực của Tiểu Dịch Thần quả thực không đơn giản, nên mới không từ thủ đoạn mà muốn ra tay giết người diệt khẩu.
Nhưng mà…
Tiểu Dịch Thần hiện đang bị thương, phần bụng vẫn còn đang được băng bó do bị Dieter Rees dùng ám khí. Nếu anh ấy khỏe khoắn lành lặn thì việc đối phó với mấy tên lính này sẽ chẳng thành vấn đề. Nhưng mà, hiện Tiểu Dịch Thần còn đang bị thương, nếu đối phương giở trò tập kích thì Tiểu Dịch Thần chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy mà Tiểu Dịch Thần lại không hề tỏ ra lo sợ, cậu bước lên che chắn cho Hữu Hữu và Vân Thi Thi, lạnh lùng nói: “Các người dám bước lên một bước xem, tôi thề sẽ không để các người chết một cách yên ổn!”
Cho dù có liều mạng thì Tiểu Dịch Thần cũng phải bảo vệ mẹ và Hữu Hữu.
Mấy tên thuộc hạ của Dieter Rees vốn định xông lên, nhưng nghe xong lời đe dọa của Tiểu Dịch Thần thì liền trở nên do dự.
Trên người bọn chúng hiện không có súng, nhưng dù là có đi chăng nữa thì cũng không ai dám tùy tiện xông lên thí mạng.
Nếu có súng trong tay thì may ra chúng còn tự tin một tí.
Nhưng giờ tay không tấc sắt, đánh tay đôi thì chúng không thể nắm chắc phần thắng được.
Trong số những tên này có không ít đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Tiểu Dịch Thần.
Thật không thể tưởng tượng được một đứa trẻ nhỏ nhắn thế này mà lại mạnh đến đáng sợ!
Trước mặt chúng là một đứa bé tám tuổi, nhưng ánh mắt của nó sắc lạnh, cả người toát lên sát khí. Tiểu Dịch Thần tuy hình hài nhỏ bé nhưng khí thế hừng hực, vô cùng mạnh mẽ.
Khí thế này, cho dù là chiến sĩ trưởng thành đã chinh chiến nhiều năm cũng chưa chắc đã có được!
Khí thế này không đến từ võ nghệ cao cường, mà là từ ý chí muốn bảo vệ người thân của Tiểu Dịch Thần!
Lòng cậu chỉ muốn bảo vệ người thân, nên dù nom nhỏ bé, nhưng trong khoảnh khắc lại tỏa ra sát khí rùng mình!
“Bọn mày còn đứng trơ ra đó làm gì?”
Dieter Rees la lên: “Mau xông lên cho tao! Lên! Bọn mày sợ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa à? Nó đang bị thương rồi, tao đã đâm một nhát vào bụng nó rồi!”
Ngừng một chút, Dieter Rees nghiến răng nghiến lợi nói: “Tấn công chỗ bị thương của nó đi!”
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau rồi do dự xông về phía của Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần đẩy Hữu Hữu ra một góc rồi nói: “Bảo vệ mẹ cho tốt vào!”
Hữu Hữu gật đầu rồi kéo tay Vân Thi Thi trốn vào một góc.
Vân Thi Thi lo lắng cho Tiểu Dịch Thần, cậu ấy đang bị thương, còn bị công kích. Nhưng Hữu Hữu giữ chặt lấy cô, nói: “Mẹ đừng xông lên, chỉ làm anh ấy rối hơn thôi!”
“Nhưng… chúng ta đâu thể trơ mắt nhìn…”
“Con có cách.”