Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3115
Nhưng cách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường còn chưa đến hai tuần, tôi vậy mà bắt đầu khẩn trương.
Tôi nghe nói, ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ ở hội trường trường học mới xây dựng xong tiến hành văn nghệ.
Tôi ấn tượng rất sâu với hội trường này, thỉnh thoảng lúc đi dọn dẹp vệ sinh, hội trường tráng lệ giống như cung điện làm tôi kinh diễm không nhỏ!
Hội trường rất lớn, đủ để chứa mấy ngàn người, nghe nói kỷ niệm ngày thành lập trường, toàn bộ giáo viên đều có ở đây.
Tôi bắt bầu khẩn trương, cho nên nghĩ đến ngày kỷ niệm thành lập trường càng ngày càng đến gần, lúc luyện đàn, sẽ có sai sót.
Trước ngày kỷ niệm thành lập trường một tuần.
Lúc còn một ngày một đêm, tôi bị âm thanh vội vàng của Đông Vũ làm thức.
Mở to mắt, thấy quần áo của chỉnh tề, ngồi xổm bên giường, dưới ánh trăng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp giống như mã não.
“Làm gì vậy ạ?”
Tôi dụi dụi mắt, nói thầm, “Muộn như vậy anh còn chưa ngủ sao?”
“Đi, anh đưa em đi đến một nơi.”
“Đi đâu ạ?”
Anh gõ đầu tôi, “Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh mặc quần áo!”
Bộ dạng thần bí này của anh, biến thành tôi khẩn trương lên, tôi vội vàng mặc quần áo tử tế, anh nắm tay tôi, rón ra rón rén ra cửa.
Lúc rời khỏi nhà, bóng đêm tối đên, trên trời không có lấy môt chấm nhỏ.
Anh lấy xe của mình ra, lai tôi đi đến trường học.
Lúc xe dừng ở cửa Trường số 1, tôi có chút bất ngờ, kinh ngạc hỏi, “Anh đưa em đến nơi này làm gì?”
“Nhớ rõ không? Anh từng nói với em, phòng âm nhạc trường chúng ta, có một cái đàn piano ba chân rất đẹp.
Tôi lập tức ngớ ra, rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý của anh.
“Không phải em muốn đàn piano này sao? Đàn piano như vậy, trừ phi là biểu diễn, bình thường sẽ không để cho học sinh chạm vào. Ban ngày có giáo viên ở đây, không tiện, thừa dịp buổi tố, anh đưa em đến để luyện đàn.”
Nói xong, anh quay đầu hỏi, “Em mệt không?”
“Không ạ!”
Tôi lắc lắc đầu, lại có chút lo lắng hỏi, “Nhưng mà, phòng âm nhạc của trường đều khóa trái cửa sổ rồi.”
Trên mặt Đông Vũ lộ ra mỉm cười đắc ý, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Hôm nay đến lượt anh trực ở đó.”
Tôi vẫn nghi ngờ như cũ, không phản ứng kịp.
Anh đến gần tai tôi, lặng lẽ nói, “Có một cánh cửa sổ, anh vụng trộm không khóa lại. Như vậy, anh mở cửa sổ đi vào, sau đó mở cửa cho em.”
Tôi lập tức hưng phấn lên!
Cái thằng nhóc này, thông minh cũng không ít đâu!
Nhưng tôi còn có chút lo lắng, “Trong trường học không phải có giáo viên trực ban sao? Nhỡ đâu nghe thấy tiếng đàn, nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta?”
“Anh hỏi thăm rồi, giáo viên phụ trách kiểm tra tòa nhà này, lúc này đã về ký túc xá nghỉ ngơi, muộn như này cũng chỉ có bảo vệ canh giữ. Nhưng mà phòng bảo vệ và phòng âm nhạc cách nhau rất xa, sẽ không phát hiện ra.”
Đông Vũ vừa nói, vừa nắm tay tôi đi qua cửa sau của trường học đi vào.
Buổi tối thị lực của tôi không được tốt, có bệnh quáng gà, Đông Vũ nắm tay tôi, lần mò trong bóng tối đi đến tòa nhà âm nhạc. Tôi quay đầu lại, ngắm nhìn xung quanh, trong trường học, tất cả ngọn đèn đều đã tắt, đưa tay không thấy được năm ngón, hành lang trống không, cửa sổ tối đen, khác xa với cảnh tượng náo nhiệt tươi sáng ban ngày.
Tôi hơi sợ tối, cảm thấy trong hoàn cảnh như vậy, quá mức dọa người, lại liên tưởng đến một số chuyện khủng bố, không khỏi giật thót mình, càng lúc càng kề sát người Đông Vũ.
Đều nói, sức tưởng tượng của con người mới là khủng bố nhất.
Tôi thường xuyên ở bên đường đọc tạp chí về những chuyện đáng sợ.