Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3037
Ngày hôm qua lúc đi ngang qua phòng sinh, nghe thấy tiếng người khóc lóc bên trong, một mảnh thê lương, cô còn coi là truyện cười, không nghĩ tới đảo mắt một cái, liền đến lượt cô ra trận rồi!
Bây giờ sinh đứa bé sao?
Chuyện này quả thực là muốn mạng người mà!
Tử cung co rút mãnh liệt hơn, cô đau đớn tròng mắt đều xoay chuyển không lưu loát, ở trên giường rên hừ hừ, Mộ Nhã Triết ở bên cạnh lại càng khẩn trương!
Mà đám người Cung Kiệt ở ngoài cửa chờ đợi cũng nóng như lửa đốt, bọn họ không thể đi vào, bởi vậy chỉ có thể ở đây nâng mắt nhìn.
Nhất là Cung Kiệt, gấp gáp nhất, đem mọi người khoa phụ sản gọi đến, một đám áo trắng đến, kiểm tra lần thứ hai, nói cửa tử cung còn chưa mở hoàn toàn.
Còn chưa mở hoàn toàn sao?
Cung Kiệt sốt ruột, kéo áo lại hỏi, rốt cuộc khi nào thì mới sinh được?
Bác sĩ bị dọa sợ nói chuyện không lưu loát, giải thích thân thể mỗi người khác nhau, cho nên cô ta cũng không thể cho ra kết luận.
Thời gian khẽ trôi qua, lại dài dằng dặc như mấy tiếng, chỉ trong chớp mắt là đến gần tối, Vân Thi Thi đau đớn, không có động tĩnh gì.
Tử cung co rút càng ngày càng thường xuyên, dần dần, từ hơn mười phút một lần, biến thành ba đến năm phút một lần.
Y tá bảo cô nghỉ ngơi một lát, ít lăn qua lăn lại, để giữ thể lực, muộn mới sinh, cô không còn sức lực, chuyện này có thể khó giải quyết.
Vân Thi Thi nghĩ thầm rằng, tôi trái lại rất muốn ngủ, nhưng vấn đề là không ngủ được.
Mộ Nhã Triết kiên nhẫn, trong lòng yên lặng cầu nguyện con gái nhanh chóng ra đời, lại còn làm như thật dán vào bụng nói với đứa bé, “Nguyệt Dao, mau ra đây, đừng lăn qua lăn lại mẹ con nữa.”
Vân Thi Thi nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Như vậy có ích lợi gì!
Đến buổi tối, lại kiểm tra bên trong một lần, y tá lắc đầu, nói mới chỉ ba ngón tay.
Cái gì?
Thời gian trôi qua lâu như vậy, mới chỉ mở ba ngón tay sao?
Vân Thi Thi tức giận trực tiếp hôn mê rồi, khi tỉnh lại, mở to mắt, Mộ Nhã Triết vẫn ở bên cạnh cô, vẫn nằm ở trong phòng chờ sinh.
Cô cũng không biết rốt cuộc ngất đi như thế nào, cô thậm chí hoài nghi, có phải đau đớn mà ngất đi không.
Tiếu Tuyết ở ngoài cửa cũng khẩn trương không thôi, đến tối, mua đồ ăn bên ngoài, nhưng không ai có khẩu vị ăn, tất cả đều kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm phòng chờ sinh, sợ bỏ qua dù chỉ một giây đồng hồ.
Mãi đến tám giờ tối, Vân Thi Thi đón nhận một đợt tử cung co rút mãnh liệt, cô đau đến mức ý thức mơ hồ, trong lúc ý thức mơ hồ, thấy mấy y tá tiến đến, lại có người khám cho cô, ngay sau đó kích động nói, “Miệng tử cung mở bảy ngón tay rồi! Có thể tiến vào phòng sinh rồi!”
Ngay sau đó, y tá lại hỏi Mộ Nhã Triết, “Anh có muốn vào phòng sinh với vợ anh không?”
Mộ Nhã Triết không có do dự gật đầu, “Tất nhiên! Tôi muốn ở cùng cô ấy!”
“Ừm, vậy anh theo tôi thay quần áo vô khuẩn.”
“Được.”
Mộ Nhã Triết xoay người, nắm chặt tay Vân Thi Thi, mỉm cười nói, “Vợ à, đợi anh nhé? Anh lập tức ở bên em.”
“Dạ…”
Vân Thi Thi hữu khí vô lực gật gật đầu, Mộ Nhã Triết xoay người đi ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, mấy y tá đi tới, đẩy cô vào phòng sinh, lúc này ý thức của cô mới hơi thanh tỉnh một chút.
Nhưng mà cửa tử cung vẫn co rút như cũ, mỗi phút mỗi giây, đều dày vò cô rõ ràng.
Lúc Mộ Nhã Triết thay quần áo xong đi vào, thấy cô nằm ở trên giường, vì vùng vẫy quá nhiều, trên mặt vô cùng tiều tụy, tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, anh sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp, đi đến bên cạnh cô, đau lòng cầm chặt tay cô.